Hẹn Ước Mười Năm

Chương 40

Lâm Tri Lạc

25/04/2022

Ngày 11 tháng 11 năm 2008, bộ phận marketing của công ty chi nhánh Tuyết Sam Châu Xuyên.

Sau giờ nghỉ trưa, giám đốc bộ phận Lưu Phương nói với một người đàn ông cao gầy: “Chí Dương, cậu đi cùng tôi đến khu đô thị đại học để ký hợp đồng tài trợ với trường Đại học Kinh tế và Thương mại, sẵn tiện chụp một số hình ảnh ở nơi đó để đưa vào trong báo cáo nộp cho trụ sở chính.” 

“Vâng, em sẽ mang theo máy ảnh.” Người đàn ông tên Lý Chí Dương đáp lại.

“Giám đốc Lưu.” Dương Hân nghe thấy vậy bèn vội vàng đứng lên, nói: “Chiều nay tôi cũng sẽ đến khu đô thị đại học.”

Lý Chí Dương nhìn cô ta, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý, “Cô đi làm gì? Một mình tôi phụ trách việc hợp tác của trường Đại học Kinh tế và Thương mại là đủ rồi, cô đi theo cũng chẳng được gì.”

Lý Chí Dương chính là đối thủ cạnh tranh trong dự án marketing trường học lần này của Dương Hân. Hai người vào công ty cùng thời điểm. Dương Hân làm việc chăm chỉ, có năng lực, rất được lòng sếp cũ, sau khi nhậm chức đã liên tục áp đảo Lý Chí Dương.

Cách đây không lâu, sếp cũ của bộ phận bọn họ nghỉ thai sản, công ty dự định cất nhắc một người ở bộ phận marketing lên làm phó giám đốc. Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cơ hội này hẳn sẽ thuộc về Dương Hân.

Nhưng không may thay, phía trụ sở chính bỗng thông báo yêu cầu làm marketing trường học trên toàn quốc. Vì đây là dự án rất quan trọng, cho nên chuyện cất nhắc phó giám đốc tạm thời gác lại, đổi thành Lưu Phương được trụ sở chính điều động đến sẽ tạm thời quản lý công việc của bộ phận marketing Châu Xuyên; đồng thời quyết định ứng cử viên thăng tiến dựa trên biểu hiện trong dự án lần này. 

Mà Lưu Phương lại bất hòa với sếp cũ của Dương Hân, thậm chí còn nhiều lần gây khó dễ cho Dương Hân. Ngược lại, Lý Chí Dương không được lòng sếp cũ đã nhanh chóng chạy theo đuôi Lưu Phương sau khi ông ta đến đây. Lưu Phương vẫn luôn muốn gài một con cờ trong bộ phận marketing ở Châu Xuyên, vì vậy nhân cơ hội này đưa Lý Chí Dương lên làm phó giám đốc.

Dưới tình huống đó, hiển nhiên Dương Hân không có được nguồn lực cho dự án lần này. Hiện tại Lưu Phương đã quyết định cấp chi phí cho hoạt động mà Lý Chí Dương phụ trách thương lượng, hôm nay sẽ đi ký hợp đồng. Sau này, khi báo cáo kết quả dự án cũng chỉ ghi nhận công lao của Lý Chí Dương. Cơ hội thăng chức phó giám đốc hiển nhiên đã nằm trong tay Lý Chí Dương. Cho dù sếp cũ của họ trở lại sau khi nghỉ thai sản cũng không làm được gì.

Mặc dù Dương Hân không cam lòng, nhưng không còn cách nào khác, cũng không lạ gì khi Lý Chí Dương đắc ý như vậy.

Dương Hân phớt lờ Lý Chí Dương, chỉ nhìn Lưu Phương và nói: “Giám đốc Lưu, hoạt động khuyến mãi Lễ Độc thân ở khu thương mại thuộc khu đô thị đại học mà tuần trước tôi đăng ký diễn ra vào hôm nay, tôi muốn đến xem thử tình hình.”

“À, thì ra là chuyện này. Cô không nói thì tôi suýt quên mất.” Giám đốc bộ phận còn chưa trả lời, Lý Chí Dương đã bật cười trước, giọng điệu khinh thường, “Chỉ là một hoạt động khuyến mãi thôi mà. Bảo nhân viên đi làm là được rồi, cô cần gì phải đích thân đến đó?” 

Dương Hân vẫn phớt lờ anh ta. Lý Chí Dương bị bẽ mặt một phen, nhất thời nổi nóng nên cố tình nhíu mày, giọng điệu càng cay nghiệt hơn, “À, suýt nữa quên mất, đó hẳn là công việc quan trọng nhất trong tay cô, vậy phải làm nghiêm túc chút nhé.”

“Anh!” Dương Hân giận đến đỏ bừng mặt, nhưng lại không nói được gì.

Lý Chí Dương thấy vậy càng khoái chí, “Sao nào, tôi nói không đúng à?”

“Được rồi, im hết đi.” Lưu Phương quát lớn. Dù gì ông ta cũng là sếp, cay độc hơn Lý Chí Dương nhiều. Ông ta thấy Dương Hân đã bị chèn ép không còn đường lui, lúc này hoàn toàn có thể tỏ ra rộng lượng một chút, đừng ép người khác vào bước đường cùng. 

Lưu Phương cười với Dương Hân, “Nếu Tiểu Dương cũng muốn đến khu đô thị đại học thì đi chung xe của tôi đi, dù gì cũng thuận đường.” 

Dương Hân không muốn đi cùng bọn họ, nhưng dù sao Lưu Phương cũng là sếp. Ông ta đã nói như vậy, cô cũng không thể từ chối.

Vì vậy, ba người ngồi trên một chiếc xe, cùng đi đến khu đô thị đại học. 

Trên đường đi, Lý Chí Dương không giấu được vẻ tự mãn. Trước đây anh ta luôn bị Dương Hân đè bẹp, hiếm khi thắng được cô ta một lần, chỉ nóng lòng muốn trút hết cơn giận mà trước đây luôn kìm nén ra. Hiện tại dự án đã được duyệt, anh ta cũng không sợ bị Dương Hân nẫng tay trên, nên cố tình bàn bạc lớn tiếng với Lưu Phương.

“Anh Lưu, em nghe nói hoạt động xin phê chuẩn của công ty chi nhánh chúng ta lần này có quy mô lớn nhất cả nước ạ?” Lý Chí Dương hỏi.

Lưu Phương gật đầu, “Là lớn nhất trong các công ty chi nhánh, chỉ đứng sau trụ sở chính. Ngân sách mà chúng ta xin cũng là cao nhất. Vì vậy lần này cậu phải làm cho tốt, đừng làm tôi mất mặt đấy.”

“Tất nhiên rồi.” Lý Chí Dương nâng cao âm cuối, “Em đã làm khảo sát toàn diện rồi, hoạt động của trường Đại học Kinh tế và Thương mại là tốt nhất trong toàn bộ khu đô thị đại học hiện nay. Năm ngoái còn được lên bản tin của đài truyền hình địa phương, chắc chắn sẽ không làm anh thất vọng.”

Lưu Phương nở nụ cười hài lòng, “Vậy thì tốt.”

Hai người thảo luận về dự án như chốn không người. Một lúc sau, Lưu Phương như nhớ ra trên xe còn có người khác, nhìn Dương Hân rồi cười nói: “Tiểu Dương, dự án lần này của cô không được chọn thì cũng đừng để trong lòng. Không phải tôi không muốn tiến cử cô, mà quả thật là do dự án mà cô gửi không phù hợp.” 

Dương Hân: “…”

Cô rất muốn xổ ra mười nghìn câu chửi thề trong bụng, nhưng ngoài mặt chỉ có thể cười giả lả, đáp lại qua loa: “Tôi biết rồi.” 

“Tôi nói này.” Lý Chí Dương vừa lái xe, vừa liếc nhìn cô ta từ kính chiếu hậu, giễu cợt: “Cái dự án gì đó mà cô gửi, hợp tác với đoàn hội sinh viên mới thành lập năm nay ý, vậy mà cô cũng nghĩ ra được.” 

Dương Hân sa sầm nét mặt, trợn ngược mắt.

“Đúng rồi.” Lưu Phương làm như không thấy sắc mặt của Dương Hân, vẫn cười nói ha hả: “Vậy sau này cô hãy hợp tác làm việc với Chí Dương đi, đừng để xảy ra sơ suất.”

Dương Hân còn có thể nói gì, chỉ đành phải nén giận đáp lại: “Vâng.” 

Lý Chí Dương nhìn dáng vẻ cô ta không thể bộc phát cơn giận, trong lòng càng hả hê, nhướng mày nói: “Thật ra cô nên giúp tôi một tay, tổ chức hoạt động khuyến mãi làm gì. Hằng năm, công ty chúng ta đã làm biết bao nhiêu hoạt động khuyến mãi lớn nhỏ, cô cần gì phải đích thân lên kế hoạch?”

Anh ta vừa nói, vừa nhìn về phía Lưu Phương, “Anh Lưu cũng vậy, hoạt động như thế mà anh cũng phê chuẩn, nghe nói còn tài trợ cho CLB gì đó mấy trăm phần sản phẩm. Mặc dù không nhiều lắm, nhưng đó cũng là chi phí…”

“Tôi thấy đợt này Tiểu Dương không có chuyện gì làm, tìm chút chuyện gì làm cũng tốt mà.” Lưu Phương nhìn Dương Hân rồi cười nói: “Tiểu Dương, cô nói xem đúng không?”

Khuôn mặt của Dương Hân lúc xanh lúc trắng, nhưng chỉ có thể cắn răng nói: “Tôi cảm thấy hoạt động này khá ổn…”

“Ý cô là Lễ Độc thân hả?” Lý Chí Dương cười to ha ha, “Nếu cô nói Lễ Tình nhân, Lễ Giáng sinh thì tạm chấp nhận. Cái ngày lễ vớ vẩn do sinh viên tự tạo ra, trước đây chưa từng nghe nói qua, vậy mà cô cũng để ý à?”

“Được rồi, bớt cãi nhau đi.” Lưu Phương dựa lưng vào ghế, đặt hai tay trên bụng, “Dù gì cũng không tốn bao nhiêu tiền, coi như cho Tiểu Dương trải nghiệm, để đừng đi nói với người ta rằng tôi không cho cô ấy cơ hội.”



“Haiz, anh Lưu đúng là người dễ mềm lòng.” Lý Chí Dương kẻ xướng người họa, “Hoạt động này mà anh cũng đồng ý. Ngày lễ tự phát này có thể có bao nhiêu người, đừng để đến lúc đó không bán được đồ…” 

Anh ta còn chưa nói hết câu bỗng dừng lại, đạp mạnh phanh xe.

Lưu Phương đang dựa lưng vào ghế, bị phanh gấp làm cả người ngã dúi về phía trước, nhất thời nổi nóng mắng: “Cậu làm gì đấy? Lái xe kiểu gì vậy?”

Lý Chí Dương ngây người nhìn về phía trước, “Anh Lưu, anh nhìn xem phía trước…”

“Cái gì mà ngớ người vậy hả?” Lưu Phương vừa mắng, vừa nhìn về phía trước. Ngay sau đó, ông ta cũng trợn to mắt.

Thì ra xe của bọn họ đã rẽ vào khu thương mại thuộc khu đô thị đại học, lúc nãy mải mê nói chuyện không để ý. Bây giờ nhìn kỹ mới nhận ra, khắp nơi đều có rất nhiều sinh viên trên con đường xung quanh khu thương mại. Các phương tiện di chuyển qua lại cũng phải chạy chậm lại. Hơn nữa, có một số sinh viên còn xách túi giấy trên tay, giống như vừa mua được đồ.

“Chuyện gì vậy? Sao lại có nhiều người thế?” Lưu Phương vừa hỏi, vừa luống cuống hạ cửa kính xe xuống. Ngay sau đó, tiếng nói chuyện ồn ào và tiếng nhạc quảng cáo khuyến mãi ầm ĩ của khu thương mại như sóng thần, ập vào trong xe bọn họ.

“Hội độc thân, hội độc thân. Bạn học độc thân có thể tận hưởng ưu đãi trong cửa hàng chúng tôi ngày hôm nay ——”

“Chưa có gấu không sao, không thể vượt qua mùa đông mà không có áo khoác lông vũ ——”

“Người đông sức mạnh, gọi bạn bè của bạn tới giúp bạn trả giá đi ——”

“Phiếu giảm giá chung cho cả khu. Trước tiên hãy tới đây nhận phiếu rồi chi tiêu tiết kiệm ——”

Đó là tiếng loa khuyến mãi, còn có tiếng bàn tán của sinh viên đi ngang qua xe:

“Aaa, mình đã thực sự mua hai cái áo khoác dài rồi. Tháng này mình sẽ phải ăn mì gói ——”

“Mình cũng vậy. Nhưng mà thực sự quá rẻ, mình không hối hận!”

“Haiz, tiếc là nhóm mua đôi boots kia đã kết thúc. Trước đó mình nghĩ nên thử kích cỡ trước khi mua, vì vậy không tham gia nhóm online, kết quả lại hết hàng.”

“Ông chủ nói sẽ đi lấy hàng, 8 giờ tối sẽ còn mở một nhóm nữa mà?”

“Nhưng tối nay mình còn phải tranh thủ chạy về trường để học môn tự chọn. Trường chúng ta cách khu đô thị đại học quá xa!”

Nghe thấy những lời lời này, còn là sinh viên từ nơi khác cố tình đến khu đô thị đại học.

Lưu Phương và Lý Chí Dương ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng trước mắt, không biết phải làm sao.

Dương Hân không phải không kinh ngạc. Trước đó cô đã xem qua một phần kế hoạch của Giang Thu Thu, dự tính kết quả sẽ không tệ, nhưng không ngờ lại tốt đến vậy. 

Sự khó chịu lúc nãy khi bị Lý Chí Dương châm chọc trên xe đã biến mất. Cô cảm thấy kích động, nhưng trên mặt vẫn giữ nét bình tĩnh thường ngày, hơi gật đầu với Lưu Phương, “Giám đốc Lưu, tôi xuống xe trước. Cám ơn các anh đã đưa tôi đến đây.”

Nói xong, cô đang định mở cửa xe thì nghe thấy Lưu Phương bỗng gọi lại: “Đợi đã.”

Dương Hân nghi ngờ, “Sao vậy?”

“Đậu xe bên đường đi.” Lưu Phương nói với Lý Chí Dương, sau đó nhìn Dương Hân, “Chúng tôi đi xem thử tình hình với cô.”

Lúc này Lý Chí Dương cũng thầm sửng sốt. Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng Lễ Độc thân này lại được chào đón đến vậy. Nhìn dòng người qua lại, nếu nói một nửa người của khu đô thị đại học tới đây thì anh ta còn tin, ngoài ra còn có những người từ nơi khác cố tình chạy đến. 

Tình hình thế này, ngay cả Lễ Tình nhân và Lễ Giáng sinh mà sinh viên yêu thích nhất cũng không bằng.

Ba người xuống xe, đi về phía cửa hàng của dì Trần dưới sự chỉ đường của Dương Hân.

Trên đường đi, Lý Chí Dương hơi ngượng ngùng, “Không ngờ Lễ Độc thân này thực sự được các bạn sinh viên chào đón.” 

Lưu Phương cũng phụ họa, “Giới trẻ bây giờ đúng là khiến người khác không thể hiểu nổi.”

Trên thực tế, Lễ Độc thân trước đây đúng là không giống như thế này. Khu thương mại có thể tạo ra hiệu quả này đều dựa vào kế hoạch của Giang Thu Thu, cũng như sự ủng hộ của các nhà phát triển do Trịnh Tự tìm kiếm.

Có điều Dương Hân không cần phải nói ra sự thật cho bọn họ, chỉ cười nói: “Nếu không tôi sẽ không xin tổ chức hoạt động ở nơi này.”

“Ha ha, đúng là rất đông đúc, nhưng mà hiệu quả khuyến mãi chắc chỉ có nhiêu đó thôi nhỉ.” Lý Chí Dương nói: “Trước đây chúng ta không phải chưa từng tổ chức khuyến mãi ở khu đô thị đại học, hơn nữa luôn chọn những ngày lễ lớn. Thế nhưng người xem thì nhiều, người mua lại ít…” 

Lời nói của anh ta không hẳn là vô lý. Trước đây Tuyết Sam cũng từng tổ chức hoạt động tại các trường đại học ở đây. Thế nhưng do thương hiệu không nổi tiếng, hiệu quả khuyến mãi rất bình thường. Đây cũng là một trong những lý do khiến trụ sở chính muốn mở rộng quy mô marketing.

Nghĩ đến đây, Lý Chí Dương đã bình tĩnh lại một chút, tiếp tục nói: “Tôi nói này, tôi nghĩ triển khai hoạt động khuyến mãi cũng không phải không được. Thế nhưng hiện tại thực hiện quá gấp gáp, nên chờ sau khi hoạt động trường Đại học Kinh tế và Thương mại của chúng tôi bắt đầu mới đúng. Danh tiếng của chúng ta trong giới sinh viên đã nổi lên rồi, khi đó nếu xúc tiến bán hàng, chắc chắn hiệu quả sẽ tốt hơn bây giờ nhiều…”

Anh ta còn chưa nói hết đã thấy Dương Hân dừng bước một lát, rồi nói: “Đến nơi rồi.”

Lý Chí Dương và Lưu Phương dừng lại theo, nhìn về phía trước theo tầm mắt của Dương Hân, sau đó hai người lại sửng sốt cùng lúc.

“Ở đâu?” Lý Chí Dương nghi ngờ mình nhìn lầm chỗ, sững sờ hỏi.



“Đây nè.” Dương Hân giơ tay chỉ về phía trước, khiến hy vọng cuối cùng của anh ta hoàn toàn tan biến.

Cửa hàng của dì Trần vẫn chưa sửa sang xong, vì vậy đã dựng một standee bán hàng tạm thời trước cửa hàng. Trên standee, ngoài trưng bày các sản phẩm bày bán lần này, còn để thời gian khai trương lại cửa hàng, quảng cáo trước cho cửa hàng.

Lúc này, trước standee đã chật cứng các bạn học đang đổ xô đến mua hàng.

Lý Chí Dương chỉ vào đám đông phía trước, ngỡ ngàng hỏi Dương Hân: “Những người đó đều là đến mua sản phẩm của chúng ta à?”

“Chắc không phải vậy đâu.” Dương Hân cũng không chắc chắn lắm, trả lời: “Chúng ta chỉ hợp tác với cửa hàng đó, họ còn bán sản phẩm của thương hiệu khác.”

“Thì ra là vậy.” Lý Chí Dương thở phào nhẹ nhõm, “Tôi nói mà, thương hiệu của chúng ta không thể nào thu hút nhiều người như vậy.”

Vừa dứt lời, có một số nữ sinh vội vã đi qua, vừa đi vừa nói chuyện:

“Đi nhanh nào, đến trễ là bị người ta đổi hết son môi của Tuyết Sam đấy.”

“Chắc đã sớm bị người khác đổi hết rồi, tổng cộng chỉ có 300 cây thôi.”

“Kệ, cứ đến xem sao. Đổi không được thì mình sẽ mua một cây. Giang Thu Thu thử màu cây son đó quá xinh!” 

“Mình thấy cây son cũng được, nhưng Tây Tây vừa bảo mình rằng hôm nay Giang Thu Thu sẽ cho ra mắt kiểu trang điểm gặp bạn trai cũ, rất rất xinh. Mình muốn đến xem thử.”

“Kiểu trang điểm gặp bạn trai cũ? Cũng hợp thời đấy chứ —— Mau đến xem thử đi.”

Lý Chí Dương nghi ngờ nhìn Dương Hân, “Họ đang nói về ai vậy? Kiểu trang điểm gặp bạn trai cũ là cái gì?”

Dương Hân biết họ đang nói về ai, nhưng cô ấy cũng không hiểu lắm về nội dung cuộc đối thoại. Cô ấy đang nghĩ cách trả lời thì thấy có một nữ sinh đang chen ra khỏi đám đông phía trước. Đôi mắt của ba người bỗng chốc sáng lên. 

Hôm nay Giang Thu Thu trang điểm rất tươi sáng. Đó là kiểu trang điểm chỉ cần đứng giữa đám đông là có thể thu hút vô số ánh nhìn. Đó là kiểu trang điểm mà cô chuẩn bị riêng cho hoạt động, hơn nữa còn kết hợp những đặc điểm nổi bật của đời sau, tạo nên một cái tên phù hợp với không khí Lễ Độc thân —— Trang điểm gặp bạn trai cũ.

Để bạn trai cũ nhìn xong sẽ hối hận, quỳ xuống cầu xin tái hợp. 

“Chị Tiểu Dương.” Giang Thu Thu chào hỏi với Dương Hân, “Chị tới thật đúng lúc, em đang định đi tìm chị đấy.” 

Cô nhìn Lý Chí Dương và Lưu Phương bên cạnh, “Hai người này là?”

Dương Hân vội vàng giới thiệu bọn họ.

Lưu Phương cười nói: “Thì ra là người của CLB gì đó mà Tiểu Dương nói.”

Cuối cùng lúc này Lý Chí Dương mới định thần lại. Quả thật nữ sinh trước mặt rất xinh, nhưng xinh đẹp đi chăng nữa cũng chỉ là một nữ sinh, có thể làm nên trò trống gì.

Anh ta cười ha ha, giọng điệu lộ vẻ khinh thường, “Nghe nói Dương Hân tài trợ cho các em mấy trăm bộ sản phẩm, không biết các em đã thuyết phục cô ấy như thế nào. Nhưng mà công ty chúng tôi tài trợ đều là muốn nhìn thấy hiệu quả nhé ——”

Giang Thu Thu nghe anh ta nói, trong lòng đã đoán được người này chắc là đối thủ cạnh tranh khiến Dương Hân không lấy được tài nguyên.

Quả nhiên, mặt của Dương Hân biến sắc, quát lên: “Lý Chí Dương!”

Giang Thu Thu lại chỉ khẽ cười, nhìn Lý Chí Dương, khiêm tốn hỏi: “Xin hỏi hiệu quả mà anh nói đến là gì?” 

Lý Chí Dương nghe thấy câu này bèn bật cười, quả nhiên là sinh viên chưa trải sự đời mới dám đáp trả như vậy, vì vậy nói ngay: “Chúng tôi cũng không muốn gây khó dễ cho sinh viên. Nhưng dù gì hôm nay cũng phải bán được một nửa sản phẩm khuyến mãi chứ nhỉ?”

Giang Thu Thu nghe xong liền chớp mắt, dường như không thể tin nổi, “Một nửa?”

Lý Chí Dương tỏ vẻ khiêu khích, “Sao thế? Quá nhiều? Chúng tôi luôn có thể bán được con số này trong các đợt khuyến mãi trước đây…” 

Còn chưa nói xong đã thấy một người phụ nữ trung niên đứng sau standee phía trước lấy một cái loa ra, nói to về phía đám đông: “Các bạn học, bộ trang điểm gặp bạn trai cũ đã bán hết rồi. Mọi người xem những sản phẩm khác đi ——”

Đám đông vây quanh bỗng chốc gào khóc: “Aaaa ——”

“Không ——”

“Cháu cố tình đến mua Tuyết Sam mà ——”

“Các chị mau đi lấy thêm hàng đi ——”

“Dì Trần, cháu là khách hàng thân thiết của dì đó. Dì không thể không cho cháu mua!” 

“Mị mặc kệ, ngày mai mị có một tiết học đại cương với bạn trai cũ. Hôm nay mị nhất định phải mua bằng được bộ trang điểm gặp bạn trai cũ!”

Giang Thu Thu nói: “Chị Tiểu Dương, em thành thật báo cho chị biết tất cả sản phẩm mà các chị chuẩn bị hôm nay đều đã bán hết sạch. Chị có thể bảo kho hàng của chị chuyển đến thêm một ít được không?” 

Dương Hân:???

Lý Chí Dương và Lưu Phương:?????HẾT CHƯƠNG 40

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hẹn Ước Mười Năm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook