Chương 22
Lâm Tri Lạc
25/04/2022
Đại học Châu Xuyên có tổng cộng gần 60 đoàn hội, bao gồm mọi mảng sở thích, tài năng và chuyên ngành.
Do số lượng đoàn hội quá nhiều, Văn phòng Đoàn Thanh niên trường yêu cầu mỗi đoàn hội phải duy trì số lượng thành viên nhất định, nếu không buộc phải giải tán, không được hoạt động dưới danh nghĩa đoàn hội chính thức.
Chính vì vậy, đối với tất cả đoàn hội, ngày hội tuyển thành viên mới cho đoàn hội hằng năm chẳng khác gì một cuộc chiến. Đối với các đoàn hội quy mô nhỏ, ít được quan tâm sẽ càng là một thử thách số phận.
Năm nay cũng vậy, đến ngày hội tuyển thành viên mới, trên con đường chính của khu sinh hoạt trong trường chật kín các gian hàng của đoàn hội, đủ các loại băng rôn quảng cáo, poster, bóng bay và standee* để câu khách.
*Standee: Một thuật ngữ dùng để chỉ chân dựng dùng để quảng bá thương hiệu, sản phẩm hoặc sự kiện.
Standee (hình minh họa)
Nhân viên của các đoàn hội cầm một xấp tờ rơi trên tay, nhiệt tình chặn lại các bạn học đi ngang qua, dốc sức giới thiệu những ưu điểm về đoàn hội của mình.
Giữa các đoàn hội có một cuộc cạnh tranh ngầm, bởi vì khi tham gia đoàn hội cần phải đóng hội phí. Đó cũng là nguồn kinh phí chính để chèo chống các hoạt động của đoàn hội.
Dưới tình hình chi phí sinh hoạt có hạn, bình thường các sinh viên chỉ chọn tham gia một hoặc hai đoàn hội cảm thấy có hứng thú. Do đó mới tồn tại mối quan hệ cạnh tranh rõ rệt giữa các đoàn hội.
Nếu không phải do nhà trường không cho phép, mọi người nhất định sẽ đi mượn loa và kèn của siêu thị khi có giảm giá khủng.
Tô San, Hà Chỉ Đinh và những thành viên đầu tiên của CLB Hers mới thành lập cũng đã chuẩn bị chu đáo, ôm xấp tờ rơi và đứng trước gian hàng hét to. Vừa có người dừng lại, họ liền nhào đến, cố gắng giới thiệu với đối phương.
Buổi sáng trôi qua, mọi người đều đã mệt mỏi, mồ hôi nhễ nhại.
Tranh thủ giờ nghỉ trưa, Tô San hỏi Hà Chỉ Đinh là người phụ trách thống kê, “Sao rồi, có bao nhiêu người đã đăng ký?”
“Tổng cộng có 48 người.” Hà Chỉ Đinh siết chặt tay và nói: “Nếu tiếp tục cố gắng, chúng ta sẽ đạt được mục tiêu ban đầu.”
Số lượng thành viên tối thiểu của mỗi đoàn hội mà Văn phòng Đoàn Thanh niên yêu cầu là 60 người.
“Haiz, hơi ít.” Tô San thở dài.
Mặc dù việc đáp ứng yêu cầu số lượng thành viên của trường không thành vấn đề, nhưng nếu số lượng quá ít, một số hoạt động trong kế hoạch sẽ rất khó thực hiện.
Chẳng hạn như bọn họ xin trường mở khóa học trang điểm cho 30 người trở lên được xem là trọng tâm của việc tuyên truyền. Mà dựa theo tỷ lệ tham gia hoạt động trước đây của các đoàn hội, số lượng thành viên tham gia vào mỗi lần thường chưa tới một phần ba tổng số.
Nói cách khác, dựa theo tình hình tuyển thành viên mới hiện tại, rất có thể đến lúc đó sẽ không thể bắt đầu khóa học.
Đối với đoàn hội mới cần tạo dựng danh tiếng gấp, bước khởi đầu này không lạc quan mấy.
“Hết cách rồi.” Hà Chỉ Đinh bĩu môi, “Mọi người đều không có niềm tin vào đoàn hội mới.”
Thật ra các hoạt động và nội dung khóa học mà CLB Hers mang đến rất có sức hấp dẫn với tân sinh viên. Nhưng mọi người vừa nghe nói là CLB mới thành lập lại nảy sinh đắn đo.
Một mặt là vì đoàn hội mới chưa có tài liệu tham khảo các hoạt động từng tổ chức, khó lấy được lòng tin của mọi người. Mặt khác là vì đoàn hội mới chưa có nền móng, mọi người cũng lo lắng lỡ như không đủ số lượng thành viên sẽ buộc phải giải tán gấp.
“Ơ kìa Tô San, cô thực sự đã thành lập CLB rồi à?” Có một giọng nói chua ngoa vang lên từ sau lưng.
Tô San nghe thấy vậy bèn trợn ngược mắt, quay đầu lại hỏi: “Cô đến đây làm gì?”
Nữ sinh đứng đối diện cô có vóc dáng cao gầy, xinh đẹp rạng ngời, vô cùng cuốn hút. Cô ta tên là Ngô Tuệ Á, là sinh viên khoa Nghệ thuật của Đại học Văn Hải Châu Xuyên – một trường đại học khác thuộc khu đô thị đại học, cũng là kẻ thù không đội trời chung của Tô San.
Khoa Nghệ thuật của Đại học Châu Xuyên và Đại học Văn Hải nổi tiếng là đối thủ truyền kiếp. Hai bên luôn cạnh tranh trong việc tuyển thành viên, các cuộc thi nghệ thuật và việc làm cho sinh viên. Hằng ngày, các sinh viên đều cà khịa nhau trên diễn đàn Công đoàn Đại học Châu Xuyên.
Tô San và Ngô Tuệ Á là sinh viên xuất sắc của khoa, nhiều lần chạm trán nhau trong các cuộc thi. Bọn họ đều rất chướng mắt với đối phương, âm thầm phân chia cao thấp với nhau.
Lúc này Ngô Tuệ Á lại xuất hiện ở đây, nghĩ cũng biết sẽ không thể nào đến để cổ vũ.
Quả nhiên, vẻ mặt của Ngô Tuệ Á như đang xem trò vui, “Nghe nói CLB Hers mà cô bắt chước trường chúng tôi thành lập cuối cùng đã được phê duyệt, vì vậy tôi cố tình đến xem thử…”
Cô ta nhìn lướt qua standee quảng bá trước gian hàng rồi nhíu mày, “Ô kìa, hoạt động cũng rất phong phú đấy, làm y chang CLB của chúng tôi luôn.”
Khoa Nghệ thuật của Đại học Văn Hải đã thành lập một CLB Hải Nghệ, chuyên bồi dưỡng sở thích và tài năng cho nữ sinh từ mấy năm trước. Số lượng nữ sinh của trường họ chiếm ưu thế, nên CLB hoạt động khá tốt.
Ngô Tuệ Á chính là hội trưởng của CLB Hải Nghệ năm nay. Nghe nói Tô San cũng xin trường thành lập một CLB nữ sinh, hiển nhiên cô ta phải chạy đến dò la tình hình trước.
Dù sao cuộc cạnh tranh của kẻ thù truyền kiếp đều thể hiện trên mọi phương diện.
Nếu may mắn còn có thể giậu đổ bìm leo.
“Sao nè? Đó là sáng kiến của Hải Nghệ mấy người hả?” Tô San trợn ngược mắt lên trời, mỉa móc lại không hề thua kém, “Cô nên đi đăng ký độc quyền với Công đoàn Đại học Châu Xuyên đi. Tốt hơn hết là cấm các trường khác không được thành lập đoàn hội cho nữ sinh.”
Ngô Tuệ Á đã quen với kiểu nói kháy của Tô San, nghe thấy vậy cũng không tức giận, thậm chí còn cười tít mắt nói: “Làm gì có, tôi đang quan tâm đến cô mà? Cô đã tuyển được bao nhiêu người rồi?”
Cô ta vừa nói, vừa ló đầu xem thử bảng đăng ký trên bàn. Hà Chỉ Đinh nhanh tay rút bảng đăng ký về, nhưng đã quá muộn.
Ngô Tuệ Á cười phá lên, cố tình tặc lưỡi khoa trương, nói: “Sao chỉ có nhiêu đó thôi vậy? CLB mới thành lập nhưng vẫn có yêu cầu về số lượng thành viên. Mấy người mà như vậy, có khi nào lát nữa sẽ giải tán ngay tại chỗ không?”
Sắc mặt của Tô San đen sì, cô muốn ăn miếng trả miếng giống như mọi khi. Nhưng vừa nghĩ đến tình hình tuyển thành viên mới, cô lại cảm thấy thiếu tự tin.
Đây là lần đầu tiên Ngô Tuệ Á thấy Tô San á khẩu, tâm trạng bỗng trở nên rất tốt, chớp lấy cơ hội hiếm có để thừa nước đục thả câu, “Ôi dào, nếu sớm biết như vậy, cô nên đến học hỏi kinh nghiệm từ tôi. Năm nay CLB Hải Nghệ chúng tôi đã tuyển được gần ba trăm thành viên mới, dư xăng để làm giáo viên cho cô ở phương diện này…”
Tô San tức giận đến mức đầu sắp bốc khói. Hà Chỉ Đinh và các nhân viên khác cũng kìm nén đến nỗi hai má phồng lên. Các cô đều là sinh viên khoa Nghệ thuật, có mối thù truyền kiếp với Hải Nghệ. Bị Ngô Tuệ Á chế giễu ngay trước mặt, trong lòng ai nấy đều không chịu nổi. Thế nhưng sự thật phơi bày ra trước mắt khiến các cô không thể nào phản bác.
Ngô Tuệ Á đang nói hăng say thì có hai nữ sinh đi cùng nhau dừng lại trước gian hàng, tò mò nhìn xung quanh, “Úi, CLB này có khóa học trang điểm và nghi thức kìa.”
Hai bạn đó đều đang trang điểm, hiển nhiên rất có hứng thú với lĩnh vực này.
Tô San vội vàng chào đón, đưa tờ rơi đang cầm cho các bạn ấy, “Bạn học, chúng mình là CLB Hers, chào mừng bạn đến tìm hiểu. Mỗi tháng chúng mình sẽ mang đến khóa học hình tượng trang điểm, nghi thức giao tiếp, các hoạt động định kỳ cho thành viên của chúng mình…”
“CLB Hers?” Một nữ sinh có khuôn mặt bầu bĩnh có vẻ nghi ngờ sau khi nghe xong, “Tên lạ thế, hình như trước đây chưa từng nghe qua…”
Nữ sinh kia xem thử tờ rơi, cau mày nói: “Là CLB vừa mới thành lập năm nay…”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, mỉm cười ăn ý với Tô San, “Chị à, tụi em sẽ suy nghĩ thêm.”
Sắc mặt của Tô San trở nên ảm đạm. Bình thường nếu nói như vậy, trên thực tế họ sẽ không tham gia CLB đâu. Cô đang định thuyết phục lần nữa thì nghe thấy Ngô Tuệ Á bên cạnh bật cười khanh khách, nhìn hai nữ sinh đó và nói: “Ơ kìa, các em tham gia đi, nếu không CLB này sẽ phải giải tán đó.”
Hai nữ sinh đó vốn đang do dự, nghe Ngô Tuệ Á nói vậy bèn vội vàng xua tay, “Thôi ạ, tụi em sẽ suy nghĩ lại…”
Sợ như thế vẫn chưa đủ, Ngô Tuệ Á cố tình làm động tác rút ví ra một cách khoa trương, “Như vầy đi, chị sẽ đóng hội phí giúp tụi em…”
Cô ta vừa nói, vừa nhướng mày đắc ý với Tô San, “Coi như chị góp chút công sức cho sự nghiệp của bạn cũ.”
Tô San tức điên đến nỗi phổi sắp nổ tung, hét lên: “Ngô Tuệ Á, cô đủ rồi đó!”
Hai nữ sinh cũng cảm thấy khó chịu, từ chối lần nữa, “Thôi bỏ đi, tụi em không muốn tham gia đâu…”
“Đừng mà. Nếu có người hỗ trợ hội phí, không tham gia sẽ uổng phí đó!” Ngay lúc hai bạn nữ sinh định bỏ chạy, đột nhiên ở gần đó vang lên một giọng nữ trong trẻo.
“Thu Thu, bạn tan làm rồi!” Hà Chỉ Đinh lập tức hớn hở chạy tới nắm lấy cánh tay của cô ấy, “Bạn ăn cơm chưa?”
“Mình ăn rồi.” Giang Thu Thu mỉm cười với cô ấy.
Ngày hội tuyển thành viên mới diễn ra vào cuối tuần. Vì nhất thời tham gia CLB Hers, Giang Thu Thu chưa kịp cân đối thời gian với dì Trần, vì vậy sáng nay vẫn phải đi làm thêm, vừa mới tan ca đã lập tức chạy đến đây.
Không ngờ vừa tới lại gặp phải tình cảnh này.
“Cưng là ai?” Ngô Tuệ Á vô cùng khó chịu khi vở kịch hay bị cắt ngang, nhìn Giang Thu Thu với ánh mắt không thiện cảm.
Giang Thu Thu không trả lời chị ta, chỉ mỉm cười nhìn hai nữ sinh kia và nói: “Bạn học, phúc lợi cho thành viên của CLB tụi mình rất tốt, hơn nữa rất thiết thực, một khi tham gia sẽ không hối hận.”
Hai nữ sinh đó đã lời nói của Ngô Tuệ Á dọa sợ, nghe thấy vậy cũng hơi xiêu lòng, nhưng vẫn giả vờ muốn bỏ đi, “Hay là thôi đi.”
Ngô Tuệ Á cũng khoanh tay trước ngực, chế nhạo, “CLB nào cũng nói như vậy, nhưng mà có thiết thực hay không không phải chỉ nói suông. Mấy người có ví dụ nào để tham khảo không?…”
Câu nói này rõ ràng là bắt nạt đoàn hội mới chưa có lịch sử.
Tô San đang định chửi Ngô Tuệ Á, thế nhưng Giang Thu Thu không hề bị ảnh hưởng, chỉ cười tít mắt nhìn nữ sinh có khuôn mặt bầu bĩnh kia, nói: “Bạn học, hay là để mình chỉnh lại lớp trang điểm cho bạn nhé?”
Hai nữ sinh đó vốn đang định rời đi, nghe vậy liền dừng lại. Nữ sinh mặt tròn khó hiểu hỏi: “Chỉnh lại lớp trang điểm là sao?”
“Bạn mới bắt đầu học trang điểm đúng không?” Giang Thu Thu quan sát gương mặt của cô ấy và hỏi.
Nữ sinh gật đầu theo bản năng, “Rất rõ ràng lắm sao?”
“Lớp trang điểm hiện tại của bạn rất cơ bản, chỉ là đánh một lớp kem nền và phấn má hồng, lông mày cũng chỉ là tô màu đậm hơn.” Giang Thu Thu lần lượt chỉ ra các vấn đề khi trang điểm của cô ấy, “Như vậy sẽ không thể đạt được hiệu quả tốt khoe xấu che của lớp trang điểm. Hơn nữa còn trông trắng rất giả tạo, lớp trang điểm rất nặng nề.”
Mọi người đều nhìn vào gương mặt của cô ấy theo lời cô nói. Thật đúng là vậy, mặc dù nữ sinh đó đã trang điểm, nhưng vẫn chưa đạt hiệu quả xinh đẹp cho lắm. Ngược lại do đánh lớp kem nền quá dày, cả khuôn mặt trông trắng rất giả trân.
Là trai thẳng cũng có thể nhìn ra được lớp phấn phủ dày cộm.
Thật ra đó là kiểu trang điểm điển hình của người mới học. Nhiều nữ sinh vừa mới học trang điểm chưa nắm rõ kỹ năng, chỉ biết đánh phấn lên mặt, cũng vì tham lam mà vô tình đánh quá dày. Kết quả cuối cùng thường cho ra một “khuôn mặt trắng bệch” như thế này.
Nữ sinh mặt tròn bị nói như vậy mới ý thức được, thì ra các vấn đề khi trang điểm của mình lại rõ ràng đến vậy. Mặt của cô ấy bỗng chốc nóng bừng lên, vội vàng ngại ngùng cúi đầu xuống.
Giang Thu Thu thấy vậy cười nói: “Đừng lo lắng, bây giờ mình sẽ chỉnh lại giúp bạn.”
Cô nhìn sang Hà Chỉ Đinh, “Bạn có mang theo đồ trang điểm không?”
“Có có.” Hà Chỉ Đinh vội vàng gật đầu. Ở những nơi mang tính chiến đấu như thế này, cô nàng tinh tế không thể không mang theo vũ khí.
Giang Thu Thu bảo nữ sinh đó ngồi xuống, xoa hai tay, “Trước tiên mình sẽ chỉnh lại nửa gương mặt của bạn, để bạn có thể so sánh nhé.”
Tốc độ của cô rất nhanh, mọi người chỉ thấy cô liên tục cầm đồ trang điểm lên và bỏ xuống, thay đổi đủ loại cọ khác nhau, đánh từng cái một lên nửa gương mặt của nữ sinh rất nhanh chóng. Chỉ trong chốc lát, cô bỏ cọ xuống, cầm gương nhỏ tiện dụng của Hà Chỉ Đinh lên và giơ đến trước mặt cô gái đó, “Bạn xem thử hiệu quả của bên này trước đi.”
Theo chuyển động tay của Giang Thu Thu, nhóm người vây quanh cũng đã thấy rõ tình trạng khuôn mặt của cô gái.
Người bạn của cô gái đó hét lên đầu tiên: “Trời đất, khuôn mặt của cậu đã thon gọn hẳn ra!”
Những người khác cũng rối rít tỏ vẻ kinh ngạc, đồng thanh hét toáng lên.
Giang Thu Thu chỉ chỉnh lại lớp trang điểm của nửa bên mặt cho nữ sinh trước. Dưới sự so sánh với nửa bên mặt ban đầu mà cô ấy tự trang điểm, sự khác biệt giữa hai bên hiện ra rất rõ rệt, có tác động rất lớn đến thị giác.
Nửa bên mặt mà nữ sinh tự trang điểm hơi tròn, lớp trang điểm cũng trắng rất giả tạo.
Mà nửa bên kia được Giang Thu Thu chỉnh lại không những trông tự nhiên hơn, thậm chí hình dạng khuôn mặt cũng đã thay đổi.
Khuôn mặt bầu bĩnh cuối cùng đã biến thành khuôn mặt trái xoan!
Tiếng hét của các cô gái đã thu hút một số sinh viên đi ngang qua. Mọi người nhao nhao nhìn vào với vẻ tò mò, sau đó bị sốc trước lớp trang điểm hoàn toàn khác nhau giữa hai bên mặt của nữ sinh. Từng người một bắt đầu dừng lại hóng hớt và thì thầm bàn tán.
“Woa, đó là hiệu quả khi trang điểm à?”
“Hai bên mặt hoàn toàn khác nhau, đỉnh của chóp!”
“Jack, thật là vi diệu*!”
*Câu nói này xuất phát từ một chương trình truyền hình chào hàng sản phẩm. Người dẫn chương trình tên là Jack, lời thoại kinh điển là “Sản phẩm này thật là vi diệu!”.
“Nè, đừng nhân cơ hội này mà dùng cái trend tào lao đó!”
Bản thân nữ sinh được chỉnh lại lớp trang điểm cũng rất ngạc nhiên, nhìn Giang Thu Thu bằng ánh mắt ngập tràn khao khát học hỏi, “Tuyệt quá đi. Nửa bên mặt của mình đã thon gọn hơn rồi nè, bạn làm sao vậy?”
Mặc dù khuôn mặt bầu bĩnh ban đầu của cô trông vẫn dễ thương, nhưng rất dễ lộ ra mặt to, vấn đề này luôn khiến cô phiền não. Không ngờ Giang Thu Thu chỉ chỉnh lại lớp trang điểm một chút lại làm cả khuôn mặt trông khác hẳn.
“Đó là hiệu quả đạt được nhờ chỉnh sửa lại đường nét.” Giang Thu Thu cầm mấy hộp đồ trang điểm mà mình vừa dùng lên, kiên nhẫn giải thích từng cái cho cô ấy: “Bí quyết cũng không khó lắm, chỉ cần dùng kem che khuyết điểm khác màu, đánh phấn bắt sáng theo chiều dọc trên mặt là được…”
“Đầu tiên hãy dùng kem che khuyết điểm màu sáng, thoa kem theo hình tam giác ngược hơi dài ở ba vị trí trán, cằm và giữa mặt. Bạn cần chú ý vùng má nhé, trước hết phải lấy đuôi lông mày và đỉnh cằm làm hai điểm để mô phỏng một đường thẳng. Hình tam giác cần phải vẽ trong đường này, nếu không khuôn mặt trông sẽ to hơn…” Giang Thu Thu vừa nói, vừa bắt đầu chỉnh lại nửa mặt bên kia của nữ sinh, lần này vừa trang điểm vừa giải thích với mọi người.
“Sau đó dùng kem che khuyết điểm màu tối thoa một đường từ thái dương đến đỉnh cằm… Cuối cùng dùng bông mút tán đều kem che khuyết điểm, loại bỏ đường ranh giới, chú ý không được làm hỏng hình tam giác ngược…”
Theo lời giải thích và động tác của Giang Thu Thu, hiệu quả trang điểm nửa mặt bên kia của nữ sinh cũng dần dần hiện ra, hòa hợp với nửa mặt bên kia đã được chỉnh lại.
Ngày càng có nhiều người tò mò đứng lại quan sát.
Đợi đến khi Giang Thu Thu bỏ dụng cụ trên tay xuống, xung quanh đã chật cứng các nữ sinh. Mọi người đều đồng loạt thốt lên kinh ngạc.
Tất cả đều cảm thấy nữ sinh đó khác hẳn với ban đầu. Khuôn mặt tròn trịa có chút thịt đã nhỏ đi, hiện ra hiệu quả của khuôn mặt trái xoan. Xương lông mày và sống mũi có vẻ đã thẳng hơn, đường nét khuôn mặt đã rõ rệt hơn.
Cả người bỗng trở nên rạng ngời hơn.
“Quá xinh! Chỉnh sửa quá đỉnh!” Người bạn của cô ấy kích động đến mức nhảy dựng lên, nhìn Giang Thu Thu bằng đôi mắt sáng lấp lánh, “Còn mình thì sao, lớp trang điểm của mình có thể chỉnh sửa để đạt được hiệu quả này không?”
“Hình dáng khuôn mặt khác nhau sẽ cho ra hiệu quả khác nhau, nhưng mà vẫn có thể chỉnh lại để trông xinh đẹp hơn.” Giang Thu Thu cười hỏi: “Sao nè, bạn có muốn tham gia CLB Hers của tụi mình không?”
Hà Chỉ Đinh vội vàng chỉ vào Giang Thu Thu, tranh thủ quảng cáo, “Bạn ấy chính là một trong những giáo viên của khóa học trang điểm của CLB tụi mình. Nếu tham gia CLB tụi mình sẽ được nghe bạn ấy giảng bài đó!”
“Mình muốn tham gia!” Hai nữ sinh đó đồng thanh đáp lại.
Các nữ sinh khác đứng hóng hớt cũng thốt lên quá ảo diệu, rối rít nhờ các nhân viên tư vấn về CLB.
Gian hàng bỗng chốc trở nên sôi nổi.
Ngô Tuệ Á vốn đang đợi chế giễu, không ngờ toàn bộ tình hình đã thay đổi chỉ trong nháy mắt, nhất thời buồn bực đến nỗi phồng má lên.
Ngay lúc này, Giang Thu Thu ló đầu ra khỏi đám đông, chỉ vào hai nữ sinh đang điền đơn đăng ký, cười tít mắt nói với chị ta: “Chị ơi, chẳng phải lúc nãy chị nói sẽ đóng hội phí cho các bạn ấy sao?”
Ngô Tuệ Á: “…”
Đợi sau khi đám đông giải tán, Hà Chỉ Đinh cầm đơn đăng ký lên, vui sướng hét lên: “Hội trưởng, tổng cộng có 86 người đăng ký!”
Như vậy, CLB Hers không chỉ đạt được số lượng thành viên tối thiểu theo yêu cầu của Văn phòng Đoàn Thanh niên trường. Chỉ cần tăng cường quảng bá, việc triển khai một số hoạt động cơ bản sẽ không thành vấn đề.
Tô San nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng giãn chân mày ra.
Không ngờ Giang Thu Thu mới đến đây chưa đầy một tiếng, hiệu quả của việc chỉnh lại lớp trang điểm do một tay em ấy làm lại có tác dụng hơn nhóm người các cô bận rộn cả buổi sáng.
Cô nhìn sang Giang Thu Thu, cảm kích nói: “Thu Thu, lần này may mà có em.”
“Làm gì có, cũng là do hoạt động của CLB chúng ta có sức hấp dẫn mới đúng.” Giang Thu Thu đáp lại.
Những nhân viên khác cũng rất vui mừng, chúc mừng nhau, “Tốt quá rồi. Cuối cùng CLB của chúng ta tuyển thành viên mới đã thành công!”
“Buổi tối chúng ta đi ăn mừng đi!”
Các cô ấy phấn khích là điều hoàn toàn chính đáng. Đại học Châu Xuyên có rất nhiều đoàn hội, một số CLB kém nổi với quy mô nhỏ cũng chỉ có thể tuyển được hai đến ba chục người mỗi năm. Phải cộng lại tất cả thành viên của bốn năm, từ năm nhất đến năm tư mới có thể gom đủ số lượng thành viên theo yêu cầu của Văn phòng Đoàn Thanh niên.
CLB Hers là một đoàn hội mới chưa có nền móng, trong nửa ngày đã tuyển được hơn 80 người. Thành tích này cũng coi như là một kết quả tốt nếu so sánh với các đoàn hội tầm trung lớn mạnh.
Mọi người đều rất phấn khích. Ngô Tuệ Á lại không vui vì phải móc tiền đóng hội phí cho hai đàn em, cuối cùng chớp được cơ hội, khoanh tay trước ngực, giọng điệu chua ngoa, “Tôi còn tưởng là tuyển được bao nhiêu người, hóa ra chỉ có chút xíu, chỉ là con số lẻ của Hải Nghệ chúng tôi mà thôi.”
“Sao chị có thể so sánh như vậy?” Hà Chỉ Đinh bị tạt một gáo nước lạnh lên đầu, thở phì phò và nói: “Hải Nghệ đã thành lập được bao nhiêu năm, chị không biết ngượng mà còn đi so sánh với tụi em!”
“Hơ ~” Ngô Tuệ Á đắc ý nói: “Năm đầu tiên tụi chị thành lập cũng tuyển được gần 200 người đấy.”
Tô San bỗng trợn ngược mắt, “Trường các cô có bao nhiêu nữ sinh, trường chúng tôi có bao nhiêu nữ sinh!”
Đại học Châu Xuyên là trường đại học tổng hợp, hơn nữa còn thiên về khoa học tự nhiên, tỷ lệ nữ sinh trong trường không cao. Còn Đại học Văn Hải là trường đại học khoa học xã hội điển hình, số lượng nữ sinh gần gấp đôi so với Đại học Châu Xuyên. Xét từ khía cạnh này, nền tảng đối tượng của hai CLB đã có một sự chênh lệch rất lớn.
Cũng chính vì sự khác biệt này, Đại học Văn Hải hỗ trợ quảng bá rất nhiều cho CLB Hải Nghệ khi mới thành lập, khiến CLB Hải Nghệ chiếm được lợi thế tuyệt đối, đồng thời tuyển được một số lượng lớn thành viên trong năm đầu thành lập.
Mà Đại học Châu Xuyên có rất nhiều đoàn hội, trong đó có không ít đoàn hội ỷ mạnh hiếp yếu. Nhà trường không thể quá thiên vị cho bất kỳ đoàn hội nào. Vì vậy việc tuyển thành viên mới cho CLB Hers hầu như đều dựa vào chính mình.
Nhưng Ngô Tuệ Á đâu thèm quan tâm đến chuyện đó. Ý nghĩa của kẻ thù không đội trời chung là chỉ cần có cơ hội, dù chiến thắng không vẻ vang cũng phải tàn bạo giẫm đạp đối thủ.
Cô ta làm màu vén lọn tóc gợn sóng của mình, lạnh lùng nói: “Số lượng thành viên là nền móng để tổ chức hoạt động mà. Các cô chỉ có nhiêu đó người, cùng lắm chỉ có thể tổ chức giao lưu kết bạn, lên lớp giảng dạy. Nếu cứ tiếp tục như vậy, mấy cô phải mất bao lâu nữa mới có thể tổ chức các hoạt động lớn, chẳng hạn như cuộc thi tài năng cho nữ sinh giống như Hải Nghệ chúng tôi đây?”
Với sự hỗ trợ của nhà trường, kể từ năm thứ hai thành lập, hằng năm CLB Hải Nghệ đều tổ chức cuộc thi tài năng dành cho toàn bộ nữ sinh của Đại học Văn Hải. Nhiều năm qua, bọn họ tổ chức rất cuồng nhiệt, cũng coi như có chút tiếng tăm tại các trường đại học.
“Không làm phiền cô hao tâm tổn trí!” Tô San cũng thuần thục thổi nhẹ tóc mái của mình, tỏ vẻ mất kiên nhẫn, “Cô có thể lượn đi nhanh không? Về trường của cô đi.”
“Tôi không muốn đấy.” Ngô Tuệ Á dứt khoát đặt mông xuống ghế ở gian hàng của bọn họ, “Khu đô thị đại học mở cửa tự do, tôi muốn ở lại đâu thì kệ tôi.”
Cô ta lấy tay tự quạt mát cho mình, “Tôi muốn xem thử cuối cùng mấy người có thể tuyển được bao nhiêu người.”
Tô San, “Đồ mông to, cô biến mau!”
Ngô Tuệ Á bình tĩnh phản công, “Đồ mụ mặt vuông! Mụ có ngon thì dịch chuyển tôi đi!”
Nhân viên bên cạnh: “…”
Giang Thu Thu: “…”
Một em gái đã quen với phương thức chiến đấu của hai người họ đã vỗ trán, rơm rớm nước mắt, “Lại bắt đầu rồi!”
Giang Thu Thu cũng cạn lời, chẳng muốn xen vào chuyện ân oán giữa con gái, chỉ nhìn vào bảng đăng ký rồi nghĩ ngợi, “Cơ mà số lượng thành viên vẫn chưa đủ.”
Các CLB mới cần phải tổ chức một số hoạt động có sức ảnh hưởng để khuếch trương danh tiếng trong thời gian đầu. Như Ngô Tuệ Á nói, số lượng thành viên hiện tại chỉ đủ để mở lớp dạy trang điểm, muốn tổ chức các hoạt động lớn vẫn chưa đủ.
“Mình thấy cũng ổn mà.” Hà Chỉ Đinh đã cảm thấy rất hài lòng, dù gì chỉ là bước khởi đầu.
Ngoài ra cũng là vì hầu hết các đoàn hội tuyển thành viên mới đều tập trung vào buổi sáng. Sinh viên nào muốn tham gia đều sẽ đến đăng ký vào sáng sớm. Mặc dù có một số người đến vào buổi chiều, nhưng chỉ lác đác vài người, không thể nào quá đông.
Lúc nãy may mà có Giang Thu Thu ra tay, nếu không các cô còn phải đau đầu nữa cơ.
Hà Chỉ Đinh nói: “Chỉ có thể đợi năm sau tiếp tục cố gắng thôi.”
Giang Thu Thu nhìn tân sinh viên đi tới đi lui trên đường. Thật ra vẫn còn khá nhiều người, chẳng qua hầu hết mọi người đã đăng ký tham gia đoàn hội mà mình yêu thích. Hiện giờ bọn họ chỉ đang đi dạo một vòng, cảm nhận về văn hóa đoàn hội, khả năng chi tiền lần nữa rất thấp.
Giang Thu Thu vỗ tay một cái, “Mình có một cách có thể thử xem sao.”
Nghe thấy vậy, Tô San và Ngô Tuệ Á đang cãi nhau chí chóe đều quay sang nhìn. Tiếng chuông báo động khó hiểu bỗng reo lên trong lòng, Ngô Tuệ Á từ từ đứng dậy, “Cưng lại muốn làm gì?”
Giang Thu Thu bày ra khuôn mặt cực ngầu, “Đương nhiên là làm công chuyện rồi.”
Trịnh Tự và Quản Kiệt đi về khu sinh hoạt sau khi chơi bóng rổ xong.
Trên đường đi, Quản Kiệt tặc lưỡi nói: “Trịnh Tự, bây giờ ông mới đến chỗ tuyển thành viên mới đã hơi trễ rồi. Ông không biết buổi sáng sôi nổi như thế nào đâu, khắp nơi đều là gái xinh của các khoa.”
Cậu ta vừa nói, vừa dùng cánh tay mô phỏng đường gợn sóng.
Trịnh Tự tỏ vẻ thờ ơ, “Không muốn chen lấn.”
Quản Kiệt cười hì hì, bất chợt phấn khích, “Tôi đã bỏ ra 120 tệ để tham gia ba CLB có nhiều gái xinh nhất. Tin chắc không lâu sau, tôi sẽ thành công có bạn gái!”
Trịnh Tự: “…”
Quản Kiệt đúng là tên nam sinh vô sỉ.
“Còn ông, ông định tham gia CLB gì?” Quản Kiệt hỏi.
Trịnh Tự: “Đấu kiếm.”
Quản Kiệt đợi một hồi, thấy cậu ấy không nói gì thêm mới tò mò truy hỏi: “Còn gì nữa không?”
Trịnh Tự: “Không.”
Quản Kiệt “Ủa” lên, “Ông không tham gia CLB Tài chính sao?”
Trịnh Tự khó hiểu, “Tại sao phải tham gia CLB Tài chính?”
“Hầu hết mọi người trong ngành chúng ta đều tham gia mà.” Quản Kiệt nói: “Hội trưởng lại là Hải Minh Sinh nữa. Tôi nghe CLB giới thiệu năm nay Hải Minh Sinh sẽ tổ chức một buổi tọa đàm giao lưu với các thành viên. Rất nhiều người đã đăng ký tham gia.”
Trịnh Tự lời ít ý nhiều, “Không rảnh.”
“Haiz, mọi người đều học cùng lớp, thật sự không hiểu tại sao mỗi ngày ông đều bận rộn như vậy.” Quản Kiệt xỉa xói, “Vậy ông tự đi đăng ký đi. Bây giờ bên chỗ tuyển thành viên mới chắc chẳng có gì hay ho.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến đường chính của khu sinh hoạt. Đúng như Quản Kiệt nói, lúc này đường chính đã không còn nhộn nhịp như buổi sáng, trước gian hàng của các đoàn hội chỉ có lác đác vài người. Một số gian hàng của đoàn hội nhỏ còn chẳng thấy nhân viên đâu.
“Gian hàng của CLB đấu kiếm ở ngã tư bên kia.” Quản Kiệt chỉ đường cho Trịnh Tự, sau đó nói: “Tôi đi về tắm trước.”
Trịnh Tự: “Ừ.”
Vừa dứt lời, bước chân của hai người đồng thời dừng lại.
Ở phía trước cách bọn họ không xa, có một hàng dài trước một gian hàng, liếc sơ có khoảng hơn 20 người. Trên tay mỗi người đều cầm tờ rơi và đơn đăng ký, hơn nữa còn cúi đầu hỏi nhau gì đó.
“Đơn này phải điền như thế nào vậy? Chỗ này có cần phải điền khoa không? Hay là điền chuyên ngành là được rồi?”
“Khi nào khóa học bắt đầu vậy?”
“Úi trời, có một khung giờ của khóa học trùng với lớp tự chọn của mình rồi.”
Có vẻ như dãy hàng đó đang đợi đăng ký tham gia CLB.
Nhìn qua dãy hàng đó mới phát hiện trước gian hàng còn đông nghịt người hơn. Từng cái đầu đang ló vào như đang nhìn gì đó.
Các nhân viên vừa phát tờ rơi cho mọi người, vừa trả lời thắc mắc của từng người.
“Lớp học trang điểm và nghi thức của chúng mình được tổ chức hai tuần một lần. Vì vậy nếu muốn đi học, bạn nhất định phải nhín chút thời gian đến trình diện nhé.”
“Lớp học khiêu vũ là hai lần một tuần, nhưng sẽ yêu cầu tần suất trình diện của thành viên.”
“Ngoài các khóa học dành cho thành viên, chúng mình còn lên kế hoạch tổ chức một số hoạt động… Đến lúc đó sẽ gửi tin nhắn thông báo cho mọi người.”
Có người còn gọi điện thoại cho bạn mình, “… Bà mau tới chỗ tuyển thành viên mới của đoàn hội đi, có một CLB dạy học trang điểm và tài năng nè… Không hề điêu, giáo viên của họ là bạn học của chúng ta, vô cùng chuyên nghiệp. Bà đến sẽ biết ngay, thề luôn.”
Quả thật trước gian hàng có rất nhiều người, gần như chặn hết một nửa đường chính, hoàn toàn trái ngược với các gian hàng xung quanh đã đìu hiu.
Quản Kiệt bị sốc toàn tập, ôm ngực thốt lên kinh ngạc và không thể tin nổi, “Đó là CLB gì vậy? Sao lại có nhiều nữ sinh đến vậy!”
Trước gian hàng đó không chỉ có nhiều người vây quanh, nhìn kỹ lại thì tất cả đều là nữ sinh.
Quản Kiệt nảy sinh nghi ngờ sâu sắc với năng lực tình báo của mình, “Tôi không tin! Tôi không thể nào bỏ qua một CLB như vậy!”
Trịnh Tự không khỏi liếc nhìn cậu ta, “…”
“Đi đi đi, đi xem thử là chuyện gì.” Quản Kiệt lập tức quên mất chuyện mình phải về ký túc xá trước, kéo Trịnh Tự chạy đến chỗ đám đông bên đó.
Trịnh Tự còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo đến trước gian hàng.
“Bạn học, đây là CLB gì vậy? Sao có nhiều người thế?” Quản Kiệt đến gần một bạn nhân viên và hỏi.
“Chúng mình là CLB Hers.” Bạn nhân viên cười tít mắt, đưa một tờ rơi cho Quản Kiệt, “Các hoạt động của CLB chúng mình chủ yếu hướng đến nữ sinh. Nhưng nếu các nam sinh muốn tham gia, chúng mình vẫn chào đón.”
Tuy CLB Hers là dành cho nữ sinh, nhưng vị thế và nội dung hoạt động của đoàn hội sẽ quyết định tất cả. Trên thực tế, đối tượng tuyển thành viên mới mà các đoàn hội nhắm tới là tất cả sinh viên trong trường. Nói cách khác, nếu nam sinh đồng ý cũng có thể tham gia CLB Hers.
Nhưng đến hiện tại, mặc dù có không ít nam sinh bị đám đông thu hút giống như Quản Kiệt, nhưng vẫn chẳng có ai tham gia.
Quản Kiệt nhận lấy tờ rơi và xem thử, “Lớp học trang điểm, lớp học nghi thức, lớp học khiêu vũ…”
Quản Kiệt: “…”
Mặc dù cậu là nam sinh vô sỉ, nhưng vẫn chưa mặt dày đến mức đến lớp học làm đẹp và khiêu vũ để cưa gái.
Quản Kiệt chính trực, miễn cưỡng trả lại tờ rơi, “Mình đã có CLB rồi.”
Nhân viên cũng không để ý lắm, sau đó lại đi phát tờ rơi cho các nữ sinh mới tới.
Quản Kiệt thở dài tiếc nuối, đang định gọi Trịnh Tự đi về thì lại thấy Trịnh Tự vốn không có hứng thú lại chen vào trong đám đông.
Quản Kiệt:?
Không ngờ ông là loại người như vậy đấy Trịnh Tự!
Ban đầu Trịnh Tự không hề muốn đi qua đó, bỗng dưng bị Quản Kiệt kéo đến chỗ nhóm nữ sinh thì hơi bực bội. Đang định bỏ đi, anh lại vô thức nhìn vào sâu trong đám đông.
Dáng người anh cao ráo, nổi bật giữa nhóm nữ sinh. Anh không cần kiễng chân lên đã thấy được nơi bị đám đông vây quanh.
Phía trước gian hàng có một khoảng trống bằng nửa hình tròn được dọn sạch, giữa khoảng trống có một nữ sinh cao gầy đang đứng. Nữ sinh mỉm cười, cầm cây quạt che nửa bên mặt trong tư thế nhàn hạ.
Từ nửa bên mặt lộ ra ngoài, có thể thấy nữ sinh đó trông cũng thanh tú, chẳng qua làn da hơi xỉn màu, trên gò má còn có những vết thâm nám. Hơn nữa, mắt của cô ấy còn là mắt một mí, khiến đôi mắt trông nhỏ đi.
Lúc Trịnh Tự nhìn sang, tình cờ nghe thấy một giọng nói quen thuộc, “Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ nhìn sang nửa bên mặt còn lại.”
Anh đang định đi tìm người vừa lên tiếng, nữ sinh đang biểu diễn đã đổi cây quạt sang che kín nửa mặt bên kia theo tiếng nói.
Trịnh Tự chỉ cảm thấy mình bị hoa mắt, cả người bị sốc.
Anh đã biết tại sao chỗ này lại có nhiều người đứng xem đến vậy.
Nửa bên mặt kia của nữ sinh hoàn toàn là một người khác!
Làn da vốn hơi xỉn màu đã trở nên trắng mịn không tì vết, gò má hơi ửng hồng, thần sắc đã tươi tắn hơn nhiều.
Nhưng điều kỳ diệu nhất vẫn là đôi mắt của cô ấy. Nếu Trịnh Tự không tận mắt chứng kiến, anh không thể nào tưởng tượng được đôi mắt của một nữ sinh lại có sự chênh lệch về kích cỡ đến vậy.
Mắt bên này chắc phải to gấp đôi bên kia nhỉ? Hay là gấp ba?
Hơn nữa còn biến thành mắt hai mí?!
Không biết có phải do ảo giác hay không, Trịnh Tự còn cảm thấy khuôn mặt của nữ sinh đó hình như khác hẳn so với bên kia.
Chẳng mấy chốc, anh đã biết đó không phải là ảo giác.
Giang Thu Thu: “Các bạn ơi, chúng ta cùng xem tổng thể khuôn mặt nhé.”
Theo lời nói của cô, nữ sinh đang biểu diễn bỏ cây quạt che mặt xuống. Cả khuôn mặt hoàn chỉnh lộ diện ngay trước mặt mọi người.
Khuôn mặt của cô ấy được chia thành hai bên rõ rệt theo chiều dọc. Một bên là mặt mộc, da bị xỉn màu, mắt một mí trông hơi nhỏ, đường nét khuôn mặt khá thô cứng.
Mà bên kia sau khi được trang điểm, làn da trắng lên, mắt hai mí to tròn, thậm chí đường nét khuôn mặt cũng trở nên mềm mại.
Đặt hai bên mặt hoàn toàn khác nhau cùng một chỗ có tác động rất lớn đến thị giác.
Trịnh Tự cảm thấy tim mình bị chấn động hơn bao giờ hết.
Anh đã thấy qua diện mạo của nữ sinh trước khi trang điểm và sau khi trang điểm, nhưng vẫn cảm thấy hình như không có sự khác biệt.
Cho đến lúc này, khi đặt dung mạo trước và sau khi trang điểm cạnh nhau để so sánh.
Anh mới nhận ra có lẽ trước đây mình bị mù.
Đây là một thế giới mà trai thẳng chưa từng trải qua.
Thì ra nữ sinh thật sự biết dùng thuật đổi mặt!
Giang Thu Thu đang chỉ đạo công việc, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Trịnh Tự cao hơn đám đông một cái đầu, thế là vẫy tay với anh, “Đàn anh.”
Trịnh Tự sực tỉnh, chậm rãi đi qua đám đông để đến bên cạnh cô, nhìn cô một lát rồi quay sang nhìn nữ sinh đang biểu diễn đó, khuôn mặt vô cùng ngỡ ngàng, “Mặt của bạn ấy…”
“Đó là trang điểm nửa mặt.” Giang Thu Thu chống nạnh đầy tự hào, “Mình trang điểm đó! Có phải rất đỉnh không?”
“Ừ, rất đỉnh.” Trịnh Tự nhìn cô, ánh mắt dần nảy sinh nghi ngờ, “Vậy khuôn mặt bây giờ của cậu là nguyên bản… hay là sau khi thay da đổi mặt?”
Giang Thu Thu:?
Thay da đổi mặt?
Lực sát thương vô thức của trai thẳng đúng là quá sức tưởng tượng!
Cô nổi quạu, “Cậu nghe thử xem lời nói của cậu có phải là tiếng người không?”
“Bởi vì…” Trịnh Tự tạm dừng, “Rất xinh.”
Phải nói rằng mặc dù Trịnh Tự là trai thẳng khắm lọ, nhưng lại luôn có khả năng thoát chết một cách khó hiểu.
Cơn giận của Giang Thu Thu lập tức biến mất sạch, thậm chí khá vui sướng, vì vậy cố tình đưa mặt lại gần cười với anh, “Hay là cậu sờ thử xem?”
Trịnh Tự lưỡng lự một lúc, sau đó duỗi ngón trỏ ra, từ từ và nhẹ nhàng chọt tay vào gò má của cô.
“Là mặt thật.”
Giang Thu Thu: “…”HẾT CHƯƠNG 22
Do số lượng đoàn hội quá nhiều, Văn phòng Đoàn Thanh niên trường yêu cầu mỗi đoàn hội phải duy trì số lượng thành viên nhất định, nếu không buộc phải giải tán, không được hoạt động dưới danh nghĩa đoàn hội chính thức.
Chính vì vậy, đối với tất cả đoàn hội, ngày hội tuyển thành viên mới cho đoàn hội hằng năm chẳng khác gì một cuộc chiến. Đối với các đoàn hội quy mô nhỏ, ít được quan tâm sẽ càng là một thử thách số phận.
Năm nay cũng vậy, đến ngày hội tuyển thành viên mới, trên con đường chính của khu sinh hoạt trong trường chật kín các gian hàng của đoàn hội, đủ các loại băng rôn quảng cáo, poster, bóng bay và standee* để câu khách.
*Standee: Một thuật ngữ dùng để chỉ chân dựng dùng để quảng bá thương hiệu, sản phẩm hoặc sự kiện.
Standee (hình minh họa)
Nhân viên của các đoàn hội cầm một xấp tờ rơi trên tay, nhiệt tình chặn lại các bạn học đi ngang qua, dốc sức giới thiệu những ưu điểm về đoàn hội của mình.
Giữa các đoàn hội có một cuộc cạnh tranh ngầm, bởi vì khi tham gia đoàn hội cần phải đóng hội phí. Đó cũng là nguồn kinh phí chính để chèo chống các hoạt động của đoàn hội.
Dưới tình hình chi phí sinh hoạt có hạn, bình thường các sinh viên chỉ chọn tham gia một hoặc hai đoàn hội cảm thấy có hứng thú. Do đó mới tồn tại mối quan hệ cạnh tranh rõ rệt giữa các đoàn hội.
Nếu không phải do nhà trường không cho phép, mọi người nhất định sẽ đi mượn loa và kèn của siêu thị khi có giảm giá khủng.
Tô San, Hà Chỉ Đinh và những thành viên đầu tiên của CLB Hers mới thành lập cũng đã chuẩn bị chu đáo, ôm xấp tờ rơi và đứng trước gian hàng hét to. Vừa có người dừng lại, họ liền nhào đến, cố gắng giới thiệu với đối phương.
Buổi sáng trôi qua, mọi người đều đã mệt mỏi, mồ hôi nhễ nhại.
Tranh thủ giờ nghỉ trưa, Tô San hỏi Hà Chỉ Đinh là người phụ trách thống kê, “Sao rồi, có bao nhiêu người đã đăng ký?”
“Tổng cộng có 48 người.” Hà Chỉ Đinh siết chặt tay và nói: “Nếu tiếp tục cố gắng, chúng ta sẽ đạt được mục tiêu ban đầu.”
Số lượng thành viên tối thiểu của mỗi đoàn hội mà Văn phòng Đoàn Thanh niên yêu cầu là 60 người.
“Haiz, hơi ít.” Tô San thở dài.
Mặc dù việc đáp ứng yêu cầu số lượng thành viên của trường không thành vấn đề, nhưng nếu số lượng quá ít, một số hoạt động trong kế hoạch sẽ rất khó thực hiện.
Chẳng hạn như bọn họ xin trường mở khóa học trang điểm cho 30 người trở lên được xem là trọng tâm của việc tuyên truyền. Mà dựa theo tỷ lệ tham gia hoạt động trước đây của các đoàn hội, số lượng thành viên tham gia vào mỗi lần thường chưa tới một phần ba tổng số.
Nói cách khác, dựa theo tình hình tuyển thành viên mới hiện tại, rất có thể đến lúc đó sẽ không thể bắt đầu khóa học.
Đối với đoàn hội mới cần tạo dựng danh tiếng gấp, bước khởi đầu này không lạc quan mấy.
“Hết cách rồi.” Hà Chỉ Đinh bĩu môi, “Mọi người đều không có niềm tin vào đoàn hội mới.”
Thật ra các hoạt động và nội dung khóa học mà CLB Hers mang đến rất có sức hấp dẫn với tân sinh viên. Nhưng mọi người vừa nghe nói là CLB mới thành lập lại nảy sinh đắn đo.
Một mặt là vì đoàn hội mới chưa có tài liệu tham khảo các hoạt động từng tổ chức, khó lấy được lòng tin của mọi người. Mặt khác là vì đoàn hội mới chưa có nền móng, mọi người cũng lo lắng lỡ như không đủ số lượng thành viên sẽ buộc phải giải tán gấp.
“Ơ kìa Tô San, cô thực sự đã thành lập CLB rồi à?” Có một giọng nói chua ngoa vang lên từ sau lưng.
Tô San nghe thấy vậy bèn trợn ngược mắt, quay đầu lại hỏi: “Cô đến đây làm gì?”
Nữ sinh đứng đối diện cô có vóc dáng cao gầy, xinh đẹp rạng ngời, vô cùng cuốn hút. Cô ta tên là Ngô Tuệ Á, là sinh viên khoa Nghệ thuật của Đại học Văn Hải Châu Xuyên – một trường đại học khác thuộc khu đô thị đại học, cũng là kẻ thù không đội trời chung của Tô San.
Khoa Nghệ thuật của Đại học Châu Xuyên và Đại học Văn Hải nổi tiếng là đối thủ truyền kiếp. Hai bên luôn cạnh tranh trong việc tuyển thành viên, các cuộc thi nghệ thuật và việc làm cho sinh viên. Hằng ngày, các sinh viên đều cà khịa nhau trên diễn đàn Công đoàn Đại học Châu Xuyên.
Tô San và Ngô Tuệ Á là sinh viên xuất sắc của khoa, nhiều lần chạm trán nhau trong các cuộc thi. Bọn họ đều rất chướng mắt với đối phương, âm thầm phân chia cao thấp với nhau.
Lúc này Ngô Tuệ Á lại xuất hiện ở đây, nghĩ cũng biết sẽ không thể nào đến để cổ vũ.
Quả nhiên, vẻ mặt của Ngô Tuệ Á như đang xem trò vui, “Nghe nói CLB Hers mà cô bắt chước trường chúng tôi thành lập cuối cùng đã được phê duyệt, vì vậy tôi cố tình đến xem thử…”
Cô ta nhìn lướt qua standee quảng bá trước gian hàng rồi nhíu mày, “Ô kìa, hoạt động cũng rất phong phú đấy, làm y chang CLB của chúng tôi luôn.”
Khoa Nghệ thuật của Đại học Văn Hải đã thành lập một CLB Hải Nghệ, chuyên bồi dưỡng sở thích và tài năng cho nữ sinh từ mấy năm trước. Số lượng nữ sinh của trường họ chiếm ưu thế, nên CLB hoạt động khá tốt.
Ngô Tuệ Á chính là hội trưởng của CLB Hải Nghệ năm nay. Nghe nói Tô San cũng xin trường thành lập một CLB nữ sinh, hiển nhiên cô ta phải chạy đến dò la tình hình trước.
Dù sao cuộc cạnh tranh của kẻ thù truyền kiếp đều thể hiện trên mọi phương diện.
Nếu may mắn còn có thể giậu đổ bìm leo.
“Sao nè? Đó là sáng kiến của Hải Nghệ mấy người hả?” Tô San trợn ngược mắt lên trời, mỉa móc lại không hề thua kém, “Cô nên đi đăng ký độc quyền với Công đoàn Đại học Châu Xuyên đi. Tốt hơn hết là cấm các trường khác không được thành lập đoàn hội cho nữ sinh.”
Ngô Tuệ Á đã quen với kiểu nói kháy của Tô San, nghe thấy vậy cũng không tức giận, thậm chí còn cười tít mắt nói: “Làm gì có, tôi đang quan tâm đến cô mà? Cô đã tuyển được bao nhiêu người rồi?”
Cô ta vừa nói, vừa ló đầu xem thử bảng đăng ký trên bàn. Hà Chỉ Đinh nhanh tay rút bảng đăng ký về, nhưng đã quá muộn.
Ngô Tuệ Á cười phá lên, cố tình tặc lưỡi khoa trương, nói: “Sao chỉ có nhiêu đó thôi vậy? CLB mới thành lập nhưng vẫn có yêu cầu về số lượng thành viên. Mấy người mà như vậy, có khi nào lát nữa sẽ giải tán ngay tại chỗ không?”
Sắc mặt của Tô San đen sì, cô muốn ăn miếng trả miếng giống như mọi khi. Nhưng vừa nghĩ đến tình hình tuyển thành viên mới, cô lại cảm thấy thiếu tự tin.
Đây là lần đầu tiên Ngô Tuệ Á thấy Tô San á khẩu, tâm trạng bỗng trở nên rất tốt, chớp lấy cơ hội hiếm có để thừa nước đục thả câu, “Ôi dào, nếu sớm biết như vậy, cô nên đến học hỏi kinh nghiệm từ tôi. Năm nay CLB Hải Nghệ chúng tôi đã tuyển được gần ba trăm thành viên mới, dư xăng để làm giáo viên cho cô ở phương diện này…”
Tô San tức giận đến mức đầu sắp bốc khói. Hà Chỉ Đinh và các nhân viên khác cũng kìm nén đến nỗi hai má phồng lên. Các cô đều là sinh viên khoa Nghệ thuật, có mối thù truyền kiếp với Hải Nghệ. Bị Ngô Tuệ Á chế giễu ngay trước mặt, trong lòng ai nấy đều không chịu nổi. Thế nhưng sự thật phơi bày ra trước mắt khiến các cô không thể nào phản bác.
Ngô Tuệ Á đang nói hăng say thì có hai nữ sinh đi cùng nhau dừng lại trước gian hàng, tò mò nhìn xung quanh, “Úi, CLB này có khóa học trang điểm và nghi thức kìa.”
Hai bạn đó đều đang trang điểm, hiển nhiên rất có hứng thú với lĩnh vực này.
Tô San vội vàng chào đón, đưa tờ rơi đang cầm cho các bạn ấy, “Bạn học, chúng mình là CLB Hers, chào mừng bạn đến tìm hiểu. Mỗi tháng chúng mình sẽ mang đến khóa học hình tượng trang điểm, nghi thức giao tiếp, các hoạt động định kỳ cho thành viên của chúng mình…”
“CLB Hers?” Một nữ sinh có khuôn mặt bầu bĩnh có vẻ nghi ngờ sau khi nghe xong, “Tên lạ thế, hình như trước đây chưa từng nghe qua…”
Nữ sinh kia xem thử tờ rơi, cau mày nói: “Là CLB vừa mới thành lập năm nay…”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, mỉm cười ăn ý với Tô San, “Chị à, tụi em sẽ suy nghĩ thêm.”
Sắc mặt của Tô San trở nên ảm đạm. Bình thường nếu nói như vậy, trên thực tế họ sẽ không tham gia CLB đâu. Cô đang định thuyết phục lần nữa thì nghe thấy Ngô Tuệ Á bên cạnh bật cười khanh khách, nhìn hai nữ sinh đó và nói: “Ơ kìa, các em tham gia đi, nếu không CLB này sẽ phải giải tán đó.”
Hai nữ sinh đó vốn đang do dự, nghe Ngô Tuệ Á nói vậy bèn vội vàng xua tay, “Thôi ạ, tụi em sẽ suy nghĩ lại…”
Sợ như thế vẫn chưa đủ, Ngô Tuệ Á cố tình làm động tác rút ví ra một cách khoa trương, “Như vầy đi, chị sẽ đóng hội phí giúp tụi em…”
Cô ta vừa nói, vừa nhướng mày đắc ý với Tô San, “Coi như chị góp chút công sức cho sự nghiệp của bạn cũ.”
Tô San tức điên đến nỗi phổi sắp nổ tung, hét lên: “Ngô Tuệ Á, cô đủ rồi đó!”
Hai nữ sinh cũng cảm thấy khó chịu, từ chối lần nữa, “Thôi bỏ đi, tụi em không muốn tham gia đâu…”
“Đừng mà. Nếu có người hỗ trợ hội phí, không tham gia sẽ uổng phí đó!” Ngay lúc hai bạn nữ sinh định bỏ chạy, đột nhiên ở gần đó vang lên một giọng nữ trong trẻo.
“Thu Thu, bạn tan làm rồi!” Hà Chỉ Đinh lập tức hớn hở chạy tới nắm lấy cánh tay của cô ấy, “Bạn ăn cơm chưa?”
“Mình ăn rồi.” Giang Thu Thu mỉm cười với cô ấy.
Ngày hội tuyển thành viên mới diễn ra vào cuối tuần. Vì nhất thời tham gia CLB Hers, Giang Thu Thu chưa kịp cân đối thời gian với dì Trần, vì vậy sáng nay vẫn phải đi làm thêm, vừa mới tan ca đã lập tức chạy đến đây.
Không ngờ vừa tới lại gặp phải tình cảnh này.
“Cưng là ai?” Ngô Tuệ Á vô cùng khó chịu khi vở kịch hay bị cắt ngang, nhìn Giang Thu Thu với ánh mắt không thiện cảm.
Giang Thu Thu không trả lời chị ta, chỉ mỉm cười nhìn hai nữ sinh kia và nói: “Bạn học, phúc lợi cho thành viên của CLB tụi mình rất tốt, hơn nữa rất thiết thực, một khi tham gia sẽ không hối hận.”
Hai nữ sinh đó đã lời nói của Ngô Tuệ Á dọa sợ, nghe thấy vậy cũng hơi xiêu lòng, nhưng vẫn giả vờ muốn bỏ đi, “Hay là thôi đi.”
Ngô Tuệ Á cũng khoanh tay trước ngực, chế nhạo, “CLB nào cũng nói như vậy, nhưng mà có thiết thực hay không không phải chỉ nói suông. Mấy người có ví dụ nào để tham khảo không?…”
Câu nói này rõ ràng là bắt nạt đoàn hội mới chưa có lịch sử.
Tô San đang định chửi Ngô Tuệ Á, thế nhưng Giang Thu Thu không hề bị ảnh hưởng, chỉ cười tít mắt nhìn nữ sinh có khuôn mặt bầu bĩnh kia, nói: “Bạn học, hay là để mình chỉnh lại lớp trang điểm cho bạn nhé?”
Hai nữ sinh đó vốn đang định rời đi, nghe vậy liền dừng lại. Nữ sinh mặt tròn khó hiểu hỏi: “Chỉnh lại lớp trang điểm là sao?”
“Bạn mới bắt đầu học trang điểm đúng không?” Giang Thu Thu quan sát gương mặt của cô ấy và hỏi.
Nữ sinh gật đầu theo bản năng, “Rất rõ ràng lắm sao?”
“Lớp trang điểm hiện tại của bạn rất cơ bản, chỉ là đánh một lớp kem nền và phấn má hồng, lông mày cũng chỉ là tô màu đậm hơn.” Giang Thu Thu lần lượt chỉ ra các vấn đề khi trang điểm của cô ấy, “Như vậy sẽ không thể đạt được hiệu quả tốt khoe xấu che của lớp trang điểm. Hơn nữa còn trông trắng rất giả tạo, lớp trang điểm rất nặng nề.”
Mọi người đều nhìn vào gương mặt của cô ấy theo lời cô nói. Thật đúng là vậy, mặc dù nữ sinh đó đã trang điểm, nhưng vẫn chưa đạt hiệu quả xinh đẹp cho lắm. Ngược lại do đánh lớp kem nền quá dày, cả khuôn mặt trông trắng rất giả trân.
Là trai thẳng cũng có thể nhìn ra được lớp phấn phủ dày cộm.
Thật ra đó là kiểu trang điểm điển hình của người mới học. Nhiều nữ sinh vừa mới học trang điểm chưa nắm rõ kỹ năng, chỉ biết đánh phấn lên mặt, cũng vì tham lam mà vô tình đánh quá dày. Kết quả cuối cùng thường cho ra một “khuôn mặt trắng bệch” như thế này.
Nữ sinh mặt tròn bị nói như vậy mới ý thức được, thì ra các vấn đề khi trang điểm của mình lại rõ ràng đến vậy. Mặt của cô ấy bỗng chốc nóng bừng lên, vội vàng ngại ngùng cúi đầu xuống.
Giang Thu Thu thấy vậy cười nói: “Đừng lo lắng, bây giờ mình sẽ chỉnh lại giúp bạn.”
Cô nhìn sang Hà Chỉ Đinh, “Bạn có mang theo đồ trang điểm không?”
“Có có.” Hà Chỉ Đinh vội vàng gật đầu. Ở những nơi mang tính chiến đấu như thế này, cô nàng tinh tế không thể không mang theo vũ khí.
Giang Thu Thu bảo nữ sinh đó ngồi xuống, xoa hai tay, “Trước tiên mình sẽ chỉnh lại nửa gương mặt của bạn, để bạn có thể so sánh nhé.”
Tốc độ của cô rất nhanh, mọi người chỉ thấy cô liên tục cầm đồ trang điểm lên và bỏ xuống, thay đổi đủ loại cọ khác nhau, đánh từng cái một lên nửa gương mặt của nữ sinh rất nhanh chóng. Chỉ trong chốc lát, cô bỏ cọ xuống, cầm gương nhỏ tiện dụng của Hà Chỉ Đinh lên và giơ đến trước mặt cô gái đó, “Bạn xem thử hiệu quả của bên này trước đi.”
Theo chuyển động tay của Giang Thu Thu, nhóm người vây quanh cũng đã thấy rõ tình trạng khuôn mặt của cô gái.
Người bạn của cô gái đó hét lên đầu tiên: “Trời đất, khuôn mặt của cậu đã thon gọn hẳn ra!”
Những người khác cũng rối rít tỏ vẻ kinh ngạc, đồng thanh hét toáng lên.
Giang Thu Thu chỉ chỉnh lại lớp trang điểm của nửa bên mặt cho nữ sinh trước. Dưới sự so sánh với nửa bên mặt ban đầu mà cô ấy tự trang điểm, sự khác biệt giữa hai bên hiện ra rất rõ rệt, có tác động rất lớn đến thị giác.
Nửa bên mặt mà nữ sinh tự trang điểm hơi tròn, lớp trang điểm cũng trắng rất giả tạo.
Mà nửa bên kia được Giang Thu Thu chỉnh lại không những trông tự nhiên hơn, thậm chí hình dạng khuôn mặt cũng đã thay đổi.
Khuôn mặt bầu bĩnh cuối cùng đã biến thành khuôn mặt trái xoan!
Tiếng hét của các cô gái đã thu hút một số sinh viên đi ngang qua. Mọi người nhao nhao nhìn vào với vẻ tò mò, sau đó bị sốc trước lớp trang điểm hoàn toàn khác nhau giữa hai bên mặt của nữ sinh. Từng người một bắt đầu dừng lại hóng hớt và thì thầm bàn tán.
“Woa, đó là hiệu quả khi trang điểm à?”
“Hai bên mặt hoàn toàn khác nhau, đỉnh của chóp!”
“Jack, thật là vi diệu*!”
*Câu nói này xuất phát từ một chương trình truyền hình chào hàng sản phẩm. Người dẫn chương trình tên là Jack, lời thoại kinh điển là “Sản phẩm này thật là vi diệu!”.
“Nè, đừng nhân cơ hội này mà dùng cái trend tào lao đó!”
Bản thân nữ sinh được chỉnh lại lớp trang điểm cũng rất ngạc nhiên, nhìn Giang Thu Thu bằng ánh mắt ngập tràn khao khát học hỏi, “Tuyệt quá đi. Nửa bên mặt của mình đã thon gọn hơn rồi nè, bạn làm sao vậy?”
Mặc dù khuôn mặt bầu bĩnh ban đầu của cô trông vẫn dễ thương, nhưng rất dễ lộ ra mặt to, vấn đề này luôn khiến cô phiền não. Không ngờ Giang Thu Thu chỉ chỉnh lại lớp trang điểm một chút lại làm cả khuôn mặt trông khác hẳn.
“Đó là hiệu quả đạt được nhờ chỉnh sửa lại đường nét.” Giang Thu Thu cầm mấy hộp đồ trang điểm mà mình vừa dùng lên, kiên nhẫn giải thích từng cái cho cô ấy: “Bí quyết cũng không khó lắm, chỉ cần dùng kem che khuyết điểm khác màu, đánh phấn bắt sáng theo chiều dọc trên mặt là được…”
“Đầu tiên hãy dùng kem che khuyết điểm màu sáng, thoa kem theo hình tam giác ngược hơi dài ở ba vị trí trán, cằm và giữa mặt. Bạn cần chú ý vùng má nhé, trước hết phải lấy đuôi lông mày và đỉnh cằm làm hai điểm để mô phỏng một đường thẳng. Hình tam giác cần phải vẽ trong đường này, nếu không khuôn mặt trông sẽ to hơn…” Giang Thu Thu vừa nói, vừa bắt đầu chỉnh lại nửa mặt bên kia của nữ sinh, lần này vừa trang điểm vừa giải thích với mọi người.
“Sau đó dùng kem che khuyết điểm màu tối thoa một đường từ thái dương đến đỉnh cằm… Cuối cùng dùng bông mút tán đều kem che khuyết điểm, loại bỏ đường ranh giới, chú ý không được làm hỏng hình tam giác ngược…”
Theo lời giải thích và động tác của Giang Thu Thu, hiệu quả trang điểm nửa mặt bên kia của nữ sinh cũng dần dần hiện ra, hòa hợp với nửa mặt bên kia đã được chỉnh lại.
Ngày càng có nhiều người tò mò đứng lại quan sát.
Đợi đến khi Giang Thu Thu bỏ dụng cụ trên tay xuống, xung quanh đã chật cứng các nữ sinh. Mọi người đều đồng loạt thốt lên kinh ngạc.
Tất cả đều cảm thấy nữ sinh đó khác hẳn với ban đầu. Khuôn mặt tròn trịa có chút thịt đã nhỏ đi, hiện ra hiệu quả của khuôn mặt trái xoan. Xương lông mày và sống mũi có vẻ đã thẳng hơn, đường nét khuôn mặt đã rõ rệt hơn.
Cả người bỗng trở nên rạng ngời hơn.
“Quá xinh! Chỉnh sửa quá đỉnh!” Người bạn của cô ấy kích động đến mức nhảy dựng lên, nhìn Giang Thu Thu bằng đôi mắt sáng lấp lánh, “Còn mình thì sao, lớp trang điểm của mình có thể chỉnh sửa để đạt được hiệu quả này không?”
“Hình dáng khuôn mặt khác nhau sẽ cho ra hiệu quả khác nhau, nhưng mà vẫn có thể chỉnh lại để trông xinh đẹp hơn.” Giang Thu Thu cười hỏi: “Sao nè, bạn có muốn tham gia CLB Hers của tụi mình không?”
Hà Chỉ Đinh vội vàng chỉ vào Giang Thu Thu, tranh thủ quảng cáo, “Bạn ấy chính là một trong những giáo viên của khóa học trang điểm của CLB tụi mình. Nếu tham gia CLB tụi mình sẽ được nghe bạn ấy giảng bài đó!”
“Mình muốn tham gia!” Hai nữ sinh đó đồng thanh đáp lại.
Các nữ sinh khác đứng hóng hớt cũng thốt lên quá ảo diệu, rối rít nhờ các nhân viên tư vấn về CLB.
Gian hàng bỗng chốc trở nên sôi nổi.
Ngô Tuệ Á vốn đang đợi chế giễu, không ngờ toàn bộ tình hình đã thay đổi chỉ trong nháy mắt, nhất thời buồn bực đến nỗi phồng má lên.
Ngay lúc này, Giang Thu Thu ló đầu ra khỏi đám đông, chỉ vào hai nữ sinh đang điền đơn đăng ký, cười tít mắt nói với chị ta: “Chị ơi, chẳng phải lúc nãy chị nói sẽ đóng hội phí cho các bạn ấy sao?”
Ngô Tuệ Á: “…”
Đợi sau khi đám đông giải tán, Hà Chỉ Đinh cầm đơn đăng ký lên, vui sướng hét lên: “Hội trưởng, tổng cộng có 86 người đăng ký!”
Như vậy, CLB Hers không chỉ đạt được số lượng thành viên tối thiểu theo yêu cầu của Văn phòng Đoàn Thanh niên trường. Chỉ cần tăng cường quảng bá, việc triển khai một số hoạt động cơ bản sẽ không thành vấn đề.
Tô San nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng giãn chân mày ra.
Không ngờ Giang Thu Thu mới đến đây chưa đầy một tiếng, hiệu quả của việc chỉnh lại lớp trang điểm do một tay em ấy làm lại có tác dụng hơn nhóm người các cô bận rộn cả buổi sáng.
Cô nhìn sang Giang Thu Thu, cảm kích nói: “Thu Thu, lần này may mà có em.”
“Làm gì có, cũng là do hoạt động của CLB chúng ta có sức hấp dẫn mới đúng.” Giang Thu Thu đáp lại.
Những nhân viên khác cũng rất vui mừng, chúc mừng nhau, “Tốt quá rồi. Cuối cùng CLB của chúng ta tuyển thành viên mới đã thành công!”
“Buổi tối chúng ta đi ăn mừng đi!”
Các cô ấy phấn khích là điều hoàn toàn chính đáng. Đại học Châu Xuyên có rất nhiều đoàn hội, một số CLB kém nổi với quy mô nhỏ cũng chỉ có thể tuyển được hai đến ba chục người mỗi năm. Phải cộng lại tất cả thành viên của bốn năm, từ năm nhất đến năm tư mới có thể gom đủ số lượng thành viên theo yêu cầu của Văn phòng Đoàn Thanh niên.
CLB Hers là một đoàn hội mới chưa có nền móng, trong nửa ngày đã tuyển được hơn 80 người. Thành tích này cũng coi như là một kết quả tốt nếu so sánh với các đoàn hội tầm trung lớn mạnh.
Mọi người đều rất phấn khích. Ngô Tuệ Á lại không vui vì phải móc tiền đóng hội phí cho hai đàn em, cuối cùng chớp được cơ hội, khoanh tay trước ngực, giọng điệu chua ngoa, “Tôi còn tưởng là tuyển được bao nhiêu người, hóa ra chỉ có chút xíu, chỉ là con số lẻ của Hải Nghệ chúng tôi mà thôi.”
“Sao chị có thể so sánh như vậy?” Hà Chỉ Đinh bị tạt một gáo nước lạnh lên đầu, thở phì phò và nói: “Hải Nghệ đã thành lập được bao nhiêu năm, chị không biết ngượng mà còn đi so sánh với tụi em!”
“Hơ ~” Ngô Tuệ Á đắc ý nói: “Năm đầu tiên tụi chị thành lập cũng tuyển được gần 200 người đấy.”
Tô San bỗng trợn ngược mắt, “Trường các cô có bao nhiêu nữ sinh, trường chúng tôi có bao nhiêu nữ sinh!”
Đại học Châu Xuyên là trường đại học tổng hợp, hơn nữa còn thiên về khoa học tự nhiên, tỷ lệ nữ sinh trong trường không cao. Còn Đại học Văn Hải là trường đại học khoa học xã hội điển hình, số lượng nữ sinh gần gấp đôi so với Đại học Châu Xuyên. Xét từ khía cạnh này, nền tảng đối tượng của hai CLB đã có một sự chênh lệch rất lớn.
Cũng chính vì sự khác biệt này, Đại học Văn Hải hỗ trợ quảng bá rất nhiều cho CLB Hải Nghệ khi mới thành lập, khiến CLB Hải Nghệ chiếm được lợi thế tuyệt đối, đồng thời tuyển được một số lượng lớn thành viên trong năm đầu thành lập.
Mà Đại học Châu Xuyên có rất nhiều đoàn hội, trong đó có không ít đoàn hội ỷ mạnh hiếp yếu. Nhà trường không thể quá thiên vị cho bất kỳ đoàn hội nào. Vì vậy việc tuyển thành viên mới cho CLB Hers hầu như đều dựa vào chính mình.
Nhưng Ngô Tuệ Á đâu thèm quan tâm đến chuyện đó. Ý nghĩa của kẻ thù không đội trời chung là chỉ cần có cơ hội, dù chiến thắng không vẻ vang cũng phải tàn bạo giẫm đạp đối thủ.
Cô ta làm màu vén lọn tóc gợn sóng của mình, lạnh lùng nói: “Số lượng thành viên là nền móng để tổ chức hoạt động mà. Các cô chỉ có nhiêu đó người, cùng lắm chỉ có thể tổ chức giao lưu kết bạn, lên lớp giảng dạy. Nếu cứ tiếp tục như vậy, mấy cô phải mất bao lâu nữa mới có thể tổ chức các hoạt động lớn, chẳng hạn như cuộc thi tài năng cho nữ sinh giống như Hải Nghệ chúng tôi đây?”
Với sự hỗ trợ của nhà trường, kể từ năm thứ hai thành lập, hằng năm CLB Hải Nghệ đều tổ chức cuộc thi tài năng dành cho toàn bộ nữ sinh của Đại học Văn Hải. Nhiều năm qua, bọn họ tổ chức rất cuồng nhiệt, cũng coi như có chút tiếng tăm tại các trường đại học.
“Không làm phiền cô hao tâm tổn trí!” Tô San cũng thuần thục thổi nhẹ tóc mái của mình, tỏ vẻ mất kiên nhẫn, “Cô có thể lượn đi nhanh không? Về trường của cô đi.”
“Tôi không muốn đấy.” Ngô Tuệ Á dứt khoát đặt mông xuống ghế ở gian hàng của bọn họ, “Khu đô thị đại học mở cửa tự do, tôi muốn ở lại đâu thì kệ tôi.”
Cô ta lấy tay tự quạt mát cho mình, “Tôi muốn xem thử cuối cùng mấy người có thể tuyển được bao nhiêu người.”
Tô San, “Đồ mông to, cô biến mau!”
Ngô Tuệ Á bình tĩnh phản công, “Đồ mụ mặt vuông! Mụ có ngon thì dịch chuyển tôi đi!”
Nhân viên bên cạnh: “…”
Giang Thu Thu: “…”
Một em gái đã quen với phương thức chiến đấu của hai người họ đã vỗ trán, rơm rớm nước mắt, “Lại bắt đầu rồi!”
Giang Thu Thu cũng cạn lời, chẳng muốn xen vào chuyện ân oán giữa con gái, chỉ nhìn vào bảng đăng ký rồi nghĩ ngợi, “Cơ mà số lượng thành viên vẫn chưa đủ.”
Các CLB mới cần phải tổ chức một số hoạt động có sức ảnh hưởng để khuếch trương danh tiếng trong thời gian đầu. Như Ngô Tuệ Á nói, số lượng thành viên hiện tại chỉ đủ để mở lớp dạy trang điểm, muốn tổ chức các hoạt động lớn vẫn chưa đủ.
“Mình thấy cũng ổn mà.” Hà Chỉ Đinh đã cảm thấy rất hài lòng, dù gì chỉ là bước khởi đầu.
Ngoài ra cũng là vì hầu hết các đoàn hội tuyển thành viên mới đều tập trung vào buổi sáng. Sinh viên nào muốn tham gia đều sẽ đến đăng ký vào sáng sớm. Mặc dù có một số người đến vào buổi chiều, nhưng chỉ lác đác vài người, không thể nào quá đông.
Lúc nãy may mà có Giang Thu Thu ra tay, nếu không các cô còn phải đau đầu nữa cơ.
Hà Chỉ Đinh nói: “Chỉ có thể đợi năm sau tiếp tục cố gắng thôi.”
Giang Thu Thu nhìn tân sinh viên đi tới đi lui trên đường. Thật ra vẫn còn khá nhiều người, chẳng qua hầu hết mọi người đã đăng ký tham gia đoàn hội mà mình yêu thích. Hiện giờ bọn họ chỉ đang đi dạo một vòng, cảm nhận về văn hóa đoàn hội, khả năng chi tiền lần nữa rất thấp.
Giang Thu Thu vỗ tay một cái, “Mình có một cách có thể thử xem sao.”
Nghe thấy vậy, Tô San và Ngô Tuệ Á đang cãi nhau chí chóe đều quay sang nhìn. Tiếng chuông báo động khó hiểu bỗng reo lên trong lòng, Ngô Tuệ Á từ từ đứng dậy, “Cưng lại muốn làm gì?”
Giang Thu Thu bày ra khuôn mặt cực ngầu, “Đương nhiên là làm công chuyện rồi.”
Trịnh Tự và Quản Kiệt đi về khu sinh hoạt sau khi chơi bóng rổ xong.
Trên đường đi, Quản Kiệt tặc lưỡi nói: “Trịnh Tự, bây giờ ông mới đến chỗ tuyển thành viên mới đã hơi trễ rồi. Ông không biết buổi sáng sôi nổi như thế nào đâu, khắp nơi đều là gái xinh của các khoa.”
Cậu ta vừa nói, vừa dùng cánh tay mô phỏng đường gợn sóng.
Trịnh Tự tỏ vẻ thờ ơ, “Không muốn chen lấn.”
Quản Kiệt cười hì hì, bất chợt phấn khích, “Tôi đã bỏ ra 120 tệ để tham gia ba CLB có nhiều gái xinh nhất. Tin chắc không lâu sau, tôi sẽ thành công có bạn gái!”
Trịnh Tự: “…”
Quản Kiệt đúng là tên nam sinh vô sỉ.
“Còn ông, ông định tham gia CLB gì?” Quản Kiệt hỏi.
Trịnh Tự: “Đấu kiếm.”
Quản Kiệt đợi một hồi, thấy cậu ấy không nói gì thêm mới tò mò truy hỏi: “Còn gì nữa không?”
Trịnh Tự: “Không.”
Quản Kiệt “Ủa” lên, “Ông không tham gia CLB Tài chính sao?”
Trịnh Tự khó hiểu, “Tại sao phải tham gia CLB Tài chính?”
“Hầu hết mọi người trong ngành chúng ta đều tham gia mà.” Quản Kiệt nói: “Hội trưởng lại là Hải Minh Sinh nữa. Tôi nghe CLB giới thiệu năm nay Hải Minh Sinh sẽ tổ chức một buổi tọa đàm giao lưu với các thành viên. Rất nhiều người đã đăng ký tham gia.”
Trịnh Tự lời ít ý nhiều, “Không rảnh.”
“Haiz, mọi người đều học cùng lớp, thật sự không hiểu tại sao mỗi ngày ông đều bận rộn như vậy.” Quản Kiệt xỉa xói, “Vậy ông tự đi đăng ký đi. Bây giờ bên chỗ tuyển thành viên mới chắc chẳng có gì hay ho.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến đường chính của khu sinh hoạt. Đúng như Quản Kiệt nói, lúc này đường chính đã không còn nhộn nhịp như buổi sáng, trước gian hàng của các đoàn hội chỉ có lác đác vài người. Một số gian hàng của đoàn hội nhỏ còn chẳng thấy nhân viên đâu.
“Gian hàng của CLB đấu kiếm ở ngã tư bên kia.” Quản Kiệt chỉ đường cho Trịnh Tự, sau đó nói: “Tôi đi về tắm trước.”
Trịnh Tự: “Ừ.”
Vừa dứt lời, bước chân của hai người đồng thời dừng lại.
Ở phía trước cách bọn họ không xa, có một hàng dài trước một gian hàng, liếc sơ có khoảng hơn 20 người. Trên tay mỗi người đều cầm tờ rơi và đơn đăng ký, hơn nữa còn cúi đầu hỏi nhau gì đó.
“Đơn này phải điền như thế nào vậy? Chỗ này có cần phải điền khoa không? Hay là điền chuyên ngành là được rồi?”
“Khi nào khóa học bắt đầu vậy?”
“Úi trời, có một khung giờ của khóa học trùng với lớp tự chọn của mình rồi.”
Có vẻ như dãy hàng đó đang đợi đăng ký tham gia CLB.
Nhìn qua dãy hàng đó mới phát hiện trước gian hàng còn đông nghịt người hơn. Từng cái đầu đang ló vào như đang nhìn gì đó.
Các nhân viên vừa phát tờ rơi cho mọi người, vừa trả lời thắc mắc của từng người.
“Lớp học trang điểm và nghi thức của chúng mình được tổ chức hai tuần một lần. Vì vậy nếu muốn đi học, bạn nhất định phải nhín chút thời gian đến trình diện nhé.”
“Lớp học khiêu vũ là hai lần một tuần, nhưng sẽ yêu cầu tần suất trình diện của thành viên.”
“Ngoài các khóa học dành cho thành viên, chúng mình còn lên kế hoạch tổ chức một số hoạt động… Đến lúc đó sẽ gửi tin nhắn thông báo cho mọi người.”
Có người còn gọi điện thoại cho bạn mình, “… Bà mau tới chỗ tuyển thành viên mới của đoàn hội đi, có một CLB dạy học trang điểm và tài năng nè… Không hề điêu, giáo viên của họ là bạn học của chúng ta, vô cùng chuyên nghiệp. Bà đến sẽ biết ngay, thề luôn.”
Quả thật trước gian hàng có rất nhiều người, gần như chặn hết một nửa đường chính, hoàn toàn trái ngược với các gian hàng xung quanh đã đìu hiu.
Quản Kiệt bị sốc toàn tập, ôm ngực thốt lên kinh ngạc và không thể tin nổi, “Đó là CLB gì vậy? Sao lại có nhiều nữ sinh đến vậy!”
Trước gian hàng đó không chỉ có nhiều người vây quanh, nhìn kỹ lại thì tất cả đều là nữ sinh.
Quản Kiệt nảy sinh nghi ngờ sâu sắc với năng lực tình báo của mình, “Tôi không tin! Tôi không thể nào bỏ qua một CLB như vậy!”
Trịnh Tự không khỏi liếc nhìn cậu ta, “…”
“Đi đi đi, đi xem thử là chuyện gì.” Quản Kiệt lập tức quên mất chuyện mình phải về ký túc xá trước, kéo Trịnh Tự chạy đến chỗ đám đông bên đó.
Trịnh Tự còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo đến trước gian hàng.
“Bạn học, đây là CLB gì vậy? Sao có nhiều người thế?” Quản Kiệt đến gần một bạn nhân viên và hỏi.
“Chúng mình là CLB Hers.” Bạn nhân viên cười tít mắt, đưa một tờ rơi cho Quản Kiệt, “Các hoạt động của CLB chúng mình chủ yếu hướng đến nữ sinh. Nhưng nếu các nam sinh muốn tham gia, chúng mình vẫn chào đón.”
Tuy CLB Hers là dành cho nữ sinh, nhưng vị thế và nội dung hoạt động của đoàn hội sẽ quyết định tất cả. Trên thực tế, đối tượng tuyển thành viên mới mà các đoàn hội nhắm tới là tất cả sinh viên trong trường. Nói cách khác, nếu nam sinh đồng ý cũng có thể tham gia CLB Hers.
Nhưng đến hiện tại, mặc dù có không ít nam sinh bị đám đông thu hút giống như Quản Kiệt, nhưng vẫn chẳng có ai tham gia.
Quản Kiệt nhận lấy tờ rơi và xem thử, “Lớp học trang điểm, lớp học nghi thức, lớp học khiêu vũ…”
Quản Kiệt: “…”
Mặc dù cậu là nam sinh vô sỉ, nhưng vẫn chưa mặt dày đến mức đến lớp học làm đẹp và khiêu vũ để cưa gái.
Quản Kiệt chính trực, miễn cưỡng trả lại tờ rơi, “Mình đã có CLB rồi.”
Nhân viên cũng không để ý lắm, sau đó lại đi phát tờ rơi cho các nữ sinh mới tới.
Quản Kiệt thở dài tiếc nuối, đang định gọi Trịnh Tự đi về thì lại thấy Trịnh Tự vốn không có hứng thú lại chen vào trong đám đông.
Quản Kiệt:?
Không ngờ ông là loại người như vậy đấy Trịnh Tự!
Ban đầu Trịnh Tự không hề muốn đi qua đó, bỗng dưng bị Quản Kiệt kéo đến chỗ nhóm nữ sinh thì hơi bực bội. Đang định bỏ đi, anh lại vô thức nhìn vào sâu trong đám đông.
Dáng người anh cao ráo, nổi bật giữa nhóm nữ sinh. Anh không cần kiễng chân lên đã thấy được nơi bị đám đông vây quanh.
Phía trước gian hàng có một khoảng trống bằng nửa hình tròn được dọn sạch, giữa khoảng trống có một nữ sinh cao gầy đang đứng. Nữ sinh mỉm cười, cầm cây quạt che nửa bên mặt trong tư thế nhàn hạ.
Từ nửa bên mặt lộ ra ngoài, có thể thấy nữ sinh đó trông cũng thanh tú, chẳng qua làn da hơi xỉn màu, trên gò má còn có những vết thâm nám. Hơn nữa, mắt của cô ấy còn là mắt một mí, khiến đôi mắt trông nhỏ đi.
Lúc Trịnh Tự nhìn sang, tình cờ nghe thấy một giọng nói quen thuộc, “Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ nhìn sang nửa bên mặt còn lại.”
Anh đang định đi tìm người vừa lên tiếng, nữ sinh đang biểu diễn đã đổi cây quạt sang che kín nửa mặt bên kia theo tiếng nói.
Trịnh Tự chỉ cảm thấy mình bị hoa mắt, cả người bị sốc.
Anh đã biết tại sao chỗ này lại có nhiều người đứng xem đến vậy.
Nửa bên mặt kia của nữ sinh hoàn toàn là một người khác!
Làn da vốn hơi xỉn màu đã trở nên trắng mịn không tì vết, gò má hơi ửng hồng, thần sắc đã tươi tắn hơn nhiều.
Nhưng điều kỳ diệu nhất vẫn là đôi mắt của cô ấy. Nếu Trịnh Tự không tận mắt chứng kiến, anh không thể nào tưởng tượng được đôi mắt của một nữ sinh lại có sự chênh lệch về kích cỡ đến vậy.
Mắt bên này chắc phải to gấp đôi bên kia nhỉ? Hay là gấp ba?
Hơn nữa còn biến thành mắt hai mí?!
Không biết có phải do ảo giác hay không, Trịnh Tự còn cảm thấy khuôn mặt của nữ sinh đó hình như khác hẳn so với bên kia.
Chẳng mấy chốc, anh đã biết đó không phải là ảo giác.
Giang Thu Thu: “Các bạn ơi, chúng ta cùng xem tổng thể khuôn mặt nhé.”
Theo lời nói của cô, nữ sinh đang biểu diễn bỏ cây quạt che mặt xuống. Cả khuôn mặt hoàn chỉnh lộ diện ngay trước mặt mọi người.
Khuôn mặt của cô ấy được chia thành hai bên rõ rệt theo chiều dọc. Một bên là mặt mộc, da bị xỉn màu, mắt một mí trông hơi nhỏ, đường nét khuôn mặt khá thô cứng.
Mà bên kia sau khi được trang điểm, làn da trắng lên, mắt hai mí to tròn, thậm chí đường nét khuôn mặt cũng trở nên mềm mại.
Đặt hai bên mặt hoàn toàn khác nhau cùng một chỗ có tác động rất lớn đến thị giác.
Trịnh Tự cảm thấy tim mình bị chấn động hơn bao giờ hết.
Anh đã thấy qua diện mạo của nữ sinh trước khi trang điểm và sau khi trang điểm, nhưng vẫn cảm thấy hình như không có sự khác biệt.
Cho đến lúc này, khi đặt dung mạo trước và sau khi trang điểm cạnh nhau để so sánh.
Anh mới nhận ra có lẽ trước đây mình bị mù.
Đây là một thế giới mà trai thẳng chưa từng trải qua.
Thì ra nữ sinh thật sự biết dùng thuật đổi mặt!
Giang Thu Thu đang chỉ đạo công việc, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Trịnh Tự cao hơn đám đông một cái đầu, thế là vẫy tay với anh, “Đàn anh.”
Trịnh Tự sực tỉnh, chậm rãi đi qua đám đông để đến bên cạnh cô, nhìn cô một lát rồi quay sang nhìn nữ sinh đang biểu diễn đó, khuôn mặt vô cùng ngỡ ngàng, “Mặt của bạn ấy…”
“Đó là trang điểm nửa mặt.” Giang Thu Thu chống nạnh đầy tự hào, “Mình trang điểm đó! Có phải rất đỉnh không?”
“Ừ, rất đỉnh.” Trịnh Tự nhìn cô, ánh mắt dần nảy sinh nghi ngờ, “Vậy khuôn mặt bây giờ của cậu là nguyên bản… hay là sau khi thay da đổi mặt?”
Giang Thu Thu:?
Thay da đổi mặt?
Lực sát thương vô thức của trai thẳng đúng là quá sức tưởng tượng!
Cô nổi quạu, “Cậu nghe thử xem lời nói của cậu có phải là tiếng người không?”
“Bởi vì…” Trịnh Tự tạm dừng, “Rất xinh.”
Phải nói rằng mặc dù Trịnh Tự là trai thẳng khắm lọ, nhưng lại luôn có khả năng thoát chết một cách khó hiểu.
Cơn giận của Giang Thu Thu lập tức biến mất sạch, thậm chí khá vui sướng, vì vậy cố tình đưa mặt lại gần cười với anh, “Hay là cậu sờ thử xem?”
Trịnh Tự lưỡng lự một lúc, sau đó duỗi ngón trỏ ra, từ từ và nhẹ nhàng chọt tay vào gò má của cô.
“Là mặt thật.”
Giang Thu Thu: “…”HẾT CHƯƠNG 22
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.