Chương 220
An Ngôn
05/09/2024
Không khí nước Pháp mùa này thật dễ chịu.
Trước cửa một khách sạn nọ bỗng có mấy chiếc xe màu đen đỗ lại, đi đầu là một chiếc Bentley, một người đàn ông cao ráo, khoác áo khoác sang trọng đứng cạnh xe, nhìn không chớp mắt vào cánh cửa khách sạn.
Cửa khách sạn từ từ mở ra, theo đó là những tiếng bước chân rầm rập.
Một đám người từ trong bước ra, đi đầu là một người đàn ông.
Bước chân anh rất vững chãi, dung mạo đẹp trai ngời ngời, miệng nở một nụ cười nhẹ nhàng, toát ra một khí chất nho nhã, hệt như một bức tranh thủy mặc.
Nếu không phải đôi mày hơi nhíu, đây chính là Hoắc Cao Lãng.
-“Hoắc tổng” Trợ lý riêng bên Pháp nhưng cũng là người ở thành phố D đang đứng cạnh xe vội vàng bước lên, cúi đầu chào, sau đó nghiêng mình mở cửa xe.
Sau khi Hoắc Cao Lãng bước lên xe rồi, trợ lý liền đóng cửa rồi vòng qua ngồi vào ghế lái.
- “Thành thật xin lỗi, Hoắc tổng, đã làm phiền anh nghỉ ngơi” Trợ lý vừa lái xe vừa cẩn thận quan sát người đàn ông đang ngồi ở băng sau.
Hoắc Cao Lãng vừa vào trong xe đã cởi áo khoác nhắm mắt dưỡng thần, đêm qua vất vả cả đêm, anh không hề được nghỉ ngơi gì, tâm trạng đương nhiên khó chịu.
Khẽ đưa tay xoa xoa thái dương có hơi đau, anh từ từ mở mắt, cất giọng lạnh lùng: “Lái xe đi.”
Đôi mắt anh đẹp như nước hồ thu, mí mắt cong vút,, nhưng khóe mắt lại
ánh lên một nét thanh nhã hiếm thấy, trung hòa lại tạo nên một vẻ ma mị khác thường, một vẻ ma mị chỉ có ở đàn ông, vô cùng thu hút.
“ Lịch trình thế nào.” Hoắc Cao Lãng nhàn nhạt hỏi.
- “ Hiện giờ sẽ đi thẳng đến địa điểm công ty bên đó đang chờ anh.” Trợ lý thận trọng báo cáo lịch trình.
Hai ngày cuối tuần, đáng lẽ Lạc Hiểu Nhiên định dành để nghỉ ngơi nhưng thiếu chút nữa bị làm cho điên khùng, đơn giản là dự án của cô trước kia đã làm rất tốt, giám đốc giao cho cô, nói hạng mục khổng lồ lần này hẳn là sẽ có rất nhiều công ty lớn gia nhập, mấu chốt là muốn để Lạc Hiểu Nhiên đi ra ngoài làm quen với mọi thứ, tương lai bồi dưỡng cô trở thành nhân tài dưới tay mình đào tạo.
Lạc Hiểu Nhiên thuê xe đi đến cánh đồng hoa.
Hoắc Cao Lãng tắt máy, đi theo sau là một hàng dài các nhân viên, anh đưa mắt nhìn ra xa,.
Lạc Hiểu Nhiên đi trên đôi giày 5 cm vào bên trong, cô hôm nay mặc một bộ quần áo bên trong màu sắc nhã nhặn, khoác phía bên ngoài là chiếc áo vest trang nhã màu đen, cô đeo một bộ trang sức trang nhã, vừa bấm điện thoại vừa lật lật dở dở tài liệu trong tay.
Hoắc Cao Lãng trông thấy người đang đi tới, Lạc Hiểu Nhiên, anh chỉ cảm thấy thân hình có chút quen thuộc, người con gái đó cúi đầu, chỉ có thể nhìn mái tóc uốn lượn trên đỉnh đầu.
Hoắc Cao Lãng khẽ nhíu mày, Lạc Hiểu Nhiên, là tóc dài.
Điện thoại trong túi reo lên, Lạc Hiểu Nhiên nhắc máy: “Giám đốc”.
Bên kia không rõ nói cái gì, Lạc Hiểu Nhiên chần chừ một lúc rồi mới nhận lời: “ vâng, anh gửi địa chỉ qua, đúng giờ tôi sẽ đến”.
6 giờ tối, Lạc Hiểu Nhiên có mặt ở khách sạn, cô đi thẳng vào quầy lễ tân, nói số phòng.
Nhân viên phục vụ dẫn cô lên phòng, đứng trước cửa thang máy cô nghe hai người phục vụ người bản xứ trò chuyện với nhau, đại khái là khen vị khách trong căn phòng tiệc mà bọn họ sẽ dẫn cô đến.
Cô không để ý cho lắm đến khi nghe một người trong số đó nói đến.
- “ Vị khách đó hình như là người Châu Á. Gương mặt rất đẹp”.
“ Tôi nghe mọi người trong phòng gọi là anh Hoắc, hình như là người thành phố D”.
Lạc Hiểu Nhiên sửng sốt trước câu nói của nhân viên phục vụ.
Trái tim Lạc Hiểu Nhiên đột nhiên run lên.
- “ Chuyện đó, tôi muốn hỏi.” Lạc Hiểu Nhiên xen vào cuộc nói chuyện của hai người, cô ngại ngùng nói: “ rất xin lỗi, tôi muốn hỏi một chút”.
Nhân viên phục vụ cười, rất nhiệt tinh nói: “ không sao, cô có việc gì cần tôi giúp sao”.
Lạc Hiểu Nhiên dường như theo bản năng đưa tay lên làm động tác vén tóc vào lỗ tai, có điều trong thoáng chốc lại cảm thấy mình có chút khẩn trương liền lập tức hạ tay xuống, ho nhẹ một tiếng: “ à, vị khách trong phòng đó, cô vừa nói là tên gì”.
Nhân viên phục vụ cười: “ tôi nghe mọi người gọi là anh Hoắc, tôi không biết anh ấy tên gì”.
. “ Cám ơn cổ”. Lạc Hiểu Nhiên mỉm cười nói, ngoài mặt thì cười, nhưng trong lòng không cười nỗi.
Nhân viên phục vụ gật đầu.
Đến nơi, cửa thang máy mở ra, người nhân viên phục vụ dẫn cô đến trước cửa phòng nói: “ đã tới rồi, thưa cổ”.
Lạc Hiểu Nhiên cắn môi, nhìn về cánh cửa phòng trước mắt, cô đang suy nghĩ, hay là cứ nhắm mắt đẩy cửa bước vào.
Hẳn là... mình nghe nhầm?
Không thể nào là anh ấy, anh Hoắc... Nơi này là nước Pháp không phải thành phố D,
Hoắc thị theo cô biết trước giờ chưa từng hứng thú về ngành hoá mỹ phẩm này, trước kia dự án của Hoắc thị đều chuyên về khách sạn. Chắc chắn là không phải rồi.
Cô đưa tay gõ một cái vào cửa phòng, Lạc Hiểu Nhiên cảm thấy mình quả thật đã suy nghĩ quá nhiều rồi, trên thế giới này cũng không phải chỉ một mình anh ấy mới là họ Hoắc, rốt cuộc có gì phải sợ?
Chắc chắn không phải là anh ấy, nhất định không phải là anh ấy!
Cửa phòng được người bên trong mở ra, lưng Lạc Hiểu Nhiên bất giác đổ đầy mồ hôi.
Cô bước vào trong, bên trong có bốn năm người đàn ông ngồi, thấy cô đứng ở cửa giám đốc liền lập tức đứng dậy hướng về phía cô nói: “Helen, cô đến rồi”.
Nhưng vào lúc này cô đã không có thời gian nghe những gì giám đốc nói, bởi vì ngồi trên ghế salon ở chính giữa phòng đặc biệt kia là người đàn ông khiến toàn thân cô cứng lại, ngay cả suy nghĩ cũng trong nháy mắt dừng lại.
Âm thanh xung quanh cũng đang từ từ mất đi, mọi người, mọi hình ảnh cũng đang từ từ tiêu tán, trước mắt cô chỉ còn lại người đàn ông kia...
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời, một quần tây dài màu đen, áo khoác ngoài đã cởi ra, lười biếc dựa vào ghế sofa, hai chân dài vắt chéo tự nhiên, một tay cầm ly rượu vang, mái tóc không hề được làm cầu kỳ, chỉ là tùy ý vuốt trên cái trán đầy đặn, cặm mắt thâm thúy kia... so với bốn năm trước không thay đổi chút nào.
Không, cũng có chút thay đổi.
Nếu như bốn năm trước Hoắc Cao Lãng là một người đàn ông thâm trầm ung dung thì hiện tại anh so với trước dường như lại càng lộ vẻ thâm thúy, loại khí chất này từ trên người anh tùy ý tản ra khiến người khác cũng phải dè chừng.
Trước cửa một khách sạn nọ bỗng có mấy chiếc xe màu đen đỗ lại, đi đầu là một chiếc Bentley, một người đàn ông cao ráo, khoác áo khoác sang trọng đứng cạnh xe, nhìn không chớp mắt vào cánh cửa khách sạn.
Cửa khách sạn từ từ mở ra, theo đó là những tiếng bước chân rầm rập.
Một đám người từ trong bước ra, đi đầu là một người đàn ông.
Bước chân anh rất vững chãi, dung mạo đẹp trai ngời ngời, miệng nở một nụ cười nhẹ nhàng, toát ra một khí chất nho nhã, hệt như một bức tranh thủy mặc.
Nếu không phải đôi mày hơi nhíu, đây chính là Hoắc Cao Lãng.
-“Hoắc tổng” Trợ lý riêng bên Pháp nhưng cũng là người ở thành phố D đang đứng cạnh xe vội vàng bước lên, cúi đầu chào, sau đó nghiêng mình mở cửa xe.
Sau khi Hoắc Cao Lãng bước lên xe rồi, trợ lý liền đóng cửa rồi vòng qua ngồi vào ghế lái.
- “Thành thật xin lỗi, Hoắc tổng, đã làm phiền anh nghỉ ngơi” Trợ lý vừa lái xe vừa cẩn thận quan sát người đàn ông đang ngồi ở băng sau.
Hoắc Cao Lãng vừa vào trong xe đã cởi áo khoác nhắm mắt dưỡng thần, đêm qua vất vả cả đêm, anh không hề được nghỉ ngơi gì, tâm trạng đương nhiên khó chịu.
Khẽ đưa tay xoa xoa thái dương có hơi đau, anh từ từ mở mắt, cất giọng lạnh lùng: “Lái xe đi.”
Đôi mắt anh đẹp như nước hồ thu, mí mắt cong vút,, nhưng khóe mắt lại
ánh lên một nét thanh nhã hiếm thấy, trung hòa lại tạo nên một vẻ ma mị khác thường, một vẻ ma mị chỉ có ở đàn ông, vô cùng thu hút.
“ Lịch trình thế nào.” Hoắc Cao Lãng nhàn nhạt hỏi.
- “ Hiện giờ sẽ đi thẳng đến địa điểm công ty bên đó đang chờ anh.” Trợ lý thận trọng báo cáo lịch trình.
Hai ngày cuối tuần, đáng lẽ Lạc Hiểu Nhiên định dành để nghỉ ngơi nhưng thiếu chút nữa bị làm cho điên khùng, đơn giản là dự án của cô trước kia đã làm rất tốt, giám đốc giao cho cô, nói hạng mục khổng lồ lần này hẳn là sẽ có rất nhiều công ty lớn gia nhập, mấu chốt là muốn để Lạc Hiểu Nhiên đi ra ngoài làm quen với mọi thứ, tương lai bồi dưỡng cô trở thành nhân tài dưới tay mình đào tạo.
Lạc Hiểu Nhiên thuê xe đi đến cánh đồng hoa.
Hoắc Cao Lãng tắt máy, đi theo sau là một hàng dài các nhân viên, anh đưa mắt nhìn ra xa,.
Lạc Hiểu Nhiên đi trên đôi giày 5 cm vào bên trong, cô hôm nay mặc một bộ quần áo bên trong màu sắc nhã nhặn, khoác phía bên ngoài là chiếc áo vest trang nhã màu đen, cô đeo một bộ trang sức trang nhã, vừa bấm điện thoại vừa lật lật dở dở tài liệu trong tay.
Hoắc Cao Lãng trông thấy người đang đi tới, Lạc Hiểu Nhiên, anh chỉ cảm thấy thân hình có chút quen thuộc, người con gái đó cúi đầu, chỉ có thể nhìn mái tóc uốn lượn trên đỉnh đầu.
Hoắc Cao Lãng khẽ nhíu mày, Lạc Hiểu Nhiên, là tóc dài.
Điện thoại trong túi reo lên, Lạc Hiểu Nhiên nhắc máy: “Giám đốc”.
Bên kia không rõ nói cái gì, Lạc Hiểu Nhiên chần chừ một lúc rồi mới nhận lời: “ vâng, anh gửi địa chỉ qua, đúng giờ tôi sẽ đến”.
6 giờ tối, Lạc Hiểu Nhiên có mặt ở khách sạn, cô đi thẳng vào quầy lễ tân, nói số phòng.
Nhân viên phục vụ dẫn cô lên phòng, đứng trước cửa thang máy cô nghe hai người phục vụ người bản xứ trò chuyện với nhau, đại khái là khen vị khách trong căn phòng tiệc mà bọn họ sẽ dẫn cô đến.
Cô không để ý cho lắm đến khi nghe một người trong số đó nói đến.
- “ Vị khách đó hình như là người Châu Á. Gương mặt rất đẹp”.
“ Tôi nghe mọi người trong phòng gọi là anh Hoắc, hình như là người thành phố D”.
Lạc Hiểu Nhiên sửng sốt trước câu nói của nhân viên phục vụ.
Trái tim Lạc Hiểu Nhiên đột nhiên run lên.
- “ Chuyện đó, tôi muốn hỏi.” Lạc Hiểu Nhiên xen vào cuộc nói chuyện của hai người, cô ngại ngùng nói: “ rất xin lỗi, tôi muốn hỏi một chút”.
Nhân viên phục vụ cười, rất nhiệt tinh nói: “ không sao, cô có việc gì cần tôi giúp sao”.
Lạc Hiểu Nhiên dường như theo bản năng đưa tay lên làm động tác vén tóc vào lỗ tai, có điều trong thoáng chốc lại cảm thấy mình có chút khẩn trương liền lập tức hạ tay xuống, ho nhẹ một tiếng: “ à, vị khách trong phòng đó, cô vừa nói là tên gì”.
Nhân viên phục vụ cười: “ tôi nghe mọi người gọi là anh Hoắc, tôi không biết anh ấy tên gì”.
. “ Cám ơn cổ”. Lạc Hiểu Nhiên mỉm cười nói, ngoài mặt thì cười, nhưng trong lòng không cười nỗi.
Nhân viên phục vụ gật đầu.
Đến nơi, cửa thang máy mở ra, người nhân viên phục vụ dẫn cô đến trước cửa phòng nói: “ đã tới rồi, thưa cổ”.
Lạc Hiểu Nhiên cắn môi, nhìn về cánh cửa phòng trước mắt, cô đang suy nghĩ, hay là cứ nhắm mắt đẩy cửa bước vào.
Hẳn là... mình nghe nhầm?
Không thể nào là anh ấy, anh Hoắc... Nơi này là nước Pháp không phải thành phố D,
Hoắc thị theo cô biết trước giờ chưa từng hứng thú về ngành hoá mỹ phẩm này, trước kia dự án của Hoắc thị đều chuyên về khách sạn. Chắc chắn là không phải rồi.
Cô đưa tay gõ một cái vào cửa phòng, Lạc Hiểu Nhiên cảm thấy mình quả thật đã suy nghĩ quá nhiều rồi, trên thế giới này cũng không phải chỉ một mình anh ấy mới là họ Hoắc, rốt cuộc có gì phải sợ?
Chắc chắn không phải là anh ấy, nhất định không phải là anh ấy!
Cửa phòng được người bên trong mở ra, lưng Lạc Hiểu Nhiên bất giác đổ đầy mồ hôi.
Cô bước vào trong, bên trong có bốn năm người đàn ông ngồi, thấy cô đứng ở cửa giám đốc liền lập tức đứng dậy hướng về phía cô nói: “Helen, cô đến rồi”.
Nhưng vào lúc này cô đã không có thời gian nghe những gì giám đốc nói, bởi vì ngồi trên ghế salon ở chính giữa phòng đặc biệt kia là người đàn ông khiến toàn thân cô cứng lại, ngay cả suy nghĩ cũng trong nháy mắt dừng lại.
Âm thanh xung quanh cũng đang từ từ mất đi, mọi người, mọi hình ảnh cũng đang từ từ tiêu tán, trước mắt cô chỉ còn lại người đàn ông kia...
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời, một quần tây dài màu đen, áo khoác ngoài đã cởi ra, lười biếc dựa vào ghế sofa, hai chân dài vắt chéo tự nhiên, một tay cầm ly rượu vang, mái tóc không hề được làm cầu kỳ, chỉ là tùy ý vuốt trên cái trán đầy đặn, cặm mắt thâm thúy kia... so với bốn năm trước không thay đổi chút nào.
Không, cũng có chút thay đổi.
Nếu như bốn năm trước Hoắc Cao Lãng là một người đàn ông thâm trầm ung dung thì hiện tại anh so với trước dường như lại càng lộ vẻ thâm thúy, loại khí chất này từ trên người anh tùy ý tản ra khiến người khác cũng phải dè chừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.