Chương 713: Có gì đó sau lưng
Từ Noãn Noãn
21/03/2021
Edit by Ngao Thị
"Nhưng những đứa trẻ đó không làm gì sai. Chị không có ý kiến gì với việc giam giữ chúng, nhưng tại sao bọn họ lại đối xử với chúng như thế này? Nếu thực sự sợ bọn chúng Tu luyện, thì chỉ giam cầm là được chứ không phải đánh đập tàn nhẫn như vậy."
“Quả thật, Hạ gia đối với mặt này thật sự có hơi tàn nhẫn.” Hạ Lẫm thừa nhận, “Nhưng chị phải hiểu rằng bốn thị vệ này đều là không có học nhiều Huyền Thuật, cho nên đối với những đứa bé quái dị này, bọn họ sợ hãi kinh tởm, cho nên đối xử thô bạo với chúng là điều không thể tránh khỏi. "
Tôi biết Hạ Lẫm nói đúng, không trách Hạ Lãnh, Hạ Ưu bọn họ được
“Đây là do đại trưởng lão giao phó sao?” Tôi nhẹ giọng hỏi.
Hạ Lẫm gật đầu.
Tôi cười nhạt.
Tôi kính trọng đại trưởng lão, ông ấy đã dành không biết bao nhiêu công sức cho Hạ gia, nhưng đôi khi ông ấy lại quá máu lạnh và tàn nhẫn trong một số vẫn đề.
“Quên đi, đừng nói chuyện này nữa.” Tôi thở dài, “Sau này, chị hy vọng tám đứa trẻ này sẽ được đối xử tốt hơn. Dù sao thì bây giờ chị đã giải được lời nguyền rồi, cũng không cần tàn nhẫn quá với chúng nữa. "
Hạ Lẫm gật đầu, "Nhưng là việc cấp bách nhất, chúng ta còn muốn điều tra ra ma nữ cùng ba người Hạ gia đã chết."
“Về chuyện ma nữ kia.” Tôi nói, “Em nói ba người Hạ gia đã chết kia, cũng là thị vệ, vậy bọn họ là thị vệ trước sao"?
Hạ Lẫm gật đầu, "Ba người chết, cũng như Hạ Lãnh, Mộ Ưu, đều là thị vệ nhiệm kì trước."
Tôi sửng sốt, "Không phải thường thường chỉ có bốn thị vệ sao? Sao nhiệm kì vừa rồi lại có tới năm người?"
"Có sáu người bảo vệ từ nhiệm kì trước. Một người nữa, cũng đã từ chức, nhưng vẫn chưa chết."
Tôi không khỏi cau mày, "Sao lại có tới sáu người? Có phải vì lầ đó quá đông trẻ con không?"
"Không có quá nhiều trẻ em, có khoảng mười đứa. Theo ghi chép trong hồ sơ, có vẻ như một số đứa trẻ đặc biệt khó kỷ luâth, nên đã đặc biệt bổ sung thêm hai thị vệ."
"Vì là cùng nhiệm kỳ, hãy hỏi Hạ Lãnh cùng Mộ Ưu, xem bọn họ biết cái gì."
Khi chúng tôi trở về phòng, Hạ Lãnh và Mộ Ưu đã ăn cơm xong, tôi miễn cưỡng tự nhủ không nên có thành kiến lớn với họ rồi nói: “Tôi muốn hỏi về đợt trẻ em vừa rồi mà 2 người đã chăm sóc. "
“Tại sao đột nhiên quan tâm đến những đứa trẻ quái dị đó chết?” Hạ Lãnh hỏi.
Nghe được hắn há mồm ngậm miệng là quái di với quái vật, trong lòng tôi có chút khó chịu, nhưng tôi cũng biết không phải lúc nói về chuyện này, cho nên tôi đơn giản nói cho bọn họ tin tức ba người kia đã chết...
Hạ Lãnh và Hạ Ưu đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc khi nghe được cái chết của ba người từng làm việc với mình, đặc biệt là Hạ Ưu rốt cuộc là phụ nữ, hai mắt đỏ hoe. "Cô nói thật sao? Ba người bọn họ... Tất cả bọn họ đều đã chết? "
“Đúng, và họ đã chết trong một tình huống rất kỳ lạ.” Tôi kể cho họ nghe về sự kỳ lạ của ba cái xác.
“Từ trong ra ngoài, thi thể thối rữa khi gặp ánh sáng?” Nghe xong lời nói của tôi, không biết vì sao, Mộ Ưu đột nhiên lộ ra vẻ hoảng sợ.
Tôi thấy phản ứng của cô ta có chút kỳ quái, lập tức hỏi: "cô biết gì về việc này?"
Mộ Ưu vừa bắt đầu muốn nói gì đó, Hạ Lãnh đột nhiên lạnh lùng ngắt lời cô ta: "Đương nhiên không biết. Chúng tôi chỉ nghĩ chết kiểu này quá kỳ quái."
Tôi nhìn về phía Hạ Lãnh, cảm thấy những gì anh ta nói không thật lòng, tôi tiếp tục hỏi: "Vậy trong số những đứa trẻ mà anh chăm sóc khi đó, có gì kỳ quái không?"
“Những quái vật này, đứa nào cũng kỳ quái?” Hạ Lãnh nhàn nhạt nói, “Nếu thật sự muốn biết về những con quái vật kia, cô có thể đến phòng lưu trữ, ở đó có tất cả hồ sơ, cô cứ tự mình đi xem.. "
Tôi có chút khó chịu trước thái độ thờ ơ của Hạ Lãnh.
Nhưng Hạ Lẫm lại lén ở sau lưng vỗ vai tôi, hình như cầu xin tôi đừng xung đột với bọn họ.
Tôi vừa vặn kìm lại được lửa giận, đi theo Hạ Lẫm vào phòng lưu trữ.
Sau khi chắc chắn đã rời khỏi xa mấy người Hạ Lãng, tôi thì thào nói: " Hạ Lẫm, em không nghĩ thái độ của bọn họ có chút kỳ quái sao?"
“Quả thực có chút kỳ quái, nhất là nghe được những thi thể lạ lùng, biểu hiện rõ ràng biết gì đó.” Hạ Lẫm cũng nghĩ như vậy.
“Sau đó tại sao bọn họ không nói?” Tôi nói, “Không phải bọn họ cũng sợ bị giết như vậy chứ?
Hạ Lẫm lắc đầu, "Chính xác cũng không biết. Bất quá chúng ta đi tìm thông tin đã được lưu trữ đi."
Tôi gật đầu, cùng Hạ Lẫm đi vào kho lưu trữ.
Vừa bước vào cửa, một mùi ẩm ướt xộc thẳng vào mũi, tôi định bật đèn lên nhưng phát hiện đèn đã hỏng.
“Thật là, nơi này sao lại tồi tàn như vậy.” Tôi than thở vài câu, nhanh chóng bật đèn pin điện thoại lên soi sáng phòng lưu trữ.
Trong kho lưu trữ có nhiều giá sách, giá sách lưu trữ tài liệu của các em nhỏ theo thời gian.
Tôi nhanh chóng tìm thấy thông tin của bọn trẻ trong số nhiệm kig trước, lướt qua và tìm kiếm nó.
Mỗi đứa trẻ đều có một tập tài liệu riêng, năm ngoái có mười đứa trẻ, tôi và Hạ Lẫm bắt đầu xem xét những tập tài liệu đó một cách cẩn thận.
Những đứa trẻ đó thật khủng khiếp, có đứa thì cụt tay, có đứa thì cụt chân, có đứa thì sinh ra lộn ngược, toàn là muôn hình vạn trạng....
Thông tin ở đây rất đầy đủ, từ ngày sinh của đứa trẻ đến ảnh chụp, tất cả các loại thông tin đều có.
Nhưng tôi đã lục lọi lại thì vẫn không thấy ai khiến tôi cảm thấy đặc biệt nghi ngờ, nhưng những đứa trẻ đó, như Hạ Lẫm đã nói, đã chết trước mười lăm tuổi. Hồ sơ nói rằng tất cả trẻ em đều chết một cách tự nhiên hoặc chết vì bệnh.
Tôi đã xem nó một lúc lâu, nhưng không thấy những gì tôi muốn, vì vậy tôi đặt lại hồ sơ, "Dường như không tìm thấy bất cứ điều gì hữu ích."
Hạ Lẫm gật gật đầu, mới vừa định nói gì đó, nhưng đột nhiên ánh mắt lại rơi xuống phía sau bả vai của ta, trong mắt lộ ra vẻ bối rối: "An Tố, có gì sau lưng chị!"
Tôi cũng bị lời nói bối rối của Hạ Lẫm làm cho sửng sốt, lập tức muốn quay đầu lại.
Nhưng chưa kịp quay lại, tôi bỗng thấy sau lưng mình có một khối gì đó rơi xuống, cả người như bị vật gì đó đè xuống, nặng trĩu.
Tôi không thể quay đầu lại, tôi chỉ có thể nhìn xuống bờ vai của mình, và tôi thấy một bàn tay trên vai mình.
Tôi cũng có một cảm giác kỳ lạ ở lưng, như thể một người đang ôm vai tôi, và cả trên lưng tôi.
Mặt tôi tái mét, tôi nhanh chóng giơ tay đánh về phía sau.
Nhưng rốt cuộc, tôi không thể nhìn rõ phía sau, vì vậy tôi hoàn toàn không tìm được phương hướng.
Hạ Lẫm lập tức muốn giúp tôi, nhưng lúc này chung quanh đã tối, cũng không có thời gian thu thập linh lực, cho nên trực tiếp cầm đèn pin trong tay lên, muốn thấy hình ảnh rõ ràng của vật đằng sau tôi.
Khi đèn pin sáng lên, một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra.
"Nhưng những đứa trẻ đó không làm gì sai. Chị không có ý kiến gì với việc giam giữ chúng, nhưng tại sao bọn họ lại đối xử với chúng như thế này? Nếu thực sự sợ bọn chúng Tu luyện, thì chỉ giam cầm là được chứ không phải đánh đập tàn nhẫn như vậy."
“Quả thật, Hạ gia đối với mặt này thật sự có hơi tàn nhẫn.” Hạ Lẫm thừa nhận, “Nhưng chị phải hiểu rằng bốn thị vệ này đều là không có học nhiều Huyền Thuật, cho nên đối với những đứa bé quái dị này, bọn họ sợ hãi kinh tởm, cho nên đối xử thô bạo với chúng là điều không thể tránh khỏi. "
Tôi biết Hạ Lẫm nói đúng, không trách Hạ Lãnh, Hạ Ưu bọn họ được
“Đây là do đại trưởng lão giao phó sao?” Tôi nhẹ giọng hỏi.
Hạ Lẫm gật đầu.
Tôi cười nhạt.
Tôi kính trọng đại trưởng lão, ông ấy đã dành không biết bao nhiêu công sức cho Hạ gia, nhưng đôi khi ông ấy lại quá máu lạnh và tàn nhẫn trong một số vẫn đề.
“Quên đi, đừng nói chuyện này nữa.” Tôi thở dài, “Sau này, chị hy vọng tám đứa trẻ này sẽ được đối xử tốt hơn. Dù sao thì bây giờ chị đã giải được lời nguyền rồi, cũng không cần tàn nhẫn quá với chúng nữa. "
Hạ Lẫm gật đầu, "Nhưng là việc cấp bách nhất, chúng ta còn muốn điều tra ra ma nữ cùng ba người Hạ gia đã chết."
“Về chuyện ma nữ kia.” Tôi nói, “Em nói ba người Hạ gia đã chết kia, cũng là thị vệ, vậy bọn họ là thị vệ trước sao"?
Hạ Lẫm gật đầu, "Ba người chết, cũng như Hạ Lãnh, Mộ Ưu, đều là thị vệ nhiệm kì trước."
Tôi sửng sốt, "Không phải thường thường chỉ có bốn thị vệ sao? Sao nhiệm kì vừa rồi lại có tới năm người?"
"Có sáu người bảo vệ từ nhiệm kì trước. Một người nữa, cũng đã từ chức, nhưng vẫn chưa chết."
Tôi không khỏi cau mày, "Sao lại có tới sáu người? Có phải vì lầ đó quá đông trẻ con không?"
"Không có quá nhiều trẻ em, có khoảng mười đứa. Theo ghi chép trong hồ sơ, có vẻ như một số đứa trẻ đặc biệt khó kỷ luâth, nên đã đặc biệt bổ sung thêm hai thị vệ."
"Vì là cùng nhiệm kỳ, hãy hỏi Hạ Lãnh cùng Mộ Ưu, xem bọn họ biết cái gì."
Khi chúng tôi trở về phòng, Hạ Lãnh và Mộ Ưu đã ăn cơm xong, tôi miễn cưỡng tự nhủ không nên có thành kiến lớn với họ rồi nói: “Tôi muốn hỏi về đợt trẻ em vừa rồi mà 2 người đã chăm sóc. "
“Tại sao đột nhiên quan tâm đến những đứa trẻ quái dị đó chết?” Hạ Lãnh hỏi.
Nghe được hắn há mồm ngậm miệng là quái di với quái vật, trong lòng tôi có chút khó chịu, nhưng tôi cũng biết không phải lúc nói về chuyện này, cho nên tôi đơn giản nói cho bọn họ tin tức ba người kia đã chết...
Hạ Lãnh và Hạ Ưu đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc khi nghe được cái chết của ba người từng làm việc với mình, đặc biệt là Hạ Ưu rốt cuộc là phụ nữ, hai mắt đỏ hoe. "Cô nói thật sao? Ba người bọn họ... Tất cả bọn họ đều đã chết? "
“Đúng, và họ đã chết trong một tình huống rất kỳ lạ.” Tôi kể cho họ nghe về sự kỳ lạ của ba cái xác.
“Từ trong ra ngoài, thi thể thối rữa khi gặp ánh sáng?” Nghe xong lời nói của tôi, không biết vì sao, Mộ Ưu đột nhiên lộ ra vẻ hoảng sợ.
Tôi thấy phản ứng của cô ta có chút kỳ quái, lập tức hỏi: "cô biết gì về việc này?"
Mộ Ưu vừa bắt đầu muốn nói gì đó, Hạ Lãnh đột nhiên lạnh lùng ngắt lời cô ta: "Đương nhiên không biết. Chúng tôi chỉ nghĩ chết kiểu này quá kỳ quái."
Tôi nhìn về phía Hạ Lãnh, cảm thấy những gì anh ta nói không thật lòng, tôi tiếp tục hỏi: "Vậy trong số những đứa trẻ mà anh chăm sóc khi đó, có gì kỳ quái không?"
“Những quái vật này, đứa nào cũng kỳ quái?” Hạ Lãnh nhàn nhạt nói, “Nếu thật sự muốn biết về những con quái vật kia, cô có thể đến phòng lưu trữ, ở đó có tất cả hồ sơ, cô cứ tự mình đi xem.. "
Tôi có chút khó chịu trước thái độ thờ ơ của Hạ Lãnh.
Nhưng Hạ Lẫm lại lén ở sau lưng vỗ vai tôi, hình như cầu xin tôi đừng xung đột với bọn họ.
Tôi vừa vặn kìm lại được lửa giận, đi theo Hạ Lẫm vào phòng lưu trữ.
Sau khi chắc chắn đã rời khỏi xa mấy người Hạ Lãng, tôi thì thào nói: " Hạ Lẫm, em không nghĩ thái độ của bọn họ có chút kỳ quái sao?"
“Quả thực có chút kỳ quái, nhất là nghe được những thi thể lạ lùng, biểu hiện rõ ràng biết gì đó.” Hạ Lẫm cũng nghĩ như vậy.
“Sau đó tại sao bọn họ không nói?” Tôi nói, “Không phải bọn họ cũng sợ bị giết như vậy chứ?
Hạ Lẫm lắc đầu, "Chính xác cũng không biết. Bất quá chúng ta đi tìm thông tin đã được lưu trữ đi."
Tôi gật đầu, cùng Hạ Lẫm đi vào kho lưu trữ.
Vừa bước vào cửa, một mùi ẩm ướt xộc thẳng vào mũi, tôi định bật đèn lên nhưng phát hiện đèn đã hỏng.
“Thật là, nơi này sao lại tồi tàn như vậy.” Tôi than thở vài câu, nhanh chóng bật đèn pin điện thoại lên soi sáng phòng lưu trữ.
Trong kho lưu trữ có nhiều giá sách, giá sách lưu trữ tài liệu của các em nhỏ theo thời gian.
Tôi nhanh chóng tìm thấy thông tin của bọn trẻ trong số nhiệm kig trước, lướt qua và tìm kiếm nó.
Mỗi đứa trẻ đều có một tập tài liệu riêng, năm ngoái có mười đứa trẻ, tôi và Hạ Lẫm bắt đầu xem xét những tập tài liệu đó một cách cẩn thận.
Những đứa trẻ đó thật khủng khiếp, có đứa thì cụt tay, có đứa thì cụt chân, có đứa thì sinh ra lộn ngược, toàn là muôn hình vạn trạng....
Thông tin ở đây rất đầy đủ, từ ngày sinh của đứa trẻ đến ảnh chụp, tất cả các loại thông tin đều có.
Nhưng tôi đã lục lọi lại thì vẫn không thấy ai khiến tôi cảm thấy đặc biệt nghi ngờ, nhưng những đứa trẻ đó, như Hạ Lẫm đã nói, đã chết trước mười lăm tuổi. Hồ sơ nói rằng tất cả trẻ em đều chết một cách tự nhiên hoặc chết vì bệnh.
Tôi đã xem nó một lúc lâu, nhưng không thấy những gì tôi muốn, vì vậy tôi đặt lại hồ sơ, "Dường như không tìm thấy bất cứ điều gì hữu ích."
Hạ Lẫm gật gật đầu, mới vừa định nói gì đó, nhưng đột nhiên ánh mắt lại rơi xuống phía sau bả vai của ta, trong mắt lộ ra vẻ bối rối: "An Tố, có gì sau lưng chị!"
Tôi cũng bị lời nói bối rối của Hạ Lẫm làm cho sửng sốt, lập tức muốn quay đầu lại.
Nhưng chưa kịp quay lại, tôi bỗng thấy sau lưng mình có một khối gì đó rơi xuống, cả người như bị vật gì đó đè xuống, nặng trĩu.
Tôi không thể quay đầu lại, tôi chỉ có thể nhìn xuống bờ vai của mình, và tôi thấy một bàn tay trên vai mình.
Tôi cũng có một cảm giác kỳ lạ ở lưng, như thể một người đang ôm vai tôi, và cả trên lưng tôi.
Mặt tôi tái mét, tôi nhanh chóng giơ tay đánh về phía sau.
Nhưng rốt cuộc, tôi không thể nhìn rõ phía sau, vì vậy tôi hoàn toàn không tìm được phương hướng.
Hạ Lẫm lập tức muốn giúp tôi, nhưng lúc này chung quanh đã tối, cũng không có thời gian thu thập linh lực, cho nên trực tiếp cầm đèn pin trong tay lên, muốn thấy hình ảnh rõ ràng của vật đằng sau tôi.
Khi đèn pin sáng lên, một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.