Chương 8
Mol_Aquarius6408
12/08/2019
Lại nói đến Diệp Song Ngư bỏ nhà đi kia, sau khi được Bảo Bình cứu giúp cả buổi chỉ đi lòng vòng trong khu chợ, đi đến mỏi chân luôn cũng không biết nên đi đâu nữa đây. Ghé vào một quán nước bên đường, hai người ngồi phịch xuống mệt mỏi.
- Tiểu thư à, người đi mệt chưa chứ muội đã mệt lắm rồi đó!
- Ta cũng không hơn gì muội đâu... Ể ể, muội nhìn xem đó là ai hả?
Chưa nói hết câu, Song Ngư mắt nhìn một vị công tử khôi ngô tuấn tú đang đi trên phố, miệng hỏi Tiểu Ngọc ngồi cạnh.
- Đó là ai, muội làm sao biết được! Tỷ nếu thích thì đi hỏi người ta đi, đừng ở đây đoán mò.
- Được, ta đi hỏi.
Nói rồi Song Ngư chạy đi mất, để lại Tiểu Ngọc đang còn chưa kịp hiểu.
Nói đi hỏi là đi luôn sao?? Tỷ ấy có phải là nữ nhi không vậy?!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trị thương cho Bảo Bình xong, Hàn Song Tử đi ra phố dạo một chút, cũng đã lâu rồi không ra khỏi phủ, trong người cũng thật bức bối. Phụ thân và mẫu thân đã đi lên núi tham dự lễ Phật, vài ngày nữa mới về, trong phủ bây giờ cũng chỉ còn lại có vài người, bây giờ Tam ca Thiên Yết trở về còn dẫn theo một tiểu cô nương, thôi thì cũng xem như là làm cho không khí trong phủ thêm chút vui tươi. Lại còn có tháng sau Nhị ca Sư Tử thành thân, hắn thân là đệ đệ cũng nên đi chọn mua một món làm quà cưới cho nhị ca.
Song Tử đang đứng ở một quầy bán đồ cổ bỗng nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng:
- Xin chào!
Quay lại thì ra là một tiểu cô nương thân vận y phục của nam nhân, coi bộ là đang cải nam trang, nhìn xem gương mặt này cũng rất là xinh xắn, chắc là còn nhỏ tuổi.
- Vị cô nương này, có việc gì chăng?
- À không, ta chỉ muốn hỏi xem huynh tên gì, bao nhiêu tuổi, ở đâu, làm nghề gì, đã có gia thất chưa?
Song Ngư luyến thoắt một hổi làm Song Tử cũng hơi bất ngờ, hắn từ tốn đáp:
- Ta tên Song Tử, 19 tuổi, chưa có gia thất. Còn cô? Sao lại hỏi vậy?
- Ta từ đằng xa kia nhìn thấy huynh trông rất là đẹp, đẹp y như thần tiên hạ phàm vậy đó, nên muốn đến kết bằng hữu. Không biết là có được không hả Song Tử đại ca?
Song Ngư khuôn miệng nhanh nhạy tiếp tục khua môi múa mép nịnh nọt, nhưng cô nói cũng có gì mà sai chứ, nhìn xem Song Tử đẹp thế này, cô vừa nhìn là muốn đổ đứ đừ rồi chứ nói chi mà nịnh nọt.
- Cô nương thật quá khen, ta đâu có đẹp đến vậy cơ chứ!
Song Tử miệng khẽ mỉm cười khách sáo nói, nhưng trong lòng hắn cũng đã nở hoa tung tóe rồi, khá khen cho vị tiểu cô nương này có mắt nhìn người, nhìn trúng Hàn Song Tử đẹp trai hảo soái như hắn đây, xem như hôm nay hắn mở lòng đón nhận cô nương này làm bằng hữu vậy.
- Được rồi, nếu đã nói vậy, chúng ta trở thành bằng hữu đi!
- Thật sao?! Hay quá!! Ta là Diệp Song Ngư, nhỏ hơn huynh ba tuổi, được kết bằng hữu với người đẹp như huynh ta thật sự rất vui!!
- Được rồi được rồi, hôm nay nhân ngày làm bằng hữu, ta mời cô một bữa được chứ?
- Được được! Đa tạ.
Nói rồi hai người một cao một thấp nối bước nhau đi, Song Ngư mãi mê với mỹ nam mà quên mất đã để Tiểu Ngọc lại chỗ đó không lo. Đúng là trọng sắc khinh bạn mà.
- Tiểu thư à, người đi mệt chưa chứ muội đã mệt lắm rồi đó!
- Ta cũng không hơn gì muội đâu... Ể ể, muội nhìn xem đó là ai hả?
Chưa nói hết câu, Song Ngư mắt nhìn một vị công tử khôi ngô tuấn tú đang đi trên phố, miệng hỏi Tiểu Ngọc ngồi cạnh.
- Đó là ai, muội làm sao biết được! Tỷ nếu thích thì đi hỏi người ta đi, đừng ở đây đoán mò.
- Được, ta đi hỏi.
Nói rồi Song Ngư chạy đi mất, để lại Tiểu Ngọc đang còn chưa kịp hiểu.
Nói đi hỏi là đi luôn sao?? Tỷ ấy có phải là nữ nhi không vậy?!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trị thương cho Bảo Bình xong, Hàn Song Tử đi ra phố dạo một chút, cũng đã lâu rồi không ra khỏi phủ, trong người cũng thật bức bối. Phụ thân và mẫu thân đã đi lên núi tham dự lễ Phật, vài ngày nữa mới về, trong phủ bây giờ cũng chỉ còn lại có vài người, bây giờ Tam ca Thiên Yết trở về còn dẫn theo một tiểu cô nương, thôi thì cũng xem như là làm cho không khí trong phủ thêm chút vui tươi. Lại còn có tháng sau Nhị ca Sư Tử thành thân, hắn thân là đệ đệ cũng nên đi chọn mua một món làm quà cưới cho nhị ca.
Song Tử đang đứng ở một quầy bán đồ cổ bỗng nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng:
- Xin chào!
Quay lại thì ra là một tiểu cô nương thân vận y phục của nam nhân, coi bộ là đang cải nam trang, nhìn xem gương mặt này cũng rất là xinh xắn, chắc là còn nhỏ tuổi.
- Vị cô nương này, có việc gì chăng?
- À không, ta chỉ muốn hỏi xem huynh tên gì, bao nhiêu tuổi, ở đâu, làm nghề gì, đã có gia thất chưa?
Song Ngư luyến thoắt một hổi làm Song Tử cũng hơi bất ngờ, hắn từ tốn đáp:
- Ta tên Song Tử, 19 tuổi, chưa có gia thất. Còn cô? Sao lại hỏi vậy?
- Ta từ đằng xa kia nhìn thấy huynh trông rất là đẹp, đẹp y như thần tiên hạ phàm vậy đó, nên muốn đến kết bằng hữu. Không biết là có được không hả Song Tử đại ca?
Song Ngư khuôn miệng nhanh nhạy tiếp tục khua môi múa mép nịnh nọt, nhưng cô nói cũng có gì mà sai chứ, nhìn xem Song Tử đẹp thế này, cô vừa nhìn là muốn đổ đứ đừ rồi chứ nói chi mà nịnh nọt.
- Cô nương thật quá khen, ta đâu có đẹp đến vậy cơ chứ!
Song Tử miệng khẽ mỉm cười khách sáo nói, nhưng trong lòng hắn cũng đã nở hoa tung tóe rồi, khá khen cho vị tiểu cô nương này có mắt nhìn người, nhìn trúng Hàn Song Tử đẹp trai hảo soái như hắn đây, xem như hôm nay hắn mở lòng đón nhận cô nương này làm bằng hữu vậy.
- Được rồi, nếu đã nói vậy, chúng ta trở thành bằng hữu đi!
- Thật sao?! Hay quá!! Ta là Diệp Song Ngư, nhỏ hơn huynh ba tuổi, được kết bằng hữu với người đẹp như huynh ta thật sự rất vui!!
- Được rồi được rồi, hôm nay nhân ngày làm bằng hữu, ta mời cô một bữa được chứ?
- Được được! Đa tạ.
Nói rồi hai người một cao một thấp nối bước nhau đi, Song Ngư mãi mê với mỹ nam mà quên mất đã để Tiểu Ngọc lại chỗ đó không lo. Đúng là trọng sắc khinh bạn mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.