Chương 679: Căn phòng dưới đáy biển
Từ Noãn Noãn
19/03/2021
“Lâu đài?” Nghe đến đó, ánh mắt của tôi không khỏi sáng long lanh.
Dù sao tôi cũng chỉ là một nữ nhi, bất luận nữ nhi nào cũng mơ tưởng được ở trong một tòa lâu đài hóa thân như một nàng công chúa.
“An Tố, nàng cũng thích mấy tòa lâu đài kia sao?” Tiết Xán ở bên cạnh nhíu mày nhìn tôi, “Sao lúc trước nàng không chủ động bảo ta đặt trước phòng ở đấy?”
“Lâu đài đâu có thể nói ở là liền đến ở được.” Tôi nhìn Tiết Xán chỉ cảm thấy buồn cười, “Những người bình thường đi du lịch chỉ có thể ở trong mấy loại khách sạn mà thôi.”
Tiết Xán nhíu mày, không nói gì nữa, ngược lại là Tiểu Văn ở bên kia một mặt nhiệt tình hiếu khách nói: “Nếu như cô thích, có thể tới nhà chúng ta làm khách nha.”
“Tiểu Văn, cái này liệu có được không?” Tiểu Văn vừa đưa ra lời mời, không nghĩ bên cạnh James vốn im lặng nãy giờ lại đột nhiên mở miệng.
Thanh âm của anh ta không hẳn dễ nghe, nhưng tôi cũng không ngờ anh ta có thể nói được tiếng Trung lưu loát như vậy.
“Cái này có gì không được!” Tiểu Văn không khỏi cong môi, một mặt không tình nguyện nói, “Dù sao lâu đài nhà anh cũng rộng lớn như vậy, thêm một hai người khách đến càng vui vẻ hơn chứ sao?”
“Chị của ta trước giờ vẫn luôn ở bên trong lâu đài.” James thanh âm thanh lãnh, “Cá tính quá hướng nội, không thích tiếp xúc với người lạ.”
“Vậy sao.” Tiểu Văn nghe vậy cũng không thể cùng James nói tiếp, đành phải lúng túng nhìn chúng tôi cười cười, “Thật ngại quá. Ta tại có nhìn qua tấm ảnh tòa lâu đài nhà James, thấy thật sự rất mỹ lệ, nên là thật tình thích thú, muốn mời các cậu tới làm khách.”
Tôi nhìn trước mắt Tiểu Văn cùng James cặp đôi này, bên ngoài mặc dù không có biểu hiện gì, nhưng trong nội tâm của tôi vẫn luôn cảm thấy có một cảm giác hơi kỳ quái.
Nhưng tôi ngoài mặt vẫn là khẽ cười nói: “Không sao.”
Hành trình trên máy bay quả thật dài dằng dặc, Tiết Xán và James vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng thực ra từ khí tức phát ra tôi có thể cảm giác được, hai người bọn họ đều không có ngủ.
Mà Tiểu Văn thì lại một mực muốn cùng tôi nói chuyện phiếm trên trời dưới biển, chặng đường dài dằng dặc bởi vì có Tiểu Văn làm bạn, tôi lại thấy thời gian ngược lại là trôi qua rất nhanh.
Rốt cuộc cũng đến sân bay thành phố Q. Máy bay hạ cánh, chúng tôi cùng vợ chồng Tiểu Văn nói lời cáo biệt.
Tiểu Văn đặc biệt lưu luyến không rời, cùng tôi trao đổi địa chỉ Wechat xong mới rời đi.
Vì để hưởng thụ chuyển đi chỉ dành riêng cho hai người, chúng tôi cũng không liên hệ người của Tiết gia bên này đến thu xếp, chỉ là tự mình gọi một chiếc taxi đi đến khách sạn Thế Kỷ.
Chúng tôi lần này đi du lịch là tới một thành phố ven biển, khách sạn cũng liền ở cạnh bờ biển.
Đi vào khách sạn, điều khiến tôi ngạc nhiên là nhân viên phục vụ không đưa chúng tôi lên lầu, mà là vào trong một thang máy, di chuyển xuống dưới.
“Phòng khách sạn ở bên dưới sao?” Tôi kinh ngạc hỏi Tiết Xán.
Tiết Xán khẽ cười một tiếng, “Đến nơi nàng sẽ biết.”
Thang máy di chuyển một hồi, khi cửa thang máy vừa mở, tôi tròn xoe đôi mắt, kinh ngạc thốt lên: “Tiết Xán! Trời ơi! Căn phòng này phải nói là quá tuyệt đi!”
Tiết Xán cùng tôi bước vào phòng, chính là căn phòng nổi tiếng nhất khách sạn Thế Kỷ. Căn phòng dưới đáy biển.
Sở dĩ gọi là căn phòng dưới đáy biển, kỳ thật chính là gian phòng này nằm ở sâu dưới đáy biển, bốn phía toàn bộ đều là pha lê trong suốt, bên ngoài những bức tường pha lê đó chính là đại dương mênh mông, mọi người có thể ngồi trong phòng mà nhìn ra bên ngoài đủ loại san hô và vô vàn các loài sinh vật biển kỳ thú bơi lượn xung quanh.
“Nàng có thích không?”
Tiết Xán nhìn tôi hưng phấn xông vào căn phòng, không ngừng trầm trồ xuýt xoa nhìn cảnh vật xung quanh, khẽ cười đi tới, ở bên tai tôi nói nhỏ một câu, lại từ phía sau ôm lấy tôi, khí tức băng lạnh quét qua vành tai lan xuống cổ, từng chút từng chút khiến tôi hơi run.
Tôi cười một tiếng, “Em rất thích.”
Bên ngoài những bức tường trong suốt, vô số hải ngư kết thành từng đoàn bơi lượn, xa xa lại trông thấy những rặng san hô rực rỡ sắc màu, thêm ánh đèn đặc biệt lung linh, làm cảnh vật trở nên đẹp không sao tả xiết.
“Nàng thích là được rồi.” Nhìn tôi một mặt là dáng vẻ cao hứng, Tiết Xán thanh âm trầm thấp, lại cúi đầu ngậm lấy vành tai của tôi.
Tôi cảm giác được bầu không khí có chút không đúng, lập tức lảng ra: “Chàng có đói bụng không? Em tìm cho chàng một chút đồ ăn nhé?”
Nói xong tôi liền nhanh lẩn vào phòng bếp.
Căn phòng dưới đáy biển này căn bản như một căn hộ hoàn chỉnh, phòng bếp cũng có đủ.
Nhìn tôi lóng nga lóng ngóng trong gian bếp, Tiết Xán không khỏi cười, “Nàng nhất định muốn tự làm sao? Nàng có thể gọi phục vụ mang đồ ăn đến, đồ ăn ở đây cũng không tệ. Hoặc ta có thể làm cho nàng.”
Tôi trừng mắt nhìn Tiết Xán, “Chàng không nên xem thường em! Lúc ở Mỹ, em cũng từng làm qua một số món đơn giản, hôm nay nhất định sẽ khiến chàng mở rộng tầm mắt.”
Tôi một mình một ngựa ở trong phòng bếp khoa nồi múa chảo một lúc lâu, rốt cuộc cùng bày ra được một món được gọi là cơm chiên, phấn khởi đưa đến trước mặt Tiết Xán.
“Chàng nếm thử một chút xem sao.”
Tiết Xán cầm lấy đĩa cơm chiên, dùng thìa gảy gảy một chút, lập tức nhìn thấy phía dưới một màu đen, nhíu mày, “Nàng cho người vừa mới qua cơn bệnh nặng ăn món này sao?”
“Ôi, chàng cũng đừng bắt bẻ nha. Chàng cũng biết tay nghề của em chỉ được như vậy.” Tôi trưng mắt nhìn Tiết Xán, “Nếu chàng không muốn ăn thì thôi, để em gọi phục vụ mang đồ ăn đến.”
Vừa định cầm cái đĩa trên tay Tiết Xán lấy đi, không ngờ Tiết Xán bỗng dưng bắt lấy cổ tay tôi, thấp giọng nói: “Không sao, ta ăn.”
Nói xong, Tiết Xán cầm thìa xúc một miếng cho vào miệng, nhưng là vừa nhét vào miệng, lông mày lại hơi nhíu lên.
“Thế nào, không ngon sao?” Tôi không khỏi có chút trong lòng run sợ, “Nhưng mà vừa rồi em rõ ràng cũng nếm thử, là ăn được nha.”
“Ừm, hương vị khá tốt.” Tiết Xán rất mau đem cơm chiên nuốt vào, mặt không đổi sắc từng thìa từng thìa đem cơm chiên ăn hết.
Tôi thấy một màn như vậy cười càng thêm vui vẻ, “Em nói rồi mà, món này cũng không tệ lắm đúng không? Em trong lúc nấu cũng đã nếm thử, thấy thật sự không tệ.”
“Ừm.” Tiết Xán ăn xong một nửa, đột nhiên quay sang bên cạnh lấy cốc rót cho mình một ly nước uống.
Trong nội tâm của tôi hiếu kỳ, nhịn không được vụng trộm đi qua, cầm lấy 1 thìa cho vào miệng.
Cũng không ngờ cơm vừa nhét vào miệng, sắc mặt tôi liền đại biến!
“Phì phì! Cái cơm này sao lại mặn như vậy!” Tôi trợn tròn đôi mắt, nhìn Tiết Xán, “Cơm chiên mặn như vậy, làm sao chàng ăn được?” Tôi không nhịn được hoài nghi, chẳng lẽ vị giác của cái lão quỷ này có vấn đề?
“Đích thật là quá mặn, nhưng không phải nàng nói nàng đã nếm thử rồi sao?” Tiết Xán hướng phía tôi nhíu mày, rất nhanh lại cầm lấy cơm chiên, tiếp tục ăn.
“Ây da, cơm này mặn như vậy chàng đừng ăn.” Tôi tranh thủ thời gian muốn giành lại cái thìa “Em vừa rồi tùy ý lấy một thìa phía trên nhất nếm thử, có thể là dưới đáy muối ăn chưa tản ra hết. Bất quá cái này là quá mặn, đối với thân thể là không tốt, chàng đừng ăn nữa.”
“Không có gì đối với thân thể ta là không tốt.” Tiết Xán khẽ cười một tiếng, “Nàng chẳng lẽ quên, ta không là người, không cần chiếu cố thân thể làm gì.”
Tôi sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới Tiết Xán là một tên quỷ già chín trăm năm, ăn nhiều muối một chút đối với thân thể hắn cũng không có ảnh hưởng gì.
Mắt tôi trợn tròn nhìn Tiết Xán ăn hết đĩa cơm chiên, tôi đang chuẩn bị thu thập đĩa dọn dẹp, nhưng Tiết Xán đột nhiên nắm chặt cổ tay của tôi, dùng sức một cái liền đem cả người tôi kéo vào lồng ngực.
“Tiết Xán chàng làm gì vậy?” Tôi giật nảy mình.
“An Tố.” Tiết Xán vùi đầu vào cổ tôi, thanh âm trầm thấp, “Ta còn chưa có thực sự ăn no.”
Dù sao tôi cũng chỉ là một nữ nhi, bất luận nữ nhi nào cũng mơ tưởng được ở trong một tòa lâu đài hóa thân như một nàng công chúa.
“An Tố, nàng cũng thích mấy tòa lâu đài kia sao?” Tiết Xán ở bên cạnh nhíu mày nhìn tôi, “Sao lúc trước nàng không chủ động bảo ta đặt trước phòng ở đấy?”
“Lâu đài đâu có thể nói ở là liền đến ở được.” Tôi nhìn Tiết Xán chỉ cảm thấy buồn cười, “Những người bình thường đi du lịch chỉ có thể ở trong mấy loại khách sạn mà thôi.”
Tiết Xán nhíu mày, không nói gì nữa, ngược lại là Tiểu Văn ở bên kia một mặt nhiệt tình hiếu khách nói: “Nếu như cô thích, có thể tới nhà chúng ta làm khách nha.”
“Tiểu Văn, cái này liệu có được không?” Tiểu Văn vừa đưa ra lời mời, không nghĩ bên cạnh James vốn im lặng nãy giờ lại đột nhiên mở miệng.
Thanh âm của anh ta không hẳn dễ nghe, nhưng tôi cũng không ngờ anh ta có thể nói được tiếng Trung lưu loát như vậy.
“Cái này có gì không được!” Tiểu Văn không khỏi cong môi, một mặt không tình nguyện nói, “Dù sao lâu đài nhà anh cũng rộng lớn như vậy, thêm một hai người khách đến càng vui vẻ hơn chứ sao?”
“Chị của ta trước giờ vẫn luôn ở bên trong lâu đài.” James thanh âm thanh lãnh, “Cá tính quá hướng nội, không thích tiếp xúc với người lạ.”
“Vậy sao.” Tiểu Văn nghe vậy cũng không thể cùng James nói tiếp, đành phải lúng túng nhìn chúng tôi cười cười, “Thật ngại quá. Ta tại có nhìn qua tấm ảnh tòa lâu đài nhà James, thấy thật sự rất mỹ lệ, nên là thật tình thích thú, muốn mời các cậu tới làm khách.”
Tôi nhìn trước mắt Tiểu Văn cùng James cặp đôi này, bên ngoài mặc dù không có biểu hiện gì, nhưng trong nội tâm của tôi vẫn luôn cảm thấy có một cảm giác hơi kỳ quái.
Nhưng tôi ngoài mặt vẫn là khẽ cười nói: “Không sao.”
Hành trình trên máy bay quả thật dài dằng dặc, Tiết Xán và James vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng thực ra từ khí tức phát ra tôi có thể cảm giác được, hai người bọn họ đều không có ngủ.
Mà Tiểu Văn thì lại một mực muốn cùng tôi nói chuyện phiếm trên trời dưới biển, chặng đường dài dằng dặc bởi vì có Tiểu Văn làm bạn, tôi lại thấy thời gian ngược lại là trôi qua rất nhanh.
Rốt cuộc cũng đến sân bay thành phố Q. Máy bay hạ cánh, chúng tôi cùng vợ chồng Tiểu Văn nói lời cáo biệt.
Tiểu Văn đặc biệt lưu luyến không rời, cùng tôi trao đổi địa chỉ Wechat xong mới rời đi.
Vì để hưởng thụ chuyển đi chỉ dành riêng cho hai người, chúng tôi cũng không liên hệ người của Tiết gia bên này đến thu xếp, chỉ là tự mình gọi một chiếc taxi đi đến khách sạn Thế Kỷ.
Chúng tôi lần này đi du lịch là tới một thành phố ven biển, khách sạn cũng liền ở cạnh bờ biển.
Đi vào khách sạn, điều khiến tôi ngạc nhiên là nhân viên phục vụ không đưa chúng tôi lên lầu, mà là vào trong một thang máy, di chuyển xuống dưới.
“Phòng khách sạn ở bên dưới sao?” Tôi kinh ngạc hỏi Tiết Xán.
Tiết Xán khẽ cười một tiếng, “Đến nơi nàng sẽ biết.”
Thang máy di chuyển một hồi, khi cửa thang máy vừa mở, tôi tròn xoe đôi mắt, kinh ngạc thốt lên: “Tiết Xán! Trời ơi! Căn phòng này phải nói là quá tuyệt đi!”
Tiết Xán cùng tôi bước vào phòng, chính là căn phòng nổi tiếng nhất khách sạn Thế Kỷ. Căn phòng dưới đáy biển.
Sở dĩ gọi là căn phòng dưới đáy biển, kỳ thật chính là gian phòng này nằm ở sâu dưới đáy biển, bốn phía toàn bộ đều là pha lê trong suốt, bên ngoài những bức tường pha lê đó chính là đại dương mênh mông, mọi người có thể ngồi trong phòng mà nhìn ra bên ngoài đủ loại san hô và vô vàn các loài sinh vật biển kỳ thú bơi lượn xung quanh.
“Nàng có thích không?”
Tiết Xán nhìn tôi hưng phấn xông vào căn phòng, không ngừng trầm trồ xuýt xoa nhìn cảnh vật xung quanh, khẽ cười đi tới, ở bên tai tôi nói nhỏ một câu, lại từ phía sau ôm lấy tôi, khí tức băng lạnh quét qua vành tai lan xuống cổ, từng chút từng chút khiến tôi hơi run.
Tôi cười một tiếng, “Em rất thích.”
Bên ngoài những bức tường trong suốt, vô số hải ngư kết thành từng đoàn bơi lượn, xa xa lại trông thấy những rặng san hô rực rỡ sắc màu, thêm ánh đèn đặc biệt lung linh, làm cảnh vật trở nên đẹp không sao tả xiết.
“Nàng thích là được rồi.” Nhìn tôi một mặt là dáng vẻ cao hứng, Tiết Xán thanh âm trầm thấp, lại cúi đầu ngậm lấy vành tai của tôi.
Tôi cảm giác được bầu không khí có chút không đúng, lập tức lảng ra: “Chàng có đói bụng không? Em tìm cho chàng một chút đồ ăn nhé?”
Nói xong tôi liền nhanh lẩn vào phòng bếp.
Căn phòng dưới đáy biển này căn bản như một căn hộ hoàn chỉnh, phòng bếp cũng có đủ.
Nhìn tôi lóng nga lóng ngóng trong gian bếp, Tiết Xán không khỏi cười, “Nàng nhất định muốn tự làm sao? Nàng có thể gọi phục vụ mang đồ ăn đến, đồ ăn ở đây cũng không tệ. Hoặc ta có thể làm cho nàng.”
Tôi trừng mắt nhìn Tiết Xán, “Chàng không nên xem thường em! Lúc ở Mỹ, em cũng từng làm qua một số món đơn giản, hôm nay nhất định sẽ khiến chàng mở rộng tầm mắt.”
Tôi một mình một ngựa ở trong phòng bếp khoa nồi múa chảo một lúc lâu, rốt cuộc cùng bày ra được một món được gọi là cơm chiên, phấn khởi đưa đến trước mặt Tiết Xán.
“Chàng nếm thử một chút xem sao.”
Tiết Xán cầm lấy đĩa cơm chiên, dùng thìa gảy gảy một chút, lập tức nhìn thấy phía dưới một màu đen, nhíu mày, “Nàng cho người vừa mới qua cơn bệnh nặng ăn món này sao?”
“Ôi, chàng cũng đừng bắt bẻ nha. Chàng cũng biết tay nghề của em chỉ được như vậy.” Tôi trưng mắt nhìn Tiết Xán, “Nếu chàng không muốn ăn thì thôi, để em gọi phục vụ mang đồ ăn đến.”
Vừa định cầm cái đĩa trên tay Tiết Xán lấy đi, không ngờ Tiết Xán bỗng dưng bắt lấy cổ tay tôi, thấp giọng nói: “Không sao, ta ăn.”
Nói xong, Tiết Xán cầm thìa xúc một miếng cho vào miệng, nhưng là vừa nhét vào miệng, lông mày lại hơi nhíu lên.
“Thế nào, không ngon sao?” Tôi không khỏi có chút trong lòng run sợ, “Nhưng mà vừa rồi em rõ ràng cũng nếm thử, là ăn được nha.”
“Ừm, hương vị khá tốt.” Tiết Xán rất mau đem cơm chiên nuốt vào, mặt không đổi sắc từng thìa từng thìa đem cơm chiên ăn hết.
Tôi thấy một màn như vậy cười càng thêm vui vẻ, “Em nói rồi mà, món này cũng không tệ lắm đúng không? Em trong lúc nấu cũng đã nếm thử, thấy thật sự không tệ.”
“Ừm.” Tiết Xán ăn xong một nửa, đột nhiên quay sang bên cạnh lấy cốc rót cho mình một ly nước uống.
Trong nội tâm của tôi hiếu kỳ, nhịn không được vụng trộm đi qua, cầm lấy 1 thìa cho vào miệng.
Cũng không ngờ cơm vừa nhét vào miệng, sắc mặt tôi liền đại biến!
“Phì phì! Cái cơm này sao lại mặn như vậy!” Tôi trợn tròn đôi mắt, nhìn Tiết Xán, “Cơm chiên mặn như vậy, làm sao chàng ăn được?” Tôi không nhịn được hoài nghi, chẳng lẽ vị giác của cái lão quỷ này có vấn đề?
“Đích thật là quá mặn, nhưng không phải nàng nói nàng đã nếm thử rồi sao?” Tiết Xán hướng phía tôi nhíu mày, rất nhanh lại cầm lấy cơm chiên, tiếp tục ăn.
“Ây da, cơm này mặn như vậy chàng đừng ăn.” Tôi tranh thủ thời gian muốn giành lại cái thìa “Em vừa rồi tùy ý lấy một thìa phía trên nhất nếm thử, có thể là dưới đáy muối ăn chưa tản ra hết. Bất quá cái này là quá mặn, đối với thân thể là không tốt, chàng đừng ăn nữa.”
“Không có gì đối với thân thể ta là không tốt.” Tiết Xán khẽ cười một tiếng, “Nàng chẳng lẽ quên, ta không là người, không cần chiếu cố thân thể làm gì.”
Tôi sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới Tiết Xán là một tên quỷ già chín trăm năm, ăn nhiều muối một chút đối với thân thể hắn cũng không có ảnh hưởng gì.
Mắt tôi trợn tròn nhìn Tiết Xán ăn hết đĩa cơm chiên, tôi đang chuẩn bị thu thập đĩa dọn dẹp, nhưng Tiết Xán đột nhiên nắm chặt cổ tay của tôi, dùng sức một cái liền đem cả người tôi kéo vào lồng ngực.
“Tiết Xán chàng làm gì vậy?” Tôi giật nảy mình.
“An Tố.” Tiết Xán vùi đầu vào cổ tôi, thanh âm trầm thấp, “Ta còn chưa có thực sự ăn no.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.