Chương 309: “Trái tim ta đập rất mạnh”
Từ Noãn Noãn
04/03/2021
“Là vì một thuật pháp.” chàng trai kia thản nhiên nói, đột nhiên lại
nói thêm, “Một thuật pháp chưa từng có ai trong lịch sử làm thành công”.
Tôi khẽ giật mình.
chàng trai này thực sự biết mục đích của Ninh gia.
Rốt cuộc thân phận của người này là gì?
Mà tôi lại phát hiện ra, khi nói về những thuật pháp của nhà họ Ninh, người này dường như không có chút chán ghét hay phản kháng nào, ngược lại còn mang theo một chút hưng phấn.
Trong lòng cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn không dám hỏi đến cùng, tôi đành đổi chủ đề “Nhiều đứa trẻ vô tội như vậy, chỉ vì một thuật pháp thôi sao? Chuyện này quá tàn nhẫn.”
“Tàn nhẫn ư?” chàng trai mặc áo bào trắng chỉ hơi nhíu mày “Ta ngược lại cảm thấy, nhiều thuật pháp vĩ đại, cần phải trả một cái giá tương xứng.”
Thuật pháp vĩ đại?
Không ngờ người mặc áo bào trắng kia lại nói như vậy, trong mắt tôi không khỏi có chút kinh ngạc.
Chàng trai không quan tâm đến cái nhìn chăm chú của tôi, chỉ cúi xuông nhìn những đứa trẻ xung quanh.
Lúc này tôi mới phát hiện rằng ánh mắt khi nhìn những đứa trẻ này của anh ta giống hệt như ánh mắt dò xét tôi trước đây.
Kiêu như đang đánh giá một loại vật phẩm thú vị.
Trái tim tôi hơi chùng xuống, đột nhiên cảm thấy mình có chút tò mò về kiểu người này.
Quả thực trong xã hội hiện đại cũng có những người như vậy, họ thường có tài năng và sở thích vô cùng nỗi bật ở một khía cạnh nào đó. Đối với việc nghiên cứu thuộc về lĩnh vực của bản thân, họ vô cùng liều lĩnh, thậm chí là hy sinh cả người khác.
Giống như trong những bộ phim mà tôi đã từng xem, những nhà khoa học điên rồ có thể thử nghiệm trên những người vô tội. – chàng trai trước mặt tôi hiên nhiên cũng là như vậy.
Với anh ta mà nói, Huyền học là một môn học vô cùng thú vị, anh ta rất thích nghiên cứu Huyền Thuật. Nếu như có thể thực hiện thành công một Thuật Pháp mà trong lịch sử từ trước tới nay chưa có ai làm được, thì cho dù có phải trả giá bằng sinh mệnh của những người vô tội, thì anh ta cũng không quan tâm.
Lại ví dụ như lúc trước khi nhìn thấy tôi, sỡ dĩ anh ta cảm thấy hứng thú chỉ vì khi tôi thi triển Khinh Thân Thuật, thể hiện ra linh lực mạnh mẽ, về sau lại đột nhiên suy yếu đi, hiện tượng kỳ lạ này khiến anh ta cảm thấy hiếu kì.
Loại người này cố chấp và đơn giản hơn người thường, không thê nói anh ta là người xấu nhưng cũng không thê nói là anh ta đúng.
Lúc này, tôi đối với chàng trai này, có chút đề phòng hơn. Mặc dù là tới đây đề cứu một đứa trẻ, nhưng chỉ sợ bởi vì đứa trẻ này có mối quan hệ cá nhân với anh ta. Bản thân anh ta cũng không cảm thấy chuyện người Ninh gia làm có vấn đề gì.
Cái gọi là “không cùng chí hướng không cùng đường”, tôi cảm thấy mình nên giữ khoảng cách với chàng trai này một chút.
Nhưng đồng thời tôi cũng không khỏi tò mò, chàng trai này rốt cuộc là ai?
Tại sao lại biết sự tình của nhà họ Ninh?
Tôi nhìn chàng trai trước mặt, âm thầm suy đoán lai lịch của anh ta, đột nhiên nghe thấy một âm thanh lanh lảnh vang lên bên ngoài hang động.
Mặt tôi biến sắc.
Hỏng bét. – Những con quỷ điêu kia đã trở lại.
Tôi sợ những con quỷ điều này, lại càng sợ không biết liệu người Ninh gia có đến cùng với chúng không, tôi nhanh chóng túm lấy chàng trai áo trắng, lập tức chạy đến tảng đá nơi tôi đang nắp.
“Này, cô…” Người áo trắng kia hiển nhiên không phản ứng kịp, giật mình, lập tức lên tiếng.
Tôi sợ đến tái mặt.
Tên ngốc này, ngươi sợ người khác không phát hiện ra chúng ta sao?
Tôi cảm thấy sốt ruột, cũng không đoái hoài tới mọi việc, vội vàng che miệng anh ta lại, thuận tay dập tắt ngọn lửa trong tay. – Lúc này, tiếng quỷ điều bên ngoài càng lúc càng lớn.
Tôi thầm thi triển thuật ẩn thân, nấp sau tảng đá, nín thở không dám nhúc nhích.
Ngay sau đó, tôi nghe rằm rằm máy tiếng, bên ngoài sơn động, xuất hiện mấy con quỷ điều to lớn.
Theo tiếng “Phanh’ là vài đứa trẻ cùng với chiếc thuyền bị lũ quỷ điều kia ném vào.
Những con quỷ điều lại kêu vang vài tiếng, rồi từ từ bay đi.
Trong lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Tốt quá, chỉ là mấy con chim đem mấy đứa trẻ trở về, người nhà họ Ninh cũng không đến.
Khi lũ quỷ điều rời đi, tôi vội vàng thi triển thuật pháp, tạo ra ngọn lửa nhỏ thắp sáng xung quanh.
“Không sao đâu.” Tôi thì thào, quay đầu nhìn chàng trai mặc áo bào trắng bên cạnh.
Nhưng khi nhìn thấy, tôi bỗng ngơ ngắn.
Dưới ánh lửa, tôi vậy mà lại thấy một nét ửng hồng không tự nhiên trên khuôn mặt trắng nõn của anh ta.
Không chỉ có như thế, cơ thể anh ta đặc biệt cứng đờ, mắt rũ xuống, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang che miệng anh ta.
chàng trai mặc áo bào trắng không nói gì, đột nhiên nắm lấy tay tôi.
“Anh, anh làm gì vậy!”
Tôi bị dọa sợ.
Chẳng lẽ mới đụng chạm nhẹ thôi mà thú tính của anh ta này đã nồi lên rồi sao?
Chết thật.
Tôi biết, với khả năng của mình, tôi nhất định đánh không lại. Tuy rằng thân thể này là của Tiết Vô Song, nhưng tôi cũng không thể để cho mình bị chà đạp như vậy.
Trong lòng tôi đang sợ hãi suy nghĩ lung tung, thì anh ta đột nhiên nắm lấy tay tôi, đặt lên lồng ngực của mình.
Qua lớp quần áo, tôi có thể cảm nhận được bộ ngực rắn chắc ấy.
Tôi lại càng có thể cảm nhận rõ ràng, nhịp tim anh ta đang đập rất mạnh.
Thình thịchIlI Thình thịchll!
Vô cùng rõ ràng.
Tôi sững sờ trong giây lát.
Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được nhịp tim của một người đàn ông với khoảng cách gần như vậy.
Tôi và Lưu Tử Hạo trước kia cũng chưa từng phát triển đến mức độ này.
Còn Tiết Xán, anh không còn nhịp tim.
Sau đó, tôi mới phát hiện ra rằng nhịp tim của một người đàn ông thực sự khác với nhịp tim của phụ nữ.
Nó rất mạnh mẽ, hết lần này đến lần khác, như thể đang chấn động trong lòng bàn tay tôi.
Mà tốc độ đập lại nhanh hơn bình thường. Tôi ngơ ngác, còn chưa kịp hiệu được hành động của chàng trai trước mặt có ý nghĩa gì, chợt nghe thấy tiếng anh ta nói khẽ.
“Tim ta đập rất mạnh, ngươi có biết tại sao lại như vậy không?”
Tôi khẽ giật mình.
chàng trai này thực sự biết mục đích của Ninh gia.
Rốt cuộc thân phận của người này là gì?
Mà tôi lại phát hiện ra, khi nói về những thuật pháp của nhà họ Ninh, người này dường như không có chút chán ghét hay phản kháng nào, ngược lại còn mang theo một chút hưng phấn.
Trong lòng cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn không dám hỏi đến cùng, tôi đành đổi chủ đề “Nhiều đứa trẻ vô tội như vậy, chỉ vì một thuật pháp thôi sao? Chuyện này quá tàn nhẫn.”
“Tàn nhẫn ư?” chàng trai mặc áo bào trắng chỉ hơi nhíu mày “Ta ngược lại cảm thấy, nhiều thuật pháp vĩ đại, cần phải trả một cái giá tương xứng.”
Thuật pháp vĩ đại?
Không ngờ người mặc áo bào trắng kia lại nói như vậy, trong mắt tôi không khỏi có chút kinh ngạc.
Chàng trai không quan tâm đến cái nhìn chăm chú của tôi, chỉ cúi xuông nhìn những đứa trẻ xung quanh.
Lúc này tôi mới phát hiện rằng ánh mắt khi nhìn những đứa trẻ này của anh ta giống hệt như ánh mắt dò xét tôi trước đây.
Kiêu như đang đánh giá một loại vật phẩm thú vị.
Trái tim tôi hơi chùng xuống, đột nhiên cảm thấy mình có chút tò mò về kiểu người này.
Quả thực trong xã hội hiện đại cũng có những người như vậy, họ thường có tài năng và sở thích vô cùng nỗi bật ở một khía cạnh nào đó. Đối với việc nghiên cứu thuộc về lĩnh vực của bản thân, họ vô cùng liều lĩnh, thậm chí là hy sinh cả người khác.
Giống như trong những bộ phim mà tôi đã từng xem, những nhà khoa học điên rồ có thể thử nghiệm trên những người vô tội. – chàng trai trước mặt tôi hiên nhiên cũng là như vậy.
Với anh ta mà nói, Huyền học là một môn học vô cùng thú vị, anh ta rất thích nghiên cứu Huyền Thuật. Nếu như có thể thực hiện thành công một Thuật Pháp mà trong lịch sử từ trước tới nay chưa có ai làm được, thì cho dù có phải trả giá bằng sinh mệnh của những người vô tội, thì anh ta cũng không quan tâm.
Lại ví dụ như lúc trước khi nhìn thấy tôi, sỡ dĩ anh ta cảm thấy hứng thú chỉ vì khi tôi thi triển Khinh Thân Thuật, thể hiện ra linh lực mạnh mẽ, về sau lại đột nhiên suy yếu đi, hiện tượng kỳ lạ này khiến anh ta cảm thấy hiếu kì.
Loại người này cố chấp và đơn giản hơn người thường, không thê nói anh ta là người xấu nhưng cũng không thê nói là anh ta đúng.
Lúc này, tôi đối với chàng trai này, có chút đề phòng hơn. Mặc dù là tới đây đề cứu một đứa trẻ, nhưng chỉ sợ bởi vì đứa trẻ này có mối quan hệ cá nhân với anh ta. Bản thân anh ta cũng không cảm thấy chuyện người Ninh gia làm có vấn đề gì.
Cái gọi là “không cùng chí hướng không cùng đường”, tôi cảm thấy mình nên giữ khoảng cách với chàng trai này một chút.
Nhưng đồng thời tôi cũng không khỏi tò mò, chàng trai này rốt cuộc là ai?
Tại sao lại biết sự tình của nhà họ Ninh?
Tôi nhìn chàng trai trước mặt, âm thầm suy đoán lai lịch của anh ta, đột nhiên nghe thấy một âm thanh lanh lảnh vang lên bên ngoài hang động.
Mặt tôi biến sắc.
Hỏng bét. – Những con quỷ điêu kia đã trở lại.
Tôi sợ những con quỷ điều này, lại càng sợ không biết liệu người Ninh gia có đến cùng với chúng không, tôi nhanh chóng túm lấy chàng trai áo trắng, lập tức chạy đến tảng đá nơi tôi đang nắp.
“Này, cô…” Người áo trắng kia hiển nhiên không phản ứng kịp, giật mình, lập tức lên tiếng.
Tôi sợ đến tái mặt.
Tên ngốc này, ngươi sợ người khác không phát hiện ra chúng ta sao?
Tôi cảm thấy sốt ruột, cũng không đoái hoài tới mọi việc, vội vàng che miệng anh ta lại, thuận tay dập tắt ngọn lửa trong tay. – Lúc này, tiếng quỷ điều bên ngoài càng lúc càng lớn.
Tôi thầm thi triển thuật ẩn thân, nấp sau tảng đá, nín thở không dám nhúc nhích.
Ngay sau đó, tôi nghe rằm rằm máy tiếng, bên ngoài sơn động, xuất hiện mấy con quỷ điều to lớn.
Theo tiếng “Phanh’ là vài đứa trẻ cùng với chiếc thuyền bị lũ quỷ điều kia ném vào.
Những con quỷ điều lại kêu vang vài tiếng, rồi từ từ bay đi.
Trong lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Tốt quá, chỉ là mấy con chim đem mấy đứa trẻ trở về, người nhà họ Ninh cũng không đến.
Khi lũ quỷ điều rời đi, tôi vội vàng thi triển thuật pháp, tạo ra ngọn lửa nhỏ thắp sáng xung quanh.
“Không sao đâu.” Tôi thì thào, quay đầu nhìn chàng trai mặc áo bào trắng bên cạnh.
Nhưng khi nhìn thấy, tôi bỗng ngơ ngắn.
Dưới ánh lửa, tôi vậy mà lại thấy một nét ửng hồng không tự nhiên trên khuôn mặt trắng nõn của anh ta.
Không chỉ có như thế, cơ thể anh ta đặc biệt cứng đờ, mắt rũ xuống, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang che miệng anh ta.
chàng trai mặc áo bào trắng không nói gì, đột nhiên nắm lấy tay tôi.
“Anh, anh làm gì vậy!”
Tôi bị dọa sợ.
Chẳng lẽ mới đụng chạm nhẹ thôi mà thú tính của anh ta này đã nồi lên rồi sao?
Chết thật.
Tôi biết, với khả năng của mình, tôi nhất định đánh không lại. Tuy rằng thân thể này là của Tiết Vô Song, nhưng tôi cũng không thể để cho mình bị chà đạp như vậy.
Trong lòng tôi đang sợ hãi suy nghĩ lung tung, thì anh ta đột nhiên nắm lấy tay tôi, đặt lên lồng ngực của mình.
Qua lớp quần áo, tôi có thể cảm nhận được bộ ngực rắn chắc ấy.
Tôi lại càng có thể cảm nhận rõ ràng, nhịp tim anh ta đang đập rất mạnh.
Thình thịchIlI Thình thịchll!
Vô cùng rõ ràng.
Tôi sững sờ trong giây lát.
Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được nhịp tim của một người đàn ông với khoảng cách gần như vậy.
Tôi và Lưu Tử Hạo trước kia cũng chưa từng phát triển đến mức độ này.
Còn Tiết Xán, anh không còn nhịp tim.
Sau đó, tôi mới phát hiện ra rằng nhịp tim của một người đàn ông thực sự khác với nhịp tim của phụ nữ.
Nó rất mạnh mẽ, hết lần này đến lần khác, như thể đang chấn động trong lòng bàn tay tôi.
Mà tốc độ đập lại nhanh hơn bình thường. Tôi ngơ ngác, còn chưa kịp hiệu được hành động của chàng trai trước mặt có ý nghĩa gì, chợt nghe thấy tiếng anh ta nói khẽ.
“Tim ta đập rất mạnh, ngươi có biết tại sao lại như vậy không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.