Chương 38:
Phượng Cửu An
15/12/2023
Edit: Diana
Tình Lan viết thư cho thái hậu để kể tin tốt là nàng có mang rồi, nhưng thư mới viết được một nửa, nàng lại cầm bút ngủ.
Bộ Khê Khách ở bên cạnh nghiêng người nhìn, thấy nàng ngủ rồi liền cười một tiếng, bỏ thư qua, nhẹ nhàng rút bút trong tay nàng, để nàng tựa lên vai mình.
Tình Lan ngủ không sâu, gật đầu một cái lại tỉnh. Mê man một hồi, nàng nói: "Vai cứng lắm, ta không muốn gối."
Mí mắt nàng nặng trĩu, vừa nói xong không bao lâu đã ngủ lại.
Bộ Khê Khách nhẹ giọng nói: "Được, được, vậy chúng ta đổi chỗ khác."
Hắn ôm Tình Lan vào ngực, vỗ lưng nàng, ngâm một tiểu khúc Hạ tộc. Cứ tưởng vậy nàng sẽ hài lòng, nhưng Tình Lan lại tỉnh, nêu ý kiến: "Cứng! Không thoải mái."
Bộ Khê Khách buồn cười, "Ngay cả ở đây cũng ngại cứng, vậy nàng còn nằm được ở đâu? Trên dưới người ta chỉ có ngực mềm mại nhất. Nàng nói đi, nàng muốn nằm đâu? Nằm trên giường nhé?"
Thật lâu sau Tình Lan mới nói: "Không muốn, cứ nằm ở đây thôi."
"Được." Bộ Khê Khách cười nói, "Tiểu cô nương nàng ngày càng nhiều ý kiến..."
Tình Lan hừ một tiếng rồi ngủ tiếp.
Bộ Khê Khách ôm nàng, cầm bức thư trên bàn lên, nâng bút viết tiếp giúp Tình Lan.
Tình Lan trong thai kì thích ngủ, làm gì cũng ngủ được, có khi đang ăn cơm vẫn có thể vừa cầm đũa vừa nhắm mắt ngủ.
Bộ Khê Khách thấy lạ, hỏi ma ma: "Chuyện này giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ sắp sinh một đứa trẻ sẽ thích ngủ?"
Ma ma nói: "Giải thích gì đâu ạ, ai mang thai cũng đều vậy cả."
Bộ Khê Khách giễu cợt: "Ơ? Ta còn cho là người Hoàng Đô các ngươi chuyện gì cũng giải thích quy củ được nữa chứ."
Ma ma nghẹn lời, đợi tỉnh táo lại liền quyết định không tiếp lời Bộ Khê Khách nữa, vừa thu dọn thức ăn vừa lẩm bẩm: "A di đà phật, gần đây điện hạ thích ăn củ cải muối."
Bộ Khê Khách nói: "Là ta làm, rất hợp khẩu vị của nàng ấy."
Ma ma cầm đũa đến nếm thử một miếng, bảo những người bên cạnh ghi lại: "Là vị chua ngọt."
Bộ Khê Khách lại hỏi: "Ồ, vậy là có ý gì?"
Ma ma đáp: "Có thể đoán nam nữ ạ. Trước khi thai lộ ra, không thể xem hình dáng bụng, chỉ có thể suy đoán dựa trên sở thích ăn uống..."
Bộ Khê Khách nói: "Ta thấy hơn nửa không chuẩn rồi."
Hắn chỉ món củ cải muối mà nói: "Món này trước đây nàng ấy cũng thích ăn. Nếu ngươi muốn hỏi nam nữ thì chẳng bằng hỏi ta."
Ma ma lại nghẹn lời, thầm nghĩ: Hỏi ngài thì được gì? Ngài cũng không biết.
Bộ Khê Khách lấy đồ nghề xem bói, dọn từng món ra xong thì nói: "Hôm nay chúng ta suy một quẻ xem."
Ma ma dừng việc trong tay, khiếp sợ nhìn Bộ Khê Khách đốt cỏ thi*, điểm nước, đốt hương, dây đỏ cuốn quanh ngón tay, miệng niệm tiếng Hạ tộc mà bà ta không hiểu rồi xá lạy. Sau khi hương cháy hết, nước ở chính giữa bàn cát lộ ra hình dáng uốn lượn cong cong, hệt như long tường vu thiên**.
(*) cỏ thi: lá nhỏ dài lại có từng kẽ, hoa trắng hay đỏ phớt, hơi giống như hoa cúc, mỗi gốc đâm ra nhiều rò. Ngày xưa dùng rò nó để xem bói gọi là bói thi.
(**) long tường vu thiên: rồng bay lượn vòng trên không trung
Ma ma vội hỏi: "Sao rồi?"
Bộ Khê Khách nhìn chằm chằm vào hình đó, thật lâu sau mới nói: "Như Tô tiên sinh nói vậy."
Ma ma thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, truy hỏi lần nữa.
Bộ Khê Khách ngoảnh lại cười, nói: "Có thể là một nam hài."
Chân mày Tình Lan giật giật, tỉnh lại. Trong mơ nàng chỉ nghe loáng thoáng, cho nên thuận miệng hỏi: "Nam hài gì cơ?"
Bộ Khê Khách khoát tay, "Mặc kệ nó, tóm lại là điềm đại cát."
Đang nói, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng bước chạy dồn dập, dọa đám chim sâu bụng vàng đang sưởi ấm đầu cành sợ bay đi mất.
Bộ Khê Khách chợt quay đầu, trước khi Kiểu Kiểu vào thì vẽ một tấm bùa rồi phóng bay đến trên người Kiểu Kiểu: "Định!"
Kiểu Kiểu bất động toàn thân, ngẩn người, cô bé như biết chuyện gì vừa xảy ra, rón rén đi tới, quy quy củ củ chào hỏi, sau đó nhỏ nhẹ nói: "Ca, muội đến thăm công chúa tỷ tỷ."
Bạn học Giang Lâu cũng đi vào theo cô bé, vết xe đổ Kiểu Kiểu còn ở đó, Giang Lâu rất có mắt nhìn, yên lặng hành lễ vấn an, sau đó kéo Kiểu Kiểu ngoan ngoãn đứng sang bên.
Kiểu Kiểu nói: "Sinh chưa sinh chưa? Còn bao lâu nữa?"
Tình Lan thở dài.
Bộ Khê Khách đau đầu, không nén được lửa giận, nói: "Còn sớm, ngày nào muội cũng đến hỏi không phiền à?!"
Kiểu Kiểu: "Ca, muội có một nghi hoặc, muốn hỏi ca ca một chút."
Trực giác mách bảo Bộ Khê Khách rằng đây không phải chuyện tốt đẹp gì, thế nhưng vẫn tiếp lời cô bé: "Muội nói đi, đây tốt nhất nên là vấn đề đứng đắn, bằng không sau này ta không để ý đến muội nữa!"
Kiểu Kiểu hỏi: "Theo muội thấy, ca ca tỷ tỷ thành hôn xong thì có em bé, vậy rốt cuộc em bé từ đâu mà có? Sau khi thành hôn Hồ Thần bí mật chia cho hai người sao? Vậy có phải từ khi chia cho hai người, một năm sau, hồ cầu trong bụng tỷ tỷ từ từ rụng đuôi, biến thành người rồi mới có thể đi ra ngoài không?"
Vấn đề của muội muội quá thâm ảo, trong chốc lát Bộ Khê Khách không trả lời được.
Tình Lan mở miệng, phát hiện ra mình cũng không giải thích được, không thể làm gì hơn là ngậm miệng không nói nữa.
Phu thê rơi vào bầu không khí yên lặng quỷ dị. Kiểu Kiểu nhìn người này một chút, người kia một chút, chẳng hiểu gì.
Lâu Tiểu Thất kéo Kiểu Kiểu một cái, nhỏ giọng: "Chưa đến một năm đâu..."
"Nhất định là một năm." Kiểu Kiểu nói, "Ngươi thấy bọn họ đều thành hôn một năm là con cái ra đời không!"
Lâu Tiểu Thất nói: "Vậy còn ngươi? Ngươi không ra đời sau một năm thành hôn mà? Ta cũng không phải, ca ta lớn hơn ta mười một tuổi."
Kiểu Kiểu sửng sốt hồi lâu mới bừng hiểu ra, "Hóa ra là như vậy! Đứa đầu ra đời sau thành hôn một năm, mấy đứa còn lại thì tùy lúc, ta đoán vậy..."
Cô bé làm như vừa phát hiện ra chân lí chí cao, hưng phấn nói: "Sau khi tân nhân thành hôn liền đến chỗ Hồ Thần, bảo là chúng ta thành hôn rồi. Sau đó Hồ Thần sẽ chọn một hồ cầu xuống núi đến tìm chỗ hai người ở để cho... Còn những đứa trẻ có sau, ví dụ như ta, nhất định vào một ngày Hồ Thần xuống núi chơi, đi ngang cửa nhà, thấy lão đại nhà ta không ngoan, không thông minh, phụ mẫu ghét bỏ bèn mở lòng từ bi, chọn hồ cầu khác cho phụ mẫu ta..."
Bộ Khê Khách uy hiếp: "Kiểu Kiểu, muội muốn bị ta vê thành quả cầu rồi ném ra hay muốn tự cút?"
Mắt Kiểu Kiểu sáng lên: "Xem ra muội nói đúng rồi!!"
Vì vậy, hồ cầu Kiểu Kiểu này bị Bộ Khê Khách ném ra ngoài, vừa hay Mặc Kỳ Yên đang đến thăm đỡ được.
Bộ Khê Khách nói: "Mẫu thân, mau trả nó lại cho Hồ Thần đi, có nó con mới biết cảm giác nhức đầu là thế nào."
Mặc Kỳ Yên: "Thứ khiến con nhức đầu còn ở sau kìa."
Bộ Khê Khách nghĩ cũng phải, đứa bé trong bụng Tình Lan nếu không có mệnh tốt, nói không chừng sẽ thành Kiểu Kiểu thứ hai.
Bộ Khê Khách không thể làm gì hơn ngoài việc gửi gắm hi vọng vào vị Hồ Thần hư ảo, "Vậy... cầu Hồ Thần từ bi, thà rằng hài tử con giống Tiểu Thất còn hơn giống Kiểu Kiểu.
Tình Lan cười khanh khách.
Mặc Kỳ Yên cũng là một nhân tài, từ khi nghe nói Tình Lan có mang, trừ đưa hạ lễ thì không bày tỏ gì nữa. Vu ma ma rất có thành kiến, nói ra nói vào với Tình Lan vài câu, có lần bị Bộ Khê Khách nghe được, Vu ma ma sợ gần chết, cho rằng hắn phải rất tức giận, không ngờ Bộ Khê Khách lại cười nói: "Mẫu thân ta sao? Bà ấy không đến không phải bởi không quan tâm, bà ấy bây giờ đang triệu tập tất cả mẹ chồng ba tông cùng thương nghị, cố gắng học cách làm mẹ chồng. Chừng nào học chưa giỏi thì bà ấy chưa dám đến gặp nàng..."
Quả nhiên, Mặc Kỳ Yên học hết "võ nghệ" cần thiết mới có thể đứng thẳng người, tràn đầy tự tin đi đến.
Lần đầu đến là mười ngày trước, bà mặc y sức truyền thống lộng lẫy của Hạ tộc đến, trước thì đưa một đống thực tài, dược tài* cho Tình Lan bồi bổ thân thể, sau thì lấy ra mấy món y thường mới thêu hình hoa sen xiêu vẹo, miệng nói một tràng lời may mắn.
(*) thực tài, dược tài: nguyên liệu nấu ăn và dược liệu
Bộ Khê Khách cũng không chừa mặt mũi, cười nói: "Mẫu thân đừng giấu nữa, con thấy tay người có chữ kìa... Lật tay lại con xem nào."
Mặc Kỳ Yên bị vạch trần: "Con to gan lắm."
Mặc Kỳ Yên lau lời chúc phúc trên tay, nói: "Dù gì cũng phải thỉnh chút cát lợi, ta không biết phải chăm sóc thế nào, lần đầu làm tổ mẫu, nếu có chỗ nào không chu đáo thì xin công chúa đừng trách tội."
Tình Lan vội vàng khoát tay, "Đâu có, ngày nào người cũng phải xử lí việc trong tộc, vậy mà vẫn đến thăm con, con đã đủ thấy tâm ý mẫu thân tốt đến nhường nào."
Tình Lan nói vậy, nhưng chỉ cần Mặc Kỳ Yên rảnh rỗi liền đến phủ công chúa, nếu bà bận quá sẽ sai người đưa đồ ăn bà làm sang cho Tình Lan, chẳng qua, đến giờ Bộ Khê Khách vẫn chưa cho Tình Lan ăn.
Hôm qua, Tình Lan nếm thử tay nghề của mẫu thân tộc trưởng, khéo léo nói: "Bộ Khê Khách, mẫu thân chàng... vẫn giỏi làm tộc trưởng nhất."
Bộ Khê Khách than thở: "Chứ còn gì nữa! Lần này biết nhà ta không thiếu muối rồi."
Đồ ăn mẫu thân hắn làm mặn chát.
Hình như Mặc Kỳ Yên cũng biết đồ ăn mình làm chẳng ra sao, biết ý nên mấy ngày rồi không thấy đưa đến.
Hôm nay, bà mang tay không đến.
Thêu thùa may vá không được, nấu nướng không xong, đến chăm sóc con dâu mang thai bà cũng không có kinh nghiệm. Lúc Mặc Kỳ Yên có thai còn có thể cưỡi ngựa đánh giặc, trước khi sinh Bộ Khê Khách còn chém được đầu đại tướng Nguyệt Ngạn tộc, treo trước thương, thúc ngựa chạy như điên về tộc ăn mừng.
Cho nên, con người dũng mãnh như bà ở trước mặt nàng dâu yêu kiều từ Hoàng Đô tới có chút lúng túng.
Bộ Khê Khách trêu: "Hôm nay mẫu thân đến đưa gió mát cho chúng con sao?"
Mặc Kỳ Yên nói: "Lúc đi chuẩn bị đồ tết vô tình ngang qua, cho nên vào thăm một chút."
Vẻ mặt bà rất không tự nhiên, sau khi ngồi xuống, bí lời một hồi mới miễn cưỡng tìm được chủ đề để nói: "Con có khó chịu không? Còn cần gì nữa không? Lạnh không? Nóng không? Thiếu gì nữa không?"
Tình Lan khẽ cười: "Đều rất tốt ạ, phiền người nhớ mong rồi."
Mặc Kỳ Yên hỏi xong thì lại bí lời.
Bộ Khê Khách rất hiểu mẫu thân, hỏi: "Sao ạ? Hôm nay mấy bà mẹ chồng trong tộc bảo người đến ân cần hỏi thăm sức khỏe con dâu à?"
Mặc Kỳ Yên bị vạch trần bèn dứt khoát thẳng thắn, bà thẳng người lên, "hừ" một tiếng: "Đây cũng là một vấn đề nan giải. Trong phủ công chúa đã có sẵn tú nương, dược liệu mang đến quý giá hơn ở tộc ta nhiều, phò mã bầu bạn bên cạnh, bây giờ công chúa chẳng thiếu gì, ta lại vụng tay vụng chân, cho nên không giúp được. Đến cuối cùng, chúng ta thương nghị xong, chỉ còn một việc đến dùng miệng hỏi thăm sức khỏe nữa thôi."
Tình Lan cười trộm.
Bộ Khê Khách nói: "Được rồi, mẫu thân, người cứ bận rộn với việc của mình đi, chúng con ở đây tạm thời không cần người thường xuyên đến quan tâm hỏi han đâu, chúng con đều rất ổn."
"Ngủ có ngon không? Ăn có ngon không? Ăn uống bình thường chứ?"
Tình Lan gật đầu lia lịa: "Đều tốt cả, mẫu thân yên tâm."
"Vậy thì tốt." Mặc Kỳ Yên đứng dậy, thấy bên cạnh cũng không có người ngoài thì nói với Tình Lan: "Cứ sợ rằng công chúa sẽ trách bọn người chúng ta không hiểu lễ nghĩa, nhưng mấy ngày nay sống chung, thấy công chúa cũng không khác nữ nhi bình thường ở đây là mấy, ta đã có thể yên tâm. Công chúa biết tâm ý người Hạ tộc chúng ta là được... Cũng cảm ơn điện hạ chịu làm phu thê bình thường với con ta, nhìn hai đứa ân ái là chúng ta vui lắm rồi."
Bộ Khê Khách nói: "Lời này chắc không phải soạn sẵn chứ?"
Mặc Kỳ Yên lườm hắn một cái, nói: "Lời xã giao mới khó nói, không ngờ lời nói thật lòng lại tuôn ra thuận miệng như vậy..."
Đợi Mặc Kỳ Yên đi khỏi, Tình Lan nói: "Cả nhà phò mã đều rất tốt."
Bộ Khê Khách nói: "Lấy lòng đổi lòng, phụ mẫu ta đều là người như vậy. Lễ nghi có thể thiếu sót... nhưng khi quan tâm nàng, họ đều dùng tình cảm chân thành."
"Phò mã cũng là người như vậy."
"Tình Lan, nàng cũng vậy." Bộ Khê Khách quay đầu, cười nói, "Không thấy nàng cũng rất giống người nhà chúng ta sao?"
Bức thư Tình Lan viết cho thái hậu xuất phát cùng lúc với tin vui của Yến Xuyên.
Thư này vừa được gửi đi, dịch trạm Yến Xuyên lập tức nhận được thư của triều đình, đồng ý hòa đàm với Bắc Địch, đồng thời phái sứ giả đến.
Bộ Cố còn chưa kịp vui mừng thì nhận được tin của những đứa trẻ Hạ tộc được học ở Quốc tử giám: "Trữ quân* bệnh nặng."
(*) trữ quân: người kế vị
Tháng Giêng năm sau, trữ quân bệnh thệ*.
(*) bệnh thệ: chết vì bị bệnh
Yến Xuyên dừng chuẩn bị ăn tết, nhà nhà thay màu lụa đèn lồ ng.
Lúc Bộ Khê Khách xúc tuyết ngoài cửa, Tô Đông Ly nói: "Sắc mặt ngươi không tốt, nghe nói ngươi ba lần xem bói hỏi thần đều ra kết quả giống nhau?"
Bộ Khê Khách "hừ" một tiếng.
Tô Đông Ly nói: "Bây giờ trữ quân băng thệ, người còn nghi ngờ quẻ của nhi tử gì nữa?"
Bộ Khê Khách thấp giọng nói: "Có gì tốt đâu."
Tô Đông Ly cười nói: "Đợi đến ngày nhi tử ngươi ra đời, ngươi cũng nên biết, mệnh người do trời định, ngươi có che giấu thế nào đi chăng nữa cũng không giấu nổi. Ta sớm nói rồi, khí vận của Hoàng Đô đã tàn từ lâu, còn Yến Xuyên các ngươi lại ngày càng đi lên, biến động lớn vậy ai không nhận ra? Trong triều cũng có người biết xem bói hỏi trời..."
Bộ Khê Khách thở dài.
Tô Đông Ly nói: "Yên tâm đi, ngươi và công chúa đều là người phúc dày mạng lớn, vậy thì còn lo gì?
Huệ Chỉ Viện ở đằng xa truyền đến tiếng gọi của Tình Lan: "Bộ Khê Khách, nhanh đến xem này, hoa mai nở rồi!"
Bộ Khê Khách buông xẻng xuống, nói: "Ta về đây, chắc ngươi lạnh cóng rồi."
Tô Đông Ly cười ha hả, hô theo bóng lưng hắn: "Bộ Khê Khách, cảm tạ Hồ Thần đi, trừ việc cho ngươi nhân duyên tốt còn cho ân huệ đường con cái nữa."
Giọng của ông ta đặc biệt sung sướng, cười trên sự đau khổ của người khác. Ông ta biết, tên Bộ Khê Khách gà mờ này đã sớm đoán ra số mạng lớn của nhi tử.
Được gọi là... cao.
Cao đến nỗi giang sơn đổi chủ, núi sông đổi họ.
Bộ Khê Khách nghiến răng nghiến lợi: "Ta xin cảm tạ đại ân đại đức của ngài ấy!"
Tác giả có lời muốn nói:
Mệnh đế vương của A Lan dâng cho nhân duyên kiếp sau.
Nhưng mà mệnh đế vương của các con vẫn ở đó.
Cho nên...
Tiểu hồ cầu: Hô hô, chào cữu cữu, cháu sắp đến đây, ngài ngồi cho vững nhé.
Tình Lan viết thư cho thái hậu để kể tin tốt là nàng có mang rồi, nhưng thư mới viết được một nửa, nàng lại cầm bút ngủ.
Bộ Khê Khách ở bên cạnh nghiêng người nhìn, thấy nàng ngủ rồi liền cười một tiếng, bỏ thư qua, nhẹ nhàng rút bút trong tay nàng, để nàng tựa lên vai mình.
Tình Lan ngủ không sâu, gật đầu một cái lại tỉnh. Mê man một hồi, nàng nói: "Vai cứng lắm, ta không muốn gối."
Mí mắt nàng nặng trĩu, vừa nói xong không bao lâu đã ngủ lại.
Bộ Khê Khách nhẹ giọng nói: "Được, được, vậy chúng ta đổi chỗ khác."
Hắn ôm Tình Lan vào ngực, vỗ lưng nàng, ngâm một tiểu khúc Hạ tộc. Cứ tưởng vậy nàng sẽ hài lòng, nhưng Tình Lan lại tỉnh, nêu ý kiến: "Cứng! Không thoải mái."
Bộ Khê Khách buồn cười, "Ngay cả ở đây cũng ngại cứng, vậy nàng còn nằm được ở đâu? Trên dưới người ta chỉ có ngực mềm mại nhất. Nàng nói đi, nàng muốn nằm đâu? Nằm trên giường nhé?"
Thật lâu sau Tình Lan mới nói: "Không muốn, cứ nằm ở đây thôi."
"Được." Bộ Khê Khách cười nói, "Tiểu cô nương nàng ngày càng nhiều ý kiến..."
Tình Lan hừ một tiếng rồi ngủ tiếp.
Bộ Khê Khách ôm nàng, cầm bức thư trên bàn lên, nâng bút viết tiếp giúp Tình Lan.
Tình Lan trong thai kì thích ngủ, làm gì cũng ngủ được, có khi đang ăn cơm vẫn có thể vừa cầm đũa vừa nhắm mắt ngủ.
Bộ Khê Khách thấy lạ, hỏi ma ma: "Chuyện này giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ sắp sinh một đứa trẻ sẽ thích ngủ?"
Ma ma nói: "Giải thích gì đâu ạ, ai mang thai cũng đều vậy cả."
Bộ Khê Khách giễu cợt: "Ơ? Ta còn cho là người Hoàng Đô các ngươi chuyện gì cũng giải thích quy củ được nữa chứ."
Ma ma nghẹn lời, đợi tỉnh táo lại liền quyết định không tiếp lời Bộ Khê Khách nữa, vừa thu dọn thức ăn vừa lẩm bẩm: "A di đà phật, gần đây điện hạ thích ăn củ cải muối."
Bộ Khê Khách nói: "Là ta làm, rất hợp khẩu vị của nàng ấy."
Ma ma cầm đũa đến nếm thử một miếng, bảo những người bên cạnh ghi lại: "Là vị chua ngọt."
Bộ Khê Khách lại hỏi: "Ồ, vậy là có ý gì?"
Ma ma đáp: "Có thể đoán nam nữ ạ. Trước khi thai lộ ra, không thể xem hình dáng bụng, chỉ có thể suy đoán dựa trên sở thích ăn uống..."
Bộ Khê Khách nói: "Ta thấy hơn nửa không chuẩn rồi."
Hắn chỉ món củ cải muối mà nói: "Món này trước đây nàng ấy cũng thích ăn. Nếu ngươi muốn hỏi nam nữ thì chẳng bằng hỏi ta."
Ma ma lại nghẹn lời, thầm nghĩ: Hỏi ngài thì được gì? Ngài cũng không biết.
Bộ Khê Khách lấy đồ nghề xem bói, dọn từng món ra xong thì nói: "Hôm nay chúng ta suy một quẻ xem."
Ma ma dừng việc trong tay, khiếp sợ nhìn Bộ Khê Khách đốt cỏ thi*, điểm nước, đốt hương, dây đỏ cuốn quanh ngón tay, miệng niệm tiếng Hạ tộc mà bà ta không hiểu rồi xá lạy. Sau khi hương cháy hết, nước ở chính giữa bàn cát lộ ra hình dáng uốn lượn cong cong, hệt như long tường vu thiên**.
(*) cỏ thi: lá nhỏ dài lại có từng kẽ, hoa trắng hay đỏ phớt, hơi giống như hoa cúc, mỗi gốc đâm ra nhiều rò. Ngày xưa dùng rò nó để xem bói gọi là bói thi.
(**) long tường vu thiên: rồng bay lượn vòng trên không trung
Ma ma vội hỏi: "Sao rồi?"
Bộ Khê Khách nhìn chằm chằm vào hình đó, thật lâu sau mới nói: "Như Tô tiên sinh nói vậy."
Ma ma thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, truy hỏi lần nữa.
Bộ Khê Khách ngoảnh lại cười, nói: "Có thể là một nam hài."
Chân mày Tình Lan giật giật, tỉnh lại. Trong mơ nàng chỉ nghe loáng thoáng, cho nên thuận miệng hỏi: "Nam hài gì cơ?"
Bộ Khê Khách khoát tay, "Mặc kệ nó, tóm lại là điềm đại cát."
Đang nói, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng bước chạy dồn dập, dọa đám chim sâu bụng vàng đang sưởi ấm đầu cành sợ bay đi mất.
Bộ Khê Khách chợt quay đầu, trước khi Kiểu Kiểu vào thì vẽ một tấm bùa rồi phóng bay đến trên người Kiểu Kiểu: "Định!"
Kiểu Kiểu bất động toàn thân, ngẩn người, cô bé như biết chuyện gì vừa xảy ra, rón rén đi tới, quy quy củ củ chào hỏi, sau đó nhỏ nhẹ nói: "Ca, muội đến thăm công chúa tỷ tỷ."
Bạn học Giang Lâu cũng đi vào theo cô bé, vết xe đổ Kiểu Kiểu còn ở đó, Giang Lâu rất có mắt nhìn, yên lặng hành lễ vấn an, sau đó kéo Kiểu Kiểu ngoan ngoãn đứng sang bên.
Kiểu Kiểu nói: "Sinh chưa sinh chưa? Còn bao lâu nữa?"
Tình Lan thở dài.
Bộ Khê Khách đau đầu, không nén được lửa giận, nói: "Còn sớm, ngày nào muội cũng đến hỏi không phiền à?!"
Kiểu Kiểu: "Ca, muội có một nghi hoặc, muốn hỏi ca ca một chút."
Trực giác mách bảo Bộ Khê Khách rằng đây không phải chuyện tốt đẹp gì, thế nhưng vẫn tiếp lời cô bé: "Muội nói đi, đây tốt nhất nên là vấn đề đứng đắn, bằng không sau này ta không để ý đến muội nữa!"
Kiểu Kiểu hỏi: "Theo muội thấy, ca ca tỷ tỷ thành hôn xong thì có em bé, vậy rốt cuộc em bé từ đâu mà có? Sau khi thành hôn Hồ Thần bí mật chia cho hai người sao? Vậy có phải từ khi chia cho hai người, một năm sau, hồ cầu trong bụng tỷ tỷ từ từ rụng đuôi, biến thành người rồi mới có thể đi ra ngoài không?"
Vấn đề của muội muội quá thâm ảo, trong chốc lát Bộ Khê Khách không trả lời được.
Tình Lan mở miệng, phát hiện ra mình cũng không giải thích được, không thể làm gì hơn là ngậm miệng không nói nữa.
Phu thê rơi vào bầu không khí yên lặng quỷ dị. Kiểu Kiểu nhìn người này một chút, người kia một chút, chẳng hiểu gì.
Lâu Tiểu Thất kéo Kiểu Kiểu một cái, nhỏ giọng: "Chưa đến một năm đâu..."
"Nhất định là một năm." Kiểu Kiểu nói, "Ngươi thấy bọn họ đều thành hôn một năm là con cái ra đời không!"
Lâu Tiểu Thất nói: "Vậy còn ngươi? Ngươi không ra đời sau một năm thành hôn mà? Ta cũng không phải, ca ta lớn hơn ta mười một tuổi."
Kiểu Kiểu sửng sốt hồi lâu mới bừng hiểu ra, "Hóa ra là như vậy! Đứa đầu ra đời sau thành hôn một năm, mấy đứa còn lại thì tùy lúc, ta đoán vậy..."
Cô bé làm như vừa phát hiện ra chân lí chí cao, hưng phấn nói: "Sau khi tân nhân thành hôn liền đến chỗ Hồ Thần, bảo là chúng ta thành hôn rồi. Sau đó Hồ Thần sẽ chọn một hồ cầu xuống núi đến tìm chỗ hai người ở để cho... Còn những đứa trẻ có sau, ví dụ như ta, nhất định vào một ngày Hồ Thần xuống núi chơi, đi ngang cửa nhà, thấy lão đại nhà ta không ngoan, không thông minh, phụ mẫu ghét bỏ bèn mở lòng từ bi, chọn hồ cầu khác cho phụ mẫu ta..."
Bộ Khê Khách uy hiếp: "Kiểu Kiểu, muội muốn bị ta vê thành quả cầu rồi ném ra hay muốn tự cút?"
Mắt Kiểu Kiểu sáng lên: "Xem ra muội nói đúng rồi!!"
Vì vậy, hồ cầu Kiểu Kiểu này bị Bộ Khê Khách ném ra ngoài, vừa hay Mặc Kỳ Yên đang đến thăm đỡ được.
Bộ Khê Khách nói: "Mẫu thân, mau trả nó lại cho Hồ Thần đi, có nó con mới biết cảm giác nhức đầu là thế nào."
Mặc Kỳ Yên: "Thứ khiến con nhức đầu còn ở sau kìa."
Bộ Khê Khách nghĩ cũng phải, đứa bé trong bụng Tình Lan nếu không có mệnh tốt, nói không chừng sẽ thành Kiểu Kiểu thứ hai.
Bộ Khê Khách không thể làm gì hơn ngoài việc gửi gắm hi vọng vào vị Hồ Thần hư ảo, "Vậy... cầu Hồ Thần từ bi, thà rằng hài tử con giống Tiểu Thất còn hơn giống Kiểu Kiểu.
Tình Lan cười khanh khách.
Mặc Kỳ Yên cũng là một nhân tài, từ khi nghe nói Tình Lan có mang, trừ đưa hạ lễ thì không bày tỏ gì nữa. Vu ma ma rất có thành kiến, nói ra nói vào với Tình Lan vài câu, có lần bị Bộ Khê Khách nghe được, Vu ma ma sợ gần chết, cho rằng hắn phải rất tức giận, không ngờ Bộ Khê Khách lại cười nói: "Mẫu thân ta sao? Bà ấy không đến không phải bởi không quan tâm, bà ấy bây giờ đang triệu tập tất cả mẹ chồng ba tông cùng thương nghị, cố gắng học cách làm mẹ chồng. Chừng nào học chưa giỏi thì bà ấy chưa dám đến gặp nàng..."
Quả nhiên, Mặc Kỳ Yên học hết "võ nghệ" cần thiết mới có thể đứng thẳng người, tràn đầy tự tin đi đến.
Lần đầu đến là mười ngày trước, bà mặc y sức truyền thống lộng lẫy của Hạ tộc đến, trước thì đưa một đống thực tài, dược tài* cho Tình Lan bồi bổ thân thể, sau thì lấy ra mấy món y thường mới thêu hình hoa sen xiêu vẹo, miệng nói một tràng lời may mắn.
(*) thực tài, dược tài: nguyên liệu nấu ăn và dược liệu
Bộ Khê Khách cũng không chừa mặt mũi, cười nói: "Mẫu thân đừng giấu nữa, con thấy tay người có chữ kìa... Lật tay lại con xem nào."
Mặc Kỳ Yên bị vạch trần: "Con to gan lắm."
Mặc Kỳ Yên lau lời chúc phúc trên tay, nói: "Dù gì cũng phải thỉnh chút cát lợi, ta không biết phải chăm sóc thế nào, lần đầu làm tổ mẫu, nếu có chỗ nào không chu đáo thì xin công chúa đừng trách tội."
Tình Lan vội vàng khoát tay, "Đâu có, ngày nào người cũng phải xử lí việc trong tộc, vậy mà vẫn đến thăm con, con đã đủ thấy tâm ý mẫu thân tốt đến nhường nào."
Tình Lan nói vậy, nhưng chỉ cần Mặc Kỳ Yên rảnh rỗi liền đến phủ công chúa, nếu bà bận quá sẽ sai người đưa đồ ăn bà làm sang cho Tình Lan, chẳng qua, đến giờ Bộ Khê Khách vẫn chưa cho Tình Lan ăn.
Hôm qua, Tình Lan nếm thử tay nghề của mẫu thân tộc trưởng, khéo léo nói: "Bộ Khê Khách, mẫu thân chàng... vẫn giỏi làm tộc trưởng nhất."
Bộ Khê Khách than thở: "Chứ còn gì nữa! Lần này biết nhà ta không thiếu muối rồi."
Đồ ăn mẫu thân hắn làm mặn chát.
Hình như Mặc Kỳ Yên cũng biết đồ ăn mình làm chẳng ra sao, biết ý nên mấy ngày rồi không thấy đưa đến.
Hôm nay, bà mang tay không đến.
Thêu thùa may vá không được, nấu nướng không xong, đến chăm sóc con dâu mang thai bà cũng không có kinh nghiệm. Lúc Mặc Kỳ Yên có thai còn có thể cưỡi ngựa đánh giặc, trước khi sinh Bộ Khê Khách còn chém được đầu đại tướng Nguyệt Ngạn tộc, treo trước thương, thúc ngựa chạy như điên về tộc ăn mừng.
Cho nên, con người dũng mãnh như bà ở trước mặt nàng dâu yêu kiều từ Hoàng Đô tới có chút lúng túng.
Bộ Khê Khách trêu: "Hôm nay mẫu thân đến đưa gió mát cho chúng con sao?"
Mặc Kỳ Yên nói: "Lúc đi chuẩn bị đồ tết vô tình ngang qua, cho nên vào thăm một chút."
Vẻ mặt bà rất không tự nhiên, sau khi ngồi xuống, bí lời một hồi mới miễn cưỡng tìm được chủ đề để nói: "Con có khó chịu không? Còn cần gì nữa không? Lạnh không? Nóng không? Thiếu gì nữa không?"
Tình Lan khẽ cười: "Đều rất tốt ạ, phiền người nhớ mong rồi."
Mặc Kỳ Yên hỏi xong thì lại bí lời.
Bộ Khê Khách rất hiểu mẫu thân, hỏi: "Sao ạ? Hôm nay mấy bà mẹ chồng trong tộc bảo người đến ân cần hỏi thăm sức khỏe con dâu à?"
Mặc Kỳ Yên bị vạch trần bèn dứt khoát thẳng thắn, bà thẳng người lên, "hừ" một tiếng: "Đây cũng là một vấn đề nan giải. Trong phủ công chúa đã có sẵn tú nương, dược liệu mang đến quý giá hơn ở tộc ta nhiều, phò mã bầu bạn bên cạnh, bây giờ công chúa chẳng thiếu gì, ta lại vụng tay vụng chân, cho nên không giúp được. Đến cuối cùng, chúng ta thương nghị xong, chỉ còn một việc đến dùng miệng hỏi thăm sức khỏe nữa thôi."
Tình Lan cười trộm.
Bộ Khê Khách nói: "Được rồi, mẫu thân, người cứ bận rộn với việc của mình đi, chúng con ở đây tạm thời không cần người thường xuyên đến quan tâm hỏi han đâu, chúng con đều rất ổn."
"Ngủ có ngon không? Ăn có ngon không? Ăn uống bình thường chứ?"
Tình Lan gật đầu lia lịa: "Đều tốt cả, mẫu thân yên tâm."
"Vậy thì tốt." Mặc Kỳ Yên đứng dậy, thấy bên cạnh cũng không có người ngoài thì nói với Tình Lan: "Cứ sợ rằng công chúa sẽ trách bọn người chúng ta không hiểu lễ nghĩa, nhưng mấy ngày nay sống chung, thấy công chúa cũng không khác nữ nhi bình thường ở đây là mấy, ta đã có thể yên tâm. Công chúa biết tâm ý người Hạ tộc chúng ta là được... Cũng cảm ơn điện hạ chịu làm phu thê bình thường với con ta, nhìn hai đứa ân ái là chúng ta vui lắm rồi."
Bộ Khê Khách nói: "Lời này chắc không phải soạn sẵn chứ?"
Mặc Kỳ Yên lườm hắn một cái, nói: "Lời xã giao mới khó nói, không ngờ lời nói thật lòng lại tuôn ra thuận miệng như vậy..."
Đợi Mặc Kỳ Yên đi khỏi, Tình Lan nói: "Cả nhà phò mã đều rất tốt."
Bộ Khê Khách nói: "Lấy lòng đổi lòng, phụ mẫu ta đều là người như vậy. Lễ nghi có thể thiếu sót... nhưng khi quan tâm nàng, họ đều dùng tình cảm chân thành."
"Phò mã cũng là người như vậy."
"Tình Lan, nàng cũng vậy." Bộ Khê Khách quay đầu, cười nói, "Không thấy nàng cũng rất giống người nhà chúng ta sao?"
Bức thư Tình Lan viết cho thái hậu xuất phát cùng lúc với tin vui của Yến Xuyên.
Thư này vừa được gửi đi, dịch trạm Yến Xuyên lập tức nhận được thư của triều đình, đồng ý hòa đàm với Bắc Địch, đồng thời phái sứ giả đến.
Bộ Cố còn chưa kịp vui mừng thì nhận được tin của những đứa trẻ Hạ tộc được học ở Quốc tử giám: "Trữ quân* bệnh nặng."
(*) trữ quân: người kế vị
Tháng Giêng năm sau, trữ quân bệnh thệ*.
(*) bệnh thệ: chết vì bị bệnh
Yến Xuyên dừng chuẩn bị ăn tết, nhà nhà thay màu lụa đèn lồ ng.
Lúc Bộ Khê Khách xúc tuyết ngoài cửa, Tô Đông Ly nói: "Sắc mặt ngươi không tốt, nghe nói ngươi ba lần xem bói hỏi thần đều ra kết quả giống nhau?"
Bộ Khê Khách "hừ" một tiếng.
Tô Đông Ly nói: "Bây giờ trữ quân băng thệ, người còn nghi ngờ quẻ của nhi tử gì nữa?"
Bộ Khê Khách thấp giọng nói: "Có gì tốt đâu."
Tô Đông Ly cười nói: "Đợi đến ngày nhi tử ngươi ra đời, ngươi cũng nên biết, mệnh người do trời định, ngươi có che giấu thế nào đi chăng nữa cũng không giấu nổi. Ta sớm nói rồi, khí vận của Hoàng Đô đã tàn từ lâu, còn Yến Xuyên các ngươi lại ngày càng đi lên, biến động lớn vậy ai không nhận ra? Trong triều cũng có người biết xem bói hỏi trời..."
Bộ Khê Khách thở dài.
Tô Đông Ly nói: "Yên tâm đi, ngươi và công chúa đều là người phúc dày mạng lớn, vậy thì còn lo gì?
Huệ Chỉ Viện ở đằng xa truyền đến tiếng gọi của Tình Lan: "Bộ Khê Khách, nhanh đến xem này, hoa mai nở rồi!"
Bộ Khê Khách buông xẻng xuống, nói: "Ta về đây, chắc ngươi lạnh cóng rồi."
Tô Đông Ly cười ha hả, hô theo bóng lưng hắn: "Bộ Khê Khách, cảm tạ Hồ Thần đi, trừ việc cho ngươi nhân duyên tốt còn cho ân huệ đường con cái nữa."
Giọng của ông ta đặc biệt sung sướng, cười trên sự đau khổ của người khác. Ông ta biết, tên Bộ Khê Khách gà mờ này đã sớm đoán ra số mạng lớn của nhi tử.
Được gọi là... cao.
Cao đến nỗi giang sơn đổi chủ, núi sông đổi họ.
Bộ Khê Khách nghiến răng nghiến lợi: "Ta xin cảm tạ đại ân đại đức của ngài ấy!"
Tác giả có lời muốn nói:
Mệnh đế vương của A Lan dâng cho nhân duyên kiếp sau.
Nhưng mà mệnh đế vương của các con vẫn ở đó.
Cho nên...
Tiểu hồ cầu: Hô hô, chào cữu cữu, cháu sắp đến đây, ngài ngồi cho vững nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.