Chương 784: Một lòng yêu anh, chưa hề thay đổi
Từ Noãn Noãn
26/03/2021
“Khụ.” Ninh Trác phát ra một tiếng dường như đã không chịu đựng nổi, lúc này tôi mới ý thức xảy ra chuyện gì, gần như thô bạo đẩy Tiết Xán ra.
Kết quả vừa rời đi, Tiết Xán lại phát ra một trận ho tê tâm phế liệt, mặc dù tôi đã rót quỷ khí vào người anh, nhưng rốt cuộc sắc mặt anh vẫn càng trở nên khó coi.
Chí ít quỷ khí cũng vẫn còn hữu dụng, nhưng trong lòng tôi vẫn lo lắng không nguôi, tôi gắt gao ép buộc Tiết Xán nhìn thẳng vào mình: “Anh rốt cuộc là bị làm sao?”
Tôi nhìn chằm chằm vào Tiết Xán, đem hai chữ cố chấp biểu hiện ra trên mặt đến cực hạn.
Nếu là lúc bình thường, khẳng định chỉ vài phút là tôi sẽ không chịu được mà không nhìn nữa, nhưng lúc này, tôi lại cố chấp nhìn chằm chằm vào anh không buông, bị tôi nhìn như vậy một lúc lâu, Tiết Xán cuối cùng thở dài một tiếng, nói: “An Tố, nàng rốt cuộc muốn ta phải làm thế nào bây giờ?”
“Nàng chắc không biết, kỳ thật lần trước, từ sau khi hồn phách được ngưng tụ một lần nữa, ta vẫn ở vào trạng thái không ổn định, bình thường sẽ không có biểu hiện gì, nhưng hôm nay ở phi trường đã đối phó với một lực lượng quỷ quái lớn như vậy, đã gần không chịu nổi, lại thêm vừa rồi đối phó với những cương thi kia..Khụ.khụ.”
Mẹ kiếp, lại một loạt tiếng ho khan làm người ta phải lo lắng quặn thắt tim gan!. ngôn tình hay
Hóa ra là như vậy, hóa ra hai năm nay Tiết Xán thực sự là không ổn, tôi đã từng coi là anh sau khi ngưng tụ thành công hồn phách, liền sẽ trở về cường bạo giống như trước kia, không gì địch nổi, kết quả vậy mà..
Đúng vậy, kỳ thật đối với phương pháp ngưng tụ hồn phách kia, chúng tôi cũng chỉ là thực nghiệm, hoàn toàn không biết chính xác kết quả sau này, tôi chẳng qua là vẫn luôn muốn một mực tin rằng Tiết Xán sẽ ổn, thế nhưng thực tế không phải như vậy sao?
“An Tố, chắc ta không chịu nổi nữa, có thể sắp hồn phi phách tán.” Tiết Xán thấp giọng nói.
Hồn phi phách tán? Nếu như Tiết Xán bị hồn phi phách tán, vậy tôi hai năm nay chịu đựng đau khổ có ý nghĩa gì đây? Nước mắt ức chế không cách nào kìm nén được mà tuôn ra, từng hình ảnh trong quá khứ cứ lần lượt hiện ra trước mắt tôi.
Lần đầu tiên gặp nhau, tôi bị một cái người hoàn toàn xa lạ xâm chiếm, tôi đã nghĩ là giấc mộng, kết quả người kia..Một tên quỷ bá đạo liền cứ như vậy chen vào cuộc sống của tôi, nói tôi là nương tử của hắn, hắn là phu quân của tôi.
Kia là thời điểm tôi kháng cự, liền xem như kể cả có là mệnh cách cứng cỏi, bát tự thuần âm cũng không cam tâm tình nguyện gả cho một gã quỷ, tôi chỉ có một ước mơ đơn giản đấy là được kết hôn sinh con có một gia đình hạnh phúc, nếu cùng tên quỷ này một chỗ, tôi làm sao có thể thực hiện được điều đó đây..
Thế nhưng là mẹ kiếp, là quỷ thì có thể hoàn toàn không quan tâm người khác nghĩ gì sao? Tiết Xán quá bá đạo và cường thế, một mực ép buộc tôi..không hề để tâm đến suy nghĩ của tôi..
Tôi từ trước đến giờ chưa từng gặp qua một tên sắc quỷ nào ngang bướng như vậy, hắn bao phủ tôi, coi mình là trung tâm vụ trụ trong cuộc đời của tôi, tôi chính là nhìn các nam nhân khác một chút đều không được, nếu là để cái tên sắc quỷ biết được hắn liền sẽ biến thành một bình dấm chua ủ chín trăm năm chất lượng..
Thật sự là không có biện pháp nào thoát khỏi hắn, dần dần chính mình không biết..vậy mà lại sa vào lưới tình...
Yêu chính là như vậy kỳ quái, càng yêu sâu đậm thì càng muốn chiếm hữu người mình yêu trong lòng, người con gái nào khi yêu đều chẳng hy vọng trong lòng người kia chỉ có một mình mình mà thôi..vậy mà Ninh Uyển Uyển nữ nhân kia, làm sao lại để trong lòng anh nhớ nhung chín trăm năm không nguôi..tôi lúc đó đã từng rất tự ti..anh như vậy làm sao có thể yêu tôi?
Về sau..về sau phát sinh rất nhiều chuyện, tôi nhớ Tiết Xán chính là lúc nào cũng luôn nói tôi phải một mực tin tưởng anh.
Chỉ tiếc..tôi vừa nói sẽ tin tưởng anh, vậy mà lại chính mình đi lừa gạt anh.
Tôi lừa anh tôi không yêu anh, lừa anh con của anh và tôi đã chết, lừa anh tôi thay lòng đổi dạ..
Nhưng thực ra, trong hai năm qua, tôi không lúc nào quên được anh!
Tôi chỉ vì cứu anh, vì không muốn chúng tôi tương khắc mà khiến anh phải chết.
Nhưng tôi nhẫn nhịn và lừa gạt như vậy, đổi lấy được cái gì?
Tôi nhìn Tiết Xán trước mặt thân thể suy yếu, dường như hồn phách có thể bị tản ra bất cứ lúc nào, chỉ cảm thấy đau lòng như muốn vỡ ra, ngực đau không tài nào thở được.
Vì cái gì!!
Vì cái gì tôi rõ ràng đã quyết định rời xa anh, anh vậy mà lại sắp bị hồn phi phách tán?
Chẳng lẽ đây là số mệnh? Dù tôi có trốn tránh như thế nào, cũng không thoát được số mệnh này sao?
Trong chốc lát, tôi đột nhiên cảm thấy thực sự mệt mỏi, hai năm nay tôi kiên cường ngụy trang, vậy mà đổi lại kết cục như vậy, tôi thực sự không còn sức lực nữa.
Tôi nhìn Tiết Xán, trong đôi mắt anh che phủ đầy sự đau thương nhưng vẫn mang theo phần bá đạo.
Đúng vậy, hai năm trước anh đã chuẩn bị một hôn lễ hoàn hảo cho tôi, nhưng tôi lại làm ra những chuyện như vậy, anh nhất định là rất tức giận.
Nghĩ đến trước mắt người tôi yêu sẽ hồn phí phách tán bất cứ lúc nào, lại mang theo sự hiểu lầm tôi gây ra mà oán hận hồn phi phách tán, tôi trong lòng lại đau nhói.
Làm sao bây giờ? Cho đến bây giờ tôi vẫn còn muốn giấu anh sao? Cái gì đều không nói rõ với anh, để anh cho là tôi thực sự đã hết yêu anh rồi?
Nhưng tôi làm sao lại là không yêu anh.
Tôi yêu anh, yêu đến phát điên lên vậy.
Không, không thể được, tôi không thể cho phép chuyện này xảy ra, Tiết Xán là người duy nhất tôi yêu, tôi phải nói cho anh biết là tôi thực sự yêu anh, nghĩ tới đây, tôi bắt lấy tay Tiết Xán, dùng hết khí lực toàn thân.
Dù sao bây giờ Tiết Xán cũng đã trở thành như vậy, tôi còn sợ hãi cái gì nữa sao? Nếu như đây chính là vận mệnh ông trời ném cho chúng tôi, lần này tôi lựa chọn đối mặt.
Bây giờ bất cứ cái gì cũng không còn là trở ngại nữa, bất cứ cái gì cũng không thể ngăn cản chúng tôi bên nhau!
Một hồi tự mình hỏi tự mình trả lời, tôi đã minh bạch trong lòng thầm đưa ra quyết tâm như vậy, khi bắt lấy tay Tiết Xán, trong ánh mắt tôi tràn ngập sự đau lòng, nước mắt lại không kiềm chế được mà chảy xuống.
“Nàng không phải là không thích ta sao, vì sao lại khóc?” Là Tiết Xán đột nhiên lên tiếng làm thức tỉnh tôi đang đắm chìm trong ký ức, giọng điệu còn mang vài phần mỉa mai châm chọc, lão quỷ này đến lúc nào rồi vẫn còn nhỏ mọn như vậy.
Tôi cũng không còn thiết suy nghĩ gì nữa, chỉ ôm thật chặt lấy anh, òa khóc lớn hơn nói: “Em thích anh, Tiết Xán, một mực vẫn luôn thích anh. Trước kia những cái kia đều là em nói dối, em yêu anh, cho đến bây giờ vẫn không thay đổi. Cho nên bây giờ anh cùng em về để Hạ Lẫm điều trị thân thể cho anh có được hay không? Sau này cho dù xảy ra bất kể chuyện gì, hai chúng ta đều cùng một chỗ có được không?”
Theo tiếng khóc nức nở, tôi đem tất cả tình cảm chôn giấu trong lòng hai năm nay, nói với anh.
“Ta không cần nàng thương hại.” Tiết Xán vẫn là cố chấp muốn đẩy tôi ra, ánh mắt không được tự nhiên rời đi nơi khác, một mặt nhàn nhạt nói, “Đừng lừa dối ta. Nếu như nàng thật lòng yêu ta, vì sao hai năm trước lại rời bỏ ta?”
Lúc này tôi lại vô cùng cứng đầu không chịu buông ra Tiết Xán, ôm anh càng chặt hơn, không ngừng lắc đầu nói, “Em không phải là thương hại anh, Tiết Xán, anh vẫn không hiểu sao? Em thực sự yêu anh, trong hai năm qua, em vẫn luôn một lòng nghĩ đến anh! Em là có nỗi khổ tâm nên mới phải rời khỏi anh!”
Tôi gần như sụp đổ, thanh âm không ngừng run rẩy.
Edited by HueNguyen
Kết quả vừa rời đi, Tiết Xán lại phát ra một trận ho tê tâm phế liệt, mặc dù tôi đã rót quỷ khí vào người anh, nhưng rốt cuộc sắc mặt anh vẫn càng trở nên khó coi.
Chí ít quỷ khí cũng vẫn còn hữu dụng, nhưng trong lòng tôi vẫn lo lắng không nguôi, tôi gắt gao ép buộc Tiết Xán nhìn thẳng vào mình: “Anh rốt cuộc là bị làm sao?”
Tôi nhìn chằm chằm vào Tiết Xán, đem hai chữ cố chấp biểu hiện ra trên mặt đến cực hạn.
Nếu là lúc bình thường, khẳng định chỉ vài phút là tôi sẽ không chịu được mà không nhìn nữa, nhưng lúc này, tôi lại cố chấp nhìn chằm chằm vào anh không buông, bị tôi nhìn như vậy một lúc lâu, Tiết Xán cuối cùng thở dài một tiếng, nói: “An Tố, nàng rốt cuộc muốn ta phải làm thế nào bây giờ?”
“Nàng chắc không biết, kỳ thật lần trước, từ sau khi hồn phách được ngưng tụ một lần nữa, ta vẫn ở vào trạng thái không ổn định, bình thường sẽ không có biểu hiện gì, nhưng hôm nay ở phi trường đã đối phó với một lực lượng quỷ quái lớn như vậy, đã gần không chịu nổi, lại thêm vừa rồi đối phó với những cương thi kia..Khụ.khụ.”
Mẹ kiếp, lại một loạt tiếng ho khan làm người ta phải lo lắng quặn thắt tim gan!. ngôn tình hay
Hóa ra là như vậy, hóa ra hai năm nay Tiết Xán thực sự là không ổn, tôi đã từng coi là anh sau khi ngưng tụ thành công hồn phách, liền sẽ trở về cường bạo giống như trước kia, không gì địch nổi, kết quả vậy mà..
Đúng vậy, kỳ thật đối với phương pháp ngưng tụ hồn phách kia, chúng tôi cũng chỉ là thực nghiệm, hoàn toàn không biết chính xác kết quả sau này, tôi chẳng qua là vẫn luôn muốn một mực tin rằng Tiết Xán sẽ ổn, thế nhưng thực tế không phải như vậy sao?
“An Tố, chắc ta không chịu nổi nữa, có thể sắp hồn phi phách tán.” Tiết Xán thấp giọng nói.
Hồn phi phách tán? Nếu như Tiết Xán bị hồn phi phách tán, vậy tôi hai năm nay chịu đựng đau khổ có ý nghĩa gì đây? Nước mắt ức chế không cách nào kìm nén được mà tuôn ra, từng hình ảnh trong quá khứ cứ lần lượt hiện ra trước mắt tôi.
Lần đầu tiên gặp nhau, tôi bị một cái người hoàn toàn xa lạ xâm chiếm, tôi đã nghĩ là giấc mộng, kết quả người kia..Một tên quỷ bá đạo liền cứ như vậy chen vào cuộc sống của tôi, nói tôi là nương tử của hắn, hắn là phu quân của tôi.
Kia là thời điểm tôi kháng cự, liền xem như kể cả có là mệnh cách cứng cỏi, bát tự thuần âm cũng không cam tâm tình nguyện gả cho một gã quỷ, tôi chỉ có một ước mơ đơn giản đấy là được kết hôn sinh con có một gia đình hạnh phúc, nếu cùng tên quỷ này một chỗ, tôi làm sao có thể thực hiện được điều đó đây..
Thế nhưng là mẹ kiếp, là quỷ thì có thể hoàn toàn không quan tâm người khác nghĩ gì sao? Tiết Xán quá bá đạo và cường thế, một mực ép buộc tôi..không hề để tâm đến suy nghĩ của tôi..
Tôi từ trước đến giờ chưa từng gặp qua một tên sắc quỷ nào ngang bướng như vậy, hắn bao phủ tôi, coi mình là trung tâm vụ trụ trong cuộc đời của tôi, tôi chính là nhìn các nam nhân khác một chút đều không được, nếu là để cái tên sắc quỷ biết được hắn liền sẽ biến thành một bình dấm chua ủ chín trăm năm chất lượng..
Thật sự là không có biện pháp nào thoát khỏi hắn, dần dần chính mình không biết..vậy mà lại sa vào lưới tình...
Yêu chính là như vậy kỳ quái, càng yêu sâu đậm thì càng muốn chiếm hữu người mình yêu trong lòng, người con gái nào khi yêu đều chẳng hy vọng trong lòng người kia chỉ có một mình mình mà thôi..vậy mà Ninh Uyển Uyển nữ nhân kia, làm sao lại để trong lòng anh nhớ nhung chín trăm năm không nguôi..tôi lúc đó đã từng rất tự ti..anh như vậy làm sao có thể yêu tôi?
Về sau..về sau phát sinh rất nhiều chuyện, tôi nhớ Tiết Xán chính là lúc nào cũng luôn nói tôi phải một mực tin tưởng anh.
Chỉ tiếc..tôi vừa nói sẽ tin tưởng anh, vậy mà lại chính mình đi lừa gạt anh.
Tôi lừa anh tôi không yêu anh, lừa anh con của anh và tôi đã chết, lừa anh tôi thay lòng đổi dạ..
Nhưng thực ra, trong hai năm qua, tôi không lúc nào quên được anh!
Tôi chỉ vì cứu anh, vì không muốn chúng tôi tương khắc mà khiến anh phải chết.
Nhưng tôi nhẫn nhịn và lừa gạt như vậy, đổi lấy được cái gì?
Tôi nhìn Tiết Xán trước mặt thân thể suy yếu, dường như hồn phách có thể bị tản ra bất cứ lúc nào, chỉ cảm thấy đau lòng như muốn vỡ ra, ngực đau không tài nào thở được.
Vì cái gì!!
Vì cái gì tôi rõ ràng đã quyết định rời xa anh, anh vậy mà lại sắp bị hồn phi phách tán?
Chẳng lẽ đây là số mệnh? Dù tôi có trốn tránh như thế nào, cũng không thoát được số mệnh này sao?
Trong chốc lát, tôi đột nhiên cảm thấy thực sự mệt mỏi, hai năm nay tôi kiên cường ngụy trang, vậy mà đổi lại kết cục như vậy, tôi thực sự không còn sức lực nữa.
Tôi nhìn Tiết Xán, trong đôi mắt anh che phủ đầy sự đau thương nhưng vẫn mang theo phần bá đạo.
Đúng vậy, hai năm trước anh đã chuẩn bị một hôn lễ hoàn hảo cho tôi, nhưng tôi lại làm ra những chuyện như vậy, anh nhất định là rất tức giận.
Nghĩ đến trước mắt người tôi yêu sẽ hồn phí phách tán bất cứ lúc nào, lại mang theo sự hiểu lầm tôi gây ra mà oán hận hồn phi phách tán, tôi trong lòng lại đau nhói.
Làm sao bây giờ? Cho đến bây giờ tôi vẫn còn muốn giấu anh sao? Cái gì đều không nói rõ với anh, để anh cho là tôi thực sự đã hết yêu anh rồi?
Nhưng tôi làm sao lại là không yêu anh.
Tôi yêu anh, yêu đến phát điên lên vậy.
Không, không thể được, tôi không thể cho phép chuyện này xảy ra, Tiết Xán là người duy nhất tôi yêu, tôi phải nói cho anh biết là tôi thực sự yêu anh, nghĩ tới đây, tôi bắt lấy tay Tiết Xán, dùng hết khí lực toàn thân.
Dù sao bây giờ Tiết Xán cũng đã trở thành như vậy, tôi còn sợ hãi cái gì nữa sao? Nếu như đây chính là vận mệnh ông trời ném cho chúng tôi, lần này tôi lựa chọn đối mặt.
Bây giờ bất cứ cái gì cũng không còn là trở ngại nữa, bất cứ cái gì cũng không thể ngăn cản chúng tôi bên nhau!
Một hồi tự mình hỏi tự mình trả lời, tôi đã minh bạch trong lòng thầm đưa ra quyết tâm như vậy, khi bắt lấy tay Tiết Xán, trong ánh mắt tôi tràn ngập sự đau lòng, nước mắt lại không kiềm chế được mà chảy xuống.
“Nàng không phải là không thích ta sao, vì sao lại khóc?” Là Tiết Xán đột nhiên lên tiếng làm thức tỉnh tôi đang đắm chìm trong ký ức, giọng điệu còn mang vài phần mỉa mai châm chọc, lão quỷ này đến lúc nào rồi vẫn còn nhỏ mọn như vậy.
Tôi cũng không còn thiết suy nghĩ gì nữa, chỉ ôm thật chặt lấy anh, òa khóc lớn hơn nói: “Em thích anh, Tiết Xán, một mực vẫn luôn thích anh. Trước kia những cái kia đều là em nói dối, em yêu anh, cho đến bây giờ vẫn không thay đổi. Cho nên bây giờ anh cùng em về để Hạ Lẫm điều trị thân thể cho anh có được hay không? Sau này cho dù xảy ra bất kể chuyện gì, hai chúng ta đều cùng một chỗ có được không?”
Theo tiếng khóc nức nở, tôi đem tất cả tình cảm chôn giấu trong lòng hai năm nay, nói với anh.
“Ta không cần nàng thương hại.” Tiết Xán vẫn là cố chấp muốn đẩy tôi ra, ánh mắt không được tự nhiên rời đi nơi khác, một mặt nhàn nhạt nói, “Đừng lừa dối ta. Nếu như nàng thật lòng yêu ta, vì sao hai năm trước lại rời bỏ ta?”
Lúc này tôi lại vô cùng cứng đầu không chịu buông ra Tiết Xán, ôm anh càng chặt hơn, không ngừng lắc đầu nói, “Em không phải là thương hại anh, Tiết Xán, anh vẫn không hiểu sao? Em thực sự yêu anh, trong hai năm qua, em vẫn luôn một lòng nghĩ đến anh! Em là có nỗi khổ tâm nên mới phải rời khỏi anh!”
Tôi gần như sụp đổ, thanh âm không ngừng run rẩy.
Edited by HueNguyen
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.