Chương 147
An Ngôn
07/06/2023
- “Nói vào điểm chính.” Hai tay anh chống hai bên người cô tạo thành vòng cung nhỏ, khéo léo giam giữ cô trong phạm vi một vòng ôm. Đôi mắt đắm chìm trong mắt cô, không muốn làm gì nhưng vẫn bá đạo bao phủ cô trong hơi thở của mình.
- “ em nghĩ anh tại sao cứ gặp em là lại muốn quấn chặt lấy em thế này, anh không mệt sao.”
- “ muốn biết tại sao không”.Tay Hoắc Cao Lãng nhè nhẹ vuốt ve gò má cô, giọng điệu như hàm chứa ý cười, lại như có hơi nghiến răng nghiến lợi.
Lạc Hiểu Nhiên gật đầu.
- “ bởi vì em là vợ anh, anh không quấn chặt lấy em thì phải quấn ai hả”.
- “ em đang nói nghiêm túc mà”
- “ ừm, anh cũng đang nghiêm túc. Nhìn mặt anh giống đang đùa giỡn lắm hả”. Hoắc Cao Lãng ung dung tháo dây áo của cô xuống, hôm nay Lạc Hiểu Nhiên mặc chiếc váy ngủ, hai dây trên vai được buộc thành chiếc nơ, Hoắc Cao Lãng chỉ cần rút nhẹ một sợi, liền tháo xuống được: “ nói xong, thì làm chuyện chính nhé. Ông đây muốn em hết chịu nổi rồi”.
- “ Hoắc Cao Lãng anh không cần sỉ diện à”.
- “ nó quan trọng bằng việc có em không.”
Lạc Hiểu Nhiên cứng họng, thôi được rồi, người đàn ông này trên phương diện này thì mặt dày đến cỡ nào không phải cô không biết.
- “ vậy anh kết thúc sớm một chút nhé, hôm nay nữa là ngày thứ ba rồi đó”.
Anh không trả lời, trái lại nói: “ anh thấy em vẫn còn chạy loạn khắp nơi được mà. Em cũng đâu có mệt mỏi như em nói”.
- “ bây giờ em không phải đang nói về vấn đề này.” Trên người bỗng nhiên lạnh, cô liền phát hiện có gì đó không hợp lý.
Chiếc váy ngủ đã bị cởi ra khỏi người cô từ lúc nào, hiện giờ ở trước mặt anh, cô không có một mảnh vải che thân, ngay cả chăn cũng bị anh vứt sang một bên.
Bàn tay anh vừa đụng vào eo cô, cô lập tức run lên.
Trong nháy mắt, toàn thân Lạc Hiểu Nhiên bước vào trạng thái phòng bị, chuông cảnh báo rung lên.
“Anh… anh, em còn chưa có chuẩn bị mà?” Cô còn chưa kịp giãy giụa thì đã bị anh đặt dưới thân.
Hoắc Cao Lãng không trả lời, hôn lên môi cô, sau đó kéo tay cô đặt lên hạ thân của mình, anh mập mờ nói bên khoé môi cô: “đạn đã lên nòng, không chờ được nữa”. Nói xong mặc kệ cô còn giẫy giụa, đầu lưỡi của anh quấn quít từ cổ cô xuống, để lại một vết đỏ lả lướt.
Trong nháy mắt, Lạc Hiểu Nhiên nhịn không được mà rên lên một tiếng, không thể phân biệt được tên của anh trong câu nói đứt quãng.
- “anh… Cao….Lãng”
Lạc Hiểu Nhiên nhắm mắt lại, phảng phất như rơi vào đáy mắt thâm sâu tựa biển cả vô biên của anh.
- “ bà xã, em có biết biểu cảm nằm chịu chết này của em, khiến anh muốn làm em đến sáng không.”Giọng nói đàn ông trầm khàn gần như có thể dễ dàng bắt lấy linh hồn cô.
Lạc Hiểu Nhiên mặc dù đang động tình nhưng cũng không thể nghe nổi lời nói khơi gợi dục vọng này của anh, cô quyết định chặn miệng anh lại bằng nụ hôn. Cô chủ động ôm lấy cổ anh, đặt lên môi anh nụ hôn, hôm nay cô còn bạo gan hơn, dùng lưỡi cạy mở hàm răng của anh ra. Hoắc Cao Lãng cũng không bỏ qua, há miệng đáp trả nụ hôn của cô.
Đúng như anh nói đêm nay cô vận động cùng anh sẽ tiêu hết đồ ăn trong bụng. Đến giữa khuya khi anh dừng lại bụng cô đã kêu réo inh ỏi.
Do cô mệt quá nên cũng không thèm quan tâm mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, lúc Lạc Hiểu Nhiên thức dậy, mỏi eo đau lưng rời giường, Hoắc Cao Lãng đã ăn mặc chỉnh tề ngồi trên sofa phòng khách đọc báo buổi sáng hôm nay của khách sạn đưa đến.
Cô đi dép lê bước ra, vừa ngáp vừa bắn tia mắt như dao về phía người đàn ông áo mũ chỉnh tề tỏ vẻ như không có chuyện gì kia.
Hoắc Cao Lãng tựa như nhìn ra ánh mắt hận thù của cô, anh gấp tờ báo lại, đưa đôi mắt đen nhìn cô.
Lạc Hiểu Nhiên thật không hiểu nỗi, rõ ràng đêm qua hai người buông nhau ra đã rất khuya, cô lại ngủ trước anh, trong khi đó anh còn phải vệ sinh cho cô, dọn mớ hỗn độn trên giường rồi mới đi ngủ. Mà sáng nay cô vẫn mệt không chịu được., trong khi đó anh lại như chẳng có việc gì xảy ra.
- “ dậy rồi, thì nhanh vệ sinh, rồi đến ăn sáng. Anh chờ em”.
- “ đã biết”. Nói xong, liếc anh một cái rồi mới cam tâm tình nguyện đi vào phòng vệ sinh.
Hoắc Cao Lãng nhìn thái độ của cô, khẽ nhăn mày: “ em còn muốn nữa à”.
- “ ai nói vậy”. Lạc Hiểu Nhiên nhanh chóng trả lời, rồi đóng cửa phòng lại, ngăn cách anh ở ngoài.
Trên bàn ăn, Lạc Hiểu Nhiên nhàm chán ăn chén cháo sườn, đêm qua tiêu hao hết sức lực cùng anh, hiện giờ rất đói, nhưng lại không có cảm giác muốn ăn.
- “ sao vậy, thức ăn không hợp khẩu vị sao”. Hoắc Cao Lãng nhìn thấy cháo dính ở khoé miệng cô, anh duỗi tay ra lau khoé miệng cô.
Anh không đụng chạm thì thôi, vừa động vào cô liền lập tức cảnh giác: “ anh lại muốn làm gì nữa”.
Hoắc Cao Lãng khẽ cười: “ anh có ăn thịt em đâu, em sao phải sợ đến như vậy”.
- “ không phải là bị anh ăn thịt rồi cho nên mới sợ đến vậy sao”.
Ánh mắt trong suốt đẹp đẽ của anh khẽ lay động, rốt cuộc anh cũng chỉ phì cười: “ ăn nhanh một chút, sắp đến giờ lên máy bay rồi”.
- “ em có chút mệt, ăn không vào”.
Anh gấp một ít cải muối bỏ vào chén cô: “ ăn không vào cũng phải gáng ăn một chút”.
- “ vâng”.
Cuối cùng cũng đến giờ lên máy bay, Lạc Hiểu Nhiên đi sau lưng Hoắc Cao Lãng.
Trở lại thành phố D, vừa xuống sân bay đã có xe sắp xếp sẵn đến đón. Giang Kiêu lái xe.
Vừa lên xe Hoắc Cao Lãng liền hỏi: “ công ty có việc gì quan trọng không”.
Giang Kiêu nhìn lên gương chiếu hậu, ánh mắt nhìn Hoắc Cao Lãng khẽ liếc sang nhìn Lạc Hiểu Nhiên, suy nghĩ một vài giây mới nói: “ không có gì quan trọng, tôi có thể sắp xếp được.”.
- “ ừm”. Hoắc Cao Lãng gật đầu.
- “ bây giờ đi đâu đây”. Giang Kiêu hỏi.
- “ về biệt thự”.
- “ Hiểu Nhiên, chúc mừng em”. Giang Kiêu nhìn vào gương chiếu hậu nói chuyện với Lạc Hiểu Nhiên.
- “ chúc mừng gì ạ”. Lạc Hiểu Nhiên hỏi.
- “ hôm đó ở hôn lễ chưa kịp chúc mừng em”. Giang Kiêu nói.
Lạc Hiểu Nhiên khẽ cười: “ em nghe nói, hôn lễ là do anh sắp xếp, rất đẹp, cám ơn anh”.
- “ không có gì, là việc nên làm mà”. Giang Kiêu cười tươi rối trả lời cô.
Đến biệt thự, anh bước xuống mở cửa xe cho cô, hành lí của hai người chỉ có cái vali sau khi Giang Kiêu để xuống liền lái xe đi.
Anh một tay kéo vali một tay nắm tay cô đi vào trong.
- “ ông chủ, bà chủ, hai người đã về”.
Lạc Hiểu Nhiên há miệng ra, cô có chút chậm chạp phát hiện ra người bên cạnh Hoắc Cao Lãng đều là người rất thông minh.
Trước đây hình như họ gọi cô là tiểu thư.
Bây giờ họ đang gọi cô là bà chủ?
Chuyện cô và anh kết hôn chỉ vừa mới được chính thức xác nhận ở hòn đảo kia vậy mà những người này đã biết hết rồi.
- “ hả, chị gọi em là gì”. Lạc Hiểu Nhiên thấy hơi ngại, cô giơ tay lên vuốt lại tóc bên vành tai của mình, “Thực ra mọi người cũng không cần gọi em là bà...”
Lời còn chưa nói hết bà quản gia vội vàng đi từ trong bếp ra: “ ông chủ”.
- “ Hiểu Nhiên đi chơi có vui không”.
Lạc Hiểu Nhiên gật đầu: “ dạ vui”. Sau đó buông tay Hoắc Cao Lãng ra chạy đến bên bà quản gia, cô vui mừng nói: “ bác, cháu kết hôn rồi”. Cô đơn giản chỉ muốn chia sẻ niềm vui của mình với người mà cô kính trọng.
Bà quản gia cười: “ bác biết rồi, chúc mừng con”.
- “ em nghĩ anh tại sao cứ gặp em là lại muốn quấn chặt lấy em thế này, anh không mệt sao.”
- “ muốn biết tại sao không”.Tay Hoắc Cao Lãng nhè nhẹ vuốt ve gò má cô, giọng điệu như hàm chứa ý cười, lại như có hơi nghiến răng nghiến lợi.
Lạc Hiểu Nhiên gật đầu.
- “ bởi vì em là vợ anh, anh không quấn chặt lấy em thì phải quấn ai hả”.
- “ em đang nói nghiêm túc mà”
- “ ừm, anh cũng đang nghiêm túc. Nhìn mặt anh giống đang đùa giỡn lắm hả”. Hoắc Cao Lãng ung dung tháo dây áo của cô xuống, hôm nay Lạc Hiểu Nhiên mặc chiếc váy ngủ, hai dây trên vai được buộc thành chiếc nơ, Hoắc Cao Lãng chỉ cần rút nhẹ một sợi, liền tháo xuống được: “ nói xong, thì làm chuyện chính nhé. Ông đây muốn em hết chịu nổi rồi”.
- “ Hoắc Cao Lãng anh không cần sỉ diện à”.
- “ nó quan trọng bằng việc có em không.”
Lạc Hiểu Nhiên cứng họng, thôi được rồi, người đàn ông này trên phương diện này thì mặt dày đến cỡ nào không phải cô không biết.
- “ vậy anh kết thúc sớm một chút nhé, hôm nay nữa là ngày thứ ba rồi đó”.
Anh không trả lời, trái lại nói: “ anh thấy em vẫn còn chạy loạn khắp nơi được mà. Em cũng đâu có mệt mỏi như em nói”.
- “ bây giờ em không phải đang nói về vấn đề này.” Trên người bỗng nhiên lạnh, cô liền phát hiện có gì đó không hợp lý.
Chiếc váy ngủ đã bị cởi ra khỏi người cô từ lúc nào, hiện giờ ở trước mặt anh, cô không có một mảnh vải che thân, ngay cả chăn cũng bị anh vứt sang một bên.
Bàn tay anh vừa đụng vào eo cô, cô lập tức run lên.
Trong nháy mắt, toàn thân Lạc Hiểu Nhiên bước vào trạng thái phòng bị, chuông cảnh báo rung lên.
“Anh… anh, em còn chưa có chuẩn bị mà?” Cô còn chưa kịp giãy giụa thì đã bị anh đặt dưới thân.
Hoắc Cao Lãng không trả lời, hôn lên môi cô, sau đó kéo tay cô đặt lên hạ thân của mình, anh mập mờ nói bên khoé môi cô: “đạn đã lên nòng, không chờ được nữa”. Nói xong mặc kệ cô còn giẫy giụa, đầu lưỡi của anh quấn quít từ cổ cô xuống, để lại một vết đỏ lả lướt.
Trong nháy mắt, Lạc Hiểu Nhiên nhịn không được mà rên lên một tiếng, không thể phân biệt được tên của anh trong câu nói đứt quãng.
- “anh… Cao….Lãng”
Lạc Hiểu Nhiên nhắm mắt lại, phảng phất như rơi vào đáy mắt thâm sâu tựa biển cả vô biên của anh.
- “ bà xã, em có biết biểu cảm nằm chịu chết này của em, khiến anh muốn làm em đến sáng không.”Giọng nói đàn ông trầm khàn gần như có thể dễ dàng bắt lấy linh hồn cô.
Lạc Hiểu Nhiên mặc dù đang động tình nhưng cũng không thể nghe nổi lời nói khơi gợi dục vọng này của anh, cô quyết định chặn miệng anh lại bằng nụ hôn. Cô chủ động ôm lấy cổ anh, đặt lên môi anh nụ hôn, hôm nay cô còn bạo gan hơn, dùng lưỡi cạy mở hàm răng của anh ra. Hoắc Cao Lãng cũng không bỏ qua, há miệng đáp trả nụ hôn của cô.
Đúng như anh nói đêm nay cô vận động cùng anh sẽ tiêu hết đồ ăn trong bụng. Đến giữa khuya khi anh dừng lại bụng cô đã kêu réo inh ỏi.
Do cô mệt quá nên cũng không thèm quan tâm mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, lúc Lạc Hiểu Nhiên thức dậy, mỏi eo đau lưng rời giường, Hoắc Cao Lãng đã ăn mặc chỉnh tề ngồi trên sofa phòng khách đọc báo buổi sáng hôm nay của khách sạn đưa đến.
Cô đi dép lê bước ra, vừa ngáp vừa bắn tia mắt như dao về phía người đàn ông áo mũ chỉnh tề tỏ vẻ như không có chuyện gì kia.
Hoắc Cao Lãng tựa như nhìn ra ánh mắt hận thù của cô, anh gấp tờ báo lại, đưa đôi mắt đen nhìn cô.
Lạc Hiểu Nhiên thật không hiểu nỗi, rõ ràng đêm qua hai người buông nhau ra đã rất khuya, cô lại ngủ trước anh, trong khi đó anh còn phải vệ sinh cho cô, dọn mớ hỗn độn trên giường rồi mới đi ngủ. Mà sáng nay cô vẫn mệt không chịu được., trong khi đó anh lại như chẳng có việc gì xảy ra.
- “ dậy rồi, thì nhanh vệ sinh, rồi đến ăn sáng. Anh chờ em”.
- “ đã biết”. Nói xong, liếc anh một cái rồi mới cam tâm tình nguyện đi vào phòng vệ sinh.
Hoắc Cao Lãng nhìn thái độ của cô, khẽ nhăn mày: “ em còn muốn nữa à”.
- “ ai nói vậy”. Lạc Hiểu Nhiên nhanh chóng trả lời, rồi đóng cửa phòng lại, ngăn cách anh ở ngoài.
Trên bàn ăn, Lạc Hiểu Nhiên nhàm chán ăn chén cháo sườn, đêm qua tiêu hao hết sức lực cùng anh, hiện giờ rất đói, nhưng lại không có cảm giác muốn ăn.
- “ sao vậy, thức ăn không hợp khẩu vị sao”. Hoắc Cao Lãng nhìn thấy cháo dính ở khoé miệng cô, anh duỗi tay ra lau khoé miệng cô.
Anh không đụng chạm thì thôi, vừa động vào cô liền lập tức cảnh giác: “ anh lại muốn làm gì nữa”.
Hoắc Cao Lãng khẽ cười: “ anh có ăn thịt em đâu, em sao phải sợ đến như vậy”.
- “ không phải là bị anh ăn thịt rồi cho nên mới sợ đến vậy sao”.
Ánh mắt trong suốt đẹp đẽ của anh khẽ lay động, rốt cuộc anh cũng chỉ phì cười: “ ăn nhanh một chút, sắp đến giờ lên máy bay rồi”.
- “ em có chút mệt, ăn không vào”.
Anh gấp một ít cải muối bỏ vào chén cô: “ ăn không vào cũng phải gáng ăn một chút”.
- “ vâng”.
Cuối cùng cũng đến giờ lên máy bay, Lạc Hiểu Nhiên đi sau lưng Hoắc Cao Lãng.
Trở lại thành phố D, vừa xuống sân bay đã có xe sắp xếp sẵn đến đón. Giang Kiêu lái xe.
Vừa lên xe Hoắc Cao Lãng liền hỏi: “ công ty có việc gì quan trọng không”.
Giang Kiêu nhìn lên gương chiếu hậu, ánh mắt nhìn Hoắc Cao Lãng khẽ liếc sang nhìn Lạc Hiểu Nhiên, suy nghĩ một vài giây mới nói: “ không có gì quan trọng, tôi có thể sắp xếp được.”.
- “ ừm”. Hoắc Cao Lãng gật đầu.
- “ bây giờ đi đâu đây”. Giang Kiêu hỏi.
- “ về biệt thự”.
- “ Hiểu Nhiên, chúc mừng em”. Giang Kiêu nhìn vào gương chiếu hậu nói chuyện với Lạc Hiểu Nhiên.
- “ chúc mừng gì ạ”. Lạc Hiểu Nhiên hỏi.
- “ hôm đó ở hôn lễ chưa kịp chúc mừng em”. Giang Kiêu nói.
Lạc Hiểu Nhiên khẽ cười: “ em nghe nói, hôn lễ là do anh sắp xếp, rất đẹp, cám ơn anh”.
- “ không có gì, là việc nên làm mà”. Giang Kiêu cười tươi rối trả lời cô.
Đến biệt thự, anh bước xuống mở cửa xe cho cô, hành lí của hai người chỉ có cái vali sau khi Giang Kiêu để xuống liền lái xe đi.
Anh một tay kéo vali một tay nắm tay cô đi vào trong.
- “ ông chủ, bà chủ, hai người đã về”.
Lạc Hiểu Nhiên há miệng ra, cô có chút chậm chạp phát hiện ra người bên cạnh Hoắc Cao Lãng đều là người rất thông minh.
Trước đây hình như họ gọi cô là tiểu thư.
Bây giờ họ đang gọi cô là bà chủ?
Chuyện cô và anh kết hôn chỉ vừa mới được chính thức xác nhận ở hòn đảo kia vậy mà những người này đã biết hết rồi.
- “ hả, chị gọi em là gì”. Lạc Hiểu Nhiên thấy hơi ngại, cô giơ tay lên vuốt lại tóc bên vành tai của mình, “Thực ra mọi người cũng không cần gọi em là bà...”
Lời còn chưa nói hết bà quản gia vội vàng đi từ trong bếp ra: “ ông chủ”.
- “ Hiểu Nhiên đi chơi có vui không”.
Lạc Hiểu Nhiên gật đầu: “ dạ vui”. Sau đó buông tay Hoắc Cao Lãng ra chạy đến bên bà quản gia, cô vui mừng nói: “ bác, cháu kết hôn rồi”. Cô đơn giản chỉ muốn chia sẻ niềm vui của mình với người mà cô kính trọng.
Bà quản gia cười: “ bác biết rồi, chúc mừng con”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.