Chương 49: Từng theo áng mây chiều tìm đường về (4)
Giảo Xuân Bính
25/04/2019
Nụ hôn đầu tiên của bọn họ không tính là lãng mạn, giữa môi lưỡi quấn
quýt thậm chí còn có hương vị của đám bánh pizza vừa rồi. Nhưng tinh
quang trong mắt Ôn Dĩ Ninh như kết thành một con đường, chiếu sáng hồng
trần như nước của anh.
Hôn đến khi Ôn Dĩ Ninh không thể thở được nữa, Đường Kỳ Sâm mới tách ra, chôn đầu trong hõm cổ của cô. Cánh môi anh nhẹ nhàng dán lên động mạch bên cổ cô, đến khi cảm giác được nơi đó phục hồi nhịp đập đều đều chậm rãi mới từ người cô nhổm dậy, mỉm cười dịu dàng: "Làm em sợ rồi?"
Ôn Dĩ Ninh cuống quýt ngồi dậy, ánh mắt có chút ngây ngốc thẳng tắp chiếu về phía anh.
Đường Kỳ Sâm nhấc tay vuốt nhẹ khóe mắt cô, thấp giọng hỏi lại: "Làm em sợ rồi hả?"
Ôn Dĩ Ninh lắc đầu.
Đường Kỳ Sâm nói: "Vậy thì tới thêm một lần nữa."
Ngón tay vuốt ve trên khóe mắt cô dời đi, chuyển về sau gáy rồi kéo cô về phía mình, nụ hôn một lần nữa lại rơi xuống. Lần này Ôn Dĩ Ninh rất tự nhiên ôm anh, ngửa đầu tiếp nhận. Đường Kỳ Sâm liếm liếm môi cô, trầm thấp nở nụ cười, "Niệm Niệm của tôi thật ngoan."
Ôn Dĩ Ninh ôm chặt anh, khuôn mặt nhỏ chôn trong ngực anh, mơ hồ đáp: "Vẫn ngoan mà."
Giọng nói có cảm giác như vượt qua trăm ngàn trắc trở, không phải ảo giác, Đường Kỳ Sâm nghe được trong đó có thất vọng và oan ức. Con người là như vậy, trong những thời điểm mật ngọt sẽ không kiểm soát được nhớ lại những hiểu lầm và tiếc nuối của năm xưa, cũng là vết sẹo và thống khổ chân thực nhất lưu lại cho đến tận bây giờ.
Đường Kỳ Sâm xoa đầu cô, "Là tôi không tốt."
Ôn Dĩ Ninh khẽ ngẩng đầu, lộ ra nửa con mắt vây lấy anh, "Anh thích em ở điểm gì?"
Đường Kỳ Sâm suy nghĩ một chút, nói: "Duyên chớp mắt."
Ôn Dĩ Ninh ngẩn người. Mấy năm trước cô đã từng hỏi anh một câu như vậy. Nhõng nhẽo tùy hứng, nhất định muốn lấy được từ miệng anh một cái nguyên cớ. Khi đó Đường Kỳ Sâm lãnh đạm như sương sớm, thậm chí khiến cô có ảo giác anh sẽ vĩnh viễn không thể bị trêu chọc. Cũng là ở trong xe, cô nghĩ nát óc, cuối cùng cực kỳ quật cường giương cằm chất vấn anh: "Đường Kỳ Sâm, rốt cuộc anh có thích em không?"
Đường Kỳ Sâm nói: "Chúng ta là hữu duyên."
Tuổi trẻ dễ giận dỗi, nháo trò cũng kịch liệt, không hiểu thứ tình cảm kín đáo dịu dàng, cho rằng thái độ chân thành nhất định phải dùng ba chữ "tôi yêu em" mới có thể bộc lộ ra hết thảy. Cô không hiểu người đàn ông bước sang tuổi ba mươi tuổi khi đó, giống như đã vượt qua mọi bão tuyết trên thế gian, trải qua hơn cô nhiều lắm.
Cô mang theo thanh xuân nhiệt huyết xông xáo lên phía trước, mà không biết bản thân cũng cần cho đối phương một chút thời gian.
Đến hiện tại, Đường Kỳ Sâm vẫn như trước đây cho cô một chữ "duyên", nhưng Ôn Dĩ Ninh đã có thể nghe hiểu.
Đường Kỳ Sâm bị dáng vẻ trầm mặc không nháo chuyện của cô làm cho hoảng hốt, vội lên tiếng, nhưng lời nói vẫn chậm rãi, từng chữ rõ ràng rót vào tai cô: "Nếu em muốn tôi nói cụ thể, thì tôi thật sự không biết phải nói thế nào. Nhưng chỉ cần là em thì là thế nào tôi cũng thích. Trẻ trung xinh đẹp, hăng hái vươn lên, cũng rất bướng bỉnh, tôi đều thích. Em nghiêm túc chăm chỉ, có khả năng thích ứng với cường độ công việc cao, nhưng thi thoảng cũng sẽ quay ngoắt thái độ nói một đằng làm một nẻo, tôi đều thích."
Đôi mắt Ôn Dĩ Ninh tràn ra ý cười, giữa hai hàng lông mày cũng đều là vui vẻ.
Đường Kỳ Sâm liếc cô một cái, bình tĩnh nói: "À, thật ra cái đầu lưỡi vừa rồi là thích nhất."
Ôn Dĩ Ninh trong chớp mắt trở mắt, như con mèo nhỏ giơ móng vuốt nhào về phía anh, lại không nhẹ không nặng dùng răng cắn môi anh, giảo hoạt hỏi: "Bây giờ còn thích không?"
"Thích." Đường Kỳ Sâm cụng nhẹ trán mình lên cái trán nhỏ của cô, cố ý dùng sống mũi cao cọ cọ chóp mũi cô, trầm thấp cười: "Thích chết đi được."
Hai người ở trong xe náo xong một trận dây dưa không dứt này, sau đó mới ngồi ngay ngắn về chỗ cũ. Từ ghế phụ vượt về ghế tài xế Đường Kỳ Sâm cảm thấy hơi nóng, liền bật máy lạnh lên. Anh thích lạnh, một lần chỉnh xuống xuống tận 17 độ, Ôn Dĩ Ninh lặng lẽ chỉnh nó về 25 độ.
Đường Kỳ Sâm bật cười, thuận thế nắm lấy tay cô, "Dĩ Ninh."
"Hả?"
Anh nắm chặt bàn tay cô rồi đưa đến bên môi mình, giống như đóng dấu lên một lời cam kết trịnh trọng, Đường Kỳ Sâm nói: "Tôi đồng ý với em, bắt đầu từ bây giờ sẽ chăm sóc thật tốt cho thân thể của mình."
Ôn Dĩ Ninh không hiểu vì sao bỗng nhiên xuất thần, sau mấy giây mới mỉm cười rút tay về, sau đó chậm rãi giơ lên, ấn ngón tay cái xuống cái trán của anh: "Nè, đóng dấu, xác nhận phải sống lâu trăm tuổi."
Cô ở chỗ Đường Kỳ Sâm nghỉ ngơi hai ba ngày, sau đó nói với anh sẽ không qua đó nữa. Lúc trước đến ở cũng là vì thuận theo ý anh, để anh an tâm, nhưng cuối cùng nhìn thế nào cũng là không thích hợp, Ôn Dĩ Ninh cũng có suy nghĩ của chính mình. Dù sao hình thức sống chung của hai người hiện tại vốn không phải là cái loại nhiệt tình như lửa hễ lại gần là phát ra tia lửa điện kia, đương nhiên tiến thêm một bước nữa có thể cô cũng không bài xích, nhưng không quá cần thiết, trạng thái nước chảy thành sông như hiện tại vẫn thư thích nhất.
Biến cô gái nhỏ trở thành người phụ nữ của mình, đạo lý qua từng ấy năm hiển nhiên đã trở thành điều không thể bình thường hơn được nữa. Nhưng đối với Đường Kỳ Sâm, tinh trùng lên não cũng không phải chuyện anh sẽ làm. Huống hồ ngày sau còn dài, ở chung cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Anh đã ở cái tuổi này, đối với mong muốn về một mối quan hệ vững chắc càng nhiều hơn.
Tâm tư của hai người cứ thế coi như đã có kết luận chung, sau khi hôn cũng trở nên tự nhiên hơn khi ở bên nhau rồi.
Hội nghị giữa năm của Hội đồng quản trị Tập đoàn Á Hối sắp đến, mấy ngày sau Đường Kỳ Sâm bận rộn đến nỗi cả thời gian nghỉ trưa cũng từ một tiếng bị giảm xuống còn một nửa. Ngày ngày ở ngay trong văn phòng ăn một bữa trưa đơn giản, sau khi dùng hai câu báo cáo công việc kết thúc, Kha Lễ thuận miệng hỏi: "Hôm nay tôi đến chỗ Trần Táp, thấy vị trí của Ôn Dĩ Ninh trống không."
Kha Lễ là trợ lý hành chính của anh, nhưng đây cũng chỉ là cái chức vụ trên danh nghĩa thôi, quan hệ giữa hai người họ qua nhiều năm như vậy đã sớm vượt qua một loại khoảng cách cấp trên cấp dưới. Sở trường của Kha Lễ là thu gom tin tức từ khắp nơi, cũng bởi vì giỏi lĩnh ngộ tâm tư của Đường Kỳ Sâm nên đồng thời đã hình thành thói quen lọc từ khóa trong lời của anh sau đó báo cáo về bất kỳ một tin tức liên quan nào.
"Cô ấy về tỉnh H rồi." Đường Kỳ Sâm nói: "Đã xin nghỉ với Trần Táp."
Kha Lễ: "Đúng rồi, lúc ngài đang mở họp Tây Bình có gọi điện đến, nhờ tôi hỏi ngài xem tối thứ bảy có thời gian rảnh không."
Đường Kỳ Sâm nghĩ một chút, cảm thấy cũng đã lâu rồi không tụ tập với bọn họ, liền nói: "Trả lời lại cậu ta, có."
Không phải chuyện khẩn cấp cũng chỉ có thể tranh thủ thời gian ăn cơm báo cáo. Xong xuôi một vòng, Kha Lễ cơm cũng không ăn được mấy hạt, cuối cùng nói, "Lát nữ lão Trần sẽ đến đây đưa thuốc cho ngài."
Dạ dày của Đường Kỳ Sâm đều là lão Trần cấp thuốc, tính toán thời gian rồi tự động đưa đến. Đường Kỳ Sâm biểu thị đã biết, cơm nước xong xuôi, Kha Lễ thu dọn bàn gọn gàng rồi trở về văn phòng mình tiếp tục bận rộn.
Mười phút sau Lão Trần đến nơi, Đường Kỳ Sâm không lập tức vùi đầu vào công việc mà đứng nghỉ một lúc cho tiêu cơm. Thư ký biết bác sĩ Trần, trực tiếp đưa người vào trong. Đường Kỳ Sâm liếc anh ta một cái, "Đâu cần tự mình chạy qua chạy lại thế này, chiều tôi cho người đến chỗ cậu lấy là được rồi." Đi tới, chỉ ghế sô pha thay cho động tác mời, "Ngồi đi."
Lão Trần đan hai tay đặt trước bụng, sắc mặt nghiêm túc.
Đường Kỳ Sâm ngồi xuống ghế, cười nói: "Làm sao thế? Như có thù sâu đại hận vậy."
Lão Trần đặt mấy tờ giấy xuống trước mặt anh, "Đây là kết quả kiểm tra sức khỏe lần trước của cậu."
Đường Kỳ Sâm rũ mắt, nhẹ nhàng lướt qua, "Có vấn đề?"
Lão Trần là người cẩn thận, làm việc chu đáo, những trường hợp đặc thù anh ta một chữ cũng không lên tiếng, ngón tay gõ gõ lên ba chỗ trên tờ giấy kia, vẻ mặt ngưng đọng: "Ba chỉ tiêu không bình thường, người anh em, có cần mạng nữa không hả?"
Bệnh lâu thành bác sĩ, Đường Kỳ Sâm dĩ nhiên hiểu rõ trong lòng. Anh không quá để tâm nói: "Chỉ kiểm tra cấu trúc máu như thế này cũng không thể nói lên điều gì."
Lão Trần lạnh giọng a một tiếng, "Đúng là không nói lên được cái gì, nhưng tôi vẫn luôn liên tục cho cậu làm kiểm tra chính là để phòng bị trước. Không nhìn thấy sao? Đều tăng gấp đôi rồi, tự mình trân trọng, đừng có khinh thường. Đúng, những chỉ tiêu bất thường này chỉ cần treo nước mấy ngày là khôi phục trở lại. Nhưng lấy cái thân phận hiện tại của cậu, cậu dám qua loa không? Không nói đến sức khỏe của cậu, mà nhất cử nhất động của cậu đối với tập đoàn Á Hối sẽ có ảnh hưởng thế nào cậu phải là người hiểu rõ hơn ai hết."
Đúng lúc thư ký gõ cửa muốn vào đưa nước, Đường Kỳ Sâm cầm một tập văn kiện đè lên mấy tờ kết quả xét nghiệm đó rồi mới lên tiếng cho người đi vào.
Thư ký đi rồi, Đường Kỳ Sâm mới nói: "Vì thế nên?"
Ánh mắt của lão Trần thoáng chốc nghiêm túc: "Làm cái sinh thiết(*)."
(*) Sinh thiết là một xét nghiệm y khoa thường được thực hiện bằng phẫu thuật, với mục đích lấy mẫu tế bào hoặc mô để đánh giá sự hiện diện hoặc mức độ của bệnh. Nhờ sinh thiết, bác sĩ xác định được mức độ và sự lan tràn của tổn thương để có phương pháp điều trị thích hợp.
Đường Kỳ Sâm tỉ mỉ suy nghĩ một chút, cuối cùng ngước mắt, "Chờ sau khi hội nghị giữa năm của Hội đồng quản trị kết thúc rồi tìm thời gian. Còn nữa, chuyện này không được nói với bất kỳ ai, ý tôi nói là ------ bất kỳ một ai."
Lão Trần gật đầu, "Hiểu rồi. Thuốc tôi để lại, gần đây số lần đau dạ dày có nhiều không?"
Đường Kỳ Sâm cười cười, "So với khi trước đã ít đi rồi."
Lão Trần từ chỗ Kha Lễ đã biết gần đây anh có chuyện vui, cũng thay anh cảm thấy vui mừng: "Không dễ dàng, cuối cùng cũng coi như chịu tìm người biết lạnh biết nóng mà chung sống."
Vẻ mặt Đường Kỳ Sâm từ đầu đến cuối khi nhắc đến chuyện này đều là ôn nhu, nhẹ giọng nói: "Biết rồi, trong lòng tôi nắm chắc."
Lão Trần mang những tờ giấy kia đi. Văn phòng rộng lớn trong chớp mắt rơi vào yên tĩnh. Đường Kỳ Sâm dựa lên lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, mấy phút sau mới lên tinh thần tiếp tục phần công việc còn dở dang.
- -----
Ôn Dĩ Ninh mua vé tàu vế tỉnh H là vào buổi trưa.
Giang Liên Tuyết từ mấy ngày trước đã gọi điện thoại thúc giục, tin nhắn wechat cũng dồn dập gửi đến, trạng thái gần như là điên cuồng. Cách một giờ lại hỏi cô thật hay không vậy, lại dặn dò cô nhất định, nhất định phải về nhà.
Gần đây Ôn Dĩ Ninh xin nghỉ hơi nhiều, ngày hôm qua đến chỗ Trần Táp còn ngại ngùng không biết phải mở miệng thế nào. Nhưng chuyện này cô cũng không thể không nghe theo Giang Liên Tuyết.
Kế hoạch phá dỡ nâng cấp từ thành phố đối với tiểu khu cũ kia của bọn họ đã thật thật hư hư truyền đi hơn một năm nay rồi. Một tuần trước thế nào thình lình rơi xuống một cái văn kiện của Đảng, như tiếng giày ném xuống mặt đất, nhanh đến mức không chuẩn bị trước một chút nào đã phải di dời rồi.
Loại nghiệp vụ này một khi đăng lên báo ngày hiệu suất sẽ cực kỳ nhanh, yêu cầu mỗi hộ gia đình cử thành viên đại diện đến đồn công an đối chiếu sổ sách, bản thân người trình diện còn phải chụp ảnh lưu lại, thứ sáu là ngày cuối cùng. Vì chuyện này mà Giang Liên Tuyết đặc biệt phá lệ đến trạm tàu sắt cao tốc đón cô.
Cả đời cũng chỉ có một lần.
Ôn Dĩ Ninh thật phục bà sát đất, "Mẹ đúng là bị tiền làm mờ mắt rồi."
Giang Liên Tuyết hiên tại chính là cái trạng thái gà bị chọc tiết, hưng phấn không chịu được, không nhẹ không nặng xỉa xỉa cái trán của con gái, "Hơn một triệu đó! Thế mà lại một phát rơi trúng đầu! Con đã nhìn thấy nhiều tiền như vậy bao giờ chưa hả?!"
Ôn Dĩ Ninh quýnh lên, vội đưa tay che miệng bà, "Trời ạ, mẹ có cần phải lớn tiếng như vậy không? Chờ người ta đến nhà cướp sạch tiền hả?" Động tác của cô không có chút nào dịu dàng, nhưng nụ cười trên mặt là chân thành và vui vẻ.
Giang Liên Tuyết trực tiếp kéo cô đến đồn công an, nhìn dáng vẻ hùng hổ này của bà người không biết còn tưởng Ôn Dĩ Ninh là kẻ trộm vặt nào. Lại hừng hực làm xong việc, Giang Liên Tuyết dũng cảm nói: "Đi, chúng ta đi ăn hải sản."
Ôn Dĩ Ninh vô cùng bất đắc dĩ, cười cười, sau đó từ phía sau nắm lấy hai vai Giang Liên Tuyết, "Mẹ bình tĩnh lại một chút được không? Mua ít thức ăn, về nhà rồi con làm cho mẹ món lẩu."
Giang Liên Tuyết bị động tác thân thiết này của cô khiến cho mơ màng, không được tự nhiên lắm chép miệng một cái, "Làm cái gì đấy? Thấy mẹ có tiền rồi nên mới nghĩ đến đối tốt với với người ta hả?"
Mấy câu đùa giỡn khiêu khích kiểu này Ôn Dĩ Ninh không tính toán với bà, vâng vâng rồi nói: "Sau này mẹ cứ đổi biệt danh thành Giang trăm vạn đi ạ."
Ôn Dĩ Ninh so với Giang Liên Tuyết có tiền đồ hơn nhiều, mấy công việc đơn giản như xuống bếp đều là cô làm. Lẩu là đơn giản nhất, cũng rất nhanh đã có thể mang lên bàn. Ôn Dĩ Ninh bỏ thịt bò cuộn vào, lại cho thêm mấy cọng rau, Giang Liên Tuyết đắc ý tính toán, "Phí phá dỡ nghe nói hơn 140 vạn lận, còn có người đầu tư chi phí, ôi chao, lão ba ma quỷ của con chắc chắn sẽ tức chết, ai kêu khi còn sống ông ta đối với mẹ chẳng ra làm sao, chờ căn phòng này bị phá đi, kể cả hộp tro mới lão ta cũng đừng hòng mẹ mua cho."
"Con rể của Trần Thúy Mỹ mua cho bà ta cái túi gì mà LV, ở trước mặt mẹ khoe khoang không ngừng. Bây giờ có tiền rồi, mẹ mua hẳn một cái xe tải túi cho bà ta tức chết." Giang Liên Tuyết càng nói càng hăng, nước miếng văng tung tóe, tất cả đều là cảm giác khó khổ đã đến hồi kết, vô cùng đắc ý.
"Tiền này của mẹ mua một trăm cái túi còn chẳng đủ, nói gì đến mua một cái xe tải." Ôn Dĩ Ninh không do dự dội cho bà một xô nước lạnh, Giang Liên Tuyết nguýt cô một cái, "Con không ngại mà nói ra sao, bà ấy có con rể, nhưng mẹ không có, còn không phải nhờ con ban tặng?"
Ôn Dĩ Ninh bắt đầu có hơi chống đỡ không nổi, cầm đũa chọc chọc cọng rau trong bát, yên lặng vài giây, chợt đặt đũa xuống rồi nói: "Con có bạn trai rồi."
Giang Liên Tuyết cũng là trong nháy mắt dừng lại động tác trong tay, liếc nhìn cô một cái, sau đó lập tức trở mặt không cảm xúc "à" một tiếng, "Tên tổng giám đốc đó."
Ôn Dĩ Ninh ngầm thừa nhận.
Nước lẩu rất nhanh sôi sùng sục, bọt khí nổi lên, khói trắng bốc hơi xông thẳng lên không trung, giống như đám mây hình nấm chậm rãi tản ra. Trong không khí có len lỏi mùi vị cay xè, trong trầm mặc khứu giác càng thêm nhạy bén, mơ hồ ngửi ra mùi đắng chát.
Giang Liên Tuyết hồi lâu không nói gì, trầm mặc ăn thịt trong bát mình, lại gắp bún bỏ vào nồi.
Cuối cùng thì bà cũng lên tiếng: "Mẹ cậu ta làm gì?"
"Không làm gì cả, ở nhà trông coi nhà cửa."
"Ba cậu ta thì sao?"
Khóe miệng Ôn Dĩ Ninh giật giật, không tìm được lời giải thích, không thể làm gì hơn là lắc đầu.
"Cậu ta là người Thượng Hải phải không, nhà ở chỗ nào?"
Ôn Dĩ Ninh im lặng.
"Người nhà cậu ta có biết đến sự tồn tại của con không?"
Giang Liên Tuyết hời hợt ném ra một chuỗi câu hỏi, đổi lấy là ánh mắt càng lúc càng trầm mặc càng lúc càng mơ hồ của Ôn Dĩ Ninh. Giang Liên Tuyết nhàn nhạt quét mắt một cái, nhẹ giọng a một tiếng, khó nhìn ra tâm tình là như thế nào.
Bà lại bỏ một đĩa cá vào nồi lẩu, bình bình nói: "Nói chuyện yêu đương cũng là chuyện bình thường, thích thì cứ yêu đi, bản thân thoải mái là được."
Ý tứ của Giang Liên Tuyết tuy mập mờ không rõ ràng, nhưng không khó để lĩnh hội. Tình yêu nam nữ, tận hưởng lạc thú trước mắt, cũng không nhất định phải nhìn đến chuyện sau này. Yêu thì cứ yêu thôi, không cần hi vọng đến chuyện bàn luận cưới gả, mà đó cũng không phải là kết quả nhất định cần có.
Cảm xúc của Ôn Dĩ Ninh bị câu nói này của bà treo lên cao, trong lòng đấu đá loạn một hồi, cuối cùng đồng loạt rơi xuống bình bịch.
Giang Liên Tuyết đột nhiên cười hì hì: "Nhưng mà cũng chẳng sao cả!"
Bộ dạng cực kỳ nịnh nọt và đắc ý, nháy mắt với Ôn Dĩ Ninh, "Chúng ta là nhà được đền bù, có tiền, không kém người ta chút nào."
Ôn Dĩ Ninh thật sự muốn cúi đầu ngả mũ trước Giang Liên Tuyết, gắp một miếng thịt nhét vào miệng bà, "Ăn của mẹ đi!"
Giang Liên Tuyết trong nháy mắt có thể trở nên lạc quan không phải là không có nguyên cớ, tính tình của bà như vậy, dù là chuyện gì cũng không thể khiến bà buồn phiền lâu. Ăn xong lẩu còn chủ động xung phong đi rửa bát, tiếp tục líu lo kế hoạch cho cuộc sống thoải mái tuyệt vời sau này.
Không lâu sau, Đường Kỳ Sâm gọi điện đến, Ôn Dĩ Ninh về phòng ngủ mới chuyển nghe, "Chào buổi tối nè Đường lão bản!"
Đường Kỳ Sâm bị cách xưng hô của cô chọc cười, "Em cũng vậy, Ôn tiểu thư."
Ôn Dĩ Ninh đứng bên cửa sổ, một tay kéo rèm cửa lên, mở cửa cho gió lùa vào phòng. Sau đó cô đưa lưng về phía cửa, để mặc cho gió thổi bay mái tóc dài. Vài giây yên tĩnh ngắn ngủi, yên tĩnh đến mức họ có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.
Đường Kỳ Sâm khẽ cười, Ôn Dĩ Ninh cũng cong khóe miệng, "Ăn cơm chưa?"
"Rồi, đơn giản ăn một chút. Bây giờ vẫn đang ở công ty." Đường Kỳ Sâm hỏi: "Ở nhà thuận lợi chứ?"
Ôn Dĩ Ninh không nói với anh chuyện phá dỡ, nghĩ tới giao tình riêng lần trước giữa anh với quan viên chính phủ của nơi này, đoán chừng anh cũng đã biết cả rồi. Cô nói thuận lợi, hai người lại hàn huyên tán gẫu, chủ đề trong câu chuyện của Ôn Dĩ Ninh rất vụn vặn, miêu tả một chút tâm trạng hưng phấn của những người xung quanh, lại nói đến Giang Liên Tuyết, "Mẹ em rất buồn cười, còn mang dì Thúy ra so sánh."
Số lần Đường Kỳ Sâm đáp lời không nhiều, thi thoảng sẽ ừ một tiếng biểu thị anh vẫn đang nghe, "Dì Thúy là?"
"Hàng xóm đấy, nói con rể của dì ấy mới mua túi xách tặng mình, cả ngày ở trước mặt mẹ dương dương tự đắc. Bà nói bà ấy rất mất mặt."
Chuyện này không quá có gì đáng để tâm nên Ôn Dĩ Ninh nói một hai câu rồi chuyển sang mấy chủ đề thú vị tiếp theo, thế sự có trăm cái trạng thái, dưới tầng khói lửa nhân gian có hàng trăm câu chuyện. Tuy là không nhìn thấy đối phương, nhưng Đường Kỳ Sâm đầu bên kia vẫn theo đúng tiết tấu của cô, khóe miệng từ lâu đã cong lên.
"Phù ~ được rồi, không nói nhiều với anh nữa, anh mau đi làm việc cho xong rồi về sớm nghỉ ngơi đi." Ôn Dĩ Ninh khống chế chuẩn thời gian, mười phút không xê xích gì nhiều.
Đường Kỳ Sâm hiện tại đang ở Á Hối, cũng giống cô đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh đêm trên sông Hoàng Phố. Trong phòng làm việc rộng lớn của tổng giám đốc kỳ thực còn có mấy người phụ trách kỹ thuật, Kha Lễ ngồi một bên tập hợp ý kiến của bọn họ, mọi việc xong xuôi, sự chú ý không hẹn mà cùng rơi trên người vị thiếu gia đẹp trai trẻ tuổi kia. Vẻ mặt của Đường Kỳ Sâm có thể gọi là dịu dàng ôn hòa, với ngày thường khác nhau một trời một vực.
Hai mặt nhìn nhau, sau đó đồng loạt ném ánh mắt tìm tòi nghiên cứu về phía Kha Lễ. Một vị kỹ sư lai lịch sâu ngậm ý cười hỏi: "Đường tổng đây là?"
Kha Lễ cười cười, không lên tiếng, để cho bọn họ tự mình lĩnh hội.
"Ngày mai trở lại hả?" Đường Kỳ Sâm hỏi.
Ôn Dĩ Ninh ừm một tiếng, "Chỉ mua được vé trưa mai."
"Thời gian vừa vặn, tôi đến đón em."
"Được, bye bye." Ôn Dĩ Ninh định kết thúc trò chuyện, Đường Kỳ Sâm bỗng gọi, "Niệm Niệm."
"Làm sao vậy Đường lão bản?"
Hai người tán gẫu dùng âm lượng rất nhỏ, trong lời nói nhỏ nhẹ càng làm khiến người ta cảm nhận rõ hơn sự ôn nhu.
Đường Kỳ Sâm nói: "Lão bản nhớ em."
***
Chuyện phá dỡ đủ để thay thế cho nhiệt tình với bàn mạt chược, Giang Liên Tuyết mỗi ngày đều lân la bên ngoài hỏi thăm tin tức. Ba của Lý Tiểu Lượng trước đây làm ở cục quy hoạch, tuy đã về hưu nhưng vẫn có khả năng nghe ngóng tin tức, có người nói tháng sau, thời gian phá dỡ đã có thể định chuẩn rồi.
Ngày Ôn Dĩ Ninh đi, Giang Liên Tuyết đột nhiên hỏi một câu: "Mua một cái nhà ở Thượng Hải thật sự còn thiếu nhiều tiền lắm à?"
Ôn Dĩ Ninh sợ bà lại nghĩ ra cái yêu sách gì mới, tàn nhẫn đập tan suy nghĩ của bà: "Với chỗ tiền phá dỡ đó của mẹ, ở một đoạn đường hơi hơi khá một chút cũng chỉ có thể mua được nửa cái nhà vệ sinh."
Giang Liên Tuyết nhíu nhíu mày, "Đắt như vậy cơ à."
Ôn Dĩ Ninh thay xong giày, kéo cửa chuẩn bị đi ra, liếc bà một cái rồi nói: "Còn nữa, mẹ đừng có trang điểm đậm thế, như trẻ con ấy."
"Cút đi!" Giang Liên Tuyết trực tiếp đẩy người ra ngoài, sau đó "rầm!" một tiếng, cửa đóng lại trước mặt cô.
Hơn năm giờ chiều tàu dừng lại ở ga Thượng Hải, Đường Kỳ Sâm đứng chờ cô ngay bên ngoài cửa xuất trạm.
Ôn Dĩ Ninh nhìn thấy người, hai mắt lập tức sáng lên, "A, lão bản đổi kiểu tóc rồi."
Trước đó mái tóc của Đường Kỳ Sâm thường được vuốt về sau, rất tinh anh, lần này cũng không tính là đổi, chỉ cắt mỏng đi phần tóc hai bên thái dương, cũng tỉa qua một chút, gọn gàng lại càng hiện ra trẻ tuổi. Ôn Dĩ Ninh đưa tay, lòng bàn tay nhẹ nhàng sờ sờ, cuối cùng bình luận: "Đâm tay."
Đường Kỳ Sâm ôm eo cô, đeo kính lên rồi nói: "Sao lại thích sờ như vậy nhỉ? Trở về rồi cho em sờ đủ."
Lời này nghe ra thế nào cũng thấy không quá đứng đắn, Ôn Dĩ Ninh không tiếp nổi anh, chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy, Đường Kỳ Sâm nhìn cô, hai mắt thấp thoáng ý cười. Anh rõ ràng cố ý.
Đường Kỳ Sâm có một thói quen, đó là cuối tuần dù phải tăng ca cũng không mặc trang phục quá chín chắn, ngày hôm nay một thân đều là màu sắc nhàn nhạt, đứng trong đám người này thật giống như cái mắc áo di động, kéo theo không ít ánh mắt. Vào đến trong xe, Đường Kỳ Sâm mới nói: "Dẫn em đến nơi này."
Hai ngày trước đã đồng ý lời mời của Phó Tây Bình, tối thứ bảy tụ tập.
Dinh thự này là nơi bọn họ thường đến, cũng coi như là căn cứ địa rồi. Khi còn trẻ thích mới mẻ, lưu luyến mấy thứ múa hát và sắc đẹp, sau khi thành gia lập thất rồi cũng rất tự giác thu liễm lại, đến cả địa điểm tụ tập cũng chuyển thành cố định. Hơn nữa nơi này là của một người em họ của Phó Tây Bình, làm việc tán gẫu cũng không phải kiêng kỵ gì nhiều.
Đường Kỳ Sâm một đường nắm tay Ôn Dĩ Ninh, đi qua cửa xoay, nhân viên phục vụ đã đứng chờ từ sớm, thái độ cung kính: "Đường tiên sinh."
Dẫn người đi về phía thang máy, xuyên qua hành lang tiến vào gian phòng lớn nhất. Bên trong người đã đầy đủ, cũng đã mở một bàn chơi bài, Phó Tây Bình quay mặt về phía cửa, vừa nhìn thấy bọn họ liền đứng bật dậy, trên mặt chứa đầy ý cười, "Ái chà chà, em gái xinh đẹp từ đâu đến thế này? Nhiều năm như vậy không gặp, tiểu Niệm Niệm, nào, cho ca ôm một cái."
Phó Tây Bình có vẻ ngoài anh tuấn, nhưng vẻ anh tuấn này lại không giống với Đường Kỳ Sâm, ngược lại càng có thêm mấy phần màu mè. Cà lơ phơ phất luôn thường trực ở nơi đuôi mắt, cặp mắt đào hoa kia quá dễ lưu thành ấn tượng.
Anh ta và Ôn Dĩ Ninh có thể coi như là có quen biết, nếu không nhờ anh ta thì mấy năm trước Đường Kỳ Sâm cũng không có cơ hội để cô dần dần tiến vào cái vòng tròn của chính mình.
Phó Tây Bình dang hai tay đi tới, nhưng chưa kịp lại gần thì đã bị Đường Kỳ Sâm cản lại, "Từ đâu tới thì cút về đó."
Ôn Dĩ Ninh chào anh ta, "Tây Bình ca."
Một tiếng ca này làm cho Phó Tây Bình thoải mái hết cả người, cũng đã nhìn ra quan hệ của hai người này tiến đến mức nào. Anh ta vui vẻ a một tiếng rồi nói: "Lẽ ra phải sớm đến đây rồi, Kỳ Sâm che chở em, giấu em quá kỹ, đáng đánh đòn."
Ánh mắt của mọi người dồn dập chuyển về phía này, sau đó đồng loạt rơi xuống người Ôn Dĩ Ninh.
Đều là bạn thân của Đường Kỳ Sâm, đã quen thuộc, đều là người mình, cũng là cái vòng tròn riêng tư nhất của anh.
Đường Kỳ Sâm vẫn nắm tay Ôn Dĩ Ninh không buông lỏng, giọng nói bình tĩnh không có chút tạp niệm: "Giới thiệu với mọi người, Dĩ Ninh, là bạn gái của tôi."
Anh công khai với những người không phải là người ngoài này, cũng là một phương thức nào đó mang theo ý nghĩa tuyên cáo quyền sở hữu. Mấy người kia lập tức ồn ào ầm ĩ, ngoài miệng cũng không chút lưu tình, Đường Kỳ Sâm vui vẻ đáp lời từng người, tình cờ bật lại hai ba câu, mặt mày tươi cười, xem ra tâm trạng vô cùng tốt.
Anh chặn trước người Ôn Dĩ Ninh, là một tư thế bảo vệ.
Phó Tây Bình khoác vai anh, "Qua chơi bài đi."
Đường Kỳ Sâm nghiêng đầu hỏi Ôn Dĩ Ninh: "Chơi không?" Lại hỏi Phó Tây Bình, "Chơi cái gì?"
Phó Tây Bình rất chu đáo khi cô gái nhỏ ở đây, cười cười, "Niệm Niệm, đấu địa chủ nhé."
Ôn Dĩ Ninh cũng không ngại ngùng, tự nhiên ngồi xuống. Đường Kỳ Sâm kéo cái ghế ngồi xuống cạnh cô: "Hạ cậu ta."
Ôn Dĩ Ninh mở khóa túi, "Em không mang nhiều tiền mặt cho lắm."
Phó Tây Bình nghe đến là vui vẻ, Đường Kỳ Sâm cũng cười, giúp cô cầm túi đặt trên đùi mình rồi nói: "Thua thì tính cho tôi, thắng là của em."
Bọn họ chơi bài không dùng tiền mặt, trước ghi lại sổ, một điếu thuốc đại biểu cho bốn con số, một bật lửa là năm con số, sau một ván bài thắng thua mấy trăm ngàn cũng là chuyện bình thường.
Ôn Dĩ Ninh là người có trí nhớ tốt, vận may cũng không tệ, Phó Tây Bình ai ui không ngừng, "Ở đây bạn trai em là có tiền nhất rồi, không cần phải giúp anh ấy thắng như vậy đâu."
Ôn Dĩ Ninh nghiêng đầu qua nhìn Đường Kỳ Sâm, nghiêm túc nói: "Em không cho anh thua."
Đường Kỳ Sâm gác một chân lên, giữa hai lông mày là gió mát, lúc cười lên, nơi khóe mắt cũng đều là thoải mái vui vẻ.
Đánh xong một ván liền để cho Đường Kỳ Sâm tự chơi, Ôn Dĩ Ninh đi ra ghế sô pha ăn trái cây.
Phó Tây Bình híp híp mắt, ý tứ sâu xa nói: "Thật sự không giống nhau, đều là chơi với anh nhưng An An xưa nay đều là quấy rối, chỉ có Dĩ Ninh là thật lòng thật dạ muốn giúp anh thắng tiền."
Đường Kỳ Sâm đánh mắt sang, "Chú thì biết cái gì? Không phải cô ấy muốn thắng tiền, mà là muốn giữ mặt mũi cho anh."
Phó Tây Bình ôm ngực, bày ra vẻ mặt bi thương, "Ách, bắt nạt em không có đồng đội mà."
Đường Kỳ Sâm nhíu mày.
"Không tệ." Phó Tây Bình đã nhìn ra được từng chút biến hóa nhỏ của anh, hài lòng nói: "Không còn giống như khổ hành tăng nữa, có chút dáng vẻ của con người rồi."
Phía quầy bar bên kia, có mấy người bạn của Đường Kỳ Sâm không chơi bài ngồi xuống tán gẫu với Ôn Dĩ Ninh, đều là người có lòng, cũng đều là anh em, không làm gì khó dễ. Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên Đường Kỳ Sâm mang bạn gái đến ra mắt nên vẫn tránh không được trêu chọc ầm ĩ.
Đường Kỳ Sâm thi thoảng lại đánh mắt nhìn qua, nhìn bầu không khí phía đó vẫn khá ổn nên cũng không xen vào câu chuyện của bọn họ. Anh vẫn rất biết kiểm soát chừng mực.
Nhưng về sau người vây quanh càng lúc càng nhiều, Ôn Dĩ Ninh cũng có chút không chống đỡ được, liên tục đỏ mặt.
Đường Kỳ Sâm hướng về phía đám đàn ông thối đó gọi, "Qua đây."
Một người trong đó cười ha hả: "Đánh bài của cậu đi, cách xa như vậy còn muốn bảo vệ vợ nữa à?"
Gò má Ôn Dĩ Ninh càng nóng hơn, vội vàng đưa mắt về phía Đường Kỳ Sâm rồi cười khổ một cái, vô cùng bất đắc dĩ.
Đường Kỳ Sâm đặt bài xuống, đẩy ghế tựa trực tiếp đi tới, cầm tay Ôn Dĩ Ninh rồi nói với bọn họ: "Được rồi, muốn ăn cái gì uống cái gì thì cứ gọi, ghi hết vào cho tôi."
Mọi người vui vẻ: "Tiệc cưới hả?"
Đường Kỳ Sâm cười mắng: "Đồ ăn cũng không chặn nổi miệng của mấy người."
Ôn Dĩ Ninh rướn người, ghé đến bên tai anh nhỏ giọng nói: "Không sao, anh cứ chơi đi, em vào nhà vệ sinh một chuyến."
Đường Kỳ Sâm ôm bả vai cô, "Được, nói người phục vụ ngoài cửa dẫn em đi."
Ôn Dĩ Ninh trong nhà vệ sinh dặm lại phấn, trong phòng khách vẫn có chút chán, cô nghĩ ở đây hít thở không khí một chút rồi mới đi vào. Đúng lúc có người gọi đến, cô nhìn màn hình hiển thị, thuận tay ấn chọn chế độ rảnh tay, "Mẹ, lại sao thế?"
Giang Liên Tuyết bên kia gần như là trong tích tắc gào lên, âm thanh này thật sự có thể lật tung mái nhà: "Ôn Dĩ Ninh!! Cái tên bạn trai già kia của con sao lại đột nhiên gửi nhiều túi cho mẹ như vậy!! Con mẹ nó còn đều là LV!! Không phải cậu ta ăn con rồi đó chứ?! Ăn rồi nên hổ thẹn muốn dùng mấy cái túi đó bồi thường cho mẹ!! Nói cho cậu ta biết, không có cửa đâu! Đừng hòng nghĩ mua chuộc được mẹ!!...... Trời ạ, cái tên cặn bã gì mà nhiều tiền thế này, mẹ tùy tiện tra một cái trong đống này cũng tới ba vạn hai đó!!"
Hôn đến khi Ôn Dĩ Ninh không thể thở được nữa, Đường Kỳ Sâm mới tách ra, chôn đầu trong hõm cổ của cô. Cánh môi anh nhẹ nhàng dán lên động mạch bên cổ cô, đến khi cảm giác được nơi đó phục hồi nhịp đập đều đều chậm rãi mới từ người cô nhổm dậy, mỉm cười dịu dàng: "Làm em sợ rồi?"
Ôn Dĩ Ninh cuống quýt ngồi dậy, ánh mắt có chút ngây ngốc thẳng tắp chiếu về phía anh.
Đường Kỳ Sâm nhấc tay vuốt nhẹ khóe mắt cô, thấp giọng hỏi lại: "Làm em sợ rồi hả?"
Ôn Dĩ Ninh lắc đầu.
Đường Kỳ Sâm nói: "Vậy thì tới thêm một lần nữa."
Ngón tay vuốt ve trên khóe mắt cô dời đi, chuyển về sau gáy rồi kéo cô về phía mình, nụ hôn một lần nữa lại rơi xuống. Lần này Ôn Dĩ Ninh rất tự nhiên ôm anh, ngửa đầu tiếp nhận. Đường Kỳ Sâm liếm liếm môi cô, trầm thấp nở nụ cười, "Niệm Niệm của tôi thật ngoan."
Ôn Dĩ Ninh ôm chặt anh, khuôn mặt nhỏ chôn trong ngực anh, mơ hồ đáp: "Vẫn ngoan mà."
Giọng nói có cảm giác như vượt qua trăm ngàn trắc trở, không phải ảo giác, Đường Kỳ Sâm nghe được trong đó có thất vọng và oan ức. Con người là như vậy, trong những thời điểm mật ngọt sẽ không kiểm soát được nhớ lại những hiểu lầm và tiếc nuối của năm xưa, cũng là vết sẹo và thống khổ chân thực nhất lưu lại cho đến tận bây giờ.
Đường Kỳ Sâm xoa đầu cô, "Là tôi không tốt."
Ôn Dĩ Ninh khẽ ngẩng đầu, lộ ra nửa con mắt vây lấy anh, "Anh thích em ở điểm gì?"
Đường Kỳ Sâm suy nghĩ một chút, nói: "Duyên chớp mắt."
Ôn Dĩ Ninh ngẩn người. Mấy năm trước cô đã từng hỏi anh một câu như vậy. Nhõng nhẽo tùy hứng, nhất định muốn lấy được từ miệng anh một cái nguyên cớ. Khi đó Đường Kỳ Sâm lãnh đạm như sương sớm, thậm chí khiến cô có ảo giác anh sẽ vĩnh viễn không thể bị trêu chọc. Cũng là ở trong xe, cô nghĩ nát óc, cuối cùng cực kỳ quật cường giương cằm chất vấn anh: "Đường Kỳ Sâm, rốt cuộc anh có thích em không?"
Đường Kỳ Sâm nói: "Chúng ta là hữu duyên."
Tuổi trẻ dễ giận dỗi, nháo trò cũng kịch liệt, không hiểu thứ tình cảm kín đáo dịu dàng, cho rằng thái độ chân thành nhất định phải dùng ba chữ "tôi yêu em" mới có thể bộc lộ ra hết thảy. Cô không hiểu người đàn ông bước sang tuổi ba mươi tuổi khi đó, giống như đã vượt qua mọi bão tuyết trên thế gian, trải qua hơn cô nhiều lắm.
Cô mang theo thanh xuân nhiệt huyết xông xáo lên phía trước, mà không biết bản thân cũng cần cho đối phương một chút thời gian.
Đến hiện tại, Đường Kỳ Sâm vẫn như trước đây cho cô một chữ "duyên", nhưng Ôn Dĩ Ninh đã có thể nghe hiểu.
Đường Kỳ Sâm bị dáng vẻ trầm mặc không nháo chuyện của cô làm cho hoảng hốt, vội lên tiếng, nhưng lời nói vẫn chậm rãi, từng chữ rõ ràng rót vào tai cô: "Nếu em muốn tôi nói cụ thể, thì tôi thật sự không biết phải nói thế nào. Nhưng chỉ cần là em thì là thế nào tôi cũng thích. Trẻ trung xinh đẹp, hăng hái vươn lên, cũng rất bướng bỉnh, tôi đều thích. Em nghiêm túc chăm chỉ, có khả năng thích ứng với cường độ công việc cao, nhưng thi thoảng cũng sẽ quay ngoắt thái độ nói một đằng làm một nẻo, tôi đều thích."
Đôi mắt Ôn Dĩ Ninh tràn ra ý cười, giữa hai hàng lông mày cũng đều là vui vẻ.
Đường Kỳ Sâm liếc cô một cái, bình tĩnh nói: "À, thật ra cái đầu lưỡi vừa rồi là thích nhất."
Ôn Dĩ Ninh trong chớp mắt trở mắt, như con mèo nhỏ giơ móng vuốt nhào về phía anh, lại không nhẹ không nặng dùng răng cắn môi anh, giảo hoạt hỏi: "Bây giờ còn thích không?"
"Thích." Đường Kỳ Sâm cụng nhẹ trán mình lên cái trán nhỏ của cô, cố ý dùng sống mũi cao cọ cọ chóp mũi cô, trầm thấp cười: "Thích chết đi được."
Hai người ở trong xe náo xong một trận dây dưa không dứt này, sau đó mới ngồi ngay ngắn về chỗ cũ. Từ ghế phụ vượt về ghế tài xế Đường Kỳ Sâm cảm thấy hơi nóng, liền bật máy lạnh lên. Anh thích lạnh, một lần chỉnh xuống xuống tận 17 độ, Ôn Dĩ Ninh lặng lẽ chỉnh nó về 25 độ.
Đường Kỳ Sâm bật cười, thuận thế nắm lấy tay cô, "Dĩ Ninh."
"Hả?"
Anh nắm chặt bàn tay cô rồi đưa đến bên môi mình, giống như đóng dấu lên một lời cam kết trịnh trọng, Đường Kỳ Sâm nói: "Tôi đồng ý với em, bắt đầu từ bây giờ sẽ chăm sóc thật tốt cho thân thể của mình."
Ôn Dĩ Ninh không hiểu vì sao bỗng nhiên xuất thần, sau mấy giây mới mỉm cười rút tay về, sau đó chậm rãi giơ lên, ấn ngón tay cái xuống cái trán của anh: "Nè, đóng dấu, xác nhận phải sống lâu trăm tuổi."
Cô ở chỗ Đường Kỳ Sâm nghỉ ngơi hai ba ngày, sau đó nói với anh sẽ không qua đó nữa. Lúc trước đến ở cũng là vì thuận theo ý anh, để anh an tâm, nhưng cuối cùng nhìn thế nào cũng là không thích hợp, Ôn Dĩ Ninh cũng có suy nghĩ của chính mình. Dù sao hình thức sống chung của hai người hiện tại vốn không phải là cái loại nhiệt tình như lửa hễ lại gần là phát ra tia lửa điện kia, đương nhiên tiến thêm một bước nữa có thể cô cũng không bài xích, nhưng không quá cần thiết, trạng thái nước chảy thành sông như hiện tại vẫn thư thích nhất.
Biến cô gái nhỏ trở thành người phụ nữ của mình, đạo lý qua từng ấy năm hiển nhiên đã trở thành điều không thể bình thường hơn được nữa. Nhưng đối với Đường Kỳ Sâm, tinh trùng lên não cũng không phải chuyện anh sẽ làm. Huống hồ ngày sau còn dài, ở chung cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Anh đã ở cái tuổi này, đối với mong muốn về một mối quan hệ vững chắc càng nhiều hơn.
Tâm tư của hai người cứ thế coi như đã có kết luận chung, sau khi hôn cũng trở nên tự nhiên hơn khi ở bên nhau rồi.
Hội nghị giữa năm của Hội đồng quản trị Tập đoàn Á Hối sắp đến, mấy ngày sau Đường Kỳ Sâm bận rộn đến nỗi cả thời gian nghỉ trưa cũng từ một tiếng bị giảm xuống còn một nửa. Ngày ngày ở ngay trong văn phòng ăn một bữa trưa đơn giản, sau khi dùng hai câu báo cáo công việc kết thúc, Kha Lễ thuận miệng hỏi: "Hôm nay tôi đến chỗ Trần Táp, thấy vị trí của Ôn Dĩ Ninh trống không."
Kha Lễ là trợ lý hành chính của anh, nhưng đây cũng chỉ là cái chức vụ trên danh nghĩa thôi, quan hệ giữa hai người họ qua nhiều năm như vậy đã sớm vượt qua một loại khoảng cách cấp trên cấp dưới. Sở trường của Kha Lễ là thu gom tin tức từ khắp nơi, cũng bởi vì giỏi lĩnh ngộ tâm tư của Đường Kỳ Sâm nên đồng thời đã hình thành thói quen lọc từ khóa trong lời của anh sau đó báo cáo về bất kỳ một tin tức liên quan nào.
"Cô ấy về tỉnh H rồi." Đường Kỳ Sâm nói: "Đã xin nghỉ với Trần Táp."
Kha Lễ: "Đúng rồi, lúc ngài đang mở họp Tây Bình có gọi điện đến, nhờ tôi hỏi ngài xem tối thứ bảy có thời gian rảnh không."
Đường Kỳ Sâm nghĩ một chút, cảm thấy cũng đã lâu rồi không tụ tập với bọn họ, liền nói: "Trả lời lại cậu ta, có."
Không phải chuyện khẩn cấp cũng chỉ có thể tranh thủ thời gian ăn cơm báo cáo. Xong xuôi một vòng, Kha Lễ cơm cũng không ăn được mấy hạt, cuối cùng nói, "Lát nữ lão Trần sẽ đến đây đưa thuốc cho ngài."
Dạ dày của Đường Kỳ Sâm đều là lão Trần cấp thuốc, tính toán thời gian rồi tự động đưa đến. Đường Kỳ Sâm biểu thị đã biết, cơm nước xong xuôi, Kha Lễ thu dọn bàn gọn gàng rồi trở về văn phòng mình tiếp tục bận rộn.
Mười phút sau Lão Trần đến nơi, Đường Kỳ Sâm không lập tức vùi đầu vào công việc mà đứng nghỉ một lúc cho tiêu cơm. Thư ký biết bác sĩ Trần, trực tiếp đưa người vào trong. Đường Kỳ Sâm liếc anh ta một cái, "Đâu cần tự mình chạy qua chạy lại thế này, chiều tôi cho người đến chỗ cậu lấy là được rồi." Đi tới, chỉ ghế sô pha thay cho động tác mời, "Ngồi đi."
Lão Trần đan hai tay đặt trước bụng, sắc mặt nghiêm túc.
Đường Kỳ Sâm ngồi xuống ghế, cười nói: "Làm sao thế? Như có thù sâu đại hận vậy."
Lão Trần đặt mấy tờ giấy xuống trước mặt anh, "Đây là kết quả kiểm tra sức khỏe lần trước của cậu."
Đường Kỳ Sâm rũ mắt, nhẹ nhàng lướt qua, "Có vấn đề?"
Lão Trần là người cẩn thận, làm việc chu đáo, những trường hợp đặc thù anh ta một chữ cũng không lên tiếng, ngón tay gõ gõ lên ba chỗ trên tờ giấy kia, vẻ mặt ngưng đọng: "Ba chỉ tiêu không bình thường, người anh em, có cần mạng nữa không hả?"
Bệnh lâu thành bác sĩ, Đường Kỳ Sâm dĩ nhiên hiểu rõ trong lòng. Anh không quá để tâm nói: "Chỉ kiểm tra cấu trúc máu như thế này cũng không thể nói lên điều gì."
Lão Trần lạnh giọng a một tiếng, "Đúng là không nói lên được cái gì, nhưng tôi vẫn luôn liên tục cho cậu làm kiểm tra chính là để phòng bị trước. Không nhìn thấy sao? Đều tăng gấp đôi rồi, tự mình trân trọng, đừng có khinh thường. Đúng, những chỉ tiêu bất thường này chỉ cần treo nước mấy ngày là khôi phục trở lại. Nhưng lấy cái thân phận hiện tại của cậu, cậu dám qua loa không? Không nói đến sức khỏe của cậu, mà nhất cử nhất động của cậu đối với tập đoàn Á Hối sẽ có ảnh hưởng thế nào cậu phải là người hiểu rõ hơn ai hết."
Đúng lúc thư ký gõ cửa muốn vào đưa nước, Đường Kỳ Sâm cầm một tập văn kiện đè lên mấy tờ kết quả xét nghiệm đó rồi mới lên tiếng cho người đi vào.
Thư ký đi rồi, Đường Kỳ Sâm mới nói: "Vì thế nên?"
Ánh mắt của lão Trần thoáng chốc nghiêm túc: "Làm cái sinh thiết(*)."
(*) Sinh thiết là một xét nghiệm y khoa thường được thực hiện bằng phẫu thuật, với mục đích lấy mẫu tế bào hoặc mô để đánh giá sự hiện diện hoặc mức độ của bệnh. Nhờ sinh thiết, bác sĩ xác định được mức độ và sự lan tràn của tổn thương để có phương pháp điều trị thích hợp.
Đường Kỳ Sâm tỉ mỉ suy nghĩ một chút, cuối cùng ngước mắt, "Chờ sau khi hội nghị giữa năm của Hội đồng quản trị kết thúc rồi tìm thời gian. Còn nữa, chuyện này không được nói với bất kỳ ai, ý tôi nói là ------ bất kỳ một ai."
Lão Trần gật đầu, "Hiểu rồi. Thuốc tôi để lại, gần đây số lần đau dạ dày có nhiều không?"
Đường Kỳ Sâm cười cười, "So với khi trước đã ít đi rồi."
Lão Trần từ chỗ Kha Lễ đã biết gần đây anh có chuyện vui, cũng thay anh cảm thấy vui mừng: "Không dễ dàng, cuối cùng cũng coi như chịu tìm người biết lạnh biết nóng mà chung sống."
Vẻ mặt Đường Kỳ Sâm từ đầu đến cuối khi nhắc đến chuyện này đều là ôn nhu, nhẹ giọng nói: "Biết rồi, trong lòng tôi nắm chắc."
Lão Trần mang những tờ giấy kia đi. Văn phòng rộng lớn trong chớp mắt rơi vào yên tĩnh. Đường Kỳ Sâm dựa lên lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, mấy phút sau mới lên tinh thần tiếp tục phần công việc còn dở dang.
- -----
Ôn Dĩ Ninh mua vé tàu vế tỉnh H là vào buổi trưa.
Giang Liên Tuyết từ mấy ngày trước đã gọi điện thoại thúc giục, tin nhắn wechat cũng dồn dập gửi đến, trạng thái gần như là điên cuồng. Cách một giờ lại hỏi cô thật hay không vậy, lại dặn dò cô nhất định, nhất định phải về nhà.
Gần đây Ôn Dĩ Ninh xin nghỉ hơi nhiều, ngày hôm qua đến chỗ Trần Táp còn ngại ngùng không biết phải mở miệng thế nào. Nhưng chuyện này cô cũng không thể không nghe theo Giang Liên Tuyết.
Kế hoạch phá dỡ nâng cấp từ thành phố đối với tiểu khu cũ kia của bọn họ đã thật thật hư hư truyền đi hơn một năm nay rồi. Một tuần trước thế nào thình lình rơi xuống một cái văn kiện của Đảng, như tiếng giày ném xuống mặt đất, nhanh đến mức không chuẩn bị trước một chút nào đã phải di dời rồi.
Loại nghiệp vụ này một khi đăng lên báo ngày hiệu suất sẽ cực kỳ nhanh, yêu cầu mỗi hộ gia đình cử thành viên đại diện đến đồn công an đối chiếu sổ sách, bản thân người trình diện còn phải chụp ảnh lưu lại, thứ sáu là ngày cuối cùng. Vì chuyện này mà Giang Liên Tuyết đặc biệt phá lệ đến trạm tàu sắt cao tốc đón cô.
Cả đời cũng chỉ có một lần.
Ôn Dĩ Ninh thật phục bà sát đất, "Mẹ đúng là bị tiền làm mờ mắt rồi."
Giang Liên Tuyết hiên tại chính là cái trạng thái gà bị chọc tiết, hưng phấn không chịu được, không nhẹ không nặng xỉa xỉa cái trán của con gái, "Hơn một triệu đó! Thế mà lại một phát rơi trúng đầu! Con đã nhìn thấy nhiều tiền như vậy bao giờ chưa hả?!"
Ôn Dĩ Ninh quýnh lên, vội đưa tay che miệng bà, "Trời ạ, mẹ có cần phải lớn tiếng như vậy không? Chờ người ta đến nhà cướp sạch tiền hả?" Động tác của cô không có chút nào dịu dàng, nhưng nụ cười trên mặt là chân thành và vui vẻ.
Giang Liên Tuyết trực tiếp kéo cô đến đồn công an, nhìn dáng vẻ hùng hổ này của bà người không biết còn tưởng Ôn Dĩ Ninh là kẻ trộm vặt nào. Lại hừng hực làm xong việc, Giang Liên Tuyết dũng cảm nói: "Đi, chúng ta đi ăn hải sản."
Ôn Dĩ Ninh vô cùng bất đắc dĩ, cười cười, sau đó từ phía sau nắm lấy hai vai Giang Liên Tuyết, "Mẹ bình tĩnh lại một chút được không? Mua ít thức ăn, về nhà rồi con làm cho mẹ món lẩu."
Giang Liên Tuyết bị động tác thân thiết này của cô khiến cho mơ màng, không được tự nhiên lắm chép miệng một cái, "Làm cái gì đấy? Thấy mẹ có tiền rồi nên mới nghĩ đến đối tốt với với người ta hả?"
Mấy câu đùa giỡn khiêu khích kiểu này Ôn Dĩ Ninh không tính toán với bà, vâng vâng rồi nói: "Sau này mẹ cứ đổi biệt danh thành Giang trăm vạn đi ạ."
Ôn Dĩ Ninh so với Giang Liên Tuyết có tiền đồ hơn nhiều, mấy công việc đơn giản như xuống bếp đều là cô làm. Lẩu là đơn giản nhất, cũng rất nhanh đã có thể mang lên bàn. Ôn Dĩ Ninh bỏ thịt bò cuộn vào, lại cho thêm mấy cọng rau, Giang Liên Tuyết đắc ý tính toán, "Phí phá dỡ nghe nói hơn 140 vạn lận, còn có người đầu tư chi phí, ôi chao, lão ba ma quỷ của con chắc chắn sẽ tức chết, ai kêu khi còn sống ông ta đối với mẹ chẳng ra làm sao, chờ căn phòng này bị phá đi, kể cả hộp tro mới lão ta cũng đừng hòng mẹ mua cho."
"Con rể của Trần Thúy Mỹ mua cho bà ta cái túi gì mà LV, ở trước mặt mẹ khoe khoang không ngừng. Bây giờ có tiền rồi, mẹ mua hẳn một cái xe tải túi cho bà ta tức chết." Giang Liên Tuyết càng nói càng hăng, nước miếng văng tung tóe, tất cả đều là cảm giác khó khổ đã đến hồi kết, vô cùng đắc ý.
"Tiền này của mẹ mua một trăm cái túi còn chẳng đủ, nói gì đến mua một cái xe tải." Ôn Dĩ Ninh không do dự dội cho bà một xô nước lạnh, Giang Liên Tuyết nguýt cô một cái, "Con không ngại mà nói ra sao, bà ấy có con rể, nhưng mẹ không có, còn không phải nhờ con ban tặng?"
Ôn Dĩ Ninh bắt đầu có hơi chống đỡ không nổi, cầm đũa chọc chọc cọng rau trong bát, yên lặng vài giây, chợt đặt đũa xuống rồi nói: "Con có bạn trai rồi."
Giang Liên Tuyết cũng là trong nháy mắt dừng lại động tác trong tay, liếc nhìn cô một cái, sau đó lập tức trở mặt không cảm xúc "à" một tiếng, "Tên tổng giám đốc đó."
Ôn Dĩ Ninh ngầm thừa nhận.
Nước lẩu rất nhanh sôi sùng sục, bọt khí nổi lên, khói trắng bốc hơi xông thẳng lên không trung, giống như đám mây hình nấm chậm rãi tản ra. Trong không khí có len lỏi mùi vị cay xè, trong trầm mặc khứu giác càng thêm nhạy bén, mơ hồ ngửi ra mùi đắng chát.
Giang Liên Tuyết hồi lâu không nói gì, trầm mặc ăn thịt trong bát mình, lại gắp bún bỏ vào nồi.
Cuối cùng thì bà cũng lên tiếng: "Mẹ cậu ta làm gì?"
"Không làm gì cả, ở nhà trông coi nhà cửa."
"Ba cậu ta thì sao?"
Khóe miệng Ôn Dĩ Ninh giật giật, không tìm được lời giải thích, không thể làm gì hơn là lắc đầu.
"Cậu ta là người Thượng Hải phải không, nhà ở chỗ nào?"
Ôn Dĩ Ninh im lặng.
"Người nhà cậu ta có biết đến sự tồn tại của con không?"
Giang Liên Tuyết hời hợt ném ra một chuỗi câu hỏi, đổi lấy là ánh mắt càng lúc càng trầm mặc càng lúc càng mơ hồ của Ôn Dĩ Ninh. Giang Liên Tuyết nhàn nhạt quét mắt một cái, nhẹ giọng a một tiếng, khó nhìn ra tâm tình là như thế nào.
Bà lại bỏ một đĩa cá vào nồi lẩu, bình bình nói: "Nói chuyện yêu đương cũng là chuyện bình thường, thích thì cứ yêu đi, bản thân thoải mái là được."
Ý tứ của Giang Liên Tuyết tuy mập mờ không rõ ràng, nhưng không khó để lĩnh hội. Tình yêu nam nữ, tận hưởng lạc thú trước mắt, cũng không nhất định phải nhìn đến chuyện sau này. Yêu thì cứ yêu thôi, không cần hi vọng đến chuyện bàn luận cưới gả, mà đó cũng không phải là kết quả nhất định cần có.
Cảm xúc của Ôn Dĩ Ninh bị câu nói này của bà treo lên cao, trong lòng đấu đá loạn một hồi, cuối cùng đồng loạt rơi xuống bình bịch.
Giang Liên Tuyết đột nhiên cười hì hì: "Nhưng mà cũng chẳng sao cả!"
Bộ dạng cực kỳ nịnh nọt và đắc ý, nháy mắt với Ôn Dĩ Ninh, "Chúng ta là nhà được đền bù, có tiền, không kém người ta chút nào."
Ôn Dĩ Ninh thật sự muốn cúi đầu ngả mũ trước Giang Liên Tuyết, gắp một miếng thịt nhét vào miệng bà, "Ăn của mẹ đi!"
Giang Liên Tuyết trong nháy mắt có thể trở nên lạc quan không phải là không có nguyên cớ, tính tình của bà như vậy, dù là chuyện gì cũng không thể khiến bà buồn phiền lâu. Ăn xong lẩu còn chủ động xung phong đi rửa bát, tiếp tục líu lo kế hoạch cho cuộc sống thoải mái tuyệt vời sau này.
Không lâu sau, Đường Kỳ Sâm gọi điện đến, Ôn Dĩ Ninh về phòng ngủ mới chuyển nghe, "Chào buổi tối nè Đường lão bản!"
Đường Kỳ Sâm bị cách xưng hô của cô chọc cười, "Em cũng vậy, Ôn tiểu thư."
Ôn Dĩ Ninh đứng bên cửa sổ, một tay kéo rèm cửa lên, mở cửa cho gió lùa vào phòng. Sau đó cô đưa lưng về phía cửa, để mặc cho gió thổi bay mái tóc dài. Vài giây yên tĩnh ngắn ngủi, yên tĩnh đến mức họ có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.
Đường Kỳ Sâm khẽ cười, Ôn Dĩ Ninh cũng cong khóe miệng, "Ăn cơm chưa?"
"Rồi, đơn giản ăn một chút. Bây giờ vẫn đang ở công ty." Đường Kỳ Sâm hỏi: "Ở nhà thuận lợi chứ?"
Ôn Dĩ Ninh không nói với anh chuyện phá dỡ, nghĩ tới giao tình riêng lần trước giữa anh với quan viên chính phủ của nơi này, đoán chừng anh cũng đã biết cả rồi. Cô nói thuận lợi, hai người lại hàn huyên tán gẫu, chủ đề trong câu chuyện của Ôn Dĩ Ninh rất vụn vặn, miêu tả một chút tâm trạng hưng phấn của những người xung quanh, lại nói đến Giang Liên Tuyết, "Mẹ em rất buồn cười, còn mang dì Thúy ra so sánh."
Số lần Đường Kỳ Sâm đáp lời không nhiều, thi thoảng sẽ ừ một tiếng biểu thị anh vẫn đang nghe, "Dì Thúy là?"
"Hàng xóm đấy, nói con rể của dì ấy mới mua túi xách tặng mình, cả ngày ở trước mặt mẹ dương dương tự đắc. Bà nói bà ấy rất mất mặt."
Chuyện này không quá có gì đáng để tâm nên Ôn Dĩ Ninh nói một hai câu rồi chuyển sang mấy chủ đề thú vị tiếp theo, thế sự có trăm cái trạng thái, dưới tầng khói lửa nhân gian có hàng trăm câu chuyện. Tuy là không nhìn thấy đối phương, nhưng Đường Kỳ Sâm đầu bên kia vẫn theo đúng tiết tấu của cô, khóe miệng từ lâu đã cong lên.
"Phù ~ được rồi, không nói nhiều với anh nữa, anh mau đi làm việc cho xong rồi về sớm nghỉ ngơi đi." Ôn Dĩ Ninh khống chế chuẩn thời gian, mười phút không xê xích gì nhiều.
Đường Kỳ Sâm hiện tại đang ở Á Hối, cũng giống cô đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh đêm trên sông Hoàng Phố. Trong phòng làm việc rộng lớn của tổng giám đốc kỳ thực còn có mấy người phụ trách kỹ thuật, Kha Lễ ngồi một bên tập hợp ý kiến của bọn họ, mọi việc xong xuôi, sự chú ý không hẹn mà cùng rơi trên người vị thiếu gia đẹp trai trẻ tuổi kia. Vẻ mặt của Đường Kỳ Sâm có thể gọi là dịu dàng ôn hòa, với ngày thường khác nhau một trời một vực.
Hai mặt nhìn nhau, sau đó đồng loạt ném ánh mắt tìm tòi nghiên cứu về phía Kha Lễ. Một vị kỹ sư lai lịch sâu ngậm ý cười hỏi: "Đường tổng đây là?"
Kha Lễ cười cười, không lên tiếng, để cho bọn họ tự mình lĩnh hội.
"Ngày mai trở lại hả?" Đường Kỳ Sâm hỏi.
Ôn Dĩ Ninh ừm một tiếng, "Chỉ mua được vé trưa mai."
"Thời gian vừa vặn, tôi đến đón em."
"Được, bye bye." Ôn Dĩ Ninh định kết thúc trò chuyện, Đường Kỳ Sâm bỗng gọi, "Niệm Niệm."
"Làm sao vậy Đường lão bản?"
Hai người tán gẫu dùng âm lượng rất nhỏ, trong lời nói nhỏ nhẹ càng làm khiến người ta cảm nhận rõ hơn sự ôn nhu.
Đường Kỳ Sâm nói: "Lão bản nhớ em."
***
Chuyện phá dỡ đủ để thay thế cho nhiệt tình với bàn mạt chược, Giang Liên Tuyết mỗi ngày đều lân la bên ngoài hỏi thăm tin tức. Ba của Lý Tiểu Lượng trước đây làm ở cục quy hoạch, tuy đã về hưu nhưng vẫn có khả năng nghe ngóng tin tức, có người nói tháng sau, thời gian phá dỡ đã có thể định chuẩn rồi.
Ngày Ôn Dĩ Ninh đi, Giang Liên Tuyết đột nhiên hỏi một câu: "Mua một cái nhà ở Thượng Hải thật sự còn thiếu nhiều tiền lắm à?"
Ôn Dĩ Ninh sợ bà lại nghĩ ra cái yêu sách gì mới, tàn nhẫn đập tan suy nghĩ của bà: "Với chỗ tiền phá dỡ đó của mẹ, ở một đoạn đường hơi hơi khá một chút cũng chỉ có thể mua được nửa cái nhà vệ sinh."
Giang Liên Tuyết nhíu nhíu mày, "Đắt như vậy cơ à."
Ôn Dĩ Ninh thay xong giày, kéo cửa chuẩn bị đi ra, liếc bà một cái rồi nói: "Còn nữa, mẹ đừng có trang điểm đậm thế, như trẻ con ấy."
"Cút đi!" Giang Liên Tuyết trực tiếp đẩy người ra ngoài, sau đó "rầm!" một tiếng, cửa đóng lại trước mặt cô.
Hơn năm giờ chiều tàu dừng lại ở ga Thượng Hải, Đường Kỳ Sâm đứng chờ cô ngay bên ngoài cửa xuất trạm.
Ôn Dĩ Ninh nhìn thấy người, hai mắt lập tức sáng lên, "A, lão bản đổi kiểu tóc rồi."
Trước đó mái tóc của Đường Kỳ Sâm thường được vuốt về sau, rất tinh anh, lần này cũng không tính là đổi, chỉ cắt mỏng đi phần tóc hai bên thái dương, cũng tỉa qua một chút, gọn gàng lại càng hiện ra trẻ tuổi. Ôn Dĩ Ninh đưa tay, lòng bàn tay nhẹ nhàng sờ sờ, cuối cùng bình luận: "Đâm tay."
Đường Kỳ Sâm ôm eo cô, đeo kính lên rồi nói: "Sao lại thích sờ như vậy nhỉ? Trở về rồi cho em sờ đủ."
Lời này nghe ra thế nào cũng thấy không quá đứng đắn, Ôn Dĩ Ninh không tiếp nổi anh, chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy, Đường Kỳ Sâm nhìn cô, hai mắt thấp thoáng ý cười. Anh rõ ràng cố ý.
Đường Kỳ Sâm có một thói quen, đó là cuối tuần dù phải tăng ca cũng không mặc trang phục quá chín chắn, ngày hôm nay một thân đều là màu sắc nhàn nhạt, đứng trong đám người này thật giống như cái mắc áo di động, kéo theo không ít ánh mắt. Vào đến trong xe, Đường Kỳ Sâm mới nói: "Dẫn em đến nơi này."
Hai ngày trước đã đồng ý lời mời của Phó Tây Bình, tối thứ bảy tụ tập.
Dinh thự này là nơi bọn họ thường đến, cũng coi như là căn cứ địa rồi. Khi còn trẻ thích mới mẻ, lưu luyến mấy thứ múa hát và sắc đẹp, sau khi thành gia lập thất rồi cũng rất tự giác thu liễm lại, đến cả địa điểm tụ tập cũng chuyển thành cố định. Hơn nữa nơi này là của một người em họ của Phó Tây Bình, làm việc tán gẫu cũng không phải kiêng kỵ gì nhiều.
Đường Kỳ Sâm một đường nắm tay Ôn Dĩ Ninh, đi qua cửa xoay, nhân viên phục vụ đã đứng chờ từ sớm, thái độ cung kính: "Đường tiên sinh."
Dẫn người đi về phía thang máy, xuyên qua hành lang tiến vào gian phòng lớn nhất. Bên trong người đã đầy đủ, cũng đã mở một bàn chơi bài, Phó Tây Bình quay mặt về phía cửa, vừa nhìn thấy bọn họ liền đứng bật dậy, trên mặt chứa đầy ý cười, "Ái chà chà, em gái xinh đẹp từ đâu đến thế này? Nhiều năm như vậy không gặp, tiểu Niệm Niệm, nào, cho ca ôm một cái."
Phó Tây Bình có vẻ ngoài anh tuấn, nhưng vẻ anh tuấn này lại không giống với Đường Kỳ Sâm, ngược lại càng có thêm mấy phần màu mè. Cà lơ phơ phất luôn thường trực ở nơi đuôi mắt, cặp mắt đào hoa kia quá dễ lưu thành ấn tượng.
Anh ta và Ôn Dĩ Ninh có thể coi như là có quen biết, nếu không nhờ anh ta thì mấy năm trước Đường Kỳ Sâm cũng không có cơ hội để cô dần dần tiến vào cái vòng tròn của chính mình.
Phó Tây Bình dang hai tay đi tới, nhưng chưa kịp lại gần thì đã bị Đường Kỳ Sâm cản lại, "Từ đâu tới thì cút về đó."
Ôn Dĩ Ninh chào anh ta, "Tây Bình ca."
Một tiếng ca này làm cho Phó Tây Bình thoải mái hết cả người, cũng đã nhìn ra quan hệ của hai người này tiến đến mức nào. Anh ta vui vẻ a một tiếng rồi nói: "Lẽ ra phải sớm đến đây rồi, Kỳ Sâm che chở em, giấu em quá kỹ, đáng đánh đòn."
Ánh mắt của mọi người dồn dập chuyển về phía này, sau đó đồng loạt rơi xuống người Ôn Dĩ Ninh.
Đều là bạn thân của Đường Kỳ Sâm, đã quen thuộc, đều là người mình, cũng là cái vòng tròn riêng tư nhất của anh.
Đường Kỳ Sâm vẫn nắm tay Ôn Dĩ Ninh không buông lỏng, giọng nói bình tĩnh không có chút tạp niệm: "Giới thiệu với mọi người, Dĩ Ninh, là bạn gái của tôi."
Anh công khai với những người không phải là người ngoài này, cũng là một phương thức nào đó mang theo ý nghĩa tuyên cáo quyền sở hữu. Mấy người kia lập tức ồn ào ầm ĩ, ngoài miệng cũng không chút lưu tình, Đường Kỳ Sâm vui vẻ đáp lời từng người, tình cờ bật lại hai ba câu, mặt mày tươi cười, xem ra tâm trạng vô cùng tốt.
Anh chặn trước người Ôn Dĩ Ninh, là một tư thế bảo vệ.
Phó Tây Bình khoác vai anh, "Qua chơi bài đi."
Đường Kỳ Sâm nghiêng đầu hỏi Ôn Dĩ Ninh: "Chơi không?" Lại hỏi Phó Tây Bình, "Chơi cái gì?"
Phó Tây Bình rất chu đáo khi cô gái nhỏ ở đây, cười cười, "Niệm Niệm, đấu địa chủ nhé."
Ôn Dĩ Ninh cũng không ngại ngùng, tự nhiên ngồi xuống. Đường Kỳ Sâm kéo cái ghế ngồi xuống cạnh cô: "Hạ cậu ta."
Ôn Dĩ Ninh mở khóa túi, "Em không mang nhiều tiền mặt cho lắm."
Phó Tây Bình nghe đến là vui vẻ, Đường Kỳ Sâm cũng cười, giúp cô cầm túi đặt trên đùi mình rồi nói: "Thua thì tính cho tôi, thắng là của em."
Bọn họ chơi bài không dùng tiền mặt, trước ghi lại sổ, một điếu thuốc đại biểu cho bốn con số, một bật lửa là năm con số, sau một ván bài thắng thua mấy trăm ngàn cũng là chuyện bình thường.
Ôn Dĩ Ninh là người có trí nhớ tốt, vận may cũng không tệ, Phó Tây Bình ai ui không ngừng, "Ở đây bạn trai em là có tiền nhất rồi, không cần phải giúp anh ấy thắng như vậy đâu."
Ôn Dĩ Ninh nghiêng đầu qua nhìn Đường Kỳ Sâm, nghiêm túc nói: "Em không cho anh thua."
Đường Kỳ Sâm gác một chân lên, giữa hai lông mày là gió mát, lúc cười lên, nơi khóe mắt cũng đều là thoải mái vui vẻ.
Đánh xong một ván liền để cho Đường Kỳ Sâm tự chơi, Ôn Dĩ Ninh đi ra ghế sô pha ăn trái cây.
Phó Tây Bình híp híp mắt, ý tứ sâu xa nói: "Thật sự không giống nhau, đều là chơi với anh nhưng An An xưa nay đều là quấy rối, chỉ có Dĩ Ninh là thật lòng thật dạ muốn giúp anh thắng tiền."
Đường Kỳ Sâm đánh mắt sang, "Chú thì biết cái gì? Không phải cô ấy muốn thắng tiền, mà là muốn giữ mặt mũi cho anh."
Phó Tây Bình ôm ngực, bày ra vẻ mặt bi thương, "Ách, bắt nạt em không có đồng đội mà."
Đường Kỳ Sâm nhíu mày.
"Không tệ." Phó Tây Bình đã nhìn ra được từng chút biến hóa nhỏ của anh, hài lòng nói: "Không còn giống như khổ hành tăng nữa, có chút dáng vẻ của con người rồi."
Phía quầy bar bên kia, có mấy người bạn của Đường Kỳ Sâm không chơi bài ngồi xuống tán gẫu với Ôn Dĩ Ninh, đều là người có lòng, cũng đều là anh em, không làm gì khó dễ. Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên Đường Kỳ Sâm mang bạn gái đến ra mắt nên vẫn tránh không được trêu chọc ầm ĩ.
Đường Kỳ Sâm thi thoảng lại đánh mắt nhìn qua, nhìn bầu không khí phía đó vẫn khá ổn nên cũng không xen vào câu chuyện của bọn họ. Anh vẫn rất biết kiểm soát chừng mực.
Nhưng về sau người vây quanh càng lúc càng nhiều, Ôn Dĩ Ninh cũng có chút không chống đỡ được, liên tục đỏ mặt.
Đường Kỳ Sâm hướng về phía đám đàn ông thối đó gọi, "Qua đây."
Một người trong đó cười ha hả: "Đánh bài của cậu đi, cách xa như vậy còn muốn bảo vệ vợ nữa à?"
Gò má Ôn Dĩ Ninh càng nóng hơn, vội vàng đưa mắt về phía Đường Kỳ Sâm rồi cười khổ một cái, vô cùng bất đắc dĩ.
Đường Kỳ Sâm đặt bài xuống, đẩy ghế tựa trực tiếp đi tới, cầm tay Ôn Dĩ Ninh rồi nói với bọn họ: "Được rồi, muốn ăn cái gì uống cái gì thì cứ gọi, ghi hết vào cho tôi."
Mọi người vui vẻ: "Tiệc cưới hả?"
Đường Kỳ Sâm cười mắng: "Đồ ăn cũng không chặn nổi miệng của mấy người."
Ôn Dĩ Ninh rướn người, ghé đến bên tai anh nhỏ giọng nói: "Không sao, anh cứ chơi đi, em vào nhà vệ sinh một chuyến."
Đường Kỳ Sâm ôm bả vai cô, "Được, nói người phục vụ ngoài cửa dẫn em đi."
Ôn Dĩ Ninh trong nhà vệ sinh dặm lại phấn, trong phòng khách vẫn có chút chán, cô nghĩ ở đây hít thở không khí một chút rồi mới đi vào. Đúng lúc có người gọi đến, cô nhìn màn hình hiển thị, thuận tay ấn chọn chế độ rảnh tay, "Mẹ, lại sao thế?"
Giang Liên Tuyết bên kia gần như là trong tích tắc gào lên, âm thanh này thật sự có thể lật tung mái nhà: "Ôn Dĩ Ninh!! Cái tên bạn trai già kia của con sao lại đột nhiên gửi nhiều túi cho mẹ như vậy!! Con mẹ nó còn đều là LV!! Không phải cậu ta ăn con rồi đó chứ?! Ăn rồi nên hổ thẹn muốn dùng mấy cái túi đó bồi thường cho mẹ!! Nói cho cậu ta biết, không có cửa đâu! Đừng hòng nghĩ mua chuộc được mẹ!!...... Trời ạ, cái tên cặn bã gì mà nhiều tiền thế này, mẹ tùy tiện tra một cái trong đống này cũng tới ba vạn hai đó!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.