Chương 149
An Ngôn
16/06/2023
Tất cả mọi người đều tầm hai tám đến ba mươi tuổi.
- “ Em bao nhiêu tuổi”.
- “ Em hai mươi mốt ạ”.
- “ woa, phòng chúng ta có một bé cưng rồi. Thật là, ông trời nghe được lời cầu nguyện của anh rồi”.
- “ sao ạ”. Lạc Hiểu Nhiên hơi khó hiểu.
- “ mấy hôm trước phòng kế toán, có một em gái thực tập mới đến, cô ấy cũng đáng yêu giống em. Anh còn oán trách sao cùng làm chung một công ty mà bọn họ lại thiên vị đến như vậy”.
Lạc Hiểu Nhiên cười cười: “ em ngồi ở đâu vậy ạ”.
Khương Hà Đồ chỉ vào vị trí đối diện bàn của anh ta: “ em ngồi ở đây, có việc gì anh dễ chỉ em”.
Cô có hơi lo sợ vì được sủng, lại mau mải cảm ơn lần nữa.
- “ Anh Khương, anh dẫn Hiểu Nhiên đi chào hỏi một vòng đi, sẵn khoe với bọn họ, phòng của chúng ta có tiểu mỹ nhân”. Một người đàn ông trong phòng lên tiếng.
Dứt lời cả phòng liền cười rộ lên.
- “ Đúng, đúng cậu nói hay lắm”. Khương Hà Đồ vui vẻ đồng ý, dẫn cô ra khỏi phòng làm việc.
Trước tiên, Khương Hà Đồ dẫn cô đi thẳng đến phòng gần nhất để khoe mẽ.
Sau đó dẫn cô đi vòng giới thiệu sơ các phòng cuối cùng cũng đi lên tầng cao nhất, vừa đi anh ta vừa nói: “ Hiểu Nhiên, đây là khu vực của cấp trên, tuyệt đối đừng đi nhầm đến nơi này nhé”.
- “ dạ, em biết rồi”. Lạc Hiểu Nhiên gấp rút trả lời. Điện thoại cầm bên tay reo lên. Cô đưa máy lên xem, liền tắt đi, không có ý định nghe. Người bên kia không đạt được ý đồ thì không dừng lại, điện thoại reo hai, ba cuộc nữa.
Khương Hà Đồ nói:” em nghe điện thoại đi, biết đâu có việc gấp thì sao”.
Lạc Hiểu Nhiên cũng không thể nói không, đành ngại ngùng nói: “ vậy em xin phép nghe nhé”.
Khương Hà Đồ cười nói: “ nghe nhanh đi”.
Lạc Hiểu Nhiên đành cầm máy đi ra một chỗ, vừa đưa lên lỗ tai một giọng nói quen thuộc truyền đến: “ lên tới trên đây rồi, còn đứng ngoài đó làm gì”.
Không ai khác ông xã nhà cô, Lạc Hiểu Nhiên đen mặt, anh cứ như bóng ma lúc nào cũng hiện diện xung quanh cô, cô giả ngốc trả lời: “ lên đâu chứ, em đang ở chỗ làm mà, đâu có ở gần anh.”
Hoắc Cao Lãng đứng trước rèm cửa, nhìn xuyên qua cô đang đứng nghe điện thoại thì cười: “ em đừng có giả ngốc”.
- “ em giả ngốc gì chứ, em phải đi làm việc đây, em bận lắm đừng gọi cho em nhé.”. Nói xong liền cúp điện thoại không cho Hoắc Cao Lãng trả lời, thuận tiện tắt luôn chuông điện thoại.
Cô đi về phía Khương Hà Đồ cười: “ anh Khương”.
- “ xong rồi à”.
Lạc Hiểu Nhiên gật đầu.
- “ ừm, hôm nay dẫn em đi tìm hiểu một vòng, bây giờ quay về làm việc thôi.”
- “ vâng ạ”.
Lúc chuẩn bị đi xuống cô mới nhìn ngang phòng làm việc của cấp trên, được phân ra trong ngoài, bên ngoài có ba bàn làm việc, cô thấy có một nam một nữ ngồi ở vị trí đó.
- “ ngồi ở phía đó là gì vậy anh Khương”. Lạc Hiểu Nhiên hỏi.
- “ thư ký đó”.
- “ ồ, có đến ba thư ký sao”.
Lúc này, Khương Hà Đồ mới nhìn thoáng lại hướng đó rồi mới tiếp tục nói: “ trước kia vốn dĩ chỉ có một thư ký, cách đây không lâu chủ tịch mới đến, hai người này là thư ký của vị chủ tịch mới”.
- “ thường thì cấp trên sẽ có hai thư ký, một là thư ký trong công việc, hai là thư ký trong sinh hoạt”.
- “ ồ”. Lạc Hiểu Nhiên ồ một tiếng.
- “ làm thư ký mặc dù lương cao, nhưng áp lực cũng rất lớn. Mấy vị cấp cao này rất khó hầu hạ”. Khương Hà Đồ nói, lại chỉ cho cô phòng làm việc của phó tổng, phòng làm việc của giám đốc tài vụ, tiếp theo dẫn cô đến các bộ phận khác.
Trong lúc các bộ phận giới thiệu, Lạc Hiểu Nhiên cảm nhận hết ý được câu “Khương Hà Đồ là nhân viên cốt cán” của mọi người nói, mọi người thấy anh ta dẫn dắt cô, ai nấy đều cư xử nghiêm túc.
Trong cả quá trình, có hai chi tiết đáng nhắc đến nhất:
Thứ nhất là ở phòng kế toán, khi Khương Hà Đồ bước vào phòng làm việc, vỗ vỗ tay,
“Hi, giới thiệu với mọi người chút về thực tập sinh mới đến bộ phận kế hoạch chúng tôi”, anh ta vừa dứt lời, đã có người gọi tên cô lên.
- “ Lạc Hiểu Nhiên”.
Theo tiếng gọi Lạc Hiểu Nhiên nhìn theo, không ai khác chính là Lưu Hiểu.
- “ Hai người quen nhau sao”. Khương Hà Đồ ngờ vực nhìn cô gái trẻ đang đi đến, rồi nhìn sang Lạc Hiểu Nhiên.
Lạc Hiểu Nhiên nhẹ cười: “ vâng ạ, là bạn của em”.
- “ mình còn tưởng cậu đã thực tập ở nơi khác rồi”. Lưu Hiểu vừa nói vừa bước đến.
- “ hôm nay mình mới đến”. Lạc Hiểu Nhiên cười cười trả lời.
Chi tiết thứ hai mới đáng nói đến. Khi cô và Lưu Hiểu đang nói chuyện điện thoại của Khương Hà Đồ vang lên, anh ta cũng nhanh chóng bắt máy, sau đó nhìn sang Lạc Hiểu Nhiên ánh mắt ngờ vực nói: “ Hiểu Nhiên, chúng ta về thôi, có chút việc”.
- “ dạ” Lạc Hiểu Nhiên nhanh chóng trả lời, sau đó nói với Lưu Hiểu: “ buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé”.
Chào tạm biệt mọi người cô liền theo sau lưng Khương Hà Đồ.
Đi qua khỏi phòng kế hoạch, Lạc Hiểu Nhiên liền hỏi: “ anh Khương, đã qua khỏi phòng của mình rồi”.
- “ không có, dẫn em đi trình diện với sếp”.
- “ anh có việc gì sao”. Lạc Hiểu Nhiên khó hiểu hỏi, một thực tập sinh như cô, thì trình diện với sếp làm gì.
Khương Hà Đồ thở ra một hơi, lập tức nhỏ giọng hỏi: “ anh hỏi thật em nhé, em tại sao lại đến đây thực tập”.
- “ là nhà trường sắp xếp”. Lạc Hiểu Nhiên thật tình trả lời.
- “ thật không”. Khương Hà Đồ nghi ngờ hỏi lại: “ tại sao, chủ tịch lại chỉ đích danh em đến trình diện. Anh Khương đây đang lo sợ cho em”.
Lạc Hiểu Nhiên ngỡ ngàng lắc đầu: “ không phải em làm sai việc gì đấy chứ. Ngày đầu tiên đi làm em không muốn mình xúi quẩy đâu”.
Ánh mắt anh ta dừng lại trên người Lạc Hiểu Nhiên, cười trấn an nói: “ chắc có thể vừa rồi nhìn thấy anh và em ở hành lang lấp ló, cho nên nghi ngờ điều gì. Không sao đâu”.
- “ Em bao nhiêu tuổi”.
- “ Em hai mươi mốt ạ”.
- “ woa, phòng chúng ta có một bé cưng rồi. Thật là, ông trời nghe được lời cầu nguyện của anh rồi”.
- “ sao ạ”. Lạc Hiểu Nhiên hơi khó hiểu.
- “ mấy hôm trước phòng kế toán, có một em gái thực tập mới đến, cô ấy cũng đáng yêu giống em. Anh còn oán trách sao cùng làm chung một công ty mà bọn họ lại thiên vị đến như vậy”.
Lạc Hiểu Nhiên cười cười: “ em ngồi ở đâu vậy ạ”.
Khương Hà Đồ chỉ vào vị trí đối diện bàn của anh ta: “ em ngồi ở đây, có việc gì anh dễ chỉ em”.
Cô có hơi lo sợ vì được sủng, lại mau mải cảm ơn lần nữa.
- “ Anh Khương, anh dẫn Hiểu Nhiên đi chào hỏi một vòng đi, sẵn khoe với bọn họ, phòng của chúng ta có tiểu mỹ nhân”. Một người đàn ông trong phòng lên tiếng.
Dứt lời cả phòng liền cười rộ lên.
- “ Đúng, đúng cậu nói hay lắm”. Khương Hà Đồ vui vẻ đồng ý, dẫn cô ra khỏi phòng làm việc.
Trước tiên, Khương Hà Đồ dẫn cô đi thẳng đến phòng gần nhất để khoe mẽ.
Sau đó dẫn cô đi vòng giới thiệu sơ các phòng cuối cùng cũng đi lên tầng cao nhất, vừa đi anh ta vừa nói: “ Hiểu Nhiên, đây là khu vực của cấp trên, tuyệt đối đừng đi nhầm đến nơi này nhé”.
- “ dạ, em biết rồi”. Lạc Hiểu Nhiên gấp rút trả lời. Điện thoại cầm bên tay reo lên. Cô đưa máy lên xem, liền tắt đi, không có ý định nghe. Người bên kia không đạt được ý đồ thì không dừng lại, điện thoại reo hai, ba cuộc nữa.
Khương Hà Đồ nói:” em nghe điện thoại đi, biết đâu có việc gấp thì sao”.
Lạc Hiểu Nhiên cũng không thể nói không, đành ngại ngùng nói: “ vậy em xin phép nghe nhé”.
Khương Hà Đồ cười nói: “ nghe nhanh đi”.
Lạc Hiểu Nhiên đành cầm máy đi ra một chỗ, vừa đưa lên lỗ tai một giọng nói quen thuộc truyền đến: “ lên tới trên đây rồi, còn đứng ngoài đó làm gì”.
Không ai khác ông xã nhà cô, Lạc Hiểu Nhiên đen mặt, anh cứ như bóng ma lúc nào cũng hiện diện xung quanh cô, cô giả ngốc trả lời: “ lên đâu chứ, em đang ở chỗ làm mà, đâu có ở gần anh.”
Hoắc Cao Lãng đứng trước rèm cửa, nhìn xuyên qua cô đang đứng nghe điện thoại thì cười: “ em đừng có giả ngốc”.
- “ em giả ngốc gì chứ, em phải đi làm việc đây, em bận lắm đừng gọi cho em nhé.”. Nói xong liền cúp điện thoại không cho Hoắc Cao Lãng trả lời, thuận tiện tắt luôn chuông điện thoại.
Cô đi về phía Khương Hà Đồ cười: “ anh Khương”.
- “ xong rồi à”.
Lạc Hiểu Nhiên gật đầu.
- “ ừm, hôm nay dẫn em đi tìm hiểu một vòng, bây giờ quay về làm việc thôi.”
- “ vâng ạ”.
Lúc chuẩn bị đi xuống cô mới nhìn ngang phòng làm việc của cấp trên, được phân ra trong ngoài, bên ngoài có ba bàn làm việc, cô thấy có một nam một nữ ngồi ở vị trí đó.
- “ ngồi ở phía đó là gì vậy anh Khương”. Lạc Hiểu Nhiên hỏi.
- “ thư ký đó”.
- “ ồ, có đến ba thư ký sao”.
Lúc này, Khương Hà Đồ mới nhìn thoáng lại hướng đó rồi mới tiếp tục nói: “ trước kia vốn dĩ chỉ có một thư ký, cách đây không lâu chủ tịch mới đến, hai người này là thư ký của vị chủ tịch mới”.
- “ thường thì cấp trên sẽ có hai thư ký, một là thư ký trong công việc, hai là thư ký trong sinh hoạt”.
- “ ồ”. Lạc Hiểu Nhiên ồ một tiếng.
- “ làm thư ký mặc dù lương cao, nhưng áp lực cũng rất lớn. Mấy vị cấp cao này rất khó hầu hạ”. Khương Hà Đồ nói, lại chỉ cho cô phòng làm việc của phó tổng, phòng làm việc của giám đốc tài vụ, tiếp theo dẫn cô đến các bộ phận khác.
Trong lúc các bộ phận giới thiệu, Lạc Hiểu Nhiên cảm nhận hết ý được câu “Khương Hà Đồ là nhân viên cốt cán” của mọi người nói, mọi người thấy anh ta dẫn dắt cô, ai nấy đều cư xử nghiêm túc.
Trong cả quá trình, có hai chi tiết đáng nhắc đến nhất:
Thứ nhất là ở phòng kế toán, khi Khương Hà Đồ bước vào phòng làm việc, vỗ vỗ tay,
“Hi, giới thiệu với mọi người chút về thực tập sinh mới đến bộ phận kế hoạch chúng tôi”, anh ta vừa dứt lời, đã có người gọi tên cô lên.
- “ Lạc Hiểu Nhiên”.
Theo tiếng gọi Lạc Hiểu Nhiên nhìn theo, không ai khác chính là Lưu Hiểu.
- “ Hai người quen nhau sao”. Khương Hà Đồ ngờ vực nhìn cô gái trẻ đang đi đến, rồi nhìn sang Lạc Hiểu Nhiên.
Lạc Hiểu Nhiên nhẹ cười: “ vâng ạ, là bạn của em”.
- “ mình còn tưởng cậu đã thực tập ở nơi khác rồi”. Lưu Hiểu vừa nói vừa bước đến.
- “ hôm nay mình mới đến”. Lạc Hiểu Nhiên cười cười trả lời.
Chi tiết thứ hai mới đáng nói đến. Khi cô và Lưu Hiểu đang nói chuyện điện thoại của Khương Hà Đồ vang lên, anh ta cũng nhanh chóng bắt máy, sau đó nhìn sang Lạc Hiểu Nhiên ánh mắt ngờ vực nói: “ Hiểu Nhiên, chúng ta về thôi, có chút việc”.
- “ dạ” Lạc Hiểu Nhiên nhanh chóng trả lời, sau đó nói với Lưu Hiểu: “ buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé”.
Chào tạm biệt mọi người cô liền theo sau lưng Khương Hà Đồ.
Đi qua khỏi phòng kế hoạch, Lạc Hiểu Nhiên liền hỏi: “ anh Khương, đã qua khỏi phòng của mình rồi”.
- “ không có, dẫn em đi trình diện với sếp”.
- “ anh có việc gì sao”. Lạc Hiểu Nhiên khó hiểu hỏi, một thực tập sinh như cô, thì trình diện với sếp làm gì.
Khương Hà Đồ thở ra một hơi, lập tức nhỏ giọng hỏi: “ anh hỏi thật em nhé, em tại sao lại đến đây thực tập”.
- “ là nhà trường sắp xếp”. Lạc Hiểu Nhiên thật tình trả lời.
- “ thật không”. Khương Hà Đồ nghi ngờ hỏi lại: “ tại sao, chủ tịch lại chỉ đích danh em đến trình diện. Anh Khương đây đang lo sợ cho em”.
Lạc Hiểu Nhiên ngỡ ngàng lắc đầu: “ không phải em làm sai việc gì đấy chứ. Ngày đầu tiên đi làm em không muốn mình xúi quẩy đâu”.
Ánh mắt anh ta dừng lại trên người Lạc Hiểu Nhiên, cười trấn an nói: “ chắc có thể vừa rồi nhìn thấy anh và em ở hành lang lấp ló, cho nên nghi ngờ điều gì. Không sao đâu”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.