Chương 91: Phiên ngoại một – Cuộc sống làm cha của Leblan
Hào Tuyết
26/05/2017
Chiến tranh đã kết thúc. Do Kỷ Hiểu Ngạn sinh song trứng nên Leblan có
thể lấy cớ xin nghỉ đẻ rất dài (về phần Kỷ Hiểu Ngạn và Leblan đã ly
hôn, mọi người ai cũng chọn quên béng đi) lại bởi chiến sự đã kết thúc,
hơn nữa mật báo của Leblan đóng góp vai trò không nhỏ trong chiến thắng
lần này, thế nên Leblan ôm cái công lớn của mình chiếm được n ngày nghỉ
của Liên bang.
Nhưng cái làm gã khổ sở nhất chính là, trong n ngày nghỉ này gã đã bị đẩy lên con đường rèn luyện làm cha.
Hai nhóc con mới sinh sẽ quấy, bọn họ ai cũng không muốn trông. Chuyện này không ai dám nhờ Lộ và Hạ Tả. Mà Kỷ Hiểu Ngạn trong tháng này phải ở cữ, thêm cả đống việc từ khu vui chơi, chuyện lớn chuyện nhỏ nối đuôi kéo đến. Cho nên nhiệm vụ chăm sóc con quang vinh gian khổ chỉ có thể giao cho Leblan.
Lúc còn ở trong bệnh viện, Leblan chưa từng cảm thấy hai đứa nhỏ phiền, dù sao chỉ cần đem theo chúng nó là có thể ở cạnh Kỷ Hiểu Ngạn, hai đứa nó đều ngoan ngoãn chơi với mình. Chỉ thỉnh thoảng là thấy không thoái mái, hoặc có những khi chúng nó muốn ăn muốn đi tè mới khóc lóc hai tiếng, còn lại thì trên căn bản đều không giống đám con nít bình thường hành cha hành mẹ đến vất vả đỏ mắt. Cho nên lúc đó thời gian của Leblan rất thư thả, cả ngày đều tràn đầy niềm vui bên Kỷ Hiểu Ngạn.
Leblan chuyển từ hình tượng lãnh khốc sang hình tượng chân chó thật ra cũng chẳng khó như tưởng tượng. Rất nhiều chuyện chỉ cần anh đi làm, sau đó mọi chuyện đều nước chảy thành sông thuận lợi vô cùng.
Gã biết tỏng Kỷ Hiểu Ngạn vẫn thương gã, cho nên bây giờ mới nguyện ý sinh sống cùng gã, nhưng gã cũng biết Kỷ Hiểu Ngạn thật ra đến giờ vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho mình. Cho nên gã chỉ có thể tranh thủ cơ hội càng nhiều càng tốt.
Vì thế —— có con á biến thành một cơ hội vô cùng tốt để thể hiện ╮(╯╰)╭, bởi vì Leblan cảm thấy Kỷ Hiểu Ngạn có thể từđó nhìn ra sự kiên nhẫn và trách nghiệm đầy mình của gã.
Đương nhiên, đây là do gã tự nhận thôi. Thực tế Kỷ Hiểu Ngạn là vui vẻ khi thấy có người mang con đến chơi, nên cũng chẳng rảnh sửa lại suy nghĩ của Leblan cho đúng.
Nhưng Leblan hoàn toàn không ngờ trẻ con thật ra là sinh vật khủng bố đến thế.
Về đến nhà, sự khổ sở ấy mới chính sức giáng xuống. Khác hẳn với hình tượng thiên thần trong bệnh viện, hai đứa tụi nó rất nghịch, ngay cả Kỷ Tình Tình có dáng vẻ như mèo con. Nửa đêm phải rời giường đổi tã bón sữa. Kỷ Hiểu Ngạn hành động bất tiện, chỉ có thể đẩy việc sang cho Leblan. Nhưng mà có đến hai đứa, gã thật sự không biết nên bón cho đứa nào trước, vừa động vào đứa này, đứa kia liền khóc như muốn tắc thở. Động sang đứa kia, đứa này lại gào lên khóc. Lúc mới bắt đầu, không cần phải nói, khiến gã suy nhược vô cùng, ngay cả ý nghĩ “Không bằng trả quách tụi nó cho bệnh viện nuôi” cũng xổ ra rồi, chuyện này không trách được gã, ai kêu hai đứa này biểu hiện ở nhà lại khác khi ở viện đến thế.
“A, a! Đừng khóc.” Leblan tay chân cứng ngắc loạng choạng ôm con vào ngực, cái mặt nhiều năm rèn luyện công pháp đơ như cương thi muốn mỉm cười hiền lành một cái cũng khó, nhưng sau khi gã vượt qua vòng dọn dẹp khó khăn, con khóc càng thảm hại hơn…Cái vẻ muốn cười nhưng không cười đó thật sự rất dọa người. Lũ nhỏ không cho mặt mũi khóc càng lớn.
“Đừng khóc, đừng khóc, em con tỉnh mất. Đừng khóc…” Nhìn nó gào khóc, Leblan nghĩ: Nếu dịu dàng(?) nói dối không có tác dụng, thì….
Thế nên Leblan đổi phương pháp, cả người toát ra khí lạnh, lạnh lùng nhìn đứa con trong ngực. Cách này vô cùng hữu dụng đối với cấp dưới của gã, người bình thường bị gã nhìn như vậy sẽ lập tức an tĩnh lại. Nhưng…
“Oa, oa, oa, oa…”, nếu như vừa này chỉ là mưa phùn phất phơ, giờ đây đã biến thành mưa to tầm tã rồi. Cảm nhận được khí lạnh của cha, cu cậu rốt cục cũng “cất tiếng ca vang”.
Mình không có raw nên không hiểu nghĩa, đây là chèm bừa.
Leblan cứng ngắc vuốt đầu nó, liếc mắt nhìn đứa gái đã có dấu hiệu tỉnh lại, luống cuống tay chân nhét bình sữa trở vào cái miệng nhỏ nhắn của nó, muốn ngăn tiếng khóc lại.
Do có bình sữa, đứa nhỏ đói khát dừng khóc, hứng thú vô cùng hút hút, cho đến khi uống hết non nửa bình, cái bụng nhỏ no rồi mới nhả núm vú cao su ra.
Không nghe thấy tiếng khóc nữa, Leblan cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra, trẻ con đúng là rất đáng sợ…
Nhìn đứa gái vẫn đang ngủ say, lòng Leblan nhịn không được thấy may mắn. Nhẹ tay nhẹ chân muốn bỏ đứa lớn trong tay trở lại “nôi”,…
“Oa, oa, oa…” Mới nãy còn ngoan ngoãn, cu cậu bất chợt lại ầm ĩ, trớ toàn bộ sữa trong miệng ra. Phun hết lên người Leblan.
Nghe thấy tiếng khóc, Kỷ Tình Tình rốt cục cũng bị đánh thức, cũng lớn tiếng khóc theo.
Ôm con, nhìn hai đứa yêu quái càn quấy, Leblan cũng muốn khóc. Ngơ ngác đứng đực ra đó, hoàn toàn không biết phải làm sao cho tốt, lúc này nhìn gã còn đâu phong thái của thiếu tướng Leblan.
“Ha…” Khoa trương, Leblan về đến phòng Kỷ Hiểu Ngạn mới dám hít thở. Mới nãy may mà có Sắc Vi và một ông người hầu có kinh nghiệm chạy đến giúp đỡ, không thì gã quả thật không biết phải ứng phó với hai đứa nhóc kia thế nào.
Kỷ Hiểu Ngạn ngủ đến mơ mơ màng màng, nhưng vẫn cảm giác được có người nằm xuống cạnh mình, miễn cường tỉnh táo lại hỏi thăm một câu: “Viêm Tư và Tình Tình sao rồi?
“Không sao đâu, ngủ đi! Viêm Tư và Tình Tình đều đang ngủ.” Gắng sức nghe xong, Kỷ Hiểu Ngạn an tâm, nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ.
“Cám ơn em, đồng ý cho anh thêm cơ hội, anh không biết vì sao em trở lại, nhưng anh thật sự cảm ơn em vì đã trở lại.” Leblan nhu hòa cảm kích nhìn người đang ngủ. Nhẹ nhàng đặt lên mặt em ấy một nụ hôn.(ý nói đến việc Quẩy trọng sinh)
Nghĩ tới người này tiếp nhận mình lần thứ hai, ánh mắt Leblan thâm thúy mà dịu dàng cứ ngắm mãi, cho đến khi gã mệt, mới nằm xuống, nhưng vẫn không quên ôm chặt người bên cạnh, rồi mới yên tâm nhắm mắt lại.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, trong sự bối rối, Leblan đã từ một người cha không xứng chức, trở thành —— một người cha vẫn không xứng chức.
Nếu như không có Lộ và Hạ Tả, Leblan tuyệt đối sẽ cúc cung tận tụy, “đến chết không sờn”.
Nhưng hiện tại đã có thêm người hỗ trợ chăm sóc hai đứa nhỏ, gã cũng được giải thoát. Nguyên nhân này không chỉ ở hai đứa nhỏ mà phần nhiều chính là do ba ba của chúng nó —— Kỷ Hiểu Ngạn.
Sau khi vinh thăng thành ông bố bỉm sữa, Leblan chẳng tiến bộ gì, điều duy nhất gã làm được là tư thế ôm con ngày càng chuẩn. Trong biệt thự này gã mà đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất. Nguyên nhân tạo nên điều này rất nhiều, nhưng quan trọng nhất chính là —— mấy đứa nhỏ ngày nào chả không rời tay gã! ╮(╯╰)╭.
Hai đứa này từ nhỏ đã là “thần tài”, từ khi Kỷ Hiểu Ngạn sinh hai đứa nó ra, sinh ý cửa hàng tăng liên tục. Ngay cả việc viết tiểu thuyết hắn chẳng ngó ngàng gì vẫn thu được phản hồi tốt. Lúc ấy Kỷ Hiểu Ngạn rất kiếp sợ!!
Thế này thật phản khoa học! Vì thế nên cái người mê mệt hư vinh này ngày nào cũng vội vội vàng vàng lo cho sự nghiệp của mình, giao con cho ông bố “rảnh rỗi không có việc gì làm” ở nhà. Còn mình thì ra ngoài “chiến đấu”. Thật ra Kỷ Hiểu Ngạn không nói cho người khác biết, hắn thật sự rất thích bộ dạng “hiền tuệ” của Leblan khi ôm con ở nhà đợi mình về, khó hiểu đấy cơ mà hắn thích lắm.
Vì thế nên không biết nỗi khổ của Leblan. Ngày nào cũng ở nhà ôm con chờ Kỷ Hiểu Ngạn không ra ngoài, cuối cùng —— làm mãi thành quen.
Hôm nay cũng giống ngày thường, Kỷ Hiểu Ngạn từ bên ngoài trở về là gặp được Leblan, nhưng vừa vào cửa thấy cảnh sắc có chút khác lạ khiến hắn có chút kinh ngạc.
Kỳ quái, thật sự rất kỳ quái!
Không hỏi gì nhiều, Kỷ Hiểu Ngạn áp chế sữ kỳ quái trong lòng, bước vào.
“Bọn nhỏ đâu?”
“Đi chơi rồi.” Leblan đáp lại rất trấn định. Nhưng từ giọng gã có thể nhận ra một tia run rẩy khó nén.
“Sao muộn vậy, chưa về sao?”, nhìn sắc trời, Kỷ Hiểu Ngạn cau mày hỏi, cũng không hoài nghi lời nói của Leblan.
Không trả lời, Leblan dời đề tài đi.”Chúng ta ăn cơm đi!”
Leblan đi về phía trước, dắt tay Kỷ Hiểu Ngạn, dẫn hắn đến bàn ăn, lúc này bàn ăn đang được hoa hồng cùng nến trắng trang trí lộng lẫy. Ánh nên mơ hồ khiến người ta chỉ nghĩ đến hai chữ lãng mạn.
“Hí hí!”. Nhìn thấy thế, Kỷ Hiểu Ngạn có là người chết cũng biết sự khác thường của Leblan hôm nay là có ý gì. Nhướng mày, ngồi xuống. Bình tĩnh xử lý “bữa tối đầy ánh nến” do Leblan ân cần hầu hạ.
Lau lau miệng, Kỷ Hiểu Ngạn mỉm cười nói vưới Leblan: “Không tồi. Cám ơn. Em rất thích.”. Nhưng ngay khi Leblan vừa muốn há miệng cười ngây ngô thì hắn bỏ thêm một câu: “Nên tăng lương cho đầu bếp thôi, bữa cơm đêm nay ăn ngon ghê.”
Nghe thấy thế, mặt Leblan tái đi. Lòng dạ hận cái ông đầu bếp mập mạp cả ngày đều cười hi hí vô cùng.
Nhưng khi nhìn đến Kỷ Hiểu Ngạn muốn đi, phản ứng của tay so với não còn nhanh hơn vội kéo hắn lại.
“Có chuyện gì không?” Kỷ Hiểu Ngạn nghiền ngẫm những giọt mồ hôi chảy xuống trên trán Leblan, bộ dạng khẩn trương đến vậy của người này hắn chưa từng thấy qua a…
“Tặng em.” Dưới ánh nhìn của Kỷ Hiểu Ngạn, Leblan vươn tay móc từ trong túi quần của mình ra một hộp nhỏ. Nhìn ra…là một chiếc nhẫn.
Ở đây, trao nhẫn là có ý cầu hôn, nhưng…so với cầu hôn thì phần nhiều là có ý bày tỏ tình yêu sâu sắc hơn cả. Kiếp trước hắn chưa từng nhận được….Trái lại Bạch Ánh…
Nghĩ đến đây, lòng Kỷ Hiểu Ngạn rất khó chịu, ngay cả ánh mắt nhìn Leblan cũng sinh ra khó chịu. Nhưng người đàn ông còn đang đắm chìm trong không khí khẩn trương của lễ cầu hôn do chính mình tạo ra thì lại chẳng phát hiện ra, không thì gã sẽ không nói những lời tiếp theo.
“Chúng ta kết hôn đi!” Leblan khẩn thiết nhìn hắn.
“Như bây giờ không phải rất tốt sao!” Mỉm cười, Kỷ Hiểu Ngạn đáp lại.”So với lúc trước khi kết hôn tốt hơn nhiều.”
“Phải…., nhưng giờ chúng ta nhiều con đến thế, sao lại có thể không kết hôn được?” thấy phản ứng của Kỷ Hiểu Ngạn không giống mình tưởng tượng, Leblan nóng nảy.
“Nhưng không phải con vẫn gọi anh là cha, gọi cha anh là ông nội đó sao?”, đáp lại gã là một câu làm người ta nghẹn họng.
“Nhưng mà… Nhưng mà… Không giống.”, nghe thấy Kỷ Hiểu Ngạn nói, Leblan đột nhiên mồm miệng vụng về.
“Không có gì không giống cả.”, Kỷ Hiểu Ngạn không hề gì nói.
… …
“Anh muốn có một danh phận.” Vậy thì anh mới không phải ước ao em nữa. Cuối cùng Leblan vẫn yếu thế nói ra.
Từ khi Kỷ Hiểu Ngạn bận rộn công việc, mỗi ngày đều tiếp xúc với n trai n gái, Leblan thấy thế thì lo lắng, kết hôn thì chưa kết, nếu có ai quyến rũ em ấy, mình biết làm sao?
“Em sẽ không rời khỏi anh đâu, chỉ cần anh đừng rời đi trước là được.” Bi thương quá sâu, Kỷ Hiểu Ngạn không muốn cho Leblan toại nguyện, hơn nữa cảm giác được coi trọng lúc này rất thích, hắn hoàn toàn không định kết hôn. Hắn tiến về phía trước, ôm Leblan, vẻ mặt quyến rũ nắm tay anh ấy. Động đi động lại, không ngừng sờ sờ nơi này, sờ sờ nới kia…Chủ động dâng cho Leblan nhiều ngày không ăn thịt một chút ngon ngọt.
Nếu…, sói xám mắc câu rồi. Đối với cái người tự dâng đến cửa, Leblan cũng chẳng bỏ lỡ làm gì. Vuốt ve cánh mông co dãn mười phần của người ta, nội tâm kích động vô cùng.
Kỷ Hiểu Ngạn đột nhiên cười khì một cái, nhẹ nhàng thổi khí vào lỗ tai anh. Chân Leblan mềm nhũn, súng ống lên nòng. Nhìn cái người mị nhãn như tơ trong ngực mình. Cái gọi là “lý trí” trong đầu đứt cái phựt. Ôm lấy người đi vào phòng, vì thế đêm đó phiên hồng lãng, uyên ương triền miên. Hoàn toàn quên sạch những chuyện cần nói đêm nay.
Bình minh, Leblan tỉnh lại, nhìn người yêu cả người trần trụi, hồng ấn trải dài, ảo não nện xuống giường, bả vai nhụt chí rũ xuống. Lại thất bại…Sao định lực của mình luyện đến vậy mà vẫn không đỡ nổi khiêu khích chứ??? Sao kết hôn lại khó như thế? Trước đây rõ ràng —— đơn giản thế cơ mà. Nghĩ đến đơn giản, lòng Leblan lại hối hận không thôi. Trước khi là người ta ép anh kết hôn, giờ người ta không thèm kết hôn nữa, anh còn có thể làm được gì?
Vì thế… Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng. Leblan bắt đầu tham gia phó bản cầu hôn….và phó bản làm ông bố bỉm sữa của bánh bao. Tuy rằng boss lớn nhất của cả hai phó bản đang nằm ngay cạnh mình….
Nhưng cái làm gã khổ sở nhất chính là, trong n ngày nghỉ này gã đã bị đẩy lên con đường rèn luyện làm cha.
Hai nhóc con mới sinh sẽ quấy, bọn họ ai cũng không muốn trông. Chuyện này không ai dám nhờ Lộ và Hạ Tả. Mà Kỷ Hiểu Ngạn trong tháng này phải ở cữ, thêm cả đống việc từ khu vui chơi, chuyện lớn chuyện nhỏ nối đuôi kéo đến. Cho nên nhiệm vụ chăm sóc con quang vinh gian khổ chỉ có thể giao cho Leblan.
Lúc còn ở trong bệnh viện, Leblan chưa từng cảm thấy hai đứa nhỏ phiền, dù sao chỉ cần đem theo chúng nó là có thể ở cạnh Kỷ Hiểu Ngạn, hai đứa nó đều ngoan ngoãn chơi với mình. Chỉ thỉnh thoảng là thấy không thoái mái, hoặc có những khi chúng nó muốn ăn muốn đi tè mới khóc lóc hai tiếng, còn lại thì trên căn bản đều không giống đám con nít bình thường hành cha hành mẹ đến vất vả đỏ mắt. Cho nên lúc đó thời gian của Leblan rất thư thả, cả ngày đều tràn đầy niềm vui bên Kỷ Hiểu Ngạn.
Leblan chuyển từ hình tượng lãnh khốc sang hình tượng chân chó thật ra cũng chẳng khó như tưởng tượng. Rất nhiều chuyện chỉ cần anh đi làm, sau đó mọi chuyện đều nước chảy thành sông thuận lợi vô cùng.
Gã biết tỏng Kỷ Hiểu Ngạn vẫn thương gã, cho nên bây giờ mới nguyện ý sinh sống cùng gã, nhưng gã cũng biết Kỷ Hiểu Ngạn thật ra đến giờ vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho mình. Cho nên gã chỉ có thể tranh thủ cơ hội càng nhiều càng tốt.
Vì thế —— có con á biến thành một cơ hội vô cùng tốt để thể hiện ╮(╯╰)╭, bởi vì Leblan cảm thấy Kỷ Hiểu Ngạn có thể từđó nhìn ra sự kiên nhẫn và trách nghiệm đầy mình của gã.
Đương nhiên, đây là do gã tự nhận thôi. Thực tế Kỷ Hiểu Ngạn là vui vẻ khi thấy có người mang con đến chơi, nên cũng chẳng rảnh sửa lại suy nghĩ của Leblan cho đúng.
Nhưng Leblan hoàn toàn không ngờ trẻ con thật ra là sinh vật khủng bố đến thế.
Về đến nhà, sự khổ sở ấy mới chính sức giáng xuống. Khác hẳn với hình tượng thiên thần trong bệnh viện, hai đứa tụi nó rất nghịch, ngay cả Kỷ Tình Tình có dáng vẻ như mèo con. Nửa đêm phải rời giường đổi tã bón sữa. Kỷ Hiểu Ngạn hành động bất tiện, chỉ có thể đẩy việc sang cho Leblan. Nhưng mà có đến hai đứa, gã thật sự không biết nên bón cho đứa nào trước, vừa động vào đứa này, đứa kia liền khóc như muốn tắc thở. Động sang đứa kia, đứa này lại gào lên khóc. Lúc mới bắt đầu, không cần phải nói, khiến gã suy nhược vô cùng, ngay cả ý nghĩ “Không bằng trả quách tụi nó cho bệnh viện nuôi” cũng xổ ra rồi, chuyện này không trách được gã, ai kêu hai đứa này biểu hiện ở nhà lại khác khi ở viện đến thế.
“A, a! Đừng khóc.” Leblan tay chân cứng ngắc loạng choạng ôm con vào ngực, cái mặt nhiều năm rèn luyện công pháp đơ như cương thi muốn mỉm cười hiền lành một cái cũng khó, nhưng sau khi gã vượt qua vòng dọn dẹp khó khăn, con khóc càng thảm hại hơn…Cái vẻ muốn cười nhưng không cười đó thật sự rất dọa người. Lũ nhỏ không cho mặt mũi khóc càng lớn.
“Đừng khóc, đừng khóc, em con tỉnh mất. Đừng khóc…” Nhìn nó gào khóc, Leblan nghĩ: Nếu dịu dàng(?) nói dối không có tác dụng, thì….
Thế nên Leblan đổi phương pháp, cả người toát ra khí lạnh, lạnh lùng nhìn đứa con trong ngực. Cách này vô cùng hữu dụng đối với cấp dưới của gã, người bình thường bị gã nhìn như vậy sẽ lập tức an tĩnh lại. Nhưng…
“Oa, oa, oa, oa…”, nếu như vừa này chỉ là mưa phùn phất phơ, giờ đây đã biến thành mưa to tầm tã rồi. Cảm nhận được khí lạnh của cha, cu cậu rốt cục cũng “cất tiếng ca vang”.
Mình không có raw nên không hiểu nghĩa, đây là chèm bừa.
Leblan cứng ngắc vuốt đầu nó, liếc mắt nhìn đứa gái đã có dấu hiệu tỉnh lại, luống cuống tay chân nhét bình sữa trở vào cái miệng nhỏ nhắn của nó, muốn ngăn tiếng khóc lại.
Do có bình sữa, đứa nhỏ đói khát dừng khóc, hứng thú vô cùng hút hút, cho đến khi uống hết non nửa bình, cái bụng nhỏ no rồi mới nhả núm vú cao su ra.
Không nghe thấy tiếng khóc nữa, Leblan cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra, trẻ con đúng là rất đáng sợ…
Nhìn đứa gái vẫn đang ngủ say, lòng Leblan nhịn không được thấy may mắn. Nhẹ tay nhẹ chân muốn bỏ đứa lớn trong tay trở lại “nôi”,…
“Oa, oa, oa…” Mới nãy còn ngoan ngoãn, cu cậu bất chợt lại ầm ĩ, trớ toàn bộ sữa trong miệng ra. Phun hết lên người Leblan.
Nghe thấy tiếng khóc, Kỷ Tình Tình rốt cục cũng bị đánh thức, cũng lớn tiếng khóc theo.
Ôm con, nhìn hai đứa yêu quái càn quấy, Leblan cũng muốn khóc. Ngơ ngác đứng đực ra đó, hoàn toàn không biết phải làm sao cho tốt, lúc này nhìn gã còn đâu phong thái của thiếu tướng Leblan.
“Ha…” Khoa trương, Leblan về đến phòng Kỷ Hiểu Ngạn mới dám hít thở. Mới nãy may mà có Sắc Vi và một ông người hầu có kinh nghiệm chạy đến giúp đỡ, không thì gã quả thật không biết phải ứng phó với hai đứa nhóc kia thế nào.
Kỷ Hiểu Ngạn ngủ đến mơ mơ màng màng, nhưng vẫn cảm giác được có người nằm xuống cạnh mình, miễn cường tỉnh táo lại hỏi thăm một câu: “Viêm Tư và Tình Tình sao rồi?
“Không sao đâu, ngủ đi! Viêm Tư và Tình Tình đều đang ngủ.” Gắng sức nghe xong, Kỷ Hiểu Ngạn an tâm, nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ.
“Cám ơn em, đồng ý cho anh thêm cơ hội, anh không biết vì sao em trở lại, nhưng anh thật sự cảm ơn em vì đã trở lại.” Leblan nhu hòa cảm kích nhìn người đang ngủ. Nhẹ nhàng đặt lên mặt em ấy một nụ hôn.(ý nói đến việc Quẩy trọng sinh)
Nghĩ tới người này tiếp nhận mình lần thứ hai, ánh mắt Leblan thâm thúy mà dịu dàng cứ ngắm mãi, cho đến khi gã mệt, mới nằm xuống, nhưng vẫn không quên ôm chặt người bên cạnh, rồi mới yên tâm nhắm mắt lại.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, trong sự bối rối, Leblan đã từ một người cha không xứng chức, trở thành —— một người cha vẫn không xứng chức.
Nếu như không có Lộ và Hạ Tả, Leblan tuyệt đối sẽ cúc cung tận tụy, “đến chết không sờn”.
Nhưng hiện tại đã có thêm người hỗ trợ chăm sóc hai đứa nhỏ, gã cũng được giải thoát. Nguyên nhân này không chỉ ở hai đứa nhỏ mà phần nhiều chính là do ba ba của chúng nó —— Kỷ Hiểu Ngạn.
Sau khi vinh thăng thành ông bố bỉm sữa, Leblan chẳng tiến bộ gì, điều duy nhất gã làm được là tư thế ôm con ngày càng chuẩn. Trong biệt thự này gã mà đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất. Nguyên nhân tạo nên điều này rất nhiều, nhưng quan trọng nhất chính là —— mấy đứa nhỏ ngày nào chả không rời tay gã! ╮(╯╰)╭.
Hai đứa này từ nhỏ đã là “thần tài”, từ khi Kỷ Hiểu Ngạn sinh hai đứa nó ra, sinh ý cửa hàng tăng liên tục. Ngay cả việc viết tiểu thuyết hắn chẳng ngó ngàng gì vẫn thu được phản hồi tốt. Lúc ấy Kỷ Hiểu Ngạn rất kiếp sợ!!
Thế này thật phản khoa học! Vì thế nên cái người mê mệt hư vinh này ngày nào cũng vội vội vàng vàng lo cho sự nghiệp của mình, giao con cho ông bố “rảnh rỗi không có việc gì làm” ở nhà. Còn mình thì ra ngoài “chiến đấu”. Thật ra Kỷ Hiểu Ngạn không nói cho người khác biết, hắn thật sự rất thích bộ dạng “hiền tuệ” của Leblan khi ôm con ở nhà đợi mình về, khó hiểu đấy cơ mà hắn thích lắm.
Vì thế nên không biết nỗi khổ của Leblan. Ngày nào cũng ở nhà ôm con chờ Kỷ Hiểu Ngạn không ra ngoài, cuối cùng —— làm mãi thành quen.
Hôm nay cũng giống ngày thường, Kỷ Hiểu Ngạn từ bên ngoài trở về là gặp được Leblan, nhưng vừa vào cửa thấy cảnh sắc có chút khác lạ khiến hắn có chút kinh ngạc.
Kỳ quái, thật sự rất kỳ quái!
Không hỏi gì nhiều, Kỷ Hiểu Ngạn áp chế sữ kỳ quái trong lòng, bước vào.
“Bọn nhỏ đâu?”
“Đi chơi rồi.” Leblan đáp lại rất trấn định. Nhưng từ giọng gã có thể nhận ra một tia run rẩy khó nén.
“Sao muộn vậy, chưa về sao?”, nhìn sắc trời, Kỷ Hiểu Ngạn cau mày hỏi, cũng không hoài nghi lời nói của Leblan.
Không trả lời, Leblan dời đề tài đi.”Chúng ta ăn cơm đi!”
Leblan đi về phía trước, dắt tay Kỷ Hiểu Ngạn, dẫn hắn đến bàn ăn, lúc này bàn ăn đang được hoa hồng cùng nến trắng trang trí lộng lẫy. Ánh nên mơ hồ khiến người ta chỉ nghĩ đến hai chữ lãng mạn.
“Hí hí!”. Nhìn thấy thế, Kỷ Hiểu Ngạn có là người chết cũng biết sự khác thường của Leblan hôm nay là có ý gì. Nhướng mày, ngồi xuống. Bình tĩnh xử lý “bữa tối đầy ánh nến” do Leblan ân cần hầu hạ.
Lau lau miệng, Kỷ Hiểu Ngạn mỉm cười nói vưới Leblan: “Không tồi. Cám ơn. Em rất thích.”. Nhưng ngay khi Leblan vừa muốn há miệng cười ngây ngô thì hắn bỏ thêm một câu: “Nên tăng lương cho đầu bếp thôi, bữa cơm đêm nay ăn ngon ghê.”
Nghe thấy thế, mặt Leblan tái đi. Lòng dạ hận cái ông đầu bếp mập mạp cả ngày đều cười hi hí vô cùng.
Nhưng khi nhìn đến Kỷ Hiểu Ngạn muốn đi, phản ứng của tay so với não còn nhanh hơn vội kéo hắn lại.
“Có chuyện gì không?” Kỷ Hiểu Ngạn nghiền ngẫm những giọt mồ hôi chảy xuống trên trán Leblan, bộ dạng khẩn trương đến vậy của người này hắn chưa từng thấy qua a…
“Tặng em.” Dưới ánh nhìn của Kỷ Hiểu Ngạn, Leblan vươn tay móc từ trong túi quần của mình ra một hộp nhỏ. Nhìn ra…là một chiếc nhẫn.
Ở đây, trao nhẫn là có ý cầu hôn, nhưng…so với cầu hôn thì phần nhiều là có ý bày tỏ tình yêu sâu sắc hơn cả. Kiếp trước hắn chưa từng nhận được….Trái lại Bạch Ánh…
Nghĩ đến đây, lòng Kỷ Hiểu Ngạn rất khó chịu, ngay cả ánh mắt nhìn Leblan cũng sinh ra khó chịu. Nhưng người đàn ông còn đang đắm chìm trong không khí khẩn trương của lễ cầu hôn do chính mình tạo ra thì lại chẳng phát hiện ra, không thì gã sẽ không nói những lời tiếp theo.
“Chúng ta kết hôn đi!” Leblan khẩn thiết nhìn hắn.
“Như bây giờ không phải rất tốt sao!” Mỉm cười, Kỷ Hiểu Ngạn đáp lại.”So với lúc trước khi kết hôn tốt hơn nhiều.”
“Phải…., nhưng giờ chúng ta nhiều con đến thế, sao lại có thể không kết hôn được?” thấy phản ứng của Kỷ Hiểu Ngạn không giống mình tưởng tượng, Leblan nóng nảy.
“Nhưng không phải con vẫn gọi anh là cha, gọi cha anh là ông nội đó sao?”, đáp lại gã là một câu làm người ta nghẹn họng.
“Nhưng mà… Nhưng mà… Không giống.”, nghe thấy Kỷ Hiểu Ngạn nói, Leblan đột nhiên mồm miệng vụng về.
“Không có gì không giống cả.”, Kỷ Hiểu Ngạn không hề gì nói.
… …
“Anh muốn có một danh phận.” Vậy thì anh mới không phải ước ao em nữa. Cuối cùng Leblan vẫn yếu thế nói ra.
Từ khi Kỷ Hiểu Ngạn bận rộn công việc, mỗi ngày đều tiếp xúc với n trai n gái, Leblan thấy thế thì lo lắng, kết hôn thì chưa kết, nếu có ai quyến rũ em ấy, mình biết làm sao?
“Em sẽ không rời khỏi anh đâu, chỉ cần anh đừng rời đi trước là được.” Bi thương quá sâu, Kỷ Hiểu Ngạn không muốn cho Leblan toại nguyện, hơn nữa cảm giác được coi trọng lúc này rất thích, hắn hoàn toàn không định kết hôn. Hắn tiến về phía trước, ôm Leblan, vẻ mặt quyến rũ nắm tay anh ấy. Động đi động lại, không ngừng sờ sờ nơi này, sờ sờ nới kia…Chủ động dâng cho Leblan nhiều ngày không ăn thịt một chút ngon ngọt.
Nếu…, sói xám mắc câu rồi. Đối với cái người tự dâng đến cửa, Leblan cũng chẳng bỏ lỡ làm gì. Vuốt ve cánh mông co dãn mười phần của người ta, nội tâm kích động vô cùng.
Kỷ Hiểu Ngạn đột nhiên cười khì một cái, nhẹ nhàng thổi khí vào lỗ tai anh. Chân Leblan mềm nhũn, súng ống lên nòng. Nhìn cái người mị nhãn như tơ trong ngực mình. Cái gọi là “lý trí” trong đầu đứt cái phựt. Ôm lấy người đi vào phòng, vì thế đêm đó phiên hồng lãng, uyên ương triền miên. Hoàn toàn quên sạch những chuyện cần nói đêm nay.
Bình minh, Leblan tỉnh lại, nhìn người yêu cả người trần trụi, hồng ấn trải dài, ảo não nện xuống giường, bả vai nhụt chí rũ xuống. Lại thất bại…Sao định lực của mình luyện đến vậy mà vẫn không đỡ nổi khiêu khích chứ??? Sao kết hôn lại khó như thế? Trước đây rõ ràng —— đơn giản thế cơ mà. Nghĩ đến đơn giản, lòng Leblan lại hối hận không thôi. Trước khi là người ta ép anh kết hôn, giờ người ta không thèm kết hôn nữa, anh còn có thể làm được gì?
Vì thế… Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng. Leblan bắt đầu tham gia phó bản cầu hôn….và phó bản làm ông bố bỉm sữa của bánh bao. Tuy rằng boss lớn nhất của cả hai phó bản đang nằm ngay cạnh mình….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.