Chương 3
An Ngôn
12/02/2023
Chắc hẳn các bạn vẫn còn đang thắc mắc cô là ai đúng không, cô là Tiểu Mỹ và cũng là Lạc Hiểu Nhiên.
Tiểu Mỹ là cái tên chị Lưu đặt cho cô khi làm việc ở quán bar, chị ấy nói làm ở những nơi này không nên nói tên thật của mình cho khách biết.
Năm nay cô hai mươi mốt tuổi, là sinh viên năm ba của ngành ngôn ngữ học, cô ở một vùng quê nhỏ và hoàn cảnh gia đình cũng chẳng có điều kiện để nuôi cô học ở thành phố xa hoa này. Vì một chuyện mà coi luôn khúc mắc trong lòng nên bằng mọi cách cô phải đến thành phố này để học.
Lạc Hiểu Nhiên được bà ngoại nuôi từ nhỏ, cô không có cha cũng không có mẹ. À không, nói như vậy cũng không đúng, con người làm sao có thể không cha không mẹ, cô cũng không phải Tề Thiên Đại Thánh từ hòn đá hình thành. Cô có mẹ nhưng mà không có cha, cô được sinh ra từ một vụ cưỡng hiếp, mẹ cô luôn xem cô là cái gai trong mắt, lúc nhỏ cô thường nghe bà ấy mắng mình là đồ ác quỷ, cô huỷ hoại cuộc đời bà ấy, cho nên bà ấy chỉ sinh ra cô, còn lại nuôi cô khôn lớn đều do một tay bà ngoại, tên của cô cũng là do bà ngoại đặt, họ của cô cũng lấy họ của bà ngoại, bà ấy không muốn không đồng ý cho cô lấy họ của bà ấy, dường như bà ấy không muốn bất cứ thứ gì của bà ấy liên quan đến cô, năm lên tám tuổi thì bà ấy đã kết hôn và đi đến thành phố D này sống và kể từ đó bà ấy chưa một lần về thăm cũng chưa từng gọi một cuộc điện thoại nào để hỏi thăm cô và bà ngoại, dường như bà ấy đã quên mất mình còn có một đứa con gái.
Lạc Hiểu Nhiên là đứa trẻ không có cha và bị mẹ vứt bỏ.
Lạc Hiểu Nhiên nhớ có một cô hoa hậu của nước nào đó tôi cũng không nhớ rõ, cô ấy cũng được sinh ra từ một vụ cưỡng hiếp, nhưng cô ấy lại được mẹ của cô ấy xem là bảo bối, yêu thương cô ấy. Cách thức tạo ra cô và cô ấy căn bản không có khác nhau, mà tại sao trong mắt mẹ, cô luôn là quái vật xấu xa để khiến bà ấy luôn muốn xa lánh.
Lạc Hiểu Nhiên quyết định đến thành phố D này để học và lập nghiệp là cô muốn một ngày nào đó mình gặp lại bà ấy, muốn nhìn xem bà ấy còn nhận ra mình là con gái của bà ấy hay không.
Cuộc sống của cô vẫn cứ tuần hoàn từ nhà đến trường đến quán bar rồi lại về nhà, mà gần đây cô không còn thời gian ngủ nhiều nữa, sắp đến kì thi buổi tối sau khi từ quán bar về cô phải học bài đến ba giờ khuya mới miễn cưỡng lên giường ngủ một lúc.
Hôm nay cũng như mọi khi từ trường đến quán bar, khi tôi đang ngồi tiếp rượu cùng khách, thì các cô gái trên phòng cao cấp lần lượt đi xuống, tiếp theo đó tôi thấy chị Lưu đi lên tầm mười phút sau thì chị ấy đi xuống, gương mặt không có một chút biểu hiện gì khác thường, cô cũng bị mấy khách chèo kéo tiếp rượu nên cũng không để ý nữa. Đến một lúc sau chị ấy mới đi lại bàn cô đang ngồi nói vài câu khách sáo với mấy vị khách đó rồi kéo cô đi.
Lạc Hiểu Nhiên đi theo chị ấy vào phòng nghỉ dành cho nhân viên tò mò hỏi: “ chị Lưu có việc à”.
Chị Lưu nhìn cô muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng không nói, trên mặt chị ấy thấy rõ nét khó xử.
- “ chị có chuyện gì khó nói à”
Cô hỏi chị Lưu gật đầu sau đó hỏi dò ý của tôi: “ Tiểu Mỹ, chị nói cái này em không đồng ý thì thôi, nhưng tuyệt đối không được giận chị”.
Nghe chị ấy nói mà cô thấy mắc cười, đời nào có bà chủ mà lại nói chuyện với nhân viên của mình như thế này không? Có lẽ, cô là trường hợp ngoại lệ.
- “ được ạ, có chuyện gì chị cứ nói đi”.
- “ à” Chị Lưu ngập ngừng một lúc rồi mới chịu nói “ là như thế này, mấy vị khách ở trên lầu họ không muốn mấy người cũ này, họ muốn người mới”.
Cô đã hiểu một chút chuyện chị Lưu khó nói, nhưng cũng có một chút không hiểu, tính của chị Lưu cũng không phải dễ dàng gì chiều theo ý khách, trước kia cũng xảy ra trường hợp tương tự nhưng đa số chị ấy đều kiên quyết từ chối, nhưng lần này lại khó xử như vậy, chắc chắn người phía trên cũng không phải dạng mà chị ấy có thể chống đối.
Chị Lưu như hiểu được suy nghĩ của cô tiếp tục nói: “ người trên đó là anh Hoắc”.
Cô quá bất ngờ với chuyện này, lắp bắp một lúc mới nói được một câu trọn vẹn: “ là anh Hoắc mà các chị hay nói hả”.
- “ ừ”.
- “ chị lỡ em không làm vừa ý của anh Hoắc đó thì sao”.
- “ không sao đâu, em cứ làm tốt như bình thường là được. Tiểu Mỹ của chị là giỏi nhất mà”.
Chị Lưu thật làm cô hết nói nỗi, có ai mà dụ dỗ nhân viên của mình, như dỗ dành con nít hay không? Cô đành gật đầu nhẹ dưới cái nhìn mong chờ của chị ấy.
Nhận được cái gật đầu chị Lưu dẫn cô đi lên tầng, trên đoạn đường đi chị Lưu nhìn cô rung nên trấn an, chị ấy nắm tay giúp cô lau mồ hôi trên tay: “ làm sao lại đổ nhiều mồ hôi thế này”.
- “ em hồi hộp quá”.
Chị Lưu cười sau đó lại giúp cô lau khô hai lòng bàn tay sau đó mới nhìn cô: “ thoải mái lên, không sao cả, em chỉ cần nhớ chỉ cần tiếp rượu những đòi hỏi khác tuyệt đối không đồng ý, có việc gì thì đi xuống tìm chị”.
- “dạ, em biết rồi, cám ơn chị”. Cô biết chị Lưu muốn tốt cho mình, chị ấy biết khách trong những phòng này tuyệt đối tiền tiếp sẽ không ít, chị ấy muốn giúp mình kiếm thêm tiền.
Cảm nhận được cô đã thoải mái hơn một chút chị ấy liền dắt tay đi một đoạn tới phía cuối đường.
Đứng trước cửa phòng chị Lưu đẩy cửa bước vào, cô vội hít sâu một hơi, sau đó cố gắng thoải mái bước vào, điều đầu tiên làm cô choáng ngộp là không khí trong phòng này quá lạnh và mùi thuốc lá rất nồng nặc.
- “Hoắc Cao Lãng, cậu xem cô bé này có hợp ý cậu không?” Chị Lưu vừa nói vừa kéo cô đứng trước mặt anh Hoắc.
Nghe chị Lưu nói lúc này anh ấy mới nâng mắt nhìn một cái, sau đó cúi đầu nhìn ly rượu của mình hờ hững nói: “ tạm được, chị có thể xuống được rồi”.
Chị Lưu nói thêm một hai câu khách sáo rồi buông tay cô đi ra khỏi phòng.
Cửa phòng vừa khép lại không hiểu sau trong lòng lại sốt ruột, lo sợ, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô tiếp rượu khách, nhưng không hiểu sao lần này lại có cảm giác không yên ổn một chút nào.
- “ rót rượu”.
Khi cô đang ngây người một giọng nói lạnh lẽo vang lên khiến cô giật mình, sau đó rất nhanh đi lại phía người đàn ông được gọi lại anh Hoắc kia ngồi xuống rót cho anh ấy một ly rượu và tôi một ly.
- “ Anh Hoắc mời anh”.
Đánh giá của cô đầu tiên về người đàn ông được gọi là anh Hoắc này, vẻ ngoài lịch lãm, anh tuấn, chả trách sao mọi người đều muốn được anh để mắt tới.
Anh Hoắc nghe giọng nói trong trẻo vang lên có phần thích thú, nhận lấy ly rượu đồng thời đưa tay ra phía sau ôm lấy eo cô.
Giây phút bàn tay ấy chạm vào eo, cả người như có một dòng điện khiến cô giận bắn người tôi nhích ra xa anh ấy một chút, cảm giác rất lạ.
Làm nghề như cô thỉnh thoảng sẽ bị đụng chạm như thế này, nhưng xin thề đây là lần đầu tiên cô có cảm giác như thế này.
Nhìn phản ứng của cô anh Hoắc có hơi bất ngờ, nhưng cũng không ảnh hưởng tâm trạng, nâng ly rượu lên uống một ngụm: “ ngày đầu tiên làm nghề à”.
- “ không có, tôi làm lâu rồi anh Hoắc”. Cô biết câu hỏi này là có ý gì. Đa số những người tới đây đều không thích người mới vào làm, họ nói quá sợ sệt, quá cứng nhắc, bọn họ bỏ tiền đến đây mua vui đều không muốn bị mất hứng.
- “ ngồi gần vào”. Đọc t????????????ệ???? ha????, t???????????? cập ????ga???? ++ T????????MT????U????e????.v???? ++
Cô nhanh chóng xích gần lại, anh Hoắc lần choàng tay qua ôm eo còn thuận xoa xoa thêm vài cái. Thật không biết phải diễn tả cái cảm giác này như thế nào, rất là kì lạ, giống như có một nguồn điện chạy quanh người.
- “ em tên gì”. Anh Hoắc hỏi, bàn tay thì vẫn giữ yên bên eo thỉnh thoảng lại xoa nhẹ một cái.
Dường như đã thích ứng được với không khí trong phòng và tâm lí cũng ổn định hơn một chút nên cô cũng khá thoải mái.
- “Em tên là Tiểu Mỹ.” Vừa nói, vừa cầm ly rượu lên, chạm ly với anh ấy.
Sau đó anh ấy cũng không nói gì nữa, cô cũng ngồi yên ở đó bồi rượu cho anh ấy, cả một buổi bàn tay anh ấy chưa một phút nào rời khỏi eo cô.
Tiểu Mỹ là cái tên chị Lưu đặt cho cô khi làm việc ở quán bar, chị ấy nói làm ở những nơi này không nên nói tên thật của mình cho khách biết.
Năm nay cô hai mươi mốt tuổi, là sinh viên năm ba của ngành ngôn ngữ học, cô ở một vùng quê nhỏ và hoàn cảnh gia đình cũng chẳng có điều kiện để nuôi cô học ở thành phố xa hoa này. Vì một chuyện mà coi luôn khúc mắc trong lòng nên bằng mọi cách cô phải đến thành phố này để học.
Lạc Hiểu Nhiên được bà ngoại nuôi từ nhỏ, cô không có cha cũng không có mẹ. À không, nói như vậy cũng không đúng, con người làm sao có thể không cha không mẹ, cô cũng không phải Tề Thiên Đại Thánh từ hòn đá hình thành. Cô có mẹ nhưng mà không có cha, cô được sinh ra từ một vụ cưỡng hiếp, mẹ cô luôn xem cô là cái gai trong mắt, lúc nhỏ cô thường nghe bà ấy mắng mình là đồ ác quỷ, cô huỷ hoại cuộc đời bà ấy, cho nên bà ấy chỉ sinh ra cô, còn lại nuôi cô khôn lớn đều do một tay bà ngoại, tên của cô cũng là do bà ngoại đặt, họ của cô cũng lấy họ của bà ngoại, bà ấy không muốn không đồng ý cho cô lấy họ của bà ấy, dường như bà ấy không muốn bất cứ thứ gì của bà ấy liên quan đến cô, năm lên tám tuổi thì bà ấy đã kết hôn và đi đến thành phố D này sống và kể từ đó bà ấy chưa một lần về thăm cũng chưa từng gọi một cuộc điện thoại nào để hỏi thăm cô và bà ngoại, dường như bà ấy đã quên mất mình còn có một đứa con gái.
Lạc Hiểu Nhiên là đứa trẻ không có cha và bị mẹ vứt bỏ.
Lạc Hiểu Nhiên nhớ có một cô hoa hậu của nước nào đó tôi cũng không nhớ rõ, cô ấy cũng được sinh ra từ một vụ cưỡng hiếp, nhưng cô ấy lại được mẹ của cô ấy xem là bảo bối, yêu thương cô ấy. Cách thức tạo ra cô và cô ấy căn bản không có khác nhau, mà tại sao trong mắt mẹ, cô luôn là quái vật xấu xa để khiến bà ấy luôn muốn xa lánh.
Lạc Hiểu Nhiên quyết định đến thành phố D này để học và lập nghiệp là cô muốn một ngày nào đó mình gặp lại bà ấy, muốn nhìn xem bà ấy còn nhận ra mình là con gái của bà ấy hay không.
Cuộc sống của cô vẫn cứ tuần hoàn từ nhà đến trường đến quán bar rồi lại về nhà, mà gần đây cô không còn thời gian ngủ nhiều nữa, sắp đến kì thi buổi tối sau khi từ quán bar về cô phải học bài đến ba giờ khuya mới miễn cưỡng lên giường ngủ một lúc.
Hôm nay cũng như mọi khi từ trường đến quán bar, khi tôi đang ngồi tiếp rượu cùng khách, thì các cô gái trên phòng cao cấp lần lượt đi xuống, tiếp theo đó tôi thấy chị Lưu đi lên tầm mười phút sau thì chị ấy đi xuống, gương mặt không có một chút biểu hiện gì khác thường, cô cũng bị mấy khách chèo kéo tiếp rượu nên cũng không để ý nữa. Đến một lúc sau chị ấy mới đi lại bàn cô đang ngồi nói vài câu khách sáo với mấy vị khách đó rồi kéo cô đi.
Lạc Hiểu Nhiên đi theo chị ấy vào phòng nghỉ dành cho nhân viên tò mò hỏi: “ chị Lưu có việc à”.
Chị Lưu nhìn cô muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng không nói, trên mặt chị ấy thấy rõ nét khó xử.
- “ chị có chuyện gì khó nói à”
Cô hỏi chị Lưu gật đầu sau đó hỏi dò ý của tôi: “ Tiểu Mỹ, chị nói cái này em không đồng ý thì thôi, nhưng tuyệt đối không được giận chị”.
Nghe chị ấy nói mà cô thấy mắc cười, đời nào có bà chủ mà lại nói chuyện với nhân viên của mình như thế này không? Có lẽ, cô là trường hợp ngoại lệ.
- “ được ạ, có chuyện gì chị cứ nói đi”.
- “ à” Chị Lưu ngập ngừng một lúc rồi mới chịu nói “ là như thế này, mấy vị khách ở trên lầu họ không muốn mấy người cũ này, họ muốn người mới”.
Cô đã hiểu một chút chuyện chị Lưu khó nói, nhưng cũng có một chút không hiểu, tính của chị Lưu cũng không phải dễ dàng gì chiều theo ý khách, trước kia cũng xảy ra trường hợp tương tự nhưng đa số chị ấy đều kiên quyết từ chối, nhưng lần này lại khó xử như vậy, chắc chắn người phía trên cũng không phải dạng mà chị ấy có thể chống đối.
Chị Lưu như hiểu được suy nghĩ của cô tiếp tục nói: “ người trên đó là anh Hoắc”.
Cô quá bất ngờ với chuyện này, lắp bắp một lúc mới nói được một câu trọn vẹn: “ là anh Hoắc mà các chị hay nói hả”.
- “ ừ”.
- “ chị lỡ em không làm vừa ý của anh Hoắc đó thì sao”.
- “ không sao đâu, em cứ làm tốt như bình thường là được. Tiểu Mỹ của chị là giỏi nhất mà”.
Chị Lưu thật làm cô hết nói nỗi, có ai mà dụ dỗ nhân viên của mình, như dỗ dành con nít hay không? Cô đành gật đầu nhẹ dưới cái nhìn mong chờ của chị ấy.
Nhận được cái gật đầu chị Lưu dẫn cô đi lên tầng, trên đoạn đường đi chị Lưu nhìn cô rung nên trấn an, chị ấy nắm tay giúp cô lau mồ hôi trên tay: “ làm sao lại đổ nhiều mồ hôi thế này”.
- “ em hồi hộp quá”.
Chị Lưu cười sau đó lại giúp cô lau khô hai lòng bàn tay sau đó mới nhìn cô: “ thoải mái lên, không sao cả, em chỉ cần nhớ chỉ cần tiếp rượu những đòi hỏi khác tuyệt đối không đồng ý, có việc gì thì đi xuống tìm chị”.
- “dạ, em biết rồi, cám ơn chị”. Cô biết chị Lưu muốn tốt cho mình, chị ấy biết khách trong những phòng này tuyệt đối tiền tiếp sẽ không ít, chị ấy muốn giúp mình kiếm thêm tiền.
Cảm nhận được cô đã thoải mái hơn một chút chị ấy liền dắt tay đi một đoạn tới phía cuối đường.
Đứng trước cửa phòng chị Lưu đẩy cửa bước vào, cô vội hít sâu một hơi, sau đó cố gắng thoải mái bước vào, điều đầu tiên làm cô choáng ngộp là không khí trong phòng này quá lạnh và mùi thuốc lá rất nồng nặc.
- “Hoắc Cao Lãng, cậu xem cô bé này có hợp ý cậu không?” Chị Lưu vừa nói vừa kéo cô đứng trước mặt anh Hoắc.
Nghe chị Lưu nói lúc này anh ấy mới nâng mắt nhìn một cái, sau đó cúi đầu nhìn ly rượu của mình hờ hững nói: “ tạm được, chị có thể xuống được rồi”.
Chị Lưu nói thêm một hai câu khách sáo rồi buông tay cô đi ra khỏi phòng.
Cửa phòng vừa khép lại không hiểu sau trong lòng lại sốt ruột, lo sợ, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô tiếp rượu khách, nhưng không hiểu sao lần này lại có cảm giác không yên ổn một chút nào.
- “ rót rượu”.
Khi cô đang ngây người một giọng nói lạnh lẽo vang lên khiến cô giật mình, sau đó rất nhanh đi lại phía người đàn ông được gọi lại anh Hoắc kia ngồi xuống rót cho anh ấy một ly rượu và tôi một ly.
- “ Anh Hoắc mời anh”.
Đánh giá của cô đầu tiên về người đàn ông được gọi là anh Hoắc này, vẻ ngoài lịch lãm, anh tuấn, chả trách sao mọi người đều muốn được anh để mắt tới.
Anh Hoắc nghe giọng nói trong trẻo vang lên có phần thích thú, nhận lấy ly rượu đồng thời đưa tay ra phía sau ôm lấy eo cô.
Giây phút bàn tay ấy chạm vào eo, cả người như có một dòng điện khiến cô giận bắn người tôi nhích ra xa anh ấy một chút, cảm giác rất lạ.
Làm nghề như cô thỉnh thoảng sẽ bị đụng chạm như thế này, nhưng xin thề đây là lần đầu tiên cô có cảm giác như thế này.
Nhìn phản ứng của cô anh Hoắc có hơi bất ngờ, nhưng cũng không ảnh hưởng tâm trạng, nâng ly rượu lên uống một ngụm: “ ngày đầu tiên làm nghề à”.
- “ không có, tôi làm lâu rồi anh Hoắc”. Cô biết câu hỏi này là có ý gì. Đa số những người tới đây đều không thích người mới vào làm, họ nói quá sợ sệt, quá cứng nhắc, bọn họ bỏ tiền đến đây mua vui đều không muốn bị mất hứng.
- “ ngồi gần vào”. Đọc t????????????ệ???? ha????, t???????????? cập ????ga???? ++ T????????MT????U????e????.v???? ++
Cô nhanh chóng xích gần lại, anh Hoắc lần choàng tay qua ôm eo còn thuận xoa xoa thêm vài cái. Thật không biết phải diễn tả cái cảm giác này như thế nào, rất là kì lạ, giống như có một nguồn điện chạy quanh người.
- “ em tên gì”. Anh Hoắc hỏi, bàn tay thì vẫn giữ yên bên eo thỉnh thoảng lại xoa nhẹ một cái.
Dường như đã thích ứng được với không khí trong phòng và tâm lí cũng ổn định hơn một chút nên cô cũng khá thoải mái.
- “Em tên là Tiểu Mỹ.” Vừa nói, vừa cầm ly rượu lên, chạm ly với anh ấy.
Sau đó anh ấy cũng không nói gì nữa, cô cũng ngồi yên ở đó bồi rượu cho anh ấy, cả một buổi bàn tay anh ấy chưa một phút nào rời khỏi eo cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.