Chương 800: Kẻ đứng sau tất cả
Từ Noãn Noãn
26/03/2021
Edit by Le Hong Lan
Tôi gặp lại thồy giáo Lâm trong đám đông người xem.
Hắn ta đứng đó và nhìn chằm chằm vào thi thề của Tiểu Âu, vè mặt rất phức tạp, nhưng cho đến nay tôi vẫn chưa đoán được mục đích thật sự của hắn, vì vậy bây giờ tôi khó có thể tìm thêm được thông tin hữu ích.
Không biết hành động tiếp theo của hắn, tôi đương nhiên không dám xem nhẹ, chì có thể chú ý kỹ càng.
Rõ ràng, hiệu trưởng không muốn để thi thể ở trường quá lâu nên đã nhanh chóng tổ chức cho một vài giáo viên đưa thi thể đến bệnh viện và chờ phụ huynh đến xử lý.
Lúc này đột nhiên thầy giáo Lâm lên tiếng: "Hiện tại tôi không sao, hãy để tôi đi cùng." Hiệu mững rỡ đồng ý, Thay giáo Lâm với tư cách là đại diện cùa trường, hắn lên xe vận chuyển thi thể. Tôi đương nhiên không thể nhàn rỗi, cũng liền lên xe đê’ đi cùng.
Nhìn thấy tôi hắn ta sửng sốt và hỏi với một giọng điệu cực kỳ không hòa khí: "Cô sao lại lên xe, cô đi làm gì? Đây là chuyện của trường chúng tôi, cô hiển nhiên không liên quan tại sao lại đi theo.
Tôi nhanh chóng đoán được nên đã chuẩn bị trước câu trà lời cho hắn ta: "Tôi mới đến và dự định cho con học tại đây, nhưng và không biết nhiều thông tin về trường như cơ sở vật chất, và những thông tin tương tự khác, vi vậy tôi muốn đi theo để tìm hiểu thêm.
Nghe tôi nói, hắn ta nhíu mày nghi ngờ và nói: "Cô thật là kỳ quái, cô không sợ gặp phài chuyện xui xẻo sao? Tôi nói cho cô biết, cần thận đứa nhò chết thàm này ban đêm biến thành oan hồn và sẽ đến tìm cô."" Hì, muốn hù tôi à?
"Đùa thôi, hãy xem tôi có sợ không"
Hắn không muốn người khác biết về điều gì đó, vậy chứng tỏ trong lòng hổn cỏ ma. khi nhìn thấy hắn ta như thê này tôi càng quyết tâm, đến bệnh viện thì sẽ có chuyện xỏy ra.
ất nhiên, tôi sẽ không dễ dàng rời đi Để đánh lạc hướng sự chú ý của thầy giáo Lâm, tôi chì thàn nhiên nói: "Thật tiếc khi một cô bé trẻ xinh đẹp như hoa đã chết dễ dàng như vậy."
"Nêu cô gửi con trai mình đến đây, cô có thể thấy tương lai của cậu ấy cũng như vậy Thầy giáo Lâm lạnh lùng nói.
Đây có phài là một lời nguyền rùa không Hắn ta sao có thể thốt ra những lời nói như vậy? Tôi thật sự đang phải chịu đựng để không ra tay đánh hắn, và sau đó bầu không khí trở nên khó xử, và chúng tôi không nói một lời.
Nhà trường đã liên hệ với bệnh viện, bệnh viện đã quen với việc này rổi, có cơ chế khổn cấp đặc biệt. Xe đã dừng ngay khi vừa tới cổng bệnh viện, và thi thể của Tiếu Âu được chở thằng đến nhà xác.
Thầy giáo Lâm đi theo vào nhà xác, tôi đương nhiên cũng đi theo hắn, cẩn thận quan sát phàn ứng cùa hắn trên đường, vừa rồi hắn trong xe nói mấy câu như vậy với tôi, hiện tại tôi cũng không định nhịn nữa, mắt nhìn thẳng.
Nhìn vào xác chết của cô gái nhỏ tuổi, tôi thây khao khát được bộc lộ trong mắt cùa hắn ta.. Hắn ta chắc chắn sẽ không làm gì khi tôi ở đó, vì vậy tôi lấy cớ đi vệ sinh, nhưng thực sự là tránh hắn và nấp bên cửa, tôi âm thầm quan sát hành động tiếp theo của hắn.
Thầy giáo Lâm đi ra ngoài và nhìn xung quanh, đàm bào rằng không có người khác. Tôi nhộn thấy hắn ta đang rất nóng lòng đê’ làm một việc gì đó.
Hắn đi thẳng đến bên cạnh Tiểu Âu, đặt tay lên trán Tiểu Âu tự tự lẩm bẩm một mình, ngay khi câu thổn chú chua xót được phát ra, linh hổn của Tiểu Âu bị cưỡng bức rút ra.
Cô bé đứng ở nơi đó toát ra linh khí nhàn nhạt, ngây người nhìn xung quanh:" Em còn chưa chết sao? Tại sao? Đây là đâu? Rốt cuộc em đã bị làm sao vậy?"
Âm thanh cùa câu cuối cùng đã biến thành tiếng hét. . ngôn tình ngược
"Yên lặng đi." Thầy giáo Lâm nhìn Tiểu Âu lo sợ mắng: "Em chết rồi"
Hắn ta cứ như vậy, kể ra sự thật tàn khốc cho cô bé.
"Thầy? Thầy Lâm? không phài thầy đã nói chì cân em nhày xuống lầu, linh hồn của ta sẽ được giài thoát sao? Tại sao linh hồn của em vẫn còn ở đây?" Tiểu Âu nhìn lên thì thấy thân thể không nguyên vẹn cùa mìn, ngay lúc này Ihinh hồn của Tiều Âu gần như sụp đổ vì hoàng sợ, run rầy co quắp trên mặt đất, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Đối mặt với vẻ đáng thương của cô bé, Thầy giáo Lâm không hề tỏ ra thương càm, hắn lại gần Tiểu Âu và trực tiếp nói ra những điểu rất đau lòng: "Em thật ngu ngốc mới tin rồng tự sát tìi có thể giài thoát.
Bây giờ tôi mới nói cho em biết." Em sẽ không bao giờ có thể rời khỏi trường học, Em sẽ bị mắc kẹt ở đó, làm những việc em ghét nhất mỗi ngày, và trài qua các kỳ thi dài vô tận " "Không được, Em không muốn về lại trường, em muốn đi, hãy để em rời đi."
Tiểu Âu nghe những lời này hiển nhiên bị kích động, cô bé lập tức đứng dậy chạy ra ngoài.
Làm thế nào một thợ săn có thê’ dể cho con mổi mà hắn ta đang nhìn chằm chằm thoát khỏi tay mình? Thầy giáo Lâm niệm chú, và một sợi dây từ không khí mỏng xuất hiện trói chặt Tiểu Âu.
Hắn nắm chặt và kéo một đầu của sợ dâu, nói với một giọng điệu gần như hằn học: "Ngươi chết rồi, ngươi còn có thể đi đâu nữa? Bây giờ công dụng duy nhât của ngươi là dành cho ta. Ngươi không can nói cho ta biết ngươi muốn gì, ngươi chì cồn ngoan ngoãn nghe lời ta, ngươi không biết ngươi vẫn còn khà năng để lợi dụng sao, ta sẽ tận dụng hết khà nâng của ngươi."
Thầy giáo Lâm trực tiếp cắn ngón tay cùa mình và chì vào đỉnh đầu của Tiểu Âu, chuỗi hạt Phật trên tay hắn phát sáng và bao bọc linh hồn đã rời khỏi cơ thể của Tiểu Âu
Một luồng ánh sáng khác phát ra từ cơ thể của Tiểu Âu, linh hồn cùa cô bé liền bị hút vào trong chuỗi hạt cồu, có chút không tự chủ được, miệng Tiểu Âu kinh hãi kêu lên một tiếng: "Tại sao thầy lại đôi xử với em như vậy, rốt cuộc thồy là cái gì?
Nghe thấy câu hỏi cùa Tiểu Âu động tác của thầy giáo Lâm hiển nhiên dừng lại, biểu càm trong mắt trở nên lãnh đạm
"Tại sao ư? Trên đời này có rất nhiều nguyên nhân? Từ khi ngươi gõ cửa phòng tư vân, mọi thứ an bày ngươi đều phài cam chịu. Ta biết ngươi không muốn. Muốn trách thì trách nhà trường và hiệu trưởng."
Khi nhắc đến hiệu trưởng, trong mắt thầy giáo Lâm có một tia sáng đỏ. "Tốt cà là vì hắn mà xày ra bao nhiêu bi kịch. Ngươi cũng là đều bị hắn giết. Tất cà đều là do hắn, nhưng đừng lo lắng, hắn sẽ sớm đồng hành cùng ngươi."
Sau khi nói xong hắn tiếp tục thúc chuỗi hạt nhanh hơn, ánh sáng trên hạt càng ngày càng mạnh, khi linh hồn Tiểu Âu hoàn toàn bị hút vào trong chuỗi hạt thì mọi chuyện đã kết thúc.
Tôi không ngừng nấp bên cửa, chì quan sát. Cho tới bây giờ, Thầy giáo Lâm cũng không có nói rõ mục đích làm những chuyện điên cuồng này cùa mình, người này thật sự là giấu quá sâu, Tiểu Âu đã hỏi rất nhiều lổn, thậm chí hắn còn có thể cố ý né tránh, điểu này cũng khiến tôi có lý do để tin tưởng vào phán đoán của riêng mình, chắc chắn phải có một bí một ổn trong thầy giáo Lâm.
Nó là gì? Đê' giải quyết những vấn đề này, và để thực sự giúp đỡ những học sinh đã tự tử, chúng ta phải tiếp xúc với những sự thật sâu sắc hơn. (Câu này làm e liên tưởng đến Conan, chk mặt bà Tố lúc này đang tỏ ra thật ngầu)
Khi tôi đang suy nghĩ về điểu này, thầy giáo Lâm đột nhiên có một biểu hiện kỳ lạ trên khuôn mặt của mình, hắn thốt ra một câu thổn chú, sau đó dùng tay kia ấn chặt hạt cườm lại. Ánh sáng từ hạt cườm đã hội tụ, và cô gái nhỏ đang bị kéo đi. Tiểu Âu buộc phài dính chặt trên hạt cườm
Hắn ta lùi lại mấy bước, nhìn chằm chằm vào linh hồn của Tiểu Âu với ánh mắt khó tin. Ngay sau đó, hắn ta phàn ứng đột ngột, hét lên với một giọng nói hoàn toàn khác, và kinh ngạc hỏi: "Ngươi là ai? Ngươi không phài là Tiểu Âu, ngươi là ai? Tiểu Âu ở đâu?"
Tôi gặp lại thồy giáo Lâm trong đám đông người xem.
Hắn ta đứng đó và nhìn chằm chằm vào thi thề của Tiểu Âu, vè mặt rất phức tạp, nhưng cho đến nay tôi vẫn chưa đoán được mục đích thật sự của hắn, vì vậy bây giờ tôi khó có thể tìm thêm được thông tin hữu ích.
Không biết hành động tiếp theo của hắn, tôi đương nhiên không dám xem nhẹ, chì có thể chú ý kỹ càng.
Rõ ràng, hiệu trưởng không muốn để thi thể ở trường quá lâu nên đã nhanh chóng tổ chức cho một vài giáo viên đưa thi thể đến bệnh viện và chờ phụ huynh đến xử lý.
Lúc này đột nhiên thầy giáo Lâm lên tiếng: "Hiện tại tôi không sao, hãy để tôi đi cùng." Hiệu mững rỡ đồng ý, Thay giáo Lâm với tư cách là đại diện cùa trường, hắn lên xe vận chuyển thi thể. Tôi đương nhiên không thể nhàn rỗi, cũng liền lên xe đê’ đi cùng.
Nhìn thấy tôi hắn ta sửng sốt và hỏi với một giọng điệu cực kỳ không hòa khí: "Cô sao lại lên xe, cô đi làm gì? Đây là chuyện của trường chúng tôi, cô hiển nhiên không liên quan tại sao lại đi theo.
Tôi nhanh chóng đoán được nên đã chuẩn bị trước câu trà lời cho hắn ta: "Tôi mới đến và dự định cho con học tại đây, nhưng và không biết nhiều thông tin về trường như cơ sở vật chất, và những thông tin tương tự khác, vi vậy tôi muốn đi theo để tìm hiểu thêm.
Nghe tôi nói, hắn ta nhíu mày nghi ngờ và nói: "Cô thật là kỳ quái, cô không sợ gặp phài chuyện xui xẻo sao? Tôi nói cho cô biết, cần thận đứa nhò chết thàm này ban đêm biến thành oan hồn và sẽ đến tìm cô."" Hì, muốn hù tôi à?
"Đùa thôi, hãy xem tôi có sợ không"
Hắn không muốn người khác biết về điều gì đó, vậy chứng tỏ trong lòng hổn cỏ ma. khi nhìn thấy hắn ta như thê này tôi càng quyết tâm, đến bệnh viện thì sẽ có chuyện xỏy ra.
ất nhiên, tôi sẽ không dễ dàng rời đi Để đánh lạc hướng sự chú ý của thầy giáo Lâm, tôi chì thàn nhiên nói: "Thật tiếc khi một cô bé trẻ xinh đẹp như hoa đã chết dễ dàng như vậy."
"Nêu cô gửi con trai mình đến đây, cô có thể thấy tương lai của cậu ấy cũng như vậy Thầy giáo Lâm lạnh lùng nói.
Đây có phài là một lời nguyền rùa không Hắn ta sao có thể thốt ra những lời nói như vậy? Tôi thật sự đang phải chịu đựng để không ra tay đánh hắn, và sau đó bầu không khí trở nên khó xử, và chúng tôi không nói một lời.
Nhà trường đã liên hệ với bệnh viện, bệnh viện đã quen với việc này rổi, có cơ chế khổn cấp đặc biệt. Xe đã dừng ngay khi vừa tới cổng bệnh viện, và thi thể của Tiếu Âu được chở thằng đến nhà xác.
Thầy giáo Lâm đi theo vào nhà xác, tôi đương nhiên cũng đi theo hắn, cẩn thận quan sát phàn ứng cùa hắn trên đường, vừa rồi hắn trong xe nói mấy câu như vậy với tôi, hiện tại tôi cũng không định nhịn nữa, mắt nhìn thẳng.
Nhìn vào xác chết của cô gái nhỏ tuổi, tôi thây khao khát được bộc lộ trong mắt cùa hắn ta.. Hắn ta chắc chắn sẽ không làm gì khi tôi ở đó, vì vậy tôi lấy cớ đi vệ sinh, nhưng thực sự là tránh hắn và nấp bên cửa, tôi âm thầm quan sát hành động tiếp theo của hắn.
Thầy giáo Lâm đi ra ngoài và nhìn xung quanh, đàm bào rằng không có người khác. Tôi nhộn thấy hắn ta đang rất nóng lòng đê’ làm một việc gì đó.
Hắn đi thẳng đến bên cạnh Tiểu Âu, đặt tay lên trán Tiểu Âu tự tự lẩm bẩm một mình, ngay khi câu thổn chú chua xót được phát ra, linh hổn của Tiểu Âu bị cưỡng bức rút ra.
Cô bé đứng ở nơi đó toát ra linh khí nhàn nhạt, ngây người nhìn xung quanh:" Em còn chưa chết sao? Tại sao? Đây là đâu? Rốt cuộc em đã bị làm sao vậy?"
Âm thanh cùa câu cuối cùng đã biến thành tiếng hét. . ngôn tình ngược
"Yên lặng đi." Thầy giáo Lâm nhìn Tiểu Âu lo sợ mắng: "Em chết rồi"
Hắn ta cứ như vậy, kể ra sự thật tàn khốc cho cô bé.
"Thầy? Thầy Lâm? không phài thầy đã nói chì cân em nhày xuống lầu, linh hồn của ta sẽ được giài thoát sao? Tại sao linh hồn của em vẫn còn ở đây?" Tiểu Âu nhìn lên thì thấy thân thể không nguyên vẹn cùa mìn, ngay lúc này Ihinh hồn của Tiều Âu gần như sụp đổ vì hoàng sợ, run rầy co quắp trên mặt đất, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Đối mặt với vẻ đáng thương của cô bé, Thầy giáo Lâm không hề tỏ ra thương càm, hắn lại gần Tiểu Âu và trực tiếp nói ra những điểu rất đau lòng: "Em thật ngu ngốc mới tin rồng tự sát tìi có thể giài thoát.
Bây giờ tôi mới nói cho em biết." Em sẽ không bao giờ có thể rời khỏi trường học, Em sẽ bị mắc kẹt ở đó, làm những việc em ghét nhất mỗi ngày, và trài qua các kỳ thi dài vô tận " "Không được, Em không muốn về lại trường, em muốn đi, hãy để em rời đi."
Tiểu Âu nghe những lời này hiển nhiên bị kích động, cô bé lập tức đứng dậy chạy ra ngoài.
Làm thế nào một thợ săn có thê’ dể cho con mổi mà hắn ta đang nhìn chằm chằm thoát khỏi tay mình? Thầy giáo Lâm niệm chú, và một sợi dây từ không khí mỏng xuất hiện trói chặt Tiểu Âu.
Hắn nắm chặt và kéo một đầu của sợ dâu, nói với một giọng điệu gần như hằn học: "Ngươi chết rồi, ngươi còn có thể đi đâu nữa? Bây giờ công dụng duy nhât của ngươi là dành cho ta. Ngươi không can nói cho ta biết ngươi muốn gì, ngươi chì cồn ngoan ngoãn nghe lời ta, ngươi không biết ngươi vẫn còn khà năng để lợi dụng sao, ta sẽ tận dụng hết khà nâng của ngươi."
Thầy giáo Lâm trực tiếp cắn ngón tay cùa mình và chì vào đỉnh đầu của Tiểu Âu, chuỗi hạt Phật trên tay hắn phát sáng và bao bọc linh hồn đã rời khỏi cơ thể của Tiểu Âu
Một luồng ánh sáng khác phát ra từ cơ thể của Tiểu Âu, linh hồn cùa cô bé liền bị hút vào trong chuỗi hạt cồu, có chút không tự chủ được, miệng Tiểu Âu kinh hãi kêu lên một tiếng: "Tại sao thầy lại đôi xử với em như vậy, rốt cuộc thồy là cái gì?
Nghe thấy câu hỏi cùa Tiểu Âu động tác của thầy giáo Lâm hiển nhiên dừng lại, biểu càm trong mắt trở nên lãnh đạm
"Tại sao ư? Trên đời này có rất nhiều nguyên nhân? Từ khi ngươi gõ cửa phòng tư vân, mọi thứ an bày ngươi đều phài cam chịu. Ta biết ngươi không muốn. Muốn trách thì trách nhà trường và hiệu trưởng."
Khi nhắc đến hiệu trưởng, trong mắt thầy giáo Lâm có một tia sáng đỏ. "Tốt cà là vì hắn mà xày ra bao nhiêu bi kịch. Ngươi cũng là đều bị hắn giết. Tất cà đều là do hắn, nhưng đừng lo lắng, hắn sẽ sớm đồng hành cùng ngươi."
Sau khi nói xong hắn tiếp tục thúc chuỗi hạt nhanh hơn, ánh sáng trên hạt càng ngày càng mạnh, khi linh hồn Tiểu Âu hoàn toàn bị hút vào trong chuỗi hạt thì mọi chuyện đã kết thúc.
Tôi không ngừng nấp bên cửa, chì quan sát. Cho tới bây giờ, Thầy giáo Lâm cũng không có nói rõ mục đích làm những chuyện điên cuồng này cùa mình, người này thật sự là giấu quá sâu, Tiểu Âu đã hỏi rất nhiều lổn, thậm chí hắn còn có thể cố ý né tránh, điểu này cũng khiến tôi có lý do để tin tưởng vào phán đoán của riêng mình, chắc chắn phải có một bí một ổn trong thầy giáo Lâm.
Nó là gì? Đê' giải quyết những vấn đề này, và để thực sự giúp đỡ những học sinh đã tự tử, chúng ta phải tiếp xúc với những sự thật sâu sắc hơn. (Câu này làm e liên tưởng đến Conan, chk mặt bà Tố lúc này đang tỏ ra thật ngầu)
Khi tôi đang suy nghĩ về điểu này, thầy giáo Lâm đột nhiên có một biểu hiện kỳ lạ trên khuôn mặt của mình, hắn thốt ra một câu thổn chú, sau đó dùng tay kia ấn chặt hạt cườm lại. Ánh sáng từ hạt cườm đã hội tụ, và cô gái nhỏ đang bị kéo đi. Tiểu Âu buộc phài dính chặt trên hạt cườm
Hắn ta lùi lại mấy bước, nhìn chằm chằm vào linh hồn của Tiểu Âu với ánh mắt khó tin. Ngay sau đó, hắn ta phàn ứng đột ngột, hét lên với một giọng nói hoàn toàn khác, và kinh ngạc hỏi: "Ngươi là ai? Ngươi không phài là Tiểu Âu, ngươi là ai? Tiểu Âu ở đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.