Chương 224: Khúc mắc
Từ Noãn Noãn
17/02/2021
Trong lòng tôi có hàng ngàn cầu muốn hỏi Tiết Xán, nhưng khi mở miệng, lời lại biến thành: “Tiết Xán, gần đây tâm trang của Phương Tình rất không ổn định, em muốn đến ở cùng cậu ấy một thời gian.”
Được rồi, tôi thừa nhận, tôi lại không dám đối mặt với sự thật. Mỗi khi gặp phải câu hỏi mà tôi sợ trả lời, việc duy nhất tôi có thể làm đó là né tránh. Sắc mặt Tiết Xán trở nên u ám.
Ngay sau đó, hắn xoay người và giam cầm tôi trên ghế sofa mềm mại của máy bay. Tôi hoàn toàn bị chôn vùi dưới cái bóng của hắn
“Anh không đồng ý.” Tiết Xán lạnh lùng nói, giọng điệu không vui.
“Tại sao?” Tôi né tránh ảnh mắt của hắn: “Cậu ấy đã gặp phải nhiều chuyện như vậy, cần ban…”
“An Tổ, em đã đủ chưa!” Tiết Xán đột nhiên gầm nhẹ: “Cả ngày cứ nhắc đến cô bạn đó của em, em thích cô ta rồi phải không?”
Tôi ngay lập tức quên mất chút khó chịu này, chỉ ngạc nhiên ngước lên nhìn Tiết Xán.
Chỉ thấy trong đôi mắt đen gần ngay trước mắt của hắn nhuốm đầy sự tức giận, như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
“Anh…” Tôi ngạc nhiên lên tiếng: “Đừng nói là anh ghen với Phương Tinh đấy?”
Tôi biết lòng chiếm hữu của Tiết Xin rất mạnh, dù là Lưu Tử Hạo hay Tạ Phong Tiêu, hắn đều ghen, nhưng tôi không ngờ rằng ngay cả một cô gái như Phương Tình hắn cũng phải ghen bằng được.
“Cậu ấy là con gái đó!” Tôi vội vàng nhắc nhở Tiết Xán.
“Con gái thì thế nào!” Nhưng tôi không ngờ cơn giận của Tiết Xán không hề giảm bớt chút nào bởi lời nhắc nhở của tôi: “Anh nghe người ta nói, trong thời đại này của bọn em, con gái cũng rất phổ biến yêu người đồng tính, ai mà biết được hai người các em có thể phát sinh chuyện gì không chứ”
Lời này của Tiết Xin làm cho tôi hết sức kinh ngạc.
Thắng cha Tiết Xán này nghi ngờ tôi và Phương Tình chơi bách hợp á?
“Tiết Xán, anh đừng nối tính trái khoáy nữa!” Tôi thật sự cạn lời: “Phương Tình và em chỉ là bạn bè! Bạn bè gặp phải chuyện lớn như vậy, quan tâm một chút không phải việc nên làm sao.”
“Anh cũng gặp phải chuyện lớn vậy mà, sao em lại không quan tâm anh!” Tiết Xán không vui nói, giọng điệu đó nghe hơi khó chịu.
Tôi càng sốc hơn.
“Anh… Có chuyện gi mà anh chưa từng trải qua, một việc nhỏ này sao có thể ảnh hưởng đến anh được?” Tôi bất đắc dĩ nói.
“Việc nhỏ?” Nào ngờ, lời này của tôi lại chọc giận Tiết Xán. Hân củi xuống, khoảng cách giữa hai chúng tôi lập tức biển thành kín không kẽ hở: “An Tổ, rốt cuộc em có biết, khi em bị con quải vật kia giữ chặt như bạch tuột, anh đã lo lắng nhường nào không?”
Tôi vốn định tránh khỏi sự giam cầm của Tiết Xán, nhưng khi nghe thấy lời nói của hắn, tôi đã sững sờ.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy đôi mắt đen trước mặt tràn đầy giận dữ, còn hơi sợ hãi.
“Chết tiệt.” Tiết Xán khẽ mắng một câu: “Cuối cùng Ninh Hoan Hoan đã cứu em… Em nghĩ anh sẽ để em tách ra một mình nữa ư?”
Tôi hoàn toàn ngây người.
Tôi tưởng rằng vì lòng chiếm hữu cố chấp ấy nên Tiết Xán mới không cho tôi đi.
Nhưng tôi không ngờ, hắn cũng đang lo lắng cho tôi,
“Không sao.” Nghĩ đến điều này, giọng tôi không khói dịu hơn đôi chút: “Em sẽ không sao đâu, anh cũng đâu cách em quá xa, hơn nữa chẳng phải anh đã sửa xong chiếc vòng ngọc này rồi à?”
Dứt lời, tôi lắc lắc chiếc vòng ngọc trên tay.
Kể từ sự kiện Đổng Chí Ngạo lần trước, Tiết Xán đã tăng mạnh quý thuật trên chiếc vòng tay này, sẽ không thể để người nhà họ Ninh lợi dụng sơ hở lần nào nữa.
“Không được” Nhưng Tiết Xán vẫn không cho phép: “An Tố, trước khi đến Vân Nam, em đã ở cùng với người phụ nữ Tình gì đó rồi…”
“Người ta tên là Phương Tình. Tôi không nhịn được mà nhắc nhở Tiết Xán, đã tới Vân Nam cùng người ta mà vẫn chưa nhớ nối tên của người ta,
“Anh mặc kệ cô ta tên là gì, tóm lại em đã ở cùng với cô ta đủ rồi! Bây giờ đến lượt anh!” Dứt lời, Tiết Xán nhoài tới và kéo người tôi nghiêng sang một bên.
Cùng lúc đó, hắn hạ ghế của tôi xuống phía sau rồi áp sát vào tôi.
Trong khoang hạng nhất chỉ có hai hành khách là chúng tôi, nữ tiếp viên đang chuẩn bị đồ uống cho chúng tôi rất tinh mắt, lập tức rời đi, còn chu đáo kéo rèm lại.
Về tổ chất chuyên nghiệp này, quả thật là tôi không thể nào không khen được.
Nhìn khuôn mặt giận dữ của Tiết Xán ở trước mắt, tôi không nói nên lời.
Tôi còn nhớ rõ dáng vẻ cao quý lạnh lùng của Tiết Xin lúc mới quen, sao bây giờ lại giống như một đứa trẻ vậy nhỉ.
Nhưng không hiểu sao, tôi lại cảm thấy ngọt ngào trong lòng. Bởi vì dường như chỉ có lúc này, tôi mới có thể cảm nhận rõ được rằng Tiết Xán thích tôi.
Thật ra tôi chưa từng chất vấn về tình cảm của Tiết Xán dành cho tôi. Có điều, tôi cũng không thể chất vấn tình cảm hắn dành cho Ninh Hoan Ноап.
Lại nhớ đến lời nói của cậu bé xem bói trước đó, cả đời này Tiết Xán sẽ chỉ thích một người…
Nghĩ tới đây, một cơn đáng chát lại dâng lên, lần át cả sự ngọt ngào vừa nãy trong lòng tôi. Tôi nghĩ, tôi vẫn cần một chút thời gian để ở một mình.
Tiết Xán.” Nghĩ tới điều này, tôi chỉ có thể tiếp tục khuyên: “Em chỉ ở với Phương Tinh mười ngày thôi, được chứ?”
“Không được! Quá lâu!”
“Vậy bảy ngày?”
“Một ngày!”
“Sáu ngày..”
Tôi đành tiến hành một cuộc mặc cả với Tiết Xán trong tư thế kỳ lạ như vậy, cuối cùng chốt được bốn ngày.
Khó làm mới thuyết phục được Tiết Xán, tôi vội vã đấy lồng ngực rắn chắc của hắn ra: “Anh tránh ra, em muốn đi vệ sinh.”
Tiết Xán mặt đầy ghét bỏ: “Con người thật là phiền phức.”
Tôi im lặng đứng dậy và đi vào nhà vệ sinh.
Có vẻ như những thứ ăn ở làng Miêu trong mấy ngày nay không được sạch sẽ cho làm, tôi đã phải vật lộn trong nhà vệ sinh một lúc lâu mới ra ngoài.
Khi tôi quay lại cabin, Tiết Xán đang ngồi trên ghế xem một cái gì đó.
Tôi thắc mắc hẳn đang xem cái gì mà nghiêm túc như thế, ngay cả tôi quay lại mà cũng không để ý?
Tôi nghi ngờ đi qua, nhưng vừa bước một bước, cơ thể tôi cứng đờ. Bởi vì tôi đã nhìn thấy thứ trong tay hắn.
Cây ngọc trâm đó.
Là cây ngọc trâm hân cực kỳ quý trọng, thậm chí còn vì nó mà nối giận với tôi.
Về cây trâm này, tôi luôn nghĩ nó là của Ninh Hoan Hoan.
Bằng không thì tôi thực sự không nghĩ ra, tại sao Tiết Xán chưa kết hôn lúc còn sống lại có đồ của phụ nữ.
Vì sao hắn có thể nhìn chăm chú vào cây ngọc trâm vào thời điểm này?
Là nhớ tới Ninh Hoan Hoan ư?
Hay là nhớ về những chuyện lúc họ còn sống?
Trái tim tôi lại đau đớn, tôi không hề nghĩ ngợi mà trở lại nhà vệ sinh. Tôi trốn trong nhà vệ sinh một hồi lâu, cho đến khi sắp hạ cánh, tôi mới lề mề đi ra ngoài.
“Sao mà lâu thế?” Lúc này Tiết Xán đã cất cây trâm đi và nhìn tôi với vẻ mặt không vui.
“À, em bị đau bụng, hình như ăn nhằm gì rồi.” Tôi nói nửa thật nửa giả.
“Ăn nhầm?” Tiết Xán nhanh chóng đứng dậy và đặt tay lên bụng tôi
Cảm giác lạnh lẽo cách quần áo truyền vào bụng tôi. Tôi hơi cụp mắt, chẳng biết cảm xúc trong lòng minh là gì.
Trong suốt quá trình máy bay hạ cánh, tôi lấy lý do là khó chịu trong người để nhám mất nghỉ ngơi.
Chúng tôi vừa xuống máy bay đã thấy Tiết Phong với một vài người trợ lý đang đợi bên ngoài máy bay, mặt đầy lo lắng.
Số tài liệu trong tay vài người trợ lý đó đã sắp chất thành núi.
“Chủ tịch Tiết.” Tiết Phong bước tới, ngoài cười nhưng trong không cười: “Các cổ đồng đang đợi anh.”
Được rồi, tôi thừa nhận, tôi lại không dám đối mặt với sự thật. Mỗi khi gặp phải câu hỏi mà tôi sợ trả lời, việc duy nhất tôi có thể làm đó là né tránh. Sắc mặt Tiết Xán trở nên u ám.
Ngay sau đó, hắn xoay người và giam cầm tôi trên ghế sofa mềm mại của máy bay. Tôi hoàn toàn bị chôn vùi dưới cái bóng của hắn
“Anh không đồng ý.” Tiết Xán lạnh lùng nói, giọng điệu không vui.
“Tại sao?” Tôi né tránh ảnh mắt của hắn: “Cậu ấy đã gặp phải nhiều chuyện như vậy, cần ban…”
“An Tổ, em đã đủ chưa!” Tiết Xán đột nhiên gầm nhẹ: “Cả ngày cứ nhắc đến cô bạn đó của em, em thích cô ta rồi phải không?”
Tôi ngay lập tức quên mất chút khó chịu này, chỉ ngạc nhiên ngước lên nhìn Tiết Xán.
Chỉ thấy trong đôi mắt đen gần ngay trước mắt của hắn nhuốm đầy sự tức giận, như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
“Anh…” Tôi ngạc nhiên lên tiếng: “Đừng nói là anh ghen với Phương Tinh đấy?”
Tôi biết lòng chiếm hữu của Tiết Xin rất mạnh, dù là Lưu Tử Hạo hay Tạ Phong Tiêu, hắn đều ghen, nhưng tôi không ngờ rằng ngay cả một cô gái như Phương Tình hắn cũng phải ghen bằng được.
“Cậu ấy là con gái đó!” Tôi vội vàng nhắc nhở Tiết Xán.
“Con gái thì thế nào!” Nhưng tôi không ngờ cơn giận của Tiết Xán không hề giảm bớt chút nào bởi lời nhắc nhở của tôi: “Anh nghe người ta nói, trong thời đại này của bọn em, con gái cũng rất phổ biến yêu người đồng tính, ai mà biết được hai người các em có thể phát sinh chuyện gì không chứ”
Lời này của Tiết Xin làm cho tôi hết sức kinh ngạc.
Thắng cha Tiết Xán này nghi ngờ tôi và Phương Tình chơi bách hợp á?
“Tiết Xán, anh đừng nối tính trái khoáy nữa!” Tôi thật sự cạn lời: “Phương Tình và em chỉ là bạn bè! Bạn bè gặp phải chuyện lớn như vậy, quan tâm một chút không phải việc nên làm sao.”
“Anh cũng gặp phải chuyện lớn vậy mà, sao em lại không quan tâm anh!” Tiết Xán không vui nói, giọng điệu đó nghe hơi khó chịu.
Tôi càng sốc hơn.
“Anh… Có chuyện gi mà anh chưa từng trải qua, một việc nhỏ này sao có thể ảnh hưởng đến anh được?” Tôi bất đắc dĩ nói.
“Việc nhỏ?” Nào ngờ, lời này của tôi lại chọc giận Tiết Xán. Hân củi xuống, khoảng cách giữa hai chúng tôi lập tức biển thành kín không kẽ hở: “An Tổ, rốt cuộc em có biết, khi em bị con quải vật kia giữ chặt như bạch tuột, anh đã lo lắng nhường nào không?”
Tôi vốn định tránh khỏi sự giam cầm của Tiết Xán, nhưng khi nghe thấy lời nói của hắn, tôi đã sững sờ.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy đôi mắt đen trước mặt tràn đầy giận dữ, còn hơi sợ hãi.
“Chết tiệt.” Tiết Xán khẽ mắng một câu: “Cuối cùng Ninh Hoan Hoan đã cứu em… Em nghĩ anh sẽ để em tách ra một mình nữa ư?”
Tôi hoàn toàn ngây người.
Tôi tưởng rằng vì lòng chiếm hữu cố chấp ấy nên Tiết Xán mới không cho tôi đi.
Nhưng tôi không ngờ, hắn cũng đang lo lắng cho tôi,
“Không sao.” Nghĩ đến điều này, giọng tôi không khói dịu hơn đôi chút: “Em sẽ không sao đâu, anh cũng đâu cách em quá xa, hơn nữa chẳng phải anh đã sửa xong chiếc vòng ngọc này rồi à?”
Dứt lời, tôi lắc lắc chiếc vòng ngọc trên tay.
Kể từ sự kiện Đổng Chí Ngạo lần trước, Tiết Xán đã tăng mạnh quý thuật trên chiếc vòng tay này, sẽ không thể để người nhà họ Ninh lợi dụng sơ hở lần nào nữa.
“Không được” Nhưng Tiết Xán vẫn không cho phép: “An Tố, trước khi đến Vân Nam, em đã ở cùng với người phụ nữ Tình gì đó rồi…”
“Người ta tên là Phương Tình. Tôi không nhịn được mà nhắc nhở Tiết Xán, đã tới Vân Nam cùng người ta mà vẫn chưa nhớ nối tên của người ta,
“Anh mặc kệ cô ta tên là gì, tóm lại em đã ở cùng với cô ta đủ rồi! Bây giờ đến lượt anh!” Dứt lời, Tiết Xán nhoài tới và kéo người tôi nghiêng sang một bên.
Cùng lúc đó, hắn hạ ghế của tôi xuống phía sau rồi áp sát vào tôi.
Trong khoang hạng nhất chỉ có hai hành khách là chúng tôi, nữ tiếp viên đang chuẩn bị đồ uống cho chúng tôi rất tinh mắt, lập tức rời đi, còn chu đáo kéo rèm lại.
Về tổ chất chuyên nghiệp này, quả thật là tôi không thể nào không khen được.
Nhìn khuôn mặt giận dữ của Tiết Xán ở trước mắt, tôi không nói nên lời.
Tôi còn nhớ rõ dáng vẻ cao quý lạnh lùng của Tiết Xin lúc mới quen, sao bây giờ lại giống như một đứa trẻ vậy nhỉ.
Nhưng không hiểu sao, tôi lại cảm thấy ngọt ngào trong lòng. Bởi vì dường như chỉ có lúc này, tôi mới có thể cảm nhận rõ được rằng Tiết Xán thích tôi.
Thật ra tôi chưa từng chất vấn về tình cảm của Tiết Xán dành cho tôi. Có điều, tôi cũng không thể chất vấn tình cảm hắn dành cho Ninh Hoan Ноап.
Lại nhớ đến lời nói của cậu bé xem bói trước đó, cả đời này Tiết Xán sẽ chỉ thích một người…
Nghĩ tới đây, một cơn đáng chát lại dâng lên, lần át cả sự ngọt ngào vừa nãy trong lòng tôi. Tôi nghĩ, tôi vẫn cần một chút thời gian để ở một mình.
Tiết Xán.” Nghĩ tới điều này, tôi chỉ có thể tiếp tục khuyên: “Em chỉ ở với Phương Tinh mười ngày thôi, được chứ?”
“Không được! Quá lâu!”
“Vậy bảy ngày?”
“Một ngày!”
“Sáu ngày..”
Tôi đành tiến hành một cuộc mặc cả với Tiết Xán trong tư thế kỳ lạ như vậy, cuối cùng chốt được bốn ngày.
Khó làm mới thuyết phục được Tiết Xán, tôi vội vã đấy lồng ngực rắn chắc của hắn ra: “Anh tránh ra, em muốn đi vệ sinh.”
Tiết Xán mặt đầy ghét bỏ: “Con người thật là phiền phức.”
Tôi im lặng đứng dậy và đi vào nhà vệ sinh.
Có vẻ như những thứ ăn ở làng Miêu trong mấy ngày nay không được sạch sẽ cho làm, tôi đã phải vật lộn trong nhà vệ sinh một lúc lâu mới ra ngoài.
Khi tôi quay lại cabin, Tiết Xán đang ngồi trên ghế xem một cái gì đó.
Tôi thắc mắc hẳn đang xem cái gì mà nghiêm túc như thế, ngay cả tôi quay lại mà cũng không để ý?
Tôi nghi ngờ đi qua, nhưng vừa bước một bước, cơ thể tôi cứng đờ. Bởi vì tôi đã nhìn thấy thứ trong tay hắn.
Cây ngọc trâm đó.
Là cây ngọc trâm hân cực kỳ quý trọng, thậm chí còn vì nó mà nối giận với tôi.
Về cây trâm này, tôi luôn nghĩ nó là của Ninh Hoan Hoan.
Bằng không thì tôi thực sự không nghĩ ra, tại sao Tiết Xán chưa kết hôn lúc còn sống lại có đồ của phụ nữ.
Vì sao hắn có thể nhìn chăm chú vào cây ngọc trâm vào thời điểm này?
Là nhớ tới Ninh Hoan Hoan ư?
Hay là nhớ về những chuyện lúc họ còn sống?
Trái tim tôi lại đau đớn, tôi không hề nghĩ ngợi mà trở lại nhà vệ sinh. Tôi trốn trong nhà vệ sinh một hồi lâu, cho đến khi sắp hạ cánh, tôi mới lề mề đi ra ngoài.
“Sao mà lâu thế?” Lúc này Tiết Xán đã cất cây trâm đi và nhìn tôi với vẻ mặt không vui.
“À, em bị đau bụng, hình như ăn nhằm gì rồi.” Tôi nói nửa thật nửa giả.
“Ăn nhầm?” Tiết Xán nhanh chóng đứng dậy và đặt tay lên bụng tôi
Cảm giác lạnh lẽo cách quần áo truyền vào bụng tôi. Tôi hơi cụp mắt, chẳng biết cảm xúc trong lòng minh là gì.
Trong suốt quá trình máy bay hạ cánh, tôi lấy lý do là khó chịu trong người để nhám mất nghỉ ngơi.
Chúng tôi vừa xuống máy bay đã thấy Tiết Phong với một vài người trợ lý đang đợi bên ngoài máy bay, mặt đầy lo lắng.
Số tài liệu trong tay vài người trợ lý đó đã sắp chất thành núi.
“Chủ tịch Tiết.” Tiết Phong bước tới, ngoài cười nhưng trong không cười: “Các cổ đồng đang đợi anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.