Chương 571: Tôi chỉ yêu một người
Từ Noãn Noãn
10/03/2021
Quá khứ nếu thật sự thay đổi có lẽ tôi sẽ không bao
giờ gặp lại Tiết Xán như bây giờ nữa, duyên phận của
hai chúng tôi đã kết thúc cách đây 900 năm, và tôi, với tư cách là Ninh Uyển Uyển, cùng Tiết Xán sẽ lãi mãi chia
lìa.
Cũng may quá khứ không thay đổi nên khi quay lại vẫn được gặp anh.
Chỉ là, tôi nhìn thấy anh ấy bây giờ đang bị độc tố hủy hoại, khiến trái tim tôi càng thêm đau đớn.
Nghe thấy tôi gọi, cuối cùng Tiết Xán cũng mở mắt ra.
Đôi mắt đen của anh ấy, như một vì sao, đối diện với tôi, và dường như có vô số cảm xúc ánh lên qua đôi mắt ấy.
Một giây tiếp theo, tôi thấy khóe miệng anh ta đột nhiên hơi cong lên, trầm giọng nói.
"An Tố, anh biết đấy là em."
Khi nghe những lời này, nước mắt của tôi rốt cuộc không kìm được, ứa ra.
Tôi vùi đầu vào vai anh, không nói được lời nào, chỉ biết khóc.
Sau khi tôi xuyên không, Tiết Xán biết Hạ Lẫm đã thất bại trong kĩ thuật của việc thay đổi quá khứ, với sự thông minh của mình, sau khi suy nghĩ kỹ càng, anh nhận ra rằng quá khứ không bao giờ thay đổi, và sự trở lại của tôi là tất yếu, điều này cũng tượng trưng cho việc Tiết Xán nhớ tới là tất cả những ký ức của tôi khi du hành trở lại 900 năm.
Vậy nên người con gái anh yêu hồi đó không phải là Ninh Uyển Uyển thật, mà là An Tố tôi nhập vào Ninh Uyển Uyển khi tôi xuyên không trở về.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng hai định mệnh của đời mình, dù là Tiết Xán hay Ninh Trác, đều thực sự phải chịu duyên phận với tôi cách đây từ 900 năm.
Ngay khi tôi vừa khóc vừa thở không ra hơi, chợt nghe thấy Tiết Xán bỗng thở dài trên đầu, giọng nói êm tai, bàn tay lạnh lẽo của anh ấy xoa đầu tôi, thì thào: "An Tố, em khóc cái gì vậy? Đây không phải là tốt sao?" Chỉ cần biết là dù trước hay sau khi chết, anh chỉ yêu mình em. "
Tôi chợt nhớ, hồi đó, khi tôi và Tiết Xán đi tìm Tiền Thuận để xem bói lần đầu tiên, Càn Song Nhi có nói rằng Tiết Xán là một người vô cùng chung thủy, trước sau gì cũng chỉ yêu một người.
Lúc đó, tôi vẫn rất không tin.
Nhưng bây giờ tôi rốt cuộc hiểu được tất cả đều là sự thật, Càn Song Nhi, một người đàn ông có vẻ không đáng tin cậy, vậy mà lúc đó lại tiên đoán chính xác một cách bất ngờ, Tiết Xán cả đời này chỉ yêu một mình tôi, cả trước và sau khi chết.
Giờ nhìn lại mình đã từng ăn dấm của Ninh Uyển Uyển, chỉ thấy buồn cười.
"Ninh Uyển Uyển" mà Tiết Xán thích hoàn toàn không phải là Ninh Uyển Uyển thật, mà là Ninh Uyển Uyển tôi đóng giả.
Tức là cả một thời gian dài đã qua, tôi chỉ là đang ghen với chính mình?
Tôi chợt ngẩng đầu nhìn Tiết Xán, mặc dù cảm thấy buồn nhưng lúc này cảm xúc của cô gái nhỏ vẫn trào dâng, tôi nhăn mũi hỏi: “Tiết Xán, Diệp Uyển Uyển mà anh thích hồi đó, là e hay Ninh Uyển Uyển bây giờ, anh thích ngoại hình hay tính cách của cô ấy? "
Đàn ông thường yêu bằng mắt, ngay cả Tiết Xán cũng không ngoại lệ.
Có trời mới biết là Ninh Uyển Uyển mà Tiết Xán thích chín trăm năm trước là do anh ấy thích tâm hồn tôi hay vẻ ngoài đẹp động lòng của Ninh Uyển Uyển.
Tiết Xán không ngờ mình lại hỏi câu này đột ngột như vậy, anh ấy sửng sốt một hồi, sau đó che miệng tủm tỉm cười, không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi, chỉ hơi đứng thẳng người lên, đôi môi lạnh lẽo buông xuống trán tôi, và anh ấy thì thầm: "Ý em là gì? Bảo bối ngốc nghếch của anh."
“ Anh đừng có trốn tránh!” Tôi đẩy Tiết Xán ra, nhìn chằm chằm hỏi: “ Anh nói xem, anh thích gương mặt của Ninh Uyển Uyển hay tính cách của cô ấy?
“Đương nhiên là tính cách.” Tiết Xán thở dài, “Bằng không, 900 năm sau anh sao lại vẫn thích em khi gặp lại em trong gương mặt này, chẳng lẽ hiện giờ em không thấy anh thực sự yêu em?
Tiết Xán nói như vậy cũng có lý, tôi cúi đầu xuống, lại đột nhiên cảm thấy không đúng, "Sao tự nhiên anh lại nói như vậy, anh đang trêu em sao?”
Tôi tức giận đập vào ngực Tiết Xán, Tiết Xán nhoẻn miệng cười, vươn người cầm lấy tay tôi, ánh mắt lấp lánh tia hạnh phúc, thì thào: "An Tố, chào mừng em đã trở lại."
Tôi sững sờ, chợt quên giận nữa mà nước mắt lưng tròng.
Đúng, em đã về bên anh rồi đây, tôi về với Tiết Xán, giờ tôi mới biết chuyện này làm tôi hạnh phúc hơn bất cứ thứ gì khác. ngôn tình tổng tài
“Tiết Xán.” Sau khi tâm trạng thất thường ban đầu qua đi, cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại một chút, nói: “Chúng ta nên làm gì bây giờ? Em phải gì với con sâu Gu này đây?
Tiết Xán trầm mặc nhìn tôi, nhẹ nói: "Thả nó ra."
"Em làm sao có thể thả nó ra!" Nước mắt tức giận lại sắp rơi xuống, "Em nhất định phải tìm cách giải con sâu Gu này cho anh! Em đã hỏi lão phu nhân của Ninh gia, có một cách khác để cởi trói cho con sâu Gu trên người anhrồi."
Tiết Xán không phản ứng với tin tức tốt lành này của tôi, "Phương pháp này hẳn là không dễ dàng đúng không?"
Quả thật, nghĩ đến những gì lão phu nhân nói với mình, mắt tôi tối sầm lại, tôi nói cho Tiết Xán và Hạ Lẫm những lời nói của lão phu nhân về phương thức giải khóa con sâu Gu.
Hạ Lẫm nghe xong, lông mày cau lại, "Như vậy muốn lấy được vi linh hồn này trước tiên phải nấu chảy linh khí trong đó?"
"Đúng thế."
"Nói cách khác, nếu chúng ta thực hiện cách tiếp cận này, chúng ta sẽ không bao giờ có thể quay trở lại quá khứ và thay đổi lịch sử?"
Tôi đã rất ngạc nhiên, và thấy rằng đây là sự thật.
Trong hai phương pháp này, một là quay về quá khứ và cố gắng thay đổi quá khứ một lần nữa, hai là phá hủy và định hình lại linh hồn của Tiết Xán.
Trong hai phương pháp này, bây giờ chúng ta chỉ có thể chọn một.
Còn chưa kịp đưa ra kết luận cuối cùng thì đã nghe Tiết Xán nhẹ giọng nói, giọng điệu không chút do dự: "Cách thứ hai."
Tôi sửng sốt một chút, theo bản năng phủ nhận: "Không! Phương pháp này quá nguy hiểm, nếu không thành công, linh hồn của anh sẽ hoàn toàn bị hủy diệt, còn đáng sợ hơn là mất hồn!"
Đáp lại sự kích động của tôi, Tiết Xán chỉ hơi cụp mắt xuống, mỉm cười nhìn tôi, trầm giọng nói: "Nhưng thay vì quên anh hoàn toàn, em thà biến mất vĩnh viễn khỏi anh đúng không?.‘ An Tố, lần này em thắng rồi ' Anh sẽ không để cho em làm điều mạo hiểm này lần nữa”
Vừa dứt lời, Tiết Xán giơ tay lên, liền nghe thấy trên tường có tiếng đập, có thứ gì đó xuyên qua tường, đập ra một cái lỗ, trực tiếp rơi vào tay anh ấy.
Ngẩng đầu mới biết, hóa ra là Lưu Quang Lô ở mật thất bên cạnh, bị Tiết Xán trực tiếp hút năng lượng ma quái cách vách ngăn.
Tiết Xán nhanh chóng ôm chặt Lưu Quang Lô vào trong lòng, nhẹ nói: "Giờ em không thể tùy tiện quay về quá khứ để thay đổi những điều đã trải qua của hai ta nữa."
Tôi hoàn toàn choáng váng, có chút tức giận nhưng trong lòng lại thấy ấm áp.
Đây là chính là Tiết Xán mà tôi biết, người mà tôi không thể tự mình quyết định, cũng không cho phép bất kỳ ai thắc mắc về điều anh áy làm.
“Em đồng ý với Tiết Xán.” Hạ Lẫm nhanh chóng nói rồi nhìn tôi một cái. “Thật sự là vì bất đắc dĩ, nên mới phải thay đổi bùa chú từ trước đến nay, em nghĩ có lẽ phương pháp của linh hồn mà chị nói, chúng ta cố gắng chắc sẽ được."
Cũng may quá khứ không thay đổi nên khi quay lại vẫn được gặp anh.
Chỉ là, tôi nhìn thấy anh ấy bây giờ đang bị độc tố hủy hoại, khiến trái tim tôi càng thêm đau đớn.
Nghe thấy tôi gọi, cuối cùng Tiết Xán cũng mở mắt ra.
Đôi mắt đen của anh ấy, như một vì sao, đối diện với tôi, và dường như có vô số cảm xúc ánh lên qua đôi mắt ấy.
Một giây tiếp theo, tôi thấy khóe miệng anh ta đột nhiên hơi cong lên, trầm giọng nói.
"An Tố, anh biết đấy là em."
Khi nghe những lời này, nước mắt của tôi rốt cuộc không kìm được, ứa ra.
Tôi vùi đầu vào vai anh, không nói được lời nào, chỉ biết khóc.
Sau khi tôi xuyên không, Tiết Xán biết Hạ Lẫm đã thất bại trong kĩ thuật của việc thay đổi quá khứ, với sự thông minh của mình, sau khi suy nghĩ kỹ càng, anh nhận ra rằng quá khứ không bao giờ thay đổi, và sự trở lại của tôi là tất yếu, điều này cũng tượng trưng cho việc Tiết Xán nhớ tới là tất cả những ký ức của tôi khi du hành trở lại 900 năm.
Vậy nên người con gái anh yêu hồi đó không phải là Ninh Uyển Uyển thật, mà là An Tố tôi nhập vào Ninh Uyển Uyển khi tôi xuyên không trở về.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng hai định mệnh của đời mình, dù là Tiết Xán hay Ninh Trác, đều thực sự phải chịu duyên phận với tôi cách đây từ 900 năm.
Ngay khi tôi vừa khóc vừa thở không ra hơi, chợt nghe thấy Tiết Xán bỗng thở dài trên đầu, giọng nói êm tai, bàn tay lạnh lẽo của anh ấy xoa đầu tôi, thì thào: "An Tố, em khóc cái gì vậy? Đây không phải là tốt sao?" Chỉ cần biết là dù trước hay sau khi chết, anh chỉ yêu mình em. "
Tôi chợt nhớ, hồi đó, khi tôi và Tiết Xán đi tìm Tiền Thuận để xem bói lần đầu tiên, Càn Song Nhi có nói rằng Tiết Xán là một người vô cùng chung thủy, trước sau gì cũng chỉ yêu một người.
Lúc đó, tôi vẫn rất không tin.
Nhưng bây giờ tôi rốt cuộc hiểu được tất cả đều là sự thật, Càn Song Nhi, một người đàn ông có vẻ không đáng tin cậy, vậy mà lúc đó lại tiên đoán chính xác một cách bất ngờ, Tiết Xán cả đời này chỉ yêu một mình tôi, cả trước và sau khi chết.
Giờ nhìn lại mình đã từng ăn dấm của Ninh Uyển Uyển, chỉ thấy buồn cười.
"Ninh Uyển Uyển" mà Tiết Xán thích hoàn toàn không phải là Ninh Uyển Uyển thật, mà là Ninh Uyển Uyển tôi đóng giả.
Tức là cả một thời gian dài đã qua, tôi chỉ là đang ghen với chính mình?
Tôi chợt ngẩng đầu nhìn Tiết Xán, mặc dù cảm thấy buồn nhưng lúc này cảm xúc của cô gái nhỏ vẫn trào dâng, tôi nhăn mũi hỏi: “Tiết Xán, Diệp Uyển Uyển mà anh thích hồi đó, là e hay Ninh Uyển Uyển bây giờ, anh thích ngoại hình hay tính cách của cô ấy? "
Đàn ông thường yêu bằng mắt, ngay cả Tiết Xán cũng không ngoại lệ.
Có trời mới biết là Ninh Uyển Uyển mà Tiết Xán thích chín trăm năm trước là do anh ấy thích tâm hồn tôi hay vẻ ngoài đẹp động lòng của Ninh Uyển Uyển.
Tiết Xán không ngờ mình lại hỏi câu này đột ngột như vậy, anh ấy sửng sốt một hồi, sau đó che miệng tủm tỉm cười, không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi, chỉ hơi đứng thẳng người lên, đôi môi lạnh lẽo buông xuống trán tôi, và anh ấy thì thầm: "Ý em là gì? Bảo bối ngốc nghếch của anh."
“ Anh đừng có trốn tránh!” Tôi đẩy Tiết Xán ra, nhìn chằm chằm hỏi: “ Anh nói xem, anh thích gương mặt của Ninh Uyển Uyển hay tính cách của cô ấy?
“Đương nhiên là tính cách.” Tiết Xán thở dài, “Bằng không, 900 năm sau anh sao lại vẫn thích em khi gặp lại em trong gương mặt này, chẳng lẽ hiện giờ em không thấy anh thực sự yêu em?
Tiết Xán nói như vậy cũng có lý, tôi cúi đầu xuống, lại đột nhiên cảm thấy không đúng, "Sao tự nhiên anh lại nói như vậy, anh đang trêu em sao?”
Tôi tức giận đập vào ngực Tiết Xán, Tiết Xán nhoẻn miệng cười, vươn người cầm lấy tay tôi, ánh mắt lấp lánh tia hạnh phúc, thì thào: "An Tố, chào mừng em đã trở lại."
Tôi sững sờ, chợt quên giận nữa mà nước mắt lưng tròng.
Đúng, em đã về bên anh rồi đây, tôi về với Tiết Xán, giờ tôi mới biết chuyện này làm tôi hạnh phúc hơn bất cứ thứ gì khác. ngôn tình tổng tài
“Tiết Xán.” Sau khi tâm trạng thất thường ban đầu qua đi, cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại một chút, nói: “Chúng ta nên làm gì bây giờ? Em phải gì với con sâu Gu này đây?
Tiết Xán trầm mặc nhìn tôi, nhẹ nói: "Thả nó ra."
"Em làm sao có thể thả nó ra!" Nước mắt tức giận lại sắp rơi xuống, "Em nhất định phải tìm cách giải con sâu Gu này cho anh! Em đã hỏi lão phu nhân của Ninh gia, có một cách khác để cởi trói cho con sâu Gu trên người anhrồi."
Tiết Xán không phản ứng với tin tức tốt lành này của tôi, "Phương pháp này hẳn là không dễ dàng đúng không?"
Quả thật, nghĩ đến những gì lão phu nhân nói với mình, mắt tôi tối sầm lại, tôi nói cho Tiết Xán và Hạ Lẫm những lời nói của lão phu nhân về phương thức giải khóa con sâu Gu.
Hạ Lẫm nghe xong, lông mày cau lại, "Như vậy muốn lấy được vi linh hồn này trước tiên phải nấu chảy linh khí trong đó?"
"Đúng thế."
"Nói cách khác, nếu chúng ta thực hiện cách tiếp cận này, chúng ta sẽ không bao giờ có thể quay trở lại quá khứ và thay đổi lịch sử?"
Tôi đã rất ngạc nhiên, và thấy rằng đây là sự thật.
Trong hai phương pháp này, một là quay về quá khứ và cố gắng thay đổi quá khứ một lần nữa, hai là phá hủy và định hình lại linh hồn của Tiết Xán.
Trong hai phương pháp này, bây giờ chúng ta chỉ có thể chọn một.
Còn chưa kịp đưa ra kết luận cuối cùng thì đã nghe Tiết Xán nhẹ giọng nói, giọng điệu không chút do dự: "Cách thứ hai."
Tôi sửng sốt một chút, theo bản năng phủ nhận: "Không! Phương pháp này quá nguy hiểm, nếu không thành công, linh hồn của anh sẽ hoàn toàn bị hủy diệt, còn đáng sợ hơn là mất hồn!"
Đáp lại sự kích động của tôi, Tiết Xán chỉ hơi cụp mắt xuống, mỉm cười nhìn tôi, trầm giọng nói: "Nhưng thay vì quên anh hoàn toàn, em thà biến mất vĩnh viễn khỏi anh đúng không?.‘ An Tố, lần này em thắng rồi ' Anh sẽ không để cho em làm điều mạo hiểm này lần nữa”
Vừa dứt lời, Tiết Xán giơ tay lên, liền nghe thấy trên tường có tiếng đập, có thứ gì đó xuyên qua tường, đập ra một cái lỗ, trực tiếp rơi vào tay anh ấy.
Ngẩng đầu mới biết, hóa ra là Lưu Quang Lô ở mật thất bên cạnh, bị Tiết Xán trực tiếp hút năng lượng ma quái cách vách ngăn.
Tiết Xán nhanh chóng ôm chặt Lưu Quang Lô vào trong lòng, nhẹ nói: "Giờ em không thể tùy tiện quay về quá khứ để thay đổi những điều đã trải qua của hai ta nữa."
Tôi hoàn toàn choáng váng, có chút tức giận nhưng trong lòng lại thấy ấm áp.
Đây là chính là Tiết Xán mà tôi biết, người mà tôi không thể tự mình quyết định, cũng không cho phép bất kỳ ai thắc mắc về điều anh áy làm.
“Em đồng ý với Tiết Xán.” Hạ Lẫm nhanh chóng nói rồi nhìn tôi một cái. “Thật sự là vì bất đắc dĩ, nên mới phải thay đổi bùa chú từ trước đến nay, em nghĩ có lẽ phương pháp của linh hồn mà chị nói, chúng ta cố gắng chắc sẽ được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.