Chương 286: Lại có người tự sát
Từ Noãn Noãn
01/03/2021
Tôi thật sự choảng váng.
Không ngờ Tạ Phong Tiêu lại trực tiếp đền tận nhà tìm tôi.
Mặc dù rất tức giận vì những gì anh ây đã làm, nhưng dù sao cũng là bạn từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, do dự một chút, tôi thay quần áo rồi đi xuông nhà.
Quán cả phê trong khu dân cư rất an toàn. không cản lo lăng về paparazzi hay.
gì cả, tôi và Tạ Phong Tiêu chọn một chỗ cạnh cửa số ngôi xuống.
Tôi gọi một ly Latte, chỉ vên lặng uống, không nói một lời.
Còn Tạ Phong Tiêu gọi một tách Espresso, là loại cà phê đen dậm đặc.
Tôi khè rùng mình.
Có rất ít người thích uống loại cà phê @spresso đen và đăng này, trong số những người tôi biết, người duy nhất thích loại cả phê này là Tiết Xán.
Không ngờ Tạ Phong Tiêu cũng thích.
â hưng tôi nhớ rð khi còn bé, anh ấy đặc biệt thích ăn ngọt, lại bị sâu răng vì ăn trộm đường.
*Tiêu Tổ.” Khi tôi còn đang ngạc nhiên, Tạ Phong Tiêu đã chủ dộng lên tiếng. ‘“Tôi thực sự xin lỗi về tin tức trước đó.”
â hìn thây Tạ Phong Tiêu chủ động thừa nhận lỗi lầm của mình. kỷ thật lửa giận trong lòng tôi, cũng đà tiêu tan hơn phân nửa.
“Không sao.” Tôi nhàn nhạt nói. “Chỉ cân sau này đừng làm những chuyện hoang đường như vậy nữa.”
“Tôi biết.” Tạ Phong Tiêu cười khô, “Lần này, tôi biết mình không tót, nhưng tôi thực sự bị kích động. bởi mấy lời Tiết Xán đã nói hôm đó trong cô nhĩ viện…”
Tôi biết tên gia hỏa Tiết Xán đôi khi mở miệng quả thật muốn làm người khác tức chết. đành thở dài nói: “Anh đừng bận tâm quá.”
“Ù.Tôi hiện tại thông suốt rồi.” Tạ Phong Tiêu cười với tôi.
“Trước dây tôi đặc biệt phản đối việc hai người ở bên nhau, bơi vì người quỷ khác nhau, nhưng hiện tại xem ra anh ta thật sự đối xử với em rất tót. tôi cùng chi mong em có thê hạnh phúc, vậy thôi.
Còn tôi… em yên tâm. tôi đã hoàn toàn từ bo rồi.”
Tôi nhìn Tạ Phong Tiêu, hơi sững sờ.
Mới mây ngày không gặp, A Viễn đột nhiên đã nghĩ thông suốt rồi?
Bắt quá. anh ấy có thê hiệu được như vậy là tốt nhât, tôi không nhịn được mìm cười nói: “Cảm ơn anh.”
1à) *Vậy chúng ta vẫn là bạn chứ?” Tạ Phong Tiêu nhìn tôi. ánh mắt sáng như Sao.
Tôi luôn cảm thấy ánh mắt của anh ây có chút kỷ quái. nhưng vần sật đâu nói: “Đương nhiên.”
Tôi với Tạ Phong Tiêu tán gầu một lúc, thì đột nhiên nhận được một cuộc gỌI.
Là Hồng Hà.
“Alo.”
Tôi bắt máy, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói hoang hốt của Hồng Hà vang lên trên điện thoại.
“Tố Tố. đến trường đi! Trong trường lại có người tự sát!”
Trong đầu tôi nô oang một tiềng.
Giọng của Hồng Hà quá lớn, Tạ Phong Tiêu ở bên cạnh cũng có thê nghe thây.
Sắc mặt anh ây hơi thay đôi. không nói hai lời liền bật dậy. “Tổ Tô. trường học của em xảy ra chuyện gì sao? Tôi đưa em đến đó.”
Tôi nhớ lại hành vĩ kỳ lạ trong đoạn Video tự tử của Cô Tử Hân trước đây, cảm thấy chuyện tự sát này hãn có vân đè nên vội vàng gật đầu.
Tạ Phong Tiêu nhanh chóng lái xe chớ tôi về trường.
Căn hộ của tôi gần trường học. Tạ Phong Tiêu còn lái xe nhanh. năm phút sau, chúng tôi dừng lại dưới tòa nhà thư viện của trường.
Trước cửa thư viện, rất nhiều sinh viên đang tụ tập lại, thậm chí còn có cảnh sát.
Tôi và Hồng IIà nói chuyện điện thoại, chăng mây chốc đã g: gặp nhau trong đám đông.
Phương Tình cũng ở đó, tôi thây ca hai đều bị dọa đêến sắc mặt tráng bệch.
“Là Chu Thông, Chu Thông học cùng khoa với chúng ta…” Hông Hà mặt đò hoe nói.
Sắc mặt tôi cũng trắng nhợt.
Chu Thông là bạn học cùng khoa với chúng tôi. không thê nảo nói không biết cậu ây. dù sao cũng học chung nhiều khóa như vậy. người bên cạnh tự sát. ai cũng có cảm giác khó chịu.
Tôi lách qua chui vào giữa đám đồng, còn chưa thầy thị thê. đã ngửi thây một mùi khét nông nặc.
Mùi khét rất kỳ quái. đó là mùi của một thứ gì đó bị đốt cháy khét. nhưng lại có mùi rất lạ, hơi tanh và hơi khét của thịt nướng…
Chen chúc một hỏi tôi cùng thoát ra khỏi đám đông, và khi nhìn thấy canh tượng trước mắt, lập tức mặt tôi tái đi. tôi bịt miệng che lại tiếng hét.
Cứ tương Chu Thông giống như Có Tử Hân. nhay lâu tự tử, không ngờ còn thê tham hơn nhiều.
Tôi nhìn thấy thi thê của Chu Thông năm trên mặt đất, thân thê lành lặn.
nhưng đầu cua anh ta đã cháy thành than, biến dạng hoản toản.
Mà loại cháy đen kia rất kì quái. cứ như có vật gì đính trên mặt, bôc ra mùi hôi thôi.
“Đừng nhìn.” Tạ Phong Tiêu không biết từ lúc nào đã chen đến bên cạnh tôi, khí nhìn thấy tình trạng thẻ tham của thi thê, sắc mặt trầm xuống, anh â ấy thấp giọng nói, bàn tay che lấy mắt tôi.
“Chu Thông hăn…hắn sao có thê…”
Tôi thì thảo.
Tuy rằng không thân với Chu Thông.
nhưng tôi cũng biết hắn là học rất giỏi.
ngày thường chi trừ học tập ra cũng không tham gia các hoạt động khác, người như vậy làm sao có thê đột nhiên tự sát?
“Chớ suy nghĩ quá nhiêu.” Tạ Phong Tiêu thì thào nói: “Tôi đưa em về ký túc Xá trước. ` Lúc Tạ Phong Tiêu chờ tôi về ký túc xá, anh ây cũng thuận tiện chơ Phương Tình và Hồng Hà về.
Lúc Phương Tình và Hồng Hà nhìn thây Ta Phong Tiêu, vẻ mặt giông như nhìn thấy ma, Phương Tình còn mở to mắt, hỏi một câu vô cùng ngớ ngần: “Anh là Tạ Phong Tiêu? Tạ Phong Tiêu thật sao?”
Trên đường đi, hai nha đầu này đều đặc biệt yên tĩnh. không biết là sợ hãi vì chuyện Chu Thông tự sát hay là bị dọa bời sự xuất hiện đột ngột của Tạ Phong Tiểu.
Đúng vậy, tuy răng hai người bọn họ mặc dù sớm biết tôi quen Tạ Phong Tiêu từ lâu. cũng biết Tạ Phong Tiêu là bạn từ nhỏ cua tôi, nhưng đây là làn đầu tiên họ tận mắt nhìn thấy Tạ Phong Tiêu.
“â hờ hai người chăm sóc cho Tiểu TỔ.” Lúc Xuông xe, Tạ Phong. Tiêu cười dịu dàng. nói.
Hai nha đầu không có tiền đô Hồng Hà và Phương Tình săc mặt lập tức đó bừng.
“Được được được.. Cải kia..Em……
Em có thê bất tay anh được không?”
“Dương nhiên.” Tạ Phong Tiêu nở nụ cười phơi phới như gió xuân.
“Còn, có thê ôm và ký tặng không ?”
Tôi không nói gì, nhìn Phương Tình và Hồng Hà bộ dáng thiếu nữ giày vò Tạ Phong Tiêu hôi lâu, mới miễn cường, bộ đáng lưu luyễn không nỡ tạm biệt anh ây rồi trở vẻ ký túc xá.
Tôi rất muôn hoi, mới vừa rồi không phải hai người bị dọa dên mức hôn bay phách tán sao?
Trợ lại ký túc xá. Phương Tình và Hông Hà hai cái tên không có tiên đồ cứ đứng ngu ngơ. nét mặt ngây ngồc.
“Tạ Phong Tiêu đẹp trai quát Trời 1 hủ “Đúng, đúng, lại còn không hè lạnh lùng như lời đồn. mà rất dịu dàng!”
Tôi bất lực đỡ trán, nói: “Hai người đủ chưa? Tôi nhớ lúc trước tôi hâm mộ anh ấy. hai người còn không thích anh ây lắm.”
*Không giống trước.” Hai nha đầu kia đường đường chính chính hùng hôn nói `*“Tớ trước kia chưa sặp người thật ngoài đời, nhưng giờ đã gặp, mới phát hiện anh ây thật đẹp trai, đẹp không khuyết điêm, đúng là bao vật trần gian.
„ Tôi ngửa mặt than với ông trời.
“â hưng.” Phương Tình đột nhiên thay đôi. liệc mắt nhìn tôi, *An Tô. đừng quên, hiện tại cậu đã là phụ nữ đã có gia đình, sao lại còn cùng với Tạ Phong Tiêu câu kết làm xăng làm bậy?”
Mặt tôi bỗng chốc hiện đây vạch đen vì cách dùng từ của hai nha dầu này.
*Cái gì mà câu kết, anh ây là bạn thân nhât của tớ khi còn nho.
Tôi nói không nên lời, “Chúng tớ chỉ đang ngôi uống cà phê.
vừa vặn hai cậu gọi điện thoại đên, cho nên anh ây liên đưa tớ đến mà thôi.”
Mặc dù rất tức giận vì những gì anh ây đã làm, nhưng dù sao cũng là bạn từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, do dự một chút, tôi thay quần áo rồi đi xuông nhà.
Quán cả phê trong khu dân cư rất an toàn. không cản lo lăng về paparazzi hay.
gì cả, tôi và Tạ Phong Tiêu chọn một chỗ cạnh cửa số ngôi xuống.
Tôi gọi một ly Latte, chỉ vên lặng uống, không nói một lời.
Còn Tạ Phong Tiêu gọi một tách Espresso, là loại cà phê đen dậm đặc.
Tôi khè rùng mình.
Có rất ít người thích uống loại cà phê @spresso đen và đăng này, trong số những người tôi biết, người duy nhất thích loại cả phê này là Tiết Xán.
Không ngờ Tạ Phong Tiêu cũng thích.
â hưng tôi nhớ rð khi còn bé, anh ấy đặc biệt thích ăn ngọt, lại bị sâu răng vì ăn trộm đường.
*Tiêu Tổ.” Khi tôi còn đang ngạc nhiên, Tạ Phong Tiêu đã chủ dộng lên tiếng. ‘“Tôi thực sự xin lỗi về tin tức trước đó.”
â hìn thây Tạ Phong Tiêu chủ động thừa nhận lỗi lầm của mình. kỷ thật lửa giận trong lòng tôi, cũng đà tiêu tan hơn phân nửa.
“Không sao.” Tôi nhàn nhạt nói. “Chỉ cân sau này đừng làm những chuyện hoang đường như vậy nữa.”
“Tôi biết.” Tạ Phong Tiêu cười khô, “Lần này, tôi biết mình không tót, nhưng tôi thực sự bị kích động. bởi mấy lời Tiết Xán đã nói hôm đó trong cô nhĩ viện…”
Tôi biết tên gia hỏa Tiết Xán đôi khi mở miệng quả thật muốn làm người khác tức chết. đành thở dài nói: “Anh đừng bận tâm quá.”
“Ù.Tôi hiện tại thông suốt rồi.” Tạ Phong Tiêu cười với tôi.
“Trước dây tôi đặc biệt phản đối việc hai người ở bên nhau, bơi vì người quỷ khác nhau, nhưng hiện tại xem ra anh ta thật sự đối xử với em rất tót. tôi cùng chi mong em có thê hạnh phúc, vậy thôi.
Còn tôi… em yên tâm. tôi đã hoàn toàn từ bo rồi.”
Tôi nhìn Tạ Phong Tiêu, hơi sững sờ.
Mới mây ngày không gặp, A Viễn đột nhiên đã nghĩ thông suốt rồi?
Bắt quá. anh ấy có thê hiệu được như vậy là tốt nhât, tôi không nhịn được mìm cười nói: “Cảm ơn anh.”
1à) *Vậy chúng ta vẫn là bạn chứ?” Tạ Phong Tiêu nhìn tôi. ánh mắt sáng như Sao.
Tôi luôn cảm thấy ánh mắt của anh ây có chút kỷ quái. nhưng vần sật đâu nói: “Đương nhiên.”
Tôi với Tạ Phong Tiêu tán gầu một lúc, thì đột nhiên nhận được một cuộc gỌI.
Là Hồng Hà.
“Alo.”
Tôi bắt máy, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói hoang hốt của Hồng Hà vang lên trên điện thoại.
“Tố Tố. đến trường đi! Trong trường lại có người tự sát!”
Trong đầu tôi nô oang một tiềng.
Giọng của Hồng Hà quá lớn, Tạ Phong Tiêu ở bên cạnh cũng có thê nghe thây.
Sắc mặt anh ây hơi thay đôi. không nói hai lời liền bật dậy. “Tổ Tô. trường học của em xảy ra chuyện gì sao? Tôi đưa em đến đó.”
Tôi nhớ lại hành vĩ kỳ lạ trong đoạn Video tự tử của Cô Tử Hân trước đây, cảm thấy chuyện tự sát này hãn có vân đè nên vội vàng gật đầu.
Tạ Phong Tiêu nhanh chóng lái xe chớ tôi về trường.
Căn hộ của tôi gần trường học. Tạ Phong Tiêu còn lái xe nhanh. năm phút sau, chúng tôi dừng lại dưới tòa nhà thư viện của trường.
Trước cửa thư viện, rất nhiều sinh viên đang tụ tập lại, thậm chí còn có cảnh sát.
Tôi và Hồng IIà nói chuyện điện thoại, chăng mây chốc đã g: gặp nhau trong đám đông.
Phương Tình cũng ở đó, tôi thây ca hai đều bị dọa đêến sắc mặt tráng bệch.
“Là Chu Thông, Chu Thông học cùng khoa với chúng ta…” Hông Hà mặt đò hoe nói.
Sắc mặt tôi cũng trắng nhợt.
Chu Thông là bạn học cùng khoa với chúng tôi. không thê nảo nói không biết cậu ây. dù sao cũng học chung nhiều khóa như vậy. người bên cạnh tự sát. ai cũng có cảm giác khó chịu.
Tôi lách qua chui vào giữa đám đồng, còn chưa thầy thị thê. đã ngửi thây một mùi khét nông nặc.
Mùi khét rất kỳ quái. đó là mùi của một thứ gì đó bị đốt cháy khét. nhưng lại có mùi rất lạ, hơi tanh và hơi khét của thịt nướng…
Chen chúc một hỏi tôi cùng thoát ra khỏi đám đông, và khi nhìn thấy canh tượng trước mắt, lập tức mặt tôi tái đi. tôi bịt miệng che lại tiếng hét.
Cứ tương Chu Thông giống như Có Tử Hân. nhay lâu tự tử, không ngờ còn thê tham hơn nhiều.
Tôi nhìn thấy thi thê của Chu Thông năm trên mặt đất, thân thê lành lặn.
nhưng đầu cua anh ta đã cháy thành than, biến dạng hoản toản.
Mà loại cháy đen kia rất kì quái. cứ như có vật gì đính trên mặt, bôc ra mùi hôi thôi.
“Đừng nhìn.” Tạ Phong Tiêu không biết từ lúc nào đã chen đến bên cạnh tôi, khí nhìn thấy tình trạng thẻ tham của thi thê, sắc mặt trầm xuống, anh â ấy thấp giọng nói, bàn tay che lấy mắt tôi.
“Chu Thông hăn…hắn sao có thê…”
Tôi thì thảo.
Tuy rằng không thân với Chu Thông.
nhưng tôi cũng biết hắn là học rất giỏi.
ngày thường chi trừ học tập ra cũng không tham gia các hoạt động khác, người như vậy làm sao có thê đột nhiên tự sát?
“Chớ suy nghĩ quá nhiêu.” Tạ Phong Tiêu thì thào nói: “Tôi đưa em về ký túc Xá trước. ` Lúc Tạ Phong Tiêu chờ tôi về ký túc xá, anh ây cũng thuận tiện chơ Phương Tình và Hồng Hà về.
Lúc Phương Tình và Hồng Hà nhìn thây Ta Phong Tiêu, vẻ mặt giông như nhìn thấy ma, Phương Tình còn mở to mắt, hỏi một câu vô cùng ngớ ngần: “Anh là Tạ Phong Tiêu? Tạ Phong Tiêu thật sao?”
Trên đường đi, hai nha đầu này đều đặc biệt yên tĩnh. không biết là sợ hãi vì chuyện Chu Thông tự sát hay là bị dọa bời sự xuất hiện đột ngột của Tạ Phong Tiểu.
Đúng vậy, tuy răng hai người bọn họ mặc dù sớm biết tôi quen Tạ Phong Tiêu từ lâu. cũng biết Tạ Phong Tiêu là bạn từ nhỏ cua tôi, nhưng đây là làn đầu tiên họ tận mắt nhìn thấy Tạ Phong Tiêu.
“â hờ hai người chăm sóc cho Tiểu TỔ.” Lúc Xuông xe, Tạ Phong. Tiêu cười dịu dàng. nói.
Hai nha đầu không có tiền đô Hồng Hà và Phương Tình săc mặt lập tức đó bừng.
“Được được được.. Cải kia..Em……
Em có thê bất tay anh được không?”
“Dương nhiên.” Tạ Phong Tiêu nở nụ cười phơi phới như gió xuân.
“Còn, có thê ôm và ký tặng không ?”
Tôi không nói gì, nhìn Phương Tình và Hồng Hà bộ dáng thiếu nữ giày vò Tạ Phong Tiêu hôi lâu, mới miễn cường, bộ đáng lưu luyễn không nỡ tạm biệt anh ây rồi trở vẻ ký túc xá.
Tôi rất muôn hoi, mới vừa rồi không phải hai người bị dọa dên mức hôn bay phách tán sao?
Trợ lại ký túc xá. Phương Tình và Hông Hà hai cái tên không có tiên đồ cứ đứng ngu ngơ. nét mặt ngây ngồc.
“Tạ Phong Tiêu đẹp trai quát Trời 1 hủ “Đúng, đúng, lại còn không hè lạnh lùng như lời đồn. mà rất dịu dàng!”
Tôi bất lực đỡ trán, nói: “Hai người đủ chưa? Tôi nhớ lúc trước tôi hâm mộ anh ấy. hai người còn không thích anh ây lắm.”
*Không giống trước.” Hai nha đầu kia đường đường chính chính hùng hôn nói `*“Tớ trước kia chưa sặp người thật ngoài đời, nhưng giờ đã gặp, mới phát hiện anh ây thật đẹp trai, đẹp không khuyết điêm, đúng là bao vật trần gian.
„ Tôi ngửa mặt than với ông trời.
“â hưng.” Phương Tình đột nhiên thay đôi. liệc mắt nhìn tôi, *An Tô. đừng quên, hiện tại cậu đã là phụ nữ đã có gia đình, sao lại còn cùng với Tạ Phong Tiêu câu kết làm xăng làm bậy?”
Mặt tôi bỗng chốc hiện đây vạch đen vì cách dùng từ của hai nha dầu này.
*Cái gì mà câu kết, anh ây là bạn thân nhât của tớ khi còn nho.
Tôi nói không nên lời, “Chúng tớ chỉ đang ngôi uống cà phê.
vừa vặn hai cậu gọi điện thoại đên, cho nên anh ây liên đưa tớ đến mà thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.