Chương 24
Phỉ Ngã Tư Tồn
11/10/2013
Cuối cùng cô gọi điện cho Nguyễn Chính Đông, nói rằng mình còn chút việc chưa làm xong, cho nên lùi lại một ngày.
Anh không hề nghi ngờ, nói nhẹ nhàng trả lời cô: "Được rồi, muộn 1 ngày thì muộn 1 ngày, nhưng anh phải thu lãi đó."
Anh luôn thích nói đùa như thế, cô cũng không để ý mấy.
Hôm đó trải qua như thế nào, giống như nằm mơ, nhưng lại rất rõ ràng.
Mạnh Hòa Bình lái xe đưa cô về ngoại thành phía Tây, cô nhìn thấy khu nhà mà năm đó anh xây dựng, , biệt thự ở giữa non xanh nước biếc, vô cùng tĩnh mịch.
Trong đó có một tứ hợp viện, lại là của chính anh.
Lúc cô nhìn thấy căn bếp kiểu cũ rộng rãi, nhìn thấy chiếc bếp lò Trung Quốc, anh chỉ cười: "Anh đã đồng ý với em, cuối cùng đã làm được."
Một câu nói đùa năm dó, nhưng anh lại một lòng một dạ nhớ lấy, nhiều năm như vậy, anh vất vả kiếm tiền, cuối cùng cũng đã làm được. Anh xây nhà, xây bếp lò Trung Quốc cho cô.
"Lúc đó anh cứ nghĩ, chúng ta sẽ nuôi chim, nuôi vịt, trồng nho ở vườn sau. Sau đó sinh mấy đứa con, buổi tối mùa hè chúng ta ngồi ăn cơm đưới dàn nho, những đứa trẻ có lẽ sẽ hỏi, cha ơi, cha theo đuổi mẹ như thế nào, đợi đến lúc ấy anh có thể kể tất cả những khổ sở nhiều năm đó, từng chút một cho chúng nghe."
Cô cười nghe anh nói, một tia nắng ấm áp cuối đông chiếu lên trán anh, nhẹ nhàng nhảy nhót, còn anh cũng cười.
Biết rõ rằng không thể quay trở lại, biết rõ rằng tất cả đã không thể quay trở lại. Nhưng tỉnh táo như thế, kệ cho đau đớn, thấm vào từng chút từng chút một.
Họ không nhắc đến ngày mai, chỉ là hiểu ngầm như người bạn cũ gặp lại. Sau đó lái xe đến mấy nhà dưới thôn, mua một ít thức ăn.
Lần đầu tiên cô dùng bếp lò lớn nấu cơm, kết quả là hai người bị sặc tới mức ho liên tục, mất rất nhiều công sức mới nhóm được lửa, cơm nhão, thức ăn thì nấu không ngon, nhưng cũng coi như là đã chín.
Cuối cùng cũng có thể ngồi xuống, đối mặt với một bàn thức ăn, cô cười nói: "Lửa to quá, lại không thể tắt được giống như bếp ga, làm cho em chân tay luống cuống, nấu hỏng hết rồi."
Anh vẫn chưa động đũa.
Cuối cùng, cô nói: "Ăn thôi."
Anh cúi đầu xuống, chầm chậm gắp lên, đặt vào trong miệng, Hai người bọn họ ăn rất chậm, từng chút từng chút, nuốt từng hạt cơm xuống.
Tất cả mọi thứ anh với cô đã từng có, đẹp như thé, cho dù không có cách nào tìm lại được, nhưng đã trải qua như thế, cũng là đáng giá.
Ăn cơm xong cô đi rửa bát, mặc dù có máy rửa bát, nhưng cô đứng trước bồn rửa, rửa sạch từng cái một, cô rửa rất cẩn thận, rửa từng chút, rửa sạch bóng từng cái bát từng chiếc đĩa. Mạnh Hòa Bình cầm một chiếc khăn, đứng bên cạnh bồn rửa, lau sạch từng chếc bát cô đã rửa. Ánh nắng bên ngoài cửa chiếu xuống, chiếu vào cơ thể anh, chiếc bóng dài dài in xuống đất.
Giai Kỳ xếp chồng bát vào trong tủ khử độc.
Lúc cô nhón chân lên, bỗng nhiên anh ôm lấy eo cô từ phía sau
Cô động đậy một lát, nhưng lại ngừng ở đó, không hề quay đầu lại.
Anh vùi mặt vào lưng cô, cô vẫn gầy như thế, sương bả vai mong manh đến mức làm cho người ta cảm thấy đáng thương. Đã nhiều năm như thế, anh cũng có thể biết được, đó là mùi của cô, anh vẫn nhớ.
Đó là Giai Kỳ của anh, đó là cô mà anh đã từng có.
"Giai Kỳ," Giọng nói của anh rất thấp.
Cô không trả lời anh.
Anh nói: "Sau này, em nhất định phải sống hạnh phúc hơn anh."
Nước từ vòi vẫn đang chảy xuống, anh giống như là tượng đá, không động đậy, lúc lâu sau, mới nói: "Em nhất định phải sống hạnh phúc hơn anh, bởi vì anh sẽ đợi em."
Anh nói: "Anh sẽ đợi em, mãi đợi, cả đời này."
"Nếu kiếp này, anh không đợi được em, anh vẫn sẽ đợi, đợi đến kiếp sau."
"Cho dù là kiếp sau anh vẫn không đợi được em, kiếp sau nữa, kiếp sau nữa nữa......anh vẫn sẽ cứ đợi, cho đến lúc đợi được em mới thôi."
Cô không thể nói gì.
Nước chảy rào rào, giống như là đang mưa, còn trận mưa lớn của sinh mệnh, giống như dây thừng, cứ quất liên tục nhưng không có cách nào dừng lại.
Họ đều không thể quay lại được.
Tình yêu nồng nhiệt thời niên thiếu đó, khoảng thời gian khắc cốt ghi tâm đó, khắc vào trong tim, không thể chạm vào, không thể lãng quên.
Cuối cùng cô nói: "Xin anh, đồng ý với em một chuyện."
Anh nói: "Được."
Anh nói: :"Cho dù là em muốn anh đồng ý cái gì, anh cũng đều đồng ý với em."
Anh đưa cô đến sân bay.
Hành lý của cô chỉ có một chiếc nho nhỏ, cô xách trên tay, nói với anh: "Chúng ta đã nói rồi đấy, anh không được xuống xe, không được đi vào sân bay, anh phải quay mặt đi, không được nhìn em, lúc em đi, anh không được nhớ đến em nữa, từ giờ trở đi, anh phải vĩnh viễn quên em đi."
Mỗi lần cô nói "không được" anh chỉ cười rồi gật đầu, gật đầu nặng nề, luôn mỉm cười.
Cuối cùng, cô nói: "Em đi đây, anh quay mặt đi.
Anh nghe lời quay mặt đi, quay lưng về phía cô.
Cô xách valy, xuống xe, vội vàng đi về phía đại sảnh sân bay.
Anh ngồi trong xe, vẫn luôn nghe lời, quay lưng lại với cô.
Anh nhìn từ gương chiếu hậu, nhìn bản thân mình, cố gắng hết sức giữ nụ cười trên mặt, nhưng nước mắt lại âm thầm chảy xuống.
Rõ ràng anh không thể làm nổi, nhưng lại đồng ý tất cả.
Chỉ cần là cô muốn, anh đều có thể đồng ý.
Bất kể cô nói gì, chỉ cần là cô muốn, anh đều có thể đồng ý.
Sân bay to lớn đằng sau lưng, vô số những chiếc máy bay âm âm cất cánh hạ cánh, đi vào không cảnh.
Có một chiếc, đang chở cô, rời xa anh.
Anh đồng ý với cô, nhất định không được quay đầu, nhất định không được nhìn, cô rời xa anh.
Từ giờ trở đi, mỗi người một đường.
Giai Kỳ đi rất nhanh, đi vào phòng đợi máy bay, đài phát thanh đang thúc giục lần cuối cùng: "Chuyến bay số FM1521 đi Thượng Hải đã bắt đầu lên máy bay, xin mời quý khách đáp chuyến bay này, nhanh chóng làm thủ tục lên máy bay."
Trong phòng đều là người, vô số hành khách nhộn nhịp, rời đi từ đây, hoặc là về nhà. Còn cô đứng ở giữa biển người, chỉ cảm thấy bản thân mình yếu đuối mà ngỡ ngàng.
Nguyễn Chính Đông nói, cô có một cảm giác cô độc đến dũng cảm, chỉ có cô mới biết, thật ra đó là vì hèn nhát, cho nên mới luôn nỗ lực ra lệnh cho bản thân mình phải dũng cảm, liền tưởng rằng bản thân mình thật sự dũng cảm.
Sự dũng cảm của cô đó thật ra chỉ là vỏ của con ốc, nhìn thì rất vững chắc, nhưng trên thực tế lại rất dễ bị công kích.
Nhưng cô lại chỉ hèn nhát muốn trốn chạy.
Cô không có cách nào ra lệnh cho bản thân, bên cạnh bao nhiêu người đi đi lại lại, nhưng cô cảm thấy cô độc đến mức run lên.
Chân cô mềm đi, dường như không có cách nào đứng vững nữa. Cuối cùng đặt hành lý xuống, ngồi xuống ghế.
Người đi đi lại lại bên cạnh cô, còn trong đầu cô trống rỗng, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cô muốn về nhà, cô chỉ muốn về nhà. Chỉ là mệt, giống như muốn khóc, nhưng khóc không nổi, mệt đến cực độ, chỉ muốn mau mau về nhà, trùm chăn kín đầu ngủ một giấc thật say. Nhưng trong lòng biết rằng không phải là muốn về chung cư của mình, mà là muốn về nhà, về căn nhà của cha. Ấm áp, căn nhà nho nhỏ, có thể là một đứa trẻ, cái gì cũng để cho cha giúp mình lo lắng, còn bản thân mình không nghĩ ngợi gì hết.
Chỉ cần có nhà, cô chỉ muốn về nhà.
Cô vô cùng mệt mỏi, chỉ là muốn về nhà.
Nếu có thể, biến thành một đứa trẻ nhỏ, về đến nhà, căn nhà cũ nho nhỏ yên bình mà an toàn, đó là nhà của cô,
Cô không có sức lực để trụ vững thêm nữa, cô không còn sức lực để dũng cảm nữa, chỉ muốn về nhà.
Bỏ lại tất cả.
Xa vời như thế, nhưng chỉ là hơn một giờ bay.
Đi ra khỏi sân bay cô bắt một chiếc taxi, màu trời đang tối dần, hoàng hôn của thành phố này, dường như lạnh hơi cả Bắc Kinh.
Lái xe không hề muốn đi đường dài, cô phải thêm 100 tệ anh ta mới đồng ý.
Đi thẳng lên đường cao tốc, cây sồi xanh ở giữa dải phân cách bị cắt bằng đi, bời vì xe đi nhanh, màn đêm lờ mờ, những cây cối được xếp ngay ngắn đó giống như hàng rào, dường như nối liền thành một khối. Còn điểm tròn nhỏ màu vàng chanh đó, phản chiếu lại anh đèn xe, xếp thành một hàng dài đơn độc.
Lái xe taxi bật nhạc liên tục, chất lượng CD không hề tốt, chạy đến giữa chừng hơi bị rè, có tiếng rè rè nhẹ.
Một bài hát cũ, hát đi hát lại: "Đợi em yêu anh.........đợi em yêu anh......."
Bài hát cổ điển như vậy, là một bài hát trong một bộ phim nhiều năm trước, cố chấp như thế, kiên định như thế, nhưng liệu ai có đủ dũng khí, để thật sự yêu đến cuối cùng.
Màn đêm ở thị trấn nhỏ vô cũng yên tĩnh dưới ánh đèn yếu ớt.
Từ khi cha qua đời, cô không trở lại đây nữa.
Đi xuống cầu, đứng ở ngõ phố quen thuộc, có thể nghe thấy tiếng tivi lờ mờ phát ra từ những ngôi nhà ở hai bên, cô lại không dám đi về phía trước.
Biết rõ rằng, biết rằng tất cả đều không thể có lại nữa, tất cả những gì cô đã từng có. Nhà của cô, còn có người cha thương yêu cô nhất, đều đã không còn.
Bầu trời đêm quang đãng, những ngôi sao lấp lánh khắp trời, còn gió lạnh thổi làm cho chân tay cô tê cóng.
Sau khi cha mất, để trả món nợ 5 vạn tệ, cô bán đi căn nhà mà cô và cha đã từng sống mấy chục năm. Cùng với một ít tiền trợ cấp của công xưởng, một ít tiền cô đi làm kiếm được, góp đông góp tây, cũng góp đủ số tiền chữa bệnh, gửi vào tấm thẻ ngân hàng đó, rồi gửi đi Thẩm Dương.
Cô không muốn nợ một đồng, cha cũng không muốn nợ một đồng.
Đối với người đó, việc đó, cô không chấp nhận cha có bất cứ sự lăng nhục áp bức nào.
Đó là món nợ của cô với cha, ngay cả ngôi nhà cuối cùng cô cũng không giữ lại được, cô không thể không dùng nhà của họ, đổi lấy danh dự cuối cùng của cha.
Đó là nơi cha và cô đã sống gần 20 năm, sau khi học lên đại học, khì nghỉ đông nghỉ hè hàng năm, những ngày trở về nhà luôn cảm thấy vô cùng đáng quý. Mỗi lần về nhà, nhìn thấy một góc sau bức tường khu nhà nhỏ từ xa, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thoải mái.
Cô về đến nhà rồi,
Cho dù ở bên ngoài khổ hơn nữa mệt hơn nữa, chỉ cần nghĩ đến vẫn còn có nhà, vẫn còn có nhà ở đó, cô luôn có thể nhẫn nhịn và chịu đựng mọi sự vất vả.
Chỉ cần có nhà ở đó, nhà của cô ở đó, vĩnh viễn có một ánh đèn ấm áp, sẽ đợi cô.
Bất kể là lúc nào, bất kể là ở đâu, bất kể cô cuối cùng cô đi bao xa, cô biết, cha sẽ ở nhà, sẽ ở nhà đợi mình.
Nhưng bây giờ, cô đã không còn nhà nữa
Cô lại không thể không bán nó đi, đổi lấy và giữ lại danh dự
Ngày mà cô bán nhà, cô không hề khóc, lại thật sự biết rằng, cái gì gọi là lòng đau như cắt. Từ khi sinh ra cô sống trong căn nhà nhỏ đó, cô biết mỗi bậc cầu thang, biết mỗi khe cửa sổ, trong kí ức đều là khoảng thời gian của cô và cha. Cô biết mỗi cánh cửa tủ, mỗi chiếc ghế, đều để lại dấu vân tay mà cha đã vuốt nhè nhè lên đó.
Đó là điều cô trân trọng nhất, cũng là tất cả sự tồn tại duy nhất của cô.
Nhưng ngay cả kí ức cô cũng không thể giữ lại được, cô không thể không bán đi, trong lúc không có còn đường nào để đi nữa.
Lúc đó mới hiểu được thế nào gọi là tuyệt vọng, thế nào gọi là tan vỡ.
Cô bán đi thứ quan trọng nhất đối với mình, còn đổi lại, lại là sự mất mát vĩnh viễn.
Cô không còn mặt mũi nào mà quay lại nữa, quay lại tất cả những thứ cô và cha đã từng có.
Khoảng thời gian đẹp đẽ nhất đó, khoảng ký ức ngọt ngào nhất ấm áp nhất đó.
Cô kéo va li lại quay lại phía đầu cầu.
Phiến đá lan can cầu lạnh như băng, ngồi xuống, dường như vẫn là rất nhiều năm trước, một cô bé rất nhỏ, tan học xong, quên đem theo chìa khóa, đành ngồi ở đây đợi cha về.
Chỉ cần đợi thêm một lúc, cha sẽ dắt xe đạp, từ đầu cầu bên đó đi lên cầu, bóng dáng thân thuộc sẽ dần dần xuất hiện trong tầm mắt.
Nước sông không tiếng động, gió thổi rất lạnh rất lạnh, dưới sông phản chiếu ánh đèn của những nhà hai bên bờ,ánh đèn vàng chanh dập dờn ấm ấp.
Nhưng không còn ai sẽ trở về nữa, giúp cô mở cửa nhà, không còn một ngọn đèn nữa, sẽ là nhà của cô.
Nhiều năm nay, lúc khó khăn nhất, cô cũng đã từng khóc, trốn ở trong chăn, âm thầm khóc, nhưng sẽ không có ai nữa, dùng bàn tay ấm áp, giúp cô lau đi nước mắt.
Nhiều năm nay, cô trở vể lại nơi đây không có một chút gì.
Hai bàn tay trắng, cơ thể và tâm trạng mệt mỏi, không có bất cứ cái gì, ngay cả trái tim cũng đã trở thành tàn tro.
Cô không biết bản thân mình ngồi đó bao lâu, cho đến tận lúc ánh đèn của các nhà ở nơi xa, tắt từng chiếc từng chiếc một, đêm đen như mực., gió thổi lạnh vào tận trong tim.
Còn cô cũng không thể quay lại được nữa.
Sự trống rỗng và lạnh giá làm cho con người ta cảm thấy tuyệt vọng, làm cho cô cứ run lên.
Cô không thể nào quay lại được nữa.
Nước sông dưới cầu chảy im ắng trong màn đêm, cô chống tay vào thành cầu, tầm mắt dần dần mơ hồ.
"Cha, con về rồi."
"Cha, xin cha giúp con với, con không có cách nào nữa, con không biết phải làm thế nào."
"Cha, con muốn về nhà, con nhớ nhà."
"Con chỉ muốn về nhà thôi, con xin cha, cho con về nhà."
Nhà trọ mới mở ỏ bên kia con phố cổ, tấm bảng hiệu rất nhỏ, mới trát vôi, ngoài của treo một đôi đèn lồng đỏ, bởi vì mấy năm gần đâu khách du lịch đông dần, cho nên thị trấn cũng có mấy nhà trọ.
Đèn vẫn còn sáng, cô liền gõ cửa. Bà chủ trẻ không hề nhận ra cô, những rất nhiệt tình mời cô vào.
Căn phòng trên lầu tất cả đều là mới, ngay cả rèm cửa cũng có in hình màu vàng cam tươi mới mà vui vẻ, căn phòng có một phòng chính và một phòng vệ sinh nho nhỏ. Bình nước nóng đang bật, bà chủ nhẫn nại dạy cô cách điều chình nhiệt độ nước nóng.
Cô đi tắm, nửa đêm, cả phố cổ dường như đều đã ngủ, tiếng nước rào rào, cô quạnh mà rõ ràng, còn nước nóng thì chảy trên cơ thể cô, có một cảm giác đau đớn nhẹ nhàng.
Không đem theo máy sấy tóc, dùng khăn bông lau một lát mái tóc ẩm ướt, Giai Kỳ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, liền ngủ thiếp đi như thế.
Đến khi trời sắp sáng cô mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy, cả cơ thể nóng hầm hập, da thịt tất cả dường như mềm đi, chăn cọ vào liền đau.
Cô biết mình đang sốt, nhưng cơ thể vô cùng mệt, dường như ngay cả sức lực để mở mắt cũng không có, chỉ ngủ mê man. Miệng khô đi, môi nhăn lại đến mức đau lên, chỉ cảm thấy hơi thở cũng nóng. Tự mình ngồi dậy rót một cốc nước, bởi vì nóng, uống hai ngụm rồi lại nằm xuống ngủ.
Nằm mơ linh tinh, dường như là lúc nhỏ bị bệnh, cha sờ trán mình, xem đã hạ sốt chưa. Bàn tay cha lành lạnh mà dụi dàng, giống như là lông vũ, lướt qua trán của cô.
Một lúc sau, lại mơ đến đang truyền ở bệnh viện, cô đang ngủ, y tá giúp cô rút kim ra, còn Nguyễn Chính Đông cúi người xuống nhìn cô, giúp cô ấn chặt chiếc bông.
Bỗng nhiên, lại chỉ còn có một mình cô trong bệnh việc trống rỗng, bác sỹ, y tá không có một ai, hành lanh rất dài rất dài, lại yên tĩnh như tử địa. Cả cơ thể cô lạnh đi, mở cửa từng phòng bệnh, sau cánh cửa đều trống, Cô cũng không biết bản thân mình tìm cái gì, dường như một thứ gì đó quan trọng bị mất, nhưng không tìm thấy, cũng không biết tìm cái gì, chỉ cứ run lên, hoảng hốt sợ hãi, đẩy từng cánh cửa, nhưng lại không tìm được thứ cần tìm.
Cô tỉnh mộng, xuyên qua rèm cửa, ánh mặt trời như một cái bóng, dường như có ánh sáng màu vàng cam.
Cô cảm thấy hoảng sợ, dùng tay ấn vào ngực, một lúc lâu không thể động đậy.
Có lẽ là do sốt, yết ớt không có sức lực đến cực điểm.
Cuối cùng nỗ lực dậy, chầm chầm đi xuống trạm xá của thị trấn.
Nhiều năm nay, trạm xá vẫn đơn sơ như thế. Bác sỹ y tá đều là những người trẻ tuổi, cô không quen biết một ai.
Bác sỹ kê đơn, không ngờ rằng chỉ là cảm cúm bình thường nhất, lại làm cho cô ốm đến mức không có chút sức lực như thế này.
Thuốc chảy rất chậm, rất lâu sau vẫn chưa truyền xong. Phòng truyền chỉ có một mình cô, cô ngồi một mình trên chiếc ghế dài, nhìn từng giọt thuốc chảy dần xuống. Cô chưa ăn gì từ tối hôm qua, nhưng không hề cảm thấy đói, người giống như là tê dại, máy móc mà chậm chạp.
Có người đi qua hành lang, đã đi qua mặt cô rồi, bỗng nhiên lại quay đầu lại, do dự gọi cô: "Giai Kỳ."
Một lúc lâu sau cô mới nhận ra, hóa ra là người hàng xóm sống ở dưới lầu nhà mình đã mấy chục năm.
Bác Tôn vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Giai Kỳ, thật sự là cháu hả? Cháu đã về rồi? Tại sao cháu lại ở đây?"
Cô không biết phải trả lời như thế nào, chỉ đành nỗ lực mỉm cười.
Bác Tôn đến lấy thuốc, nhưng cứ ở đó cùng cô cho đến lúc truyền xong.
Ông kiên quyết muốn cô theo ông về nhà, nói: "Chúng ta sống ở trên lầu dưới lầu đã mấy chục năm, cháu cũng như con gái của bác, sao lại không về nhà xem chứ. Hơn nữa bây giờ cháu lại đang ốm, về nhà bảo cô Kiều nấu cho bát cháo, hạ nhiệt, ăn nóng vào sẽ khỏi thôi.
Cô đành gật đầu.
Ngừng lại một lúc, Bác Tôn lại nói: "Giai Kỳ, thật ra chúng ta luôn đợi cháu quay lại đấy."
Câu nói này cô nghe không hiểu, cho đến tận lúc đi vào ngôi nhà quen thuộc, cô đứng ở giữa giếng trời, ngước lên nhing căn nhà nhỏ quen thuộc đó, chiếc cửa số quen thuộc đó, tất cả những gì cô đã từng có, cay cay mũi, suýt nữa thì rơi lệ.
Bác Tôn nói: "Sao không lên lầu xem xem."
Nhưng cô chỉ lắc đầu.
Cô không dám, sự cô độc đến dũng cảm của cô từ trước đến nay, cũng chỉ vì không có nhà, cho nên không thể không cố gắng.
Cô là đứa trẻ không có nhà, tất cả đều chỉ có một mình, cho nên không thể không dũng cảm.
Bất luận là đối mặt với cái gì, cô đều không có bất cứ sự chống đỡ nào, cho nên mới tự lừa mình dối người như thế, cho rằng bản thân mình dũng cảm, nhưng trên thực tế, cô chỉ là không dám thừa nhận sự yến đuối, bản thân mình vốn dĩ không có đường lui, không có sự ủng hộ, cho nên không thể không dũng cảm.
Cô không có tư cách khóc lóc, cho nên đem tất cả nước mắt đều nuốt vào trong lòng.
Bởi vì cô không có đường trở về nhà, nhà đối với cô, đã mất rồi.
Bác gái Tôn nhìn thấy dáng vẻ của cô, cũng đỏ hoe cả mắt.
Bà nói: "Cháu ngoan, đã mua lại rồi, cậu ấy đã giúp cháu mua lại rồi, cháu đừng buồn nữa."
Giai Kỳ nghe không hiểu, đến tận lúc bác Tôn lấy ra chiếc chìa khóa, bác gái Tôn dắt tay cô, đưa cô lên lầu.
Lúc chìa khóa cắm vào ổ khóa, lúc cánh cưa quen thuộc được đẩy ra, tất cả mọi thứ trong phòng hiện ra trước mắt cô.
Tất cả mọi thứ, đều vẫn ở nguyên vị trí cũ
Nhà của cô và cha, vẫn ở đây, không ngờ vẫn còn ở đây.
Cô luôn cho rằng, trên thế gian này, bản thân mình không thể còn lại nữa.
Cô luôn cho rằng, bản thân mình không thể còn được đứng ở đây nữa.
Cô luôn cho rằng, trên thế giới này, không còn ký tích như thế nữa.
Bản thân cô không kìm được run lên, dùng tay che miệng lại, mới có thể không khóc thành tiếng.
Bác Tôn nói: "Bây giờ cháu có một người bạn trai như thế, đối xử tốt với cháu như thế, nếu cha cháu mà biết, nhất định cũng sẽ cảm thấy an tâm. Tháng trước lúc mà anh chàng họ Nguyễn đó đến, nói rằng muốn mua căn nhà này, ông Lý vốn dĩ không chịu. Cuối cùng cậu ta bỏ ra 15 vạn, số tiền đó có thể mua được căn nhà tốt nhất ở thị trấn. Chúng ta đều cảm thấy rất kỳ lạ. Cậu ta mới nói, thật ra là mua giúp cháu, nói rằng cháu đã sống ở đây nhiều năm như vậy, căn phòng này đối với cháu chính là nhà. Cậu ấy muốn cho cháu một căn nhà, căn nhà mới hơn tốt hơn, đối với cháu mà nói, đều không phải là nhà, chỉ có căn phòng dó, chỉ có ở đây mới là nhà của cháu."
"Lúc đó cả nhà ông Lý và những người hàng xóm đều cảm thấy cậu ta quả thật không dễ dàng, bỏ ra nhiều tâm sức như thế, chạy đến cái nơi hoang vu không quen thuộc này, vì cháu. Cho nên ông Lý không nói gì nhiều, chỉ lấy 6 vạn tệ, liền bán nhà cho cậu ta, hơn nữa ngày hôm sau liền tìm nhà chuyển nhà luôn. Lúc đó ấy, cậu Nguyễn ấy cứ liên tục cảm ơn ông Lý, còn nói cảm ơn những người hàng xóm đã giúp đỡ, mời chúng ta đến quán ăn nổi tiếng nhất trong thị trấn ăn cơm.Con người cậu Nguyễn đó thật là tốt, chỉ là không biết uống rượu, chúng ra khuyên nát cả lưỡi, cậu ấy mới chịu uống một ly nhỏ, còn nói bởi vì mọi người quá nhiệt tình, xem cháu như con gái, lại càng không coi cậu ấy là người ngoài, cho nên không thể không uống. Lúc đó chúng ta nói, chàng rể của Đông Phố chúng ta, sao lại không biết uống rượu chứ, đợi sau này hai đứa kết hôn, Giai Kỳ, cháu nhất định phải luyện cho tửu lượng của cậu ấy tăng lên đấy."
Bác Tôn cứ cười nói: "Cuối cùng cậu ấy đưa chìa khóa cho bác, liên miệng nhờ bác, nhờ bác hàng ngày giúp đỡ dọn dẹp nhà cửa, đợi hôm nào đó cháu quay lại, thì đưa chìa khóa cho cháu. Cậu ấy còn muốn trả tiền dọn dẹp, bác nói chúng ta sống ở lầu trên lầu dưới mấy chục năm nay, chỉ là giúp cháu dọn dẹp một chút thôi, sao lại có thể lấy tiền của cậu ấy được chứ. Đợi sau này hai đứa kết hôn quay lại tổ chức tiệc cưới, chúng ta uống thêm hai ly rượu là được rồi."
Bác gái Tôn nói: "Giai Kỳ, cháu gặp được một người tốt, nửa đời còn lại cháu nhất định sẽ hạnh phúc."
Nước mắt cô cứ chảy, dường như nước mắt trong kiếp này, đều đã chảy hết trong giây phút đó.
Phong bì đặt chiếc chìa khóa cửa nhà, là nét chữ của Nguyễn Chính Đông, mạnh mẽ lưu loát như thế, chỉ viết một cấu: "Giai Kỳ, cuối cùng đã đợi được em về nhà."
Anh vẫn luôn đợi, nhưng lại không nói với cô, anh vì cô làm một việc như thế.
Một tháng trước, lúc anh rời khỏi Bắc Kinh, anh liền đến đây, giúp cô mua lại căn nhà này, không ngờ anh lại tìm lại nhà cho cô.
Nhưng anh chưa từng nói với cô, anh làm việc này cho cô.
Anh chưa từng nói với cô, anh làm việc này cho chô.
Trong bất cứ lúc nào, tại bất cứ đâu, những việc anh đã làm cho cô, anh đều không hề nói với cô.
Cho dù là giúp cô giải quyết phiền phức trong công việc, cho dù là lần tìm giúp cô chìa khóa, cô vĩnh viễn cũng không biết, rốt cục ở đằng sau anh đã dùng mất bao nhiêu thời gian, bỏ ra bao nhiêu công sức, giúp cô一一gánh vác, giúp cô一一tìm kiếm.
Anh đã từng nói: "Bời vì anh toàn tâm toàn ý với cô, anh dùng hết tất cả sức lực của mình."
Từ trước đến nay, anh thật sự đã làm được, anh dùng hết sức lực của mình để yêu cô, bất kể cô đối với anh như thế nào.
Anh luôn đợi cô.
Đợi cô yêu anh.
Cô ốm, anh là người đầu tiên phát hiện, cô gặp phiền phức, anh luôn giúp đỡ, mỗi lần cô khóc, anh đều biết.
Bởi vì anh toàn tâm toàn ý, yêu cô như thế, cho dù cô đang nghĩ gì, anh đều có thể biết. Cho dù bất kể chuyện gì xảy đến với cô, anh đều có thể biết.
Cô luôn tưởng rằng, bản thân mình là vì cảm động, nhưng cho đến bây giờ, cô không còn cách nào để cảm thấy cảm động nữa.
Cô để anh đợi cô lâu như vậy, đợi cho đến tận bây giờ, đợi cho đến tận hôm nay, cô mới toàn tâm toàn ý.
Lúc còn trẻ cô yêu một người, cho rằng tình yêu sẽ tồn tại mãi mãi.
Sau này nhiều chuyện xảy ra như thế, cô luôn cho rằng, bản thân mình không còn sức lực nữa, để yêu một người khác.
Lúc cô quay người đi, anh lại cứ ở đó, luôn ở đó đợi cô.
Cô mất nhiều thời gian như thế, từng giây từng phút, dần dần lãng quên, dần dần trưởng thành, đi trên con đường đấu tranh và do dự để đến ngày hôm nay, sự lựa chọn cuối cùng cô thậm chí còn dao động. Cho đến tận hôm nay cô mới biết thật sự yêu một người, là như thế nào.
Cho đến tận hôm nay, cô mới cảm thấy bản thân mình, có dũng khí bắt đầu lại.
Quên đi tất cả quá khứ, kết thúc tất cả mọi thức trước đây.
Cho đến tận hôm nay, anh mới đợi được cô.
Cho đến tận hôm nay, cô mới đợi được anh.
Cô phải quay về, nếu vẫn còn kịp, nếu vẫn có thể, cô muốn bắt đầu lại, toàn tâm toàn ý.
Anh không hề nghi ngờ, nói nhẹ nhàng trả lời cô: "Được rồi, muộn 1 ngày thì muộn 1 ngày, nhưng anh phải thu lãi đó."
Anh luôn thích nói đùa như thế, cô cũng không để ý mấy.
Hôm đó trải qua như thế nào, giống như nằm mơ, nhưng lại rất rõ ràng.
Mạnh Hòa Bình lái xe đưa cô về ngoại thành phía Tây, cô nhìn thấy khu nhà mà năm đó anh xây dựng, , biệt thự ở giữa non xanh nước biếc, vô cùng tĩnh mịch.
Trong đó có một tứ hợp viện, lại là của chính anh.
Lúc cô nhìn thấy căn bếp kiểu cũ rộng rãi, nhìn thấy chiếc bếp lò Trung Quốc, anh chỉ cười: "Anh đã đồng ý với em, cuối cùng đã làm được."
Một câu nói đùa năm dó, nhưng anh lại một lòng một dạ nhớ lấy, nhiều năm như vậy, anh vất vả kiếm tiền, cuối cùng cũng đã làm được. Anh xây nhà, xây bếp lò Trung Quốc cho cô.
"Lúc đó anh cứ nghĩ, chúng ta sẽ nuôi chim, nuôi vịt, trồng nho ở vườn sau. Sau đó sinh mấy đứa con, buổi tối mùa hè chúng ta ngồi ăn cơm đưới dàn nho, những đứa trẻ có lẽ sẽ hỏi, cha ơi, cha theo đuổi mẹ như thế nào, đợi đến lúc ấy anh có thể kể tất cả những khổ sở nhiều năm đó, từng chút một cho chúng nghe."
Cô cười nghe anh nói, một tia nắng ấm áp cuối đông chiếu lên trán anh, nhẹ nhàng nhảy nhót, còn anh cũng cười.
Biết rõ rằng không thể quay trở lại, biết rõ rằng tất cả đã không thể quay trở lại. Nhưng tỉnh táo như thế, kệ cho đau đớn, thấm vào từng chút từng chút một.
Họ không nhắc đến ngày mai, chỉ là hiểu ngầm như người bạn cũ gặp lại. Sau đó lái xe đến mấy nhà dưới thôn, mua một ít thức ăn.
Lần đầu tiên cô dùng bếp lò lớn nấu cơm, kết quả là hai người bị sặc tới mức ho liên tục, mất rất nhiều công sức mới nhóm được lửa, cơm nhão, thức ăn thì nấu không ngon, nhưng cũng coi như là đã chín.
Cuối cùng cũng có thể ngồi xuống, đối mặt với một bàn thức ăn, cô cười nói: "Lửa to quá, lại không thể tắt được giống như bếp ga, làm cho em chân tay luống cuống, nấu hỏng hết rồi."
Anh vẫn chưa động đũa.
Cuối cùng, cô nói: "Ăn thôi."
Anh cúi đầu xuống, chầm chậm gắp lên, đặt vào trong miệng, Hai người bọn họ ăn rất chậm, từng chút từng chút, nuốt từng hạt cơm xuống.
Tất cả mọi thứ anh với cô đã từng có, đẹp như thé, cho dù không có cách nào tìm lại được, nhưng đã trải qua như thế, cũng là đáng giá.
Ăn cơm xong cô đi rửa bát, mặc dù có máy rửa bát, nhưng cô đứng trước bồn rửa, rửa sạch từng cái một, cô rửa rất cẩn thận, rửa từng chút, rửa sạch bóng từng cái bát từng chiếc đĩa. Mạnh Hòa Bình cầm một chiếc khăn, đứng bên cạnh bồn rửa, lau sạch từng chếc bát cô đã rửa. Ánh nắng bên ngoài cửa chiếu xuống, chiếu vào cơ thể anh, chiếc bóng dài dài in xuống đất.
Giai Kỳ xếp chồng bát vào trong tủ khử độc.
Lúc cô nhón chân lên, bỗng nhiên anh ôm lấy eo cô từ phía sau
Cô động đậy một lát, nhưng lại ngừng ở đó, không hề quay đầu lại.
Anh vùi mặt vào lưng cô, cô vẫn gầy như thế, sương bả vai mong manh đến mức làm cho người ta cảm thấy đáng thương. Đã nhiều năm như thế, anh cũng có thể biết được, đó là mùi của cô, anh vẫn nhớ.
Đó là Giai Kỳ của anh, đó là cô mà anh đã từng có.
"Giai Kỳ," Giọng nói của anh rất thấp.
Cô không trả lời anh.
Anh nói: "Sau này, em nhất định phải sống hạnh phúc hơn anh."
Nước từ vòi vẫn đang chảy xuống, anh giống như là tượng đá, không động đậy, lúc lâu sau, mới nói: "Em nhất định phải sống hạnh phúc hơn anh, bởi vì anh sẽ đợi em."
Anh nói: "Anh sẽ đợi em, mãi đợi, cả đời này."
"Nếu kiếp này, anh không đợi được em, anh vẫn sẽ đợi, đợi đến kiếp sau."
"Cho dù là kiếp sau anh vẫn không đợi được em, kiếp sau nữa, kiếp sau nữa nữa......anh vẫn sẽ cứ đợi, cho đến lúc đợi được em mới thôi."
Cô không thể nói gì.
Nước chảy rào rào, giống như là đang mưa, còn trận mưa lớn của sinh mệnh, giống như dây thừng, cứ quất liên tục nhưng không có cách nào dừng lại.
Họ đều không thể quay lại được.
Tình yêu nồng nhiệt thời niên thiếu đó, khoảng thời gian khắc cốt ghi tâm đó, khắc vào trong tim, không thể chạm vào, không thể lãng quên.
Cuối cùng cô nói: "Xin anh, đồng ý với em một chuyện."
Anh nói: "Được."
Anh nói: :"Cho dù là em muốn anh đồng ý cái gì, anh cũng đều đồng ý với em."
Anh đưa cô đến sân bay.
Hành lý của cô chỉ có một chiếc nho nhỏ, cô xách trên tay, nói với anh: "Chúng ta đã nói rồi đấy, anh không được xuống xe, không được đi vào sân bay, anh phải quay mặt đi, không được nhìn em, lúc em đi, anh không được nhớ đến em nữa, từ giờ trở đi, anh phải vĩnh viễn quên em đi."
Mỗi lần cô nói "không được" anh chỉ cười rồi gật đầu, gật đầu nặng nề, luôn mỉm cười.
Cuối cùng, cô nói: "Em đi đây, anh quay mặt đi.
Anh nghe lời quay mặt đi, quay lưng về phía cô.
Cô xách valy, xuống xe, vội vàng đi về phía đại sảnh sân bay.
Anh ngồi trong xe, vẫn luôn nghe lời, quay lưng lại với cô.
Anh nhìn từ gương chiếu hậu, nhìn bản thân mình, cố gắng hết sức giữ nụ cười trên mặt, nhưng nước mắt lại âm thầm chảy xuống.
Rõ ràng anh không thể làm nổi, nhưng lại đồng ý tất cả.
Chỉ cần là cô muốn, anh đều có thể đồng ý.
Bất kể cô nói gì, chỉ cần là cô muốn, anh đều có thể đồng ý.
Sân bay to lớn đằng sau lưng, vô số những chiếc máy bay âm âm cất cánh hạ cánh, đi vào không cảnh.
Có một chiếc, đang chở cô, rời xa anh.
Anh đồng ý với cô, nhất định không được quay đầu, nhất định không được nhìn, cô rời xa anh.
Từ giờ trở đi, mỗi người một đường.
Giai Kỳ đi rất nhanh, đi vào phòng đợi máy bay, đài phát thanh đang thúc giục lần cuối cùng: "Chuyến bay số FM1521 đi Thượng Hải đã bắt đầu lên máy bay, xin mời quý khách đáp chuyến bay này, nhanh chóng làm thủ tục lên máy bay."
Trong phòng đều là người, vô số hành khách nhộn nhịp, rời đi từ đây, hoặc là về nhà. Còn cô đứng ở giữa biển người, chỉ cảm thấy bản thân mình yếu đuối mà ngỡ ngàng.
Nguyễn Chính Đông nói, cô có một cảm giác cô độc đến dũng cảm, chỉ có cô mới biết, thật ra đó là vì hèn nhát, cho nên mới luôn nỗ lực ra lệnh cho bản thân mình phải dũng cảm, liền tưởng rằng bản thân mình thật sự dũng cảm.
Sự dũng cảm của cô đó thật ra chỉ là vỏ của con ốc, nhìn thì rất vững chắc, nhưng trên thực tế lại rất dễ bị công kích.
Nhưng cô lại chỉ hèn nhát muốn trốn chạy.
Cô không có cách nào ra lệnh cho bản thân, bên cạnh bao nhiêu người đi đi lại lại, nhưng cô cảm thấy cô độc đến mức run lên.
Chân cô mềm đi, dường như không có cách nào đứng vững nữa. Cuối cùng đặt hành lý xuống, ngồi xuống ghế.
Người đi đi lại lại bên cạnh cô, còn trong đầu cô trống rỗng, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cô muốn về nhà, cô chỉ muốn về nhà. Chỉ là mệt, giống như muốn khóc, nhưng khóc không nổi, mệt đến cực độ, chỉ muốn mau mau về nhà, trùm chăn kín đầu ngủ một giấc thật say. Nhưng trong lòng biết rằng không phải là muốn về chung cư của mình, mà là muốn về nhà, về căn nhà của cha. Ấm áp, căn nhà nho nhỏ, có thể là một đứa trẻ, cái gì cũng để cho cha giúp mình lo lắng, còn bản thân mình không nghĩ ngợi gì hết.
Chỉ cần có nhà, cô chỉ muốn về nhà.
Cô vô cùng mệt mỏi, chỉ là muốn về nhà.
Nếu có thể, biến thành một đứa trẻ nhỏ, về đến nhà, căn nhà cũ nho nhỏ yên bình mà an toàn, đó là nhà của cô,
Cô không có sức lực để trụ vững thêm nữa, cô không còn sức lực để dũng cảm nữa, chỉ muốn về nhà.
Bỏ lại tất cả.
Xa vời như thế, nhưng chỉ là hơn một giờ bay.
Đi ra khỏi sân bay cô bắt một chiếc taxi, màu trời đang tối dần, hoàng hôn của thành phố này, dường như lạnh hơi cả Bắc Kinh.
Lái xe không hề muốn đi đường dài, cô phải thêm 100 tệ anh ta mới đồng ý.
Đi thẳng lên đường cao tốc, cây sồi xanh ở giữa dải phân cách bị cắt bằng đi, bời vì xe đi nhanh, màn đêm lờ mờ, những cây cối được xếp ngay ngắn đó giống như hàng rào, dường như nối liền thành một khối. Còn điểm tròn nhỏ màu vàng chanh đó, phản chiếu lại anh đèn xe, xếp thành một hàng dài đơn độc.
Lái xe taxi bật nhạc liên tục, chất lượng CD không hề tốt, chạy đến giữa chừng hơi bị rè, có tiếng rè rè nhẹ.
Một bài hát cũ, hát đi hát lại: "Đợi em yêu anh.........đợi em yêu anh......."
Bài hát cổ điển như vậy, là một bài hát trong một bộ phim nhiều năm trước, cố chấp như thế, kiên định như thế, nhưng liệu ai có đủ dũng khí, để thật sự yêu đến cuối cùng.
Màn đêm ở thị trấn nhỏ vô cũng yên tĩnh dưới ánh đèn yếu ớt.
Từ khi cha qua đời, cô không trở lại đây nữa.
Đi xuống cầu, đứng ở ngõ phố quen thuộc, có thể nghe thấy tiếng tivi lờ mờ phát ra từ những ngôi nhà ở hai bên, cô lại không dám đi về phía trước.
Biết rõ rằng, biết rằng tất cả đều không thể có lại nữa, tất cả những gì cô đã từng có. Nhà của cô, còn có người cha thương yêu cô nhất, đều đã không còn.
Bầu trời đêm quang đãng, những ngôi sao lấp lánh khắp trời, còn gió lạnh thổi làm cho chân tay cô tê cóng.
Sau khi cha mất, để trả món nợ 5 vạn tệ, cô bán đi căn nhà mà cô và cha đã từng sống mấy chục năm. Cùng với một ít tiền trợ cấp của công xưởng, một ít tiền cô đi làm kiếm được, góp đông góp tây, cũng góp đủ số tiền chữa bệnh, gửi vào tấm thẻ ngân hàng đó, rồi gửi đi Thẩm Dương.
Cô không muốn nợ một đồng, cha cũng không muốn nợ một đồng.
Đối với người đó, việc đó, cô không chấp nhận cha có bất cứ sự lăng nhục áp bức nào.
Đó là món nợ của cô với cha, ngay cả ngôi nhà cuối cùng cô cũng không giữ lại được, cô không thể không dùng nhà của họ, đổi lấy danh dự cuối cùng của cha.
Đó là nơi cha và cô đã sống gần 20 năm, sau khi học lên đại học, khì nghỉ đông nghỉ hè hàng năm, những ngày trở về nhà luôn cảm thấy vô cùng đáng quý. Mỗi lần về nhà, nhìn thấy một góc sau bức tường khu nhà nhỏ từ xa, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thoải mái.
Cô về đến nhà rồi,
Cho dù ở bên ngoài khổ hơn nữa mệt hơn nữa, chỉ cần nghĩ đến vẫn còn có nhà, vẫn còn có nhà ở đó, cô luôn có thể nhẫn nhịn và chịu đựng mọi sự vất vả.
Chỉ cần có nhà ở đó, nhà của cô ở đó, vĩnh viễn có một ánh đèn ấm áp, sẽ đợi cô.
Bất kể là lúc nào, bất kể là ở đâu, bất kể cô cuối cùng cô đi bao xa, cô biết, cha sẽ ở nhà, sẽ ở nhà đợi mình.
Nhưng bây giờ, cô đã không còn nhà nữa
Cô lại không thể không bán nó đi, đổi lấy và giữ lại danh dự
Ngày mà cô bán nhà, cô không hề khóc, lại thật sự biết rằng, cái gì gọi là lòng đau như cắt. Từ khi sinh ra cô sống trong căn nhà nhỏ đó, cô biết mỗi bậc cầu thang, biết mỗi khe cửa sổ, trong kí ức đều là khoảng thời gian của cô và cha. Cô biết mỗi cánh cửa tủ, mỗi chiếc ghế, đều để lại dấu vân tay mà cha đã vuốt nhè nhè lên đó.
Đó là điều cô trân trọng nhất, cũng là tất cả sự tồn tại duy nhất của cô.
Nhưng ngay cả kí ức cô cũng không thể giữ lại được, cô không thể không bán đi, trong lúc không có còn đường nào để đi nữa.
Lúc đó mới hiểu được thế nào gọi là tuyệt vọng, thế nào gọi là tan vỡ.
Cô bán đi thứ quan trọng nhất đối với mình, còn đổi lại, lại là sự mất mát vĩnh viễn.
Cô không còn mặt mũi nào mà quay lại nữa, quay lại tất cả những thứ cô và cha đã từng có.
Khoảng thời gian đẹp đẽ nhất đó, khoảng ký ức ngọt ngào nhất ấm áp nhất đó.
Cô kéo va li lại quay lại phía đầu cầu.
Phiến đá lan can cầu lạnh như băng, ngồi xuống, dường như vẫn là rất nhiều năm trước, một cô bé rất nhỏ, tan học xong, quên đem theo chìa khóa, đành ngồi ở đây đợi cha về.
Chỉ cần đợi thêm một lúc, cha sẽ dắt xe đạp, từ đầu cầu bên đó đi lên cầu, bóng dáng thân thuộc sẽ dần dần xuất hiện trong tầm mắt.
Nước sông không tiếng động, gió thổi rất lạnh rất lạnh, dưới sông phản chiếu ánh đèn của những nhà hai bên bờ,ánh đèn vàng chanh dập dờn ấm ấp.
Nhưng không còn ai sẽ trở về nữa, giúp cô mở cửa nhà, không còn một ngọn đèn nữa, sẽ là nhà của cô.
Nhiều năm nay, lúc khó khăn nhất, cô cũng đã từng khóc, trốn ở trong chăn, âm thầm khóc, nhưng sẽ không có ai nữa, dùng bàn tay ấm áp, giúp cô lau đi nước mắt.
Nhiều năm nay, cô trở vể lại nơi đây không có một chút gì.
Hai bàn tay trắng, cơ thể và tâm trạng mệt mỏi, không có bất cứ cái gì, ngay cả trái tim cũng đã trở thành tàn tro.
Cô không biết bản thân mình ngồi đó bao lâu, cho đến tận lúc ánh đèn của các nhà ở nơi xa, tắt từng chiếc từng chiếc một, đêm đen như mực., gió thổi lạnh vào tận trong tim.
Còn cô cũng không thể quay lại được nữa.
Sự trống rỗng và lạnh giá làm cho con người ta cảm thấy tuyệt vọng, làm cho cô cứ run lên.
Cô không thể nào quay lại được nữa.
Nước sông dưới cầu chảy im ắng trong màn đêm, cô chống tay vào thành cầu, tầm mắt dần dần mơ hồ.
"Cha, con về rồi."
"Cha, xin cha giúp con với, con không có cách nào nữa, con không biết phải làm thế nào."
"Cha, con muốn về nhà, con nhớ nhà."
"Con chỉ muốn về nhà thôi, con xin cha, cho con về nhà."
Nhà trọ mới mở ỏ bên kia con phố cổ, tấm bảng hiệu rất nhỏ, mới trát vôi, ngoài của treo một đôi đèn lồng đỏ, bởi vì mấy năm gần đâu khách du lịch đông dần, cho nên thị trấn cũng có mấy nhà trọ.
Đèn vẫn còn sáng, cô liền gõ cửa. Bà chủ trẻ không hề nhận ra cô, những rất nhiệt tình mời cô vào.
Căn phòng trên lầu tất cả đều là mới, ngay cả rèm cửa cũng có in hình màu vàng cam tươi mới mà vui vẻ, căn phòng có một phòng chính và một phòng vệ sinh nho nhỏ. Bình nước nóng đang bật, bà chủ nhẫn nại dạy cô cách điều chình nhiệt độ nước nóng.
Cô đi tắm, nửa đêm, cả phố cổ dường như đều đã ngủ, tiếng nước rào rào, cô quạnh mà rõ ràng, còn nước nóng thì chảy trên cơ thể cô, có một cảm giác đau đớn nhẹ nhàng.
Không đem theo máy sấy tóc, dùng khăn bông lau một lát mái tóc ẩm ướt, Giai Kỳ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, liền ngủ thiếp đi như thế.
Đến khi trời sắp sáng cô mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy, cả cơ thể nóng hầm hập, da thịt tất cả dường như mềm đi, chăn cọ vào liền đau.
Cô biết mình đang sốt, nhưng cơ thể vô cùng mệt, dường như ngay cả sức lực để mở mắt cũng không có, chỉ ngủ mê man. Miệng khô đi, môi nhăn lại đến mức đau lên, chỉ cảm thấy hơi thở cũng nóng. Tự mình ngồi dậy rót một cốc nước, bởi vì nóng, uống hai ngụm rồi lại nằm xuống ngủ.
Nằm mơ linh tinh, dường như là lúc nhỏ bị bệnh, cha sờ trán mình, xem đã hạ sốt chưa. Bàn tay cha lành lạnh mà dụi dàng, giống như là lông vũ, lướt qua trán của cô.
Một lúc sau, lại mơ đến đang truyền ở bệnh viện, cô đang ngủ, y tá giúp cô rút kim ra, còn Nguyễn Chính Đông cúi người xuống nhìn cô, giúp cô ấn chặt chiếc bông.
Bỗng nhiên, lại chỉ còn có một mình cô trong bệnh việc trống rỗng, bác sỹ, y tá không có một ai, hành lanh rất dài rất dài, lại yên tĩnh như tử địa. Cả cơ thể cô lạnh đi, mở cửa từng phòng bệnh, sau cánh cửa đều trống, Cô cũng không biết bản thân mình tìm cái gì, dường như một thứ gì đó quan trọng bị mất, nhưng không tìm thấy, cũng không biết tìm cái gì, chỉ cứ run lên, hoảng hốt sợ hãi, đẩy từng cánh cửa, nhưng lại không tìm được thứ cần tìm.
Cô tỉnh mộng, xuyên qua rèm cửa, ánh mặt trời như một cái bóng, dường như có ánh sáng màu vàng cam.
Cô cảm thấy hoảng sợ, dùng tay ấn vào ngực, một lúc lâu không thể động đậy.
Có lẽ là do sốt, yết ớt không có sức lực đến cực điểm.
Cuối cùng nỗ lực dậy, chầm chầm đi xuống trạm xá của thị trấn.
Nhiều năm nay, trạm xá vẫn đơn sơ như thế. Bác sỹ y tá đều là những người trẻ tuổi, cô không quen biết một ai.
Bác sỹ kê đơn, không ngờ rằng chỉ là cảm cúm bình thường nhất, lại làm cho cô ốm đến mức không có chút sức lực như thế này.
Thuốc chảy rất chậm, rất lâu sau vẫn chưa truyền xong. Phòng truyền chỉ có một mình cô, cô ngồi một mình trên chiếc ghế dài, nhìn từng giọt thuốc chảy dần xuống. Cô chưa ăn gì từ tối hôm qua, nhưng không hề cảm thấy đói, người giống như là tê dại, máy móc mà chậm chạp.
Có người đi qua hành lang, đã đi qua mặt cô rồi, bỗng nhiên lại quay đầu lại, do dự gọi cô: "Giai Kỳ."
Một lúc lâu sau cô mới nhận ra, hóa ra là người hàng xóm sống ở dưới lầu nhà mình đã mấy chục năm.
Bác Tôn vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Giai Kỳ, thật sự là cháu hả? Cháu đã về rồi? Tại sao cháu lại ở đây?"
Cô không biết phải trả lời như thế nào, chỉ đành nỗ lực mỉm cười.
Bác Tôn đến lấy thuốc, nhưng cứ ở đó cùng cô cho đến lúc truyền xong.
Ông kiên quyết muốn cô theo ông về nhà, nói: "Chúng ta sống ở trên lầu dưới lầu đã mấy chục năm, cháu cũng như con gái của bác, sao lại không về nhà xem chứ. Hơn nữa bây giờ cháu lại đang ốm, về nhà bảo cô Kiều nấu cho bát cháo, hạ nhiệt, ăn nóng vào sẽ khỏi thôi.
Cô đành gật đầu.
Ngừng lại một lúc, Bác Tôn lại nói: "Giai Kỳ, thật ra chúng ta luôn đợi cháu quay lại đấy."
Câu nói này cô nghe không hiểu, cho đến tận lúc đi vào ngôi nhà quen thuộc, cô đứng ở giữa giếng trời, ngước lên nhing căn nhà nhỏ quen thuộc đó, chiếc cửa số quen thuộc đó, tất cả những gì cô đã từng có, cay cay mũi, suýt nữa thì rơi lệ.
Bác Tôn nói: "Sao không lên lầu xem xem."
Nhưng cô chỉ lắc đầu.
Cô không dám, sự cô độc đến dũng cảm của cô từ trước đến nay, cũng chỉ vì không có nhà, cho nên không thể không cố gắng.
Cô là đứa trẻ không có nhà, tất cả đều chỉ có một mình, cho nên không thể không dũng cảm.
Bất luận là đối mặt với cái gì, cô đều không có bất cứ sự chống đỡ nào, cho nên mới tự lừa mình dối người như thế, cho rằng bản thân mình dũng cảm, nhưng trên thực tế, cô chỉ là không dám thừa nhận sự yến đuối, bản thân mình vốn dĩ không có đường lui, không có sự ủng hộ, cho nên không thể không dũng cảm.
Cô không có tư cách khóc lóc, cho nên đem tất cả nước mắt đều nuốt vào trong lòng.
Bởi vì cô không có đường trở về nhà, nhà đối với cô, đã mất rồi.
Bác gái Tôn nhìn thấy dáng vẻ của cô, cũng đỏ hoe cả mắt.
Bà nói: "Cháu ngoan, đã mua lại rồi, cậu ấy đã giúp cháu mua lại rồi, cháu đừng buồn nữa."
Giai Kỳ nghe không hiểu, đến tận lúc bác Tôn lấy ra chiếc chìa khóa, bác gái Tôn dắt tay cô, đưa cô lên lầu.
Lúc chìa khóa cắm vào ổ khóa, lúc cánh cưa quen thuộc được đẩy ra, tất cả mọi thứ trong phòng hiện ra trước mắt cô.
Tất cả mọi thứ, đều vẫn ở nguyên vị trí cũ
Nhà của cô và cha, vẫn ở đây, không ngờ vẫn còn ở đây.
Cô luôn cho rằng, trên thế gian này, bản thân mình không thể còn lại nữa.
Cô luôn cho rằng, bản thân mình không thể còn được đứng ở đây nữa.
Cô luôn cho rằng, trên thế giới này, không còn ký tích như thế nữa.
Bản thân cô không kìm được run lên, dùng tay che miệng lại, mới có thể không khóc thành tiếng.
Bác Tôn nói: "Bây giờ cháu có một người bạn trai như thế, đối xử tốt với cháu như thế, nếu cha cháu mà biết, nhất định cũng sẽ cảm thấy an tâm. Tháng trước lúc mà anh chàng họ Nguyễn đó đến, nói rằng muốn mua căn nhà này, ông Lý vốn dĩ không chịu. Cuối cùng cậu ta bỏ ra 15 vạn, số tiền đó có thể mua được căn nhà tốt nhất ở thị trấn. Chúng ta đều cảm thấy rất kỳ lạ. Cậu ta mới nói, thật ra là mua giúp cháu, nói rằng cháu đã sống ở đây nhiều năm như vậy, căn phòng này đối với cháu chính là nhà. Cậu ấy muốn cho cháu một căn nhà, căn nhà mới hơn tốt hơn, đối với cháu mà nói, đều không phải là nhà, chỉ có căn phòng dó, chỉ có ở đây mới là nhà của cháu."
"Lúc đó cả nhà ông Lý và những người hàng xóm đều cảm thấy cậu ta quả thật không dễ dàng, bỏ ra nhiều tâm sức như thế, chạy đến cái nơi hoang vu không quen thuộc này, vì cháu. Cho nên ông Lý không nói gì nhiều, chỉ lấy 6 vạn tệ, liền bán nhà cho cậu ta, hơn nữa ngày hôm sau liền tìm nhà chuyển nhà luôn. Lúc đó ấy, cậu Nguyễn ấy cứ liên tục cảm ơn ông Lý, còn nói cảm ơn những người hàng xóm đã giúp đỡ, mời chúng ta đến quán ăn nổi tiếng nhất trong thị trấn ăn cơm.Con người cậu Nguyễn đó thật là tốt, chỉ là không biết uống rượu, chúng ra khuyên nát cả lưỡi, cậu ấy mới chịu uống một ly nhỏ, còn nói bởi vì mọi người quá nhiệt tình, xem cháu như con gái, lại càng không coi cậu ấy là người ngoài, cho nên không thể không uống. Lúc đó chúng ta nói, chàng rể của Đông Phố chúng ta, sao lại không biết uống rượu chứ, đợi sau này hai đứa kết hôn, Giai Kỳ, cháu nhất định phải luyện cho tửu lượng của cậu ấy tăng lên đấy."
Bác Tôn cứ cười nói: "Cuối cùng cậu ấy đưa chìa khóa cho bác, liên miệng nhờ bác, nhờ bác hàng ngày giúp đỡ dọn dẹp nhà cửa, đợi hôm nào đó cháu quay lại, thì đưa chìa khóa cho cháu. Cậu ấy còn muốn trả tiền dọn dẹp, bác nói chúng ta sống ở lầu trên lầu dưới mấy chục năm nay, chỉ là giúp cháu dọn dẹp một chút thôi, sao lại có thể lấy tiền của cậu ấy được chứ. Đợi sau này hai đứa kết hôn quay lại tổ chức tiệc cưới, chúng ta uống thêm hai ly rượu là được rồi."
Bác gái Tôn nói: "Giai Kỳ, cháu gặp được một người tốt, nửa đời còn lại cháu nhất định sẽ hạnh phúc."
Nước mắt cô cứ chảy, dường như nước mắt trong kiếp này, đều đã chảy hết trong giây phút đó.
Phong bì đặt chiếc chìa khóa cửa nhà, là nét chữ của Nguyễn Chính Đông, mạnh mẽ lưu loát như thế, chỉ viết một cấu: "Giai Kỳ, cuối cùng đã đợi được em về nhà."
Anh vẫn luôn đợi, nhưng lại không nói với cô, anh vì cô làm một việc như thế.
Một tháng trước, lúc anh rời khỏi Bắc Kinh, anh liền đến đây, giúp cô mua lại căn nhà này, không ngờ anh lại tìm lại nhà cho cô.
Nhưng anh chưa từng nói với cô, anh làm việc này cho cô.
Anh chưa từng nói với cô, anh làm việc này cho chô.
Trong bất cứ lúc nào, tại bất cứ đâu, những việc anh đã làm cho cô, anh đều không hề nói với cô.
Cho dù là giúp cô giải quyết phiền phức trong công việc, cho dù là lần tìm giúp cô chìa khóa, cô vĩnh viễn cũng không biết, rốt cục ở đằng sau anh đã dùng mất bao nhiêu thời gian, bỏ ra bao nhiêu công sức, giúp cô一一gánh vác, giúp cô一一tìm kiếm.
Anh đã từng nói: "Bời vì anh toàn tâm toàn ý với cô, anh dùng hết tất cả sức lực của mình."
Từ trước đến nay, anh thật sự đã làm được, anh dùng hết sức lực của mình để yêu cô, bất kể cô đối với anh như thế nào.
Anh luôn đợi cô.
Đợi cô yêu anh.
Cô ốm, anh là người đầu tiên phát hiện, cô gặp phiền phức, anh luôn giúp đỡ, mỗi lần cô khóc, anh đều biết.
Bởi vì anh toàn tâm toàn ý, yêu cô như thế, cho dù cô đang nghĩ gì, anh đều có thể biết. Cho dù bất kể chuyện gì xảy đến với cô, anh đều có thể biết.
Cô luôn tưởng rằng, bản thân mình là vì cảm động, nhưng cho đến bây giờ, cô không còn cách nào để cảm thấy cảm động nữa.
Cô để anh đợi cô lâu như vậy, đợi cho đến tận bây giờ, đợi cho đến tận hôm nay, cô mới toàn tâm toàn ý.
Lúc còn trẻ cô yêu một người, cho rằng tình yêu sẽ tồn tại mãi mãi.
Sau này nhiều chuyện xảy ra như thế, cô luôn cho rằng, bản thân mình không còn sức lực nữa, để yêu một người khác.
Lúc cô quay người đi, anh lại cứ ở đó, luôn ở đó đợi cô.
Cô mất nhiều thời gian như thế, từng giây từng phút, dần dần lãng quên, dần dần trưởng thành, đi trên con đường đấu tranh và do dự để đến ngày hôm nay, sự lựa chọn cuối cùng cô thậm chí còn dao động. Cho đến tận hôm nay cô mới biết thật sự yêu một người, là như thế nào.
Cho đến tận hôm nay, cô mới cảm thấy bản thân mình, có dũng khí bắt đầu lại.
Quên đi tất cả quá khứ, kết thúc tất cả mọi thức trước đây.
Cho đến tận hôm nay, anh mới đợi được cô.
Cho đến tận hôm nay, cô mới đợi được anh.
Cô phải quay về, nếu vẫn còn kịp, nếu vẫn có thể, cô muốn bắt đầu lại, toàn tâm toàn ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.