Chương 61: Ngoại truyện 2: Trẻ trâu được thêm đất diễn
Lâm Tri Lạc
05/11/2022
Ngoại truyện 2: Trẻ trâu được thêm đất diễn
Edit: Diệp Vũ Lam
Kết thúc bữa tiệc, Trịnh Tự khéo léo từ chối lời mời đi tăng hai của những người khác, nói rằng còn có việc phải làm, sau đó quay sang nói nhỏ với Giang Thu Thu: “Chúng ta đi dạo đi.”
Trước đây, Giang Thu Thu và Trịnh Tự thường xuyên đi dạo trong khu đô thị đại học.
Từ công viên trung tâm đến ký túc xá, từ khu giảng đường đến khu sinh hoạt của Đại học Châu Xuyên, từ khu thương mại đến các trường đại học khác, con đường của khu đô thị đại học rất quen thuộc đối với họ.
Nhưng bây giờ đi qua lần nữa lại cảm thấy hết sức xa lạ.
Đã nhiều năm rồi, Trịnh Tự chưa hề nhìn lại khu đô thị đại học.
Ngược lại, Giang Thu Thu vẫn luôn ở trong khu đô thị đại học, nhưng phải đối mặt với hai thế giới cách nhau mười năm.
Mặt đường nhựa bắt đầu trở nên loang lổ, vành đai xanh ven đường che khuất bầu trời. Các bạn sinh viên đi qua đi lại vẫn tràn đầy tuổi trẻ và sức sống, trên mặt ai nấy đều mang theo nét phấn chấn riêng của giới trẻ. Thế nhưng khi nhìn kỹ, họ lại có nhiều điểm khác biệt so với các bạn học năm 2008 mà họ biết.
Những bạn sinh viên này cao ráo hơn, vẻ ngoài sành điệu và tinh tế hơn. Ngoại hình, quần áo và trang sức của họ hơi khác so với những bạn học trước đây. Nội dung tán dóc và câu cửa miệng quen thuộc đều là ngôn ngữ mới thịnh hành trên mạng.
Đặt mình vào đó khiến người ta phải cảm khái rằng thời gian thật là kỳ diệu. Khi mới nhìn lần đầu, mọi người trông không có gì khác biệt mấy từ đời này sang đời khác. Thế nhưng khi nhìn kỹ lại cảm thấy rất khác nhau một trời một vực.
Tháng Chín là khoảng thời gian nóng nhất. Ra khỏi nhà hàng, Trịnh Tự cởi áo khoác vest ra, vắt đại trên cánh tay của mình, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng chỉnh tề. Bàn tay còn lại của anh nắm chặt tay Giang Thu Thu, đi chầm chậm dọc theo con đường bằng phẳng.
Cả hai người đều có ngoại hình xuất sắc. Nhất là Trịnh Tự cao ráo, dù ở bất cứ nơi đâu cũng đều rất nổi bật. Khi hai người đi cùng nhau, lúc nào cũng có người đi đường ngoái lại nhìn.
Cũng may tuy Trịnh Tự nổi tiếng, nhưng dù sao không phải là minh tinh, tỷ lệ xuất hiện cũng không thường xuyên. Mặc dù có người cảm thấy anh khá quen mắt, nhưng lại rất khó tiếp cận Trịnh Tự. Thỉnh thoảng có người nhận ra anh nhưng cũng không dám tiến tới bắt chuyện.
Cứ như thế, hai người họ đi cùng nhau khá yên bình.
“Đàn anh có tỉ lệ quay đầu* rất cao.” Giang Thu Thu đắc ý, “Vừa nghĩ đến từ nay anh đã là của em, em nằm mơ cũng có thể bật cười.”
*Tỉ lệ quay đầu: Chỉ những trai đẹp thu hút nhiều chị em phụ nữ quay đầu lại nhìn.
“Không phải là từ nay.” Trịnh Tự sửa sai cho cô, “Mười năm trước, anh đã là của em.”
“Chuyện này chúng ta nói nhỏ với nhau là được rồi, ra ngoài đừng lớn tiếng rêu rao như vậy.” Giang Thu Thu cẩn thận nhắc nhở anh: “Trong mắt người khác, mười năm trước em chỉ mới tám tuổi, cẩn thận người ta nghĩ rằng anh là đồ biến thái đấy.”
Trịnh Tự: “…”
Anh không biết phải làm sao, “Bây giờ cũng đâu có hơn gì?”
Trong mắt người ngoài, anh vẫn là đàn anh cầu hôn với một cô bé nữ sinh 18 tuổi tại lễ khai giảng của Đại học Châu Xuyên, lẽ ra phải tăng thêm một bằng chứng cho luận điểm người đàn ông mãi luôn thích một thiếu nữ 18 tuổi chứ.
Giang Thu Thu nghiêm túc nói: “Bây giờ không phạm pháp.”
“…” Trịnh Tự làm ra vẻ bừng tỉnh, “Có lý.”
“Có điều…” Giang Thu Thu đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt ngấn nước. Cô mấp máy môi, vừa cảm thấy buồn cười, vừa chua xót, “Đàn anh, anh đợi em lâu như vậy có phải rất vất vả không?”
Thật ra cô cũng hơi ngạc nhiên, Trịnh Tự đã thật sự đợi cô lâu đến vậy.
Cho dù cô biết, thậm chí đã tận mắt chứng kiến Trịnh Tự cầu hôn cô vào mười năm sau.
Cô vẫn sẽ nghi ngờ, sẽ thấp thỏm.
Cô đã từng trải qua cảm giác lòng người dễ thay đổi như thế nào.
Thậm chí cô đã từng nghi ngờ có phải Trịnh Tự cầu hôn cô chỉ vì để thực hiện lời hứa giữa bọn họ không?
Lúc đó cô mới nhận ra, thì ra mình đã rất thích, rất thích Trịnh Tự.
Nhưng khi Trịnh Tự vượt qua mười năm, đi đến trước mặt cô, cầu hôn cô, thật ra cô lại không cảm thấy vui sướng như mong đợi.
Giang Thu Thu ngẩng đầu nhìn Trịnh Tự, phía sau anh là khu thương mại sầm uất, phố thương mại trật tự, trung tâm mua sắm mọc lên san sát, cùng nhiều bảng hiệu cửa hàng đủ kiểu dáng và màu sắc.
Trịnh Tự đứng trước mặt cô, trông anh không khác nhiều so với mười năm trước. Thế nhưng nhìn kỹ lại sẽ thấy có điểm khác biệt.
Anh quyết đoán, chín chắn và kiên định hơn trước đây.
Tóc của anh được cắt ngắn, đôi mắt giống như vực sâu lạnh lẽo không thấy đáy, phản chiếu hình bóng của cô.
Cô bỗng nhận ra thế giới đã thay đổi, Trịnh Tự cũng đã thay đổi.
Nhưng có một số thứ vẫn chưa từng thay đổi.
“Mười năm là rất lâu đúng không?” Giang Thu Thu hỏi.
Đúng vậy, cô không hề vui sướng như mong đợi.
Trịnh Tự xuất hiện trước mặt cô như đúng hẹn, cầu hôn cô, lẽ ra cô phải nên vui vẻ.
Nhưng điều này cũng đồng nghĩa Trịnh Tự đã chờ đợi đủ mười năm.
Mười năm dài đằng đẵng đến nhường nào. Cô không phải là người chứng kiến, không thể nào thay Trịnh Tự trải qua những gian khổ đó.
Nhưng cô vẫn biết thứ khó chịu đựng nhất trên đời chính là thời gian.
Có thể biến biển cả thành bãi dâu.
Mà cô rất thích anh, thích đến nỗi cô không muốn anh phải chịu đau khổ trong mười năm này.
Cô mếu máo, khẽ nói: “Thật ra em hơi hối hận…”
Trịnh Tự cúi xuống nhìn cô, cảm thấy khó hiểu, “Hối hận cái gì?”
Giang Thu Thu lại không trả lời.
Cô muốn nói rằng cô hối hận vì đã bắt anh đợi mười năm, hối hận vì đã bắt anh cầu hôn cô ở mười năm sau.
Cô không ngờ cuộc chia ly đến nhanh như vậy, không ngờ anh lại thật sự đợi cô lâu như vậy.
Nhưng cô không thể thốt ra.
Vào lúc này, nói ra những lời đó đã trở nên vô nghĩa. Anh đã vượt qua một khoảng thời gian dài để đi đến trước mặt cô.
Mà trong lòng cô lại cảm thấy vui sướng một cách ích kỷ khi được gặp lại anh.
“Không có gì.” Giang Thu Thu đột nhiên nhào về phía trước, ôm lấy eo của Trịnh Tự, lẩm bẩm: “Đàn anh, anh không già chút nào. Anh là đàn anh tốt nhất trên thế giới.”
Cơ thể mềm mại, mảnh mai của thiếu nữ nhào vào lòng, mang theo hơi thở tươi mát đặc trưng, thoáng qua khiến Trịnh Tự bỗng chốc ngẩn ngơ.
Anh mỉm cười, chợt hiểu ra những lời còn dang dở của cô.
Đôi tay ôm lấy cô từ từ siết chặt, giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, tựa như lông hồng lướt qua tim cô, “Không cần hối hận. Vì biết em sẽ đứng ở điểm cuối, cho nên mười năm hay hai mươi năm đều không tính là quá lâu.”
…
Một hồi lâu, Giang Thu Thu buông Trịnh Tự ra, khuôn mặt đỏ bừng, “Ừm, mặc dù đã thích ứng được một ngày, nhưng vẫn cảm thấy không quen. Cái ôm hôm nay của đàn anh khác hẳn với cái ôm hôm qua.”
Ngày hôm qua của Giang Thu Thu là Trịnh Tự của mười năm trước. Buổi tối trước ngày Giang Thu Thu rơi xuống nước, cô cũng từng được anh ôm như vậy.
Trịnh Tự: “…”
Quả thật rất khác nhau.
Anh cười cười, nhìn Giang Thu Thu, “Vậy có phải em nên giải thích một chút về chuyện bạn trai cũ của em không?”
Anh cúi đầu, đến gần Giang Thu Thu, ánh mắt lộ vẻ nguy hiểm, “Không ngờ… anh lại không phải là mối tình đầu của em.”
Giang Thu Thu: !!!!
Trí nhớ của đàn anh tốt thế? Vậy mà còn nhớ cơ chứ!
Cô lập tức “tắt nắng”, nói rất chính trực và nghiêm túc: “Đàn anh tính sai rồi. Chúng ta quen nhau từ năm 2008, bạn trai cũ đó đến sau anh rất nhiều năm. Anh mới là bạn trai đầu tiên của em!!”
Đúng vậy, xét về dòng thời gian thì đúng là như vậy, suy luận rất hoàn mỹ!
“Ừ, cũng đúng.” Trịnh Tự nghĩ ngợi một lát, có vẻ đã chấp nhận cách giải thích này, thế nhưng nét mặt vẫn rất căng, “Nếu nói như vậy… Vậy khi chúng ta quen nhau ở năm 2008, lúc anh đợi em, em lại chạy đi quen người khác?”
Giang Thu Thu chợt ớn lạnh.
Quả nhiên đàn anh không dễ dụ.
Cô chắp hai tay sau lưng, bắt đầu giả vờ nhìn ngó xung quanh, “Không phải vậy đâu, lúc đó em đâu có quen biết anh. Nếu em biết sẽ gặp được anh, dù 13 anh chồng xếp hàng đứng trước mặt em thì em cũng chẳng rung động…”
Trịnh Tự: “13 anh chồng?” Cô không đề cập tới, anh suýt nữa đã quên mất vụ này.
Giang Thu Thu: “…”
Giang Thu Thu dứt khoát nhào về phía trước, lại ôm lấy Trịnh Tự lần nữa, bắt đầu chơi xấu, “Dù sao chuyện đã như vậy rồi, anh muốn làm gì thì làm!”
Trịnh Tự khẽ bật cười, ngón tay thon dài lướt qua gáy cô, đặt trên lưng cô, “Thu Thu, anh không có giận.”
Dù khao khát hay nhớ nhung đến mức nào, anh cũng hiểu rõ Giang Thu Thu của mười năm này không hề quen biết anh.
Anh không thể đưa ra bất cứ yêu cầu gì với cô.
Cũng giống như Giang Thu Thu sẽ không thể quay về mười năm trước, đưa ra yêu cầu với một đứa trẻ tám tuổi.
Chẳng qua anh cảm thấy tiếc nuối vì mười năm này không thể ở bên cô, chứng kiến những thay đổi của thế giới này.
Có điều anh vẫn nghiêm túc nói: “Anh hy vọng sau này em đừng thu nạp nhiều… bồ nhí như vậy nữa.”
Giang Thu Thu thầm vui mừng, “Vậy nghĩa là thu nạp một hoặc hai người sẽ không sao đúng không?”
Trịnh Tự bất lực, “Anh nghĩ chắc em sẽ không đồng ý nếu chồng sắp cưới của em không cho phép vợ sắp cưới theo đuổi thần tượng đúng không?”
Mười năm qua, làng giải trí đã phát triển rất mạnh mẽ. Nghĩ đến bạn gái nhỏ hơn mình mười tuổi, Trịnh Tự cũng đã thử đi tìm hiểu lối sống của giới trẻ.
Phải nói rằng khi đó Giang Thu Thu nói 13 anh chồng không được coi là nhiều… lại là sự thật.
Tốc độ đổi chồng của các cô gái theo đuổi thần tượng còn nhanh hơn nhiều so với việc anh thay quần áo.
Anh cười nói: “Anh mong em luôn vui vẻ.”
Anh đã đợi mười năm. Trong mười năm đó, anh đã nhiều lần nghĩ tới lúc bọn họ gặp lại nhau, điều anh mong muốn nhất là gì.
Câu trả lời là anh mong cô luôn vui vẻ.
.
Màn đêm buông xuống, Giang Thu Thu và Trịnh Tự cùng quay về khách sạn nơi anh ở.
Giang Thu Thu nằm dài trên giường, cả người chui vào trong chăn mềm mại, “Uầy, thật là thoải mái!”
Lúc này, Trịnh Tự mới nhận ra Giang Thu Thu vừa mới quay về từ mười năm trước. Vì vậy ngày hôm nay đối với cô sẽ càng dài hơn một ngày của anh.
Chắc cô đã rất mệt mỏi.
“Do anh sơ suất.” Trịnh Tự ngồi bên mép giường, duỗi tay vuốt nhẹ trán cô, “Phải nên để em nghỉ ngơi cho khỏe.”
Giang Thu Thu bắt lấy bàn tay của anh, đảo mắt nhìn anh, “Em không mệt, em muốn ở bên cạnh anh.”
Đúng là cô rất mệt, nhưng so với khoảng thời gian Trịnh Tự đã trải qua thì chẳng nhằm nhò gì.
“Ừ.” Trịnh Tự cúi đầu nhìn cô, đôi mắt của cô ngấn nước tựa như dòng chảy dưới sự phản chiếu của ánh đèn. Anh cảm thấy nhộn nhạo trong lòng, không kiềm được lòng mà cúi người xuống. Hai người đã dựa gần nhau, chạm vào mũi nhau.
Giang Thu Thu cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, thế là nhắm hai mắt lại, “Tới đi nè. Đàn anh, em có thể!”
Trịnh Tự: “…”
Bây giờ anh đã biết “Em có thể” nghĩa là gì.
Vợ sắp cưới của anh giống hệt mười năm trước, vẫn phá hư bầu không khí.
“Thu Thu, em có thể theo đuổi thần tượng, nhưng ba chữ ‘Em có thể’ chỉ được nói với anh.” Anh phải nghiêm túc nhắc nhở.
Giang Thu Thu mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn Trịnh Tự, “Đàn anh, lúc này anh không nhào tới mà còn giảng đạo em à?”
Trịnh Tự: “…”
Anh không thể nhịn được nữa, đè chặt cánh tay của Giang Thu Thu, để cô tự trải nghiệm một lần cái gọi là “Em có thể”.
Hai người đang “trao đổi sâu”, đột nhiên tiếng chuông cửa phòng vang lên dồn dập, phá hỏng bầu không khí mùi mẫn của căn phòng.
Giang Thu Thu gào lên: “Ai đó? Ai mà không biết nhìn bầu không khí hả!”
Lại dám đến nhấn chuông cửa vào lúc này!
Trịnh Tự buông cánh tay của cô ra và đứng lên, giọng nói hơi khàn, “Anh đi xem thử.”
Anh đi tới cửa, vừa mở cửa định hỏi thăm. Kết quả là cửa vừa mới hé ra một khe hở, một bóng người cao lớn đã vội vàng lén lút chen vào, “Chú, sao chú chậm chạp thế? Cháu đứng bên ngoài đợi thêm một phút sẽ rất nguy hiểm đó!”
Người đến mặc áo hoodie, trùm mũ lên đầu, đeo kính râm và khẩu trang, che chắn bản thân rất kỹ.
Trịnh Tự đóng cửa lại, dửng dưng nói: “Nếu cháu mặc như vậy sẽ không có ai dám đến gần cháu đâu.”
Lúc này đối phương mới tháo kính râm và khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt điển trai. Đó là Trịnh Thanh Xuyên, cậu lầm bầm: “Ai nói, cặp mắt của fan cháu y như tia X quang đấy!”
“Hôm nay không đi làm à?” Trịnh Tự hỏi: “Sao lại tới đây?”
“Ngày mai mới có thông báo, cháu cố tình nhín chút thời gian đến đây đó.” Trịnh Thanh Xuyên tiện tay đặt đồ dùng cá nhân ở chỗ lối đi vào, lén lút ló đầu nhìn vào trong phòng, đồng thời hỏi nhỏ Trịnh Tự: “Chú, chú thật sự tìm một quả óc chó thế thân à?”
Trịnh Tự đang định dẫn cậu ta vào trong gặp Giang Thu Thu, nghe vậy thì dừng bước, “Gì cơ?”
“Các bạn học trong lớp chú đã phân tích xong rồi kìa.” Trịnh Thanh Xuyên lộ ra vẻ mặt thương hại, vỗ vai Trịnh Tự, thở dài ngao ngán, “Chú, cháu không ngờ thì ra chú vẫn còn nhớ quả óc chó… Haiz, cũng không thể nói không ngờ. Cháu biết chú chắc chắn vẫn nhớ quả óc chó. Thế nhưng cháu không ngờ chú không đi tìm quả óc chó, mà lại tìm một thế thân. Tuy cháu có thể hiểu được, nhưng vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ.”
Cậu ta càng nói càng bùi ngùi, Trịnh Tự lại cảm thấy mơ hồ, “Rốt cuộc cháu đang nói gì vậy? Bạn học trong lớp chú phân tích cái gì?”
“Ớ, chú vẫn chưa biết à? Lớp của chú mặt dày bàn tán về chuyện của chú ngay trước mặt chú, còn tạo một nhóm chat riêng nữa cơ.” Trịnh Thanh Xuyên vừa nói, vừa lấy điện thoại ra mở WeChat lên.
Trịnh Tự im lặng trong chốc lát, “Sao cháu biết lớp chú tạo nhóm chat riêng?”
Thậm chí Trịnh Thanh Xuyên không học cùng khoa với anh mà.
Trịnh Thanh Xuyên “À” lên, thản nhiên trả lời: “Cháu đã tạo một tài khoản phụ, bảo người anh em Quản Kiệt của chú giả vờ thêm tài khoản phụ của ông ấy vào, hóng chuyện cho dễ.”
Trịnh Tự: “…”
Anh cạn lời, nhận lấy WeChat của Trịnh Thanh Xuyên, mở nhóm chat phụ của khóa Tài chính 08 lên xem thử một lượt mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Thì ra sau khi chuyện buổi sáng anh cầu hôn Giang Thu Thu được lan truyền, các bạn học trong lớp cũng là những người hóng hớt đầu tiên. Dĩ nhiên họ không tiện hóng ngay trước mặt Trịnh Tự, vì vậy tạm thời tạo một nhóm chat phụ.
Trịnh Thanh Xuyên luôn đi đầu trong việc hóng chuyện của chú mình, đã nhanh chóng giả mạo thành tài khoản phụ của Quản Kiệt để được vào nhóm chat, tha hồ tận hưởng niềm vui.
Là một nhân vật có thành tích cao nhất lớp Tài chính 08, trước giờ Trịnh Tự vẫn luôn là tâm điểm đề tài của các bạn học. Chỉ cần có tin tức nào về anh, cả lớp chắc chắn sẽ thảo luận một phen.
Đời sống tình cảm của Trịnh Tự cũng là nội dung được nhiều người hóng nhất.
Đã nhiều năm trôi qua, Trịnh Tự vẫn rất sạch sẽ trước mặt công chúng, hầu như không có bất kỳ tin đồn gì ngoài công việc. Đời sống tình cảm cá nhân của anh cũng trống rỗng, là tinh anh giới đầu tư trong sạch và lạnh nhạt nhất trong lòng fan.
Tuy nhiên, các bạn học cũ của Trịnh Tự đều biết anh đã từng quen một cô bạn gái.
Mười năm trước, lớp bọn họ từng có một bạn sinh viên học dự thính thông minh, xinh đẹp. Thế nhưng cô ấy chỉ học dự thính một học kỳ rồi rời đi, hơn nữa còn là lặng lẽ rời đi, không để lại bất kỳ lời nhắn nào.
Trước khi rời đi, cô ấy và Trịnh Tự đã từng là một đôi.
Sau khi cô ấy rời đi, Trịnh Tự không quen ai cả.
Trước giờ Trịnh Tự không thiếu người thích. Sau khi Giang Thu Thu rời đi, đã từng có nhiều cô gái tỏ tình với anh, nhưng anh không cho ai cơ hội.
Chẳng mấy chốc mọi người đã tốt nghiệp. Sau đó nhiều năm trôi qua, một số bạn học cũ đã kết hôn và sinh con, dần dần mọi người rất ít khi nhắc đến Giang Thu Thu. Chỉ thỉnh thoảng nói về đời sống tình cảm của Trịnh Tự, bọn họ mới sẵn tiện nhớ tới người bạn gái cũ duy nhất này của Trịnh Tự.
Thật ra đã qua nhiều năm, mọi người đều không nghĩ rằng Trịnh Tự vẫn còn nhớ đến Giang Thu Thu.
Sau khi Giang Thu Thu rời đi, biểu cảm của anh rất bình tĩnh. Về sau, anh cũng rất ít khi nhắc đến cô ấy ở trước mặt người khác.
Nếu có người nhắc đến ngay trước mặt anh, anh cũng chỉ tiếp lời một cách tự nhiên, chưa từng có bất kỳ dao động cảm xúc mãnh liệt.
Không giống như chủ động chia tay, cũng không giống như bị động chia tay, dường như rất bình thản chấp nhận kết quả này.
Không ai thấy rằng anh đã khổ sở như thế nào để dứt bỏ mối tình này.
Còn về khoảng trống tình yêu của anh sau này, mọi người cũng tự nhiên cho rằng anh làm việc bận rộn, mắt nhìn người quá cao, chưa gặp được người phù hợp.
Cho đến hôm nay khi bùng nổ tin tức này, đó chẳng khác nào đất bằng nổi sóng đối với các bạn học cũ.
Một Trịnh Tự vẫn luôn im hơi lặng tiếng, lại không nói không rằng làm ra chuyện động trời.
Không hề báo trước, cứ thế trực tiếp cầu hôn tại lễ khai giảng.
Tin nhắn trong nhóm chat phụ hóng hớt đã tăng lên hơn 999 tin trong một phút.
Trịnh Tự nhìn ID đơn giản mà cục súc có tên là “Tài khoản phụ của Quản Kiệt”, nhưng trên thực tế là tài khoản phụ của Trịnh Thanh Xuyên gửi ảnh gif trong nhóm chat: Điên cuồng hóng hớt.gif.
Trịnh Tự nhìn Trịnh Thanh Xuyên, “Làm minh tinh rảnh rỗi nhỉ?”
“Haiz, minh tinh chịu rất nhiều áp lực đấy. Cả ngày bị người khác hóng chuyện, dĩ nhiên cũng muốn hóng drama của người khác để giảm chút áp lực chứ.” Trịnh Thanh Xuyên đưa ra bằng chứng vô cùng thuyết phục.
Dĩ nhiên drama của người ta = drama của chú.
“…” Trịnh Tự tiếp tục lướt xem nhóm chat phụ.
Sau khi biết đối tượng được Trịnh Tự cầu hôn có tên là Giang Thu Thu, nhất là sau khi hình của Giang Thu Thu bị người khác tung lên mạng, độ hóng hớt của cả nhóm chat đều đạt đến đỉnh điểm.
Tài khoản phụ của Trịnh Thanh Xuyên cũng gửi ảnh gif hóng hớt nhanh gấp tám lần, trông rất vui sướng.
Bạn học A: 【Á đù!! Giang Thu Thu đó là Giang Thu Thu trước đây của lớp chúng ta á?】
Bạn học B: 【Bạn gái cũ của Trịnh Tự? Chẳng lẽ Trịnh Tự luôn đợi cô ấy suốt bao năm nay?】
Bạn học C: 【Không thể tin được Trịnh Tự lại si tình đến vậy!】
Lớp trưởng: 【Các bác bị mất não à, nhìn rõ lại đi. Đó là Giang Thu Thu khóa 2018 đó.】
Những người khác: 【… Đù má!】
Chẳng mấy chốc, thông tin về Giang Thu Thu đã bị lan truyền, trên đó viết rõ: Giang Thu Thu, 18 tuổi, tân sinh viên khoa Tài chính, khóa 2018 của Đại học Châu Xuyên.
Một số cư dân mạng biết tuốt còn đào được chứng minh nhân dân và gốc gác gia đình cô.
Những thông tin này đều không thể làm giả. Nói cách khác, Giang Thu Thu này chỉ mới tám tuổi vào mười năm trước, không phải là Giang Thu Thu trước đây của lớp bọn họ.
Mặc dù chuyện “Xuyên không” này thường thấy trong tiểu thuyết, nhưng trong cuộc sống thực tế, người bình thường không thể nào nghĩ theo hướng này, càng không thể nào tin chuyện này sẽ xảy ra.
Vì vậy, mọi người nhanh chóng có một suy đoán mới.
Bạn học A: 【Thế thân! Lẽ nào đây là thế thân trong truyền thuyết!】
Bạn học B: 【Đỉnh thế. Tên giống nhau, ngoại hình cũng giống nhau, còn học khoa Tài chính. Đây là thế thân mà ông trời sắp đặt như trong sách vở á! Sao Trịnh Tự lại tìm được một thế thân hoàn mỹ đến vậy chứ?】
Bạn học C: 【Đỉnh của chóp. Bé này thật sự không phải là cùng một người làm giả danh tính à?】
Lớp trưởng: 【Sao lại vậy được. Các cậu không thấy trên mạng còn có bạn tiểu học, bạn cấp Ba của Giang Thu Thu giáo dục hiện thực sao? Thông tin có thể làm giả, những chuyện từng trải từ nhỏ đến lớn không thể làm giả được.】
Lớp trưởng: 【Hơn nữa, làm giả thì có lợi ích gì?】
Bạn học A: 【Đúng, các bác nhìn kỹ bức ảnh đi. Tuy Giang Thu Thu này giống hệt Giang Thu Thu của lớp chúng ta, nhưng người trong hình là của hiện tại. Giang Thu Thu của lớp chúng ta không thể không có sự thay đổi sau mười năm đúng chứ?】
Bạn học B: 【Cũng đúng. Người duy trì phong độ nhất trong lớp chúng ta chính là Trịnh Tự. Cậu ấy đã già đi một chút rồi, Giang Thu Thu không thể nào vẫn giữ nguyên tuổi 18!】
Khi Trịnh Tự nhìn thấy câu này: “…”
Nhờ ơn của Giang Thu Thu, bây giờ anh vô cùng nhạy cảm với chữ “Già”.
Bạn học A: 【Tuy là vậy, nhưng Trịnh Tự cũng đâu có phong độ lắm đâu…】
Bạn học B: 【Nhất thời tôi không biết nên nói ông ấy si tình, hay là nói ông ấy là đồ đểu cáng nữa.】
Lớp trưởng: 【Nghiệp quật rồi!】
…
Sau đó, trong nhóm chat lại cảm khái hơn 999 tin về chuyện này, trong đó xen kẽ hình ảnh hóng chuyện của Trịnh Thanh Xuyên ở nhiều dáng vẻ khác nhau.
Trong lúc Trịnh Tự xem lịch sử trò chuyện, Trịnh Thanh Xuyên không quên tiếp tục tán dóc, “Chú, cô vợ nhỏ thế thân của chú đâu?”
Trịnh Tự giật nảy mình, “Cô vợ nhỏ thế thân?”
Trịnh Thanh Xuyên gật đầu, “Đúng rồi. Trước đây cháu nhận được một kịch bản, cốt truyện rất giống với hành động hiện giờ của chú. Bộ phim truyền hình đó tên là 《Cô vợ nhỏ thế thân của tổng giám đốc bá đạo》. Chú nói xem chuyện này quá ư là trùng hợp mà!”
Trịnh Tự: “Bây giờ thể loại phim truyền hình này cũng được qua kiểm duyệt à?”
“Không biết, cháu không có nhận.” Trịnh Thanh Xuyên nhún vai.
Hai người đang nói chuyện ở lối đi vào, Giang Thu Thu mãi không thấy bọn họ đâu nên đi tìm, ló đầu ra hỏi: “Đàn anh, là ai vậy?”
Trịnh Thanh Xuyên nhìn theo hướng phát ra âm thanh, ngay sau đó đứng hình, trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào Giang Thu Thu, lắc đầu cảm khái, “Quá giống! Thật sự quá giống!”
Giang Thu Thu vốn đang định chào hỏi thì bị dáng vẻ đó của anh ta làm hoang mang.
Quá giống cái gì?
“Chú, cháu phản đối cuộc hôn nhân này!” Sau khi cảm khái, đột nhiên Trịnh Thanh Xuyên đứng thẳng người một cách nghiêm túc, nói với Trịnh Tự: “Cháu có thể hiểu được tâm trạng của chú. Thế nhưng hành động của chú rất thiếu trách nhiệm cho cả đôi bên.”
Giang Thu Thu: ?
Trẻ trâu đang nói mớ cái gì vậy? Khi nào đến lượt anh ta phản đối cuộc hôn nhân giữa cô và Trịnh Tự?
Trịnh Tự cũng rất cạn lời, bảo Trịnh Thanh Xuyên: “Cháu nhìn kỹ cô ấy đi.”
Trịnh Thanh Xuyên tiếp thu ý kiến, tiếp tục gật đầu, “Quá giống, thật sự rất giống! Còn trẻ nữa…”
Đôi mắt của Giang Thu Thu chất chứa sự tò mò, “Anh đang nói gì vậy?”
Trịnh Tự nghiêm mặt, “Cậu ta nghĩ em là thế thân của bạn gái cũ Giang Thu Thu của anh.”
Giang Thu Thu: “Hả?”
Trịnh Tự đưa lịch sử WeChat trong điện thoại của Trịnh Thanh Xuyên cho cô xem.
Giang Thu Thu: “…”
Cô cảm thấy mọi người phân tích rất có lý, cười gượng, “Mọi người nghĩ như vậy là điều bình thường, nếu là em cũng sẽ giống vậy.”
Lần này đến lượt Trịnh Thanh Xuyên không hiểu, nghi ngờ nhìn hai người, “Hai người đang nói gì đấy?”
Trịnh Tự chỉ lắc đầu, nghiêm nghị nói: “Thanh Xuyên, cô ấy chính là Giang Thu Thu, thím của cháu.”
Anh tạm dừng rồi bổ sung, “Là người đã ăn mấy túi quả óc chó của cháu đó.”
Giang Thu Thu: “…” Anh không cần nhấn mạnh chuyện đó đâu.
Trịnh Thanh Xuyên ngu ngơ.
Trịnh Tự kể lại ngắn gọn chuyện đã xảy ra.
Sau khi nghe xong, Trịnh Thanh Xuyên không có phản ứng như mong đợi, ngược lại lộ ra vẻ mặt của đứa trẻ bị thiểu năng, “Hai người đang đùa tôi đấy à?”
Thật ra phản ứng của cậu ta rất bình thường. Mười năm trước, khi Trịnh Tự nghe Giang Thu Thu nói ra sự thật, phản ứng đầu tiên cũng không khá hơn bao nhiêu.
Huống hồ những người khác.
Năm đó Giang Thu Thu còn có thể sử dụng các sự kiện trong tương lai để chứng minh trải nghiệm của mình. Còn bây giờ, phương pháp duy nhất đều đã trở nên vô dụng.
Thế nhưng Trịnh Tự nhanh chóng động não, hỏi Giang Thu Thu: “Điện thoại của em có còn ở đó không?”
Năm đó khi Giang Thu Thu rơi xuống nước vẫn còn cầm theo điện thoại, về lý thuyết chắc vẫn còn điện thoại ở đây.
“Có.” Giang Thu Thu không rõ lý do, nhưng vẫn lấy điện thoại từ trong túi xách ra.
Điện thoại vẫn bị vỡ màn hình. May mắn thay, tuy rơi vào nước nhưng vẫn có thể miễn cưỡng khởi động máy.
Trịnh Tự ấn màn hình sáng lên, đưa đến trước mặt Trịnh Thanh Xuyên, “Cháu còn nhớ cái này không?”
Trịnh Thanh Xuyên: !!!!
Cái đệch, ác mộng của cậu đã tái hiện!!!
Năm đó, chuyện màn hình khóa trên điện thoại nhái của Giang Thu Thu khó khăn lắm mới sửa xong lại là hình của cậu đã khiến cậu sốc tận óc. Cậu còn chưa kịp chất vấn Giang Thu Thu, cô ấy đã sủi mất tăm.
Chuyện này đã từng trở thành bóng ma tâm lý của cậu.
Quả thật cậu không thể hiểu nổi tại sao Giang Thu Thu lại dùng hình của mình làm màn hình khóa. Như vậy không phải là chia rẽ cậu và Trịnh Tự sao? Đúng là tâm địa độc ác!
Mặc dù Trịnh Tự không hiểu lầm cậu vì chuyện này, nhưng cậu đã từng có cơn ác mộng kỳ lạ là bị Trịnh Tự chất vấn rằng: “Cháu lén quyến rũ Giang Thu Thu sau lưng chú từ lúc nào?”
Bây giờ, ác mộng đã tái hiện.
Nhưng cậu đã nhanh chóng kịp phản ứng, không phải chiếc điện thoại này là của quả óc chó sao? Tại sao lại ở trong tay một cô em khóa 2018?
Ngay sau đó, Trịnh Thanh Xuyên nhìn kỹ chiếc điện thoại này một hồi, cậu càng hoảng hốt hơn.
Đó đúng là chiếc điện thoại xịn của năm đó. Nhưng khi đó cậu lại cho rằng đó là điện thoại nhái, còn chế giễu điện thoại nhái mà dùng logo Apple, không biết đang mồi chài khách hay gì.
Bây giờ nhìn lại, đó không phải là iPhone 8 Plus mới nhất sao?
Không những vậy, ban đầu cậu còn tưởng quả óc chó photoshop tấm hình màn hình khóa này. Sau đó thời gian trôi qua, cậu cũng không còn nhớ rõ. Bây giờ nhìn lại, rõ ràng tấm hình này là hình trang bìa tạp chí mà cậu chụp vào hai năm trước đây mà.
Cốt truyện có thể bịa, điện thoại mà cậu thấy năm đó lại là thật, không thể làm giả.
Trịnh Thanh Xuyên trợn to hai mắt, nhìn vào điện thoại rồi lại nhìn Giang Thu Thu, chỉ cảm thấy siêu ảo diệu, “Chuyện này là thật hả?”
Giang Thu Thu nhún vai, “Đúng vậy.”
Trịnh Thanh Xuyên lùi về sau vài bước trông rất khoa trương, bừng tỉnh và đồng thời thở phào nhẹ nhõm, “Vì vậy cô lấy tôi làm màn hình khóa là vì cô là fan của tôi, chứ không phải là vì cô thèm thuồng tôi?!”
Tèn ten, quả nhiên cậu trong sạch mà!
Giang Thu Thu: ???
Đao của cô đâu!!!
Lời của tác giả:
.
Trẻ trâu: Hóng chuyện nhanh gấp tám lần.gif
Thu Thu: Đi chết đi.
Edit: Diệp Vũ Lam
Kết thúc bữa tiệc, Trịnh Tự khéo léo từ chối lời mời đi tăng hai của những người khác, nói rằng còn có việc phải làm, sau đó quay sang nói nhỏ với Giang Thu Thu: “Chúng ta đi dạo đi.”
Trước đây, Giang Thu Thu và Trịnh Tự thường xuyên đi dạo trong khu đô thị đại học.
Từ công viên trung tâm đến ký túc xá, từ khu giảng đường đến khu sinh hoạt của Đại học Châu Xuyên, từ khu thương mại đến các trường đại học khác, con đường của khu đô thị đại học rất quen thuộc đối với họ.
Nhưng bây giờ đi qua lần nữa lại cảm thấy hết sức xa lạ.
Đã nhiều năm rồi, Trịnh Tự chưa hề nhìn lại khu đô thị đại học.
Ngược lại, Giang Thu Thu vẫn luôn ở trong khu đô thị đại học, nhưng phải đối mặt với hai thế giới cách nhau mười năm.
Mặt đường nhựa bắt đầu trở nên loang lổ, vành đai xanh ven đường che khuất bầu trời. Các bạn sinh viên đi qua đi lại vẫn tràn đầy tuổi trẻ và sức sống, trên mặt ai nấy đều mang theo nét phấn chấn riêng của giới trẻ. Thế nhưng khi nhìn kỹ, họ lại có nhiều điểm khác biệt so với các bạn học năm 2008 mà họ biết.
Những bạn sinh viên này cao ráo hơn, vẻ ngoài sành điệu và tinh tế hơn. Ngoại hình, quần áo và trang sức của họ hơi khác so với những bạn học trước đây. Nội dung tán dóc và câu cửa miệng quen thuộc đều là ngôn ngữ mới thịnh hành trên mạng.
Đặt mình vào đó khiến người ta phải cảm khái rằng thời gian thật là kỳ diệu. Khi mới nhìn lần đầu, mọi người trông không có gì khác biệt mấy từ đời này sang đời khác. Thế nhưng khi nhìn kỹ lại cảm thấy rất khác nhau một trời một vực.
Tháng Chín là khoảng thời gian nóng nhất. Ra khỏi nhà hàng, Trịnh Tự cởi áo khoác vest ra, vắt đại trên cánh tay của mình, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng chỉnh tề. Bàn tay còn lại của anh nắm chặt tay Giang Thu Thu, đi chầm chậm dọc theo con đường bằng phẳng.
Cả hai người đều có ngoại hình xuất sắc. Nhất là Trịnh Tự cao ráo, dù ở bất cứ nơi đâu cũng đều rất nổi bật. Khi hai người đi cùng nhau, lúc nào cũng có người đi đường ngoái lại nhìn.
Cũng may tuy Trịnh Tự nổi tiếng, nhưng dù sao không phải là minh tinh, tỷ lệ xuất hiện cũng không thường xuyên. Mặc dù có người cảm thấy anh khá quen mắt, nhưng lại rất khó tiếp cận Trịnh Tự. Thỉnh thoảng có người nhận ra anh nhưng cũng không dám tiến tới bắt chuyện.
Cứ như thế, hai người họ đi cùng nhau khá yên bình.
“Đàn anh có tỉ lệ quay đầu* rất cao.” Giang Thu Thu đắc ý, “Vừa nghĩ đến từ nay anh đã là của em, em nằm mơ cũng có thể bật cười.”
*Tỉ lệ quay đầu: Chỉ những trai đẹp thu hút nhiều chị em phụ nữ quay đầu lại nhìn.
“Không phải là từ nay.” Trịnh Tự sửa sai cho cô, “Mười năm trước, anh đã là của em.”
“Chuyện này chúng ta nói nhỏ với nhau là được rồi, ra ngoài đừng lớn tiếng rêu rao như vậy.” Giang Thu Thu cẩn thận nhắc nhở anh: “Trong mắt người khác, mười năm trước em chỉ mới tám tuổi, cẩn thận người ta nghĩ rằng anh là đồ biến thái đấy.”
Trịnh Tự: “…”
Anh không biết phải làm sao, “Bây giờ cũng đâu có hơn gì?”
Trong mắt người ngoài, anh vẫn là đàn anh cầu hôn với một cô bé nữ sinh 18 tuổi tại lễ khai giảng của Đại học Châu Xuyên, lẽ ra phải tăng thêm một bằng chứng cho luận điểm người đàn ông mãi luôn thích một thiếu nữ 18 tuổi chứ.
Giang Thu Thu nghiêm túc nói: “Bây giờ không phạm pháp.”
“…” Trịnh Tự làm ra vẻ bừng tỉnh, “Có lý.”
“Có điều…” Giang Thu Thu đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt ngấn nước. Cô mấp máy môi, vừa cảm thấy buồn cười, vừa chua xót, “Đàn anh, anh đợi em lâu như vậy có phải rất vất vả không?”
Thật ra cô cũng hơi ngạc nhiên, Trịnh Tự đã thật sự đợi cô lâu đến vậy.
Cho dù cô biết, thậm chí đã tận mắt chứng kiến Trịnh Tự cầu hôn cô vào mười năm sau.
Cô vẫn sẽ nghi ngờ, sẽ thấp thỏm.
Cô đã từng trải qua cảm giác lòng người dễ thay đổi như thế nào.
Thậm chí cô đã từng nghi ngờ có phải Trịnh Tự cầu hôn cô chỉ vì để thực hiện lời hứa giữa bọn họ không?
Lúc đó cô mới nhận ra, thì ra mình đã rất thích, rất thích Trịnh Tự.
Nhưng khi Trịnh Tự vượt qua mười năm, đi đến trước mặt cô, cầu hôn cô, thật ra cô lại không cảm thấy vui sướng như mong đợi.
Giang Thu Thu ngẩng đầu nhìn Trịnh Tự, phía sau anh là khu thương mại sầm uất, phố thương mại trật tự, trung tâm mua sắm mọc lên san sát, cùng nhiều bảng hiệu cửa hàng đủ kiểu dáng và màu sắc.
Trịnh Tự đứng trước mặt cô, trông anh không khác nhiều so với mười năm trước. Thế nhưng nhìn kỹ lại sẽ thấy có điểm khác biệt.
Anh quyết đoán, chín chắn và kiên định hơn trước đây.
Tóc của anh được cắt ngắn, đôi mắt giống như vực sâu lạnh lẽo không thấy đáy, phản chiếu hình bóng của cô.
Cô bỗng nhận ra thế giới đã thay đổi, Trịnh Tự cũng đã thay đổi.
Nhưng có một số thứ vẫn chưa từng thay đổi.
“Mười năm là rất lâu đúng không?” Giang Thu Thu hỏi.
Đúng vậy, cô không hề vui sướng như mong đợi.
Trịnh Tự xuất hiện trước mặt cô như đúng hẹn, cầu hôn cô, lẽ ra cô phải nên vui vẻ.
Nhưng điều này cũng đồng nghĩa Trịnh Tự đã chờ đợi đủ mười năm.
Mười năm dài đằng đẵng đến nhường nào. Cô không phải là người chứng kiến, không thể nào thay Trịnh Tự trải qua những gian khổ đó.
Nhưng cô vẫn biết thứ khó chịu đựng nhất trên đời chính là thời gian.
Có thể biến biển cả thành bãi dâu.
Mà cô rất thích anh, thích đến nỗi cô không muốn anh phải chịu đau khổ trong mười năm này.
Cô mếu máo, khẽ nói: “Thật ra em hơi hối hận…”
Trịnh Tự cúi xuống nhìn cô, cảm thấy khó hiểu, “Hối hận cái gì?”
Giang Thu Thu lại không trả lời.
Cô muốn nói rằng cô hối hận vì đã bắt anh đợi mười năm, hối hận vì đã bắt anh cầu hôn cô ở mười năm sau.
Cô không ngờ cuộc chia ly đến nhanh như vậy, không ngờ anh lại thật sự đợi cô lâu như vậy.
Nhưng cô không thể thốt ra.
Vào lúc này, nói ra những lời đó đã trở nên vô nghĩa. Anh đã vượt qua một khoảng thời gian dài để đi đến trước mặt cô.
Mà trong lòng cô lại cảm thấy vui sướng một cách ích kỷ khi được gặp lại anh.
“Không có gì.” Giang Thu Thu đột nhiên nhào về phía trước, ôm lấy eo của Trịnh Tự, lẩm bẩm: “Đàn anh, anh không già chút nào. Anh là đàn anh tốt nhất trên thế giới.”
Cơ thể mềm mại, mảnh mai của thiếu nữ nhào vào lòng, mang theo hơi thở tươi mát đặc trưng, thoáng qua khiến Trịnh Tự bỗng chốc ngẩn ngơ.
Anh mỉm cười, chợt hiểu ra những lời còn dang dở của cô.
Đôi tay ôm lấy cô từ từ siết chặt, giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, tựa như lông hồng lướt qua tim cô, “Không cần hối hận. Vì biết em sẽ đứng ở điểm cuối, cho nên mười năm hay hai mươi năm đều không tính là quá lâu.”
…
Một hồi lâu, Giang Thu Thu buông Trịnh Tự ra, khuôn mặt đỏ bừng, “Ừm, mặc dù đã thích ứng được một ngày, nhưng vẫn cảm thấy không quen. Cái ôm hôm nay của đàn anh khác hẳn với cái ôm hôm qua.”
Ngày hôm qua của Giang Thu Thu là Trịnh Tự của mười năm trước. Buổi tối trước ngày Giang Thu Thu rơi xuống nước, cô cũng từng được anh ôm như vậy.
Trịnh Tự: “…”
Quả thật rất khác nhau.
Anh cười cười, nhìn Giang Thu Thu, “Vậy có phải em nên giải thích một chút về chuyện bạn trai cũ của em không?”
Anh cúi đầu, đến gần Giang Thu Thu, ánh mắt lộ vẻ nguy hiểm, “Không ngờ… anh lại không phải là mối tình đầu của em.”
Giang Thu Thu: !!!!
Trí nhớ của đàn anh tốt thế? Vậy mà còn nhớ cơ chứ!
Cô lập tức “tắt nắng”, nói rất chính trực và nghiêm túc: “Đàn anh tính sai rồi. Chúng ta quen nhau từ năm 2008, bạn trai cũ đó đến sau anh rất nhiều năm. Anh mới là bạn trai đầu tiên của em!!”
Đúng vậy, xét về dòng thời gian thì đúng là như vậy, suy luận rất hoàn mỹ!
“Ừ, cũng đúng.” Trịnh Tự nghĩ ngợi một lát, có vẻ đã chấp nhận cách giải thích này, thế nhưng nét mặt vẫn rất căng, “Nếu nói như vậy… Vậy khi chúng ta quen nhau ở năm 2008, lúc anh đợi em, em lại chạy đi quen người khác?”
Giang Thu Thu chợt ớn lạnh.
Quả nhiên đàn anh không dễ dụ.
Cô chắp hai tay sau lưng, bắt đầu giả vờ nhìn ngó xung quanh, “Không phải vậy đâu, lúc đó em đâu có quen biết anh. Nếu em biết sẽ gặp được anh, dù 13 anh chồng xếp hàng đứng trước mặt em thì em cũng chẳng rung động…”
Trịnh Tự: “13 anh chồng?” Cô không đề cập tới, anh suýt nữa đã quên mất vụ này.
Giang Thu Thu: “…”
Giang Thu Thu dứt khoát nhào về phía trước, lại ôm lấy Trịnh Tự lần nữa, bắt đầu chơi xấu, “Dù sao chuyện đã như vậy rồi, anh muốn làm gì thì làm!”
Trịnh Tự khẽ bật cười, ngón tay thon dài lướt qua gáy cô, đặt trên lưng cô, “Thu Thu, anh không có giận.”
Dù khao khát hay nhớ nhung đến mức nào, anh cũng hiểu rõ Giang Thu Thu của mười năm này không hề quen biết anh.
Anh không thể đưa ra bất cứ yêu cầu gì với cô.
Cũng giống như Giang Thu Thu sẽ không thể quay về mười năm trước, đưa ra yêu cầu với một đứa trẻ tám tuổi.
Chẳng qua anh cảm thấy tiếc nuối vì mười năm này không thể ở bên cô, chứng kiến những thay đổi của thế giới này.
Có điều anh vẫn nghiêm túc nói: “Anh hy vọng sau này em đừng thu nạp nhiều… bồ nhí như vậy nữa.”
Giang Thu Thu thầm vui mừng, “Vậy nghĩa là thu nạp một hoặc hai người sẽ không sao đúng không?”
Trịnh Tự bất lực, “Anh nghĩ chắc em sẽ không đồng ý nếu chồng sắp cưới của em không cho phép vợ sắp cưới theo đuổi thần tượng đúng không?”
Mười năm qua, làng giải trí đã phát triển rất mạnh mẽ. Nghĩ đến bạn gái nhỏ hơn mình mười tuổi, Trịnh Tự cũng đã thử đi tìm hiểu lối sống của giới trẻ.
Phải nói rằng khi đó Giang Thu Thu nói 13 anh chồng không được coi là nhiều… lại là sự thật.
Tốc độ đổi chồng của các cô gái theo đuổi thần tượng còn nhanh hơn nhiều so với việc anh thay quần áo.
Anh cười nói: “Anh mong em luôn vui vẻ.”
Anh đã đợi mười năm. Trong mười năm đó, anh đã nhiều lần nghĩ tới lúc bọn họ gặp lại nhau, điều anh mong muốn nhất là gì.
Câu trả lời là anh mong cô luôn vui vẻ.
.
Màn đêm buông xuống, Giang Thu Thu và Trịnh Tự cùng quay về khách sạn nơi anh ở.
Giang Thu Thu nằm dài trên giường, cả người chui vào trong chăn mềm mại, “Uầy, thật là thoải mái!”
Lúc này, Trịnh Tự mới nhận ra Giang Thu Thu vừa mới quay về từ mười năm trước. Vì vậy ngày hôm nay đối với cô sẽ càng dài hơn một ngày của anh.
Chắc cô đã rất mệt mỏi.
“Do anh sơ suất.” Trịnh Tự ngồi bên mép giường, duỗi tay vuốt nhẹ trán cô, “Phải nên để em nghỉ ngơi cho khỏe.”
Giang Thu Thu bắt lấy bàn tay của anh, đảo mắt nhìn anh, “Em không mệt, em muốn ở bên cạnh anh.”
Đúng là cô rất mệt, nhưng so với khoảng thời gian Trịnh Tự đã trải qua thì chẳng nhằm nhò gì.
“Ừ.” Trịnh Tự cúi đầu nhìn cô, đôi mắt của cô ngấn nước tựa như dòng chảy dưới sự phản chiếu của ánh đèn. Anh cảm thấy nhộn nhạo trong lòng, không kiềm được lòng mà cúi người xuống. Hai người đã dựa gần nhau, chạm vào mũi nhau.
Giang Thu Thu cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, thế là nhắm hai mắt lại, “Tới đi nè. Đàn anh, em có thể!”
Trịnh Tự: “…”
Bây giờ anh đã biết “Em có thể” nghĩa là gì.
Vợ sắp cưới của anh giống hệt mười năm trước, vẫn phá hư bầu không khí.
“Thu Thu, em có thể theo đuổi thần tượng, nhưng ba chữ ‘Em có thể’ chỉ được nói với anh.” Anh phải nghiêm túc nhắc nhở.
Giang Thu Thu mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn Trịnh Tự, “Đàn anh, lúc này anh không nhào tới mà còn giảng đạo em à?”
Trịnh Tự: “…”
Anh không thể nhịn được nữa, đè chặt cánh tay của Giang Thu Thu, để cô tự trải nghiệm một lần cái gọi là “Em có thể”.
Hai người đang “trao đổi sâu”, đột nhiên tiếng chuông cửa phòng vang lên dồn dập, phá hỏng bầu không khí mùi mẫn của căn phòng.
Giang Thu Thu gào lên: “Ai đó? Ai mà không biết nhìn bầu không khí hả!”
Lại dám đến nhấn chuông cửa vào lúc này!
Trịnh Tự buông cánh tay của cô ra và đứng lên, giọng nói hơi khàn, “Anh đi xem thử.”
Anh đi tới cửa, vừa mở cửa định hỏi thăm. Kết quả là cửa vừa mới hé ra một khe hở, một bóng người cao lớn đã vội vàng lén lút chen vào, “Chú, sao chú chậm chạp thế? Cháu đứng bên ngoài đợi thêm một phút sẽ rất nguy hiểm đó!”
Người đến mặc áo hoodie, trùm mũ lên đầu, đeo kính râm và khẩu trang, che chắn bản thân rất kỹ.
Trịnh Tự đóng cửa lại, dửng dưng nói: “Nếu cháu mặc như vậy sẽ không có ai dám đến gần cháu đâu.”
Lúc này đối phương mới tháo kính râm và khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt điển trai. Đó là Trịnh Thanh Xuyên, cậu lầm bầm: “Ai nói, cặp mắt của fan cháu y như tia X quang đấy!”
“Hôm nay không đi làm à?” Trịnh Tự hỏi: “Sao lại tới đây?”
“Ngày mai mới có thông báo, cháu cố tình nhín chút thời gian đến đây đó.” Trịnh Thanh Xuyên tiện tay đặt đồ dùng cá nhân ở chỗ lối đi vào, lén lút ló đầu nhìn vào trong phòng, đồng thời hỏi nhỏ Trịnh Tự: “Chú, chú thật sự tìm một quả óc chó thế thân à?”
Trịnh Tự đang định dẫn cậu ta vào trong gặp Giang Thu Thu, nghe vậy thì dừng bước, “Gì cơ?”
“Các bạn học trong lớp chú đã phân tích xong rồi kìa.” Trịnh Thanh Xuyên lộ ra vẻ mặt thương hại, vỗ vai Trịnh Tự, thở dài ngao ngán, “Chú, cháu không ngờ thì ra chú vẫn còn nhớ quả óc chó… Haiz, cũng không thể nói không ngờ. Cháu biết chú chắc chắn vẫn nhớ quả óc chó. Thế nhưng cháu không ngờ chú không đi tìm quả óc chó, mà lại tìm một thế thân. Tuy cháu có thể hiểu được, nhưng vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ.”
Cậu ta càng nói càng bùi ngùi, Trịnh Tự lại cảm thấy mơ hồ, “Rốt cuộc cháu đang nói gì vậy? Bạn học trong lớp chú phân tích cái gì?”
“Ớ, chú vẫn chưa biết à? Lớp của chú mặt dày bàn tán về chuyện của chú ngay trước mặt chú, còn tạo một nhóm chat riêng nữa cơ.” Trịnh Thanh Xuyên vừa nói, vừa lấy điện thoại ra mở WeChat lên.
Trịnh Tự im lặng trong chốc lát, “Sao cháu biết lớp chú tạo nhóm chat riêng?”
Thậm chí Trịnh Thanh Xuyên không học cùng khoa với anh mà.
Trịnh Thanh Xuyên “À” lên, thản nhiên trả lời: “Cháu đã tạo một tài khoản phụ, bảo người anh em Quản Kiệt của chú giả vờ thêm tài khoản phụ của ông ấy vào, hóng chuyện cho dễ.”
Trịnh Tự: “…”
Anh cạn lời, nhận lấy WeChat của Trịnh Thanh Xuyên, mở nhóm chat phụ của khóa Tài chính 08 lên xem thử một lượt mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Thì ra sau khi chuyện buổi sáng anh cầu hôn Giang Thu Thu được lan truyền, các bạn học trong lớp cũng là những người hóng hớt đầu tiên. Dĩ nhiên họ không tiện hóng ngay trước mặt Trịnh Tự, vì vậy tạm thời tạo một nhóm chat phụ.
Trịnh Thanh Xuyên luôn đi đầu trong việc hóng chuyện của chú mình, đã nhanh chóng giả mạo thành tài khoản phụ của Quản Kiệt để được vào nhóm chat, tha hồ tận hưởng niềm vui.
Là một nhân vật có thành tích cao nhất lớp Tài chính 08, trước giờ Trịnh Tự vẫn luôn là tâm điểm đề tài của các bạn học. Chỉ cần có tin tức nào về anh, cả lớp chắc chắn sẽ thảo luận một phen.
Đời sống tình cảm của Trịnh Tự cũng là nội dung được nhiều người hóng nhất.
Đã nhiều năm trôi qua, Trịnh Tự vẫn rất sạch sẽ trước mặt công chúng, hầu như không có bất kỳ tin đồn gì ngoài công việc. Đời sống tình cảm cá nhân của anh cũng trống rỗng, là tinh anh giới đầu tư trong sạch và lạnh nhạt nhất trong lòng fan.
Tuy nhiên, các bạn học cũ của Trịnh Tự đều biết anh đã từng quen một cô bạn gái.
Mười năm trước, lớp bọn họ từng có một bạn sinh viên học dự thính thông minh, xinh đẹp. Thế nhưng cô ấy chỉ học dự thính một học kỳ rồi rời đi, hơn nữa còn là lặng lẽ rời đi, không để lại bất kỳ lời nhắn nào.
Trước khi rời đi, cô ấy và Trịnh Tự đã từng là một đôi.
Sau khi cô ấy rời đi, Trịnh Tự không quen ai cả.
Trước giờ Trịnh Tự không thiếu người thích. Sau khi Giang Thu Thu rời đi, đã từng có nhiều cô gái tỏ tình với anh, nhưng anh không cho ai cơ hội.
Chẳng mấy chốc mọi người đã tốt nghiệp. Sau đó nhiều năm trôi qua, một số bạn học cũ đã kết hôn và sinh con, dần dần mọi người rất ít khi nhắc đến Giang Thu Thu. Chỉ thỉnh thoảng nói về đời sống tình cảm của Trịnh Tự, bọn họ mới sẵn tiện nhớ tới người bạn gái cũ duy nhất này của Trịnh Tự.
Thật ra đã qua nhiều năm, mọi người đều không nghĩ rằng Trịnh Tự vẫn còn nhớ đến Giang Thu Thu.
Sau khi Giang Thu Thu rời đi, biểu cảm của anh rất bình tĩnh. Về sau, anh cũng rất ít khi nhắc đến cô ấy ở trước mặt người khác.
Nếu có người nhắc đến ngay trước mặt anh, anh cũng chỉ tiếp lời một cách tự nhiên, chưa từng có bất kỳ dao động cảm xúc mãnh liệt.
Không giống như chủ động chia tay, cũng không giống như bị động chia tay, dường như rất bình thản chấp nhận kết quả này.
Không ai thấy rằng anh đã khổ sở như thế nào để dứt bỏ mối tình này.
Còn về khoảng trống tình yêu của anh sau này, mọi người cũng tự nhiên cho rằng anh làm việc bận rộn, mắt nhìn người quá cao, chưa gặp được người phù hợp.
Cho đến hôm nay khi bùng nổ tin tức này, đó chẳng khác nào đất bằng nổi sóng đối với các bạn học cũ.
Một Trịnh Tự vẫn luôn im hơi lặng tiếng, lại không nói không rằng làm ra chuyện động trời.
Không hề báo trước, cứ thế trực tiếp cầu hôn tại lễ khai giảng.
Tin nhắn trong nhóm chat phụ hóng hớt đã tăng lên hơn 999 tin trong một phút.
Trịnh Tự nhìn ID đơn giản mà cục súc có tên là “Tài khoản phụ của Quản Kiệt”, nhưng trên thực tế là tài khoản phụ của Trịnh Thanh Xuyên gửi ảnh gif trong nhóm chat: Điên cuồng hóng hớt.gif.
Trịnh Tự nhìn Trịnh Thanh Xuyên, “Làm minh tinh rảnh rỗi nhỉ?”
“Haiz, minh tinh chịu rất nhiều áp lực đấy. Cả ngày bị người khác hóng chuyện, dĩ nhiên cũng muốn hóng drama của người khác để giảm chút áp lực chứ.” Trịnh Thanh Xuyên đưa ra bằng chứng vô cùng thuyết phục.
Dĩ nhiên drama của người ta = drama của chú.
“…” Trịnh Tự tiếp tục lướt xem nhóm chat phụ.
Sau khi biết đối tượng được Trịnh Tự cầu hôn có tên là Giang Thu Thu, nhất là sau khi hình của Giang Thu Thu bị người khác tung lên mạng, độ hóng hớt của cả nhóm chat đều đạt đến đỉnh điểm.
Tài khoản phụ của Trịnh Thanh Xuyên cũng gửi ảnh gif hóng hớt nhanh gấp tám lần, trông rất vui sướng.
Bạn học A: 【Á đù!! Giang Thu Thu đó là Giang Thu Thu trước đây của lớp chúng ta á?】
Bạn học B: 【Bạn gái cũ của Trịnh Tự? Chẳng lẽ Trịnh Tự luôn đợi cô ấy suốt bao năm nay?】
Bạn học C: 【Không thể tin được Trịnh Tự lại si tình đến vậy!】
Lớp trưởng: 【Các bác bị mất não à, nhìn rõ lại đi. Đó là Giang Thu Thu khóa 2018 đó.】
Những người khác: 【… Đù má!】
Chẳng mấy chốc, thông tin về Giang Thu Thu đã bị lan truyền, trên đó viết rõ: Giang Thu Thu, 18 tuổi, tân sinh viên khoa Tài chính, khóa 2018 của Đại học Châu Xuyên.
Một số cư dân mạng biết tuốt còn đào được chứng minh nhân dân và gốc gác gia đình cô.
Những thông tin này đều không thể làm giả. Nói cách khác, Giang Thu Thu này chỉ mới tám tuổi vào mười năm trước, không phải là Giang Thu Thu trước đây của lớp bọn họ.
Mặc dù chuyện “Xuyên không” này thường thấy trong tiểu thuyết, nhưng trong cuộc sống thực tế, người bình thường không thể nào nghĩ theo hướng này, càng không thể nào tin chuyện này sẽ xảy ra.
Vì vậy, mọi người nhanh chóng có một suy đoán mới.
Bạn học A: 【Thế thân! Lẽ nào đây là thế thân trong truyền thuyết!】
Bạn học B: 【Đỉnh thế. Tên giống nhau, ngoại hình cũng giống nhau, còn học khoa Tài chính. Đây là thế thân mà ông trời sắp đặt như trong sách vở á! Sao Trịnh Tự lại tìm được một thế thân hoàn mỹ đến vậy chứ?】
Bạn học C: 【Đỉnh của chóp. Bé này thật sự không phải là cùng một người làm giả danh tính à?】
Lớp trưởng: 【Sao lại vậy được. Các cậu không thấy trên mạng còn có bạn tiểu học, bạn cấp Ba của Giang Thu Thu giáo dục hiện thực sao? Thông tin có thể làm giả, những chuyện từng trải từ nhỏ đến lớn không thể làm giả được.】
Lớp trưởng: 【Hơn nữa, làm giả thì có lợi ích gì?】
Bạn học A: 【Đúng, các bác nhìn kỹ bức ảnh đi. Tuy Giang Thu Thu này giống hệt Giang Thu Thu của lớp chúng ta, nhưng người trong hình là của hiện tại. Giang Thu Thu của lớp chúng ta không thể không có sự thay đổi sau mười năm đúng chứ?】
Bạn học B: 【Cũng đúng. Người duy trì phong độ nhất trong lớp chúng ta chính là Trịnh Tự. Cậu ấy đã già đi một chút rồi, Giang Thu Thu không thể nào vẫn giữ nguyên tuổi 18!】
Khi Trịnh Tự nhìn thấy câu này: “…”
Nhờ ơn của Giang Thu Thu, bây giờ anh vô cùng nhạy cảm với chữ “Già”.
Bạn học A: 【Tuy là vậy, nhưng Trịnh Tự cũng đâu có phong độ lắm đâu…】
Bạn học B: 【Nhất thời tôi không biết nên nói ông ấy si tình, hay là nói ông ấy là đồ đểu cáng nữa.】
Lớp trưởng: 【Nghiệp quật rồi!】
…
Sau đó, trong nhóm chat lại cảm khái hơn 999 tin về chuyện này, trong đó xen kẽ hình ảnh hóng chuyện của Trịnh Thanh Xuyên ở nhiều dáng vẻ khác nhau.
Trong lúc Trịnh Tự xem lịch sử trò chuyện, Trịnh Thanh Xuyên không quên tiếp tục tán dóc, “Chú, cô vợ nhỏ thế thân của chú đâu?”
Trịnh Tự giật nảy mình, “Cô vợ nhỏ thế thân?”
Trịnh Thanh Xuyên gật đầu, “Đúng rồi. Trước đây cháu nhận được một kịch bản, cốt truyện rất giống với hành động hiện giờ của chú. Bộ phim truyền hình đó tên là 《Cô vợ nhỏ thế thân của tổng giám đốc bá đạo》. Chú nói xem chuyện này quá ư là trùng hợp mà!”
Trịnh Tự: “Bây giờ thể loại phim truyền hình này cũng được qua kiểm duyệt à?”
“Không biết, cháu không có nhận.” Trịnh Thanh Xuyên nhún vai.
Hai người đang nói chuyện ở lối đi vào, Giang Thu Thu mãi không thấy bọn họ đâu nên đi tìm, ló đầu ra hỏi: “Đàn anh, là ai vậy?”
Trịnh Thanh Xuyên nhìn theo hướng phát ra âm thanh, ngay sau đó đứng hình, trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào Giang Thu Thu, lắc đầu cảm khái, “Quá giống! Thật sự quá giống!”
Giang Thu Thu vốn đang định chào hỏi thì bị dáng vẻ đó của anh ta làm hoang mang.
Quá giống cái gì?
“Chú, cháu phản đối cuộc hôn nhân này!” Sau khi cảm khái, đột nhiên Trịnh Thanh Xuyên đứng thẳng người một cách nghiêm túc, nói với Trịnh Tự: “Cháu có thể hiểu được tâm trạng của chú. Thế nhưng hành động của chú rất thiếu trách nhiệm cho cả đôi bên.”
Giang Thu Thu: ?
Trẻ trâu đang nói mớ cái gì vậy? Khi nào đến lượt anh ta phản đối cuộc hôn nhân giữa cô và Trịnh Tự?
Trịnh Tự cũng rất cạn lời, bảo Trịnh Thanh Xuyên: “Cháu nhìn kỹ cô ấy đi.”
Trịnh Thanh Xuyên tiếp thu ý kiến, tiếp tục gật đầu, “Quá giống, thật sự rất giống! Còn trẻ nữa…”
Đôi mắt của Giang Thu Thu chất chứa sự tò mò, “Anh đang nói gì vậy?”
Trịnh Tự nghiêm mặt, “Cậu ta nghĩ em là thế thân của bạn gái cũ Giang Thu Thu của anh.”
Giang Thu Thu: “Hả?”
Trịnh Tự đưa lịch sử WeChat trong điện thoại của Trịnh Thanh Xuyên cho cô xem.
Giang Thu Thu: “…”
Cô cảm thấy mọi người phân tích rất có lý, cười gượng, “Mọi người nghĩ như vậy là điều bình thường, nếu là em cũng sẽ giống vậy.”
Lần này đến lượt Trịnh Thanh Xuyên không hiểu, nghi ngờ nhìn hai người, “Hai người đang nói gì đấy?”
Trịnh Tự chỉ lắc đầu, nghiêm nghị nói: “Thanh Xuyên, cô ấy chính là Giang Thu Thu, thím của cháu.”
Anh tạm dừng rồi bổ sung, “Là người đã ăn mấy túi quả óc chó của cháu đó.”
Giang Thu Thu: “…” Anh không cần nhấn mạnh chuyện đó đâu.
Trịnh Thanh Xuyên ngu ngơ.
Trịnh Tự kể lại ngắn gọn chuyện đã xảy ra.
Sau khi nghe xong, Trịnh Thanh Xuyên không có phản ứng như mong đợi, ngược lại lộ ra vẻ mặt của đứa trẻ bị thiểu năng, “Hai người đang đùa tôi đấy à?”
Thật ra phản ứng của cậu ta rất bình thường. Mười năm trước, khi Trịnh Tự nghe Giang Thu Thu nói ra sự thật, phản ứng đầu tiên cũng không khá hơn bao nhiêu.
Huống hồ những người khác.
Năm đó Giang Thu Thu còn có thể sử dụng các sự kiện trong tương lai để chứng minh trải nghiệm của mình. Còn bây giờ, phương pháp duy nhất đều đã trở nên vô dụng.
Thế nhưng Trịnh Tự nhanh chóng động não, hỏi Giang Thu Thu: “Điện thoại của em có còn ở đó không?”
Năm đó khi Giang Thu Thu rơi xuống nước vẫn còn cầm theo điện thoại, về lý thuyết chắc vẫn còn điện thoại ở đây.
“Có.” Giang Thu Thu không rõ lý do, nhưng vẫn lấy điện thoại từ trong túi xách ra.
Điện thoại vẫn bị vỡ màn hình. May mắn thay, tuy rơi vào nước nhưng vẫn có thể miễn cưỡng khởi động máy.
Trịnh Tự ấn màn hình sáng lên, đưa đến trước mặt Trịnh Thanh Xuyên, “Cháu còn nhớ cái này không?”
Trịnh Thanh Xuyên: !!!!
Cái đệch, ác mộng của cậu đã tái hiện!!!
Năm đó, chuyện màn hình khóa trên điện thoại nhái của Giang Thu Thu khó khăn lắm mới sửa xong lại là hình của cậu đã khiến cậu sốc tận óc. Cậu còn chưa kịp chất vấn Giang Thu Thu, cô ấy đã sủi mất tăm.
Chuyện này đã từng trở thành bóng ma tâm lý của cậu.
Quả thật cậu không thể hiểu nổi tại sao Giang Thu Thu lại dùng hình của mình làm màn hình khóa. Như vậy không phải là chia rẽ cậu và Trịnh Tự sao? Đúng là tâm địa độc ác!
Mặc dù Trịnh Tự không hiểu lầm cậu vì chuyện này, nhưng cậu đã từng có cơn ác mộng kỳ lạ là bị Trịnh Tự chất vấn rằng: “Cháu lén quyến rũ Giang Thu Thu sau lưng chú từ lúc nào?”
Bây giờ, ác mộng đã tái hiện.
Nhưng cậu đã nhanh chóng kịp phản ứng, không phải chiếc điện thoại này là của quả óc chó sao? Tại sao lại ở trong tay một cô em khóa 2018?
Ngay sau đó, Trịnh Thanh Xuyên nhìn kỹ chiếc điện thoại này một hồi, cậu càng hoảng hốt hơn.
Đó đúng là chiếc điện thoại xịn của năm đó. Nhưng khi đó cậu lại cho rằng đó là điện thoại nhái, còn chế giễu điện thoại nhái mà dùng logo Apple, không biết đang mồi chài khách hay gì.
Bây giờ nhìn lại, đó không phải là iPhone 8 Plus mới nhất sao?
Không những vậy, ban đầu cậu còn tưởng quả óc chó photoshop tấm hình màn hình khóa này. Sau đó thời gian trôi qua, cậu cũng không còn nhớ rõ. Bây giờ nhìn lại, rõ ràng tấm hình này là hình trang bìa tạp chí mà cậu chụp vào hai năm trước đây mà.
Cốt truyện có thể bịa, điện thoại mà cậu thấy năm đó lại là thật, không thể làm giả.
Trịnh Thanh Xuyên trợn to hai mắt, nhìn vào điện thoại rồi lại nhìn Giang Thu Thu, chỉ cảm thấy siêu ảo diệu, “Chuyện này là thật hả?”
Giang Thu Thu nhún vai, “Đúng vậy.”
Trịnh Thanh Xuyên lùi về sau vài bước trông rất khoa trương, bừng tỉnh và đồng thời thở phào nhẹ nhõm, “Vì vậy cô lấy tôi làm màn hình khóa là vì cô là fan của tôi, chứ không phải là vì cô thèm thuồng tôi?!”
Tèn ten, quả nhiên cậu trong sạch mà!
Giang Thu Thu: ???
Đao của cô đâu!!!
Lời của tác giả:
.
Trẻ trâu: Hóng chuyện nhanh gấp tám lần.gif
Thu Thu: Đi chết đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.