Chương 11
Hào Tuyết
01/05/2017
CHƯƠNG 10:
Hai mươi ngày trôi qua như chớp mắt, đã đến ngày Kỷ Hiểu Ngạn ôm Phil rời khỏi cái nhà giam đã từng cầm tù mình, cũng đúng theo hiệp định, hắn không nhận bất kì khoản bồi thường nào từ Leblan, chỉ mang theo con trai của mình.
Một khắc đặt bút xuống kí đơn ly hôn, âm thanh của hệ thống đã lâu không nghe được rốt cuộc cũng vang lên. Cuối cùng, ly hôn cũng không có vui vẻ như trong tưởng tượng của Kỷ Hiểu Ngạn, lại càng không có gì gọi là oán hận, chỉ cảm thấy mình thật may mắn. May mắn bởi mình còn có 12 vạn tệ tiền vũ trụ, trong một thời gian ngắn cũng không cần quá lo lắng đến cuộc sống của mình.
Hành lý Kỷ Hiểu Ngạn đã được thu dọn xong từ vài ngày trước, thậm chí một cái rương hành lý rộng 10 mét vuông vẫn giả vờ bất mãn, từ hành lang đến phòng mình, Kỷ Hiểu ngạn cầm chiếc nhẫn ban đầu đặt trên giá sách của mình lên, tay phải tháo chiếc nhẫn khảm hoa tượng trưng cho cái gia tộc xa hoa này trên tay trái mình xuống, đeo chiếc nhẫn bình thường của mình trở lại tay. Ánh mắt hắn dừng lại một chút nhìn về phía bức tượng điêu khắc bằng gỗ bên cạnh chiếc nhẫn kia, vươn tay chậm rãi vuốt ve bức tượng có chút thô ráp ấy, ánh mắt phức tạp, đây chính là thứ quý giá nhất của mình trong cái thế giời tương lai này, là món quà duy nhất mà Leblan tặng chi mình, là đồ Leblan tự tay điêu khắc, nhưng mà bây giờ….
Kỷ Hiểu Ngạn đóng cánh cửa bằng thủy tinh của giá sách lại, cầm hành lý trong tay xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Đi tới đại sảnh, Leblan đang đứng ở cửa, trong tay ôm con hắn, Phil của mình.
Ánh mắt lạnh như băng ngoài lúc nhìn Bạch Ánh ra thì đều không có chút tình cảm nào, ngay cả với con hắn cũng thế. Đến giờ khắc này, Kỷ Hiểu Ngạn mới cảm thấy mình thật may mắn khi ly hôn, nếu như mình không rời khỏi cái gia đình như vậy, liệu có dạy bảo ra một đứa trẻ bình thường được hay sao?
Kiếp trước, Phil chính là đã bị hủy trong tay một gia đình như vậy.
Kỷ Hiểu Ngạn đi lên phía trước “Đưa con cho tôi, tôi muốn đi!”
“Anh thật sự muốn đi sao, tình cảm không phải trò đùa.” Bạch Ánh cau mày nói với Kỷ Hiểu Ngạn.
A! Tình cảm đương nhiên không phải là cho đùa, cho nên tôi mới trở thành tấm bia đỡ đạn cho các người, không phải sao?
“Tôi biết, chỉ là chúng ta thật sự không chịu được nữa.” Mỗi ngày đều nghĩ đến cái người đã bỏ mình đi, cậu chịu nổi sao? Đáy lòng Kỷ Hiểu Ngạn cười lạnh một cái.
“Nhưng mà, Phil…” Trên mặt Bạch Ánh xuất hiện vẻ muốn nói lại thôi.
“Tôi sẽ chăm sóc nó tốt.” Kỷ Hiểu Ngạn nói xong liền bước tới ôm lấy con trai mình từ trong tay Leblan, bước nhanh rời khỏi cái nhà giam đã từng cầm tù mình cả đời.
Kẻ lúc Kỷ Hiểu Ngạn bỏ đi vẫn không nói gì, Leblan hiện đang đứng nhìn hắn bỏ đi không chút lưu luyến nào, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm, thoáng chốc, không khí cũng cấp tốc hạ xuống không còn chút hơi ấm. Đăng bởi: admin
Hai mươi ngày trôi qua như chớp mắt, đã đến ngày Kỷ Hiểu Ngạn ôm Phil rời khỏi cái nhà giam đã từng cầm tù mình, cũng đúng theo hiệp định, hắn không nhận bất kì khoản bồi thường nào từ Leblan, chỉ mang theo con trai của mình.
Một khắc đặt bút xuống kí đơn ly hôn, âm thanh của hệ thống đã lâu không nghe được rốt cuộc cũng vang lên. Cuối cùng, ly hôn cũng không có vui vẻ như trong tưởng tượng của Kỷ Hiểu Ngạn, lại càng không có gì gọi là oán hận, chỉ cảm thấy mình thật may mắn. May mắn bởi mình còn có 12 vạn tệ tiền vũ trụ, trong một thời gian ngắn cũng không cần quá lo lắng đến cuộc sống của mình.
Hành lý Kỷ Hiểu Ngạn đã được thu dọn xong từ vài ngày trước, thậm chí một cái rương hành lý rộng 10 mét vuông vẫn giả vờ bất mãn, từ hành lang đến phòng mình, Kỷ Hiểu ngạn cầm chiếc nhẫn ban đầu đặt trên giá sách của mình lên, tay phải tháo chiếc nhẫn khảm hoa tượng trưng cho cái gia tộc xa hoa này trên tay trái mình xuống, đeo chiếc nhẫn bình thường của mình trở lại tay. Ánh mắt hắn dừng lại một chút nhìn về phía bức tượng điêu khắc bằng gỗ bên cạnh chiếc nhẫn kia, vươn tay chậm rãi vuốt ve bức tượng có chút thô ráp ấy, ánh mắt phức tạp, đây chính là thứ quý giá nhất của mình trong cái thế giời tương lai này, là món quà duy nhất mà Leblan tặng chi mình, là đồ Leblan tự tay điêu khắc, nhưng mà bây giờ….
Kỷ Hiểu Ngạn đóng cánh cửa bằng thủy tinh của giá sách lại, cầm hành lý trong tay xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Đi tới đại sảnh, Leblan đang đứng ở cửa, trong tay ôm con hắn, Phil của mình.
Ánh mắt lạnh như băng ngoài lúc nhìn Bạch Ánh ra thì đều không có chút tình cảm nào, ngay cả với con hắn cũng thế. Đến giờ khắc này, Kỷ Hiểu Ngạn mới cảm thấy mình thật may mắn khi ly hôn, nếu như mình không rời khỏi cái gia đình như vậy, liệu có dạy bảo ra một đứa trẻ bình thường được hay sao?
Kiếp trước, Phil chính là đã bị hủy trong tay một gia đình như vậy.
Kỷ Hiểu Ngạn đi lên phía trước “Đưa con cho tôi, tôi muốn đi!”
“Anh thật sự muốn đi sao, tình cảm không phải trò đùa.” Bạch Ánh cau mày nói với Kỷ Hiểu Ngạn.
A! Tình cảm đương nhiên không phải là cho đùa, cho nên tôi mới trở thành tấm bia đỡ đạn cho các người, không phải sao?
“Tôi biết, chỉ là chúng ta thật sự không chịu được nữa.” Mỗi ngày đều nghĩ đến cái người đã bỏ mình đi, cậu chịu nổi sao? Đáy lòng Kỷ Hiểu Ngạn cười lạnh một cái.
“Nhưng mà, Phil…” Trên mặt Bạch Ánh xuất hiện vẻ muốn nói lại thôi.
“Tôi sẽ chăm sóc nó tốt.” Kỷ Hiểu Ngạn nói xong liền bước tới ôm lấy con trai mình từ trong tay Leblan, bước nhanh rời khỏi cái nhà giam đã từng cầm tù mình cả đời.
Kẻ lúc Kỷ Hiểu Ngạn bỏ đi vẫn không nói gì, Leblan hiện đang đứng nhìn hắn bỏ đi không chút lưu luyến nào, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm, thoáng chốc, không khí cũng cấp tốc hạ xuống không còn chút hơi ấm. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.