Hẹn Anh Trong Hồi Ức [Bts] [Yoongi]
Chương 1: Nhẹ Nhàng Bước Bên Anh
Ân Nguyễn
06/08/2021
Cô với anh cùng lớn lên tại một xóm nhỏ trong thành phố Daegu này. Còn nhớ hồi bé, cô lúc nào cũng muốn chơi cùng anh, thế nhưng anh dường như lại chẳng bao giờ rảnh rỗi.
Gia đình anh không khá giả là bao, bố làm công nhân xây dựng, còn mẹ chỉ mở một quán đồ ăn nhỏ tại nhà, anh khi ấy, ngoài việc học ra thì thời gian còn lại đều là giành để phụ giúp mẹ.
Cô kém anh một tuổi, nếu là đứa trẻ khác có lẽ sẽ hồn nhiên chạy sang bên đó líu lo với anh đòi có người chơi cùng, thế nhưng cô thì chỉ có thể lấy cớ với bố mẹ rằng mình sang bên đó mua đồ ăn sáng để được gặp anh một lúc. Cô ngồi chờ mẹ anh chuẩn bị đồ mà thi thoảng lại lén liếc sang cậu con trai cứ im lặng chăm chỉ ngồi lau chén đĩa ở sân trong nhà. Ánh nắng sớm của buổi sáng mùa hè dịu dàng ôm trọn anh, khiến làm da vốn đã trắng lại càng sáng lên khiến người ta có phần chói mắt, cái miệng nhỏ hiếm khi cười, nhưng một khi đã mở ra thì lại là nụ cười hở lợi vô cùng đáng yêu.
Cứ như vậy cô âm thầm chứng kiến từng khoảnh khắc của anh, khi anh vui vẻ vừa về đến cửa đã khoe điểm tốt với mẹ, luc sanh bị trách mắng vì lỡ làm sai điều gì, và cả khi anh bắt đầu biết thưởng thức âm nhạc và quyết định theo đuổi nó. Những điều đó gắn vào tâm trí cô, đi cùng ký ức tuổi thơ cô rồi ngày một lớn lên, cho tới tận bây giờ...
...
"Bố mẹ nói rồi mà sao con vẫn không nghe hả? Học không chịu học cứ lông bông với mấy thứ âm nhạc kia làm gì? Con cứ thế này thì thà mẹ chết quách đi cho rồi."
"..."
Những lời to tiếng này Nasun đã nghe quen rồi. Không phải là mắng cô, mà là từ nhà hàng xóm. Bởi phòng cô gần phía đường nhất nên mỗi khi ngồi học cô đều có thể nghe được.
Đặt bút xuống rời khỏi phòng, cô chuẩn bị ra ngoài thì bố mẹ đang ngồi phòng khách thấy thế liền hỏi, "Đang học con còn đi đâu thế?"
"Con ra ngoài mua chút bánh về ăn đêm, học muộn nên con hơi đói."
Nasun đi bộ sang quán ăn nhà Yoongi, quán vắng vẻ không có một ai. Buổi tối ở cái xóm lao động nghèo này thì kiếm đâu ra nhiều khách cơ chứ. Vào bên trong tiếng mắng mỏ càng rõ ràng.
Bố Yoongi trừng mắt nhìn con mình, "Bố mẹ làm lụng vất vả kiếm tiền không phải để cho mày thích làm gì thì làm. Học hành tử tế vào đại học như người ta còn chẳng ăn ai chứ đừng nói đi theo con đường không có tương lai này."
Yoongi ngồi trước mặt bố mẹ mình mím môi không nói lời nào.
"Nếu con còn biết thương bố mẹ thì..."
"Cô ơi... tiệm còn mở không cô ơi..." Mẹ anh đang nói thì bị ngắt lời bởi tiếng gọi của Nasun liền dừng lại vội vàng chạy ra.
"Nasun đấy à? Hôm nay cháu sang muộn thế, tiệm còn ít chả cá xiên cháu có lấy nốt không?"
"Vâng cháu có ạ."
Vì đang có khách nên ở nhà trong bố anh cũng không to tiếng nữa. Yoongi lúc này liền lên tiếng, "Con xin phép." Rồi đứng dậy đi về phòng.
Khi đi ngang qua sân, anh cố tình đưa mắt nhìn ra ngoài cửa hàng thì bắt gặp ánh mắt cô. Anh nhanh chóng chớp mắt quay đi, dù sao anh cũng biết cô xuất hiện không phải là tình cờ.
Yoongi về phòng nhìn bản nhạc còn đang viết dở để trên bàn rồi lại ngẫm nghĩ những lời vừa rồi bố mẹ nói. Anh quyết định bước vào con đường âm nhạc từ khi còn rất nhỏ. Có lẽ từ giây phút nghe những ca khúc và giai điệu đó anh đã nhận ra niềm đam mê của mình.
Sống với đam mê là đúng, nhưng lời bố mẹ nói cũng không phải không có lý. Gia đình không có điều kiện, không có tiền mua đạo cụ sản xuất nhạc nên anh lúc nào cũng phải tích góp từng chút một, cố gắng lắm mấy mua lại được mấy đồ cũ do người ta bán lại. Hơn nữa ở cái thành phố mà người dân luôn coi trọng lề thói phép tắc này thì việc một thanh niên suốt ngày nghe và làm theo mấy thứ nhạc xập xình, thi thoảng lại rap mấy câu tục tĩu là khó có thể chấp nhận nổi. Nghề âm nhạc trong mắt họ vẫn là một thứ gì đó bấp bênh và khác thường.
Thế nhưng bây giờ anh như đã không có đường lui rồi, suốt mấy năm học và làm nhạc, anh không thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
----------------------------------
Ngày hôm sau Nasun ăn sáng rồi cầm theo hộp sữa khoác ba lô lên vai đi học, "Con chào bố mẹ con đi học đây."
"Ừ, có bạn nào rủ đi học cùng không con?" Mẹ vừa xem xét sửa sang lại đồng phục cho cô vừa hỏi.
Nasun thoáng liếc sang chỗ khác rồi cười, "Con đi một mình mà mẹ."
"Ừ có bạn bè đi cùng thì tốt, nhưng mà đi học với thằng Yoongi thì thà đi một mình còn hơn." Mẹ cô nói thẳng thừng.
Nasun rời khỏi cổng khẽ liếc sang nhà Yoongi rồi đi thẳng ra bến xe bus, cô biết mẹ vẫn còn đang nhìn theo mình.
Gia đình cô dù sống ổn định hơn nhà anh nhưng bố mẹ cô vẫn luôn hoà nhã với hàng xóm của mình. Ngày còn nhỏ bố mẹ không hẳn là không quý mến Yoongi, chỉ là từ khi biết anh bắt đầu làm nhạc nên dần dần có thành kiến. Dù không thể hiện ra trước mặt anh nhưng lại thường xuyên nhắc nhờ cô tập trung vào việc học, đừng nên qua lại với anh nữa. Còn bản thân cô trước mặt họ cũng chỉ biết gật đầu.
Các tuyến bus buổi sáng lúc nào cũng đông nghịt người, đa số là học sinh đến trường. Yoongi đeo tai nghe đứng bám vào tay vịn nhắm mắt lại tranh thủ chợp mắt một chút, chợt thấy có ai đó vỗ vỗ vào tay mình, anh mở mắt ra thì thấy Nasun đã đứng cạnh từ lúc nào, còn giơ một hộp sữa nhìn anh không nói gì. Dù không đi cùng nhau từ nhà nhưng cô biết chắc thế nào anh cũng phải bắt tuyến bus này để tới trường.
Yoongi cũng không từ chối mà tự nhiên nhận lấy, "Cảm ơn em."
Những lần như thế này anh vốn đã quen rồi, còn nhớ lần đầu tiên cô đưa bánh ăn sáng cho anh thì không như vậy.
==== Quá khứ ====
Sáng hôm đó Yoongi đang đi trên sân trường để lên lớp thì từ phía sau có người chạy theo vỗ vỗ vai vai. Anh đứng lại nhìn cô bé hàng xóm đang giơ chiếc bánh bông lan nhỏ ra trước mặt mình.
"Anh cầm lấy đi."
"Bánh của em mà."
"Em cho anh."
"Tại sao lại phải cho anh?"
"Vì em là fan hâm mộ của anh."
Cô nói rồi chẳng cần anh đồng ý đã nhanh tay nhét chiếc bánh vào ba lô của anh rồi chạy biến lên lớp. Cô biết anh nhịn ăn sáng để giành tiền.
...
Khi anh hỏi cô vì sao lại giúp anh như vậy, cô đáp, "Em không phải giúp anh mà là vì ngưỡng mộ ước mơ của anh. Anh từng nói đâu phải ai cũng có đam mê. Cứ coi như em là fan của anh đi. Mà anh đi theo con đường này chẳng phải mai sau sẽ nổi tiếng từ người hâm mộ, thành công từ người hâm mộ, kiếm tiền từ người hâm mộ sao? Nên giờ nhận quà của em cũng không có gì là không chính đáng cả."
Năm đó, anh mới lên lớp 8, còn cô học lớp 7.
=============
"Đợt thi đấu bóng rổ sắp tới của trường anh có tham gia không?"
Đến bến, hai người xuống xe bước vào trường. Nasun đi cùng hỏi chuyện anh.
"Không. Anh không có thời gian." Hôm nào tan học buổi chiều xong anh cũng đều phải đến chỗ làm thêm.
"Nhưng anh thích bóng rổ mà. Một năm trường mới tổ chức thi một lần, nếu bỏ lỡ lần này thì tiếc lắm đấy."
"Anh thích nhưng không thể thích bằng âm nhạc được, nếu muốn thi phải mất thời gian tập luyện cùng đội, không còn thời gian làm thêm nữa." Ở cái tuổi còn phải lo việc học hành bài vở này, một ngày công đi làm đối với anh cũng là quý giá lắm rồi.
Nasun nhìn anh mỉm cười, "Hay là chúng ta cá cược đi."
"Cược gì?" Anh nhướn mày nhìn cô.
"Cuối tuần này em phải làm bài kiểm tra đánh giá thường kì rồi, bình thường em chỉ loanh quanh ở hàng 5 hạng 6, nhưng nếu lần này em leo lên hạng 3 thì anh cũng phải đăng kí tham gia đội bóng."
Yoongi khẽ cười, "Thôi đi, anh tin em sẽ làm được nên tại sao lại phải cược chứ?"
"Em còn chưa nói xong mà. Nếu em đạt hạng 3 trở lên thì anh không những phải chơi bóng mà còn phải để em làm chủ nợ của anh. Anh nghỉ bao nhiêu ngày lương em sẽ bù vào ngần đấy cho anh, coi như cho anh vay tiền, đến khi giàu rồi phải trả lại em gấp 3 lần. Đồng ý không?" Cô nói một hồi, không đợi Yoongi kịp phản ứng liền tiếp tục, "Thôi nào, anh phải biết là lên 1 hạng đã khó rồi chứ đừng nói đến lên 3 hạng. Làm thế này không những giúp em có động lực mà anh cũng không bị bỏ lỡ cơ hội. Coi như đôi bên cùng có lợi còn đâu. Cứ quyết vậy đi. Móc ngoéo." Cô nói rồi tự cầm tay anh lên móc vào tay mình. Sau đó vội vàng chạy vụt đi cho kịp giờ vào lớp.
Yoongi đứng ở phía sau nheo nheo mắt nhìn theo bóng cô...
Gia đình anh không khá giả là bao, bố làm công nhân xây dựng, còn mẹ chỉ mở một quán đồ ăn nhỏ tại nhà, anh khi ấy, ngoài việc học ra thì thời gian còn lại đều là giành để phụ giúp mẹ.
Cô kém anh một tuổi, nếu là đứa trẻ khác có lẽ sẽ hồn nhiên chạy sang bên đó líu lo với anh đòi có người chơi cùng, thế nhưng cô thì chỉ có thể lấy cớ với bố mẹ rằng mình sang bên đó mua đồ ăn sáng để được gặp anh một lúc. Cô ngồi chờ mẹ anh chuẩn bị đồ mà thi thoảng lại lén liếc sang cậu con trai cứ im lặng chăm chỉ ngồi lau chén đĩa ở sân trong nhà. Ánh nắng sớm của buổi sáng mùa hè dịu dàng ôm trọn anh, khiến làm da vốn đã trắng lại càng sáng lên khiến người ta có phần chói mắt, cái miệng nhỏ hiếm khi cười, nhưng một khi đã mở ra thì lại là nụ cười hở lợi vô cùng đáng yêu.
Cứ như vậy cô âm thầm chứng kiến từng khoảnh khắc của anh, khi anh vui vẻ vừa về đến cửa đã khoe điểm tốt với mẹ, luc sanh bị trách mắng vì lỡ làm sai điều gì, và cả khi anh bắt đầu biết thưởng thức âm nhạc và quyết định theo đuổi nó. Những điều đó gắn vào tâm trí cô, đi cùng ký ức tuổi thơ cô rồi ngày một lớn lên, cho tới tận bây giờ...
...
"Bố mẹ nói rồi mà sao con vẫn không nghe hả? Học không chịu học cứ lông bông với mấy thứ âm nhạc kia làm gì? Con cứ thế này thì thà mẹ chết quách đi cho rồi."
"..."
Những lời to tiếng này Nasun đã nghe quen rồi. Không phải là mắng cô, mà là từ nhà hàng xóm. Bởi phòng cô gần phía đường nhất nên mỗi khi ngồi học cô đều có thể nghe được.
Đặt bút xuống rời khỏi phòng, cô chuẩn bị ra ngoài thì bố mẹ đang ngồi phòng khách thấy thế liền hỏi, "Đang học con còn đi đâu thế?"
"Con ra ngoài mua chút bánh về ăn đêm, học muộn nên con hơi đói."
Nasun đi bộ sang quán ăn nhà Yoongi, quán vắng vẻ không có một ai. Buổi tối ở cái xóm lao động nghèo này thì kiếm đâu ra nhiều khách cơ chứ. Vào bên trong tiếng mắng mỏ càng rõ ràng.
Bố Yoongi trừng mắt nhìn con mình, "Bố mẹ làm lụng vất vả kiếm tiền không phải để cho mày thích làm gì thì làm. Học hành tử tế vào đại học như người ta còn chẳng ăn ai chứ đừng nói đi theo con đường không có tương lai này."
Yoongi ngồi trước mặt bố mẹ mình mím môi không nói lời nào.
"Nếu con còn biết thương bố mẹ thì..."
"Cô ơi... tiệm còn mở không cô ơi..." Mẹ anh đang nói thì bị ngắt lời bởi tiếng gọi của Nasun liền dừng lại vội vàng chạy ra.
"Nasun đấy à? Hôm nay cháu sang muộn thế, tiệm còn ít chả cá xiên cháu có lấy nốt không?"
"Vâng cháu có ạ."
Vì đang có khách nên ở nhà trong bố anh cũng không to tiếng nữa. Yoongi lúc này liền lên tiếng, "Con xin phép." Rồi đứng dậy đi về phòng.
Khi đi ngang qua sân, anh cố tình đưa mắt nhìn ra ngoài cửa hàng thì bắt gặp ánh mắt cô. Anh nhanh chóng chớp mắt quay đi, dù sao anh cũng biết cô xuất hiện không phải là tình cờ.
Yoongi về phòng nhìn bản nhạc còn đang viết dở để trên bàn rồi lại ngẫm nghĩ những lời vừa rồi bố mẹ nói. Anh quyết định bước vào con đường âm nhạc từ khi còn rất nhỏ. Có lẽ từ giây phút nghe những ca khúc và giai điệu đó anh đã nhận ra niềm đam mê của mình.
Sống với đam mê là đúng, nhưng lời bố mẹ nói cũng không phải không có lý. Gia đình không có điều kiện, không có tiền mua đạo cụ sản xuất nhạc nên anh lúc nào cũng phải tích góp từng chút một, cố gắng lắm mấy mua lại được mấy đồ cũ do người ta bán lại. Hơn nữa ở cái thành phố mà người dân luôn coi trọng lề thói phép tắc này thì việc một thanh niên suốt ngày nghe và làm theo mấy thứ nhạc xập xình, thi thoảng lại rap mấy câu tục tĩu là khó có thể chấp nhận nổi. Nghề âm nhạc trong mắt họ vẫn là một thứ gì đó bấp bênh và khác thường.
Thế nhưng bây giờ anh như đã không có đường lui rồi, suốt mấy năm học và làm nhạc, anh không thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
----------------------------------
Ngày hôm sau Nasun ăn sáng rồi cầm theo hộp sữa khoác ba lô lên vai đi học, "Con chào bố mẹ con đi học đây."
"Ừ, có bạn nào rủ đi học cùng không con?" Mẹ vừa xem xét sửa sang lại đồng phục cho cô vừa hỏi.
Nasun thoáng liếc sang chỗ khác rồi cười, "Con đi một mình mà mẹ."
"Ừ có bạn bè đi cùng thì tốt, nhưng mà đi học với thằng Yoongi thì thà đi một mình còn hơn." Mẹ cô nói thẳng thừng.
Nasun rời khỏi cổng khẽ liếc sang nhà Yoongi rồi đi thẳng ra bến xe bus, cô biết mẹ vẫn còn đang nhìn theo mình.
Gia đình cô dù sống ổn định hơn nhà anh nhưng bố mẹ cô vẫn luôn hoà nhã với hàng xóm của mình. Ngày còn nhỏ bố mẹ không hẳn là không quý mến Yoongi, chỉ là từ khi biết anh bắt đầu làm nhạc nên dần dần có thành kiến. Dù không thể hiện ra trước mặt anh nhưng lại thường xuyên nhắc nhờ cô tập trung vào việc học, đừng nên qua lại với anh nữa. Còn bản thân cô trước mặt họ cũng chỉ biết gật đầu.
Các tuyến bus buổi sáng lúc nào cũng đông nghịt người, đa số là học sinh đến trường. Yoongi đeo tai nghe đứng bám vào tay vịn nhắm mắt lại tranh thủ chợp mắt một chút, chợt thấy có ai đó vỗ vỗ vào tay mình, anh mở mắt ra thì thấy Nasun đã đứng cạnh từ lúc nào, còn giơ một hộp sữa nhìn anh không nói gì. Dù không đi cùng nhau từ nhà nhưng cô biết chắc thế nào anh cũng phải bắt tuyến bus này để tới trường.
Yoongi cũng không từ chối mà tự nhiên nhận lấy, "Cảm ơn em."
Những lần như thế này anh vốn đã quen rồi, còn nhớ lần đầu tiên cô đưa bánh ăn sáng cho anh thì không như vậy.
==== Quá khứ ====
Sáng hôm đó Yoongi đang đi trên sân trường để lên lớp thì từ phía sau có người chạy theo vỗ vỗ vai vai. Anh đứng lại nhìn cô bé hàng xóm đang giơ chiếc bánh bông lan nhỏ ra trước mặt mình.
"Anh cầm lấy đi."
"Bánh của em mà."
"Em cho anh."
"Tại sao lại phải cho anh?"
"Vì em là fan hâm mộ của anh."
Cô nói rồi chẳng cần anh đồng ý đã nhanh tay nhét chiếc bánh vào ba lô của anh rồi chạy biến lên lớp. Cô biết anh nhịn ăn sáng để giành tiền.
...
Khi anh hỏi cô vì sao lại giúp anh như vậy, cô đáp, "Em không phải giúp anh mà là vì ngưỡng mộ ước mơ của anh. Anh từng nói đâu phải ai cũng có đam mê. Cứ coi như em là fan của anh đi. Mà anh đi theo con đường này chẳng phải mai sau sẽ nổi tiếng từ người hâm mộ, thành công từ người hâm mộ, kiếm tiền từ người hâm mộ sao? Nên giờ nhận quà của em cũng không có gì là không chính đáng cả."
Năm đó, anh mới lên lớp 8, còn cô học lớp 7.
=============
"Đợt thi đấu bóng rổ sắp tới của trường anh có tham gia không?"
Đến bến, hai người xuống xe bước vào trường. Nasun đi cùng hỏi chuyện anh.
"Không. Anh không có thời gian." Hôm nào tan học buổi chiều xong anh cũng đều phải đến chỗ làm thêm.
"Nhưng anh thích bóng rổ mà. Một năm trường mới tổ chức thi một lần, nếu bỏ lỡ lần này thì tiếc lắm đấy."
"Anh thích nhưng không thể thích bằng âm nhạc được, nếu muốn thi phải mất thời gian tập luyện cùng đội, không còn thời gian làm thêm nữa." Ở cái tuổi còn phải lo việc học hành bài vở này, một ngày công đi làm đối với anh cũng là quý giá lắm rồi.
Nasun nhìn anh mỉm cười, "Hay là chúng ta cá cược đi."
"Cược gì?" Anh nhướn mày nhìn cô.
"Cuối tuần này em phải làm bài kiểm tra đánh giá thường kì rồi, bình thường em chỉ loanh quanh ở hàng 5 hạng 6, nhưng nếu lần này em leo lên hạng 3 thì anh cũng phải đăng kí tham gia đội bóng."
Yoongi khẽ cười, "Thôi đi, anh tin em sẽ làm được nên tại sao lại phải cược chứ?"
"Em còn chưa nói xong mà. Nếu em đạt hạng 3 trở lên thì anh không những phải chơi bóng mà còn phải để em làm chủ nợ của anh. Anh nghỉ bao nhiêu ngày lương em sẽ bù vào ngần đấy cho anh, coi như cho anh vay tiền, đến khi giàu rồi phải trả lại em gấp 3 lần. Đồng ý không?" Cô nói một hồi, không đợi Yoongi kịp phản ứng liền tiếp tục, "Thôi nào, anh phải biết là lên 1 hạng đã khó rồi chứ đừng nói đến lên 3 hạng. Làm thế này không những giúp em có động lực mà anh cũng không bị bỏ lỡ cơ hội. Coi như đôi bên cùng có lợi còn đâu. Cứ quyết vậy đi. Móc ngoéo." Cô nói rồi tự cầm tay anh lên móc vào tay mình. Sau đó vội vàng chạy vụt đi cho kịp giờ vào lớp.
Yoongi đứng ở phía sau nheo nheo mắt nhìn theo bóng cô...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.