Chương 6
Mol_Aquarius6408
12/08/2019
Hoàng Cung.
Tây Y Đình.
- Ngọc Xử Nữ!!! Ngươi tới đây cho ta!!
Thẩm Cô gương mặt tức giận đùng đùng bàn tay gồng lên cầm tấm vải trong tay như muốn xé nát nó, từ sau lưng, một cô nương gương mặt thanh tú vận y phục cung nữ trong Tây Y Đình chạy vào.
- Thẩm Cô, gọi ta có việc gì?
- Ngươi xem ngươi đó, ta bảo ngươi thêu đóa hoa mẫu đơn, ngươi lại thêu thành hoa cúc, rốt cuộc là vì sao hả??
Xử Nữ đưa tay lấy tấm vải ngắm ngía một hồi rồi bảo:
- Đâu có, ta thấy đây rõ là hoa mẫu đơn, bà nhìn xem trong thật tươi đẹp, ta thêu rất khéo mà?!
- Khéo cái đầu nhà ngươi!
Thẩm Cô cốc vào đầu Xử Nữ một cái rõ đau rồi nói tiếp:
- Sắp đến ngày hội nữ nhi rồi, các phi tần đều ầm ầm đến đặt may y phục mới, ngay cả Thái hậu cũng muốn mình trông lộng lẫy nhất, vậy mà ngươi xem Tây Y Đình chúng ta nhân lực không đủ, lại có những thành phần như ngươi, làm sao chuẩn bị kịp cho bọn họ đây hả? Nếu đến đó mà không có y phục, chúng ta chắc chắn sẽ không yên thân.
- Hả? Nghiêm trọng đến vậy sao??
- Tất nhiên, vậy nên ngươi hãy rèn luyện cho tốt, còn giúp ta nữa.
- Vâng.
Nói rồi, Thẩm Cô bước đi. Ngọc Xử Nữ đứng đó, nhìn tấm vải trên tay suy nghĩ, cô chỉ mới nhập cung hai tuần, làm sao biết được những quy lệnh khắc nghiệt trong cung, lại còn chưa nói đến hội nữ nhi là cái gì, một lần cô cũng chưa từng được đón ngày hội nào cho trọn vẹn, có trách thì trách ông trời đã cho cô đầu thai vào một gia đình nghèo khổ như vậy, phụ thân ham mê cờ bạc, mẫu thân cực nhọc gắng làm kím tiền nuôi con, giờ đây khi đã lớn, cô phải vào cung làm cung nữ thêu thùa, khổ lại càng khổ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hàn Gia Phủ.
Thiên Yết một tay ôm ngang eo Bảo Bình, bay qua cổng Hàn gia phủ đáp cái kịch xuống giữa sân. Hắn đúng là nhìn lầm người, một tiểu cô nương bé tí ti mà lại dám đấu với bọn côn đồ bự chảng đó, tưởng đâu khẩu khí ngang bằng sức mạnh, ai ngờ yếu mà còn ra vó, báo hại hắn phải vác về đây trị thương.
Cõng Bảo Bình vào phòng mình, quăng cô nàng xuống giường, hắn đi ra gọi tứ đệ Song Tử của mình vào trị thương cho nàng ta, dù sao đệ ấy cũng giỏi y thuật.
- Ây da Yết huynh à, sao lại bắt đệ chữa trị cho một tiểu hài tử chứ hả, y thuật của đệ không dùng để chữa cho những người như này đâu.
Song Tử vừa thoa thuốc cho Bảo Bình vừa than thở cằn nhằn. Thiên Yết đứng sau đó nói:
- Đệ tập trung làm đi, bớt càu nhàu lại.
- Xong rồi. Chỉ là vết thương ngoài da, tịnh dưỡng vài ngày là khỏi.
- Đa tạ đệ.
- Không cần khách sáo, đệ đi đây.
Nói rồi Song Tử bước ra cửa. Thiên Yết đứng tại đó cầm cây sáo trúc Bảo Bình đã từng thổi, ngắm nghía một hồi, rồi sựt nhớ ra, đây là cây sáo của mẫu thân hắn lúc trước đã trao cho một tiểu cô nương là con gái của ân nhân cứu mạng hai mẫu tử, là Dương Bảo Bình!!
Nhớ khi xưa, lúc hắn 12 tuổi, mẫu thân và hắn vẫn chưa được Hàn lão gia là phụ thân hắn bây giờ nạp vào phủ làm thiếp, ngôi làng hắn ở bỗng xảy ra dịch bệnh kì lạ, người người dần dần chết hết, mẫu thân hắn suýt chút cũng mất mạng, may nhờ Dương đại phu - Dương Ngôn Bính cứu chữa nên mới có thể thoát nạn, ông có một cô con gái là Dương Bảo Bình, cũng là bằng hữu của hắn lúc đó, hai xem như là tri kỉ, gương mặt tiểu hài tử đó hắn không lúc nào quên, nụ cười ngây ngô đáng yêu cùng đôi mắt long lanh, cô đã cho hắn được biết thế nào là tình bằng hữu. Thật không ngờ bây giờ đã được gặp lại, âu cũng là cái duyên, hoặc là... sự sắp đặt.
Đưa mắt nhìn về cô nàng đang nằm trên giường, gương mặt hắn thoáng chút lo lắng hiện lên rồi biến mất. Đặt cây sáo trúc lên bàn, hắn bước ra cửa, gọi một tên thuộc hạ tới dặn dò:
- Thất Trạch, ngươi theo dõi cô nương ấy cho ta, một bước cũng không được rời.
- Thuộc hạ tuân lệnh môn chủ.
Thất Trạch gật đầu rồi đợi Thiên Yết đi khỏi, hắn gãi gãi đầu thắc mắc:
Sao môn chủ hôm nay lại dẫn một cô nương về, rồi còn bảo ta theo dõi? Chẳng lẽ môn chủ đã... biết yêu rồi!?!
Tây Y Đình.
- Ngọc Xử Nữ!!! Ngươi tới đây cho ta!!
Thẩm Cô gương mặt tức giận đùng đùng bàn tay gồng lên cầm tấm vải trong tay như muốn xé nát nó, từ sau lưng, một cô nương gương mặt thanh tú vận y phục cung nữ trong Tây Y Đình chạy vào.
- Thẩm Cô, gọi ta có việc gì?
- Ngươi xem ngươi đó, ta bảo ngươi thêu đóa hoa mẫu đơn, ngươi lại thêu thành hoa cúc, rốt cuộc là vì sao hả??
Xử Nữ đưa tay lấy tấm vải ngắm ngía một hồi rồi bảo:
- Đâu có, ta thấy đây rõ là hoa mẫu đơn, bà nhìn xem trong thật tươi đẹp, ta thêu rất khéo mà?!
- Khéo cái đầu nhà ngươi!
Thẩm Cô cốc vào đầu Xử Nữ một cái rõ đau rồi nói tiếp:
- Sắp đến ngày hội nữ nhi rồi, các phi tần đều ầm ầm đến đặt may y phục mới, ngay cả Thái hậu cũng muốn mình trông lộng lẫy nhất, vậy mà ngươi xem Tây Y Đình chúng ta nhân lực không đủ, lại có những thành phần như ngươi, làm sao chuẩn bị kịp cho bọn họ đây hả? Nếu đến đó mà không có y phục, chúng ta chắc chắn sẽ không yên thân.
- Hả? Nghiêm trọng đến vậy sao??
- Tất nhiên, vậy nên ngươi hãy rèn luyện cho tốt, còn giúp ta nữa.
- Vâng.
Nói rồi, Thẩm Cô bước đi. Ngọc Xử Nữ đứng đó, nhìn tấm vải trên tay suy nghĩ, cô chỉ mới nhập cung hai tuần, làm sao biết được những quy lệnh khắc nghiệt trong cung, lại còn chưa nói đến hội nữ nhi là cái gì, một lần cô cũng chưa từng được đón ngày hội nào cho trọn vẹn, có trách thì trách ông trời đã cho cô đầu thai vào một gia đình nghèo khổ như vậy, phụ thân ham mê cờ bạc, mẫu thân cực nhọc gắng làm kím tiền nuôi con, giờ đây khi đã lớn, cô phải vào cung làm cung nữ thêu thùa, khổ lại càng khổ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hàn Gia Phủ.
Thiên Yết một tay ôm ngang eo Bảo Bình, bay qua cổng Hàn gia phủ đáp cái kịch xuống giữa sân. Hắn đúng là nhìn lầm người, một tiểu cô nương bé tí ti mà lại dám đấu với bọn côn đồ bự chảng đó, tưởng đâu khẩu khí ngang bằng sức mạnh, ai ngờ yếu mà còn ra vó, báo hại hắn phải vác về đây trị thương.
Cõng Bảo Bình vào phòng mình, quăng cô nàng xuống giường, hắn đi ra gọi tứ đệ Song Tử của mình vào trị thương cho nàng ta, dù sao đệ ấy cũng giỏi y thuật.
- Ây da Yết huynh à, sao lại bắt đệ chữa trị cho một tiểu hài tử chứ hả, y thuật của đệ không dùng để chữa cho những người như này đâu.
Song Tử vừa thoa thuốc cho Bảo Bình vừa than thở cằn nhằn. Thiên Yết đứng sau đó nói:
- Đệ tập trung làm đi, bớt càu nhàu lại.
- Xong rồi. Chỉ là vết thương ngoài da, tịnh dưỡng vài ngày là khỏi.
- Đa tạ đệ.
- Không cần khách sáo, đệ đi đây.
Nói rồi Song Tử bước ra cửa. Thiên Yết đứng tại đó cầm cây sáo trúc Bảo Bình đã từng thổi, ngắm nghía một hồi, rồi sựt nhớ ra, đây là cây sáo của mẫu thân hắn lúc trước đã trao cho một tiểu cô nương là con gái của ân nhân cứu mạng hai mẫu tử, là Dương Bảo Bình!!
Nhớ khi xưa, lúc hắn 12 tuổi, mẫu thân và hắn vẫn chưa được Hàn lão gia là phụ thân hắn bây giờ nạp vào phủ làm thiếp, ngôi làng hắn ở bỗng xảy ra dịch bệnh kì lạ, người người dần dần chết hết, mẫu thân hắn suýt chút cũng mất mạng, may nhờ Dương đại phu - Dương Ngôn Bính cứu chữa nên mới có thể thoát nạn, ông có một cô con gái là Dương Bảo Bình, cũng là bằng hữu của hắn lúc đó, hai xem như là tri kỉ, gương mặt tiểu hài tử đó hắn không lúc nào quên, nụ cười ngây ngô đáng yêu cùng đôi mắt long lanh, cô đã cho hắn được biết thế nào là tình bằng hữu. Thật không ngờ bây giờ đã được gặp lại, âu cũng là cái duyên, hoặc là... sự sắp đặt.
Đưa mắt nhìn về cô nàng đang nằm trên giường, gương mặt hắn thoáng chút lo lắng hiện lên rồi biến mất. Đặt cây sáo trúc lên bàn, hắn bước ra cửa, gọi một tên thuộc hạ tới dặn dò:
- Thất Trạch, ngươi theo dõi cô nương ấy cho ta, một bước cũng không được rời.
- Thuộc hạ tuân lệnh môn chủ.
Thất Trạch gật đầu rồi đợi Thiên Yết đi khỏi, hắn gãi gãi đầu thắc mắc:
Sao môn chủ hôm nay lại dẫn một cô nương về, rồi còn bảo ta theo dõi? Chẳng lẽ môn chủ đã... biết yêu rồi!?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.