Chương 4: Tên chết tiệt
Cốc Cốc
31/03/2024
Kha Nguyệt mệt mỏi cả buổi, ngủ một mạch tới trưa ngày hôm sau cô mới lờ mờ tỉnh dạy, vác theo cái thân đau nhực dạy vệ sinh cá nhân.Hôm nay là cuối tuần, không phải đi làm cho nên cô cũng lười ra ngoài, ngồi ở giường suy nghĩ hồi lâu cô liền đi đặt đồ ăn, trong thời gian đợi người ta giao tới Kha Nguyệt đã tranh thủ mở máy tính ra làm nốt công việc còn dang dở
Khoảng chừng 30 phút sau “ting,ting”. Xách đồ ăn vào nhà, Kha Nguyệt vui vẻ tận hưởng món ăn, vừa ăn vừa xem hoạt hình cô yêu thích, có một điều không thay đổi đã trở thành thói quen của Kha Nguyệt từ bé tới lúc lớn đó là khi ăn sẽ mở Doraemon xem, nhiều người sẽ thấy thật con nít nhưng với cô đâu ai định nghĩa hay quy định phim hoạt hình chỉ dành cho trẻ em đâu, cô cũng mặc kệ
Chiếc bụng đượng lấp đầy, các cụ ngày xưa nói rất đúng” căng da bụng trùng da mắt”, không nghĩ nhiều cô dọn dẹp rồi lại làm tổ trên giường, tận hưởng ngày nghỉ của mình
Đang chuẩn bị vào giấc thì điện thoại thông báo, cô quơ quàng xem ai: Quân Hạo…sao anh ta lại biết tài khoản mà nhắn cho cô…có lẽ anh ta đã thấy thông qua nhóm chat chung của nhà trọ…Kha Nguyệt định không quan tâm, coi như không thấy, không trả lời, tắt điện thoại chuẩn bị say giấc thì tiếng thông báo lại vang lên
Kha Nguyệt bực bội kéo chăn chùm đầu, nhưng Quân Hạo đâu thể tha cho cô dễ dàng như vậy liền gửi tin nhắn liên tục, Kha Nguyệt liềm nhanh tay tắt mạng, nghĩ đã thoát thì chuông điện thoại reo số máy lạ
“Alo”
“…”
“Ai đấy ạ?”
“…”
Cô định tắt máy thì một gióng nói quen thuộc vang lên
“Tôi”
“Hả”
“Tại sao không trả lời”
“À…ngủ nên không có thấy”
“Đúng chứ?”
“…”
“Đang làm gì?”
“Ngủ”
“Kính ngữ của em đâu?”
“…”
“Nói lại”
“Tôi ngủ”
“Hừm”
“Em đang ngủ ạ”
“Ngoan, từ sau hãy phát huy”
Thông qua điện thoại nhưng Kha Nguyệt vẫn có thể hình dung ra khuôn mặt lưu manh, đang cười của Quân Hạo, cô khó chịu nhăn mày:anh ta có quyền gì chỉnh mình chứ
“Ăn chưa?”
“Rồi”
“….”
“Tôi ăn rồi”
“Ừm”
“Tôi đang ở công ty làm việc”
“Hả,…ừm”
“Tự dưng rất nhớ em”
Kha Nguyệt sởn da ốc với lời anh ta nói
“Từ sau nhớ trả lời tin nhắn của tôi, gọi phải nghe, tôi đợi quá 10 giây thì tăng 1 hiệp”- anh cố tình nhấn mạnh, thêm tiếng cười lưu manh
“…”
“Nghe chưa”
“Rồi”
“Sao anh biết số tôi?”
“Tôi học ngành IT”
Chỉ bốn chữ đơn giản nhưng cũng khiến Kha Nguyệt há mồm, người con trai này đúng là không đơn giản, điều này đã nói lên rất nhiều điều: thứ nhất anh ta rất thông minh và bất cứ lúc nào cũng có thể lack vào tài khoản của cô như việc đã hack điện thoại để lấy số như hôm nay, thứ hai trường anh ta học vốn học phí rất cao chưa kể ngành Quân Hạo học còn là ngành có học phí cao ngất ngưởng….vậy vì sao anh ta nói với cô đi làm thêm ngoài giờ kiếm tiền…Hazz, Kha Nguyệt lắc đầu: không nghĩ nữa, cái này quá lằng nhằng, vượt quá tư duy của cô rồi, mặc kệ anh ta
“Còn đó?”
“Ừm”
“Còn đau không?”
“Hả” - cô ngơ ngác không hiểu anh hỏi gì, cô đau gì chứ
“Hôm qua tôi có làm em đau không…”
“Anh thôi đi…” - cô gần như hét lên át lời anh sắp nói
“Haha” - bên kia truyền tới giọng cười không mấy tử tế của Quân Hạo
“Tôi buồn ngủ”
“Ừ, ngủ đi, tối tôi qua phòng em”
“Hả, không…”
Không đợi Kha Nguyệt nói xong, Quân Hạo nhanh tay tắt máy, ngăn cản lời từ chối của cô
Cuộc gọi kết thúc, sự bực bội dâng lên trong lòng khiến cô tỉnh cả ngủ
“Tên chết tiệt,anh đúng là cái đồ xấu xa, đấm chết anh, tôi đấm chết anh….”-Miệng vừa lẩm bẩm, tay cô liên tục đấm lòm đầu con gấu bông lớn bên cạnh để chút giận
Khoảng chừng 30 phút sau “ting,ting”. Xách đồ ăn vào nhà, Kha Nguyệt vui vẻ tận hưởng món ăn, vừa ăn vừa xem hoạt hình cô yêu thích, có một điều không thay đổi đã trở thành thói quen của Kha Nguyệt từ bé tới lúc lớn đó là khi ăn sẽ mở Doraemon xem, nhiều người sẽ thấy thật con nít nhưng với cô đâu ai định nghĩa hay quy định phim hoạt hình chỉ dành cho trẻ em đâu, cô cũng mặc kệ
Chiếc bụng đượng lấp đầy, các cụ ngày xưa nói rất đúng” căng da bụng trùng da mắt”, không nghĩ nhiều cô dọn dẹp rồi lại làm tổ trên giường, tận hưởng ngày nghỉ của mình
Đang chuẩn bị vào giấc thì điện thoại thông báo, cô quơ quàng xem ai: Quân Hạo…sao anh ta lại biết tài khoản mà nhắn cho cô…có lẽ anh ta đã thấy thông qua nhóm chat chung của nhà trọ…Kha Nguyệt định không quan tâm, coi như không thấy, không trả lời, tắt điện thoại chuẩn bị say giấc thì tiếng thông báo lại vang lên
Kha Nguyệt bực bội kéo chăn chùm đầu, nhưng Quân Hạo đâu thể tha cho cô dễ dàng như vậy liền gửi tin nhắn liên tục, Kha Nguyệt liềm nhanh tay tắt mạng, nghĩ đã thoát thì chuông điện thoại reo số máy lạ
“Alo”
“…”
“Ai đấy ạ?”
“…”
Cô định tắt máy thì một gióng nói quen thuộc vang lên
“Tôi”
“Hả”
“Tại sao không trả lời”
“À…ngủ nên không có thấy”
“Đúng chứ?”
“…”
“Đang làm gì?”
“Ngủ”
“Kính ngữ của em đâu?”
“…”
“Nói lại”
“Tôi ngủ”
“Hừm”
“Em đang ngủ ạ”
“Ngoan, từ sau hãy phát huy”
Thông qua điện thoại nhưng Kha Nguyệt vẫn có thể hình dung ra khuôn mặt lưu manh, đang cười của Quân Hạo, cô khó chịu nhăn mày:anh ta có quyền gì chỉnh mình chứ
“Ăn chưa?”
“Rồi”
“….”
“Tôi ăn rồi”
“Ừm”
“Tôi đang ở công ty làm việc”
“Hả,…ừm”
“Tự dưng rất nhớ em”
Kha Nguyệt sởn da ốc với lời anh ta nói
“Từ sau nhớ trả lời tin nhắn của tôi, gọi phải nghe, tôi đợi quá 10 giây thì tăng 1 hiệp”- anh cố tình nhấn mạnh, thêm tiếng cười lưu manh
“…”
“Nghe chưa”
“Rồi”
“Sao anh biết số tôi?”
“Tôi học ngành IT”
Chỉ bốn chữ đơn giản nhưng cũng khiến Kha Nguyệt há mồm, người con trai này đúng là không đơn giản, điều này đã nói lên rất nhiều điều: thứ nhất anh ta rất thông minh và bất cứ lúc nào cũng có thể lack vào tài khoản của cô như việc đã hack điện thoại để lấy số như hôm nay, thứ hai trường anh ta học vốn học phí rất cao chưa kể ngành Quân Hạo học còn là ngành có học phí cao ngất ngưởng….vậy vì sao anh ta nói với cô đi làm thêm ngoài giờ kiếm tiền…Hazz, Kha Nguyệt lắc đầu: không nghĩ nữa, cái này quá lằng nhằng, vượt quá tư duy của cô rồi, mặc kệ anh ta
“Còn đó?”
“Ừm”
“Còn đau không?”
“Hả” - cô ngơ ngác không hiểu anh hỏi gì, cô đau gì chứ
“Hôm qua tôi có làm em đau không…”
“Anh thôi đi…” - cô gần như hét lên át lời anh sắp nói
“Haha” - bên kia truyền tới giọng cười không mấy tử tế của Quân Hạo
“Tôi buồn ngủ”
“Ừ, ngủ đi, tối tôi qua phòng em”
“Hả, không…”
Không đợi Kha Nguyệt nói xong, Quân Hạo nhanh tay tắt máy, ngăn cản lời từ chối của cô
Cuộc gọi kết thúc, sự bực bội dâng lên trong lòng khiến cô tỉnh cả ngủ
“Tên chết tiệt,anh đúng là cái đồ xấu xa, đấm chết anh, tôi đấm chết anh….”-Miệng vừa lẩm bẩm, tay cô liên tục đấm lòm đầu con gấu bông lớn bên cạnh để chút giận
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.