Chương 134
Từ Noãn Noãn
17/02/2021
Vừa dứt lời, Tạ Phong Tiêu đã lồm cồm bỏ từ dưới hầm bằng lên.
*A Tiêu!”
Mấy người anh Nam vội vàng chạy đến, dường như vui quá đến mức bật khóc.
Tạ Phong Tiêu vẫn hơi suy yếu, Anu và lão Tăng vội vàng đỡ anh ta vào trong xe.
Còn anh Nam lại đi đến trước mặt tôi và Tiết Xán, bắt đầu không ngừng cúi đầu.
“Chủ tịch Tiết, lần này thật sự cảm ơn anh! Nếu không nhờ có anh, cũng không biết A Tiêu của chúng tôi và An Tố sẽ ra sao”
Nhìn dáng vẻ thiết tha ninh bợ của anh Nam, tôi sửng sốt. Tôi chợt phản ứng lại.
“Anh chính là nhà đầu tư kia?” Tôi trừng mắt nhìn Tiết Xán. Tiết Xán hoàn toàn không thèm trả lời tôi, chỉ bế ngang tôi lên, đi về phía trước. Tôi nhìn thấy tròng mắt của anh Nam cũng trợn đến mức sắp lồi ra rồi.
Tiết Xán không đưa tôi về xe của mấy người anh Nam, mà ném tôi vào trong chiếc xe việt đã màu đen của hần.
Vừa vào trong xe tôi đã nhìn thấy Tiết Phong ngồi bên trong, nháy mắt mờ ám với tôi.
“Anh cũng đến đây sao?” Lần này tôi hoàn toàn kinh ngạc đến ngẩn ra.
“Còn không phải sao” Tiết Phong ấm ức bĩu môi: “Người tiếp đón cũng muốn ở lại thành phố Sấm áp, nhưng lại có một ông chủ bị bệnh thần kinh, vừa nhận được tin nhắn người nào đó đi tới Úc, lập tức mua vé máy bay chạy đến ngay”
Lúc này, Tiết Xán vừa vặn lên xe, nghe thấy lời nói của Tiết Phong, sầm mặt lại nói: “Câm miệng lai”
Tiết Phong ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhưng vẫn quay sang lè lưỡi với tôi.
Tôi hoàn toàn ngẩn ra.
Tiết Xác thật sự theo tôi đến đây?
Tôi không nhịn được nhìn về phía hắn, đột nhiên nhớ đến một chuyện.
“Tiết Xán, mấy ngày hôm trước, có phải anh lén lút chạy đến phòng tôi không?”
“Ai chạy đến phòng em hả?” Mặt Tiết Xán lạnh xuống: “Ảo tưởng sức mạnh”
“Nhưng mà những vết thương đó của tôi… Còn có một hôm tôi tìm thấy một sợi tóc..”
“An Tố!” Tiết Xản hung dữ nhìn về phía tôi: “Có phải em rất muốn tôi đến phòng em? Được, đã như vậy, tôi không ngại khôi phục trạng thái trước kia đâu.”
Tôi lập tức ngậm miệng lại.
Nhìn gương mặt trắng bệch và biểu cảm cứng ngắc của Tiết Xán, trong lòng tôi vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Nếu không phải, tại sao hắn lại căng thẳng như vậy?
Xe nhanh chóng lái về lâu đài, khi tôi và Tiết Xán cùng bước vào sánh lớn, tôi nhìn thấy tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
Đặc biệt là An Nhân, rõ ràng trong lòng cô ta vẫn còn sợ hãi Tiết Xán, tôi hận không thể dùng di động chụp lại gương mặt sợ hãi này để làm kỷ niệm.
Đã có điện trở lại, có người nói ngày mai là đường cái có thể khôi phục bình thường rồi.
Tạ Phong Tiêu bị thương rất nặng, quay về là ngủ ngay, chị Mai vẫn chưa tỉnh lại, Mai Đình Đình vẫn thần trí mơ hồ như trước. Mọi người đã không còn tâm trạng tiếp tục quay phim nữa rồi, chuẩn bị ngày mai sẽ đáp chuyến bay đầu tiên quay về.
Khi đặt vé máy bay, Tiết Xán lạnh lùng nói một câu: “Không cần mua vé cho An Tổ”
Nhất thời, biểu cảm khi mọi người nhìn chúng tôi càng mờ ám hơn.
Buổi tối, mọi người vẫn còn sợ, không đám quay về phòng mình, vì vậy tụ tập trong phòng khách.
Tiết Xán và Tiết Phong cũng ngồi cùng với chúng tôi. Buổi tối, mọi người tụ tập bên cạnh lò lửa trong sảnh lớn, đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện, nói với lão Tăng: “Lão Tăng, chúng ta còn chưa xem được cuốn băng ghi hình cuối cùng đúng không?”
Lão Tăng sửng sốt một lát, sau đó vỗ lên đùi: “Đúng vậy! Em không nói suýt nữa tôi cũng quên mất đấy”
Anh ta nhanh chóng chạy đến máy quay phim bên cạnh lục lọi.
“Băng ghi hình?” Tiết Xán nghi ngờ liếc nhìn tôi một cái. Tôi kể lại tóm tắt chuyện bảng ghi hình và nội dung trong đó cho hắn nghe một lần.
“Tiết Xản, anh có biết được Michelle kia thật sự có năng lực tiên đoán tương lai hay không?” Tôi không kiềm chế được hỏi.
“Ù” Tiết Xán gật gật đầu: “Trước đây tôi đã từng đọc được trong sách, Tây Vực quả thật có những cô gái như vậy, có Huyết Nhãn trời sinh, sau khi trải qua huấn luyện, có thể nhìn thấy được tương lai”
Tôi gật gật đầu, nếu có thể đoán trước được tương lai, vậy quả thật có thể giải thích được tất cả những chuyện này.
“Có điều so với Michelle, tôi còn tò mò chuyện tại sao họ lại muốn nhìn thấy tương lai hơn” Tiết Xán đột nhiên nói: “Em còn nhớ những thi thế vừa nhìn thấy trong hầm băng không?”
Tôi sững sờ. “Nhớ chứ, không phải là những người mà Tuyết Nữ mang đi sao?”
“Mấy thi thể mới nhất thì đúng vậy, có điều phần lớn không phải” Tiết Xán nói: “Ở sâu trong hầm băng kia, có khoảng mấy nghìn thi thể?” “Cái gì? Sắc mặt tôi biến đổi.
Mấy nghìn thi thể?
Mai Đình Đình là người đầu tiên bị Tuyết Nữ bắt đi, tôi đã từng tìm kiếm trên Internet những vụ án mất tích ở núi Tuyết. Chuyện về Tuyết Nữ, có lẽ là bắt đầu từ khoảng năm năm trước, tổng cộng cũng chỉ có mười mấy người mất tích. Nếu quả thật khoa trương đen mức mấy nghìn như vậy đã dẫn đến sự chú ý của cảnh sát địa phương tu lâu rồi.
“Cho nên rất nhiều thi thể ở đây vốn dĩ không phải do Tuyết Nữ mang về sao?” Tôi nói với Tiết Xán.
“Không sai” Tiết Xán nói: “Bất kể là những thi thể kia hay là Michelle biết tiên đoán tương lai, tôi cảm thấy, đăng sau chuyện này đều có một mục đích”
Khi chúng tôi còn đang nói chuyện, lão Tâng đã bắt đầu chiếu băng ghi hình rồi, tua thắng đến chỗ lần trước bị mất điện.
Trong băng ghi hình, Tuyết Nữ kia kích động nói: “Michelle, con nói mau! Con nhìn thấy cái gì?”
Michelle không ngừng đau đớn giãy giua, run lấy bẩy trên mặt đất.
Nhưng đột nhiên, cô ta giống như nhìn thấy gì đó, trạng thái toàn thân đều trở nên thoải mái hơn, thậm chí miệng còn nhếch lên một nụ cười.
“Con nhìn thấy… nhìn thấy đại nhân… bắt được người đàn ông trẻ tuổi kia.” Vẻ mặt cô ta hưng phấn: “Đại nhân thành công ăn được người đàn ông kia rồi!”
Một câu nói kỳ quái như vậy, lại được nói ra bảng giọng nói trong trẻo vui tai của Michelle, tôi chỉ cảm thấy lông tóc dựng đứng lên.
Tuyết Nữ kia cũng vui mừng đến mức toàn thân run rẩy. “Thương, Thương! Anh mau đến đây!” Tuyết Nữ đột nhiên kêu to với bên ngoài màn hình: “Michelle nói đại nhân sẽ thành công, anh mau mau đi nói với mọi người, chuẩn bị cẩn thận đi!”
Tôi chẳng hiểu mô tê gì cả, nhưng Tuyết Nữ lập tức ngồi xổm xuống, nói với Michelle: “Michelle, ta biết con đã rất cố gắng, con có thể nhìn lại cẩn thận một lần nữa, sau này đại nhân có tìm được cô gái kia không?”
Cô gái kia?
Tôi hơi ngây ra.
Gương mặt Michelle nghiêm túc trắng bệch, gật gật đầu. Tiếp theo, cô lại nhíu mày, vô cùng chăm chú.
Bỗng dưng, cô ta đột nhiên ngã xuống mặt đất, toàn thân run rẩy dữ dội, thậm chí miệng còn sùi bọt mép.
“Michelle!” Tuyết Nữ giật nảy mình, định đi tới đỡ cô ta, nhưng Michelle đột nhiên đứng dậy. Một giây s^ cô ta châm rãi mở mắt ra.
Tròng mắt màu đỏ máu lại dọa cho tôi sợ gần chết, đang định che mặt đã thấy Michelle nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười có phần thần kinh, chậm rãi mở miệng. “Con nhìn thấy… Đại nhân tìm được cô gái kia rồi… Cô gái bát tự thuần âm, mệnh cách cứng cỏi kia..
Soạt.
Băng ghi hình kết thúc, màn hình lại biến thành hoa tuyết. “Cái gì mà bát tự, mệnh cách, ba láp ba xàm” Lão Tăng lầm bầm một câu, rút băng ghi hình ra. Còn tôi chỉ ngơ ngác nhìn Tiết Xán ngồi bên cạnh, thấy sắc mặt hắn cũng trở nên nặng nề.
Michelle và cô gái đang tìm này, cũng là cô gái có bát tự thuần âm, mệnh cách cứng cỏi sao?
Là trùng hợp, hay là…
Tôi không dám nghĩ đến nữa.
*A Tiêu!”
Mấy người anh Nam vội vàng chạy đến, dường như vui quá đến mức bật khóc.
Tạ Phong Tiêu vẫn hơi suy yếu, Anu và lão Tăng vội vàng đỡ anh ta vào trong xe.
Còn anh Nam lại đi đến trước mặt tôi và Tiết Xán, bắt đầu không ngừng cúi đầu.
“Chủ tịch Tiết, lần này thật sự cảm ơn anh! Nếu không nhờ có anh, cũng không biết A Tiêu của chúng tôi và An Tố sẽ ra sao”
Nhìn dáng vẻ thiết tha ninh bợ của anh Nam, tôi sửng sốt. Tôi chợt phản ứng lại.
“Anh chính là nhà đầu tư kia?” Tôi trừng mắt nhìn Tiết Xán. Tiết Xán hoàn toàn không thèm trả lời tôi, chỉ bế ngang tôi lên, đi về phía trước. Tôi nhìn thấy tròng mắt của anh Nam cũng trợn đến mức sắp lồi ra rồi.
Tiết Xán không đưa tôi về xe của mấy người anh Nam, mà ném tôi vào trong chiếc xe việt đã màu đen của hần.
Vừa vào trong xe tôi đã nhìn thấy Tiết Phong ngồi bên trong, nháy mắt mờ ám với tôi.
“Anh cũng đến đây sao?” Lần này tôi hoàn toàn kinh ngạc đến ngẩn ra.
“Còn không phải sao” Tiết Phong ấm ức bĩu môi: “Người tiếp đón cũng muốn ở lại thành phố Sấm áp, nhưng lại có một ông chủ bị bệnh thần kinh, vừa nhận được tin nhắn người nào đó đi tới Úc, lập tức mua vé máy bay chạy đến ngay”
Lúc này, Tiết Xán vừa vặn lên xe, nghe thấy lời nói của Tiết Phong, sầm mặt lại nói: “Câm miệng lai”
Tiết Phong ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhưng vẫn quay sang lè lưỡi với tôi.
Tôi hoàn toàn ngẩn ra.
Tiết Xác thật sự theo tôi đến đây?
Tôi không nhịn được nhìn về phía hắn, đột nhiên nhớ đến một chuyện.
“Tiết Xán, mấy ngày hôm trước, có phải anh lén lút chạy đến phòng tôi không?”
“Ai chạy đến phòng em hả?” Mặt Tiết Xán lạnh xuống: “Ảo tưởng sức mạnh”
“Nhưng mà những vết thương đó của tôi… Còn có một hôm tôi tìm thấy một sợi tóc..”
“An Tố!” Tiết Xản hung dữ nhìn về phía tôi: “Có phải em rất muốn tôi đến phòng em? Được, đã như vậy, tôi không ngại khôi phục trạng thái trước kia đâu.”
Tôi lập tức ngậm miệng lại.
Nhìn gương mặt trắng bệch và biểu cảm cứng ngắc của Tiết Xán, trong lòng tôi vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Nếu không phải, tại sao hắn lại căng thẳng như vậy?
Xe nhanh chóng lái về lâu đài, khi tôi và Tiết Xán cùng bước vào sánh lớn, tôi nhìn thấy tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
Đặc biệt là An Nhân, rõ ràng trong lòng cô ta vẫn còn sợ hãi Tiết Xán, tôi hận không thể dùng di động chụp lại gương mặt sợ hãi này để làm kỷ niệm.
Đã có điện trở lại, có người nói ngày mai là đường cái có thể khôi phục bình thường rồi.
Tạ Phong Tiêu bị thương rất nặng, quay về là ngủ ngay, chị Mai vẫn chưa tỉnh lại, Mai Đình Đình vẫn thần trí mơ hồ như trước. Mọi người đã không còn tâm trạng tiếp tục quay phim nữa rồi, chuẩn bị ngày mai sẽ đáp chuyến bay đầu tiên quay về.
Khi đặt vé máy bay, Tiết Xán lạnh lùng nói một câu: “Không cần mua vé cho An Tổ”
Nhất thời, biểu cảm khi mọi người nhìn chúng tôi càng mờ ám hơn.
Buổi tối, mọi người vẫn còn sợ, không đám quay về phòng mình, vì vậy tụ tập trong phòng khách.
Tiết Xán và Tiết Phong cũng ngồi cùng với chúng tôi. Buổi tối, mọi người tụ tập bên cạnh lò lửa trong sảnh lớn, đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện, nói với lão Tăng: “Lão Tăng, chúng ta còn chưa xem được cuốn băng ghi hình cuối cùng đúng không?”
Lão Tăng sửng sốt một lát, sau đó vỗ lên đùi: “Đúng vậy! Em không nói suýt nữa tôi cũng quên mất đấy”
Anh ta nhanh chóng chạy đến máy quay phim bên cạnh lục lọi.
“Băng ghi hình?” Tiết Xán nghi ngờ liếc nhìn tôi một cái. Tôi kể lại tóm tắt chuyện bảng ghi hình và nội dung trong đó cho hắn nghe một lần.
“Tiết Xản, anh có biết được Michelle kia thật sự có năng lực tiên đoán tương lai hay không?” Tôi không kiềm chế được hỏi.
“Ù” Tiết Xán gật gật đầu: “Trước đây tôi đã từng đọc được trong sách, Tây Vực quả thật có những cô gái như vậy, có Huyết Nhãn trời sinh, sau khi trải qua huấn luyện, có thể nhìn thấy được tương lai”
Tôi gật gật đầu, nếu có thể đoán trước được tương lai, vậy quả thật có thể giải thích được tất cả những chuyện này.
“Có điều so với Michelle, tôi còn tò mò chuyện tại sao họ lại muốn nhìn thấy tương lai hơn” Tiết Xán đột nhiên nói: “Em còn nhớ những thi thế vừa nhìn thấy trong hầm băng không?”
Tôi sững sờ. “Nhớ chứ, không phải là những người mà Tuyết Nữ mang đi sao?”
“Mấy thi thể mới nhất thì đúng vậy, có điều phần lớn không phải” Tiết Xán nói: “Ở sâu trong hầm băng kia, có khoảng mấy nghìn thi thể?” “Cái gì? Sắc mặt tôi biến đổi.
Mấy nghìn thi thể?
Mai Đình Đình là người đầu tiên bị Tuyết Nữ bắt đi, tôi đã từng tìm kiếm trên Internet những vụ án mất tích ở núi Tuyết. Chuyện về Tuyết Nữ, có lẽ là bắt đầu từ khoảng năm năm trước, tổng cộng cũng chỉ có mười mấy người mất tích. Nếu quả thật khoa trương đen mức mấy nghìn như vậy đã dẫn đến sự chú ý của cảnh sát địa phương tu lâu rồi.
“Cho nên rất nhiều thi thể ở đây vốn dĩ không phải do Tuyết Nữ mang về sao?” Tôi nói với Tiết Xán.
“Không sai” Tiết Xán nói: “Bất kể là những thi thể kia hay là Michelle biết tiên đoán tương lai, tôi cảm thấy, đăng sau chuyện này đều có một mục đích”
Khi chúng tôi còn đang nói chuyện, lão Tâng đã bắt đầu chiếu băng ghi hình rồi, tua thắng đến chỗ lần trước bị mất điện.
Trong băng ghi hình, Tuyết Nữ kia kích động nói: “Michelle, con nói mau! Con nhìn thấy cái gì?”
Michelle không ngừng đau đớn giãy giua, run lấy bẩy trên mặt đất.
Nhưng đột nhiên, cô ta giống như nhìn thấy gì đó, trạng thái toàn thân đều trở nên thoải mái hơn, thậm chí miệng còn nhếch lên một nụ cười.
“Con nhìn thấy… nhìn thấy đại nhân… bắt được người đàn ông trẻ tuổi kia.” Vẻ mặt cô ta hưng phấn: “Đại nhân thành công ăn được người đàn ông kia rồi!”
Một câu nói kỳ quái như vậy, lại được nói ra bảng giọng nói trong trẻo vui tai của Michelle, tôi chỉ cảm thấy lông tóc dựng đứng lên.
Tuyết Nữ kia cũng vui mừng đến mức toàn thân run rẩy. “Thương, Thương! Anh mau đến đây!” Tuyết Nữ đột nhiên kêu to với bên ngoài màn hình: “Michelle nói đại nhân sẽ thành công, anh mau mau đi nói với mọi người, chuẩn bị cẩn thận đi!”
Tôi chẳng hiểu mô tê gì cả, nhưng Tuyết Nữ lập tức ngồi xổm xuống, nói với Michelle: “Michelle, ta biết con đã rất cố gắng, con có thể nhìn lại cẩn thận một lần nữa, sau này đại nhân có tìm được cô gái kia không?”
Cô gái kia?
Tôi hơi ngây ra.
Gương mặt Michelle nghiêm túc trắng bệch, gật gật đầu. Tiếp theo, cô lại nhíu mày, vô cùng chăm chú.
Bỗng dưng, cô ta đột nhiên ngã xuống mặt đất, toàn thân run rẩy dữ dội, thậm chí miệng còn sùi bọt mép.
“Michelle!” Tuyết Nữ giật nảy mình, định đi tới đỡ cô ta, nhưng Michelle đột nhiên đứng dậy. Một giây s^ cô ta châm rãi mở mắt ra.
Tròng mắt màu đỏ máu lại dọa cho tôi sợ gần chết, đang định che mặt đã thấy Michelle nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười có phần thần kinh, chậm rãi mở miệng. “Con nhìn thấy… Đại nhân tìm được cô gái kia rồi… Cô gái bát tự thuần âm, mệnh cách cứng cỏi kia..
Soạt.
Băng ghi hình kết thúc, màn hình lại biến thành hoa tuyết. “Cái gì mà bát tự, mệnh cách, ba láp ba xàm” Lão Tăng lầm bầm một câu, rút băng ghi hình ra. Còn tôi chỉ ngơ ngác nhìn Tiết Xán ngồi bên cạnh, thấy sắc mặt hắn cũng trở nên nặng nề.
Michelle và cô gái đang tìm này, cũng là cô gái có bát tự thuần âm, mệnh cách cứng cỏi sao?
Là trùng hợp, hay là…
Tôi không dám nghĩ đến nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.