Hẹn Ước

Chương 7

Twentine

02/12/2015

“Anh còn đi được không?”

Dương Chiêu nắm lấy cánh tay Trần Minh Sinh, cánh tay của người phía sau gồng cứng ngắc.

Khuôn mặt Trần Minh Sinh trắng bệch, cố gắng ổn định cơ thể.

“Cảm ơn.”

Dương Chiêu nhìn anh lau mồ hôi, cau mày nói: “Anh khó chịu lắm hả?”

Trần Minh Sinh lắc đầu: “Không sao.”

Dương Chiêu cúi đầu nhìn thoáng qua hông bên phải của Trần Minh Sinh vẫn đang khẽ run. Cô ngẩng đầu, khuôn mặt Trần Minh Sinh gần trong gang tấc. Dương Chiêu lui về phía sau một chút, nói với Trần Minh Sinh: “Anh cứ như vậy không ổn đâu, để tôi đưa anh đến bệnh viện.”

Trần Minh Sinh kinh ngạc nhìn cô, không ngờ người phụ nữ này lại không ngại phiền phức. Nhưng anh vẫn từ chối.

“Tôi thực sự không sao mà, không cần phiền cô đâu.”

Dương Chiêu nhìn anh: “Anh thế này mà vẫn đi được à?”

Đôi mắt Dương Chiêu hẹp dài, cô rất ít khi trừng người khác, ánh mắt vẫn rất bình thản. Trần Minh Sinh nhìn cô một cái, đánh giá những lời nói này có ác ý hay không, cuối cùng anh dời mắt: “Tôi có thể đi được.”

Dương Chiêu xoay người, giơ tay lấy chiếc áo khoác treo ở cửa, quay đầu nói với Trần Minh Sinh: “Tôi đưa anh đến bệnh viện.”

Trần Minh Sinh hít sâu một hơi, không nói lời nào nhìn Dương Chiêu. Trần Minh Sinh không nhìn được ra chút dao động nào trong mắt cô, anh cũng chẳng muốn nói thêm gì nữa, đành gật đầu.

Dương Chiêu: “Tôi xuống dưới lấy xe, anh có thể tự mình xuống dưới không?”

Trần Minh Sinh lại gật đầu.

Dương Chiêu mở cửa đi trước, Trần Minh Sinh nhìn theo hướng cô rời đi nửa phút mới bắt đầu đi.

Anh kéo ống quần, cúi đầu nhìn thoáng qua. Đúng như dự liệu, chân đã bị nhiễm trùng rồi. Trần Minh Sinh thở dài, xoay người cầm chân giả ở trong tay bước ra ngoài.

May là khu nhà này có thang máy, Trần Minh Sinh tựa vào vách thang máy nghĩ thầm.

Dương Chiêu dừng xe ở trước cửa khu nhà, Trần Minh Sinh để chân giả xuống ghế ngồi phía sau. Anh vốn định ngồi ở đó, nhưng Dương Chiêu thò người ra mở cửa ghế lái phụ cho anh.

Sau khi Trần Minh Sinh đã ngồi ổn định, anh mới để cây nạng ở phía sau.

Xe bắt đầu khởi động, nhưng một lúc lâu vẫn chưa xuất phát. Trần Minh Sinh cảm thấy hơi lạ, đúng lúc đó Dương Chiêu quay sang nhìn anh.

“Anh cài dây an toàn vào.”

“…”

Trần Minh Sinh chưa từng có thói quen cài dây an toàn, anh gật đầu rồi cài dây lại.

Dương Chiêu lái xe ra khỏi khu nhà. Cô vừa lái xe vừa hỏi: “Đi đến bệnh viện Số Ba nhé? Ở đây gần bệnh viện Số Ba nhất.”

“Hả…” Trần Minh Sinh đột nhiên nhớ ra điều gì, vội nói với Dương Chiêu, “Không cần đến bệnh viện, phiền phức lắm. Cô đưa tôi đến Trung tâm phục hồi chức năng là được rồi.”

“Trung tâm hồi phục chức năng?” Dương Chiêu dừng xe liếc nhìn Trần Minh Sinh, hỏi: “Trung tâm hồi phục chức năng ở đâu?”

Trần Minh Sinh: “Ở ngã tư 13 đường Vĩ.”

Dương Chiêu dừng xe ở ven đường, bắt đầu thiết lập thiết bị dẫn đường. Trần Minh Sinh trầm mặc nhìn cô loay hoay một lúc lâu mà vẫn làm chưa xong, anh nói: “13 đường Vĩ ở ngay bên cạnh đường Kỳ Sơn, lái xe từ nơi này đến đó chỉ mất hai mươi phút thôi, tôi có thể chỉ đường cho cô.”

Dương Chiêu khởi động lại xe, “Vậy anh dẫn đường đi.”



Trong xe vô cùng yên tĩnh, hai người đều không biết phải nói gì. Dương Chiêu cũng không có thói quen bật radio hay nhạc trong xe. Chỉ ở những ngã tư quan trọng Trần Minh Sinh mới chỉ đường cho Dương Chiêu. Thực ra cũng chỉ là những ngã rẽ, rồi những chỗ ngoặt, còn sau đó chỉ cần đi đường thẳng là đến nơi. Dương Chiêu chưa bao giờ biết có một trung tâm hồi phục chức năng gần nhà cô như thế.

Chỉ mất hai mươi phút, bọn họ đã tới nơi rồi.

Dương Chiêu ở trong xe nhìn thoáng qua, trung tâm này hình như cũng chỉ mới được xây dựng, có bốn tầng, nhìn vẫn còn rất mới. Có một loạt xe đỗ trước cửa, Dương Chiêu đang tìm một vị trí thuận lợi để đỗ xe.

Trần Minh Sinh tháo dây an toàn ra, nói với Dương Chiêu: “Cảm ơn cô, còn lại tôi có thể tự mình xoay sở được.”

Dương Chiêu rút chìa khóa xe ra, “Hôm nay tôi cũng rảnh, để tôi đưa anh đi khám bệnh tốt hơn.”

Trần Minh Sinh: “…”

Anh muốn ra khỏi xe, dùng một chân đá để mở cửa xe phía sau. Dương Chiêu dừng xe thấy một chiếc xe đỗ rất gần, cửa xe không thể mở ra được, nói với anh: “Anh chờ một chút, tôi lấy giúp anh.”

Dương Chiêu hơi nghiêng người sang phía khác lấy chiếc nạng đưa cho anh, khi cô nhìn thấy chiếc chân giả ở ghế ngồi phía sau thì đột nhiên dừng lại, cuối cùng quyết định chỉ lấy nạng.

“Đi thôi, đăng ký ở đây sao?”

Trần Minh Sinh chống nạng đi bên cạnh Dương Chiêu: “Không cần, tôi đã nhắn tin cho bác sĩ, chỉ cần lấy thuốc là được.”

“Ừm.”

Lối vào trung tâm hơi dốc, bọn họ đi vào tầng một. Dương Chiêu thấy ở cửa tầng một có để mấy chiếc xe lăn, hình như là để tiện cho nhân viên ra vào. Dương Chiêu nói với Trần Minh Sinh: “Cái này ai muốn dùng thì dùng sao? Anh có muốn ngồi không?”

Trần Minh Sinh im lặng, Dương Chiêu đẩy một chiếc xe đến.

“Anh ngồi đi để còn tiết kiệm chút sức lực.”

Trần Minh Sinh quả thực đã cố gắng lắm rồi, bình thường anh không thích ngồi xe lăn, nhưng hiện tại không phải là lúc anh cậy mạnh.

Dương Chiêu đưa cây nạng cầm trong tay cho anh, Trần Minh Sinh ngồi trên xe lăn lùi lên lùi xuống mấy lần.

“Bác sĩ ở tầng mấy?”

Trần Minh Sinh đẩy xe lăn về phía thang máy, dường như anh vô cùng quen thuộc với nơi này, “Tầng ba.”

Dương Chiêu đi theo phía sau anh, đâu đâu cũng thấy cơ sở hạ tầng không có chướng ngại vật, đường dốc, đường dành cho người mù, còn có tay nắm nữa. Dương Chiêu chưa từng tiếp xúc gần gũi với thế giới của người tàn tật thế này, cô chỉ biết đi theo sát Trần Minh Sinh.

Tới tầng ba, cửa thang máy vừa mở Dương Chiêu đã thấy ngay bảng hướng dẫn ở cửa, trên đó hiện lên dòng chữ ” Hồi phục tứ chi”. Trong hành lang rất yên tĩnh, gần chỗ hai người có mấy gian phòng. Lúc Dương Chiêu đi ngang qua thấy trong đó có một phòng đang mở cửa, bên trong có mấy thanh vịn, trong phòng có bác sĩ đang hướng dẫn bệnh nhân bước đi.

Trần Minh Sinh bước thẳng tới phòng làm việc trong cùng, anh gõ cửa, bên trong nhanh chóng có người ra mở.

Người mở cửa là một bác sĩ đã già, tướng mạo hiền lành, ông thấy Trần Minh Sinh thì vui vẻ cười.

“Là Tiểu Trần à, mau vào đi. Tôi đã nhận được tin nhắn của cậu, sao lại để cho chân nhiễm trùng như vậy?” Trần Minh Sinh và Dương Chiêu cùng đi vào phòng làm việc, bên trong rất rộng, chỉ có một mình bác sĩ đó. Trong phòng có bàn làm việc, trong góc phòng có trồng mấy chậu hoa cảnh.

Bác sĩ kéo một chiếc ghế băng, vỗ lên ghế.

“Đến đây, ngồi xuống đi, để tôi khám cho cậu.”

“Bác sĩ Trương…” Trần Minh Sinh từ xe lăn ngồi lên ghế băng, đùi phải cứng ngắc. Bác sĩ Trương cau mày nói: “Trời ạ, sưng đến mức này. Cậu làm gì mà lại ra nông nỗi này.”

Trần Minh Sinh thấp giọng nói: “Không cẩn thận.”

Dương Chiêu đứng ở bên cạnh, trong lòng có chút phức tạp.

Cô đoán là do ngày hôm qua gặp mưa gây ra. Nếu như anh không đưa cô về nhà có lẽ chân đã không sao. Hơn nữa, vừa rồi lúc Dương Chiêu đỡ anh, cô cũng để ý quần áo của Trần Minh Sinh vẫn còn ẩm, anh mặc quần áo ướt sũng cả một đêm, không xảy ra vấn đề mới là lạ.

Dương Chiêu nghĩ lại tối hôm qua cô lấy sự tàn tật của anh để uy hiếp anh, ép anh về nhà trú mưa với cô. Mặc dù thủ đoạn xấu xa, nhưng cô nghĩ đó là quyết định tương đối sáng suốt lúc đó, nếu không để anh dầm mưa cả đêm sẽ càng nghiêm trọng hơn.



Bác sĩ Trương cầm cồn sát trùng, ngồi đối diện Trần Minh Sinh.

“Lại đây, đứng lên cho tôi xem nào.”

“…” Trần Minh Sinh đặt tay trên ống quần, anh liếc mắt nhìn thoáng qua Dương Chiêu, rõ ràng có chút do dự.

Bác sĩ Trương theo ánh mắt anh nhìn qua, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, hỏi Dương Chiêu: “Vị này là…”

Vừa hỏi xong, hai người đều im lặng.

Nên là cái gì đây?

Bạn bè ư? Rõ ràng không phải.

Bèo nước gặp nhau? Hình như cũng không phải nốt.

Là quan hệ giữa chủ nợ và con nợ? Nhưng không thể nói như vậy.

Trần Minh Sinh định lên tiếng, Dương Chiêu đã lên tiếng trước: “Tôi là hàng xóm của anh ấy.”

Trần Minh Sinh liếc nhìn cô một cái, ngậm miệng lại.

“Hàng xóm.” Bác sĩ Trương không nghi ngờ gì, ông dùng nhíp gắp bông khử trùng, tiếp đó nói với Trần Minh Sinh: “Lại đây, trước tiên tôi kiểm tra cho cậu một chút.”

Trần Minh Sinh liếc nhìn Dương Chiêu, người phía sau hiển nhiên không hiểu ý anh muốn cô tránh đi một lúc. Trần Minh Sinh thở dài, buông tay ra.

Bác sĩ Trương nhấc chân Trần Minh Sinh lên, Dương Chiêu cố gắng làm cho bản thân nhìn bình tĩnh một chút.

Nói không chấn động chút nào là không có khả năng.

Cái chân của Trần Minh Sinh có lẽ trong mắt Dương Chiêu đã không còn được coi là chân nữa rồi. Nó chỉ còn một đoạn xương rất ngắn, có thể nhìn ra được bắp thịt ở chỗ bắp đùi đã bị teo cơ, nhưng bởi vì sưng tấy nên đỏ rực một mảng.

Trên phần cắt có một vết sẹo thật dài, Dương Chiêu cảm thấy vết sẹo này cũng chưa hoàn toàn bình phục. Trên thực tế cô nghĩ nếu một người có vết thương đang còn mưng mủ như vậy thì không nên đi đâu khác ngoài bệnh viện.

Bác sĩ Trương tặc lưỡi hai tiếng,cầm miếng bông khử trùng sạch vết thương gần đó cho anh. Dương Chiêu chỉ nhìn thôi đã cảm thấy rất đau, nhưng Trần Minh Sinh chỉ cúi đầu, không kêu một tiếng nào.

“Cậu đừng có dày vò bản thân mình nữa!” Bác sĩ Trương hung dữ nói, “Lúc đầu ngay cả vật lý trị liệu cậu cũng chỉ tiến hành một nửa rồi không đến nữa, sau đó lại không chịu chăm sóc cho tốt. Cậu còn tiếp tục như vậy sẽ càng ngày càng nghiêm trọng đấy!”

Không biết Trần Minh Sinh là bởi vì chịu đựng đau đớn nên không lên tiếng, hay là bởi vì bác sĩ Trương nói khiến anh không có cách nào phản bác, vì vậy anh chỉ im lặng ngồi dựa vào tường.

“Nhập viện đi, nhiễm trùng rồi.” Bác sĩ Trương đưa ra kết luận cuối cùng.

Lúc này Trần Minh Sinh mới có phản ứng, anh nói: “Không cần, cháu về nhà tự mình tĩnh dưỡng là được rồi.”

“Cậu đừng có ỷ mình còn trẻ!” Bác sĩ Trương hơi tức giận, “Trước đó cậu không làm vật lý trị liệu, nói về nhà tĩnh dưỡng, kết quả thế nào? Ngay cả một hộ lý để chăm sóc cậu cũng không có, không phải tôi hù dọa cậu, cậu còn tiếp tục như vậy sẽ phải cắt bỏ tận bẹn đấy!”

Trần Minh Sinh trầm mặc.

Bác sĩ Trương có lẽ cảm thấy mình hơi nặng lời, ông đành khẽ nói: “Nằm viện để cho hộ lý chăm sóc một chút, tình trạng của cậu bây giờ dùng thuốc cũng không có tác dụng.” Nói xong, bác sĩ Trương bỗng nhiên quay đầu nói với Dương Chiêu, “Cô cũng khuyên cậu ta đi! Cậu ta đến chết cũng vẫn còn ngang bướng!”

Dương Chiêu đột nhiên bị kéo vào cuộc, cô lại càng hoảng sợ, nhìn đôi mắt đang trừng lớn đảo qua đảo lại của bác sĩ Trương, cô đành gật đầu phụ họa: “À… Đúng vậy, anh nằm viện đi, có người chăm sóc mới mau khỏi được.”

“Cậu xem cô gái này hiểu chuyện chưa.” Bác sĩ Trương tìm được đồng minh, cảm thấy tỷ lệ thành công tăng lên không ít. “Cũng không ở lâu đâu, một tháng là được rồi, đây là cơ thể của cậu, khó chịu cũng là cậu chịu mà thôi.”

Trần Minh Sinh im lặng một lúc, cuối cùng thấp giọng nói: “Không cần, bác sĩ kê đơn giúp cháu đi.”

“Aizz…” Bác sĩ Trương vỗ chân thở dài, ông cũng hiểu rõ tính cách của Trần Minh Sinh nên không tiếp tục khuyên bảo nữa.”Tôi đi lấy thuốc, cậu chờ ở đây.”

Bác sĩ Trương đi rồi, Dương Chiêu vẫn đứng tại chỗ, cô cúi đầu nhìn Trần Minh Sinh đang nhịn đau, bỗng nhiên cảm thấy người tài xế taxi này có gì đó không giống với người bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hẹn Ước

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook