Chương 1042: Cẩn thận dưới gầm giường
Từ Noãn Noãn
22/04/2021
Edit by Như Oanh
"Cảnh sát, các người tới thật đúng lúc. Nếu không tới đây, kẻ sát nhân này sẽ giết ta. Đừng để nàng chạy mất. Điền Trà Trấn, gặp phải một người coi thường pháp luật như vậy cũng thật là xui xẻo tám kiếp rồi. Đã đến lúc trưởng bối của ngươi phải thảo luận với thị trưởng. Đừng để kẻ sát nhân vào thị trấn, và người mà nàng giết có thể là người thân của chúng ta. "
Nhân viên lễ tân kia rất hùng hồn, cô ấy nói một tràng dài không một chút thở dốc.
Ngay cả người bị oan mà tôi cũng bị thuyết phục bởi lời nói dài của cô ấy, tất nhiên, tiền đề là cô ấy không vu khống tôi.
"Vô lý, tôi không biết phải nói gì. Nếu tôi muốn giết cô ta, tôi có cần phải ở dưới camera không?"
Vừa nói, tôi vừa hếch cằm lên để chỉ rằng có một camera 360 độ ở ngay trước mặt.
Người phụ nữ ở quầy lễ tân dường như đã hiểu ra điều này, và cả cô ấy và cảnh sát đều liếc về phía máy quay.
Cô ấy đối xử với tôi như thể cô ấy không hiểu gì cả.
" "Ai biết ngươi có phải hay không cố ý ngay trước camera trước mặt, bất chấp vương pháp làm chuyện thương thiên hại lý, chuyện tối ngày hôm qua cũng không cũng là đạo lý này, biết rõ quán trọ trên dưới sẽ có camera, ngươi ngay cả một cái cũng không có xử lý liền tàn nhẫn đến toái thi!"
Tôi chưa bao giờ thấy một người mở mắt và nói rằng mình bị mù, và hôm nay là lần đầu tiên.
Ai cũng không có ngốc như vậy sẽ tại tươi sáng càn khôn làm chuyện thương thiên hại lý, nàng thế mà cứ như vậy cắm bên trên ta.
Bất quá, cô ấy đề cập đến những gì đã xảy ra đêm qua, và sau đó nói về hướng camera. Edit by Như Oanh
Tôi lại nhớ đến kẻ sát nhân tàn phế. Nếu cô ta tấn công và thực hiện một vụ tấn công mà không xử lý camera, thì chắc chắn sẽ có hình ảnh của cô ta trong khách sạn. Thậm chí tôi có thể nghĩ ra câu hỏi này. Tại sao không ai điều tra được Cho đến bây giờ? Kẻ khả nghi đã vào phòng vào đêm gây án?
Khi tôi ném câu hỏi này cho cảnh sát, câu trả lời của anh ta thực sự chỉ thẳng tay vào tôi.
"Đêm đó, ngoại trừ người chết, ngươi là người duy nhất tiến vào."
Các cảnh sát trẻ đánh giá mức độ đáng ngờ trong vụ thảm sát của tôi, và những gì tôi đã làm với người phụ nữ lễ tân trước đó, họ càng nghi ngờ tôi hơn.
Thậm chí để họ có một loại kẻ xấu mình là kẻ giết người và phải được tại ngoại.
Tôi nghĩ bây giờ tôi khó có thể tranh luận với họ.
Khi tôi đang định tranh luận lại thì Lâm Phong, đội trưởng Đội điều tra hình sự đã dừng lại ở cầu thang.
"Được rồi, A Vĩ để cô ta đi. Trưởng cảnh ti đã hứa sẽ cho cô ấy được tại ngoại tạm thời và hợp tác với chúng tôi để truy tìm kẻ sát nhân."
Lúc Lâm Phong nói lời này, hiển nhiên là thuyết phục người khác, hình như là nghi ngờ ta, Hạ Lẫm ở ngay sau lưng.
"Đội trưởng, cô ấy rõ ràng là..."
Nam cảnh sát tên A Vĩ không muốn thả tôi ra, nhưng Lâm Phong lại trừng mắt nhìn anh ta, anh ta chỉ có thể không cam lòng nới lỏng còng tay đang giữ tôi lại.
"Biết trong lòng cậu đang suy nghĩ gì, bình tĩnh đi, chúng ta là cảnh sát, sẽ không để lọt kẻ sát nhân nào."
Khi Lâm Phong bước đến gần tôi, anh ta dường như đang dạy cho người cảnh sát trẻ cách xử lý một vụ án, thật ra, đôi mắt đen đó cứ nhìn chằm chằm vào tôi, thấy anh ta như vậy, anh ta quyết tâm đưa tôi ra trước công lý, chỉ vì Trở ngại Hạ Lẫm nên bắt tôi không thành công.
Edit by Như Oanh
Tôi khó chịu vì bị nhìn chằm chằm một lúc.
Nhìn thấy Hạ Lẫm, tôi lướt tới.
“Hạ Lẫm.” Ta gọi Hạ Lẫm, nhìn thấy thân thể không bị thương tổn của anh, lo lắng trong lòng dần dần giảm bớt, nhưng khi tầm mắt quanh quẩn nhìn về phía sau, lại không thấy bóng dáng ấm áp quen thuộc, ta liền sững sờ.
"Tiết Phong đâu?"
Đã lâu không gặp Tiết Phong, trong lòng thật sự lại nhắc tới.
Dù sao ta cũng là sư phụ dạy ta mấy tháng, ta đối với Tiết Phong vẫn là quan tâm.
Những suy nghĩ khó chịu mà tôi có trong căn phòng cho thuê trước đó lại xuất hiện, và mí mắt phải nhảy nhanh lên.
Hạ Lẫm xa lạ nhìn ta vẻ mặt căng thẳng: "Tại trong phòng xảy ra chuyện cái gian phòng kia, làm sao rồi?"
"Không sao đâu."
Tôi đang nói là ổn, nhưng hành động của tôi hoàn toàn khác với những gì tôi trả lời, tôi thấy tôi nhảy lên lầu rất nhanh, lao đến hiện trường nơi xảy ra vụ tai nạn.
Khi tôi chạy đến hiện trường, xung quanh được ngăn cách bởi hàng rào màu vàng của cảnh sát, nhưng không có một cảnh sát nào trong phòng.
Không phải những cảnh sát phải khám xét hiện trường án mạng trong nhà sao?
Tôi nhíu mày, trong lòng càng căng thẳng, luôn cảm thấy mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng mất kiểm soát.
Ta dỡ bỏ kết giới, đi vào thư phòng, bên trong kêu to: "Tiết Phong? Sư phụ, Tiết Phong? Anh có ở bên trong không?"
Tôi cố gắng hét lên hai lần, nhưng không có âm thanh nào trong phòng.
Không phải Hạ Lẫm nói Tiết Phong đang ở trong phòng sao?
Tại sao không ai phản hồi cho tôi?
Tôi hồi hộp bước một bước lớn vào trong, hét lên tên Tiết Phong. Edit by Như Oanh
Kết quả vừa vào phòng, nhìn thấy Tiết Phong trần nửa người ôm lấy bờ vai chảy máu, ta hoàn toàn choáng váng.
"Tiết Phong, làm sao vậy, ai tấn công anh, đổ nhiều máu như vậy!"
Quả nhiên khẳng định lo lắng trong lòng, Tiết Phong bị tai nạn, bị hung khí sắc nhọn đâm qua vai trái chảy rất nhiều máu, ta cả người đều ngốc.
Tiết Phong đang nửa tỉnh nửa mê nghe thấy giọng nói của tôi, yếu ớt đáp lại: "Cái phòng này, không đơn giản."
Nói xong sáu chữ này, anh ta hoàn toàn ngất đi.
Vai chảy máu khiến tôi hoảng sợ, tôi vội vàng lê xác anh ra khỏi phòng.
Vừa mới di chuyển được vài phút, tôi đột nhiên cảm thấy phía sau có ánh mắt oán giận khiến tôi khó chịu, quay đầu lại không bắt được gì.
Một cái nhìn có nghĩa là một ai đó, nhưng không có ai ở phía sau.
Một cơn gió thổi qua, hơi thở lạnh lẽo phả vào cổ áo, ta rùng mình một cái, cảm thấy kỳ quái, động tác trên tay trở nên chủ động, vội vàng lôi Tiết Phong ra ngoài.
Vào lúc tôi ra khỏi cửa, tôi không biết rằng có một đôi mắt đỏ quỷ dị đang nhìn chằm chằm vào tôi dưới chiếc giường to lớn trong phòng.
Vừa ra tới cửa liền nhìn thấy Hạ Lẫm, mở miệng kêu anh điện thoại 120 gọi xe cấp cứu.
"Hạ Lẫm, nhanh lên, đánh 120, Tiết Phong xảy ra chuyện!"
Vừa dứt lời, Hạ Lẫm đã nhanh chóng phát đi cuộc gọi 120, lúc Lâm Phong chạy nhanh ra hành lang, xe cứu thương 120 đã tới.
Là nhân chứng đầu tiên, tôi cùng Hạ Lẫm lên xe cứu thương, cùng Tiết Phong rời đi.
Vai của Tiết Phong bị đâm tới mức máu chảy nhiều không kịp cầm máu, anh được đẩy ra ngoài sau khi nằm trong phòng cấp cứu suốt 3 tiếng đồng hồ.
Khi bị đẩy ra, sắc mặt tái mét khiến tôi hoảng sợ.
Tiết Phong cả người tê dại, cả đêm đều ngủ, ngày hôm sau cũng không có tỉnh lại.
Tôi lo lắng đi đi lại lại trong phòng, thậm chí có cảnh sát đến điều tra về việc Tiết Phong gặp nạn đều bị tôi từ chối.
Trong tiềm thức không muốn Tiết Phong bị thương.
Edit by Như Oanh
"Cảnh sát, các người tới thật đúng lúc. Nếu không tới đây, kẻ sát nhân này sẽ giết ta. Đừng để nàng chạy mất. Điền Trà Trấn, gặp phải một người coi thường pháp luật như vậy cũng thật là xui xẻo tám kiếp rồi. Đã đến lúc trưởng bối của ngươi phải thảo luận với thị trưởng. Đừng để kẻ sát nhân vào thị trấn, và người mà nàng giết có thể là người thân của chúng ta. "
Nhân viên lễ tân kia rất hùng hồn, cô ấy nói một tràng dài không một chút thở dốc.
Ngay cả người bị oan mà tôi cũng bị thuyết phục bởi lời nói dài của cô ấy, tất nhiên, tiền đề là cô ấy không vu khống tôi.
"Vô lý, tôi không biết phải nói gì. Nếu tôi muốn giết cô ta, tôi có cần phải ở dưới camera không?"
Vừa nói, tôi vừa hếch cằm lên để chỉ rằng có một camera 360 độ ở ngay trước mặt.
Người phụ nữ ở quầy lễ tân dường như đã hiểu ra điều này, và cả cô ấy và cảnh sát đều liếc về phía máy quay.
Cô ấy đối xử với tôi như thể cô ấy không hiểu gì cả.
" "Ai biết ngươi có phải hay không cố ý ngay trước camera trước mặt, bất chấp vương pháp làm chuyện thương thiên hại lý, chuyện tối ngày hôm qua cũng không cũng là đạo lý này, biết rõ quán trọ trên dưới sẽ có camera, ngươi ngay cả một cái cũng không có xử lý liền tàn nhẫn đến toái thi!"
Tôi chưa bao giờ thấy một người mở mắt và nói rằng mình bị mù, và hôm nay là lần đầu tiên.
Ai cũng không có ngốc như vậy sẽ tại tươi sáng càn khôn làm chuyện thương thiên hại lý, nàng thế mà cứ như vậy cắm bên trên ta.
Bất quá, cô ấy đề cập đến những gì đã xảy ra đêm qua, và sau đó nói về hướng camera. Edit by Như Oanh
Tôi lại nhớ đến kẻ sát nhân tàn phế. Nếu cô ta tấn công và thực hiện một vụ tấn công mà không xử lý camera, thì chắc chắn sẽ có hình ảnh của cô ta trong khách sạn. Thậm chí tôi có thể nghĩ ra câu hỏi này. Tại sao không ai điều tra được Cho đến bây giờ? Kẻ khả nghi đã vào phòng vào đêm gây án?
Khi tôi ném câu hỏi này cho cảnh sát, câu trả lời của anh ta thực sự chỉ thẳng tay vào tôi.
"Đêm đó, ngoại trừ người chết, ngươi là người duy nhất tiến vào."
Các cảnh sát trẻ đánh giá mức độ đáng ngờ trong vụ thảm sát của tôi, và những gì tôi đã làm với người phụ nữ lễ tân trước đó, họ càng nghi ngờ tôi hơn.
Thậm chí để họ có một loại kẻ xấu mình là kẻ giết người và phải được tại ngoại.
Tôi nghĩ bây giờ tôi khó có thể tranh luận với họ.
Khi tôi đang định tranh luận lại thì Lâm Phong, đội trưởng Đội điều tra hình sự đã dừng lại ở cầu thang.
"Được rồi, A Vĩ để cô ta đi. Trưởng cảnh ti đã hứa sẽ cho cô ấy được tại ngoại tạm thời và hợp tác với chúng tôi để truy tìm kẻ sát nhân."
Lúc Lâm Phong nói lời này, hiển nhiên là thuyết phục người khác, hình như là nghi ngờ ta, Hạ Lẫm ở ngay sau lưng.
"Đội trưởng, cô ấy rõ ràng là..."
Nam cảnh sát tên A Vĩ không muốn thả tôi ra, nhưng Lâm Phong lại trừng mắt nhìn anh ta, anh ta chỉ có thể không cam lòng nới lỏng còng tay đang giữ tôi lại.
"Biết trong lòng cậu đang suy nghĩ gì, bình tĩnh đi, chúng ta là cảnh sát, sẽ không để lọt kẻ sát nhân nào."
Khi Lâm Phong bước đến gần tôi, anh ta dường như đang dạy cho người cảnh sát trẻ cách xử lý một vụ án, thật ra, đôi mắt đen đó cứ nhìn chằm chằm vào tôi, thấy anh ta như vậy, anh ta quyết tâm đưa tôi ra trước công lý, chỉ vì Trở ngại Hạ Lẫm nên bắt tôi không thành công.
Edit by Như Oanh
Tôi khó chịu vì bị nhìn chằm chằm một lúc.
Nhìn thấy Hạ Lẫm, tôi lướt tới.
“Hạ Lẫm.” Ta gọi Hạ Lẫm, nhìn thấy thân thể không bị thương tổn của anh, lo lắng trong lòng dần dần giảm bớt, nhưng khi tầm mắt quanh quẩn nhìn về phía sau, lại không thấy bóng dáng ấm áp quen thuộc, ta liền sững sờ.
"Tiết Phong đâu?"
Đã lâu không gặp Tiết Phong, trong lòng thật sự lại nhắc tới.
Dù sao ta cũng là sư phụ dạy ta mấy tháng, ta đối với Tiết Phong vẫn là quan tâm.
Những suy nghĩ khó chịu mà tôi có trong căn phòng cho thuê trước đó lại xuất hiện, và mí mắt phải nhảy nhanh lên.
Hạ Lẫm xa lạ nhìn ta vẻ mặt căng thẳng: "Tại trong phòng xảy ra chuyện cái gian phòng kia, làm sao rồi?"
"Không sao đâu."
Tôi đang nói là ổn, nhưng hành động của tôi hoàn toàn khác với những gì tôi trả lời, tôi thấy tôi nhảy lên lầu rất nhanh, lao đến hiện trường nơi xảy ra vụ tai nạn.
Khi tôi chạy đến hiện trường, xung quanh được ngăn cách bởi hàng rào màu vàng của cảnh sát, nhưng không có một cảnh sát nào trong phòng.
Không phải những cảnh sát phải khám xét hiện trường án mạng trong nhà sao?
Tôi nhíu mày, trong lòng càng căng thẳng, luôn cảm thấy mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng mất kiểm soát.
Ta dỡ bỏ kết giới, đi vào thư phòng, bên trong kêu to: "Tiết Phong? Sư phụ, Tiết Phong? Anh có ở bên trong không?"
Tôi cố gắng hét lên hai lần, nhưng không có âm thanh nào trong phòng.
Không phải Hạ Lẫm nói Tiết Phong đang ở trong phòng sao?
Tại sao không ai phản hồi cho tôi?
Tôi hồi hộp bước một bước lớn vào trong, hét lên tên Tiết Phong. Edit by Như Oanh
Kết quả vừa vào phòng, nhìn thấy Tiết Phong trần nửa người ôm lấy bờ vai chảy máu, ta hoàn toàn choáng váng.
"Tiết Phong, làm sao vậy, ai tấn công anh, đổ nhiều máu như vậy!"
Quả nhiên khẳng định lo lắng trong lòng, Tiết Phong bị tai nạn, bị hung khí sắc nhọn đâm qua vai trái chảy rất nhiều máu, ta cả người đều ngốc.
Tiết Phong đang nửa tỉnh nửa mê nghe thấy giọng nói của tôi, yếu ớt đáp lại: "Cái phòng này, không đơn giản."
Nói xong sáu chữ này, anh ta hoàn toàn ngất đi.
Vai chảy máu khiến tôi hoảng sợ, tôi vội vàng lê xác anh ra khỏi phòng.
Vừa mới di chuyển được vài phút, tôi đột nhiên cảm thấy phía sau có ánh mắt oán giận khiến tôi khó chịu, quay đầu lại không bắt được gì.
Một cái nhìn có nghĩa là một ai đó, nhưng không có ai ở phía sau.
Một cơn gió thổi qua, hơi thở lạnh lẽo phả vào cổ áo, ta rùng mình một cái, cảm thấy kỳ quái, động tác trên tay trở nên chủ động, vội vàng lôi Tiết Phong ra ngoài.
Vào lúc tôi ra khỏi cửa, tôi không biết rằng có một đôi mắt đỏ quỷ dị đang nhìn chằm chằm vào tôi dưới chiếc giường to lớn trong phòng.
Vừa ra tới cửa liền nhìn thấy Hạ Lẫm, mở miệng kêu anh điện thoại 120 gọi xe cấp cứu.
"Hạ Lẫm, nhanh lên, đánh 120, Tiết Phong xảy ra chuyện!"
Vừa dứt lời, Hạ Lẫm đã nhanh chóng phát đi cuộc gọi 120, lúc Lâm Phong chạy nhanh ra hành lang, xe cứu thương 120 đã tới.
Là nhân chứng đầu tiên, tôi cùng Hạ Lẫm lên xe cứu thương, cùng Tiết Phong rời đi.
Vai của Tiết Phong bị đâm tới mức máu chảy nhiều không kịp cầm máu, anh được đẩy ra ngoài sau khi nằm trong phòng cấp cứu suốt 3 tiếng đồng hồ.
Khi bị đẩy ra, sắc mặt tái mét khiến tôi hoảng sợ.
Tiết Phong cả người tê dại, cả đêm đều ngủ, ngày hôm sau cũng không có tỉnh lại.
Tôi lo lắng đi đi lại lại trong phòng, thậm chí có cảnh sát đến điều tra về việc Tiết Phong gặp nạn đều bị tôi từ chối.
Trong tiềm thức không muốn Tiết Phong bị thương.
Edit by Như Oanh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.