Chương 263: Nở hoa
Từ Noãn Noãn
27/02/2021
Trên thế giới này làm gì có nhiều cái nếu như như vậy. tôi gặp gỡ
Tiết Xán rồi yêu anh ấy, tôi đã dốc hết tâm can mình đề yêu anh ấy. căn
bản không còn lại gì để dành cho Tạ Phong Tiêu.
Cái cây này hình như đã đoán trước được kêt cục của chúng tôi nên mãi không thê nở hoa sao?.
Vĩnh viễn. chỉ là một nụ hoa.
Tôi biết tôi với Tạ Phong Tiêu là không thề nào, như: ng không biết tại sao khi nhìn thấy hắn biểu cảm của anh ấy khi nhìn nụ hoa này. lòng tôi lại xót xa.
Do dự hết lần đến lần khác. tôi nghiền răng nghiền lợi, trong tay thi triển một pháp ân, tập trung chút linh lực yếu ớt của tôi. rồi vỗ vào cái cây nhỏ.
Cái pháp thuật nhỏ mà lúc nãy tôi dùng. chính là trong một quyên sách khác mà Tiêt Xán đưa cho tôi có dạy.
Là phép thuật nở hoa.
Đây là lần đầu tiên tôi khai triển pháp thuật này, trong lòng tôi cũng không thật sự’ rõ lăm.
Nhưng mà thật không ngờ đến. một đứa học Huyên Học dỏm như tôi, vậy mà lân này lại thành công.
Tôi chỉ nhìn thấy. nụ hoa ấy như bị người khác từng chút từng chút một phá vỡ. nó bắt đầu phát triển và nở hoa với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, trên cành cây lại có một thêm một chút sắc hông.
Tạ Phong Tiêu, chưa kịp phản ứng lại thì tôi đã mở miệng nói: ‘A Viễn, em tuy không thẻ trỏ thành cô dâu của anh. Nhưng mà em tin, anh nhất định sẽ gặp được định mệnh của đời mình. cô ấy nhát định sẽ trở thành cô dâu xinh đẹp nhât của anh”.
Tôi làm cho cây hoa đào này nở hoa, không phải là hi vọng lời ước định trẻ con năm nào của chúng tôi trở thành sự thật, chỉ là đơn thuần hi vọng rằng anh ấy có thể hạnh phúc.
Tạ Phong Tiêu nhướng mắt nhìn tôi, ánh mắt của anh ây đột nhiên khiên tôi cảm thây hơi lạ.
“An Tố”. Giây tiếp theo. hắn đột ngột mở miệng. âm thanh có phản khàn khàn: *Em có biết, việc em làm nguy hiểm thế nào không?”.
Tôi sững sờ, có phần không hiểu được lời nói của Tạ Phong Tiêu.
“Anh đang nói gì thế?”. Tôi cười và nói: ‘Em chỉ muốn đề anh hiều rõ.
anh nhât định sẽ tìm được định mệnh của đời mình”.
“Đinh mệnh đời mình”. Mặt Tạ Phong Tiêu đột nhiên lộ ra vẻ trầm ngâm: “Đáng tiếc, từ đó đến giờ. anh không thích tự quyết định vận mệnh của minh”.
Tôi đột nhiên lại cảm thấy, Tạ Phong Tiêu của lúc này đây không giống với A Viễn béo mập trong kí ức của tôi nữa rồi.
Tôi chưa kịp phản ứng lại thì Tạ Phong Tiêu đã kết thúc vấn đề vừa rồi. mỏ miệng hỏi tôi: ‘Đúng rồi!. Tối hôm qua. anh nghe thầy tiếng hét của em. là anh nghe nhâm hả?’.
Lúc này đây tôi mới nhớ lại, tôi đến tim Tạ Phong Tiêu là vì có việc quan trọng muôn nói với anh ấy.
Nghĩ đến đây. tôi lập tức mang chuyện của tối hôm qua về Spongebob và những con hạt giấy kể cho anh ấy nghe.
Nói xong, tôi do dự mở miệng: ?A Viễn. anh có cảm thấy em điên rồi không? Dù sao thì việc tối hôm qua em nhìn thấy thật sự rất hoang đường. Nhưng mà em chắc chắn, em không có nằm mơ”.
Tạ Phong Tiêu đưa tay ra hiệu tôi không cân phải giải thích, chỉ là cúi đầu trầm tư.
“Nếu là em nhìn thấy, thì không phải là ảo giác”. Anh ấy chằm chậm nói: “Tức là, Tả Tả vừa đi ngủ, em liền nhìn thầy những thứ kì quái đó?”.
“Ừm’. Tôi gật đầu: “Với lại những thứ đó đêu có liên quan đên em và Tả Tả”.
Tạ Phong Tiêu nhìn tôi, ánh mắt đột nhiên lóe lên một tia sáng: ‘Anh có một suy nghĩ khá hoang đường.
không biết em có muốn nghe hay không?’.
“Anh nói đi”. Tôi cười khổ: ‘Không lẽ còn hoang đường hơn thứ tôi hôm qua em nhìn thây sao?”.
“Được. vậy anh nói nhé”. Tạ Phong Tiêu nói: ‘Em nói xem, Spongebob và những con hạt giấy mà em nhìn thấy có khi nào thật ra là giấc mơ của Tả Tả”.
Tôi sững người “Giác mơ của Tả Tả?”. Tôi có chút không kịp phản ứng: ‘Em làm sao mà có thể thấy được những thứ trong giác mơ của thằng bé”.
“Cho nên nói, đây chỉ là một suy đoán hêt sức hoang đường”. Tạ Phong Tiêu sò mũi: ‘Anh đang nghĩ, không biết có phải thằng bé Tả Tả có năng lực đặt biệt, có thê biến những điều trong giấc mơ của nó thành sự: thật”.
Trong đầu tôi nô ra một tiếng Tôi vốn dĩ muốn bác bỏ ý kiến của Tạ Phong Tiêu, nhưng lời còn chưa kịp đến miệng thì trong đầu tôi đã dâng trảo ra rất nhiều ý nghĩ.
Nếu như…
Tôi chỉ là nói nếu như, nếu như suy nghĩ của Tạ Phong Tiêu là đúng. vậy chính là sau khi tôi gắp cho Tả Tả những con hạt giấy kia và tặng cho nó con Spongebob kia. thì trong đêm nó liền mơ thấy hai thú đó.
Cái này nghe có vẻ không có khả năng. nhưng tôi biết giắc mơ của trẻ con, rất dễ bị những thứ nhìn thầy trước khi ngủ ảnh hưởng đến.
Không chỉ vậy, những thứ mà tôi nhìn thây được chính là sau khi Tả Tả ngủ say. Tôi còn nhớ, hôm qua, sau khi tôi thét lên một tiếng thì con Spongebob khổng lồ kia cũng tan biến.
Nếu như nói, vì tiếng thét đó của tôi mà làm Tả Tả đang nằm mơ thức giấc. vào lúc thằng bé tỉnh dậy thì những thứ trong giấc mơ của nó cũng tự động tan biến theo.
Tôi không khỏi rùng mình một cái. Lí luận này của Tạ Phong Tiêu, nghe thì rắt hoang đường nhưng có thể giải đáp hết tất cả vấn đề.
“Chẳng lẽ…`. Mặt tôi càng thêm trắng bệch: *Những thứ trong giấc mơ của Tả Tả. có thê trở thành sự thật. Cho đến khi nó tỉnh dậy thì những thứ đó mới tan biến”.
“Không sai”. Tạ Phong Tiêu gật đầu: “Anh cũng nghĩ như vậy”.
Tôi chỉ cảm thấy tất cả thật sự quá khó tin.
Nhưng nghĩ về điều đó, lúc nửa đêm, vậy mà tôi có thể nhìn thầy con Spongebob khổng lồ. chuyện này thật sự cũng quá bắt ngờ rồi.
Tôi và Tạ Phong Tiêu vừa đi về cô nhi viện vừa nói chuyện.
Chúng tôi vừa về đến cô nhỉ viện thì Viện trưởng Ngô cũng vừa đi ra.
Nhìn thấy bà ấy mặc đồ đề đi ra ngoài, trên tay còn cầm một bó hoa và một cái túi, thì tôi đột nhiên nhớ lại, hôm nay chính là sinh nhật của Tiểu Hoa.
Bà ấy là đang đi quét mộ sao2.
Tôi cứ nghĩ Viện trưởng Ngô sẽ trực tiếp đi ra ngoài công, thật không ngờ bà ấy còn đi đến chỗ ghế sô pha ở trong nhà ăn lớn.
Trên sô pha, Tả Tả đang cuối đầu ngòi vẽ tranh.
Tôi thấy Viện trưởng Ngô lấy từ trong túi ra một cuốn sô tay. đưa cho Tả Tả. còn nói cái gì đó, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa nên tôi không nghe rõ.
Tả Tả ngoan ngõan gật đầu, rồi đem cuôn sô ôm trong lòng.
Viện trưởng Ngô nhanh chóng đi về hướng công. thấy tôi và Tạ Phong Tiêu bà ấy liền vẫy tay chảo.
“Lát nữa gặp Viện trưởng Ngô, anh không được nói những gì em vừa kể cho anh nghe đâu đó”. Tôi thấp giọng nói với anh ấy một câu.
Tạ Phong Tiêu hơi kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu.
Không biết vì sao. tôi cảm tháy Viện trưởng Ngô hình như đối với năng lực đặc biệt này của Tả Tả có một chút hiều biết. Nếu không thì tôi cũng không thể giải thích được tại sao đối với đứa trẻ mới đến này. bà ấy lại thật sự rất quan tâm.
Lúc này. Viện trưởng Ngô cũng đi đến cửa, nói với tôi: ‘Tiểu Tố, ta muốn đi quét mộ cho Tiều Hoa. con với A Viến có muốn đi cùng không?’.
Tôi nhìn Viện trưởng Ngô. không nhìn thầy điều gì bắt thường trên mặt bà ấy nên chỉ đành gật đầu: ‘Dạ.
được 4’.
Chúng tôi nhanh chóng lên xe của Tạ Phong Tiêu, đi đến nghĩa trang cách cô nhi viện không xa.
Đền nghĩa trang, Viện trưởng Ngô cầm trên tay hoa, đồ chơi và bánh đặt trước mộ của Tiểu Hoa. bà không nói gì cả nhưng mắt thì lại đỏ lên.
Bao nhiêu năm qua rồi. thật ra trong lòng Viện trưởng Ngô vân không buông được Tiêu Hoa.
Cái cây này hình như đã đoán trước được kêt cục của chúng tôi nên mãi không thê nở hoa sao?.
Vĩnh viễn. chỉ là một nụ hoa.
Tôi biết tôi với Tạ Phong Tiêu là không thề nào, như: ng không biết tại sao khi nhìn thấy hắn biểu cảm của anh ấy khi nhìn nụ hoa này. lòng tôi lại xót xa.
Do dự hết lần đến lần khác. tôi nghiền răng nghiền lợi, trong tay thi triển một pháp ân, tập trung chút linh lực yếu ớt của tôi. rồi vỗ vào cái cây nhỏ.
Cái pháp thuật nhỏ mà lúc nãy tôi dùng. chính là trong một quyên sách khác mà Tiêt Xán đưa cho tôi có dạy.
Là phép thuật nở hoa.
Đây là lần đầu tiên tôi khai triển pháp thuật này, trong lòng tôi cũng không thật sự’ rõ lăm.
Nhưng mà thật không ngờ đến. một đứa học Huyên Học dỏm như tôi, vậy mà lân này lại thành công.
Tôi chỉ nhìn thấy. nụ hoa ấy như bị người khác từng chút từng chút một phá vỡ. nó bắt đầu phát triển và nở hoa với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, trên cành cây lại có một thêm một chút sắc hông.
Tạ Phong Tiêu, chưa kịp phản ứng lại thì tôi đã mở miệng nói: ‘A Viễn, em tuy không thẻ trỏ thành cô dâu của anh. Nhưng mà em tin, anh nhất định sẽ gặp được định mệnh của đời mình. cô ấy nhát định sẽ trở thành cô dâu xinh đẹp nhât của anh”.
Tôi làm cho cây hoa đào này nở hoa, không phải là hi vọng lời ước định trẻ con năm nào của chúng tôi trở thành sự thật, chỉ là đơn thuần hi vọng rằng anh ấy có thể hạnh phúc.
Tạ Phong Tiêu nhướng mắt nhìn tôi, ánh mắt của anh ây đột nhiên khiên tôi cảm thây hơi lạ.
“An Tố”. Giây tiếp theo. hắn đột ngột mở miệng. âm thanh có phản khàn khàn: *Em có biết, việc em làm nguy hiểm thế nào không?”.
Tôi sững sờ, có phần không hiểu được lời nói của Tạ Phong Tiêu.
“Anh đang nói gì thế?”. Tôi cười và nói: ‘Em chỉ muốn đề anh hiều rõ.
anh nhât định sẽ tìm được định mệnh của đời mình”.
“Đinh mệnh đời mình”. Mặt Tạ Phong Tiêu đột nhiên lộ ra vẻ trầm ngâm: “Đáng tiếc, từ đó đến giờ. anh không thích tự quyết định vận mệnh của minh”.
Tôi đột nhiên lại cảm thấy, Tạ Phong Tiêu của lúc này đây không giống với A Viễn béo mập trong kí ức của tôi nữa rồi.
Tôi chưa kịp phản ứng lại thì Tạ Phong Tiêu đã kết thúc vấn đề vừa rồi. mỏ miệng hỏi tôi: ‘Đúng rồi!. Tối hôm qua. anh nghe thầy tiếng hét của em. là anh nghe nhâm hả?’.
Lúc này đây tôi mới nhớ lại, tôi đến tim Tạ Phong Tiêu là vì có việc quan trọng muôn nói với anh ấy.
Nghĩ đến đây. tôi lập tức mang chuyện của tối hôm qua về Spongebob và những con hạt giấy kể cho anh ấy nghe.
Nói xong, tôi do dự mở miệng: ?A Viễn. anh có cảm thấy em điên rồi không? Dù sao thì việc tối hôm qua em nhìn thấy thật sự rất hoang đường. Nhưng mà em chắc chắn, em không có nằm mơ”.
Tạ Phong Tiêu đưa tay ra hiệu tôi không cân phải giải thích, chỉ là cúi đầu trầm tư.
“Nếu là em nhìn thấy, thì không phải là ảo giác”. Anh ấy chằm chậm nói: “Tức là, Tả Tả vừa đi ngủ, em liền nhìn thầy những thứ kì quái đó?”.
“Ừm’. Tôi gật đầu: “Với lại những thứ đó đêu có liên quan đên em và Tả Tả”.
Tạ Phong Tiêu nhìn tôi, ánh mắt đột nhiên lóe lên một tia sáng: ‘Anh có một suy nghĩ khá hoang đường.
không biết em có muốn nghe hay không?’.
“Anh nói đi”. Tôi cười khổ: ‘Không lẽ còn hoang đường hơn thứ tôi hôm qua em nhìn thây sao?”.
“Được. vậy anh nói nhé”. Tạ Phong Tiêu nói: ‘Em nói xem, Spongebob và những con hạt giấy mà em nhìn thấy có khi nào thật ra là giấc mơ của Tả Tả”.
Tôi sững người “Giác mơ của Tả Tả?”. Tôi có chút không kịp phản ứng: ‘Em làm sao mà có thể thấy được những thứ trong giác mơ của thằng bé”.
“Cho nên nói, đây chỉ là một suy đoán hêt sức hoang đường”. Tạ Phong Tiêu sò mũi: ‘Anh đang nghĩ, không biết có phải thằng bé Tả Tả có năng lực đặt biệt, có thê biến những điều trong giấc mơ của nó thành sự: thật”.
Trong đầu tôi nô ra một tiếng Tôi vốn dĩ muốn bác bỏ ý kiến của Tạ Phong Tiêu, nhưng lời còn chưa kịp đến miệng thì trong đầu tôi đã dâng trảo ra rất nhiều ý nghĩ.
Nếu như…
Tôi chỉ là nói nếu như, nếu như suy nghĩ của Tạ Phong Tiêu là đúng. vậy chính là sau khi tôi gắp cho Tả Tả những con hạt giấy kia và tặng cho nó con Spongebob kia. thì trong đêm nó liền mơ thấy hai thú đó.
Cái này nghe có vẻ không có khả năng. nhưng tôi biết giắc mơ của trẻ con, rất dễ bị những thứ nhìn thầy trước khi ngủ ảnh hưởng đến.
Không chỉ vậy, những thứ mà tôi nhìn thây được chính là sau khi Tả Tả ngủ say. Tôi còn nhớ, hôm qua, sau khi tôi thét lên một tiếng thì con Spongebob khổng lồ kia cũng tan biến.
Nếu như nói, vì tiếng thét đó của tôi mà làm Tả Tả đang nằm mơ thức giấc. vào lúc thằng bé tỉnh dậy thì những thứ trong giấc mơ của nó cũng tự động tan biến theo.
Tôi không khỏi rùng mình một cái. Lí luận này của Tạ Phong Tiêu, nghe thì rắt hoang đường nhưng có thể giải đáp hết tất cả vấn đề.
“Chẳng lẽ…`. Mặt tôi càng thêm trắng bệch: *Những thứ trong giấc mơ của Tả Tả. có thê trở thành sự thật. Cho đến khi nó tỉnh dậy thì những thứ đó mới tan biến”.
“Không sai”. Tạ Phong Tiêu gật đầu: “Anh cũng nghĩ như vậy”.
Tôi chỉ cảm thấy tất cả thật sự quá khó tin.
Nhưng nghĩ về điều đó, lúc nửa đêm, vậy mà tôi có thể nhìn thầy con Spongebob khổng lồ. chuyện này thật sự cũng quá bắt ngờ rồi.
Tôi và Tạ Phong Tiêu vừa đi về cô nhi viện vừa nói chuyện.
Chúng tôi vừa về đến cô nhỉ viện thì Viện trưởng Ngô cũng vừa đi ra.
Nhìn thấy bà ấy mặc đồ đề đi ra ngoài, trên tay còn cầm một bó hoa và một cái túi, thì tôi đột nhiên nhớ lại, hôm nay chính là sinh nhật của Tiểu Hoa.
Bà ấy là đang đi quét mộ sao2.
Tôi cứ nghĩ Viện trưởng Ngô sẽ trực tiếp đi ra ngoài công, thật không ngờ bà ấy còn đi đến chỗ ghế sô pha ở trong nhà ăn lớn.
Trên sô pha, Tả Tả đang cuối đầu ngòi vẽ tranh.
Tôi thấy Viện trưởng Ngô lấy từ trong túi ra một cuốn sô tay. đưa cho Tả Tả. còn nói cái gì đó, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa nên tôi không nghe rõ.
Tả Tả ngoan ngõan gật đầu, rồi đem cuôn sô ôm trong lòng.
Viện trưởng Ngô nhanh chóng đi về hướng công. thấy tôi và Tạ Phong Tiêu bà ấy liền vẫy tay chảo.
“Lát nữa gặp Viện trưởng Ngô, anh không được nói những gì em vừa kể cho anh nghe đâu đó”. Tôi thấp giọng nói với anh ấy một câu.
Tạ Phong Tiêu hơi kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu.
Không biết vì sao. tôi cảm tháy Viện trưởng Ngô hình như đối với năng lực đặc biệt này của Tả Tả có một chút hiều biết. Nếu không thì tôi cũng không thể giải thích được tại sao đối với đứa trẻ mới đến này. bà ấy lại thật sự rất quan tâm.
Lúc này. Viện trưởng Ngô cũng đi đến cửa, nói với tôi: ‘Tiểu Tố, ta muốn đi quét mộ cho Tiều Hoa. con với A Viến có muốn đi cùng không?’.
Tôi nhìn Viện trưởng Ngô. không nhìn thầy điều gì bắt thường trên mặt bà ấy nên chỉ đành gật đầu: ‘Dạ.
được 4’.
Chúng tôi nhanh chóng lên xe của Tạ Phong Tiêu, đi đến nghĩa trang cách cô nhi viện không xa.
Đền nghĩa trang, Viện trưởng Ngô cầm trên tay hoa, đồ chơi và bánh đặt trước mộ của Tiểu Hoa. bà không nói gì cả nhưng mắt thì lại đỏ lên.
Bao nhiêu năm qua rồi. thật ra trong lòng Viện trưởng Ngô vân không buông được Tiêu Hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.