Chương 298: Nằm trong quan tài
Từ Noãn Noãn
01/03/2021
Trong lòng tôi không khỏi có chút khó chịu, nhưng Ninh Uyên Uyên dường như không biết, cứ thế kéo tôi đến bàn ăn.
*Mau ăn đi.” Cô ấy nhiệt tình mang bát đũa đên cho tôi.
Tôi lơ đễnh cầm đũa lên, một bên gắp đồ ăn, một bên không nhin được nhìn Ninh Uyên Uyên.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, tôi thực sự không thê không nghỉ ngờ Ninh Uyềển Uyên.
Nghĩ đến đây, tôi giả vờ vô ý nói: “Uyễn Uyển, hôm qua rất cám ơn cô.
Nêu không có cô, có lẽ tôi đã bị Lưu Thiên giệt chêt.”
Cô ta đã giả vờ với tôi. tôi chỉ dùng đạo của người trả lại cho người.
Dù sao chị đây cũng đã xem khá nhiều phim cung đầu, chẳng lẽ còn sợ cô ta chắc?
Ninh Uyễn Uyễn không ngờ rằng tôi sẽ chủ động nói đến chuyện đó, mắt cô ta lóe lên, sau đó liền cười nói: “Không có gì, đây là việc tôi nên làm.”
“Có điều cô cũng bát cần quá.” Tôi vờ lo lăng. “Hôm qua cô đánh ngắt – Lưu Thiên hoặc là phá hủy quyên sô không phải tốt hơn sao? Sao lại động thủ cùng tôi?”
Dứt lời, tôi cần thận quan sát biến hóa trên mặt Ninh Uyễển Uyễn.
Không như mong muốn, cô ta vô cùng bình tính, nhanh chóng cười nói: “Đúng là vậy, cô nói không sai, nhưng tôi thật sự rất lo lắng cho cô, người ta nói lo lắng sẽ bị loạn, tâm trí tôi lúc đó hỗn loạn, cũng không có nghĩ đến cái này.”
“Tôi sững sờ.
Người phụ nữ Ninh Uyễn Uyễn này đã mang nghỉ vân của tôi khéo léo, nhẹ nhàng đây ngược trở vê?
Lúc này tôi mới phát hiện, quả nhiên tôi không phải đôi thủ của người phụ nữ này.
Thế là tôi không nói thêm lời nào nữa, tập trung ăn cơm.
Nhưng khi ăn thức ăn. tôi lại kinh ngạc.
Ngon quái Tôi luôn nghĩ rằng Tiết Xán đã nấu ăn ngon lắm rồi, nhưng không ngờ Ninh Uyễn Uyễn còn nấu ngon hơn nữal Tôi nhìn vào mắt Ninh Uyên Uyên, lập tức cảm thấy có chút khác biệt.
Cứ tưởng cô ấy là thiên kim tiểu thư, áo đưa đến tay cơm đến tận miệng nhưng không ngờ cô ấy lại có thể nấu ăn ngon như vậy.
Lên được phòng khách xuống được nhà bếp, một cô gái như vậy quả thực là mẫu người yêu lý tưởng của nhiều đắng mày râu.
Trong lòng tôi dâng lên một chút phiền muộn liền buông đũa.
“Tôi chợt nhớ ra tôi vẫn còn bài tập .về nhà phải làm. Tôi về phòng trước, cô tự ăn đi.” Tôi vội vàng nói một câu rồi đi về phòng.
Sau khi vào phòng. tôi vốn định đọc sách giáo khoa một lúc đê lây lại bình tĩnh, nhưng khi bước đến bàn học.
tôi sửng sôi.
Quyền số kia đâu?
Tôi nhớ đêm qua Tiết Xán đã để _ cuồn số trên bàn, làm sao nó có thể đột nhiên biên mât?
Chẳng lẽ là Tiết Xán mang về Tiết Gia rôi?
Tôi cũng không quá đề tâm đén vấn đề này. ngồi trong phòng được một lúc thì nghe thấy bên ngoài phòng đột nhiên truyền đền.
Tiết Xán đã trở vè.
Tôi nhanh chóng đứng dậy đón, nhưng không ngờ, bên ngoài truyền đên giọng nói của Ninh Uyên Uyên.
“Tiết Xán, chàng đã về rồi?”
Tôi dừng bước.
Tiếng gọi này của Ninh Uyễển Uyễn như thể rất quen thuộc, giống như .
một người vợ đang đợi chông trở vê nhà.
Tôi nén giận mở cửa ra ngoài.
Vừa tới phòng khách liền tháy Tiết Xán và Tiết Phong bước vào cửa, phía sau có mấy vệ sĩ áo đen, mang theo một cỗ quan tài rất lớn.
Không cần phải nói, bên trong là xác của Tiết Vô Song.
Tiết Phong vừa bước vào cửa đã thấy Ninh Uyển Uyễn lập tức khiếp sợ như nhìn thấy quái vật, anh ta hét lên: “Sao cô lại ở đây?”
Ninh Uyên Uyên lúng túng cười nói: “Tiết Xán đưa tôi vẻ.”
Tôi không nhịn được cau mày.
Ninh Uyễn Uyễn nói chuyện kiểu gì thế này. cô ta không nhắc gì về việc cô độc của mình phát tác đã nói Tiết Xán đưa cô ta về?
Sợ Tiết Phong không hiểu lầm à?
Người phụ nữ Ninh Uyên Uyễn này quả nhiên không đơn giản.
Tiết Phong lập tức trợn tròn mắt, nhìn Tiết Xán. không tin nói: “Tiệt Xán, đâu ngài chứa bã đậu à? Ngài đã quên là cô ta…”
“Cổ độc phát tác, nên ta đưa cô ấy trở về.” Tiết Xán nhanh chóng ngắt lời Tiêt Phong. chuyên mắt nhìn anh ta.
Tôi không biết có phải là ảo giác của mình hay không, tôi luôn cảm thấy ánh mắt của Tiết Xán mang theo chút ý cảnh cáo.
Tiết Phong lúc này mới bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt nhìn Ninh Uyển Uyễn vân tràn ngập địch ý.
“Cổ độc?” Tiết Phong cười lạnh một tiếng, “Vậy thì tốt, cô ta nhìn qua cũng đã không còn việc gì đáng ngại, có thê đi được chưa? Dù sao lát nữa chúng ta còn có việc cần làm, người Ninh gia vẫn là không nên có mặt.”
Ninh Uyên Uyễn sắc mặt trắng nhọt.
Tuy lời nói của Tiết Phong có chút cay nghiệt nhưng lại vô cùng hợp lý.
Không cần biết Ninh Uyên Uyên có phải là người phụ nữ mưu mô hay không, cô ta là người Ninh gia,không thê đề cô ta biết tôi muôn du hành vệ thời Tống.
“Vậy thì… tôi đi trước…” Ninh Uyễn Uyển biết điều đứng dậy, ‘An Tó, Tiết Xán, tạm biệt.”
Cô ta nói rồi chậm rãi bước ra ngoài.
Dáng người mảnh khảnh kia rời đi mang theo chút cô đơn, quạnh quẽ, thật sự khiến người ta cảm thấy đáng thương.
“Được rồi.” Tiết Xán đối với việc Ninh Uyễn Uyễn rời đi từ đầu đến cuối không có phản ứng gì nhiều, anh nhàn nhạt nói: ‘Chúng ta có thể bắt đầu chuẩn bị.”
Vùa nói. anh vừa dẫn đầu sắp xếp bày trận trong phòng khách.
Nhưng Tiết Phong không kìm nén được tức giận liền chạy đến cạnh tôi nói nhỏ: “Đại nhân Tiết Xán uống nhằm thuốc à? Tại sao ngài ấy lại tốt với Ninh Uyển Uyễển như vậy?”
“Anh ấy tự có sự sắp xếp của mình.” Tôi có gắng bình tĩnh, suy đoán nói. ‘Nói không chừng anh ấy muốn moi tin tức của Ninh gia từ miệng Ninh Uyên Uyên.”
“Vớ vần, ngài ấy muốn moi tin tức chỉ cần mang cô ta ra thảm ván. cần gì phải đưa cô ta về nhà riêng như thế”
Tiết Phong bực bội nói. nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của tôi. anh ta đột nhiên im lặng, *An Tố, em không sao chứ? “
Tôi hít một hơi thật sâu, siết chặt lòng bàn tay, một lúc sau mới thả lỏng.
“Em không sao.” Tôi chậm rãi nói, “Em tin Tiêt Xán.”
Đúng thế.
Tiết Xán đã từng nói tôi chỉ cần tin tưởng anh.
Cho nên, tôi tin anh.
Khi tôi nói chuyện với Tiết Phong, Tiết Xán ở bên đó đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Nắp của chiếc quan tài không lồ được mở ra, để lộ thi thể bên trong.
Khoảnh khắc nhìn thấy thi thể nữ ấy. tôi chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đên Ninh Uyên Uyên nữa.
Mặc dù tôi đã từng nhìn thấy thi hài của Tiết Vô Song trên TV, nhưng bây giò tận mắt chứng kiến vẫn cảm thấy…
Rùng minh.
Cơ thể của Tiết Vô Song được bảo quản vô cùng tốt. thậm chí tôi vẫn có thể nhìn thấy da thịt trên xương của cô ấy.
Nhưng xét cho cùng, thi thể này đã qua chín trăm năm, toàn bộ cơ thê .của cô ây đã bị teo tóp lại từ lâu, một số bộ phận còn bị phân hủy.
_ Tôi có nên thông qua cái xác này đê xuyên không không?
Càng nghĩ về nó, tôi càng thấy sợ.
“Em… em cần phải làm gì?” Tôi thận trọng hỏi.
“Nàng nằm xuống đi.” Tiết Xán nhẹ giọng nói.
Sắc mặt tôi đột nhiên thay đổi, “Nằm … nằm xuống?” Tôi sợ tới mức lặp bắp nói: “Em … năm xuông đâu?” Tiết Xán cau mày. vẻ mặt đầy ghét bỏ trí thông minh của tôi, “Đương nhiên là nằm vào trong quan tài. “.
*Mau ăn đi.” Cô ấy nhiệt tình mang bát đũa đên cho tôi.
Tôi lơ đễnh cầm đũa lên, một bên gắp đồ ăn, một bên không nhin được nhìn Ninh Uyên Uyên.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, tôi thực sự không thê không nghỉ ngờ Ninh Uyềển Uyên.
Nghĩ đến đây, tôi giả vờ vô ý nói: “Uyễn Uyển, hôm qua rất cám ơn cô.
Nêu không có cô, có lẽ tôi đã bị Lưu Thiên giệt chêt.”
Cô ta đã giả vờ với tôi. tôi chỉ dùng đạo của người trả lại cho người.
Dù sao chị đây cũng đã xem khá nhiều phim cung đầu, chẳng lẽ còn sợ cô ta chắc?
Ninh Uyễn Uyễn không ngờ rằng tôi sẽ chủ động nói đến chuyện đó, mắt cô ta lóe lên, sau đó liền cười nói: “Không có gì, đây là việc tôi nên làm.”
“Có điều cô cũng bát cần quá.” Tôi vờ lo lăng. “Hôm qua cô đánh ngắt – Lưu Thiên hoặc là phá hủy quyên sô không phải tốt hơn sao? Sao lại động thủ cùng tôi?”
Dứt lời, tôi cần thận quan sát biến hóa trên mặt Ninh Uyễển Uyễn.
Không như mong muốn, cô ta vô cùng bình tính, nhanh chóng cười nói: “Đúng là vậy, cô nói không sai, nhưng tôi thật sự rất lo lắng cho cô, người ta nói lo lắng sẽ bị loạn, tâm trí tôi lúc đó hỗn loạn, cũng không có nghĩ đến cái này.”
“Tôi sững sờ.
Người phụ nữ Ninh Uyễn Uyễn này đã mang nghỉ vân của tôi khéo léo, nhẹ nhàng đây ngược trở vê?
Lúc này tôi mới phát hiện, quả nhiên tôi không phải đôi thủ của người phụ nữ này.
Thế là tôi không nói thêm lời nào nữa, tập trung ăn cơm.
Nhưng khi ăn thức ăn. tôi lại kinh ngạc.
Ngon quái Tôi luôn nghĩ rằng Tiết Xán đã nấu ăn ngon lắm rồi, nhưng không ngờ Ninh Uyễn Uyễn còn nấu ngon hơn nữal Tôi nhìn vào mắt Ninh Uyên Uyên, lập tức cảm thấy có chút khác biệt.
Cứ tưởng cô ấy là thiên kim tiểu thư, áo đưa đến tay cơm đến tận miệng nhưng không ngờ cô ấy lại có thể nấu ăn ngon như vậy.
Lên được phòng khách xuống được nhà bếp, một cô gái như vậy quả thực là mẫu người yêu lý tưởng của nhiều đắng mày râu.
Trong lòng tôi dâng lên một chút phiền muộn liền buông đũa.
“Tôi chợt nhớ ra tôi vẫn còn bài tập .về nhà phải làm. Tôi về phòng trước, cô tự ăn đi.” Tôi vội vàng nói một câu rồi đi về phòng.
Sau khi vào phòng. tôi vốn định đọc sách giáo khoa một lúc đê lây lại bình tĩnh, nhưng khi bước đến bàn học.
tôi sửng sôi.
Quyền số kia đâu?
Tôi nhớ đêm qua Tiết Xán đã để _ cuồn số trên bàn, làm sao nó có thể đột nhiên biên mât?
Chẳng lẽ là Tiết Xán mang về Tiết Gia rôi?
Tôi cũng không quá đề tâm đén vấn đề này. ngồi trong phòng được một lúc thì nghe thấy bên ngoài phòng đột nhiên truyền đền.
Tiết Xán đã trở vè.
Tôi nhanh chóng đứng dậy đón, nhưng không ngờ, bên ngoài truyền đên giọng nói của Ninh Uyên Uyên.
“Tiết Xán, chàng đã về rồi?”
Tôi dừng bước.
Tiếng gọi này của Ninh Uyễển Uyễn như thể rất quen thuộc, giống như .
một người vợ đang đợi chông trở vê nhà.
Tôi nén giận mở cửa ra ngoài.
Vừa tới phòng khách liền tháy Tiết Xán và Tiết Phong bước vào cửa, phía sau có mấy vệ sĩ áo đen, mang theo một cỗ quan tài rất lớn.
Không cần phải nói, bên trong là xác của Tiết Vô Song.
Tiết Phong vừa bước vào cửa đã thấy Ninh Uyển Uyễn lập tức khiếp sợ như nhìn thấy quái vật, anh ta hét lên: “Sao cô lại ở đây?”
Ninh Uyên Uyên lúng túng cười nói: “Tiết Xán đưa tôi vẻ.”
Tôi không nhịn được cau mày.
Ninh Uyễn Uyễn nói chuyện kiểu gì thế này. cô ta không nhắc gì về việc cô độc của mình phát tác đã nói Tiết Xán đưa cô ta về?
Sợ Tiết Phong không hiểu lầm à?
Người phụ nữ Ninh Uyên Uyễn này quả nhiên không đơn giản.
Tiết Phong lập tức trợn tròn mắt, nhìn Tiết Xán. không tin nói: “Tiệt Xán, đâu ngài chứa bã đậu à? Ngài đã quên là cô ta…”
“Cổ độc phát tác, nên ta đưa cô ấy trở về.” Tiết Xán nhanh chóng ngắt lời Tiêt Phong. chuyên mắt nhìn anh ta.
Tôi không biết có phải là ảo giác của mình hay không, tôi luôn cảm thấy ánh mắt của Tiết Xán mang theo chút ý cảnh cáo.
Tiết Phong lúc này mới bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt nhìn Ninh Uyển Uyễn vân tràn ngập địch ý.
“Cổ độc?” Tiết Phong cười lạnh một tiếng, “Vậy thì tốt, cô ta nhìn qua cũng đã không còn việc gì đáng ngại, có thê đi được chưa? Dù sao lát nữa chúng ta còn có việc cần làm, người Ninh gia vẫn là không nên có mặt.”
Ninh Uyên Uyễn sắc mặt trắng nhọt.
Tuy lời nói của Tiết Phong có chút cay nghiệt nhưng lại vô cùng hợp lý.
Không cần biết Ninh Uyên Uyên có phải là người phụ nữ mưu mô hay không, cô ta là người Ninh gia,không thê đề cô ta biết tôi muôn du hành vệ thời Tống.
“Vậy thì… tôi đi trước…” Ninh Uyễn Uyển biết điều đứng dậy, ‘An Tó, Tiết Xán, tạm biệt.”
Cô ta nói rồi chậm rãi bước ra ngoài.
Dáng người mảnh khảnh kia rời đi mang theo chút cô đơn, quạnh quẽ, thật sự khiến người ta cảm thấy đáng thương.
“Được rồi.” Tiết Xán đối với việc Ninh Uyễn Uyễn rời đi từ đầu đến cuối không có phản ứng gì nhiều, anh nhàn nhạt nói: ‘Chúng ta có thể bắt đầu chuẩn bị.”
Vùa nói. anh vừa dẫn đầu sắp xếp bày trận trong phòng khách.
Nhưng Tiết Phong không kìm nén được tức giận liền chạy đến cạnh tôi nói nhỏ: “Đại nhân Tiết Xán uống nhằm thuốc à? Tại sao ngài ấy lại tốt với Ninh Uyển Uyễển như vậy?”
“Anh ấy tự có sự sắp xếp của mình.” Tôi có gắng bình tĩnh, suy đoán nói. ‘Nói không chừng anh ấy muốn moi tin tức của Ninh gia từ miệng Ninh Uyên Uyên.”
“Vớ vần, ngài ấy muốn moi tin tức chỉ cần mang cô ta ra thảm ván. cần gì phải đưa cô ta về nhà riêng như thế”
Tiết Phong bực bội nói. nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của tôi. anh ta đột nhiên im lặng, *An Tố, em không sao chứ? “
Tôi hít một hơi thật sâu, siết chặt lòng bàn tay, một lúc sau mới thả lỏng.
“Em không sao.” Tôi chậm rãi nói, “Em tin Tiêt Xán.”
Đúng thế.
Tiết Xán đã từng nói tôi chỉ cần tin tưởng anh.
Cho nên, tôi tin anh.
Khi tôi nói chuyện với Tiết Phong, Tiết Xán ở bên đó đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Nắp của chiếc quan tài không lồ được mở ra, để lộ thi thể bên trong.
Khoảnh khắc nhìn thấy thi thể nữ ấy. tôi chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đên Ninh Uyên Uyên nữa.
Mặc dù tôi đã từng nhìn thấy thi hài của Tiết Vô Song trên TV, nhưng bây giò tận mắt chứng kiến vẫn cảm thấy…
Rùng minh.
Cơ thể của Tiết Vô Song được bảo quản vô cùng tốt. thậm chí tôi vẫn có thể nhìn thấy da thịt trên xương của cô ấy.
Nhưng xét cho cùng, thi thể này đã qua chín trăm năm, toàn bộ cơ thê .của cô ây đã bị teo tóp lại từ lâu, một số bộ phận còn bị phân hủy.
_ Tôi có nên thông qua cái xác này đê xuyên không không?
Càng nghĩ về nó, tôi càng thấy sợ.
“Em… em cần phải làm gì?” Tôi thận trọng hỏi.
“Nàng nằm xuống đi.” Tiết Xán nhẹ giọng nói.
Sắc mặt tôi đột nhiên thay đổi, “Nằm … nằm xuống?” Tôi sợ tới mức lặp bắp nói: “Em … năm xuông đâu?” Tiết Xán cau mày. vẻ mặt đầy ghét bỏ trí thông minh của tôi, “Đương nhiên là nằm vào trong quan tài. “.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.