Hẹn Anh Trong Hồi Ức [Bts] [Yoongi]
Chương 3: Hạnh Phúc Trong Nháy Mắt
Ân Nguyễn
06/08/2021
Dạo gần đây hình như Nasun xuất hiện trước Yoongi hơi nhiều. Anh ngồi tại bến chờ tuyết bus lên Seoul, kế bên là cô cũng khoác ba lô đi theo.
"Hôm nay em không phải đi học thêm à?" Anh biết lịch học thêm của cô luôn dày kín, kể cả ngày chủ nhật.
Nasun cười cười, "Nay em xin nghỉ rồi."
Yoongi lặp tức nghe ra giọng điệu này nhíu mày không hài lòng, "Em trốn bố mẹ đi chơi đấy hả?"
"Phải, anh không định gọi cho bố mẹ em đến xách em về đấy chứ?"
"Tất nhiên là không, là em tự quyết định mà. Nhưng em không nên nói dối bố mẹ như vậy."
Nói chuyện với anh mà cô tưởng mình đang nói chuyện với một ông chú già nào đó. Cô lầm bầm, "Nếu không trốn thì liệu em có được đi không? Có phải ai cũng có gan nói thật như anh đâu."
Thật ra anh phàn nàn thì phàn nàn vậy, nhưng anh thấy có cô đi cùng cũng không quá phiền phức. Cô không phải là kiểu con gái ngây thơ luôn mồm luôn miệng, cũng không quá lầm lì hướng nội, cô biết thể hiện quan điểm vừa phải, biết xuất hiện đúng lúc, dù sao cũng khiến người như anh cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh.
Yoongi ngồi trên xe chỉ im lặng chú tâm vào viết lời nhạc cho bài hát của mình. Nasun cũng không làm phiền anh tự đi tìm niềm vui cho mình, cô ngồi cạnh cửa sổ phấn khích giơ điện thoại lên quay chụp suốt cả dọc đường.
Gần đến nơi, anh thu dọn đồ đạc để ý sang Nasun, thấy cô vẫn đang mải miết với mấy tấm ảnh thì nheo mắt cười cười, "Lần đầu em lên Seoul à?"
"Là lần đầu tiên em lên Seoul một mình, cảm giác khác so với đi cùng phụ huynh nhiều." Cô đáp.
"Đưa máy đây anh chỉ em cách chụp, chụp cảnh thì cứ căn theo tỷ lệ này... như thế..."
Anh cầm điện thoại cô nhân lúc xe đang đỗ giơ ra ngoài cửa kính làm ví dụ. Người anh hơi nhoài về phía cô khiến khoảng cách cả hai được thu hẹp lại, chẳng hiểu sao cô cứ ngây ngốc nhìn khuôn mặt ấy ở cự ly gần. Cho đến khi xe rung lắc tiếp tục lăm bánh mới sực tỉnh.
Cô vội nói để lờ đi cảm xúc của mình ban nãy, "Sao cái gì anh cũng biết giỏi vậy?"
Anh cười một tiếng, "Thì anh là thiên tài mà. Min Thiên Tài."
Anh làm bộ cao ngạo khiến cô phải phì cười, "Được, vậy hãy để em có may mắn được chụp cùng ngôi sao một kiểu đi, không mai này anh nổi tiếng quá em lại ngồi đây tiếc của."
Cô vừa nói vừa bật chế độ selfie giơ ra phía trước. Yoongi không từ chối ghé đầu vào gần sát cô cười tươi. Tách một cái đã được tấm ảnh xinh xắn với gương mặt tràn đầy hạnh phúc của hai người.
Xe chạy tới nơi Nasun cũng không đi theo Yoongi đến gặp nhóm làm nhạc của anh. Cô tự mình đến thăm mấy địa điểm đã tự tìm hiểu từ trước.
Yoongi dạo gần đây có lên Seoul thường xuyên hơn, nhờ vậy anh cũng gặp được một vài người trong giới underground có phong cách phù hợp với mình, dần dần lập nên một nhóm hoạt động cùng nhau. Vậy nhưng nhóm của anh không đăng công khai nhiều sản phẩm âm nhạc lên cộng đồng nên có rất ít người biết tới.
-------------------------------------
Buổi chiều muộn đúng như giờ đã hẹn, Nasun đến Namsan-dong theo địa chỉ Yoongi đưa cho chờ anh để cùng trở về.
Hoá ra nơi hội họp của nhóm anh lại là ở một căn hộ bán hầm phía dưới một toà chung cư. Cô đứng phía trên bấm điện thoại chờ một lúc thì thấy anh cùng nhóm bạn của mình ra ngoài.
Nasun bước tới, "Trông anh nghiêm túc chỉn chu thế này mà chơi được toàn với người đầu gấu như thế kia hả?"
Anh cười, "Đầu gấu gì mấy tên nhóc đó, bản lĩnh toát từ khí chất như anh mới là đang sợ này."
Cô cười xì một cái. Sao hôm nay anh ăn nhầm phải cái gì mà hay đùa thế không biết.
Hai người chưa vội về mà đến quán cà phê gần đó, anh phải gặp người mua nhạc. Đến chờ mãi mới thấy người kia xuất hiện.
Người đàn ông chỉ chừng khoảng gần 40 tuổi, đôi mắt một mí hơi xếch lên. Ông ta không biểu cảm gì nhiều chỉ ngồi xuống bắt chéo chân, nhận lấy USB cua Yoongi cắm vào laptop nghe thử bài nhạc.
Đợt người kia nghe xong anh liền hỏi, "Bài beat thế nào? Chú định trả giá bao nhiêu?"
Người đàn ông hơi bĩu môi, "10 won."
"Sao cơ? Cả bản nhạc của tôi tại sao ông chỉ trả có 10 won thôi là thế nào?" Yoongi lặp tức phản ứng, ông ta định ăn cướp à.
Người đã ông kia tỏ vẻ cố gắng kiên nhẫn nói với anh, "Nhạc của một một người nghiệp dư có cho cũng chẳng ai thèm lấy, bán được tiền đã là tốt lắm rồi. Đây là giá cao nhất tôi có thể đưa ra được, rốt cuộc cậu có bán không?"
...
---------------------------
Hai người ngồi trên xe buýt im lặng một hồi. Yoongi cầm đồng xu 10 won trên tay vân vê, chỉ nhìn chằm chằm vào nó mà không nói lời nào. Vào lúc đó, khi anh cầm đồng xu này lên, trong một thoáng đã cảm thấy chính bản thân cũng thật rẻ mạt.
Nasun ban nãy ngồi bàn bên cạnh đã nghe toàn bộ cuộc đối thoại. Cô dù biết tâm trạng của anh nhưng không biết nên nói thế nào cho phải.
"Yoongi à, chuyện đó... không phải do chất lượng bài nhạc của anh..." Cô cuối cùng vẫn phải lên tiếng trước.
"Đó chính là lý do đấy." Anh liền ngắt lời cô, "Người ta làm nhạc chuyên nghiệp hơn rất nhiều mà còn chẳng thu bao nhiêu. Ông ta nói đúng, nhạc của anh chưa đủ hay..." Anh dừng lại một chút xong nói tiếp, "Vậy nên anh nhất định phải học hỏi thêm nhiều hơn nữa. Sau này nhất định sẽ cho ra những ca khúc tiền triệu..."
Cô mừng vì anh có thể suy nghĩ tích cực như vậy, cô cười đặt tay lên vai anh, "Đúng vậy, Min Yoongi nhất định sẽ không bao giờ thua cuộc."
Xe về đến Daegu thì trời đã tối hẳn, gần đến bến, bọn học chuẩn bị đứng dậy thì Yoongi có điện thoại, "Alo mẹ ạ?"
Nasun không nghe được đầu dây bên kia, chỉ biết anh sau khi nghe mẹ nói thì rất gấp gáp, "Sao cơ ạ? Được con sẽ đến ngay."
"Có chuyện gì thế?"
"Bố anh bị tai nạn rồi."
------------------------------------
Bố Yoongi gặp tai nạn trên công trường, chân bị chấn thương nặng hiện đang trong bệnh viện kiểm tra.
Yoongi sau khi nghe tin lặp tức đến đó còn Nasun buộc phải về nhà cho kịp giờ.
Anh gấp gáp bước vào bệnh viện đến bên giường bố. Bác sĩ đang hoàn thành băng bó cho ông. Mẹ anh đứng cạnh nhìn mà lo lắng vô cùng, gương mặt vốn đã gầy giờ nhìn lại càng hốc hác.
"Về rồi à?" Giọng bố anh yêu hẳn đi.
"Chân bố thế nào rồi? Bố còn bị thương ở đâu nữa không?" Anh liền hỏi.
"Mày chơi bời ở đâu bây giờ mới chịu về hả?" Chú của anh vừa ra ngoài mua nước về thấy anh thì không nhịn được quát, "Mày có biết ban nãy khám bố mày đã suýt phải cắt bỏ một bên chân không? Vất vả đi làm thêm ngày chủ nhật vì mày mà mày vẫn suốt ngày viển vông lêu lổng được. Đúng là thằng phá gia chi tử mà." Chú anh càng nói càng gay gắt.
"Yanghoon à, đừng nói nữa." Bố anh nằm đó cố gắng gàn em mình lại.
Mẹ anh cũng không muốn gây náo loạn trong bệnh viện nên tiếp lời, "Yoongi, bố con hiện tại đã ổn định rồi giờ chỉ cần nằm viện thêm vài ba ngày để theo dõi thôi. Con về nhà chuẩn bị chút đồ cá nhân mang qua đây cho bố đi."
"Vâng." Anh nói rồi nhìn chú mình xong rời đi.
------------------------------------
Bữa cơm tối Nasun với bố mẹ, mẹ gắp thức ăn cho cô vừa hỏi, "Dạo này con hay đi học về muộn nhỉ?"
Nasun giả vờ nhìn vào bát xúc cơm lên, "Vâng. Tại mấy ngày nay hay có bài khó nên con với bạn ở lại tranh luận thêm, mãi sau mới về được."
Cô về phòng, trong lòng sốt ruột vì chuyện của Yoongi nên lặp tức gọi cho anh, "Yoongi à, bố anh sao rồi?"
"Chân ông bị thương nhưng đã được băng bó rồi, nằm thêm vài ngày là có thể xuất viện, giờ anh về nhà chuẩn bị mấy thứ rồi qua đó thay mẹ trông bố." Giọng anh ở đầu dây bên kia dường như đã mệt mỏi.
"Ừm, mong bác sớm khoẻ lại, anh cũng cố gắng nhé, nhớ giữ gìn sức khoẻ."
"Nasun!"
Cô chưa kịp tắt máy thì đã bị tiếng gọi ngoài cửa phòng làm cho giật bắn mình. Quay lại thấy mẹ đang hằm hằm nhìn, "Con vừa gọi điện cho ai?"
Cô cụp mắt biết chắc mẹ đã nghe hết, "Anh Yoongi ạ."
"Tại sao lại gọi điện cho nó?"
"Bố anh ấy bị tai nạn nên..."
"Làm sao con biết bố nó bị tai nạn? Bình thường không thân thiết gì sao lại biết chuyện nhà bên đó nhanh thế?"
Cô cố gắng gỡ gạc lại, "Là ban nãy đi học về con nghe mấy bác hàng xóm nói chuyện..."
"Đi học về sao? Hôm nay mẹ đã gọi điện cho cô giáo, con không hề đến lớp!"
Giọng nói sang sảng của mẹ cô như một lời tố cáo vạch trần khiến cô chỉ biết giương mắt nhìn. Hoá ra mẹ cô đã biết từ đầu.
Ngồi trước bố mẹ trong phòng khách hứng chịu sự thịnh nộ từ hai người.
"Nasun con giỏi lắm, hoá ra bao lâu nay vẫn lén qua lại với cái thằng trời đánh đó. Trong khi bố mẹ nai lưng đi kiếm tiền cho con học hành thì con lại đi theo cái thằng chơi bời kia. Rốt nó có cái gì mà con lại u mê như thế?" Mẹ cô giận đến tím mặt.
"Người ta phải chọn bạn mà chơi, đây cứ cắm đầu giao du với cái đứa không có tương lai kia thì bản thân cũng mãi không ngóc đầu lên được đâu." Bố cũng nói thêm.
Cô im lặng từ nãy nghe đến đây thực sự không chịu được nữa gào lên, nước mắt đã bắt đầu rơi, "Bố mẹ đừng có nói nữa, làm sao mà biết được là có tương lai hay không. Nói thật anh ấy còn hơn con gấp ngàn vạn lần."
"Cái gì cơ? Con gái con đứa nuôi mày bằng từng này để giờ mày cãi bố mẹ à? Mẹ nói cho mà biết mày còn dính đến cái thứ ấy thì còn khổ đời đấy..."
Ngôi nhà từ trước đến nay vốn yên bình của cô cũng có ngày trở thành đại loạn đến như thế này...
----------------------------------
Buổi tối Yoongi quay lại bệnh viện, ngồi cạnh giường bố. Bố anh chưa định ngủ, khi mẹ về, còn lại hai bố con thì ông quay sang nói với anh, "Yoongi này..." Ông nói nhẹ nhàng, rất hiếm khi bố dùng ngữ điều này để nói chuyện. Anh chăm chú nhìn ông.
"...con còn nhớ hồi nhỏ có một lần con đã đến xem công trường chỗ bố làm việc không?"
"Con nhớ chứ, ngày đó con còn vì nhìn thấy bố vất vả quá nên đã nói mai sau mình sẽ làm một kiến trúc sư để vừa có thể sáng tạo ra những ngôi nhà, vừa không phải làm công chân tay nặng nhọc như vậy."
Ông mỉm cười gật đầu, "Và con vẫn luôn muốn làm công việc đó cho đến khi con gặp âm nhạc..."
Yoongi cụp mắt im lặng.
"... Yoongi, bố mẹ vì nghèo khó mà từ khi lấy nhau đã phải chịu đựng rất nhiều. Cho nên giờ bố mẹ không muốn các con cũng phải chịu đựng giống mình ngày xưa, không nhất thiết phải là kiến trúc sư, có thể làm một công chức cũng tốt. Bố mẹ chỉ mong các con sống ổn định không quá vất vả mà thôi."
Anh nhìn bố, "Bố, con thấy cuộc sống này thật ra làm gì cũng đều vất vả, nên bố đừng quá lo lắng cho con."
Ông nghe vậy thì thở dài quay mặt đi, "Bố nói vậy, còn lựa chọn như thế nào con hãy tự quyết định đi..."
"Hôm nay em không phải đi học thêm à?" Anh biết lịch học thêm của cô luôn dày kín, kể cả ngày chủ nhật.
Nasun cười cười, "Nay em xin nghỉ rồi."
Yoongi lặp tức nghe ra giọng điệu này nhíu mày không hài lòng, "Em trốn bố mẹ đi chơi đấy hả?"
"Phải, anh không định gọi cho bố mẹ em đến xách em về đấy chứ?"
"Tất nhiên là không, là em tự quyết định mà. Nhưng em không nên nói dối bố mẹ như vậy."
Nói chuyện với anh mà cô tưởng mình đang nói chuyện với một ông chú già nào đó. Cô lầm bầm, "Nếu không trốn thì liệu em có được đi không? Có phải ai cũng có gan nói thật như anh đâu."
Thật ra anh phàn nàn thì phàn nàn vậy, nhưng anh thấy có cô đi cùng cũng không quá phiền phức. Cô không phải là kiểu con gái ngây thơ luôn mồm luôn miệng, cũng không quá lầm lì hướng nội, cô biết thể hiện quan điểm vừa phải, biết xuất hiện đúng lúc, dù sao cũng khiến người như anh cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh.
Yoongi ngồi trên xe chỉ im lặng chú tâm vào viết lời nhạc cho bài hát của mình. Nasun cũng không làm phiền anh tự đi tìm niềm vui cho mình, cô ngồi cạnh cửa sổ phấn khích giơ điện thoại lên quay chụp suốt cả dọc đường.
Gần đến nơi, anh thu dọn đồ đạc để ý sang Nasun, thấy cô vẫn đang mải miết với mấy tấm ảnh thì nheo mắt cười cười, "Lần đầu em lên Seoul à?"
"Là lần đầu tiên em lên Seoul một mình, cảm giác khác so với đi cùng phụ huynh nhiều." Cô đáp.
"Đưa máy đây anh chỉ em cách chụp, chụp cảnh thì cứ căn theo tỷ lệ này... như thế..."
Anh cầm điện thoại cô nhân lúc xe đang đỗ giơ ra ngoài cửa kính làm ví dụ. Người anh hơi nhoài về phía cô khiến khoảng cách cả hai được thu hẹp lại, chẳng hiểu sao cô cứ ngây ngốc nhìn khuôn mặt ấy ở cự ly gần. Cho đến khi xe rung lắc tiếp tục lăm bánh mới sực tỉnh.
Cô vội nói để lờ đi cảm xúc của mình ban nãy, "Sao cái gì anh cũng biết giỏi vậy?"
Anh cười một tiếng, "Thì anh là thiên tài mà. Min Thiên Tài."
Anh làm bộ cao ngạo khiến cô phải phì cười, "Được, vậy hãy để em có may mắn được chụp cùng ngôi sao một kiểu đi, không mai này anh nổi tiếng quá em lại ngồi đây tiếc của."
Cô vừa nói vừa bật chế độ selfie giơ ra phía trước. Yoongi không từ chối ghé đầu vào gần sát cô cười tươi. Tách một cái đã được tấm ảnh xinh xắn với gương mặt tràn đầy hạnh phúc của hai người.
Xe chạy tới nơi Nasun cũng không đi theo Yoongi đến gặp nhóm làm nhạc của anh. Cô tự mình đến thăm mấy địa điểm đã tự tìm hiểu từ trước.
Yoongi dạo gần đây có lên Seoul thường xuyên hơn, nhờ vậy anh cũng gặp được một vài người trong giới underground có phong cách phù hợp với mình, dần dần lập nên một nhóm hoạt động cùng nhau. Vậy nhưng nhóm của anh không đăng công khai nhiều sản phẩm âm nhạc lên cộng đồng nên có rất ít người biết tới.
-------------------------------------
Buổi chiều muộn đúng như giờ đã hẹn, Nasun đến Namsan-dong theo địa chỉ Yoongi đưa cho chờ anh để cùng trở về.
Hoá ra nơi hội họp của nhóm anh lại là ở một căn hộ bán hầm phía dưới một toà chung cư. Cô đứng phía trên bấm điện thoại chờ một lúc thì thấy anh cùng nhóm bạn của mình ra ngoài.
Nasun bước tới, "Trông anh nghiêm túc chỉn chu thế này mà chơi được toàn với người đầu gấu như thế kia hả?"
Anh cười, "Đầu gấu gì mấy tên nhóc đó, bản lĩnh toát từ khí chất như anh mới là đang sợ này."
Cô cười xì một cái. Sao hôm nay anh ăn nhầm phải cái gì mà hay đùa thế không biết.
Hai người chưa vội về mà đến quán cà phê gần đó, anh phải gặp người mua nhạc. Đến chờ mãi mới thấy người kia xuất hiện.
Người đàn ông chỉ chừng khoảng gần 40 tuổi, đôi mắt một mí hơi xếch lên. Ông ta không biểu cảm gì nhiều chỉ ngồi xuống bắt chéo chân, nhận lấy USB cua Yoongi cắm vào laptop nghe thử bài nhạc.
Đợt người kia nghe xong anh liền hỏi, "Bài beat thế nào? Chú định trả giá bao nhiêu?"
Người đàn ông hơi bĩu môi, "10 won."
"Sao cơ? Cả bản nhạc của tôi tại sao ông chỉ trả có 10 won thôi là thế nào?" Yoongi lặp tức phản ứng, ông ta định ăn cướp à.
Người đã ông kia tỏ vẻ cố gắng kiên nhẫn nói với anh, "Nhạc của một một người nghiệp dư có cho cũng chẳng ai thèm lấy, bán được tiền đã là tốt lắm rồi. Đây là giá cao nhất tôi có thể đưa ra được, rốt cuộc cậu có bán không?"
...
---------------------------
Hai người ngồi trên xe buýt im lặng một hồi. Yoongi cầm đồng xu 10 won trên tay vân vê, chỉ nhìn chằm chằm vào nó mà không nói lời nào. Vào lúc đó, khi anh cầm đồng xu này lên, trong một thoáng đã cảm thấy chính bản thân cũng thật rẻ mạt.
Nasun ban nãy ngồi bàn bên cạnh đã nghe toàn bộ cuộc đối thoại. Cô dù biết tâm trạng của anh nhưng không biết nên nói thế nào cho phải.
"Yoongi à, chuyện đó... không phải do chất lượng bài nhạc của anh..." Cô cuối cùng vẫn phải lên tiếng trước.
"Đó chính là lý do đấy." Anh liền ngắt lời cô, "Người ta làm nhạc chuyên nghiệp hơn rất nhiều mà còn chẳng thu bao nhiêu. Ông ta nói đúng, nhạc của anh chưa đủ hay..." Anh dừng lại một chút xong nói tiếp, "Vậy nên anh nhất định phải học hỏi thêm nhiều hơn nữa. Sau này nhất định sẽ cho ra những ca khúc tiền triệu..."
Cô mừng vì anh có thể suy nghĩ tích cực như vậy, cô cười đặt tay lên vai anh, "Đúng vậy, Min Yoongi nhất định sẽ không bao giờ thua cuộc."
Xe về đến Daegu thì trời đã tối hẳn, gần đến bến, bọn học chuẩn bị đứng dậy thì Yoongi có điện thoại, "Alo mẹ ạ?"
Nasun không nghe được đầu dây bên kia, chỉ biết anh sau khi nghe mẹ nói thì rất gấp gáp, "Sao cơ ạ? Được con sẽ đến ngay."
"Có chuyện gì thế?"
"Bố anh bị tai nạn rồi."
------------------------------------
Bố Yoongi gặp tai nạn trên công trường, chân bị chấn thương nặng hiện đang trong bệnh viện kiểm tra.
Yoongi sau khi nghe tin lặp tức đến đó còn Nasun buộc phải về nhà cho kịp giờ.
Anh gấp gáp bước vào bệnh viện đến bên giường bố. Bác sĩ đang hoàn thành băng bó cho ông. Mẹ anh đứng cạnh nhìn mà lo lắng vô cùng, gương mặt vốn đã gầy giờ nhìn lại càng hốc hác.
"Về rồi à?" Giọng bố anh yêu hẳn đi.
"Chân bố thế nào rồi? Bố còn bị thương ở đâu nữa không?" Anh liền hỏi.
"Mày chơi bời ở đâu bây giờ mới chịu về hả?" Chú của anh vừa ra ngoài mua nước về thấy anh thì không nhịn được quát, "Mày có biết ban nãy khám bố mày đã suýt phải cắt bỏ một bên chân không? Vất vả đi làm thêm ngày chủ nhật vì mày mà mày vẫn suốt ngày viển vông lêu lổng được. Đúng là thằng phá gia chi tử mà." Chú anh càng nói càng gay gắt.
"Yanghoon à, đừng nói nữa." Bố anh nằm đó cố gắng gàn em mình lại.
Mẹ anh cũng không muốn gây náo loạn trong bệnh viện nên tiếp lời, "Yoongi, bố con hiện tại đã ổn định rồi giờ chỉ cần nằm viện thêm vài ba ngày để theo dõi thôi. Con về nhà chuẩn bị chút đồ cá nhân mang qua đây cho bố đi."
"Vâng." Anh nói rồi nhìn chú mình xong rời đi.
------------------------------------
Bữa cơm tối Nasun với bố mẹ, mẹ gắp thức ăn cho cô vừa hỏi, "Dạo này con hay đi học về muộn nhỉ?"
Nasun giả vờ nhìn vào bát xúc cơm lên, "Vâng. Tại mấy ngày nay hay có bài khó nên con với bạn ở lại tranh luận thêm, mãi sau mới về được."
Cô về phòng, trong lòng sốt ruột vì chuyện của Yoongi nên lặp tức gọi cho anh, "Yoongi à, bố anh sao rồi?"
"Chân ông bị thương nhưng đã được băng bó rồi, nằm thêm vài ngày là có thể xuất viện, giờ anh về nhà chuẩn bị mấy thứ rồi qua đó thay mẹ trông bố." Giọng anh ở đầu dây bên kia dường như đã mệt mỏi.
"Ừm, mong bác sớm khoẻ lại, anh cũng cố gắng nhé, nhớ giữ gìn sức khoẻ."
"Nasun!"
Cô chưa kịp tắt máy thì đã bị tiếng gọi ngoài cửa phòng làm cho giật bắn mình. Quay lại thấy mẹ đang hằm hằm nhìn, "Con vừa gọi điện cho ai?"
Cô cụp mắt biết chắc mẹ đã nghe hết, "Anh Yoongi ạ."
"Tại sao lại gọi điện cho nó?"
"Bố anh ấy bị tai nạn nên..."
"Làm sao con biết bố nó bị tai nạn? Bình thường không thân thiết gì sao lại biết chuyện nhà bên đó nhanh thế?"
Cô cố gắng gỡ gạc lại, "Là ban nãy đi học về con nghe mấy bác hàng xóm nói chuyện..."
"Đi học về sao? Hôm nay mẹ đã gọi điện cho cô giáo, con không hề đến lớp!"
Giọng nói sang sảng của mẹ cô như một lời tố cáo vạch trần khiến cô chỉ biết giương mắt nhìn. Hoá ra mẹ cô đã biết từ đầu.
Ngồi trước bố mẹ trong phòng khách hứng chịu sự thịnh nộ từ hai người.
"Nasun con giỏi lắm, hoá ra bao lâu nay vẫn lén qua lại với cái thằng trời đánh đó. Trong khi bố mẹ nai lưng đi kiếm tiền cho con học hành thì con lại đi theo cái thằng chơi bời kia. Rốt nó có cái gì mà con lại u mê như thế?" Mẹ cô giận đến tím mặt.
"Người ta phải chọn bạn mà chơi, đây cứ cắm đầu giao du với cái đứa không có tương lai kia thì bản thân cũng mãi không ngóc đầu lên được đâu." Bố cũng nói thêm.
Cô im lặng từ nãy nghe đến đây thực sự không chịu được nữa gào lên, nước mắt đã bắt đầu rơi, "Bố mẹ đừng có nói nữa, làm sao mà biết được là có tương lai hay không. Nói thật anh ấy còn hơn con gấp ngàn vạn lần."
"Cái gì cơ? Con gái con đứa nuôi mày bằng từng này để giờ mày cãi bố mẹ à? Mẹ nói cho mà biết mày còn dính đến cái thứ ấy thì còn khổ đời đấy..."
Ngôi nhà từ trước đến nay vốn yên bình của cô cũng có ngày trở thành đại loạn đến như thế này...
----------------------------------
Buổi tối Yoongi quay lại bệnh viện, ngồi cạnh giường bố. Bố anh chưa định ngủ, khi mẹ về, còn lại hai bố con thì ông quay sang nói với anh, "Yoongi này..." Ông nói nhẹ nhàng, rất hiếm khi bố dùng ngữ điều này để nói chuyện. Anh chăm chú nhìn ông.
"...con còn nhớ hồi nhỏ có một lần con đã đến xem công trường chỗ bố làm việc không?"
"Con nhớ chứ, ngày đó con còn vì nhìn thấy bố vất vả quá nên đã nói mai sau mình sẽ làm một kiến trúc sư để vừa có thể sáng tạo ra những ngôi nhà, vừa không phải làm công chân tay nặng nhọc như vậy."
Ông mỉm cười gật đầu, "Và con vẫn luôn muốn làm công việc đó cho đến khi con gặp âm nhạc..."
Yoongi cụp mắt im lặng.
"... Yoongi, bố mẹ vì nghèo khó mà từ khi lấy nhau đã phải chịu đựng rất nhiều. Cho nên giờ bố mẹ không muốn các con cũng phải chịu đựng giống mình ngày xưa, không nhất thiết phải là kiến trúc sư, có thể làm một công chức cũng tốt. Bố mẹ chỉ mong các con sống ổn định không quá vất vả mà thôi."
Anh nhìn bố, "Bố, con thấy cuộc sống này thật ra làm gì cũng đều vất vả, nên bố đừng quá lo lắng cho con."
Ông nghe vậy thì thở dài quay mặt đi, "Bố nói vậy, còn lựa chọn như thế nào con hãy tự quyết định đi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.