Chương 82
Hào Tuyết
26/05/2017
Cát vàng mạnh mẽ bay đầy trời, theo sức gió đang dần mạnh lên không
ngừng bay về phía ông mặt trời đằng xa, gió cát mãnh liệt dâng lên tạo
thành một cơn lốc nhỏ, kéo theo đất cát xung quanh rung động càng mạnh,
khiến cho người ta có cảm giác gió đất dâng trời.
“Ngài thiếu tướng.” Nhược Bạch bước lên phía trước một bước, cung kính hạ quân lễ với Leblan từ trên trời giáng xuống, vẻ mặt nghiêm túc khiến người ta có cảm giác như đây không phải là một bãi đất hoang mà là một căn cứ quân sự đầy xi măng cốt thép vậy.
Nhìn người trước mắt bình thường có ném đến trước mặt gã cũng không để ý, Leblan im lặng nhíu mày. Gã chưa từng gặp người này, tin được không nhỉ?
Nghĩ đến đây gã cũng nhớ người mấy ngày trước liên hệ với mình, cũng chính là kẻ phái người trước mắt đến đón —— trung tướng Cù. Nghĩ đến đó gã không tránh khỏi nhớ đến chuyện anh ta theo đuổi Hiểu Ngạn. Trong lòng Leblan xuất hiện sự ảo não không nói thành lời, sao đột nhiên lại lòi ra một tên lạ hoắc nữa.
“Thiếu tướng, đây là quần áo.” Hiện giờ trên người Leblan mặc quần áo của dị thế, khác hoàn toàn với quần áo của liên bang. Áo trắng noãn rộng thùng thình, áo choàng dài cao kín thân khiến cho Leblan thoạt nhìn lạnh như băng —— lại càng giống băng hơn, nhưng cái mặt lạnh như băng này lại khiến toàn thân gã phủ thêm một tầng khí chất phiêu dật ngoài ý muốn, khiến cho Nhược Bạch mới gặp gã lần đầu nhìn đến ngây người. Không lẽ phong cách thời trang cũng có thể thay đổi khí chất của con người?
Lạnh mặt nhận quần áo, Leblan cũng không rề tà, trực tiếp cởi áo choàng của dị giới trên người mình ra, thay bộ trang phục mình quen thuộc vào.
“Đương…”, một viên đá đã mất đi độ sáng bóng rơi từ quần áo Leblan xuống. Nhược Bạch dùng động tác hoàn toàn không hợp với cơ thể cường tráng của mình, nhanh tay lẹ mắt khom người lượm nó lên. Tuy rằng tò mò, nhưng không dám dừng lại, trả nó lại cho chủ nhân của nó.
Đây là một viên đá sinh đẹp, ngoài từ xinh đẹp ra thì Nhược Bạch thật sự không thể nghĩ ra từ nào khác để hình dung nó.
Đá cuội có vẻ ngoài giống nhau, nhưng cái khác ở viên đá này là cảm xúc thoải mái khi cầm nó, cảm giác nhẵn nhụi, trơn láng khiến anh yêu thích đến độ không buông tay. Nếu mà nó sáng bóng nữa thì hẳn sẽ đẹp lắm. Nhược Bạch tiếc nuối thở dài.
Nhưng cái anh không biết chính là: Nó vốn là một hòn đá nhẵn nhụi sáng bóng mê người, vả lại nếu có ánh trăng chiếu rọi xuống, nó sẽ phát ra ánh sáng xinh đẹp, nhưng do Leblan đã dùng hết năng lượng, nên nó chỉ còn ảm đạm không còn ánh sáng.
“Cám ơn.”
Cám ơn? Nếu Bạch có chút thụ sủng nhược kinh, tướng quân mặt lạnh nói cảm ơn với mình?
thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ
“Tướng quân, giờ chúng ta làm gì?”
Leblan ngẩng đầu, ánh mắt sâu hoắm nhìn về phía phố Đặc biệt, một lúc sau mới quay đầu lại nói: “Về quân bộ.”
“Vâng thưa thiếu tướng.”
Leblan đi lướt qua anh, nện bước kiên định đi nhanh về tàu bay.
“A?” Nhìn thấy lưng Leblan chảy bê bết máu, Nhược Bạch phía sau kêu lên.
Leblan xoay người, nhìn anh ta kinh ngạc, cũng chẳng nói thêm gì, dùng ánh mắt tỏ ý muốn anh ta đi theo, rồi đi thẳng.
“Ngài thiếu tướng…, ngài cần trị liệu đã.” Trong mắt Nhược Bạch cái lưng Leblan đã sắp vỡ nát rồi, máu tươi đỏ sậm khiến cho quân trang trên người anh ta biến thành màu đen, một mảng lớn trang phục biến thành màu khác, thoạt nhìn rất dọa người.
“Trên tàu bay có thuốc cầm máu.” Hệt như thờ ơ với chính mình, Leblan liếc mắt nhìn cái người theo gã là đang chuyện bé xé ra to, “vết thương nhỏ” như vậy kiếp trước mình đã từng chịu rồi mà.
Nhưng cái gã không biết chính là, gã đã không còn là tên đàn ông vì tình mà phát điên, vì báo thù mà cái gì cũng không dám làm như kiếp trước. Trong mắt người khác, đây là vết thương nghiêm trọng nhất từ trước đến nay của gã.
Nhược Bạch có chút bất đắc dĩ đuổi theo, trong lòng không khỏi bội phục tòa núi băng mặt không đổi sắc trước mặt. Bất quá nghĩ lại xem, một người mà không có tài sao có thể trèo lên vị trí tướng quân trong thời gian ngắn như vậy được! Nổi danh song song với trung tướng Cù đó!
Trong tàu bay, Nhược Bạch nhắc nhở 12 vạn tinh thần. Hết sức thận trọng quan sát tình huống xung quanh. Mà Leblan thì một tay cầm thuốc xịt cầm máu, mặt không đổi sắc không chút lưu tình phun vào vết thương hình thành do xuyên qua đường hầm thời gian của mình.
Mà tất cả những chuyện này, dưới con mắt của người ngoài, Leblan biến thành kẻ ngoan độc với chính bản thân mình, nhưng nào ai biết cái người vẻ mặt thoạt nhìn đang rất chi là nghiêm túc ấy thật ra là đang thất thần.
Gã lúc này chỉ cần nhìn xuống là có thể thấy một vài tòa kiến trúc của thế giới Cổ tích. Điều này khiến gã không thể nhớ tới chủ nhân của nơi ấy, hai người mà mình yêu thương nhất.
Nhìn thế giới Cổ tích bên dưới, Leblan mặc niệm trong lòng: Tiểu Ngạn, chờ anh một chút, nhanh thôi, anh sắp giải quyết xong mọi việc để về gặp em rồi.
Cưỡng chế áp chế suy nghĩ muốn đi gặp Kỷ Hiểu Ngạn, Leblan cố gắng rời đi lực chú ý của mình, mà trong đó gã nghĩ đến ngay cái tổ chức mà gã hận nhất trên đời, cũng là tổ chức phản xã hội đáng ghê tởm nhất —— Thần Triệu.
Không có bất luận dấu hiện gì, sau khi nhận lại ký ức từ Ảo mộng, thứ Leblan khắc sâu nhất ngoài Kỷ Hiểu Ngạn và con ra, thì chính là cái lũ là “Thần Triệu” mà gã hận không thể lột ra róc xương toàn bộ. Nghĩ đến đây, ánh mắt Leblan không dừng lại ở lạnh như băng nữa, mà trở nên căm hận tột cùng. Đặc biệt là khi gã nghĩ đến cái kẻ đã phản bội mình, phản bội liên bang.
“Leblan, anh đang nghĩ gì thế? Anh có nghe tôi nói gì không đó.” đối với sự trở lại của Leblan, trong lòng Cù Vân Tâm có cảm giác như thể ngay cả bản thân anh ta cũng không hiểu rõ ràng được.
“Bạch Ánh.”
“A?” Rõ ràng trung tướng Cù Vân Tâm không thể theo kịp độ trình tổ lái của thiếu tướng Leblan, phun ra một câu hỏi không phù hợp với hình tượng một chút nào.
“Gián điệp chính là Bạch Ánh.” Leblan khẳng định.
“Anh chắc chứ?”, xoay xoay cái bút trong tay, Cù Vân Tâm cúi đầu nên không nhìn nổi vẻ mặt của gã ta như thế nào.
“Điều Bạch Ánh vào bộ quân thẩm, có thể tra ra manh mối.”
“… …”
“Do phát minh ra thuốc mới nên danh vọng của Bạch Ánh trong quân bộ hiện nay rất cao, không có khả năng đưa cậu ta vào bộ quân thẩm được.” Cù Vân Tâm nhìn thẳng vào mắt Leblan, thực sự muốn xin ý kiến. Không biết có phải do ảo giác hay không, khi nhắc đến bộ quân thẩm, trong mắt Cù Vân Tâm hiện ra một loại cảm xúc gã không biết tên.
“Bịa chứng cớ đi.”
“Anh xác định là bác sĩ Bạch Ánh chứ? Thiếu tướng Leblan, anh có bằng chứng không?”
“Không có bằng chứng, nhưng tôi dám lấy chức vị thiếu tướng ra đảm bảo.”
“Không có chứng cớ? Tôi dựa vào cái gì mà tin được anh chứ?” Nhìn cái người đang thề son thề sắt trước mặt, Cù Vân Tâm không biết nói thế nào cho phải, do Leblan kêu bịa chứng cớ nên Cù Vân Tâm có chút bất mãn.
“Tôi gặp chuyện, tôi khẳng định 100% là do Bạch Ánh chỉ điểm.”
“Anh xác định kiểu gì?”
Leblan: “…”
“Được.” Cù Vân Tâm tin chắc Leblan không phải loại người làm những chuyện không có mục đích rõ ràng, nếu anh ta đã khẳng định Bạch Ánh là gián điệp thì cậu ta chắc chắn là gián điệp. Nhưng ——
“Không phải anh thích Bạch Ánh à? Bỏ cuộc hả?”
“Tôi chưa từng thích cậu ta.” Nở một nụ cười trào phúng, Leblan nhìn chằm chằm vào mắt Cù Vân Tâm, ánh mắt gã rất kiên định, trong ánh mắt lạnh như băng êm dịu ấy dường như không có ý định dấu diếm điều gì.
“Tôi có việc, đi trước.” Nói rồi, Leblan cũng chẳng quan tâm xem Cù Vân Tâm có đồng ý hay không, trực tiếp đứng dậy bỏ đi.
Chỉ để lại cho cái người đang không ngừng vừa lắc đầu vừa ra quyết định một bóng hình không hề lưu luyến.
Nhắm mắt lại, lẳng lặng tự hỏi một hồi, Cù Vân Tâm mở mắt ra lần thứ hai, rồi mở quang não của mình ra.
“Trung tướng.” Người đối diện là Nhược Bạch, quần áo trên người đã cởi ra một nửa, trong tay còn cầm quần áo sạch sẽ, vừa thấy đã biết là anh ta đang định đi tắm.
“Nhược Bạch, có chuyện giao cho anh.”
“Mời trung tướng nói.” Nghe thấy có việc, Nhược Bạch trực tiếp mặc luôn đồ trong tay vào, “bốp”một tiếng quỳ xuống chào đúng theo nghi thức quân đội.
“… Cậu đi… Bạch Ánh… Bịa chuyện… Bộ quân thẩm…”
“Vâng, ngài trung tướng, Nhược Bạch cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
… … …
Leblan không biết Cù Vân Tâm hiện tại đã làm cái chuyện mà gã bày ra, nhưng hiện giờ gã cũng chẳng quan tâm.
Có lẽ có người sẽ cho rằng chuyện này rất ngốc, nhưng Leblan giờ đã không thể khống chế nổi cõi lòng kích động của mình, muốn đánh đổi mọi thứ để được gặp người yêu như thể đã xa cách hàng thế kỉ của mình.
Nhưng kích động qua đi, gã tỉnh táo lại, Leblan không đi tìm Kỷ Hiểu Ngạn nữa mà lại mở quang não liên hệ với Lộ.
“Leblan.” Giây phút nhìn thấy Leblan, Lộ đã kêu lên. Mà so với bộ dạng kinh hỉ của vợ, Hạ Tả lại hàm sức hơn. Nhưng ông lại chẳng giấu nổi sự vui vẻ nơi đáy mắt.
“Ba ba, cha.” Thấy song thân vui vẻ khi thấy mình, Leblan kìm lòng không đậu kêu lên. Đáy mắt hơi ươn ướt.
“Con có khỏe không Leblan?” Thiên ngôn vạn ngữ tụ lại thành lời này, rất nhiều chuyện muốn hỏi giờ khắc này lại không nói ra miệng được, cái gì cũng không quan trọng, chỉ cần con mình không sao là tốt rồi. Lộ không ngừng cảm khái trong lòng, ánh mắt nhìn Leblan lại càng thêm dịu dàng. Cho đến khi Leblan bị nhìn đến độ cả người không được tự nhiên.
“Ba ba, con rất tốt. Hai người thì sao?” Có lẽ là do ký ức kiếp trước đã trở về, thấy hết được sự đối đãi của hai cha đối với mình, cảm xúc trong lòng Leblan giờ đã sâu thêm, Leblan nghĩ lúc này phải quan tâm đến họ hơn, không định sống “kiếp độc hành” như kiếp trước nữa.
“Bọn cha tốt lắm, con đừng lo lắng.” Lộ có chút thụ sủng nhược kinh, con trai mất tích một đoạn thời gian, lúc trở về cư nhiên lại quan tâm đến mình hơn? Hai chồng chồng liếc nhau, đều nhận ra sự vui mừng trong mắt đối phương.
“Hai người đang ở nhà à?” Xấu hổ nhìn hành động của hai cha. Nhìn bài trí sau lưng họ, Leblan nói trắc nịch.
“Ừ.” Lộ gật gật đầu.
“A, đúng rồi! Vợ con có thai!” Như thể đột nhiên nhớ ra vì sao mình lại ở đây, Lộ hưng phấn nói cho con biết. Định cho con một kinh hỉ sau khi trở về.
Nề hà thật lâu cũng chẳng nghe thấy tiếng con, cho dù là một tiếng hô kinh ngạc.
Nhưng khi hai người nhìn về phía con, Lộ và Hạ Tả đều xấu bụng cười “ha ha”.
Chỉ thấy con trai họ hoàn toàn ngây đơ ra đó, miệng há to tỏ vẻ không dám tin lời họ nói.
Mặt và tứ chi đều căng cứng, lúc này cái gì Leblan cũng chẳng biết, trong đầu chỉ đảo đi đảo lại dòng chữ:
“Vợ con có thai….
Có thai…..
Thai….
…”.
=============================
Zô: Tóm tắt quá trình mất tích và trở về của Leblan:
Leblan bị cuốn vào đường hầm thời gian, một thứ rất khó gặp và được đưa đến dị thế.
Ở đây Leblan được một cô gái tên là Cao Vận cứu.
Có lẽ do hưởng hào quang bàn tay vàng vốn có từ nhân vật chính, một con Ảo mộng xuất hiện trong phòng Leblan và lôi tuồn tuột kí ức kiếp trước kiếp này của Leblan về giúp anh giải đáp ra rất nhiều điều.
Cao Vận giúp Leblan tìm/ làm một cái gì đó có thể giúp anh về nhà (viên đá cuộn)
Và anh trở về.
Còn về phần tại sao anh biết đường trở về và anh xuyên qua đường hầm thời gian để về nhà như thế nào.
Tác giả không đề cập
“Ngài thiếu tướng.” Nhược Bạch bước lên phía trước một bước, cung kính hạ quân lễ với Leblan từ trên trời giáng xuống, vẻ mặt nghiêm túc khiến người ta có cảm giác như đây không phải là một bãi đất hoang mà là một căn cứ quân sự đầy xi măng cốt thép vậy.
Nhìn người trước mắt bình thường có ném đến trước mặt gã cũng không để ý, Leblan im lặng nhíu mày. Gã chưa từng gặp người này, tin được không nhỉ?
Nghĩ đến đây gã cũng nhớ người mấy ngày trước liên hệ với mình, cũng chính là kẻ phái người trước mắt đến đón —— trung tướng Cù. Nghĩ đến đó gã không tránh khỏi nhớ đến chuyện anh ta theo đuổi Hiểu Ngạn. Trong lòng Leblan xuất hiện sự ảo não không nói thành lời, sao đột nhiên lại lòi ra một tên lạ hoắc nữa.
“Thiếu tướng, đây là quần áo.” Hiện giờ trên người Leblan mặc quần áo của dị thế, khác hoàn toàn với quần áo của liên bang. Áo trắng noãn rộng thùng thình, áo choàng dài cao kín thân khiến cho Leblan thoạt nhìn lạnh như băng —— lại càng giống băng hơn, nhưng cái mặt lạnh như băng này lại khiến toàn thân gã phủ thêm một tầng khí chất phiêu dật ngoài ý muốn, khiến cho Nhược Bạch mới gặp gã lần đầu nhìn đến ngây người. Không lẽ phong cách thời trang cũng có thể thay đổi khí chất của con người?
Lạnh mặt nhận quần áo, Leblan cũng không rề tà, trực tiếp cởi áo choàng của dị giới trên người mình ra, thay bộ trang phục mình quen thuộc vào.
“Đương…”, một viên đá đã mất đi độ sáng bóng rơi từ quần áo Leblan xuống. Nhược Bạch dùng động tác hoàn toàn không hợp với cơ thể cường tráng của mình, nhanh tay lẹ mắt khom người lượm nó lên. Tuy rằng tò mò, nhưng không dám dừng lại, trả nó lại cho chủ nhân của nó.
Đây là một viên đá sinh đẹp, ngoài từ xinh đẹp ra thì Nhược Bạch thật sự không thể nghĩ ra từ nào khác để hình dung nó.
Đá cuội có vẻ ngoài giống nhau, nhưng cái khác ở viên đá này là cảm xúc thoải mái khi cầm nó, cảm giác nhẵn nhụi, trơn láng khiến anh yêu thích đến độ không buông tay. Nếu mà nó sáng bóng nữa thì hẳn sẽ đẹp lắm. Nhược Bạch tiếc nuối thở dài.
Nhưng cái anh không biết chính là: Nó vốn là một hòn đá nhẵn nhụi sáng bóng mê người, vả lại nếu có ánh trăng chiếu rọi xuống, nó sẽ phát ra ánh sáng xinh đẹp, nhưng do Leblan đã dùng hết năng lượng, nên nó chỉ còn ảm đạm không còn ánh sáng.
“Cám ơn.”
Cám ơn? Nếu Bạch có chút thụ sủng nhược kinh, tướng quân mặt lạnh nói cảm ơn với mình?
thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ
“Tướng quân, giờ chúng ta làm gì?”
Leblan ngẩng đầu, ánh mắt sâu hoắm nhìn về phía phố Đặc biệt, một lúc sau mới quay đầu lại nói: “Về quân bộ.”
“Vâng thưa thiếu tướng.”
Leblan đi lướt qua anh, nện bước kiên định đi nhanh về tàu bay.
“A?” Nhìn thấy lưng Leblan chảy bê bết máu, Nhược Bạch phía sau kêu lên.
Leblan xoay người, nhìn anh ta kinh ngạc, cũng chẳng nói thêm gì, dùng ánh mắt tỏ ý muốn anh ta đi theo, rồi đi thẳng.
“Ngài thiếu tướng…, ngài cần trị liệu đã.” Trong mắt Nhược Bạch cái lưng Leblan đã sắp vỡ nát rồi, máu tươi đỏ sậm khiến cho quân trang trên người anh ta biến thành màu đen, một mảng lớn trang phục biến thành màu khác, thoạt nhìn rất dọa người.
“Trên tàu bay có thuốc cầm máu.” Hệt như thờ ơ với chính mình, Leblan liếc mắt nhìn cái người theo gã là đang chuyện bé xé ra to, “vết thương nhỏ” như vậy kiếp trước mình đã từng chịu rồi mà.
Nhưng cái gã không biết chính là, gã đã không còn là tên đàn ông vì tình mà phát điên, vì báo thù mà cái gì cũng không dám làm như kiếp trước. Trong mắt người khác, đây là vết thương nghiêm trọng nhất từ trước đến nay của gã.
Nhược Bạch có chút bất đắc dĩ đuổi theo, trong lòng không khỏi bội phục tòa núi băng mặt không đổi sắc trước mặt. Bất quá nghĩ lại xem, một người mà không có tài sao có thể trèo lên vị trí tướng quân trong thời gian ngắn như vậy được! Nổi danh song song với trung tướng Cù đó!
Trong tàu bay, Nhược Bạch nhắc nhở 12 vạn tinh thần. Hết sức thận trọng quan sát tình huống xung quanh. Mà Leblan thì một tay cầm thuốc xịt cầm máu, mặt không đổi sắc không chút lưu tình phun vào vết thương hình thành do xuyên qua đường hầm thời gian của mình.
Mà tất cả những chuyện này, dưới con mắt của người ngoài, Leblan biến thành kẻ ngoan độc với chính bản thân mình, nhưng nào ai biết cái người vẻ mặt thoạt nhìn đang rất chi là nghiêm túc ấy thật ra là đang thất thần.
Gã lúc này chỉ cần nhìn xuống là có thể thấy một vài tòa kiến trúc của thế giới Cổ tích. Điều này khiến gã không thể nhớ tới chủ nhân của nơi ấy, hai người mà mình yêu thương nhất.
Nhìn thế giới Cổ tích bên dưới, Leblan mặc niệm trong lòng: Tiểu Ngạn, chờ anh một chút, nhanh thôi, anh sắp giải quyết xong mọi việc để về gặp em rồi.
Cưỡng chế áp chế suy nghĩ muốn đi gặp Kỷ Hiểu Ngạn, Leblan cố gắng rời đi lực chú ý của mình, mà trong đó gã nghĩ đến ngay cái tổ chức mà gã hận nhất trên đời, cũng là tổ chức phản xã hội đáng ghê tởm nhất —— Thần Triệu.
Không có bất luận dấu hiện gì, sau khi nhận lại ký ức từ Ảo mộng, thứ Leblan khắc sâu nhất ngoài Kỷ Hiểu Ngạn và con ra, thì chính là cái lũ là “Thần Triệu” mà gã hận không thể lột ra róc xương toàn bộ. Nghĩ đến đây, ánh mắt Leblan không dừng lại ở lạnh như băng nữa, mà trở nên căm hận tột cùng. Đặc biệt là khi gã nghĩ đến cái kẻ đã phản bội mình, phản bội liên bang.
“Leblan, anh đang nghĩ gì thế? Anh có nghe tôi nói gì không đó.” đối với sự trở lại của Leblan, trong lòng Cù Vân Tâm có cảm giác như thể ngay cả bản thân anh ta cũng không hiểu rõ ràng được.
“Bạch Ánh.”
“A?” Rõ ràng trung tướng Cù Vân Tâm không thể theo kịp độ trình tổ lái của thiếu tướng Leblan, phun ra một câu hỏi không phù hợp với hình tượng một chút nào.
“Gián điệp chính là Bạch Ánh.” Leblan khẳng định.
“Anh chắc chứ?”, xoay xoay cái bút trong tay, Cù Vân Tâm cúi đầu nên không nhìn nổi vẻ mặt của gã ta như thế nào.
“Điều Bạch Ánh vào bộ quân thẩm, có thể tra ra manh mối.”
“… …”
“Do phát minh ra thuốc mới nên danh vọng của Bạch Ánh trong quân bộ hiện nay rất cao, không có khả năng đưa cậu ta vào bộ quân thẩm được.” Cù Vân Tâm nhìn thẳng vào mắt Leblan, thực sự muốn xin ý kiến. Không biết có phải do ảo giác hay không, khi nhắc đến bộ quân thẩm, trong mắt Cù Vân Tâm hiện ra một loại cảm xúc gã không biết tên.
“Bịa chứng cớ đi.”
“Anh xác định là bác sĩ Bạch Ánh chứ? Thiếu tướng Leblan, anh có bằng chứng không?”
“Không có bằng chứng, nhưng tôi dám lấy chức vị thiếu tướng ra đảm bảo.”
“Không có chứng cớ? Tôi dựa vào cái gì mà tin được anh chứ?” Nhìn cái người đang thề son thề sắt trước mặt, Cù Vân Tâm không biết nói thế nào cho phải, do Leblan kêu bịa chứng cớ nên Cù Vân Tâm có chút bất mãn.
“Tôi gặp chuyện, tôi khẳng định 100% là do Bạch Ánh chỉ điểm.”
“Anh xác định kiểu gì?”
Leblan: “…”
“Được.” Cù Vân Tâm tin chắc Leblan không phải loại người làm những chuyện không có mục đích rõ ràng, nếu anh ta đã khẳng định Bạch Ánh là gián điệp thì cậu ta chắc chắn là gián điệp. Nhưng ——
“Không phải anh thích Bạch Ánh à? Bỏ cuộc hả?”
“Tôi chưa từng thích cậu ta.” Nở một nụ cười trào phúng, Leblan nhìn chằm chằm vào mắt Cù Vân Tâm, ánh mắt gã rất kiên định, trong ánh mắt lạnh như băng êm dịu ấy dường như không có ý định dấu diếm điều gì.
“Tôi có việc, đi trước.” Nói rồi, Leblan cũng chẳng quan tâm xem Cù Vân Tâm có đồng ý hay không, trực tiếp đứng dậy bỏ đi.
Chỉ để lại cho cái người đang không ngừng vừa lắc đầu vừa ra quyết định một bóng hình không hề lưu luyến.
Nhắm mắt lại, lẳng lặng tự hỏi một hồi, Cù Vân Tâm mở mắt ra lần thứ hai, rồi mở quang não của mình ra.
“Trung tướng.” Người đối diện là Nhược Bạch, quần áo trên người đã cởi ra một nửa, trong tay còn cầm quần áo sạch sẽ, vừa thấy đã biết là anh ta đang định đi tắm.
“Nhược Bạch, có chuyện giao cho anh.”
“Mời trung tướng nói.” Nghe thấy có việc, Nhược Bạch trực tiếp mặc luôn đồ trong tay vào, “bốp”một tiếng quỳ xuống chào đúng theo nghi thức quân đội.
“… Cậu đi… Bạch Ánh… Bịa chuyện… Bộ quân thẩm…”
“Vâng, ngài trung tướng, Nhược Bạch cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
… … …
Leblan không biết Cù Vân Tâm hiện tại đã làm cái chuyện mà gã bày ra, nhưng hiện giờ gã cũng chẳng quan tâm.
Có lẽ có người sẽ cho rằng chuyện này rất ngốc, nhưng Leblan giờ đã không thể khống chế nổi cõi lòng kích động của mình, muốn đánh đổi mọi thứ để được gặp người yêu như thể đã xa cách hàng thế kỉ của mình.
Nhưng kích động qua đi, gã tỉnh táo lại, Leblan không đi tìm Kỷ Hiểu Ngạn nữa mà lại mở quang não liên hệ với Lộ.
“Leblan.” Giây phút nhìn thấy Leblan, Lộ đã kêu lên. Mà so với bộ dạng kinh hỉ của vợ, Hạ Tả lại hàm sức hơn. Nhưng ông lại chẳng giấu nổi sự vui vẻ nơi đáy mắt.
“Ba ba, cha.” Thấy song thân vui vẻ khi thấy mình, Leblan kìm lòng không đậu kêu lên. Đáy mắt hơi ươn ướt.
“Con có khỏe không Leblan?” Thiên ngôn vạn ngữ tụ lại thành lời này, rất nhiều chuyện muốn hỏi giờ khắc này lại không nói ra miệng được, cái gì cũng không quan trọng, chỉ cần con mình không sao là tốt rồi. Lộ không ngừng cảm khái trong lòng, ánh mắt nhìn Leblan lại càng thêm dịu dàng. Cho đến khi Leblan bị nhìn đến độ cả người không được tự nhiên.
“Ba ba, con rất tốt. Hai người thì sao?” Có lẽ là do ký ức kiếp trước đã trở về, thấy hết được sự đối đãi của hai cha đối với mình, cảm xúc trong lòng Leblan giờ đã sâu thêm, Leblan nghĩ lúc này phải quan tâm đến họ hơn, không định sống “kiếp độc hành” như kiếp trước nữa.
“Bọn cha tốt lắm, con đừng lo lắng.” Lộ có chút thụ sủng nhược kinh, con trai mất tích một đoạn thời gian, lúc trở về cư nhiên lại quan tâm đến mình hơn? Hai chồng chồng liếc nhau, đều nhận ra sự vui mừng trong mắt đối phương.
“Hai người đang ở nhà à?” Xấu hổ nhìn hành động của hai cha. Nhìn bài trí sau lưng họ, Leblan nói trắc nịch.
“Ừ.” Lộ gật gật đầu.
“A, đúng rồi! Vợ con có thai!” Như thể đột nhiên nhớ ra vì sao mình lại ở đây, Lộ hưng phấn nói cho con biết. Định cho con một kinh hỉ sau khi trở về.
Nề hà thật lâu cũng chẳng nghe thấy tiếng con, cho dù là một tiếng hô kinh ngạc.
Nhưng khi hai người nhìn về phía con, Lộ và Hạ Tả đều xấu bụng cười “ha ha”.
Chỉ thấy con trai họ hoàn toàn ngây đơ ra đó, miệng há to tỏ vẻ không dám tin lời họ nói.
Mặt và tứ chi đều căng cứng, lúc này cái gì Leblan cũng chẳng biết, trong đầu chỉ đảo đi đảo lại dòng chữ:
“Vợ con có thai….
Có thai…..
Thai….
…”.
=============================
Zô: Tóm tắt quá trình mất tích và trở về của Leblan:
Leblan bị cuốn vào đường hầm thời gian, một thứ rất khó gặp và được đưa đến dị thế.
Ở đây Leblan được một cô gái tên là Cao Vận cứu.
Có lẽ do hưởng hào quang bàn tay vàng vốn có từ nhân vật chính, một con Ảo mộng xuất hiện trong phòng Leblan và lôi tuồn tuột kí ức kiếp trước kiếp này của Leblan về giúp anh giải đáp ra rất nhiều điều.
Cao Vận giúp Leblan tìm/ làm một cái gì đó có thể giúp anh về nhà (viên đá cuộn)
Và anh trở về.
Còn về phần tại sao anh biết đường trở về và anh xuyên qua đường hầm thời gian để về nhà như thế nào.
Tác giả không đề cập
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.