Chương 25
Lâm Tri Lạc
25/04/2022
Lần đầu tiên Giang Thu Thu dạy trang điểm cho trai thẳng mà lại gặp thất bại, cô tức đến nỗi đuổi cổ học viên ra khỏi lớp luôn.
Trịnh Tự cảm nhận được sâu sắc thế giới của con gái đúng là một lĩnh vực khiến người khác không tài nào hiểu nổi. Nhìn dáng vẻ cô ấy thở hổn hển uống nước, anh lại vô thức cảm thấy buồn cười nên tằng hắng, cũng điềm nhiên uống một ngụm nước.
Bọn họ nói chuyện rất khẽ, không để ai nghe thấy, nhưng lại không ngăn nổi chuyện hai người đều là tâm điểm của sự chú ý.
Ngô Tuệ Á vốn dĩ tới đây là vì Giang Thu Thu, thấy hai người châu đầu ghé tai nhau bèn cố tình trêu chọc, “Ơ kìa, em trai và em gái đang thầm thì chuyện gì vậy?”
Giang Thu Thu phồng má lên, “Em đang dạy cậu ấy cách phân biệt mã màu son.”
Ngô Tuệ Á ồ lên, ánh mắt mập mờ, “Em trai cũng có lòng đấy, đừng nói là học vì bạn gái nhé?”
Trịnh Tự khéo léo đùa lại, “Chỉ là học chút kỹ năng phòng thân thôi.”
Dáng vẻ nghiêm trang của anh khiến những người khác khẽ bật cười, nhưng Ngô Tuệ Á lại gật đầu tán thành, “Đúng là phải phòng thân. Lần trước chị nhờ bạn trai mang cho chị một cây son, đã nói rất rõ ràng mà tên đầu heo đó vẫn mang sai. Chị suýt nữa cầm giày cao gót đâm chết anh ta đấy.”
“Cái đó mà cần phải học sao?” Quản Kiệt ngồi một bên khinh bỉ, “Màu son có gì khó? Tôi có thể giải quyết được chuyện đó!”
Dáng vẻ tự tin của cậu ta khiến Trịnh Tự cảm thấy khá quen thuộc. Hình như lúc nãy anh cũng tự tin giống vậy nhỉ?
Trịnh Tự nghĩ nên để cậu ta cảm nhận nỗi sợ hãi khi bị sức mạnh thần bí của con gái khống chế. Vì vậy anh thản nhiên uống một ngụm nước, làm ra vẻ thản nhiên, “Cậu nói xem.”
Quản Kiệt đếm ngón tay và trả lời: “Không phải là màu đỏ thẫm, màu hồng, màu xanh lam và màu đen sao?”
“À đúng rồi ——” Cậu ta nói xong còn vỗ tay, “Còn có màu tím nữa, tôi nói không sai chứ?”
Khóe miệng của các nữ sinh co giật, Ngô Tuệ Á phải lên tiếng: “Em nói màu đỏ thẫm và màu hồng thì thôi tạm chấp nhận. Màu xanh lam và màu đen là cái khỉ gì vậy?”
Quản Kiệt: “Trong các bộ phim truyền hình, khi người ta bị trúng độc, không phải môi của họ có màu xanh lam và màu đen sao?”
Ngô Tuệ Á nheo mắt nhìn cậu ta, “Cưng nên mừng vì hôm nay chị không đi đôi giày đế nhọn đó, nếu không đã cho cưng đổ máu ngay tại chỗ nhé.”
Quản Kiệt ngơ ngác, “Chẳng lẽ không đúng à?”
Giang Thu Thu tặc lưỡi nhìn cậu ta, nói bằng giọng điệu của Khổng Ất Kỷ*: “Ông có biết màu đỏ có bao nhiêu cách viết không?”
*Khổng Ất Kỷ: Là tên một truyện ngắn của nhà văn Lỗ Tấn, cũng là tên nhân vật chính của truyện. Anh ta là một nho sĩ cuối mùa, suốt đời ôm mộng công danh phú quý, thi bao lần không đỗ vẫn không tỉnh ngộ, đến nỗi biến thành con mọt sách của thánh hiền. Tác phẩm vừa đồng tình với số phận bi thảm của tầng lớp trí thức hủ nho, song cũng nghiêm khắc phê phán cái thủ cựu gàn dở của họ.
Quản Kiệt: “…”
Một cách thôi, không đúng à?
Trêu ghẹo trai thẳng xong, Ngô Tuệ Á mới chuyển sang bàn về chuyện chính với Giang Thu Thu.
Hóa ra thỉnh thoảng CLB Hải Nghệ của Đại học Văn Hải cũng tổ chức một số khóa học trang điểm cho thành viên. Tuy nhiên, hoạt động cho thành viên trước đây của họ chủ yếu là các khóa học tài năng như nhảy múa, yoga, chỉ đôi khi tổ chức lớp học trang điểm đáp ứng nhu cầu biểu diễn, khóa học lại được thiết kế khá sơ sài.
Nhưng hôm nay, sau khi Ngô Tuệ Á thấy khóa học của CLB Hers, chị ta lại nảy ra một số ý tưởng mới.
Ngày nay, phụ nữ chú ý đến vẻ ngoài của mình hơn trước đây nhiều. Nếu CLB Hải Nghệ có thể thêm khóa học hình tượng vào những hoạt động chính thức dành cho thành viên, chắc chắn điều này sẽ rất thu hút các nữ sinh, đồng thời trùng khớp với dự tính ban đầu khi thành lập CLB của họ.
Tuy nhiên, thiết kế khóa học như thế nào là cả một vấn đề học hỏi, muốn tìm một giáo viên phù hợp không dễ dàng gì.
Những kỹ năng mà hôm nay Giang Thu Thu thể hiện khiến Ngô Tuệ Á sáng mắt ra. Bạn cùng trang lứa chắc chắn là người hiểu rõ tâm lý của bạn cùng lứa. Giang Thu Thu nắm bắt tâm lý của các bạn học vô cùng chuẩn xác.
Việc mà Ngô Tuệ Á đề cập đến là hy vọng Giang Thu Thu cũng có thể làm giáo viên cho khóa học của thành viên Hải Nghệ.
“Chuyện này không được rồi.” Giang Thu Thu xua tay, nói xin lỗi: “Em không có thời gian.”
Lời nói của cô là thật. Nhưng xét thấy mối thù trước đây giữa hai trường, Ngô Tuệ Á khó tránh khỏi nghi ngờ cô không muốn dạy cho người của Hải Nghệ. Mặc dù có thể hiểu được, dù gì cũng là kẻ thù không đội trời chung, nhưng khuôn mặt lại không giấu được vẻ thất vọng.
Mặc dù ban đầu Giang Thu Thu không có ấn tượng tốt về Ngô Tuệ Á, nhưng sau khi Ngô Tuệ Á giúp đỡ cà khịa Lý Hàn Minh, cô đã khẳng định được bà chị này chỉ độc mồm độc miệng một chút, nhưng không phải là người không biết phân biệt đúng sai, hơn nữa còn thật lòng lo nghĩ cho nữ sinh.
Thấy bộ dạng u sầu và ngại cưỡng ép của Ngô Tuệ Á, Giang Thu Thu ngẫm nghĩ rồi nói: “Thật ra nếu các chị muốn tổ chức khóa học tương tự cũng không nhất thiết mời em làm giáo viên.”
Ngô Tuệ Á: “Nhưng chị nghĩ em thích hợp để dạy các bạn học nhất…”
“Quả thật em không có thời gian.” Giang Thu Thu nói: “Nhưng nếu chị có hứng thú, chị có thể tìm vài người có nền tảng đến lớp tụi em nghe giảng. Ngoài giờ học, em sẽ đào tạo thêm cho các chị. Tuy rằng không thể sao chép 100% khóa học của tụi em, nhưng vẫn đủ để dạy cho các bạn học.”
Ngô Tuệ Á vốn cho rằng không còn hy vọng gì, không ngờ Giang Thu Thu lại đưa ra một phương án giải quyết mới cho mình. Hơn nữa sau khi suy nghĩ cẩn thận, quả thật phương án này giải quyết vấn đề hiệu quả hơn việc mời Giang Thu Thu đến dạy học.
Dù gì Giang Thu Thu là sinh viên trường khác, còn phải dạy học cho CLB Hers, thời gian và địa điểm đều có nhiều hạn chế. Nhưng nếu em ấy có thể đào tạo ra giáo viên cho Hải Nghệ, đó lại là một câu chuyện khác.
Ngô Tuệ Á ngẩn người, khá ngạc nhiên với sự rộng lượng của Giang Thu Thu, một lúc sau mới hỏi với vẻ khó tin: “Thật sự được sao?”
“Về mặt lý thuyết thì không thành vấn đề.” Giang Thu Thu quay sang nhìn Tô San, “Nhưng trước tiên phải thông qua sự đồng ý của hội trưởng tụi em.”
Ngô Tuệ Á chìm vào im lặng, miễn cưỡng nhìn về phía Tô San.
Đã có một khoảng thời gian cô ta và Tô San không hợp nhau. Trước đây, hai người cạnh tranh trong nhiều lĩnh vực đều có thắng thua. Hôm nay là lần đầu tiên Hải Nghệ thua về mọi mặt.
Nếu nói cô ta không cảm thấy khó chịu là giả. Nhưng càng khó chịu, cô ta càng cảm thấy ngưỡng mộ hơn.
Ngưỡng mộ thực lực của Giang Thu Thu, càng ngưỡng mộ nỗ lực của Tô San.
Dĩ nhiên sự thông minh của Giang Thu Thu là một bước ngoặt quan trọng trong việc tuyển thành viên mới cho CLB Hers. Thế nhưng nếu Tô San không gây dựng nền móng, mục đích và kế hoạch hoạt động của CLB Hers đủ vững chắc, chỉ dựa vào một quảng bá bịp bợm thì sẽ không thu hút nhiều người tới đăng ký như vậy.
Nói cách khác, kẻ địch mới là người hiểu rõ mình nhất. Nhìn cảnh tuyển thành viên mới của CLB Hers, Ngô Tuệ Á có thể nghĩ đến nhóm Tô San đã làm biết bao nhiêu công việc đằng sau.
Tâm trạng của cô ta hơi hỗn độn, muốn trao đổi với Tô San nhưng lại hơi lúng túng. Trước đây bọn họ gặp mặt chỉ toàn là đấu võ mồm, làm gì có trường hợp trao đổi hợp tác.
Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên bọn họ ngồi ăn chung với nhau mà không gây gổ.
Ngô Tuệ Á đang do dự mở miệng như thế nào mới không bị Tô San từ chối, thì Tô San trợn ngược mắt trước và nói: “Muốn đến nghe giảng thì đến đi, cũng chẳng thiếu gì hai chỗ ngồi.”
Không ngờ Tô San lại giữ thể diện cho mình trước, Ngô Tuệ Á hiếm khi đỏ mặt lên.
Hà Chỉ Đinh ngồi bên cạnh vỗ tay theo, hỏi: “Vậy em có thể đến Hải Nghệ học lớp yoga của các chị không?”
Lớp học yoga của CLB Hải Nghệ khá nổi tiếng, Hà Chỉ Đinh đã muốn đến tìm hiểu từ lâu. Trước đây cô ngại mối quan hệ đối địch với Hải Nghệ, nhưng bây giờ kẻ địch đã nộp vũ khí đầu hàng, hiển nhiên cô cũng thoải mái nói ra suy nghĩ của mình.
Ngô Tuệ Á giơ ly lên, “Tất nhiên là được.”
Mấy ngày sau, lúc Giang Thu Thu đến cửa hàng làm việc, cô có thể cảm nhận rõ lượng khách lại tăng lên.
Hiện giờ cô đã hình thành thói quen thường xuyên đi dạo diễn đàn của trường, dĩ nhiên biết được lý do tại sao.
Bây giờ tên tuổi của Giang Thu Thu trên diễn đàn đã có chút phong cách của người nổi tiếng học đường.
Phải công nhận dù ở thời đại nào vẫn không thể xem thường sức hút của hotgirl mạng.
Dĩ nhiên đó cũng là vì chất lượng sản phẩm trong cửa hàng dì Trần thực sự rất tốt. Những người mới đầu đến mua đồ vì Giang Thu Thu, sau này đều đã trở thành khách hàng thân thiết.
Dì Trần mở cửa hàng nhỏ này đã hơn một năm, trước đây vẫn luôn sống dở chết dỡ, chủ yếu là để giết thời gian. Không ngờ Giang Thu Thu đến đây chưa đầy một tháng, công việc kinh doanh của cửa hàng đã thay đổi đến chóng mặt. Bây giờ thái độ của các nhà cung cấp đối với dì Trần đã tốt lên hẳn.
Dì Trần vô cùng vui mừng, thứ nhất là dì ấy rất thích xã giao với những bạn sinh viên. Thứ hai là mặc dù dì không thiếu tiền, nhưng cũng chẳng ngại kiếm thêm nhiều tiền.
Vì vậy ngày hôm đó khi Giang Thu Thu đi làm, dì Trần thần bí gọi cô đến đằng sau quầy thu ngân nhân lúc không có khách, nói: “Thu Thu, dì có chuyện này muốn nói với cháu.”
Dì ấy chỉ vào mặt tiền cửa hàng, “Hiện giờ chúng ta đang kinh doanh rất tốt, nhưng chỗ này hơi chật. Dì đã trao đổi với gia đình rồi, tại sao chúng ta không mua lại mặt tiền của nhà bên cạnh, mở rộng cửa hàng này, cháu cảm thấy thế nào?”
Dù gì Giang Thu Thu chỉ là nhân viên bán thời gian, thật ra việc mở rộng cửa hàng không có lợi cho cô chút nào, thậm chí sẽ khiến cô bận rộn hơn. Thế nhưng cô vẫn thành thật trả lời: “Cháu nghĩ cũng được. Nhưng dì có chắc là mình có thể mua lại căn nhà kế bên không?”
Căn nhà kế bên bọn họ là một cửa hàng, buôn bán hơi ế ẩm. Tuy nhiên, chủ cửa hàng đó đã từng nói đợi kết thúc học kỳ này sẽ sang lại cửa hàng. Có điều từ trước đến giờ, các cửa hàng mặt tiền trong khu thương mại đều không cho thuê, nhiều người đều đang đợi có tiền.
Dì Trần mở cửa hàng vốn chỉ để giải trí, chưa chắc có đủ can đảm trả giá cao để cạnh tranh với người khác.
“Chắc chắn chứ.” Dì Trần đáp lại không hề do dự, xoa tay và nói: “Cửa hàng kế bên cũng là của nhà dì mà.”
Giang Thu Thu:?
Dì Trần vừa nói, vừa đếm một dãy gồm ba bốn cửa hàng nhỏ khác, “Mấy cửa hàng mặt tiền đó đều là của nhà dì.”
Giang Thu Thu: “…”
Mấy cái hộ di cư độc ác này.
Cô sợ dì Trần nói thêm sẽ khiến mình đứng tim ngay tại chỗ, vội vàng ngăn cản, “Dì, cháu biết rồi, chúng ta quay lại việc chính đi!”
Dì Trần: “À à, đúng rồi, bàn việc chính.”
Thật ra cũng rất đơn giản thôi, dì Trần chỉ muốn lấy lại cửa hàng mặt tiền bên cạnh rồi đập thông hai cửa hàng. Hiện giờ bọn họ đã có nhiều khách hơn, yêu cầu cũng nhiều hơn, hàng hóa trong cửa hàng có thể nhập nhiều hơn. Chỉ cần lựa chọn hàng hóa phù hợp là sẽ không cần lo lắng việc buôn bán.
Trước đây dì Trần đã nhận ra Giang Thu Thu rất biết cách chọn hàng hóa. Những sản phẩm mà cô bé đề nghị nhập đều bán rất chạy.
Giang Thu Thu không phản đối nhiều về chuyện này. Thật ra cô cũng không thích hợp để có quá nhiều ý kiến, nhưng cô đã thu thập những gì mình biết và nói cho dì Trần.
Không ngờ sau khi nói xong, dì Trần bỗng đổi chủ đề, nhìn cô nói: “Còn có một chuyện nữa dì muốn bàn với cháu.”
Giang Thu Thu thấy vẻ mặt của dì ấy nghiêm túc, tư thế của cô cũng vô thức nghiêm trang theo, “Chuyện gì ạ?”
Dì Trần nói: “Dì có suy nghĩ như thế này, hiện tại cửa hàng buôn bán phát đạt đều nhờ có cháu. Sau khi mở rộng cửa hàng, một mình cháu chắc chắn sẽ không xoay xở kịp. Vì vậy, dì nghĩ đến lúc đó sẽ tuyển thêm hai nhân viên toàn thời gian. Còn về phần cháu…”
Dì nắm lấy tay của Giang Thu Thu, “Bình thường cháu vừa phải làm việc, vừa phải học hành, quả thật quá bận rộn, cứ tiếp tục như vậy không phải là cách… Vì vậy dì nghĩ hay là cháu đầu tư chuyên môn vào cửa hàng của dì luôn đi. Sau này cháu không cần làm việc lâu dài nữa, chỉ cần đến cửa hàng đúng giờ để tư vấn, bên cạnh đó đào tạo một chút cho nhân viên là được. Mức lương cơ bản vẫn như hiện tại, ngoài ra dì sẽ trả thêm tiền thưởng dựa trên doanh số. Cháu cảm thấy thế nào?”
Dì Trần nói ra một hơi…
Lúc nghe đến nửa đoạn đầu, Giang Thu Thu còn tưởng dì ấy không muốn cho cô đi làm nữa, không ngờ lại bẻ cua gắt muốn cô đầu tư. Cô rất kinh ngạc và ngẫm nghĩ một hồi, thật ra nó cũng khá hợp lý.
Ban đầu cô chọn đi làm thêm tại cửa hàng nhỏ này cũng là vì cô cho rằng dì Trần là người rất thực tế, sẽ không lừa gạt sinh viên.
Còn về công việc kinh doanh của cửa hàng được như bây giờ, người sáng suốt đều biết là nhờ có cô. Dựa vào cách đối nhân xử thế của dì Trần, chắc chắn dì sẽ không đối xử tệ bạc với cô. Chẳng qua cô không ngờ dì Trần lại hào phóng đến vậy, vậy mà lại muốn chia cổ phần cho cô.
Dù chỉ được chia một ít, về cơ bản vẫn có sự khác biệt với nhân viên chỉ được trả lương.
Giang Thu Thu nhất thời ngỡ ngàng.
Có cổ phần trong cửa hàng tất nhiên là một chuyện tốt. Chẳng qua một khi đã có cổ phần sẽ giống như có một cảm giác “Thuộc về”.
Như thể cô là người của thế giới này.
Nhưng cô có phải vậy không?
Dì Trần vốn cho rằng lời đề nghị này sẽ khiến Giang Thu Thu rất vui mừng, ấy thế mà Giang Thu Thu lại có một biểu cảm khác sau khi nghe xong. Dì tưởng Giang Thu Thu không hiểu lại vội vàng giải thích: “Cháu không cần phải góp tiền đâu, cháu chỉ cần đến cửa hàng hướng dẫn là được. Dựa vào tình hình buôn bán trong cửa hàng hiện giờ, cháu nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền hơn trước đây…”
“Cháu biết rồi ạ.” Giang Thu Thu ngắt lời dì ấy, cười nói: “Dì cho cháu suy xét thêm nhé.”
Dì Trần: “Hả?”
Chuyện này cần gì phải suy xét nữa?
Tối hôm đó, Giang Thu Thu vừa mới về phòng ký túc xá, Cam Tiểu Vãn đã sốt sắng hỏi cô: “Thu Thu, tối nay cậu có đi ngắm mưa sao băng không?”
Giang Thu Thu không hiểu, “Mưa sao băng gì cơ?”
Cam Tiểu Vãn: “Cậu xem nhóm chat lớp đi.”
Giang Thu Thu mở máy tính lên, đăng nhập vào tài khoản QQ, thấy trong nhóm chat lại có thêm một đống tin nhắn.
Lớp trưởng: 【Trên mạng nói tối nay có mưa sao băng Leonids*. Mọi người có muốn đi ngắm chung không?】
*Mưa sao băng Leonids: thường xuất hiện vào tháng 11 hàng năm ở hướng Đông Đông Bắc và trông như phát ra từ chòm sao Leo (Sư Tử). Đó chính là lý do nó được đặt tên “Leonids”.
Quản Kiệt: 【Tại sao chòm sao Sư Tử lại đổ mưa?】
Quản Kiệt: 【Đi đi đi, mấy giờ vậy?】
Lớp trưởng: 【Nghe nói có lẽ từ 0 đến 2 giờ khuya.】
Quản Kiệt: 【Đùa tôi à, dẹp đi.】
Bạn học A: 【Mưa sao băng vốn xuất hiện vào đêm khuya mà.】
Bạn học B: 【Ấy, mị muốn đi xem, mị có thể thức khuya.】
Bạn học C: 【Mình cũng muốn đi, đi xem ở đâu vậy?】
Lớp trưởng: 【Đến chỗ không gian xanh ở trung tâm nhé. Mình thấy trên diễn đàn có nhiều người nói sẽ đến đó ngắm, quang cảnh đẹp, đông vui nhộn nhịp.】
Quản Kiệt: 【Nếu mọi người đều muốn đi, tôi cũng đi luôn.】
Lớp trưởng: 【Những bạn khác thì sao? Có muốn đi chung không?】
Những bạn khác trong nhóm chat đều rối rít đăng ký, một số bạn từ chối vì không thể thức khuya.
Cam Tiểu Vãn nhìn Giang Thu Thu ngập tràn mong đợi, “Mình muốn đi xem, Sở Sở nói cậu ấy buồn ngủ. Cậu đi xem với mình được không?”
Trước đây Giang Thu Thu cho rằng việc thức đến nửa đêm chỉ để ngắm những ngôi sao rơi xuống rất vô bổ. Nhưng lúc này tâm trạng của cô lại khác hẳn, cười đáp: “Được, chúng ta cùng đi.”
Cam Tiểu Vãn reo mừng, gửi tin nhắn lên nhóm chat.
Cam Tiểu Vãn: 【@Lớp trưởng, mình và Thu Thu cũng đi.】
Tin nhắn của cô ấy vừa gửi đi chưa được bao lâu, Trịnh Tự vẫn luôn im hơi lặng tiếng cũng đã ngoi lên.
Trịnh Tự: 【Tôi cũng đi.】
Trong phòng ký túc xá nam, Quản Kiệt nhìn Trịnh Tự với vẻ mặt bị phản bội, “Tôi vừa mới hỏi ông, không phải ông nói không đi sao?”
Trịnh Tự im lặng một hồi, “Ông hỏi lại đi.”
Quản Kiệt đần mặt ra, không hiểu ý cậu ta.
Trịnh Tự: “Ông hỏi lại câu hỏi lúc nãy đi.”
Quản Kiệt không hiểu lý do, nhưng vẫn ngu ngơ làm theo lời cậu ta, “Ông có đi ngắm mưa sao băng không?”
Trịnh Tự vô hồn, “Đi.”
Quản Kiệt: “…”
Lạy ông.HẾT CHƯƠNG 25
Trịnh Tự cảm nhận được sâu sắc thế giới của con gái đúng là một lĩnh vực khiến người khác không tài nào hiểu nổi. Nhìn dáng vẻ cô ấy thở hổn hển uống nước, anh lại vô thức cảm thấy buồn cười nên tằng hắng, cũng điềm nhiên uống một ngụm nước.
Bọn họ nói chuyện rất khẽ, không để ai nghe thấy, nhưng lại không ngăn nổi chuyện hai người đều là tâm điểm của sự chú ý.
Ngô Tuệ Á vốn dĩ tới đây là vì Giang Thu Thu, thấy hai người châu đầu ghé tai nhau bèn cố tình trêu chọc, “Ơ kìa, em trai và em gái đang thầm thì chuyện gì vậy?”
Giang Thu Thu phồng má lên, “Em đang dạy cậu ấy cách phân biệt mã màu son.”
Ngô Tuệ Á ồ lên, ánh mắt mập mờ, “Em trai cũng có lòng đấy, đừng nói là học vì bạn gái nhé?”
Trịnh Tự khéo léo đùa lại, “Chỉ là học chút kỹ năng phòng thân thôi.”
Dáng vẻ nghiêm trang của anh khiến những người khác khẽ bật cười, nhưng Ngô Tuệ Á lại gật đầu tán thành, “Đúng là phải phòng thân. Lần trước chị nhờ bạn trai mang cho chị một cây son, đã nói rất rõ ràng mà tên đầu heo đó vẫn mang sai. Chị suýt nữa cầm giày cao gót đâm chết anh ta đấy.”
“Cái đó mà cần phải học sao?” Quản Kiệt ngồi một bên khinh bỉ, “Màu son có gì khó? Tôi có thể giải quyết được chuyện đó!”
Dáng vẻ tự tin của cậu ta khiến Trịnh Tự cảm thấy khá quen thuộc. Hình như lúc nãy anh cũng tự tin giống vậy nhỉ?
Trịnh Tự nghĩ nên để cậu ta cảm nhận nỗi sợ hãi khi bị sức mạnh thần bí của con gái khống chế. Vì vậy anh thản nhiên uống một ngụm nước, làm ra vẻ thản nhiên, “Cậu nói xem.”
Quản Kiệt đếm ngón tay và trả lời: “Không phải là màu đỏ thẫm, màu hồng, màu xanh lam và màu đen sao?”
“À đúng rồi ——” Cậu ta nói xong còn vỗ tay, “Còn có màu tím nữa, tôi nói không sai chứ?”
Khóe miệng của các nữ sinh co giật, Ngô Tuệ Á phải lên tiếng: “Em nói màu đỏ thẫm và màu hồng thì thôi tạm chấp nhận. Màu xanh lam và màu đen là cái khỉ gì vậy?”
Quản Kiệt: “Trong các bộ phim truyền hình, khi người ta bị trúng độc, không phải môi của họ có màu xanh lam và màu đen sao?”
Ngô Tuệ Á nheo mắt nhìn cậu ta, “Cưng nên mừng vì hôm nay chị không đi đôi giày đế nhọn đó, nếu không đã cho cưng đổ máu ngay tại chỗ nhé.”
Quản Kiệt ngơ ngác, “Chẳng lẽ không đúng à?”
Giang Thu Thu tặc lưỡi nhìn cậu ta, nói bằng giọng điệu của Khổng Ất Kỷ*: “Ông có biết màu đỏ có bao nhiêu cách viết không?”
*Khổng Ất Kỷ: Là tên một truyện ngắn của nhà văn Lỗ Tấn, cũng là tên nhân vật chính của truyện. Anh ta là một nho sĩ cuối mùa, suốt đời ôm mộng công danh phú quý, thi bao lần không đỗ vẫn không tỉnh ngộ, đến nỗi biến thành con mọt sách của thánh hiền. Tác phẩm vừa đồng tình với số phận bi thảm của tầng lớp trí thức hủ nho, song cũng nghiêm khắc phê phán cái thủ cựu gàn dở của họ.
Quản Kiệt: “…”
Một cách thôi, không đúng à?
Trêu ghẹo trai thẳng xong, Ngô Tuệ Á mới chuyển sang bàn về chuyện chính với Giang Thu Thu.
Hóa ra thỉnh thoảng CLB Hải Nghệ của Đại học Văn Hải cũng tổ chức một số khóa học trang điểm cho thành viên. Tuy nhiên, hoạt động cho thành viên trước đây của họ chủ yếu là các khóa học tài năng như nhảy múa, yoga, chỉ đôi khi tổ chức lớp học trang điểm đáp ứng nhu cầu biểu diễn, khóa học lại được thiết kế khá sơ sài.
Nhưng hôm nay, sau khi Ngô Tuệ Á thấy khóa học của CLB Hers, chị ta lại nảy ra một số ý tưởng mới.
Ngày nay, phụ nữ chú ý đến vẻ ngoài của mình hơn trước đây nhiều. Nếu CLB Hải Nghệ có thể thêm khóa học hình tượng vào những hoạt động chính thức dành cho thành viên, chắc chắn điều này sẽ rất thu hút các nữ sinh, đồng thời trùng khớp với dự tính ban đầu khi thành lập CLB của họ.
Tuy nhiên, thiết kế khóa học như thế nào là cả một vấn đề học hỏi, muốn tìm một giáo viên phù hợp không dễ dàng gì.
Những kỹ năng mà hôm nay Giang Thu Thu thể hiện khiến Ngô Tuệ Á sáng mắt ra. Bạn cùng trang lứa chắc chắn là người hiểu rõ tâm lý của bạn cùng lứa. Giang Thu Thu nắm bắt tâm lý của các bạn học vô cùng chuẩn xác.
Việc mà Ngô Tuệ Á đề cập đến là hy vọng Giang Thu Thu cũng có thể làm giáo viên cho khóa học của thành viên Hải Nghệ.
“Chuyện này không được rồi.” Giang Thu Thu xua tay, nói xin lỗi: “Em không có thời gian.”
Lời nói của cô là thật. Nhưng xét thấy mối thù trước đây giữa hai trường, Ngô Tuệ Á khó tránh khỏi nghi ngờ cô không muốn dạy cho người của Hải Nghệ. Mặc dù có thể hiểu được, dù gì cũng là kẻ thù không đội trời chung, nhưng khuôn mặt lại không giấu được vẻ thất vọng.
Mặc dù ban đầu Giang Thu Thu không có ấn tượng tốt về Ngô Tuệ Á, nhưng sau khi Ngô Tuệ Á giúp đỡ cà khịa Lý Hàn Minh, cô đã khẳng định được bà chị này chỉ độc mồm độc miệng một chút, nhưng không phải là người không biết phân biệt đúng sai, hơn nữa còn thật lòng lo nghĩ cho nữ sinh.
Thấy bộ dạng u sầu và ngại cưỡng ép của Ngô Tuệ Á, Giang Thu Thu ngẫm nghĩ rồi nói: “Thật ra nếu các chị muốn tổ chức khóa học tương tự cũng không nhất thiết mời em làm giáo viên.”
Ngô Tuệ Á: “Nhưng chị nghĩ em thích hợp để dạy các bạn học nhất…”
“Quả thật em không có thời gian.” Giang Thu Thu nói: “Nhưng nếu chị có hứng thú, chị có thể tìm vài người có nền tảng đến lớp tụi em nghe giảng. Ngoài giờ học, em sẽ đào tạo thêm cho các chị. Tuy rằng không thể sao chép 100% khóa học của tụi em, nhưng vẫn đủ để dạy cho các bạn học.”
Ngô Tuệ Á vốn cho rằng không còn hy vọng gì, không ngờ Giang Thu Thu lại đưa ra một phương án giải quyết mới cho mình. Hơn nữa sau khi suy nghĩ cẩn thận, quả thật phương án này giải quyết vấn đề hiệu quả hơn việc mời Giang Thu Thu đến dạy học.
Dù gì Giang Thu Thu là sinh viên trường khác, còn phải dạy học cho CLB Hers, thời gian và địa điểm đều có nhiều hạn chế. Nhưng nếu em ấy có thể đào tạo ra giáo viên cho Hải Nghệ, đó lại là một câu chuyện khác.
Ngô Tuệ Á ngẩn người, khá ngạc nhiên với sự rộng lượng của Giang Thu Thu, một lúc sau mới hỏi với vẻ khó tin: “Thật sự được sao?”
“Về mặt lý thuyết thì không thành vấn đề.” Giang Thu Thu quay sang nhìn Tô San, “Nhưng trước tiên phải thông qua sự đồng ý của hội trưởng tụi em.”
Ngô Tuệ Á chìm vào im lặng, miễn cưỡng nhìn về phía Tô San.
Đã có một khoảng thời gian cô ta và Tô San không hợp nhau. Trước đây, hai người cạnh tranh trong nhiều lĩnh vực đều có thắng thua. Hôm nay là lần đầu tiên Hải Nghệ thua về mọi mặt.
Nếu nói cô ta không cảm thấy khó chịu là giả. Nhưng càng khó chịu, cô ta càng cảm thấy ngưỡng mộ hơn.
Ngưỡng mộ thực lực của Giang Thu Thu, càng ngưỡng mộ nỗ lực của Tô San.
Dĩ nhiên sự thông minh của Giang Thu Thu là một bước ngoặt quan trọng trong việc tuyển thành viên mới cho CLB Hers. Thế nhưng nếu Tô San không gây dựng nền móng, mục đích và kế hoạch hoạt động của CLB Hers đủ vững chắc, chỉ dựa vào một quảng bá bịp bợm thì sẽ không thu hút nhiều người tới đăng ký như vậy.
Nói cách khác, kẻ địch mới là người hiểu rõ mình nhất. Nhìn cảnh tuyển thành viên mới của CLB Hers, Ngô Tuệ Á có thể nghĩ đến nhóm Tô San đã làm biết bao nhiêu công việc đằng sau.
Tâm trạng của cô ta hơi hỗn độn, muốn trao đổi với Tô San nhưng lại hơi lúng túng. Trước đây bọn họ gặp mặt chỉ toàn là đấu võ mồm, làm gì có trường hợp trao đổi hợp tác.
Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên bọn họ ngồi ăn chung với nhau mà không gây gổ.
Ngô Tuệ Á đang do dự mở miệng như thế nào mới không bị Tô San từ chối, thì Tô San trợn ngược mắt trước và nói: “Muốn đến nghe giảng thì đến đi, cũng chẳng thiếu gì hai chỗ ngồi.”
Không ngờ Tô San lại giữ thể diện cho mình trước, Ngô Tuệ Á hiếm khi đỏ mặt lên.
Hà Chỉ Đinh ngồi bên cạnh vỗ tay theo, hỏi: “Vậy em có thể đến Hải Nghệ học lớp yoga của các chị không?”
Lớp học yoga của CLB Hải Nghệ khá nổi tiếng, Hà Chỉ Đinh đã muốn đến tìm hiểu từ lâu. Trước đây cô ngại mối quan hệ đối địch với Hải Nghệ, nhưng bây giờ kẻ địch đã nộp vũ khí đầu hàng, hiển nhiên cô cũng thoải mái nói ra suy nghĩ của mình.
Ngô Tuệ Á giơ ly lên, “Tất nhiên là được.”
Mấy ngày sau, lúc Giang Thu Thu đến cửa hàng làm việc, cô có thể cảm nhận rõ lượng khách lại tăng lên.
Hiện giờ cô đã hình thành thói quen thường xuyên đi dạo diễn đàn của trường, dĩ nhiên biết được lý do tại sao.
Bây giờ tên tuổi của Giang Thu Thu trên diễn đàn đã có chút phong cách của người nổi tiếng học đường.
Phải công nhận dù ở thời đại nào vẫn không thể xem thường sức hút của hotgirl mạng.
Dĩ nhiên đó cũng là vì chất lượng sản phẩm trong cửa hàng dì Trần thực sự rất tốt. Những người mới đầu đến mua đồ vì Giang Thu Thu, sau này đều đã trở thành khách hàng thân thiết.
Dì Trần mở cửa hàng nhỏ này đã hơn một năm, trước đây vẫn luôn sống dở chết dỡ, chủ yếu là để giết thời gian. Không ngờ Giang Thu Thu đến đây chưa đầy một tháng, công việc kinh doanh của cửa hàng đã thay đổi đến chóng mặt. Bây giờ thái độ của các nhà cung cấp đối với dì Trần đã tốt lên hẳn.
Dì Trần vô cùng vui mừng, thứ nhất là dì ấy rất thích xã giao với những bạn sinh viên. Thứ hai là mặc dù dì không thiếu tiền, nhưng cũng chẳng ngại kiếm thêm nhiều tiền.
Vì vậy ngày hôm đó khi Giang Thu Thu đi làm, dì Trần thần bí gọi cô đến đằng sau quầy thu ngân nhân lúc không có khách, nói: “Thu Thu, dì có chuyện này muốn nói với cháu.”
Dì ấy chỉ vào mặt tiền cửa hàng, “Hiện giờ chúng ta đang kinh doanh rất tốt, nhưng chỗ này hơi chật. Dì đã trao đổi với gia đình rồi, tại sao chúng ta không mua lại mặt tiền của nhà bên cạnh, mở rộng cửa hàng này, cháu cảm thấy thế nào?”
Dù gì Giang Thu Thu chỉ là nhân viên bán thời gian, thật ra việc mở rộng cửa hàng không có lợi cho cô chút nào, thậm chí sẽ khiến cô bận rộn hơn. Thế nhưng cô vẫn thành thật trả lời: “Cháu nghĩ cũng được. Nhưng dì có chắc là mình có thể mua lại căn nhà kế bên không?”
Căn nhà kế bên bọn họ là một cửa hàng, buôn bán hơi ế ẩm. Tuy nhiên, chủ cửa hàng đó đã từng nói đợi kết thúc học kỳ này sẽ sang lại cửa hàng. Có điều từ trước đến giờ, các cửa hàng mặt tiền trong khu thương mại đều không cho thuê, nhiều người đều đang đợi có tiền.
Dì Trần mở cửa hàng vốn chỉ để giải trí, chưa chắc có đủ can đảm trả giá cao để cạnh tranh với người khác.
“Chắc chắn chứ.” Dì Trần đáp lại không hề do dự, xoa tay và nói: “Cửa hàng kế bên cũng là của nhà dì mà.”
Giang Thu Thu:?
Dì Trần vừa nói, vừa đếm một dãy gồm ba bốn cửa hàng nhỏ khác, “Mấy cửa hàng mặt tiền đó đều là của nhà dì.”
Giang Thu Thu: “…”
Mấy cái hộ di cư độc ác này.
Cô sợ dì Trần nói thêm sẽ khiến mình đứng tim ngay tại chỗ, vội vàng ngăn cản, “Dì, cháu biết rồi, chúng ta quay lại việc chính đi!”
Dì Trần: “À à, đúng rồi, bàn việc chính.”
Thật ra cũng rất đơn giản thôi, dì Trần chỉ muốn lấy lại cửa hàng mặt tiền bên cạnh rồi đập thông hai cửa hàng. Hiện giờ bọn họ đã có nhiều khách hơn, yêu cầu cũng nhiều hơn, hàng hóa trong cửa hàng có thể nhập nhiều hơn. Chỉ cần lựa chọn hàng hóa phù hợp là sẽ không cần lo lắng việc buôn bán.
Trước đây dì Trần đã nhận ra Giang Thu Thu rất biết cách chọn hàng hóa. Những sản phẩm mà cô bé đề nghị nhập đều bán rất chạy.
Giang Thu Thu không phản đối nhiều về chuyện này. Thật ra cô cũng không thích hợp để có quá nhiều ý kiến, nhưng cô đã thu thập những gì mình biết và nói cho dì Trần.
Không ngờ sau khi nói xong, dì Trần bỗng đổi chủ đề, nhìn cô nói: “Còn có một chuyện nữa dì muốn bàn với cháu.”
Giang Thu Thu thấy vẻ mặt của dì ấy nghiêm túc, tư thế của cô cũng vô thức nghiêm trang theo, “Chuyện gì ạ?”
Dì Trần nói: “Dì có suy nghĩ như thế này, hiện tại cửa hàng buôn bán phát đạt đều nhờ có cháu. Sau khi mở rộng cửa hàng, một mình cháu chắc chắn sẽ không xoay xở kịp. Vì vậy, dì nghĩ đến lúc đó sẽ tuyển thêm hai nhân viên toàn thời gian. Còn về phần cháu…”
Dì nắm lấy tay của Giang Thu Thu, “Bình thường cháu vừa phải làm việc, vừa phải học hành, quả thật quá bận rộn, cứ tiếp tục như vậy không phải là cách… Vì vậy dì nghĩ hay là cháu đầu tư chuyên môn vào cửa hàng của dì luôn đi. Sau này cháu không cần làm việc lâu dài nữa, chỉ cần đến cửa hàng đúng giờ để tư vấn, bên cạnh đó đào tạo một chút cho nhân viên là được. Mức lương cơ bản vẫn như hiện tại, ngoài ra dì sẽ trả thêm tiền thưởng dựa trên doanh số. Cháu cảm thấy thế nào?”
Dì Trần nói ra một hơi…
Lúc nghe đến nửa đoạn đầu, Giang Thu Thu còn tưởng dì ấy không muốn cho cô đi làm nữa, không ngờ lại bẻ cua gắt muốn cô đầu tư. Cô rất kinh ngạc và ngẫm nghĩ một hồi, thật ra nó cũng khá hợp lý.
Ban đầu cô chọn đi làm thêm tại cửa hàng nhỏ này cũng là vì cô cho rằng dì Trần là người rất thực tế, sẽ không lừa gạt sinh viên.
Còn về công việc kinh doanh của cửa hàng được như bây giờ, người sáng suốt đều biết là nhờ có cô. Dựa vào cách đối nhân xử thế của dì Trần, chắc chắn dì sẽ không đối xử tệ bạc với cô. Chẳng qua cô không ngờ dì Trần lại hào phóng đến vậy, vậy mà lại muốn chia cổ phần cho cô.
Dù chỉ được chia một ít, về cơ bản vẫn có sự khác biệt với nhân viên chỉ được trả lương.
Giang Thu Thu nhất thời ngỡ ngàng.
Có cổ phần trong cửa hàng tất nhiên là một chuyện tốt. Chẳng qua một khi đã có cổ phần sẽ giống như có một cảm giác “Thuộc về”.
Như thể cô là người của thế giới này.
Nhưng cô có phải vậy không?
Dì Trần vốn cho rằng lời đề nghị này sẽ khiến Giang Thu Thu rất vui mừng, ấy thế mà Giang Thu Thu lại có một biểu cảm khác sau khi nghe xong. Dì tưởng Giang Thu Thu không hiểu lại vội vàng giải thích: “Cháu không cần phải góp tiền đâu, cháu chỉ cần đến cửa hàng hướng dẫn là được. Dựa vào tình hình buôn bán trong cửa hàng hiện giờ, cháu nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền hơn trước đây…”
“Cháu biết rồi ạ.” Giang Thu Thu ngắt lời dì ấy, cười nói: “Dì cho cháu suy xét thêm nhé.”
Dì Trần: “Hả?”
Chuyện này cần gì phải suy xét nữa?
Tối hôm đó, Giang Thu Thu vừa mới về phòng ký túc xá, Cam Tiểu Vãn đã sốt sắng hỏi cô: “Thu Thu, tối nay cậu có đi ngắm mưa sao băng không?”
Giang Thu Thu không hiểu, “Mưa sao băng gì cơ?”
Cam Tiểu Vãn: “Cậu xem nhóm chat lớp đi.”
Giang Thu Thu mở máy tính lên, đăng nhập vào tài khoản QQ, thấy trong nhóm chat lại có thêm một đống tin nhắn.
Lớp trưởng: 【Trên mạng nói tối nay có mưa sao băng Leonids*. Mọi người có muốn đi ngắm chung không?】
*Mưa sao băng Leonids: thường xuất hiện vào tháng 11 hàng năm ở hướng Đông Đông Bắc và trông như phát ra từ chòm sao Leo (Sư Tử). Đó chính là lý do nó được đặt tên “Leonids”.
Quản Kiệt: 【Tại sao chòm sao Sư Tử lại đổ mưa?】
Quản Kiệt: 【Đi đi đi, mấy giờ vậy?】
Lớp trưởng: 【Nghe nói có lẽ từ 0 đến 2 giờ khuya.】
Quản Kiệt: 【Đùa tôi à, dẹp đi.】
Bạn học A: 【Mưa sao băng vốn xuất hiện vào đêm khuya mà.】
Bạn học B: 【Ấy, mị muốn đi xem, mị có thể thức khuya.】
Bạn học C: 【Mình cũng muốn đi, đi xem ở đâu vậy?】
Lớp trưởng: 【Đến chỗ không gian xanh ở trung tâm nhé. Mình thấy trên diễn đàn có nhiều người nói sẽ đến đó ngắm, quang cảnh đẹp, đông vui nhộn nhịp.】
Quản Kiệt: 【Nếu mọi người đều muốn đi, tôi cũng đi luôn.】
Lớp trưởng: 【Những bạn khác thì sao? Có muốn đi chung không?】
Những bạn khác trong nhóm chat đều rối rít đăng ký, một số bạn từ chối vì không thể thức khuya.
Cam Tiểu Vãn nhìn Giang Thu Thu ngập tràn mong đợi, “Mình muốn đi xem, Sở Sở nói cậu ấy buồn ngủ. Cậu đi xem với mình được không?”
Trước đây Giang Thu Thu cho rằng việc thức đến nửa đêm chỉ để ngắm những ngôi sao rơi xuống rất vô bổ. Nhưng lúc này tâm trạng của cô lại khác hẳn, cười đáp: “Được, chúng ta cùng đi.”
Cam Tiểu Vãn reo mừng, gửi tin nhắn lên nhóm chat.
Cam Tiểu Vãn: 【@Lớp trưởng, mình và Thu Thu cũng đi.】
Tin nhắn của cô ấy vừa gửi đi chưa được bao lâu, Trịnh Tự vẫn luôn im hơi lặng tiếng cũng đã ngoi lên.
Trịnh Tự: 【Tôi cũng đi.】
Trong phòng ký túc xá nam, Quản Kiệt nhìn Trịnh Tự với vẻ mặt bị phản bội, “Tôi vừa mới hỏi ông, không phải ông nói không đi sao?”
Trịnh Tự im lặng một hồi, “Ông hỏi lại đi.”
Quản Kiệt đần mặt ra, không hiểu ý cậu ta.
Trịnh Tự: “Ông hỏi lại câu hỏi lúc nãy đi.”
Quản Kiệt không hiểu lý do, nhưng vẫn ngu ngơ làm theo lời cậu ta, “Ông có đi ngắm mưa sao băng không?”
Trịnh Tự vô hồn, “Đi.”
Quản Kiệt: “…”
Lạy ông.HẾT CHƯƠNG 25
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.