Chương 5
An Ngôn
12/02/2023
Hoắc Cao Lãng đâm chiêu đưa mắt nhìn cô: “ lại đây”.
- “ Tôi không muốn”. Cô vẫn ngoan cố đứng ở đó.
- “ Tôi nói là em tới đây”.
Lúc này, cả người thật sự đã toát đầy mồ hôi cô làm như không nghe, quay người đi ra khỏi phòng, nhưng giây phút tay vừa chạm vào tay nắm cửa đã bị một lực xốc mạnh vác lên vai đi thẳng đến sofa mà quăng mạnh cô xuống.
- “ Tôi nói em không nghe thấy à”. Lúc này đây gương mặt của anh rất khó coi, cả người toát ra hơi lạnh, đôi sắc bén nhìn thẳng vào cô. Đây là đầu tiên có người dám xem nhẹ lời nói của anh, đây là đầu tiên có người cự tuyệt anh, tất cả phụ nữ trên thế giới đều muốn anh để mắt tới riêng cô thì ngược lại.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, có một lực gì đó khiến cô rất sợ nhưng vẫn không sợ bằng chuyện tiếp theo sẽ xảy ra, lo lắng: “ tôi không muốn, tại sao trò chơi của các anh lại lôi tôi vào làm gì”.
Lời cô vừa dứt thì bỗng anh hôn rất mạnh bạo, cô không biết cảm giác như thế nào, chỉ cảm thấy rất đau anh hôn mạnh bạo trên đôi môi cô, anh hôn mạnh đến mức chảy máu cô cảm nhận được vị tanh của máu trong khoang miệng của mình. Cô đau không chịu nỗi nữa cố gắng vùng vẫy đẩy anh ra nhưng chỉ là vô dụng. Hôn thêm một lúc nữa anh mới buông ra nhìn thẳng vào mặt cô và anh nắm chặt cằm ép nhìn anh: “ làm nghề này em phải nên biết, ở đây em không có quyền lựa chọn muốn hay không muốn”.
Ánh mắt hung tợn của anh nhìn cô như loài sư tử đang nhìn con mồi của mình, làm việc ở đây cũng đã lâu nhưng lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này cô thật không biết phải làm thế nào.
Trong nháy mắt, tay chân của cô toàn bộ lạnh như băng.
Lạc Hiểu Nhiên sợ hôm nay tôi không thoát nổi.
Người đàn ông này quá đáng sợ, cô sợ anh sẽ làm chuyện đó trên người mình, sợ ánh mắt anh nhìn mình.
“ đưa mứt dâu đây”. Anh đưa cánh tay thon dài của mình ra lấy hộp mứt dâu mà ánh mắt chưa từng rời khỏi cô một giây.
Anh nhận hộp mứt dâu, anh dùng tay nắm cằm cô cầm chiếc thìa trong hủ mứt dâu, mút mứt dâu bôi lên ngực cô.
Lạc Hiểu Nhiên thừa lúc anh buông lỏng, nhanh chóng bò ra khỏi sofa, cô vừa đứng lên liền bị một lực ôm cô vứt mạnh lại sofa, anh rồi ngang người cô, tư thế của chúng tôi vốn rất mờ ám, dưới ánh đèn dịu dàng càng gợi trí tưởng tượng, anh nắm chặt cằm, nhìn chằm chằm vào cô miệng sắc lạnh nói: “ ngoan ngoãn một chút, nếu em không muốn tôi nặng tay”.
Lạc Hiểu Nhiên cau mày: “ tôi không muốn, buông tôi ra”.
Anh không trả lời, mà nhận lấy hủ mứt dâu được đưa tới một lần nữa, lần bôi mứt dâu lên những chỗ nhạy cảm của cô.
Mũi của cô rất cay, nước mắt lập tức trào ra. Lạc Hiểu Nhiên đương nhiên biết giọt nước mắt của mình chẳng có tác dụng gì, nhưng vẫn cố chấp nói: “ buông tôi ra, tôi không muốn”.
Nét mặt anh vẫn chế nhạo cúi đầu dùng miệng ăn sạch mứt dâu trên ngực, cô lập tức nhắm mắt lại, cả quá trình anh ăn sạch mứt dâu ở những chỗ nhạy cảm trải qua như thế nào cô cũng không biết. Lạc Hiểu Nhiên chỉ biết ngay giây phút đó, trong cổ họng mình có một trận uất nghẹn.
Quá trình diễn ra không tới mười phút, nhưng đối với cô đó là sự sỉ nhục, sự hành hạ dài dằng dặc.
Sau đêm nay cô không biết bằng cách nào để quên đi chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Lạc Hiểu Nhiên vừa ôm ngực ngồi dậy, liền nghe anh nói: “ mùi vị cũng không tệ”.
Lạc Hiểu Nhiên thật sự không thể chịu nỗi nữa, thẳng tay tát thẳng vào mặt anh một cái mạnh, sau đó ôm ngực chạy khỏi phòng. Nước mắt trên mặt lúc này cứ rơi từng giọt, cô không muốn khóc nhưng lần này thật sự không làm được.
Lạc Hiểu Nhiên thật sự không tin, hôm nay mình lại rơi vào cảnh này.
Hoắc Cao Lãng bất ngờ bị tát, cả gương mặt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm ra phía cửa nơi mà bóng dáng của cô biến mất, qua một lúc anh mỉm cười, lấy tay sờ lên má nơi cô đánh, khoé miệng thích thú nhếch lên: “ không ngờ còn biết đánh người, đúng là thú vị”.
Mạc Lâm và David không ngờ được cô gái nhỏ này dám đánh Hoắc Cao Lãng, hai người trong lòng đã âm thầm mặc niệm. Nhưng phản ứng của Hoắc Cao Lãng làm cả hai sững sờ,
Mạc Lâm ho nhẹ một tiếng, hắng giọng: “ thật không thể tin, cô gái nhỏ đó đánh cậu mà còn có thể bình an chạy ra khỏi phòng”.
Hoắc Cao Lãng chỉ cười cười, coi như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục uống rượu: “ ngày mai cho người tới gặp trợ lý của tôi, làm thủ tục chuyển nhượng tài sản”.
- “ lần này thua cậu ta tôi thấy thật xứng đáng đúng không? David”.
David gật đầu đưa lên một ngón tay cái thể hiện sự tán thưởng khiến Mạc Lâm bật cười. Không khí trong phòng bao quay lại như lúc đầu, Mạc Lâm tiếp tục thú vui của mình, David thì trầm tư uống rượu, chỉ riêng Hoắc Cao Lãng ngồi đó uống rượu, thỉnh thoảng lại đưa tay sờ lên má của mình, khoé miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.
Lần đầu tiên, anh thấy cô được chị Lưu dẫn vào anh đã khá bất ngờ, ngoại hình cô xinh xắn, cô mặc chiếc váy không quá hở hang nhưng lại toát lên một sự quyến rũ mê người. Anh cảm thấy có chút thú vị với cô, nên đồng ý chọn cô ngồi tiếp rượu. Nhưng khi, tiếp xúc với cô anh cũng rất bất ngờ, cô rất ngại những cử chỉ thân mật, anh biết những phản ứng của cô là thật, đối với những người quanh năm lui tới nơi này như anh, thì phản ứng của cô là thật hay là giả anh chỉ cần nhìn là có thể nhận ra được. Mặc dù, cô không giống như những cô gái nào ở đây, sẽ chủ động tất cả với anh, ngược lại cô rất khó gần, khi anh hỏi cô sẽ trả lời, còn ngược lại thì cô chẳng nói thêm gì thỉnh thoảng khi rót thêm rượu cho anh sẽ hỏi thêm một hai câu đại loại “ anh có cần thêm không?”. Nhưng anh lại cảm thấy thoải mái khi ở gần cô nên thời gian sau này khi anh tới đây anh đặc biệt gọi cô tới tiếp rượu.
Việc hôm nay là ngoài ý muốn, lẽ ra khi nghe điều kiện Mạc Lâm đưa ra anh đã có ý định từ chối nhìn phản ứng của cô, anh cũng không có gì lạ, nhưng anh lại giận khi kêu cô đi lại, mà cô một hai không đi lại, kiên trì đứng ở đó mà cãi lại anh. Nhìn cái miệng nhỏ xinh xắn cãi ngược lại anh, anh không kiềm chế được mà đã quyết định thực hiện điều kiện Mạc Lâm đưa ra, khi anh ở trên người cô, anh cảm nhận được cô đang rất sợ, mà anh lại không biết cô sợ điều gì, chỉ là ăn một chút mứt dâu trên cơ thể cô, chứ anh có ăn thịt cô đâu.
- “ Tôi không muốn”. Cô vẫn ngoan cố đứng ở đó.
- “ Tôi nói là em tới đây”.
Lúc này, cả người thật sự đã toát đầy mồ hôi cô làm như không nghe, quay người đi ra khỏi phòng, nhưng giây phút tay vừa chạm vào tay nắm cửa đã bị một lực xốc mạnh vác lên vai đi thẳng đến sofa mà quăng mạnh cô xuống.
- “ Tôi nói em không nghe thấy à”. Lúc này đây gương mặt của anh rất khó coi, cả người toát ra hơi lạnh, đôi sắc bén nhìn thẳng vào cô. Đây là đầu tiên có người dám xem nhẹ lời nói của anh, đây là đầu tiên có người cự tuyệt anh, tất cả phụ nữ trên thế giới đều muốn anh để mắt tới riêng cô thì ngược lại.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, có một lực gì đó khiến cô rất sợ nhưng vẫn không sợ bằng chuyện tiếp theo sẽ xảy ra, lo lắng: “ tôi không muốn, tại sao trò chơi của các anh lại lôi tôi vào làm gì”.
Lời cô vừa dứt thì bỗng anh hôn rất mạnh bạo, cô không biết cảm giác như thế nào, chỉ cảm thấy rất đau anh hôn mạnh bạo trên đôi môi cô, anh hôn mạnh đến mức chảy máu cô cảm nhận được vị tanh của máu trong khoang miệng của mình. Cô đau không chịu nỗi nữa cố gắng vùng vẫy đẩy anh ra nhưng chỉ là vô dụng. Hôn thêm một lúc nữa anh mới buông ra nhìn thẳng vào mặt cô và anh nắm chặt cằm ép nhìn anh: “ làm nghề này em phải nên biết, ở đây em không có quyền lựa chọn muốn hay không muốn”.
Ánh mắt hung tợn của anh nhìn cô như loài sư tử đang nhìn con mồi của mình, làm việc ở đây cũng đã lâu nhưng lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này cô thật không biết phải làm thế nào.
Trong nháy mắt, tay chân của cô toàn bộ lạnh như băng.
Lạc Hiểu Nhiên sợ hôm nay tôi không thoát nổi.
Người đàn ông này quá đáng sợ, cô sợ anh sẽ làm chuyện đó trên người mình, sợ ánh mắt anh nhìn mình.
“ đưa mứt dâu đây”. Anh đưa cánh tay thon dài của mình ra lấy hộp mứt dâu mà ánh mắt chưa từng rời khỏi cô một giây.
Anh nhận hộp mứt dâu, anh dùng tay nắm cằm cô cầm chiếc thìa trong hủ mứt dâu, mút mứt dâu bôi lên ngực cô.
Lạc Hiểu Nhiên thừa lúc anh buông lỏng, nhanh chóng bò ra khỏi sofa, cô vừa đứng lên liền bị một lực ôm cô vứt mạnh lại sofa, anh rồi ngang người cô, tư thế của chúng tôi vốn rất mờ ám, dưới ánh đèn dịu dàng càng gợi trí tưởng tượng, anh nắm chặt cằm, nhìn chằm chằm vào cô miệng sắc lạnh nói: “ ngoan ngoãn một chút, nếu em không muốn tôi nặng tay”.
Lạc Hiểu Nhiên cau mày: “ tôi không muốn, buông tôi ra”.
Anh không trả lời, mà nhận lấy hủ mứt dâu được đưa tới một lần nữa, lần bôi mứt dâu lên những chỗ nhạy cảm của cô.
Mũi của cô rất cay, nước mắt lập tức trào ra. Lạc Hiểu Nhiên đương nhiên biết giọt nước mắt của mình chẳng có tác dụng gì, nhưng vẫn cố chấp nói: “ buông tôi ra, tôi không muốn”.
Nét mặt anh vẫn chế nhạo cúi đầu dùng miệng ăn sạch mứt dâu trên ngực, cô lập tức nhắm mắt lại, cả quá trình anh ăn sạch mứt dâu ở những chỗ nhạy cảm trải qua như thế nào cô cũng không biết. Lạc Hiểu Nhiên chỉ biết ngay giây phút đó, trong cổ họng mình có một trận uất nghẹn.
Quá trình diễn ra không tới mười phút, nhưng đối với cô đó là sự sỉ nhục, sự hành hạ dài dằng dặc.
Sau đêm nay cô không biết bằng cách nào để quên đi chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Lạc Hiểu Nhiên vừa ôm ngực ngồi dậy, liền nghe anh nói: “ mùi vị cũng không tệ”.
Lạc Hiểu Nhiên thật sự không thể chịu nỗi nữa, thẳng tay tát thẳng vào mặt anh một cái mạnh, sau đó ôm ngực chạy khỏi phòng. Nước mắt trên mặt lúc này cứ rơi từng giọt, cô không muốn khóc nhưng lần này thật sự không làm được.
Lạc Hiểu Nhiên thật sự không tin, hôm nay mình lại rơi vào cảnh này.
Hoắc Cao Lãng bất ngờ bị tát, cả gương mặt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm ra phía cửa nơi mà bóng dáng của cô biến mất, qua một lúc anh mỉm cười, lấy tay sờ lên má nơi cô đánh, khoé miệng thích thú nhếch lên: “ không ngờ còn biết đánh người, đúng là thú vị”.
Mạc Lâm và David không ngờ được cô gái nhỏ này dám đánh Hoắc Cao Lãng, hai người trong lòng đã âm thầm mặc niệm. Nhưng phản ứng của Hoắc Cao Lãng làm cả hai sững sờ,
Mạc Lâm ho nhẹ một tiếng, hắng giọng: “ thật không thể tin, cô gái nhỏ đó đánh cậu mà còn có thể bình an chạy ra khỏi phòng”.
Hoắc Cao Lãng chỉ cười cười, coi như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục uống rượu: “ ngày mai cho người tới gặp trợ lý của tôi, làm thủ tục chuyển nhượng tài sản”.
- “ lần này thua cậu ta tôi thấy thật xứng đáng đúng không? David”.
David gật đầu đưa lên một ngón tay cái thể hiện sự tán thưởng khiến Mạc Lâm bật cười. Không khí trong phòng bao quay lại như lúc đầu, Mạc Lâm tiếp tục thú vui của mình, David thì trầm tư uống rượu, chỉ riêng Hoắc Cao Lãng ngồi đó uống rượu, thỉnh thoảng lại đưa tay sờ lên má của mình, khoé miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.
Lần đầu tiên, anh thấy cô được chị Lưu dẫn vào anh đã khá bất ngờ, ngoại hình cô xinh xắn, cô mặc chiếc váy không quá hở hang nhưng lại toát lên một sự quyến rũ mê người. Anh cảm thấy có chút thú vị với cô, nên đồng ý chọn cô ngồi tiếp rượu. Nhưng khi, tiếp xúc với cô anh cũng rất bất ngờ, cô rất ngại những cử chỉ thân mật, anh biết những phản ứng của cô là thật, đối với những người quanh năm lui tới nơi này như anh, thì phản ứng của cô là thật hay là giả anh chỉ cần nhìn là có thể nhận ra được. Mặc dù, cô không giống như những cô gái nào ở đây, sẽ chủ động tất cả với anh, ngược lại cô rất khó gần, khi anh hỏi cô sẽ trả lời, còn ngược lại thì cô chẳng nói thêm gì thỉnh thoảng khi rót thêm rượu cho anh sẽ hỏi thêm một hai câu đại loại “ anh có cần thêm không?”. Nhưng anh lại cảm thấy thoải mái khi ở gần cô nên thời gian sau này khi anh tới đây anh đặc biệt gọi cô tới tiếp rượu.
Việc hôm nay là ngoài ý muốn, lẽ ra khi nghe điều kiện Mạc Lâm đưa ra anh đã có ý định từ chối nhìn phản ứng của cô, anh cũng không có gì lạ, nhưng anh lại giận khi kêu cô đi lại, mà cô một hai không đi lại, kiên trì đứng ở đó mà cãi lại anh. Nhìn cái miệng nhỏ xinh xắn cãi ngược lại anh, anh không kiềm chế được mà đã quyết định thực hiện điều kiện Mạc Lâm đưa ra, khi anh ở trên người cô, anh cảm nhận được cô đang rất sợ, mà anh lại không biết cô sợ điều gì, chỉ là ăn một chút mứt dâu trên cơ thể cô, chứ anh có ăn thịt cô đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.