Chương 10: Trò chơi gọi điện thoại
Từ Noãn Noãn
17/02/2021
Tôi láng máng nhớ ra điều gì đó nhưng nó không chân thực.
Tôi đang nghĩ vẩn vơ thì Dư Đào đột nhiên nói: “An Tố, cô đã bao giờ nghe một câu chuyện về thần chết chưa?” “Câu chuyện gì?” Tôi thờ ơ hỏi.
“Một ngày nọ, thần chết muốn giết một người, người đó cố gắng cầu xin, và cuối cùng thân chết đồng ý đánh cược với anh ta. Thần chết nói cho người đó rằng anh ta có thể gọi điện thoại cho ba người và bảo họ đến ngay lập tức, nhưng không được nói lý do. Nếu một trong ba người đó sẵn lòng tới, thần chết sẽ bỏ qua cho anh ta. Nếu không có ai đến, anh ta sẽ chất.” Dư Đào đã nói rất nhiều, nhưng tôi không nghe gì cả.
Bởi vì ngay lúc này, khi tôi nhìn vào cánh tay trắng nõn của Dư Đào dưới ánh đèn đường, ý nghĩ mơ hồ trong lòng tôi bỗng trở nên rõ ràng.
Là vết bớt! Trong bức ảnh của nữ sinh đã chết ở trường bên cạnh, trên tay bạn trai cô ấy cũng có một vết bớt giống hệt.
Đây là trùng hợp ư? Không thể nào, hình dạng của vết bớt này rất hiếm thấy.
Vậy là…
Tôi không nhìn thấy mặt của Dư Đào, nhưng lúc này đã cảm thấy hơi sởn tóc gáy.
“Dư Đào, anh đang nói linh tinh gì vậy. Sắp tới ký túc xá rồi, anh tiễn tôi đến đây là được rồi, hôm nay rất cảm ơn anh” Nói rồi tôi vội vã bước nhanh về phía trước.
Nhưng khi tôi đi ngang qua Dư Đào, anh ta đột nhiên giữ tôi lại.
Tay anh ta rất lạnh, đây vốn không phải là nhiệt độ của con người.
Tôi sợ hãi hét lên và muốn giấy giụa, nhưng anh ta túm lấy tôi và xô tôi vào cột đèn bên cạnh.
“An Tố, cô đi đâu vậy, tôi còn muốn chơi thêm chút nữa, là cái trò tôi vừa nói đấy.” Dư Đào cười lạnh lùng.
Dư Đào của giờ nào còn dáng vẻ chàng trai áng sủa lúc trước nữa, anh ta nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt rét lạnh, trông như sài lang hổ báo.
Tôi sợ hãi đá anh ta, nhưng dường như anh ta không cảm thấy đau mà chỉ lấy điện thoại ra khỏi túi và để bên tai tôi.
“Nào, gọi điện cho ba người, không được nói chuyện gì đã xảy ra, chỉ bảo họ tới thôi.” Anh ta nở nụ cười quỷ quyệt: “Nếu có người chịu tới, tôi sẽ bỏ qua cho cô. Nếu không có ai tới, thì cô chỉ có thể đi làm bạn với Nhậm Oánh.” “Là anh giết Nhậm Oánh!” Tôi khiếp Sợ.
Dư Đào cười khặc khặc.
“Đúng vậy, kiểu con gái không có bạn bè và không ai quan tâm như cô ta thích hợp để ra tay nhất. Và dĩ nhiên, cô cũng thích hợp. Một đứa con gái nuôi không được cha mẹ yêu thương, tôi cũng muốn xem thử xem, cô sẽ gọi cho ai?” Cơ thể tôi không ngừng run rẩy, giờ tôi đã hoàn toàn hiểu được mọi chuyện.
Tại sao Nhậm Oánh nói vì tôi cô ấy mới chết. Đêm cô ấy chết, cô ấy cũng bị Dư Đào buộc chơi trò chơi này, mà một trong ba người cô ấy gọi là tôi.
Nếu lúc đó tôi nghe máy và chạy tới, cô ấy sẽ không chết…
“Được rồi, đừng nói nhảm, mau gọi đi!” Dư Đào nói một cách hung tợn.
“Tôi không gọi!” Tôi giấy giụa.
Tiết Xán từng nói, Nhậm Oánh chết vì ký khế ước. Có lẽ cái khế ước mà anh ta nói là trò chơi gọi điện thoại này.
Mặc dù tôi không biết rốt cuộc Dư Đào là thứ gì, nhưng chắc anh ta cũng sợ bị ông trời phạt, không dám giết người trực tiếp nên mới tạo ra trò chơi này để làm khế ước.
Vì vậy, miễn là tôi không đồng ý chơi trò này, anh ta sẽ không có tư cách giết tôi! Như đã đoán được suy nghĩ của tôi, Dư Đào cười càng thêm mỉa mai: “An Tố, cô nghĩ mình có thể từ chối hả? Kể từ lúc cô nhận lấy chiếc điện thoại này, khế ước đã được kí kết!” Mặt tôi cắt không còn chút máu.
Hóa ra Dư Đào đã có âm mưu sẵn khi đưa điện thoại của mình cho tôi.
Dư Đào đá tôi và lạnh lùng nói: “Mau gọi điện đi! Cô không gọi là coi như tự động bỏ cuộc, tôi có giết cô cũng sẽ không bị ông trời trừng phạt!” Tôi biết anh ta không nói dối. Nếu tôi không gọi điện thoại, anh ta thực sự sẽ giết tôi…
Tôi chỉ có thể run rẩy nhấc điện thoại lên.
Gọi cho ai đây? Ai sẽ đến cứu tôi không chút do dự? Tôi run tay bấm số của Phương Tình trước.
I1 TÚ.
Âm thanh báo bận.
“Một cơ hội đã bị mất.” Dư Đào mỉm cười quỷ quyệt bên tai tôi: “Nào, gọi cuộc thứ hai đi.” Mồ hôi lạnh trên trán tôi cứ tuôn ra, tôi chân chừ mãi mới tìm được số điện thoại của mẹ nuôi trong danh bạ.
Mấy tiếng “tút” dài vang lên trong điện thoại, cuối cùng cũng có người nghe máy.
“A lô? Tố Tố hả?” Tôi mừng thầm trong lòng và nhanh chóng nói: “Mẹ ơi… À, giờ con có chút chuyện, mẹ có rảnh tới trường một chuyến không ạ?” “Chuyện gì đó? Có gấp không? Em gái con đang quay quảng cáo, mẹ phải ở đây giúp.” “Là có chút chuyện, mẹ có tới được không ạ?” Tôi gấp đến muốn khóc.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Dư Đào nhìn tôi đầy uy hiếp, tôi biết theo khế ước, tôi không thể nói lý do.
„ “Con…
Thấy tôi chậm chạp không nói ra chuyện gì, mẹ nuôi ở đầu dây bên kia đã không còn kiên nhẫn nữa.
“Được rồi, Tố Tố, không nói với con nữa, em gái con đang dặm thêm lớp trang điểm, mẹ đi mua đồ uống cho con bé cái đã.” Nói xong, bà ấy không đợi tôi trả lời mà cúp máy ngay.
Tôi chỉ cảm thấy lạnh thấu tim.
Dư Đào đứng bên cạnh cười châm biếm.
“Chậc chậc, đúng là bà mẹ vô tình.
Nhưng cô đoán xem, nếu người gọi điện thoại hôm nay là em gái của cô, mẹ cô sẽ tới chứ? Tôi đoán chắc chắn sẽ tới. Dù sao thì một người là con ruột, một người được nhận nuôi; một người là ngôi sao nổi tiếng cả nước, một người là sinh viên không có tiếng tăm gì, ai cũng biết nên yêu thương người nào hơn.” Tôi nghiến chặt răng và không nói gì.
Quả nhiên, cái tên Dư Đào này đã điều tra thân thế của tôi rất rõ ràng.
“Xong.’ Dư Đào thôi cười: “Một cơ hội cuối cùng, cô muốn gọi cho ai?” Tôi nhìn vào điện thoại, chỉ cảm thấy chân tay tê cứng.
Cuộc gọi cuối cùng…
Nếu không gọi được, tôi thực sự sẽ bị giết…
Ngón tay run rẩy lướt trên danh bạ, cuối cùng dừng lại trên cái tên của người nọ.
Anh ấy… Sẽ tới tìm tôi chứ? Tôi cắn chặt răng và ấn gọi.
Sau hai tiếng tút tút.
‘Alô.
Giọng nói quen thuộc phát ra từ điện thoại, tim tôi lập tức nhảy lên tới cổ họng.
“Tử Hạo… Khi thốt ra tiếng, giọng tôi bất giác nghẹn ngào: “Bây giờ em đang có chút việc gấp ở trường, anh có tiện đến không?” Bên kia điện thoại im lặng một hôi.
Một lát sau, Lưu Tử Hạo trả lời: “An Tố, cô vẫn chưa bỏ cuộc à? Tôi đã nói rõ với cô rôi, người tôi thích bây giờ là em gái của cô, cô có thể đừng khiến tôi khó xử nữa được không?” Nước mắt tôi “ào ào” chảy xuống, không biết là vì sợ hãi hay thất vọng.
“Em biết. Em không muốn gì cả, em có việc thật mà, phiền anh…
Tôi còn chưa nói xong đã bị Lưu Tử Hạo bực mình ngắt lời.
“An Tố, chuyện của chúng ta đã là quá khứ rồi, mong cô hãy tỉnh táo lại sớm và đừng cản trở tôi với An Nhân nữa. Dù sao Nhân Nhân cũng là em gái cô, tại sao một người chị như cô lại ích kỷ đến như vậy?” Lồng ngực nghẹn ứ, tôi chỉ cảm thấy cả thở cũng khó khăn.
Bạn trai yêu dấu bị em gái cướp mà còn bị trách mắng là ích kỷ? Rốt cuộc là ai ích kỷ…
Tôi không còn mong đợi Lưu Tử Hạo đến cứu tôi nữa mà chỉ cố nén tiếng nấc nghẹn, rồi hít sâu một hơi: “Lưu Tử Hạo, đúng là tôi bị mù nên mới coi trọng anh.” Sau khi nói xong, tôi không đợi anh ta trả lời mà cúp máy trước.
Dư Đào ở bên cạnh cười như điên.
“An Tố ơi An Tố, cha mẹ nuôi không thương, bạn trai cũ không yêu, cô thực sự không làm tôi thất vọng!” Tôi mất hồn mất vía đứng tại chỗ, không trả lời.
Lúc này Dư Đào đã không chờ nổi nữa.
“An Tố, thay vì sống không có ý nghĩa như thế thì để tôi hút khô tinh khí của cô đi… Lại đây, không đau chút nào đâu…” Dứt lời, Dư Đào nhào tới cắn cổ tôi.
Một cơn lạnh lẽo phả vào mặt tôi, tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Nhưng ngay lúc này, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng đột nhiên vang lên từ phía trước.
“Lúc từ chối ta kiêu ngạo thế đấy, nhưng cuối cùng lại biến thành thức ăn của cương thi? An Tố, nàng thật là vô dụng.”
Tôi đang nghĩ vẩn vơ thì Dư Đào đột nhiên nói: “An Tố, cô đã bao giờ nghe một câu chuyện về thần chết chưa?” “Câu chuyện gì?” Tôi thờ ơ hỏi.
“Một ngày nọ, thần chết muốn giết một người, người đó cố gắng cầu xin, và cuối cùng thân chết đồng ý đánh cược với anh ta. Thần chết nói cho người đó rằng anh ta có thể gọi điện thoại cho ba người và bảo họ đến ngay lập tức, nhưng không được nói lý do. Nếu một trong ba người đó sẵn lòng tới, thần chết sẽ bỏ qua cho anh ta. Nếu không có ai đến, anh ta sẽ chất.” Dư Đào đã nói rất nhiều, nhưng tôi không nghe gì cả.
Bởi vì ngay lúc này, khi tôi nhìn vào cánh tay trắng nõn của Dư Đào dưới ánh đèn đường, ý nghĩ mơ hồ trong lòng tôi bỗng trở nên rõ ràng.
Là vết bớt! Trong bức ảnh của nữ sinh đã chết ở trường bên cạnh, trên tay bạn trai cô ấy cũng có một vết bớt giống hệt.
Đây là trùng hợp ư? Không thể nào, hình dạng của vết bớt này rất hiếm thấy.
Vậy là…
Tôi không nhìn thấy mặt của Dư Đào, nhưng lúc này đã cảm thấy hơi sởn tóc gáy.
“Dư Đào, anh đang nói linh tinh gì vậy. Sắp tới ký túc xá rồi, anh tiễn tôi đến đây là được rồi, hôm nay rất cảm ơn anh” Nói rồi tôi vội vã bước nhanh về phía trước.
Nhưng khi tôi đi ngang qua Dư Đào, anh ta đột nhiên giữ tôi lại.
Tay anh ta rất lạnh, đây vốn không phải là nhiệt độ của con người.
Tôi sợ hãi hét lên và muốn giấy giụa, nhưng anh ta túm lấy tôi và xô tôi vào cột đèn bên cạnh.
“An Tố, cô đi đâu vậy, tôi còn muốn chơi thêm chút nữa, là cái trò tôi vừa nói đấy.” Dư Đào cười lạnh lùng.
Dư Đào của giờ nào còn dáng vẻ chàng trai áng sủa lúc trước nữa, anh ta nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt rét lạnh, trông như sài lang hổ báo.
Tôi sợ hãi đá anh ta, nhưng dường như anh ta không cảm thấy đau mà chỉ lấy điện thoại ra khỏi túi và để bên tai tôi.
“Nào, gọi điện cho ba người, không được nói chuyện gì đã xảy ra, chỉ bảo họ tới thôi.” Anh ta nở nụ cười quỷ quyệt: “Nếu có người chịu tới, tôi sẽ bỏ qua cho cô. Nếu không có ai tới, thì cô chỉ có thể đi làm bạn với Nhậm Oánh.” “Là anh giết Nhậm Oánh!” Tôi khiếp Sợ.
Dư Đào cười khặc khặc.
“Đúng vậy, kiểu con gái không có bạn bè và không ai quan tâm như cô ta thích hợp để ra tay nhất. Và dĩ nhiên, cô cũng thích hợp. Một đứa con gái nuôi không được cha mẹ yêu thương, tôi cũng muốn xem thử xem, cô sẽ gọi cho ai?” Cơ thể tôi không ngừng run rẩy, giờ tôi đã hoàn toàn hiểu được mọi chuyện.
Tại sao Nhậm Oánh nói vì tôi cô ấy mới chết. Đêm cô ấy chết, cô ấy cũng bị Dư Đào buộc chơi trò chơi này, mà một trong ba người cô ấy gọi là tôi.
Nếu lúc đó tôi nghe máy và chạy tới, cô ấy sẽ không chết…
“Được rồi, đừng nói nhảm, mau gọi đi!” Dư Đào nói một cách hung tợn.
“Tôi không gọi!” Tôi giấy giụa.
Tiết Xán từng nói, Nhậm Oánh chết vì ký khế ước. Có lẽ cái khế ước mà anh ta nói là trò chơi gọi điện thoại này.
Mặc dù tôi không biết rốt cuộc Dư Đào là thứ gì, nhưng chắc anh ta cũng sợ bị ông trời phạt, không dám giết người trực tiếp nên mới tạo ra trò chơi này để làm khế ước.
Vì vậy, miễn là tôi không đồng ý chơi trò này, anh ta sẽ không có tư cách giết tôi! Như đã đoán được suy nghĩ của tôi, Dư Đào cười càng thêm mỉa mai: “An Tố, cô nghĩ mình có thể từ chối hả? Kể từ lúc cô nhận lấy chiếc điện thoại này, khế ước đã được kí kết!” Mặt tôi cắt không còn chút máu.
Hóa ra Dư Đào đã có âm mưu sẵn khi đưa điện thoại của mình cho tôi.
Dư Đào đá tôi và lạnh lùng nói: “Mau gọi điện đi! Cô không gọi là coi như tự động bỏ cuộc, tôi có giết cô cũng sẽ không bị ông trời trừng phạt!” Tôi biết anh ta không nói dối. Nếu tôi không gọi điện thoại, anh ta thực sự sẽ giết tôi…
Tôi chỉ có thể run rẩy nhấc điện thoại lên.
Gọi cho ai đây? Ai sẽ đến cứu tôi không chút do dự? Tôi run tay bấm số của Phương Tình trước.
I1 TÚ.
Âm thanh báo bận.
“Một cơ hội đã bị mất.” Dư Đào mỉm cười quỷ quyệt bên tai tôi: “Nào, gọi cuộc thứ hai đi.” Mồ hôi lạnh trên trán tôi cứ tuôn ra, tôi chân chừ mãi mới tìm được số điện thoại của mẹ nuôi trong danh bạ.
Mấy tiếng “tút” dài vang lên trong điện thoại, cuối cùng cũng có người nghe máy.
“A lô? Tố Tố hả?” Tôi mừng thầm trong lòng và nhanh chóng nói: “Mẹ ơi… À, giờ con có chút chuyện, mẹ có rảnh tới trường một chuyến không ạ?” “Chuyện gì đó? Có gấp không? Em gái con đang quay quảng cáo, mẹ phải ở đây giúp.” “Là có chút chuyện, mẹ có tới được không ạ?” Tôi gấp đến muốn khóc.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Dư Đào nhìn tôi đầy uy hiếp, tôi biết theo khế ước, tôi không thể nói lý do.
„ “Con…
Thấy tôi chậm chạp không nói ra chuyện gì, mẹ nuôi ở đầu dây bên kia đã không còn kiên nhẫn nữa.
“Được rồi, Tố Tố, không nói với con nữa, em gái con đang dặm thêm lớp trang điểm, mẹ đi mua đồ uống cho con bé cái đã.” Nói xong, bà ấy không đợi tôi trả lời mà cúp máy ngay.
Tôi chỉ cảm thấy lạnh thấu tim.
Dư Đào đứng bên cạnh cười châm biếm.
“Chậc chậc, đúng là bà mẹ vô tình.
Nhưng cô đoán xem, nếu người gọi điện thoại hôm nay là em gái của cô, mẹ cô sẽ tới chứ? Tôi đoán chắc chắn sẽ tới. Dù sao thì một người là con ruột, một người được nhận nuôi; một người là ngôi sao nổi tiếng cả nước, một người là sinh viên không có tiếng tăm gì, ai cũng biết nên yêu thương người nào hơn.” Tôi nghiến chặt răng và không nói gì.
Quả nhiên, cái tên Dư Đào này đã điều tra thân thế của tôi rất rõ ràng.
“Xong.’ Dư Đào thôi cười: “Một cơ hội cuối cùng, cô muốn gọi cho ai?” Tôi nhìn vào điện thoại, chỉ cảm thấy chân tay tê cứng.
Cuộc gọi cuối cùng…
Nếu không gọi được, tôi thực sự sẽ bị giết…
Ngón tay run rẩy lướt trên danh bạ, cuối cùng dừng lại trên cái tên của người nọ.
Anh ấy… Sẽ tới tìm tôi chứ? Tôi cắn chặt răng và ấn gọi.
Sau hai tiếng tút tút.
‘Alô.
Giọng nói quen thuộc phát ra từ điện thoại, tim tôi lập tức nhảy lên tới cổ họng.
“Tử Hạo… Khi thốt ra tiếng, giọng tôi bất giác nghẹn ngào: “Bây giờ em đang có chút việc gấp ở trường, anh có tiện đến không?” Bên kia điện thoại im lặng một hôi.
Một lát sau, Lưu Tử Hạo trả lời: “An Tố, cô vẫn chưa bỏ cuộc à? Tôi đã nói rõ với cô rôi, người tôi thích bây giờ là em gái của cô, cô có thể đừng khiến tôi khó xử nữa được không?” Nước mắt tôi “ào ào” chảy xuống, không biết là vì sợ hãi hay thất vọng.
“Em biết. Em không muốn gì cả, em có việc thật mà, phiền anh…
Tôi còn chưa nói xong đã bị Lưu Tử Hạo bực mình ngắt lời.
“An Tố, chuyện của chúng ta đã là quá khứ rồi, mong cô hãy tỉnh táo lại sớm và đừng cản trở tôi với An Nhân nữa. Dù sao Nhân Nhân cũng là em gái cô, tại sao một người chị như cô lại ích kỷ đến như vậy?” Lồng ngực nghẹn ứ, tôi chỉ cảm thấy cả thở cũng khó khăn.
Bạn trai yêu dấu bị em gái cướp mà còn bị trách mắng là ích kỷ? Rốt cuộc là ai ích kỷ…
Tôi không còn mong đợi Lưu Tử Hạo đến cứu tôi nữa mà chỉ cố nén tiếng nấc nghẹn, rồi hít sâu một hơi: “Lưu Tử Hạo, đúng là tôi bị mù nên mới coi trọng anh.” Sau khi nói xong, tôi không đợi anh ta trả lời mà cúp máy trước.
Dư Đào ở bên cạnh cười như điên.
“An Tố ơi An Tố, cha mẹ nuôi không thương, bạn trai cũ không yêu, cô thực sự không làm tôi thất vọng!” Tôi mất hồn mất vía đứng tại chỗ, không trả lời.
Lúc này Dư Đào đã không chờ nổi nữa.
“An Tố, thay vì sống không có ý nghĩa như thế thì để tôi hút khô tinh khí của cô đi… Lại đây, không đau chút nào đâu…” Dứt lời, Dư Đào nhào tới cắn cổ tôi.
Một cơn lạnh lẽo phả vào mặt tôi, tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Nhưng ngay lúc này, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng đột nhiên vang lên từ phía trước.
“Lúc từ chối ta kiêu ngạo thế đấy, nhưng cuối cùng lại biến thành thức ăn của cương thi? An Tố, nàng thật là vô dụng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.