Chương 29: Một người khác
Káo
10/07/2023
Đoạn đường về nhà hôm nay phi thường vắng lặng. Song, những tán lá cuối
xuân vẫn còn tươi mới và ngọt ngào lắm. Nhưng tâm trạng ảm đạm, sớm
chiều như một của ai đó dường như sẽ chẳng thể nào vì chút ngọt ngào mà
tươi lên.
Tần Lam đút hai tay vào túi áo khoác mình. Bên vai vẫn còn mang giỏ xách đựng vài quyển sách dày cộm.
Bên vỉa hè vẫn còn những xe đồ ăn vặt, nồng lên một mùi hoa hồi quen thuộc.
Chợt, tiếng gọi cắt ngang suy nghĩ của thiếu nữ độ mười bảy.
"Tần Lam!"
Giọng nói thiếu niên có phần quen thuộc nhẹ nhàng trượt vào bên tai nàng.
Tần Lam ngừng bước rồi xoay người.
Nhiếp Viễn mang ba lô trên vai, xộc xệch chạy đến. Nhìn cái dáng vẻ có chút mệt mỏi cùng với trái bóng nâu trên tay thì nàng liền biết cậu ta vừa từ sân bóng rổ về.
"Sao lại đi một mình rồi?" Nhiếp Viến nén thở dốc, ngó nghiêng tìm ai đó. "Cẩn Ngôn không đi cùng cậu à?"
Nàng nhẹ đầu rồi nói: "Không. Mình đi học ngoài giờ mà thôi."
"À." Cậu ta cười cười. Vừa hay nhìn thấy xe đồ ăn vặt bên đường cho nên ngại ngùng ngỏ ý: "Cậu đói không?"
Đương nhiên, nàng sẽ không chần chừ đáp: "Tớ không đói."
Thực ra đồ ăn có thể chuộc lòng được mỹ nhân. Song, lại chẳng thể đổi được sự chú ý của tiên nữ.
Nhiếp Viễn nghĩ thế.
Nàng là tiên nữ chăng?
"Mình thì đói quá. Có duyên gặp nhau thế này thì cậu ăn cùng mình được không?" Sau một hồi, Nhiếp Viễn lấy hết dũng khí mời nàng.
Có duyên?
Tần Lam lưỡng lự.
Nàng không hiểu lý do vì sao người con trai này mỗi khi gặp mình liền muốn níu chân mãi thế không biết. Chỉ là nàng mắc nợ cho nên cũng đành thoả hiệp.
###
Tần Lam vì trước giờ chưa từng ăn nhiều những món ăn vặt thế này. Nàng ở với bố duy chỉ ăn cơm nhà, khi thì con gái nấu, khi thì bố xuống bếp. Cho nên, từ nhỏ đến giờ nàng chưa từng muốn cách xa khỏi sự ấm áp đó.
"Cậu ăn gì?" Nhiếp Viễn thấy nàng lơ đễnh liền lên tiếng.
Nàng mím môi, chỉ bừa vào một món trên menu rồi đưa lại cho bà chủ.
Nơi này chỉ là một chiếc xe nhỏ, có bộ bàn vừa đủ bốn năm người. Có thêm sự nhiệt tình của bà chủ, thế cũng không thiếu thốn gì.
Suốt khoảng thời gian chờ, hai người chìm vào tĩnh lặng.
Thực sự do tâm nàng tĩnh sẵn còn chàng trai kia thì lại bối rối không biết nên nói gì với nàng. Vì sau vài lần trò chuyện, cậu thừa biết Tần Lam đối với những mẩu chuyện phiếm của đám nam nhân bọn họ căn bản không hề hứng thú.
Nàng như một điều gì đó rất khó với được. Rất gần nhưng lại rất xa, như áng mây, chỉ có thể trông thấy mà thôi.
Hai hộp giấy cùng xiên que được mang ra cùng nùi hương nồng nồng, thơm thơm của dầu ớt và hoa hồi đặc trưng.
Tần Lam chăm chú nhìn. Rồi nhíu mày, rồi lại bình thản trở lại.
"Cậu không ăn được đồ cay à?" Tinh tế quan sát biểu cảm của nàng, Nhiếp Viễn lên tiếng quan tâm, thậm chí nhanh tay đổi phần không cay của mình qua mà chưa nhận được hồi đáp.
Đương nhiên, thương hiệu của Tần Lam là từ chối ý tốt cho nên nàng đã đẩy về: "Mình ăn được. Cậu cứ ăn phần của cậu đi."
Không giằng co quá lâu. Mạnh ai nấy ăn phần của mình trong khoảng không lặng như tờ.
Đột nhiên, Tần Lam lên tiếng, ánh mắt vẫn như đang suy ngẫm điều gì hệ trọng: "Mình không biết Cẩn Ngôn có thích ăn những thứ này hay không?"
Nhiếp Viễn như hiểu ra điều gì đó, cho nên gật gù một hồi.
Thì ra là nàng đang muốn mang về cho em gái.
"Cẩn Ngôn rất thích ăn như thế này." Nhiếp Viễn cao hứng. "Thậm chí còn có thể ăn cay gấp đôi như thế. Em ấy rất siêu."
Thấy Nhiếp Viễn tán thưởng cô, nàng bất ngờ: "Thật ư? Mình chưa từng thấy..."
Nhiếp Viễn xoa cằm, hồi tưởng: "Có một lần Hứa Khải vì muốn đến gần em ấy cho nên nhận lời thách thức đi ăn lẩu cay với Cẩn Ngôn."
Chợt, cậu bật cười: "Cậu biết kết quả thế nào không?Không những thua đậm đâu mà còn cồn cào bao tử mất gần ba ngày trời."
"Bọn mình giống nhau về mảng không ăn được cay cho nên rất phục em ấy."
Tần Lam cũng bật cười: "Vậy mà cậu cũng dám đổi với tớ? Hai người cũng gan thật."
Thấy hai mắt nàng sáng rực như thế, ra là chủ đề về Cẩn Ngôn mới là thứ khiến nàng quan tâm.
Cho nên suốt buổi cậu ta đều kể về Ngô Cẩn Ngôn.
###
Ngay lúc này, trong một quán game, Ngô Cẩn Ngôn ngưng đôi tay đang bấm những cái phím lách cách kia lại. Đồng hồ đã điểm sáu giờ chiều, cái giờ mà cô nghĩ Tần Lam đã đi học về.
Đàn chị Tô Thanh ngồi bên cạnh thấy Cẩn Ngôn tự giác đứng dậy thu dọn đồ đạc, có chút kinh ngạc níu níu tay áo cô: "Sao thế? Không chơi nữa à?"
Cẩn Ngôn cười cười rồi lắc đầu: "Nay em hơi mỏi mắt, muốn đi ngủ một giấc."
Thấy biểu hiện lạ của cô nhưng Tô Thanh không dám chất vấn quá nhiều, nhẹ nhàng gật đầu xem như chào tạm biệt.
Ngô Cẩn Ngôn bước nhanh ra khỏi quán game, hướng về nhà mà đi thẳng. Chẳng qua, bản thân cô muốn trở về thật sớm để cùng ai đó dùng bữa tối. Bằng không, trước đây, phải hơn ba tiếng nữa cô mới vác mặt về.
Trời đã gần tối hẳn, cô cũng đã cách nhà vài bước chân.
Lúc này, trước cổng nhà hình như có đôi chim sẻ đang vui vẻ trò chuyện với nhau.
Trên tay Tần Lam đang cầm phần đồ ăn vặt mua cho Cẩn Ngôn. Miệng thì không ngừng cười trước những lời nói của Nhiếp Viễn.
Có một khoảnh khắc trong cuộc đời, khiến người ta thức tỉnh, cùng lúc khiến người ta vô cùng bức bối. Chính là nhận ra rằng bản thân không phải là tâm điểm của vũ trụ, chẳng phải là mặt trời rực rỡ của dải ngân hà. Và, không còn là sự quan tâm duy nhất với một ai đó.
Ngô Cẩn Ngôn siết chặt tay. Không ngăn được tia khó chịu trong lòng mình mặc dù chẳng rõ nguyên do.
Cô thích nụ cười của nàng, nhưng chỉ thích nụ cười ấy dè dặt, ngại ngùng nở trước mặt mình. Chỉ riêng của mình...
Cẩn Ngôn hít một hơi thật sâu, bước thẳng.
Nhận ra sự xuất hiện của cô, Tần Lam đi đến: "Cẩn..."
Song, cô đã lướt qua mặt nàng trước sự bất ngờ và nói: "Không làm phiền đâu."
Bị hất hủi như thế nhưng Tần Lam vẫn cố gắng xoay đầu nhìn về phía bóng lưng của cô dần khuất sau cái cổng lớn.
"Em ấy..." Nhiếp Viễn toát mồ hôi.
Nàng vội vàng tiễn khách: "Cậu về trước đi. Cảm ơn vì bữa ăn nhé."
Chưa để người kia đáp lời, nàng đã vội đi vào trong.
Nhiếp Viễn vẫn ngập ngừng tại chỗ mà trông theo dáng vẻ một trước một sau đuổi theo, trong lòng nảy sinh nhiều ý nghĩa quái đản nhưng lại không thể nào giải thích được.
Cậu ta buông lỏng tay, tuỳ vậy.
###
Trong nhà vẫn quy củ, đúng sáu giờ mười lăm sẽ bắt đầu dọn bàn ăn. Người làm vẫn đang tất bật dưới bếp với những âm thanh xào nấu cùng mùi thức ăn thơm lừng.
Lâm Phương thảnh thơi ôm chồng ngồi trên sofa, đôi mắt hướng về phía màn hình TV đang chiếu chương trình gameshow gì đó mà có rất nhiều thần tượng giới trẻ than gia.
"Con đi đâu mà vội vậy?" Thấy con gái có chút hậm hực, bà hỏi.
Cẩn Ngôn không đáp, đi luôn lên cầu thang.
Phía sau, Tần Lam cũng nối gót, cùng cái dáng vẻ vội vàng kia.
"Tiểu Lam?" Lâm Phương lại kinh ngạc. "Tụi con về chung à?"
Trái với Ngô Cẩn Ngôn, mặc dù vội nhưng nàng vẫn nán lại để lễ phép thưa gửi: "Dạ...Con mới về trùng hợp thì gặp em ấy."
Chưa đợi Lâm Phương hỏi tiếp nàng đã đánh liều tạm biệt trước: "Con xin phép ạ."
Nhìn dáng vẻ một trước một sau của hai đứa nhỏ, Lâm Phương đầu nghi vấn ngước lên hỏi chồng mình: "Hai đứa nhỏ hình như giận nhau thì phải?"
"Anh cũng không biết." Ngô Mặc dường như chỉ quan tâm đến những số liệu được thống kê trên mặt máy tính bản nên chỉ nhún vai một cái.
Chuyện tụi nhỏ mà.
Tần Lam đút hai tay vào túi áo khoác mình. Bên vai vẫn còn mang giỏ xách đựng vài quyển sách dày cộm.
Bên vỉa hè vẫn còn những xe đồ ăn vặt, nồng lên một mùi hoa hồi quen thuộc.
Chợt, tiếng gọi cắt ngang suy nghĩ của thiếu nữ độ mười bảy.
"Tần Lam!"
Giọng nói thiếu niên có phần quen thuộc nhẹ nhàng trượt vào bên tai nàng.
Tần Lam ngừng bước rồi xoay người.
Nhiếp Viễn mang ba lô trên vai, xộc xệch chạy đến. Nhìn cái dáng vẻ có chút mệt mỏi cùng với trái bóng nâu trên tay thì nàng liền biết cậu ta vừa từ sân bóng rổ về.
"Sao lại đi một mình rồi?" Nhiếp Viến nén thở dốc, ngó nghiêng tìm ai đó. "Cẩn Ngôn không đi cùng cậu à?"
Nàng nhẹ đầu rồi nói: "Không. Mình đi học ngoài giờ mà thôi."
"À." Cậu ta cười cười. Vừa hay nhìn thấy xe đồ ăn vặt bên đường cho nên ngại ngùng ngỏ ý: "Cậu đói không?"
Đương nhiên, nàng sẽ không chần chừ đáp: "Tớ không đói."
Thực ra đồ ăn có thể chuộc lòng được mỹ nhân. Song, lại chẳng thể đổi được sự chú ý của tiên nữ.
Nhiếp Viễn nghĩ thế.
Nàng là tiên nữ chăng?
"Mình thì đói quá. Có duyên gặp nhau thế này thì cậu ăn cùng mình được không?" Sau một hồi, Nhiếp Viễn lấy hết dũng khí mời nàng.
Có duyên?
Tần Lam lưỡng lự.
Nàng không hiểu lý do vì sao người con trai này mỗi khi gặp mình liền muốn níu chân mãi thế không biết. Chỉ là nàng mắc nợ cho nên cũng đành thoả hiệp.
###
Tần Lam vì trước giờ chưa từng ăn nhiều những món ăn vặt thế này. Nàng ở với bố duy chỉ ăn cơm nhà, khi thì con gái nấu, khi thì bố xuống bếp. Cho nên, từ nhỏ đến giờ nàng chưa từng muốn cách xa khỏi sự ấm áp đó.
"Cậu ăn gì?" Nhiếp Viễn thấy nàng lơ đễnh liền lên tiếng.
Nàng mím môi, chỉ bừa vào một món trên menu rồi đưa lại cho bà chủ.
Nơi này chỉ là một chiếc xe nhỏ, có bộ bàn vừa đủ bốn năm người. Có thêm sự nhiệt tình của bà chủ, thế cũng không thiếu thốn gì.
Suốt khoảng thời gian chờ, hai người chìm vào tĩnh lặng.
Thực sự do tâm nàng tĩnh sẵn còn chàng trai kia thì lại bối rối không biết nên nói gì với nàng. Vì sau vài lần trò chuyện, cậu thừa biết Tần Lam đối với những mẩu chuyện phiếm của đám nam nhân bọn họ căn bản không hề hứng thú.
Nàng như một điều gì đó rất khó với được. Rất gần nhưng lại rất xa, như áng mây, chỉ có thể trông thấy mà thôi.
Hai hộp giấy cùng xiên que được mang ra cùng nùi hương nồng nồng, thơm thơm của dầu ớt và hoa hồi đặc trưng.
Tần Lam chăm chú nhìn. Rồi nhíu mày, rồi lại bình thản trở lại.
"Cậu không ăn được đồ cay à?" Tinh tế quan sát biểu cảm của nàng, Nhiếp Viễn lên tiếng quan tâm, thậm chí nhanh tay đổi phần không cay của mình qua mà chưa nhận được hồi đáp.
Đương nhiên, thương hiệu của Tần Lam là từ chối ý tốt cho nên nàng đã đẩy về: "Mình ăn được. Cậu cứ ăn phần của cậu đi."
Không giằng co quá lâu. Mạnh ai nấy ăn phần của mình trong khoảng không lặng như tờ.
Đột nhiên, Tần Lam lên tiếng, ánh mắt vẫn như đang suy ngẫm điều gì hệ trọng: "Mình không biết Cẩn Ngôn có thích ăn những thứ này hay không?"
Nhiếp Viễn như hiểu ra điều gì đó, cho nên gật gù một hồi.
Thì ra là nàng đang muốn mang về cho em gái.
"Cẩn Ngôn rất thích ăn như thế này." Nhiếp Viễn cao hứng. "Thậm chí còn có thể ăn cay gấp đôi như thế. Em ấy rất siêu."
Thấy Nhiếp Viễn tán thưởng cô, nàng bất ngờ: "Thật ư? Mình chưa từng thấy..."
Nhiếp Viễn xoa cằm, hồi tưởng: "Có một lần Hứa Khải vì muốn đến gần em ấy cho nên nhận lời thách thức đi ăn lẩu cay với Cẩn Ngôn."
Chợt, cậu bật cười: "Cậu biết kết quả thế nào không?Không những thua đậm đâu mà còn cồn cào bao tử mất gần ba ngày trời."
"Bọn mình giống nhau về mảng không ăn được cay cho nên rất phục em ấy."
Tần Lam cũng bật cười: "Vậy mà cậu cũng dám đổi với tớ? Hai người cũng gan thật."
Thấy hai mắt nàng sáng rực như thế, ra là chủ đề về Cẩn Ngôn mới là thứ khiến nàng quan tâm.
Cho nên suốt buổi cậu ta đều kể về Ngô Cẩn Ngôn.
###
Ngay lúc này, trong một quán game, Ngô Cẩn Ngôn ngưng đôi tay đang bấm những cái phím lách cách kia lại. Đồng hồ đã điểm sáu giờ chiều, cái giờ mà cô nghĩ Tần Lam đã đi học về.
Đàn chị Tô Thanh ngồi bên cạnh thấy Cẩn Ngôn tự giác đứng dậy thu dọn đồ đạc, có chút kinh ngạc níu níu tay áo cô: "Sao thế? Không chơi nữa à?"
Cẩn Ngôn cười cười rồi lắc đầu: "Nay em hơi mỏi mắt, muốn đi ngủ một giấc."
Thấy biểu hiện lạ của cô nhưng Tô Thanh không dám chất vấn quá nhiều, nhẹ nhàng gật đầu xem như chào tạm biệt.
Ngô Cẩn Ngôn bước nhanh ra khỏi quán game, hướng về nhà mà đi thẳng. Chẳng qua, bản thân cô muốn trở về thật sớm để cùng ai đó dùng bữa tối. Bằng không, trước đây, phải hơn ba tiếng nữa cô mới vác mặt về.
Trời đã gần tối hẳn, cô cũng đã cách nhà vài bước chân.
Lúc này, trước cổng nhà hình như có đôi chim sẻ đang vui vẻ trò chuyện với nhau.
Trên tay Tần Lam đang cầm phần đồ ăn vặt mua cho Cẩn Ngôn. Miệng thì không ngừng cười trước những lời nói của Nhiếp Viễn.
Có một khoảnh khắc trong cuộc đời, khiến người ta thức tỉnh, cùng lúc khiến người ta vô cùng bức bối. Chính là nhận ra rằng bản thân không phải là tâm điểm của vũ trụ, chẳng phải là mặt trời rực rỡ của dải ngân hà. Và, không còn là sự quan tâm duy nhất với một ai đó.
Ngô Cẩn Ngôn siết chặt tay. Không ngăn được tia khó chịu trong lòng mình mặc dù chẳng rõ nguyên do.
Cô thích nụ cười của nàng, nhưng chỉ thích nụ cười ấy dè dặt, ngại ngùng nở trước mặt mình. Chỉ riêng của mình...
Cẩn Ngôn hít một hơi thật sâu, bước thẳng.
Nhận ra sự xuất hiện của cô, Tần Lam đi đến: "Cẩn..."
Song, cô đã lướt qua mặt nàng trước sự bất ngờ và nói: "Không làm phiền đâu."
Bị hất hủi như thế nhưng Tần Lam vẫn cố gắng xoay đầu nhìn về phía bóng lưng của cô dần khuất sau cái cổng lớn.
"Em ấy..." Nhiếp Viễn toát mồ hôi.
Nàng vội vàng tiễn khách: "Cậu về trước đi. Cảm ơn vì bữa ăn nhé."
Chưa để người kia đáp lời, nàng đã vội đi vào trong.
Nhiếp Viễn vẫn ngập ngừng tại chỗ mà trông theo dáng vẻ một trước một sau đuổi theo, trong lòng nảy sinh nhiều ý nghĩa quái đản nhưng lại không thể nào giải thích được.
Cậu ta buông lỏng tay, tuỳ vậy.
###
Trong nhà vẫn quy củ, đúng sáu giờ mười lăm sẽ bắt đầu dọn bàn ăn. Người làm vẫn đang tất bật dưới bếp với những âm thanh xào nấu cùng mùi thức ăn thơm lừng.
Lâm Phương thảnh thơi ôm chồng ngồi trên sofa, đôi mắt hướng về phía màn hình TV đang chiếu chương trình gameshow gì đó mà có rất nhiều thần tượng giới trẻ than gia.
"Con đi đâu mà vội vậy?" Thấy con gái có chút hậm hực, bà hỏi.
Cẩn Ngôn không đáp, đi luôn lên cầu thang.
Phía sau, Tần Lam cũng nối gót, cùng cái dáng vẻ vội vàng kia.
"Tiểu Lam?" Lâm Phương lại kinh ngạc. "Tụi con về chung à?"
Trái với Ngô Cẩn Ngôn, mặc dù vội nhưng nàng vẫn nán lại để lễ phép thưa gửi: "Dạ...Con mới về trùng hợp thì gặp em ấy."
Chưa đợi Lâm Phương hỏi tiếp nàng đã đánh liều tạm biệt trước: "Con xin phép ạ."
Nhìn dáng vẻ một trước một sau của hai đứa nhỏ, Lâm Phương đầu nghi vấn ngước lên hỏi chồng mình: "Hai đứa nhỏ hình như giận nhau thì phải?"
"Anh cũng không biết." Ngô Mặc dường như chỉ quan tâm đến những số liệu được thống kê trên mặt máy tính bản nên chỉ nhún vai một cái.
Chuyện tụi nhỏ mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.