Chương 259: Ngắm mưa sao băng
Từ Noãn Noãn
27/02/2021
Thấy Tiết Xán nhanh chóng hỏi chuyện của côi nhi viện, tôi mừng thầm
trong lòng rằng đã đánh trồng lãng sang chuyện khác thành công.
Thật tốt khi Tiết Xán đặt sự an toàn của mình lên hàng đầu như thế.
Tôi khi đấy chỉ đơn thuần thuật lại chuyện kỳ lạ cúa tên nhóc Tả Tả vả Viện trưởng Ngô.
Tiết Xán thông minh hơn tôi nhiều, khi nghe thoáng qua câu chuyện của tôi thì có lẽ anh ấy đã nhận ra điều gì đó kỳ lạ.
“Nàng nói thằng nhóc kia sợ hãi khi gặp ác mộng?” Tiết Xán hỏi thẳng vào trọng tâm.
*Ửm, đúng vậy, là Tả Tả”. Tôi thản nhiên nói tiếp: “Hồi còn bé, em cũng sợ lắm”.
“Nhưng sợ đến mức phái uống cà phê sao? Chuyện này quả thật có phân kỳ lạ”. Tiết Xân tiếp lời tôi.
Tôi ngây người.
Khi Tiết Xân nhắc đến đây. trong lòng tôi cũng nhận thấy có chút kỳ lạ.
“Vậy anh thật sự cho răng thằng bé có vấn đề sao?” Tôi hói.
“Ừm, nhiều gia đình nhận nuôi thằng nhóc đấy, chẳng phái cũng gặp hoạ vì nó hay sao? Hản không phải do trùng hợp.” Tiết Xán nhẹ giọng đáp “Hiện tại ta cũng chưa nhìn ra được chân tướng sự việc. tốt hơn hết là nàng nên cần thận một chút”.
“Em biết rồi.” Tôi khẽ nói, như chọt nhớ ra điều gì đó. tôi tiếp lời ‘Nói đến đây. chẳng phải anh đêm hôm khuya khoát gọi cho em, chẳng phải có ý kiểm tra em đó sao?”.
“Làm sao như thế được?” Tiết Xán lớn giọng đáp.
Giọng nói này của Tiết Xán, tôi còn lạ gì nữa, mỗi lần nói trúng tim đen. anh ấy đều có tỉnh lớn tiếng như thế.
“Vậy anh gọi cho em làm gì?” Tôi hỏi.
Tiết Xán lúng túng một lúc lâu mới khẽ đáp lại: ‘Hôm nay, ta vô tỉnh quan sát các chòm sao thì phát hiện ra đêm nay có mưa sao bảng”.
Bất chợt mát tôi sáng lên.
“Thật sao? Có mưa sao băng thật sao?” Tôi hào hứng nói, ‘Nhưng em chẳng thấy báo chí hay tivi đưa tin nhí?”
“Với trình độ khoa học của loài người hiện nay, sao có thế dự đoán được”.
Tiết Xán chán nản nói tiếp “Ta nghe Tiết Phong nói, những cô gái tầm tuổi của nàng đều thích ngắm mưa sao bàng, nghe thế. ta liền gọi cho nàng…
Tiết Xán càng nói càng bộc lộ sự bối rồi, dù chỉ gọi điện thoại nhưng tôi có thể tưởng tượng ra khuôn mặt bối rồi của anh ấy.
Tôi không kìm được mà bật cười thành tiếng “ha ha”.
Tôi có tình chọc tức Tiết Xán.
“Nàng cười cái gì” Tiết Xán giận dữ nói “Nếu nàng không thích mưa sao băng thì thôi. ta tắt máy”.
“Á, anh đừng tắt’ Tôi vội vàng nói “Em thích. em thật sự rất thích mưa sao băng”.
Nghe xong, cơn giận ban nãy của Tiết Xán mới nguôi ngoai.
“Còn hơn mười phút nữa mới bắt đầu” Tiết Xán nói “Nàng tìm nơi nào có tầm nhìn rộng một chút”.
“Em biết rồi” Tôi nhanh chân tiến về phía trước.
Nhưng khi đi qua căn phòng của Viện trướng Ngô. tôi không khỏi sửng sốt.
Thông qua khe hở nơi cánh của, tôi cố nhìn vào bên trong căn phòng của Viện trướng Ngô.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Có sao hơn hai giò sáng rồi mà Viện trưởng Ngô còn chưa ngú?
Trong lúc tôi còn đang hết sức kinh ngạc, Tiết Xán mắt kiên nhẫn, gầm lên trong điện thoại thúc giục *An Tố, nàng nhanh lên”.
Khi đấy tôi mới định thần lại, ngừng suy nghĩ về Viện trưởng Ngô, bước nhanh về phía câu thang.
“An Tố, nàng có tìm được nơi đề ngắm mưa sao băng chưa?” Tiết Xán lải nhải trong điện thoại Cô nhi viện nhỏ như vậy, liệu có nơi nào mà tầm nhìn rộng hay không?”.
“Đương nhiên là có” Tôi khit mũi, “Em lên sân thượng của côi nhi viện, khi còn nhỏ, em cùng A Viễn đã lên đây. ngắm mưa sao bäng một lần”.
Vừa dút lời, tôi liền hối hận muốn cắn cả vào lưỡi.
Đang yên đang lành. tự nhiên buộc miệng nhắc đến A Viễn làm gì.
Quả nhiên, tôi bắt đầu cám nhận được hơi lạnh nơi đầu dây bền kia điện thoại.
“Ha” Sau một khoảng không lặng im.
Tiết Xán nhếch miệng cười một tiếng làm tôi không khói kinh sợ mà hét lên. “An Tố, nàng quả thật rất sỉ tình, từ bé đã biết cùng tên đàn ông khác ngắm mưa sao băng”.
“He he, nói vậy, chẳng phải anh cũng muốn cùng em ngắm mưa sao băng nguyện ước sao?” Tôi gượng cười “Lúc nhỏ, em rất tin vào điều này”.
Tiết Xán hừ một tiếng. không tiếp tục gặng hỏi nữa, chỉ nói: “Con người thời nay thật kỳ lạ. tại sao có thề tin tưởng những ngôi sao kia mà nguyện ước kia chứ. Ở thời của ta.
những ngôi sao chồi này là điểm gỏ”.
Lúc này. tôi đã lên sân thượng, tìm được một chỗ sạch sẽ ngôi xuống, khi nghe những lời vừa rồi cúa Tiết Xán, tôi sửng sốt.
“Điềm gỏ” Tôi chợt nở nụ cười gượng gạo. ‘Khi em còn nhỏ, rất nhiều người nói em là sao chổi”.
Tiết Xán lại im lặng, một lúc sau mới mở lời ‘Tại sao?”
“Tất nhiên là vì bát tự thuần âm của mình rồi”. Tôi ốm gối nhớ lại thời thơ âu của mình “Anh biết đầy, Trung Hoa chúng ta xưa nay vân là đề ý bát tự của môi người. Những gia đình muốn nhận con muôi sẽ lấy bát tự của đứa trẻ ấy đi xem bói, vì em bát tự thuần âm nên khi ra quẻ, tất thảy các thầy bói đều nói em tương khắc với gia đình nhà họ”.
Tôi đã có gắng thả lóng cơ thế đề khi nói ra những điều này sẽ nhẹ lòng hơn nhưng kỳ thực, không thề tránh khỏi đau lòng.
Những dúa tré được sinh ra trong một gia đỉnh đủ đầy, sẽ không thể hiều được thứ cám giác này. Xuất thân là một đứa trẻ mô côi, khi còn nhỏ, tôi rất mong đến lượt mình được nhận nuôi, nhưng càng hy vọng bao nhiêu thì càng thất vọng báy nhiêu.
Trớ trêu thay, nhà họ An nhận nuôi tôi cũng chí vì cái bát tự thuần âm này.
Tiết Xán chưa biết nên an úi tôi như thế nào, bèn hung dữ nói: ‘An Tố, nàng đừng tưởng rằng nàng tỏ vẻ đáng thương thì ta sẽ không truy cứu việc nàng cùng Tạ Phong Tiêu ngắm sao băng khi còn bé đấy.”
Tôi không nhịn được cười, bẽn lẽn đáp *Em không cổ tỏ vẻ đáng thương”
Tôi ngắng đầu nhìn về phía bầu trời đêm “Cũng vì bát tự này, em mới có thể gặp được anh, cho nên em không thấy mình có chút đáng thương nảo.”
May thay những lời này được thốt lên qua chiếc điện thoại, chứ không tôi đã muốn đào một cái hồ thật sâu mà trốn.
Tiết Xán im lặng rồi bắt chợt lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng nói “Ấn Tố. ta muốn gặp nâng.
Giọng nói trầm ấm kia như rót mật vào tai, bất giác trái tim tôi như rớt đi một nhịp.
“Anh nói nhảm cái gì đấy?” Tôi nhanh chóng bình tĩnh trở lại ‘Anh đang ở Lạc Dương, gặp là gặp thế quái nào?”
“Chúng ta có thể chuyển sang video call”. Tiết Xán ôn tổn giải thích Hôm nay. Tiết Phong nói với ta rằng nhờ video call, chúng ta có thể nhìn thầy mặt của nhau mà không cần gặp trực tiếp.”
Tôi đóng băng.
Đúng ha, sao trước kia tôi không nghĩ đến video call nhỉ?
Vậy mà cũng mang tiếng là người hiện đại.
Tôi và Tiết Xán tranh luận một hồi rồi cũng kết nối được video call với nhau.
Nhìn thấy vé khôi ngô của Tiết Xán dù là qua màn hình điện thoại thôi cũng khiến trái tim tôi loạn nhịp.
Tiết Xán hiển nhiên cũng nhìn thầy tôi qua màn hình điện thoại, vừa thấy tôi, anh ấy cau mây “An Tố, mắt nàng sao lại có quằầng thâm nặng như thế kia?”
*Thỉ do thiếu ngủ chứ sao” Tôi đưa tay sò sờ đôi mắt, nghĩ thầm, ỏ đây tối như thế này, làm sao Tiết Xán có thề thấy được quảng thâm của mình.
Tiết Xán gật đầu, vừa định hỏi chuyện nhưng dường như trông thầy gi đó, bỗng dựng đảo mắt nhìn quanh.
“Bắt đầu rồi.” Tiết Xán nhắc nhở tôi trong điện thoại.
Thật tốt khi Tiết Xán đặt sự an toàn của mình lên hàng đầu như thế.
Tôi khi đấy chỉ đơn thuần thuật lại chuyện kỳ lạ cúa tên nhóc Tả Tả vả Viện trưởng Ngô.
Tiết Xán thông minh hơn tôi nhiều, khi nghe thoáng qua câu chuyện của tôi thì có lẽ anh ấy đã nhận ra điều gì đó kỳ lạ.
“Nàng nói thằng nhóc kia sợ hãi khi gặp ác mộng?” Tiết Xán hỏi thẳng vào trọng tâm.
*Ửm, đúng vậy, là Tả Tả”. Tôi thản nhiên nói tiếp: “Hồi còn bé, em cũng sợ lắm”.
“Nhưng sợ đến mức phái uống cà phê sao? Chuyện này quả thật có phân kỳ lạ”. Tiết Xân tiếp lời tôi.
Tôi ngây người.
Khi Tiết Xân nhắc đến đây. trong lòng tôi cũng nhận thấy có chút kỳ lạ.
“Vậy anh thật sự cho răng thằng bé có vấn đề sao?” Tôi hói.
“Ừm, nhiều gia đình nhận nuôi thằng nhóc đấy, chẳng phái cũng gặp hoạ vì nó hay sao? Hản không phải do trùng hợp.” Tiết Xán nhẹ giọng đáp “Hiện tại ta cũng chưa nhìn ra được chân tướng sự việc. tốt hơn hết là nàng nên cần thận một chút”.
“Em biết rồi.” Tôi khẽ nói, như chọt nhớ ra điều gì đó. tôi tiếp lời ‘Nói đến đây. chẳng phải anh đêm hôm khuya khoát gọi cho em, chẳng phải có ý kiểm tra em đó sao?”.
“Làm sao như thế được?” Tiết Xán lớn giọng đáp.
Giọng nói này của Tiết Xán, tôi còn lạ gì nữa, mỗi lần nói trúng tim đen. anh ấy đều có tỉnh lớn tiếng như thế.
“Vậy anh gọi cho em làm gì?” Tôi hỏi.
Tiết Xán lúng túng một lúc lâu mới khẽ đáp lại: ‘Hôm nay, ta vô tỉnh quan sát các chòm sao thì phát hiện ra đêm nay có mưa sao bảng”.
Bất chợt mát tôi sáng lên.
“Thật sao? Có mưa sao băng thật sao?” Tôi hào hứng nói, ‘Nhưng em chẳng thấy báo chí hay tivi đưa tin nhí?”
“Với trình độ khoa học của loài người hiện nay, sao có thế dự đoán được”.
Tiết Xán chán nản nói tiếp “Ta nghe Tiết Phong nói, những cô gái tầm tuổi của nàng đều thích ngắm mưa sao bàng, nghe thế. ta liền gọi cho nàng…
Tiết Xán càng nói càng bộc lộ sự bối rồi, dù chỉ gọi điện thoại nhưng tôi có thể tưởng tượng ra khuôn mặt bối rồi của anh ấy.
Tôi không kìm được mà bật cười thành tiếng “ha ha”.
Tôi có tình chọc tức Tiết Xán.
“Nàng cười cái gì” Tiết Xán giận dữ nói “Nếu nàng không thích mưa sao băng thì thôi. ta tắt máy”.
“Á, anh đừng tắt’ Tôi vội vàng nói “Em thích. em thật sự rất thích mưa sao băng”.
Nghe xong, cơn giận ban nãy của Tiết Xán mới nguôi ngoai.
“Còn hơn mười phút nữa mới bắt đầu” Tiết Xán nói “Nàng tìm nơi nào có tầm nhìn rộng một chút”.
“Em biết rồi” Tôi nhanh chân tiến về phía trước.
Nhưng khi đi qua căn phòng của Viện trướng Ngô. tôi không khỏi sửng sốt.
Thông qua khe hở nơi cánh của, tôi cố nhìn vào bên trong căn phòng của Viện trướng Ngô.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Có sao hơn hai giò sáng rồi mà Viện trưởng Ngô còn chưa ngú?
Trong lúc tôi còn đang hết sức kinh ngạc, Tiết Xán mắt kiên nhẫn, gầm lên trong điện thoại thúc giục *An Tố, nàng nhanh lên”.
Khi đấy tôi mới định thần lại, ngừng suy nghĩ về Viện trưởng Ngô, bước nhanh về phía câu thang.
“An Tố, nàng có tìm được nơi đề ngắm mưa sao băng chưa?” Tiết Xán lải nhải trong điện thoại Cô nhi viện nhỏ như vậy, liệu có nơi nào mà tầm nhìn rộng hay không?”.
“Đương nhiên là có” Tôi khit mũi, “Em lên sân thượng của côi nhi viện, khi còn nhỏ, em cùng A Viễn đã lên đây. ngắm mưa sao bäng một lần”.
Vừa dút lời, tôi liền hối hận muốn cắn cả vào lưỡi.
Đang yên đang lành. tự nhiên buộc miệng nhắc đến A Viễn làm gì.
Quả nhiên, tôi bắt đầu cám nhận được hơi lạnh nơi đầu dây bền kia điện thoại.
“Ha” Sau một khoảng không lặng im.
Tiết Xán nhếch miệng cười một tiếng làm tôi không khói kinh sợ mà hét lên. “An Tố, nàng quả thật rất sỉ tình, từ bé đã biết cùng tên đàn ông khác ngắm mưa sao băng”.
“He he, nói vậy, chẳng phải anh cũng muốn cùng em ngắm mưa sao băng nguyện ước sao?” Tôi gượng cười “Lúc nhỏ, em rất tin vào điều này”.
Tiết Xán hừ một tiếng. không tiếp tục gặng hỏi nữa, chỉ nói: “Con người thời nay thật kỳ lạ. tại sao có thề tin tưởng những ngôi sao kia mà nguyện ước kia chứ. Ở thời của ta.
những ngôi sao chồi này là điểm gỏ”.
Lúc này. tôi đã lên sân thượng, tìm được một chỗ sạch sẽ ngôi xuống, khi nghe những lời vừa rồi cúa Tiết Xán, tôi sửng sốt.
“Điềm gỏ” Tôi chợt nở nụ cười gượng gạo. ‘Khi em còn nhỏ, rất nhiều người nói em là sao chổi”.
Tiết Xán lại im lặng, một lúc sau mới mở lời ‘Tại sao?”
“Tất nhiên là vì bát tự thuần âm của mình rồi”. Tôi ốm gối nhớ lại thời thơ âu của mình “Anh biết đầy, Trung Hoa chúng ta xưa nay vân là đề ý bát tự của môi người. Những gia đình muốn nhận con muôi sẽ lấy bát tự của đứa trẻ ấy đi xem bói, vì em bát tự thuần âm nên khi ra quẻ, tất thảy các thầy bói đều nói em tương khắc với gia đình nhà họ”.
Tôi đã có gắng thả lóng cơ thế đề khi nói ra những điều này sẽ nhẹ lòng hơn nhưng kỳ thực, không thề tránh khỏi đau lòng.
Những dúa tré được sinh ra trong một gia đỉnh đủ đầy, sẽ không thể hiều được thứ cám giác này. Xuất thân là một đứa trẻ mô côi, khi còn nhỏ, tôi rất mong đến lượt mình được nhận nuôi, nhưng càng hy vọng bao nhiêu thì càng thất vọng báy nhiêu.
Trớ trêu thay, nhà họ An nhận nuôi tôi cũng chí vì cái bát tự thuần âm này.
Tiết Xán chưa biết nên an úi tôi như thế nào, bèn hung dữ nói: ‘An Tố, nàng đừng tưởng rằng nàng tỏ vẻ đáng thương thì ta sẽ không truy cứu việc nàng cùng Tạ Phong Tiêu ngắm sao băng khi còn bé đấy.”
Tôi không nhịn được cười, bẽn lẽn đáp *Em không cổ tỏ vẻ đáng thương”
Tôi ngắng đầu nhìn về phía bầu trời đêm “Cũng vì bát tự này, em mới có thể gặp được anh, cho nên em không thấy mình có chút đáng thương nảo.”
May thay những lời này được thốt lên qua chiếc điện thoại, chứ không tôi đã muốn đào một cái hồ thật sâu mà trốn.
Tiết Xán im lặng rồi bắt chợt lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng nói “Ấn Tố. ta muốn gặp nâng.
Giọng nói trầm ấm kia như rót mật vào tai, bất giác trái tim tôi như rớt đi một nhịp.
“Anh nói nhảm cái gì đấy?” Tôi nhanh chóng bình tĩnh trở lại ‘Anh đang ở Lạc Dương, gặp là gặp thế quái nào?”
“Chúng ta có thể chuyển sang video call”. Tiết Xán ôn tổn giải thích Hôm nay. Tiết Phong nói với ta rằng nhờ video call, chúng ta có thể nhìn thầy mặt của nhau mà không cần gặp trực tiếp.”
Tôi đóng băng.
Đúng ha, sao trước kia tôi không nghĩ đến video call nhỉ?
Vậy mà cũng mang tiếng là người hiện đại.
Tôi và Tiết Xán tranh luận một hồi rồi cũng kết nối được video call với nhau.
Nhìn thấy vé khôi ngô của Tiết Xán dù là qua màn hình điện thoại thôi cũng khiến trái tim tôi loạn nhịp.
Tiết Xán hiển nhiên cũng nhìn thầy tôi qua màn hình điện thoại, vừa thấy tôi, anh ấy cau mây “An Tố, mắt nàng sao lại có quằầng thâm nặng như thế kia?”
*Thỉ do thiếu ngủ chứ sao” Tôi đưa tay sò sờ đôi mắt, nghĩ thầm, ỏ đây tối như thế này, làm sao Tiết Xán có thề thấy được quảng thâm của mình.
Tiết Xán gật đầu, vừa định hỏi chuyện nhưng dường như trông thầy gi đó, bỗng dựng đảo mắt nhìn quanh.
“Bắt đầu rồi.” Tiết Xán nhắc nhở tôi trong điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.