Chương 807
Từ Noãn Noãn
26/03/2021
Edit by Le Hong Lan
Tiết Chì mắt sáng lên khi nhìn thây Tiết xán, nó vùng ra khỏi vòng tay tôi và ôm chặt đùi của Tiết Xán: "Ba ơi, con nhớ ba lắm, ba đến đón con và mẹ phài không?"
Thằng nhóc này rõ ràng vừa rồi không nói thế, tôi trợn mắt nhìn đứa trẻ lém lỉnh hai mặt này.
Tiết Xán phớt lờ Tiết Chỉ, nhìn tôi mà không nói.
Tôi nhìn Tiết Xán và cũng không nói gì.
Nhìn thấy Tiết Xán, điều đầu tiên tôi nghĩ đến không phài là chạy trốn, mà là thở phào nhẹ nhõm.
anh ấy đã đến. Thật tuyệt.
Tiết Xán đi tới trước mạt tôi, trong một khoáng cách ngắn, chì cồn anh bước thêm một bước, anh có thể dễ dàng ôm tôi vào lòng, tôi nhận thấy hai tay của Tiết xán đang nắm chặt, cà người anh toát ra khí chất trầm mặc.
Hai chúng tôi nhìn nhau.
"An Tố, ta nên làm gì với nàng đây?" Sau hai năm chia tay, câu này đã trở thành câu thổn chú của Tiết Xán, khi nói ra câu này, giọng điệu của anh ây tức giận nhưng cũng xen lẫn bất lực.
Tôi đã ngã vào lòng anh mà không có bốt kỳ sự cố gắng nào.
"Tại sao nàng lại muốn trốn ta? ở trong mắt nàng, ta thật sự còn không có khà năng để bào vệ người phụ nữ của chính mình sao?" Anh ta dùng sức đẩy tôi vào tường, hoàn toàn đè tôi xuống dưới.
Không hề chống cự, tôi đang băn khoăn không biết sẽ nói với Tiết Xán như thê nào, chồng lẽ tôi đã thay đổi không muốn trốn tránh?
Tiết Xán không giấu diêm mà biểu lộ sự tức giận và bất lực trước mặt tôi, anh ta độp mạnh tay vào tường, dùng cách này để trút bỏ càm xúc cùa mình.
"Ba, mẹ." Tiết Chì dù sao vẫn là một đứa trẻ, thấy tôi lo lắng như vậy nhưng không dám tiến lên, chì có thể nhát gan.
"Tiết Xán "
Tôi định nói anh hãy thà tôi ra, đê’ tôi nói chuyện, nhưng anh chàng này thực sự đã bế tôi và bước qua đám đông đến căn phòng trống bên cạnh.
Do dự một lúc, tôi cuối cùng vưđn tay qua cổ Tiết Xán và áp sát vào người anh ây.
Vi bạn không biết cách nói, nên trước tiên hãy đáp lại anh ấy bằng cơ thể của bạn.
Tiết Xán càm nhận được động tác của tôi, động tác trên tay anh ấy rõ ràng là rất chặt chẽ, anh ấy đặt tôi lên một cái bàn trong phòng.
Nhìn tôi trịch thượng, vẻ mặt cùa Tiết Xán nghiêm túc, đưa bàn tay to xoa lên mặt tôi cần thận, bàn tay thô ráp cọ vào làn da mỏng manh, một luồng nhiệt nóng bừng bừng sinh ra, khuôn mặt bất giác đỏ lên.
Tiết Xán cúi đầu hôn lên môi tôi, không giống như lổn trước mạnh mẽ, anh ây mở hàm răng của tôi bồng động tác nhẹ nhàng, sau đó cuốn lấy lưỡi cùa tôi.
Ngay khi tôi nghĩ rằng Tiết Xán sẽ làm tôi ngay tại đây, anh ấy đã buông ra, chình lại mái tóc vương vãi của tôi và nói: "Nàng muốn ta làm gì? An Tố, nàng biết ta có thể dâng cà linh hồn của mình cho nàng"
Đây là bôn chữ tôi ít muốn nghe nhất trong miệng Tiết xán, và cũng là bốn chữ sợ hãi nhất, tôi đưa tay ra chặn miệng Tiết Xán.
Tiết Xán gỡ tay tôi ra, anh ta nửa quỳ trước bàn, nghiêm giọng hỏi: "Nàng còn tức giận vì ta nói dối nàng khi ở sân bay."
À mà, chuyện này tôi đã quên hết rồi, anh ta thật xâu xa, lại dùng chuyện như vậy để lừa dối tôi.
Tôi gật đầu khá chắc chắn, và cuối cùng nói câu đầu tiên của chúng tôi kể từ khi chúng tôi gặp nhau: "Vâng, em vẫn đang rất tức giận."
Tiết Xán hơi nhíu mày, nâng cánh tay lên, đưa cho ta, "Nàng tức giận như vậy thì hãy cắn ta một cái"
Lúc đó không biết mình bị làm sao, cắn thật sự, nhất thời không nắm được sức lực, trong miệng nồng nặc mùi máu tanh.
Nhìn thấy đôi mày cau có của Tiết xán tôi vội vàng buông miệng ra. "Xin lỗi, em không cố ý cắn chàng."
"Chày máu, nàng thật sự đang rất tức giận"
Khi Tiết Xán cười nói câu này, tôi càm thấy mình lại bị anh ta lừa như thế nào? Tại sao càm xúc tôi lại bân loạn như vậy, tôi vội vàng quay mặt đi.
Tiết Xán giữ chặt đầu tôi, anh dập tắt nụ cười và quay lại với vè mặt nghiêm túc: "nàng có biết trái tim ta khó chịu như thế nào sau khi biết sự thật về mọi chuyện từ Tiền Thuộ không? Tại sao bao nhiêu chuyện chúng ta đã trãi qua, nàng thực sự vẫn không tin tưởng ta "
Giọng điệu đầy bất bình như một lời buộc tội chống lại tôi.
Điều gì đang xày ra với lương tâm cắn rứt không thể giài thích này?
Tiết Xán tiếp tục: "Nàng đã làm điều điên rồ như vậy với ta. Ta đã tổ chức đàm cưới cho hai người và để cho nàng trở thành cô dâu xinh đẹp nhất. Chuyện gì đã xày ra vậy? Nàng thậm chí còn không cho ta một đêm tân hôn trong buồng tân hôn? Nàng đưa tên khốn khiếp Ninh Trác đó đến chọc giận ta, nàng thật sự muốn chọc giận ta sao, còn có chuyện ta muốn hỏi, rốt cuộc nàng đã lấy cái bào thai chết đó ở đâu"
Tôi nhớ rằng trước đây Tiết Xán không nói chuyện như vậy, tôi thú nhận, hẳn là do chuyện của hai năm trước bị kích thích quá nhiều mà tính cách của anh thay đồi rất nhiều.
Anh không cho phép tôi nói chuyện, một mình anh ây nhớ lại tất cà hai năm, thậm chí khi quá nhớ nhung tôi anh dã lén lút đến nước Mỹ để tìm tôi, nhưng tôi đã ổn mình anh không tìm được nên đành quay về.
Cuối cùng, Tiết Xán ánh mát trầm xuống nhìn tôi, trâm giọng nói: "An Tố, ta mong đợi ở nàng rất nhiều, ta muốn được nghe lời tỏ tình từ nàng, nàng chưa bao giờ nói yêu ta".
"Em yêu chàng." Tôi cố ý ngân nước mắt rơi ra, lổn này cuối cùng không thể tiếp tục lừa dối chính mình và Tiết Xán, Tôi ôm lấy Tiết xán quần áo như muốn hòa vào trong cơ thể anh. "Em yêu chàng, nhưng là chúng ta không thể ở cùng nhau, bởi vì chúng ta sinh mệnh tương khắc nhau, bởi vì em đối với chàng là tương khắc, bởi vì nếu ở cùng em, chàng sẽ hồn phi phách tán".
Tiết Xán tự nhiên ôm tôi vào lòng, anh ây ghé vào tai tôi nói với tôi: "Hãy tin tưởng ở ta, bất kê’ chúng ta gặp phải chuyện gì, chúng ta đều có thể cùng nhau tìm ra cách giài quyết."
Tôi lắc đầu nguẩy nguậy trong vòng tay cùa Tiết Xán: "Không có cách nào, hai năm qua em đã tìm khắp các tác phẩm kinh điển của nhà họ Hạ, cố gắng tìm dù chì một chút manh mối về cơ duyên đó, nhưng không có cách nào. Sau khi đọc quá nhiều thông tin, điểu châc chắn duy nhất là không có cách nào đê’ thay đổi nó, mà hãy đê’ mọi thứ tự nhiên diễn ra."
Cho dù nêu có một chút hy vọng, tôi cũng sẽ không chút do dự sẽ đến bên cạnh Tiết Xán.
Nhưng hai năm nay, tôi chưa từng thây hy vọng gì.
Dung Kỳ cần thận lắng nghe những gì tôi nói, và ngẩng mặt lên: "An Tố, hai năm qua Em đã làm việc rất chăm chì." Tiết Xán không đưa ra bất kỳ lời buộc tội nào về những gì tôi đã làm với anh ấy hai nâm trước.. "Nhìn ta," Từ hôm nay, dù cho ta xày ra chuyện gì, ta cũng không cho phép nàng rời xa ta nửa bước. Mọi khó khăn chúng ta sẽ cùng nhau gánh chịu." "nhưng ."
"Hôm nay ta đã nói quá nhiều rồi, nhưng An Tố, dù có chết ta cũng muốn chết ở bên cạnh nàng. Ta không còn chấp nhộn chia ly nữa. Trước đây chúng ta đã cùng nhau trài qua rất nhiều chuyện, sau này sẽ ở bên nhau. Sau tất cà những khó nàng phải hiểu là ta yêu nàng và nàng cũng yêu ta rất nhiều".
Tiết Chì mắt sáng lên khi nhìn thây Tiết xán, nó vùng ra khỏi vòng tay tôi và ôm chặt đùi của Tiết Xán: "Ba ơi, con nhớ ba lắm, ba đến đón con và mẹ phài không?"
Thằng nhóc này rõ ràng vừa rồi không nói thế, tôi trợn mắt nhìn đứa trẻ lém lỉnh hai mặt này.
Tiết Xán phớt lờ Tiết Chỉ, nhìn tôi mà không nói.
Tôi nhìn Tiết Xán và cũng không nói gì.
Nhìn thấy Tiết Xán, điều đầu tiên tôi nghĩ đến không phài là chạy trốn, mà là thở phào nhẹ nhõm.
anh ấy đã đến. Thật tuyệt.
Tiết Xán đi tới trước mạt tôi, trong một khoáng cách ngắn, chì cồn anh bước thêm một bước, anh có thể dễ dàng ôm tôi vào lòng, tôi nhận thấy hai tay của Tiết xán đang nắm chặt, cà người anh toát ra khí chất trầm mặc.
Hai chúng tôi nhìn nhau.
"An Tố, ta nên làm gì với nàng đây?" Sau hai năm chia tay, câu này đã trở thành câu thổn chú của Tiết Xán, khi nói ra câu này, giọng điệu của anh ây tức giận nhưng cũng xen lẫn bất lực.
Tôi đã ngã vào lòng anh mà không có bốt kỳ sự cố gắng nào.
"Tại sao nàng lại muốn trốn ta? ở trong mắt nàng, ta thật sự còn không có khà năng để bào vệ người phụ nữ của chính mình sao?" Anh ta dùng sức đẩy tôi vào tường, hoàn toàn đè tôi xuống dưới.
Không hề chống cự, tôi đang băn khoăn không biết sẽ nói với Tiết Xán như thê nào, chồng lẽ tôi đã thay đổi không muốn trốn tránh?
Tiết Xán không giấu diêm mà biểu lộ sự tức giận và bất lực trước mặt tôi, anh ta độp mạnh tay vào tường, dùng cách này để trút bỏ càm xúc cùa mình.
"Ba, mẹ." Tiết Chì dù sao vẫn là một đứa trẻ, thấy tôi lo lắng như vậy nhưng không dám tiến lên, chì có thể nhát gan.
"Tiết Xán "
Tôi định nói anh hãy thà tôi ra, đê’ tôi nói chuyện, nhưng anh chàng này thực sự đã bế tôi và bước qua đám đông đến căn phòng trống bên cạnh.
Do dự một lúc, tôi cuối cùng vưđn tay qua cổ Tiết Xán và áp sát vào người anh ây.
Vi bạn không biết cách nói, nên trước tiên hãy đáp lại anh ấy bằng cơ thể của bạn.
Tiết Xán càm nhận được động tác của tôi, động tác trên tay anh ấy rõ ràng là rất chặt chẽ, anh ấy đặt tôi lên một cái bàn trong phòng.
Nhìn tôi trịch thượng, vẻ mặt cùa Tiết Xán nghiêm túc, đưa bàn tay to xoa lên mặt tôi cần thận, bàn tay thô ráp cọ vào làn da mỏng manh, một luồng nhiệt nóng bừng bừng sinh ra, khuôn mặt bất giác đỏ lên.
Tiết Xán cúi đầu hôn lên môi tôi, không giống như lổn trước mạnh mẽ, anh ây mở hàm răng của tôi bồng động tác nhẹ nhàng, sau đó cuốn lấy lưỡi cùa tôi.
Ngay khi tôi nghĩ rằng Tiết Xán sẽ làm tôi ngay tại đây, anh ấy đã buông ra, chình lại mái tóc vương vãi của tôi và nói: "Nàng muốn ta làm gì? An Tố, nàng biết ta có thể dâng cà linh hồn của mình cho nàng"
Đây là bôn chữ tôi ít muốn nghe nhất trong miệng Tiết xán, và cũng là bốn chữ sợ hãi nhất, tôi đưa tay ra chặn miệng Tiết Xán.
Tiết Xán gỡ tay tôi ra, anh ta nửa quỳ trước bàn, nghiêm giọng hỏi: "Nàng còn tức giận vì ta nói dối nàng khi ở sân bay."
À mà, chuyện này tôi đã quên hết rồi, anh ta thật xâu xa, lại dùng chuyện như vậy để lừa dối tôi.
Tôi gật đầu khá chắc chắn, và cuối cùng nói câu đầu tiên của chúng tôi kể từ khi chúng tôi gặp nhau: "Vâng, em vẫn đang rất tức giận."
Tiết Xán hơi nhíu mày, nâng cánh tay lên, đưa cho ta, "Nàng tức giận như vậy thì hãy cắn ta một cái"
Lúc đó không biết mình bị làm sao, cắn thật sự, nhất thời không nắm được sức lực, trong miệng nồng nặc mùi máu tanh.
Nhìn thấy đôi mày cau có của Tiết xán tôi vội vàng buông miệng ra. "Xin lỗi, em không cố ý cắn chàng."
"Chày máu, nàng thật sự đang rất tức giận"
Khi Tiết Xán cười nói câu này, tôi càm thấy mình lại bị anh ta lừa như thế nào? Tại sao càm xúc tôi lại bân loạn như vậy, tôi vội vàng quay mặt đi.
Tiết Xán giữ chặt đầu tôi, anh dập tắt nụ cười và quay lại với vè mặt nghiêm túc: "nàng có biết trái tim ta khó chịu như thế nào sau khi biết sự thật về mọi chuyện từ Tiền Thuộ không? Tại sao bao nhiêu chuyện chúng ta đã trãi qua, nàng thực sự vẫn không tin tưởng ta "
Giọng điệu đầy bất bình như một lời buộc tội chống lại tôi.
Điều gì đang xày ra với lương tâm cắn rứt không thể giài thích này?
Tiết Xán tiếp tục: "Nàng đã làm điều điên rồ như vậy với ta. Ta đã tổ chức đàm cưới cho hai người và để cho nàng trở thành cô dâu xinh đẹp nhất. Chuyện gì đã xày ra vậy? Nàng thậm chí còn không cho ta một đêm tân hôn trong buồng tân hôn? Nàng đưa tên khốn khiếp Ninh Trác đó đến chọc giận ta, nàng thật sự muốn chọc giận ta sao, còn có chuyện ta muốn hỏi, rốt cuộc nàng đã lấy cái bào thai chết đó ở đâu"
Tôi nhớ rằng trước đây Tiết Xán không nói chuyện như vậy, tôi thú nhận, hẳn là do chuyện của hai năm trước bị kích thích quá nhiều mà tính cách của anh thay đồi rất nhiều.
Anh không cho phép tôi nói chuyện, một mình anh ây nhớ lại tất cà hai năm, thậm chí khi quá nhớ nhung tôi anh dã lén lút đến nước Mỹ để tìm tôi, nhưng tôi đã ổn mình anh không tìm được nên đành quay về.
Cuối cùng, Tiết Xán ánh mát trầm xuống nhìn tôi, trâm giọng nói: "An Tố, ta mong đợi ở nàng rất nhiều, ta muốn được nghe lời tỏ tình từ nàng, nàng chưa bao giờ nói yêu ta".
"Em yêu chàng." Tôi cố ý ngân nước mắt rơi ra, lổn này cuối cùng không thể tiếp tục lừa dối chính mình và Tiết Xán, Tôi ôm lấy Tiết xán quần áo như muốn hòa vào trong cơ thể anh. "Em yêu chàng, nhưng là chúng ta không thể ở cùng nhau, bởi vì chúng ta sinh mệnh tương khắc nhau, bởi vì em đối với chàng là tương khắc, bởi vì nếu ở cùng em, chàng sẽ hồn phi phách tán".
Tiết Xán tự nhiên ôm tôi vào lòng, anh ây ghé vào tai tôi nói với tôi: "Hãy tin tưởng ở ta, bất kê’ chúng ta gặp phải chuyện gì, chúng ta đều có thể cùng nhau tìm ra cách giài quyết."
Tôi lắc đầu nguẩy nguậy trong vòng tay cùa Tiết Xán: "Không có cách nào, hai năm qua em đã tìm khắp các tác phẩm kinh điển của nhà họ Hạ, cố gắng tìm dù chì một chút manh mối về cơ duyên đó, nhưng không có cách nào. Sau khi đọc quá nhiều thông tin, điểu châc chắn duy nhất là không có cách nào đê’ thay đổi nó, mà hãy đê’ mọi thứ tự nhiên diễn ra."
Cho dù nêu có một chút hy vọng, tôi cũng sẽ không chút do dự sẽ đến bên cạnh Tiết Xán.
Nhưng hai năm nay, tôi chưa từng thây hy vọng gì.
Dung Kỳ cần thận lắng nghe những gì tôi nói, và ngẩng mặt lên: "An Tố, hai năm qua Em đã làm việc rất chăm chì." Tiết Xán không đưa ra bất kỳ lời buộc tội nào về những gì tôi đã làm với anh ấy hai nâm trước.. "Nhìn ta," Từ hôm nay, dù cho ta xày ra chuyện gì, ta cũng không cho phép nàng rời xa ta nửa bước. Mọi khó khăn chúng ta sẽ cùng nhau gánh chịu." "nhưng ."
"Hôm nay ta đã nói quá nhiều rồi, nhưng An Tố, dù có chết ta cũng muốn chết ở bên cạnh nàng. Ta không còn chấp nhộn chia ly nữa. Trước đây chúng ta đã cùng nhau trài qua rất nhiều chuyện, sau này sẽ ở bên nhau. Sau tất cà những khó nàng phải hiểu là ta yêu nàng và nàng cũng yêu ta rất nhiều".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.