Chương 17: Ngày cuối bên nhau
Nắng Mai 1203
16/08/2023
Linh Lan vui vẻ khoác tay Hoài Anh đi trong một khu vườn lớn. Cô mặc một chiếc đầm trắng, mang đôi giày cao gót màu đen, trên tay đeo chiếc vòng ngọc bích, mái tóc đen dài xõa ngang lưng, trên mái tóc mềm mại ấy có
cài một chiếc nơ trắng rất xinh. Cô tựa như một nàng công chúa nhỏ, nắm
tay chàng hoàng tử của mình, hồn nhiên chạy khắp nơi trong vườn hoa.
Những chàng trai khác cũng bắt đầu chú ý đến cô gái này.
Hoài Anh từ đầu đến cuối vẫn chỉ có một biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt. Anh từ đầu đến cuối chẳng có chút hứng thú gì với nơi đây, anh miễn cưỡng đến nơi đây chỉ vì Linh Lan cứ ép, một phần nữa là do hôm nay cũng là ngày cuối cùng họ đi bên nhau. Sau ngày mai mối tình mười lăm năm này, cuộc hôn nhân này, sẽ chính thức khép lại với hai chữ “người dưng”.
- Hoài Anh! Đừng cứ nhăn nhó như thế, sẽ già sớm lắm đó!
Cô ngước nhìn khuôn mặt soái ca băng lãnh kia, đưa hai ngón tay nhỏ bé chạm vào khoé miệng của Hoài Anh rồi kéo lên. Cô muốn được nhìn thấy anh cười. Nụ cười giả dối thôi cũng được, chỉ cần cười một cái thôi cũng.
- Không thích!
Hoài Anh lạnh lùng cự tuyệt.
- Đi mà! Anh cười lên sẽ rất đẹp đó! Năn nỉ mà!
Cô chu chu môi, nũng nịu.
- Khụ! Đừng có ép tôi!
Anh nhìn bộ dạng nũng nịu của cô, lòng không khỏi xao xuyến. Đã lâu rồi anh không được chứng kiến cô nũng nịu như thế. Hoài Anh ngại ngùng tránh né.
- Năn nỉ mà!
Anh càng cố tránh, cô lại càng làm tới. Hoài Anh chỉ đành bất lực mà cười cho cô vui.
Mặc dù nụ cười của anh là bị ép uổng, trong khá là ngượng nghịu nhưng mà vẫn rất đẹp. Khuôn mặt băng lãnh bây giờ đã có phần dịu dàng, ôn nhu hơn. Linh Lan nhìn anh khoái chí, cô ghé sát vào mặt anh, rồi hôn vào môi anh một cái.
- Thưởng cho anh!
Cô cười tủm tỉm rồi chạy đi lên phía trước.
Hoài Anh đứng ngẩn người, đầu anh vẫn chưa kịp tiếp thu những hành động vừa rồi của Linh Lan. Anh đưa tay khẽ chạm vào môi. Khoé miệng công nhẹ lên, tạo ra nụ cười.
Cô cứ như một đứa trẻ tinh nghịch, chạy khắp nơi trong khu vườn. Từng bước chân, hành động và nụ cười của cô đã thành công thu hút rất nhiều ánh mắt xung quanh. Hoài Anh vẫn chỉ đứng yên một chỗ, khuôn mặt lạnh lùng ấy cứ vô thức quay đi khắp nơi như thể đang tìm kiếm một điều gì đó.
- Hoài Anh! Sao cứ vào vườn hoa thì lại như người mất hồn vậy? Cứ tìm cái gì mãi thế?
Linh Lan chạy đến bên anh, cô nghiêng nghiêng đầu đầy thắc mắc.
- Tôi tìm linh lan!
Anh ngơ ngác nhìn vào mấy khóm hoa mà trả lời không suy nghĩ.
- Sao anh cứ tìm hoa linh lan mãi thế?
- Tôi nhớ mình trồng rất nhiều hoa linh lan mà, sao bây giờ trong vườn chẳng lấy một cành thế kia?
- Mình…đâu phải ở nhà! Chúng ta đang ở Đà Lạt mà anh! Hoài Anh, anh bị làm sao thế?
Cô lo lắng nhìn anh. Dạo gần đây trong anh rất lạ, cứ nhớ nhớ quên quên mãi thôi.
- À, tôi quên mất! Wow! Em hôm nay sao lại đẹp thế? Nhưng sao chúng ta lại ở đây nhỉ?
Anh đưa tay gãi gãi đầu, khuôn mặt đầy bối rối nhìn cô.
- Hoài Anh! Rốt cuộc là anh bị gì vậy hả!
Linh Lan càng lúc càng lo lắng.
- Anh…Khụ! Tôi, tôi xin lỗi! Tôi chỉ trêu em chút thôi mà!
Hoài Anh quay mặt đi. Anh sợ nếu bản thân tiếp tục đối mặt với cô gái nhỏ này nữa thì lại tiếp tục làm những hành động kì lạ.
- Thật không?
Linh Lan dùng ánh mắt đầy thăm dò nhìn anh nhưng càng cố gắng thì anh lại càng cự tuyệt đẩy ra. Cô không còn cách nào khác, chỉ đành cúi đầu rời đi, trong lòng vẫn canh cánh lo lắng cho anh.
Cứ đi được vài bước, cô liền ngoảnh đầu lại xem Hoài Anh có bị làm sao không. Đáp lại sự lo lắng của cô chỉ là cái nhìn đầy thờ ơ, lạnh lùng của anh, đôi mắt nâu caramel ấy rõ ràng không ấm áp như màu sắc của nó mà lại lạnh lẽo đến gai người. Phải chăng người sở hữu nó đang sử dụng sai cách?
- Chào cô gái! Em có phiền khi anh muốn làm quen với em không?
Bỗng từ đâu xuất hiện một người đàn ông lạ tiến lại gần Linh Lan. Anh ta thân thiện đưa tay ra muốn làm quen.
- À dạ, chào anh!
Cô lúng túng lùi về sau.
- Anh muốn được làm quen với em, không biết em có phiền không nhỉ?
- Có! Tôi phiền!
Hoài Anh từ đằng sau chạy đến, đứng bên cạnh cô, anh gằn giọng lên tiếng, ánh mắt bừng bừng sát khí nhìn thẳng vào mắt của đối phương. Anh ôm chặt lấy Linh Lan đầy thách thức.
- Vợ tôi!
Anh không nhanh không chậm nhấn mạnh từng chữ rồi kéo cô đi trước sự ngỡ ngàng của người đàn ông.
Linh Lan đưa mắt nhìn vào người con trai trước mặt, trong lòng có chút vui, có lẽ là Hoài Anh đang ghen. Cô tinh nghịch nắm chặt lấy tay anh:
- Anh ghen hả?
- Chưa li hôn mà em dám nói chuyện với thằng khác trước mặt tôi?
Anh khó chịu nhìn cô.
- Người ta tự đến nói chuyện chứ bộ!
- Là do em đi xa tôi, nên người ta mới có cơ hội!
Hoài Anh cọc cằn nói.
Linh Lan không phản bác nữa, cô chỉ nhìn anh mà cười khúc khích.
- Em cười gì chứ?
Anh tức giận nhìn cô.
- Tại vì khi anh ghen, trông rất đáng yêu!
- Ghen? Không bao giờ!
Hoài Anh hừ lạnh một cái rồi hất tay cô ra mà cứ thế bỏ đi trước.
Linh Lan nhìn theo bóng lưng kia rời đi mà chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Rõ ràng là ghen ra mặt như thế, sao cứ phải cố gắng tỏ ra mình không ghen làm gì chứ, rõ ràng là quan tâm nhưng sao cứ tỏ ra lạnh lùng, rõ ràng là còn yêu nhiều đến vậy sao cứ một mực đòi ly hôn, anh rốt cuộc là bị làm sao thế. Cô nghĩ mãi vẫn không tài nào hiểu nổi Hoài Anh.
Khi màn đêm buông xuống, cũng là lúc Đà Lạt nhộn nhịp nhất với chợ đêm, quảng trường. Linh Lan hí hửng khoác áo vào rồi kéo tay Hoài Anh chạy ra ngoài phố. Anh đương nhiên không phải là tự nguyện mà đi. Họ đi bên cạnh nhau, cô khoác lấy tay anh đầy tình tứ, người ngoài nhìn vào cũng thấy ghen tị. Họ cùng nhau đi dạo quanh chợ, cùng nhau ăn những món ăn lề đường bình dị, đây là lần đầu tiên anh ăn mấy món lề đường kể từ ngày anh đi du học cho đến khi về nước đến giờ.
Linh Lan kéo Hoài Anh ra hồ Xuân Hương. Họ cùng nhau ngắm nhìn ánh trăng rồi lại gắm nhìn mặt hồ phẳng lặng đang hứng trọn cả bầu trời đêm đầy sao.
- Hoài Anh! Sau này không có em, anh có hạnh phúc không?
Linh Lan cố gắng không khóc, cô nở một nụ cười rồi khẽ nói.
Trước câu hỏi này của cô, anh thoáng có chút giật mình, anh tính nói gì đó nhưng rồi lại im lặng.
- Hoài Anh! Em muốn anh biết rằng, em chấp nhận ly hôn, không có nghĩa là em không còn yêu anh nữa, chỉ là em không muốn dày vò anh trong cuộc hôn nhân này! Hoài Anh, em yêu anh!
Cô nắm lấy chiếc cổ áo của anh rồi kéo xuống, đặt lên môi anh một nụ hôn.
Hoài Anh từ đầu đến cuối vẫn chỉ có một biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt. Anh từ đầu đến cuối chẳng có chút hứng thú gì với nơi đây, anh miễn cưỡng đến nơi đây chỉ vì Linh Lan cứ ép, một phần nữa là do hôm nay cũng là ngày cuối cùng họ đi bên nhau. Sau ngày mai mối tình mười lăm năm này, cuộc hôn nhân này, sẽ chính thức khép lại với hai chữ “người dưng”.
- Hoài Anh! Đừng cứ nhăn nhó như thế, sẽ già sớm lắm đó!
Cô ngước nhìn khuôn mặt soái ca băng lãnh kia, đưa hai ngón tay nhỏ bé chạm vào khoé miệng của Hoài Anh rồi kéo lên. Cô muốn được nhìn thấy anh cười. Nụ cười giả dối thôi cũng được, chỉ cần cười một cái thôi cũng.
- Không thích!
Hoài Anh lạnh lùng cự tuyệt.
- Đi mà! Anh cười lên sẽ rất đẹp đó! Năn nỉ mà!
Cô chu chu môi, nũng nịu.
- Khụ! Đừng có ép tôi!
Anh nhìn bộ dạng nũng nịu của cô, lòng không khỏi xao xuyến. Đã lâu rồi anh không được chứng kiến cô nũng nịu như thế. Hoài Anh ngại ngùng tránh né.
- Năn nỉ mà!
Anh càng cố tránh, cô lại càng làm tới. Hoài Anh chỉ đành bất lực mà cười cho cô vui.
Mặc dù nụ cười của anh là bị ép uổng, trong khá là ngượng nghịu nhưng mà vẫn rất đẹp. Khuôn mặt băng lãnh bây giờ đã có phần dịu dàng, ôn nhu hơn. Linh Lan nhìn anh khoái chí, cô ghé sát vào mặt anh, rồi hôn vào môi anh một cái.
- Thưởng cho anh!
Cô cười tủm tỉm rồi chạy đi lên phía trước.
Hoài Anh đứng ngẩn người, đầu anh vẫn chưa kịp tiếp thu những hành động vừa rồi của Linh Lan. Anh đưa tay khẽ chạm vào môi. Khoé miệng công nhẹ lên, tạo ra nụ cười.
Cô cứ như một đứa trẻ tinh nghịch, chạy khắp nơi trong khu vườn. Từng bước chân, hành động và nụ cười của cô đã thành công thu hút rất nhiều ánh mắt xung quanh. Hoài Anh vẫn chỉ đứng yên một chỗ, khuôn mặt lạnh lùng ấy cứ vô thức quay đi khắp nơi như thể đang tìm kiếm một điều gì đó.
- Hoài Anh! Sao cứ vào vườn hoa thì lại như người mất hồn vậy? Cứ tìm cái gì mãi thế?
Linh Lan chạy đến bên anh, cô nghiêng nghiêng đầu đầy thắc mắc.
- Tôi tìm linh lan!
Anh ngơ ngác nhìn vào mấy khóm hoa mà trả lời không suy nghĩ.
- Sao anh cứ tìm hoa linh lan mãi thế?
- Tôi nhớ mình trồng rất nhiều hoa linh lan mà, sao bây giờ trong vườn chẳng lấy một cành thế kia?
- Mình…đâu phải ở nhà! Chúng ta đang ở Đà Lạt mà anh! Hoài Anh, anh bị làm sao thế?
Cô lo lắng nhìn anh. Dạo gần đây trong anh rất lạ, cứ nhớ nhớ quên quên mãi thôi.
- À, tôi quên mất! Wow! Em hôm nay sao lại đẹp thế? Nhưng sao chúng ta lại ở đây nhỉ?
Anh đưa tay gãi gãi đầu, khuôn mặt đầy bối rối nhìn cô.
- Hoài Anh! Rốt cuộc là anh bị gì vậy hả!
Linh Lan càng lúc càng lo lắng.
- Anh…Khụ! Tôi, tôi xin lỗi! Tôi chỉ trêu em chút thôi mà!
Hoài Anh quay mặt đi. Anh sợ nếu bản thân tiếp tục đối mặt với cô gái nhỏ này nữa thì lại tiếp tục làm những hành động kì lạ.
- Thật không?
Linh Lan dùng ánh mắt đầy thăm dò nhìn anh nhưng càng cố gắng thì anh lại càng cự tuyệt đẩy ra. Cô không còn cách nào khác, chỉ đành cúi đầu rời đi, trong lòng vẫn canh cánh lo lắng cho anh.
Cứ đi được vài bước, cô liền ngoảnh đầu lại xem Hoài Anh có bị làm sao không. Đáp lại sự lo lắng của cô chỉ là cái nhìn đầy thờ ơ, lạnh lùng của anh, đôi mắt nâu caramel ấy rõ ràng không ấm áp như màu sắc của nó mà lại lạnh lẽo đến gai người. Phải chăng người sở hữu nó đang sử dụng sai cách?
- Chào cô gái! Em có phiền khi anh muốn làm quen với em không?
Bỗng từ đâu xuất hiện một người đàn ông lạ tiến lại gần Linh Lan. Anh ta thân thiện đưa tay ra muốn làm quen.
- À dạ, chào anh!
Cô lúng túng lùi về sau.
- Anh muốn được làm quen với em, không biết em có phiền không nhỉ?
- Có! Tôi phiền!
Hoài Anh từ đằng sau chạy đến, đứng bên cạnh cô, anh gằn giọng lên tiếng, ánh mắt bừng bừng sát khí nhìn thẳng vào mắt của đối phương. Anh ôm chặt lấy Linh Lan đầy thách thức.
- Vợ tôi!
Anh không nhanh không chậm nhấn mạnh từng chữ rồi kéo cô đi trước sự ngỡ ngàng của người đàn ông.
Linh Lan đưa mắt nhìn vào người con trai trước mặt, trong lòng có chút vui, có lẽ là Hoài Anh đang ghen. Cô tinh nghịch nắm chặt lấy tay anh:
- Anh ghen hả?
- Chưa li hôn mà em dám nói chuyện với thằng khác trước mặt tôi?
Anh khó chịu nhìn cô.
- Người ta tự đến nói chuyện chứ bộ!
- Là do em đi xa tôi, nên người ta mới có cơ hội!
Hoài Anh cọc cằn nói.
Linh Lan không phản bác nữa, cô chỉ nhìn anh mà cười khúc khích.
- Em cười gì chứ?
Anh tức giận nhìn cô.
- Tại vì khi anh ghen, trông rất đáng yêu!
- Ghen? Không bao giờ!
Hoài Anh hừ lạnh một cái rồi hất tay cô ra mà cứ thế bỏ đi trước.
Linh Lan nhìn theo bóng lưng kia rời đi mà chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Rõ ràng là ghen ra mặt như thế, sao cứ phải cố gắng tỏ ra mình không ghen làm gì chứ, rõ ràng là quan tâm nhưng sao cứ tỏ ra lạnh lùng, rõ ràng là còn yêu nhiều đến vậy sao cứ một mực đòi ly hôn, anh rốt cuộc là bị làm sao thế. Cô nghĩ mãi vẫn không tài nào hiểu nổi Hoài Anh.
Khi màn đêm buông xuống, cũng là lúc Đà Lạt nhộn nhịp nhất với chợ đêm, quảng trường. Linh Lan hí hửng khoác áo vào rồi kéo tay Hoài Anh chạy ra ngoài phố. Anh đương nhiên không phải là tự nguyện mà đi. Họ đi bên cạnh nhau, cô khoác lấy tay anh đầy tình tứ, người ngoài nhìn vào cũng thấy ghen tị. Họ cùng nhau đi dạo quanh chợ, cùng nhau ăn những món ăn lề đường bình dị, đây là lần đầu tiên anh ăn mấy món lề đường kể từ ngày anh đi du học cho đến khi về nước đến giờ.
Linh Lan kéo Hoài Anh ra hồ Xuân Hương. Họ cùng nhau ngắm nhìn ánh trăng rồi lại gắm nhìn mặt hồ phẳng lặng đang hứng trọn cả bầu trời đêm đầy sao.
- Hoài Anh! Sau này không có em, anh có hạnh phúc không?
Linh Lan cố gắng không khóc, cô nở một nụ cười rồi khẽ nói.
Trước câu hỏi này của cô, anh thoáng có chút giật mình, anh tính nói gì đó nhưng rồi lại im lặng.
- Hoài Anh! Em muốn anh biết rằng, em chấp nhận ly hôn, không có nghĩa là em không còn yêu anh nữa, chỉ là em không muốn dày vò anh trong cuộc hôn nhân này! Hoài Anh, em yêu anh!
Cô nắm lấy chiếc cổ áo của anh rồi kéo xuống, đặt lên môi anh một nụ hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.