Chương 9
Twentine
02/12/2015
Lại mất thêm một giờ để trở về Hoa Khải Kim, Dương Chiêu để xe trong gara, xách cái chân giả lên nhà.
Đây là lần đầu tiên cô vác một cái chân người về nhà, trên đường đi cô cũng không kiềm lòng được, tránh né những người qua lại.
“Sao nó nặng thế này…” Dương Chiêu xách một lúc đã thấy cánh tay hơi mỏi. “Cái này làm bằng vật liệu gì đây?” Cô giơ bàn tay còn lại gõ vào cái đùi, âm thanh thật trầm, cô cảm thấy chất liệu của cái chân giả này không tốt lắm.
Về tới nhà, cô dựng cái chân giả ở một góc tường, sau khi đặt xuống cô còn hào hứng đứng bên cạnh đo chiều dài với chân mình. Đo xong, cô cũng không bất ngờ phát hiện cái chân giả này dài hơn chân mình không ít.
So đo một hồi, Dương Chiêu ngồi xuống sô pha, đốt một điếu thuốc.
Xuyên qua làn sương khói mờ ảo, Dương Chiêu nhìn cái chân giả kia, hơi híp mắt lại, không thể nhìn rõ nét mặt cô.
Tối hôm đó, Dương Chiêu ngủ không ngon giấc. Cô mơ thấy một giấc mơ, giấc mơ đó đứt quãng chẳng liền mạch, trong giấc mộng của cô xuất hiện nhiều thứ rất kỳ lạ, lúc cô giật mình tỉnh giấc đã hơn ba giờ sáng.
Dương Chiêu vò vò tóc, cô nhấc người ngồi dậy trong bóng đêm.
Khu Hoa Khải Kim ngày thường không hề ồn ào, ban đêm càng cực kỳ yên tĩnh, Dương Chiêu mơ mơ màng màng ngồi trong căn phòng rộng lớn trống trải, cô giật mình cảm thấy cách cư xử của mình đã có chút khác thường.
Cái tên tài xế kia…
Chẳng hiểu vì sao, Dương Chiêu lại mơ hồ nhớ tới Trần Minh Sinh.
Trong quãng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, thứ để lại cho Dương Chiêu ấn tượng sâu sắc nhất chính là gương mặt say ngủ của Trần Minh Sinh.
Lần đầu tiên là ở nhà cô, anh mua thuốc cho cô xong thì ngồi ngủ trên sô pha.
Lần thứ hai là ở trung tâm phục hồi chức năng, anh ngủ gục trong lúc truyền nước.
Còn có lúc cô lái xe đưa anh về nhà, anh ngủ quên trên xe.
Hình như trong hai ngày nay, Trần Minh Sinh gần như luôn trong trạng thái ngủ say.
“A …” Trong bóng đêm Dương Chiêu thầm nói: “Có lẽ vì quá ít nói …”
Hôm đó, Dương Chiêu cứ ngồi đó cho tới lúc trời sáng. Điều thần kỳ là cô không cảm thấy mỏi mệt một chút nào, ngược lại còn thấy tinh thần rất sảng khoái thoải mái.
Cô đang đợi.
Đợi Trần Minh Sinh.
Dương Chiêu biết Trần Minh Sinh nhất định sẽ đến tìm cô, anh không giống loại người dư tiền để có thể sắm thêm một cái chân giả, mà không mang theo chân giả anh căn bản không thể lái xe.
Cô quả thật đã chờ được.
Chưa đến tám giờ Trần Minh Sinh đã lái xe tới. Anh không có thẻ từ, cũng không biết mật mã cổng vào, đành nhờ bảo vệ liên lạc với Dương Chiêu. Dương Chiêu tự đi xuống lầu gặp anh.
Trước khi xuống cô cất chân giả của anh đi.
“Cô Dương…”
Trần Minh Sinh đã thay quần áo, anh mặc một chiếc áo bảo vệ tay dài màu xanh xám, bên dưới mặc một chiếc quần vải bố, ống quần bên phải kéo lên cao, giắt trên đai lưng.
Với mùa này mà nói, Trần Minh Sinh ăn mặc có vẻ hơi mỏng manh.
Dương Chiêu cảm ơn bảo vệ rồi nói với Trần Minh Sinh: “Anh lên lầu đi.”
Trần Minh Sinh cầm nạng, nhìn Dương Chiêu nói: “Cô Dương, tôi…”
“Gọi tôi là Dương Chiêu.”
“…”
Dương Chiêu ăn mặc rất tùy tiện, chân còn đang mang dép lê, mái tóc đen nhánh xuôi theo chiếc áo khoác ngắn tay mỏng, mang theo nét kín đáo và tinh tế.
Trần Minh Sinh hơi cúi đầu, theo sau Dương Chiêu.
Tới trước cửa phòng, Trần Minh Sinh không có ý định bước vào.
Dương Chiêu quay đầu lại nhìn anh: “Anh vào đi.”
Trần Minh Sinh trả lời: “Tôi không vào đâu, lấy đồ xong tôi sẽ đi ngay.”
Dương Chiêu khoanh hai tay lại, nhìn anh nói: “Không vào thì làm sao mà lấy được.”
Trần Minh Sinh: “…”
Dương Chiêu cũng không thèm để ý đến anh nữa, quay đầu bước vào phòng ngủ. Trần Minh Sinh đứng yên tại chỗ tiến thoái lưỡng nan.
Muốn vào nhà thì phải cởi giày, với anh việc cởi giày không phải là chuyện đơn giản, phải ngồi xuống mới cởi giày được, nhưng anh không muốn cứ vậy mà ngồi xuống đất.
Một lát sau, Dương Chiêu bước ra khỏi phòng ngủ. Cô thay một chiếc váy dài màu xanh sẫm, tà váy rũ xuống đến mắt cá chân. Kiểu dáng rất đơn giản, nhưng cực kỳ tôn dáng người.
Đôi mắt Trần Minh Sinh tối đen lại, anh lẳng lặng nhìn cô.
Dương Chiêu bưng một chén nước lên, uống một hớp rồi thản nhiên nói: “Anh sao vậy?”
Giọng nói Trần Minh Sinh nặng trĩu khó chịu: “Tôi không vào, chân giả của tôi đâu.”
Dương Chiêu buông chén xuống, nói với Trần Minh Sinh: “Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ác ý gì cả. Bây giờ anh còn chưa khỏi bệnh nên không thể lái xe.”
Trần Minh Sinh nhíu mày.
Dương Chiêu lại tiếp lời: “Chờ bệnh của anh khỏi hẳn, tôi sẽ trả lại cái chân giả cho anh.”
Trần Minh Sinh nhìn Dương Chiêu một lúc lâu, anh thấp giọng: “Có phải cô đã xen vào việc của người khác nhiều quá rồi không?”
Dương Chiêu đáp: “Tùy anh muốn nghĩ thế nào cũng được.”
Khuôn mặt Trần Minh Sinh mang theo chút giận dữ.
“Chân giả của tôi đâu?”
Dương Chiêu: “Anh muốn đi tìm cũng phải vào nhà mới tìm được chứ.”
Trần Minh Sinh hỏi: “Rốt cuộc cô muốn gì?”
Dương Chiêu bước tới vài bước đến trước mặt Trần Minh Sinh.
“Bước vào và ngồi xuống.”
Trần Minh Sinh chăm chú nhìn Dương Chiêu, cô không hề trang điểm, khuôn mặt mộc thật thanh tú. Cô không hẳn là xinh đẹp, nhưng trên người cô lại toát ra một loại khí chất rất độc đáo, nó lạnh lùng như đang muốn làm khó dễ người khác.
Trần Minh Sinh chống nạng, không hề nhúc nhích.
Dương Chiêu rũ mắt liếc nhìn qua, thản nhiên nói: “Khỏi cởi giày, anh cứ đi luôn vào đi.”
Trần Minh Sinh: “Trả đồ cho tôi.”
Dương Chiêu nhíu mày nhìn anh.
Từng đường nét trên gương mặt Trần Minh Sinh thật góc cạnh rõ ràng. Anh nhìn Dương Chiêu nói: “Trả đồ cho tôi.”
Dương Chiêu nhìn dáng vẻ Trần Minh Sinh, cô không nhịn được bèn bật cười thành tiếng.
“Sao anh lại ngang bướng vậy chứ.”
Trần Minh Sinh: “Tôi không muốn nổi giận với cô, cô trả đồ cho tôi đi.”
Dương Chiêu khoanh tay, lùi về sau hai bước rồi đứng yên tại đó.
“Tôi không trả, anh muốn nổi giận với tôi kiểu nào đây? Anh đánh phụ nữ sao?”
Trần Minh Sinh không thể nhẫn nại được nữa: “Cô có bệnh không vậy, cô lấy cái chân giả đó để làm gì chứ?”
Dương Chiêu đáp: “Để chờ anh đến.”
Trần Minh Sinh đột ngột ngẩng đầu.
Bất kể Dương Chiêu có nói gì thì vẫn luôn duy trì thái độ và ngữ điệu thản nhiên. Cô bình thản nhìn Trần Minh Sinh, bảo: “Anh vào ngồi đi.”
Có một ý nghĩ hơi khùng điên nhảy ra trong đầu anh: nếu có một ngày hai người thần kinh cùng tranh cãi một vấn đề, chắc chắn người nào bệnh nặng hơn sẽ thắng.
Anh chống nạng bước vào nhà, ngồi xuống chiếc sô pha màu đỏ tươi. Dương Chiêu xoay người bước vào phòng bếp.
Trần Minh Sinh ngồi ngay ngắn trên ghế, anh đưa mắt nhìn khắp căn phòng và không hề thấy cái chân giả ở đâu cả.
Cũng phải thôi, nếu chủ nhân đã cố ý giấu nó đi thì sẽ không thể khinh địch đến mức để anh nhìn thấy nó.
Chờ thêm một lát, Dương Chiêu vẫn chưa bước ra. Trần Minh Sinh do dự không biết có nên gọi cô không. Nhưng muốn gọi cô thì nên gọi thế nào đây? Là cô Dương hay là Dương Chiêu?
Nhưng kiểu nào thì anh vẫn không muốn gọi, lúc này lòng anh chỉ thầm muốn cầm cái chân giả rồi nhanh chóng ra về.
Vào lúc Trần Minh Sinh chờ đến sắp mất hết kiên nhẫn, Dương Chiêu bước nhanh ra khỏi bếp. Cô nhìn chăm chăm Trần Minh Sinh, anh bị cô nhìn mà thấy khó hiểu.”
“Có chuyện gì vậy?”
Dương Chiêu hỏi: “Anh đốt lửa bằng cách nào vậy?”
“Gì chứ?”
Dương Chiêu chỉ tay vào trong phòng bếp miêu tả: “Ngày hôm qua, làm sao anh nấu nước được vậy? Sao lửa lại không cháy?”
Trần Minh Sinh: “…”
Dương Chiêu: “Có phải hôm qua anh làm hỏng nó rồi không?”
Trần Minh Sinh quả thực không còn lời nào để nói với cô gái này, anh vươn tay xách nạng đứng dậy, chỉ hai bước đã lướt qua cô. Dương Chiêu kinh ngạc phát hiện tuy Trần Minh Sinh chỉ còn lại một chân, nhưng bước chân của anh vẫn rất dài.
Trần Minh Sinh vào bếp, Dương Chiêu đi theo sau anh, vừa đi vừa trò chuyện: “Tôi đã bật rất nhiều lần, nhưng lửa không cháy. Ngay cả tiếng động cũng không có.”
Trần Minh Sinh không nói lời nào, bước qua vặn vặn cái nút bật lửa.
“Có phải bị hư rồi không?”
“…”
“Anh chờ chút, để tôi gọi cho bên sửa chữa, bây giờ vẫn còn trong thời gian bảo hành.”
“Cô không mở van gas.”
“Hả?”
Trần Minh Sinh giơ một ngón tay chỉ chỗ bên dưới tủ chén.
“Chưa mở van gas, cô bật lửa kiểu gì chứ.”
“Van gas?” Dương Chiêu cau mày, đôi mắt vừa ngờ vực vừa nghiêm túc hỏi: “Ở đâu chứ?”
Vị trí ngón tay Trần Minh Sinh không hề thay đổi, chỉ thêm hai cái nữa.
Dương Chiêu vòng qua người anh, mở tủ chén ra, cô khom lưng nhìn vào trong.
“Nó là cái nào vậy?”
Trần Minh Sinh: “Nó có màu xanh lam, vặn ngang qua là được.”
Dương Chiêu đáp: “Thấy nó rồi.” Cô hơi khom người kéo làn váy lên một chút để chuẩn bị nhoài người xuống dưới tủ chén. Cô hơi cúi người xuống nhưng tà váy vẫn bị xõa trên nền nhà.
Trần Minh Sinh thở dài, kéo tay Dương Chiêu đứng dậy.
“Hở?”
Trần Minh Sinh: “Để tôi làm cho.”
Dương Chiêu bị anh kéo sang một bên, Trần Minh Sinh thuận tay đưa nạng qua, Dương Chiêu theo phản xạ đón lấy cây nạng. Trần Minh Sinh hạ thấp chân ngồi xổm xuống, thò tay vào trong tủ chén, khoảng chừng nửa giây, anh cũng không thèm nhìn thêm lập tức đứng dậy.
“Được rồi đó.”
Dương Chiêu đưa nạng cho anh, Trần Minh Sinh nhìn cô: “Cô cần đốt lửa để làm gì?”
Dương Chiêu đáp: “Để hâm sữa đó.”
Trần Minh Sinh không nhịn được nói: “ Bình thường cô hay uống sữa nóng sao?”
Dương Chiêu đáp: “Không.” Cô cầm cái nồi sữa trên bệ bếp lên, đưa cho Trần Minh Sinh xem: “Không phải hôm qua anh tìm thấy một cái nồi sao, sáng nay tôi ra ngoài mua sữa, tôi muốn thử một chút …”
Trần Minh Sinh: “…”
Dương Chiêu xoay người quay lại bệ bếp, đổ hết tất cả sữa vào trong nồi, sau đó lại bắt đầu bật lửa lần nữa. Cô vặn đi vặn lại nút bật bếp lửa, nhưng lửa vẫn chưa chịu cháy.
Dương Chiêu lại mở tủ chén ra: “Chẳng lẽ chưa vặn được sao?”
Trần Minh Sinh đứng một bên nhìn, chẳng biết nên nói gì, anh vươn một tay đóng tủ chén lại. Anh nhấn một chút rồi sau đó mới xoay nút bật bếp, ngọn lửa tách một tiếng rồi bùng lên.
“Chà?” Dương Chiêu liếc nhìn Trần Minh Sinh: “Sao lạ vậy nhỉ? Anh vặn một cái là có thể dùng được rồi?”
Trần Minh Sinh: “Phải nhấn nó xuống rồi mới xoay.” Dứt lời, lại nhìn Dương Chiêu đang thử rồi bảo: “Cô vừa làm như vậy là mở khí gas ra, nguy hiểm lắm.”
Dương Chiêu ừ một tiếng, cuối cùng cô cũng tự mình bật lửa lên được.
“Được rồi.” Cô bưng nồi sữa đặt lên bếp lửa.
Trần Minh Sinh thầm nghĩ từ bé tới lớn anh chưa từng gặp loại phụ nữ nào thế này cả. Anh tựa người vào bệ bếp, hỏi Dương Chiêu đang chăm chú làm việc: “Cô chưa từng bước vào bếp phải không?”
Đôi mắt Dương Chiêu nhìn chăm chú nồi sữa đáp: “Tôi chưa bao giờ dùng cái này.” Tiếp đó cô lại bổ sung: “Tôi chỉ dùng lò vi sóng.”
Trần Minh Sinh hỏi: “Vậy cô còn dựng một gian bếp làm gì chứ?”
Dương Chiêu đáp: “Cái này không phải là tôi làm, đây là nhà trọn gói, tôi chỉ thuê lại nó.”
Trần Minh Sinh: “Bình thường cô ăn uống thế nào.”
Dương Chiêu nhìn anh: “Tôi gọi bên ngoài.”
Trần Minh Sinh gật đầu, cũng không thèm nói gì nữa.
Chưa được bao lâu, sữa trong nồi đã sôi lên. Dương Chiêu bắc nồi xuống để sang một bên rồi tắt bếp. Cô bước vào phòng khách lấy một cái ly rồi rót nửa ly sữa đưa cho Trần Minh Sinh.
Trần Minh Sinh lắc đầu: “Cảm ơn, tôi không cần, cô tự uống đi.”
Dương Chiêu đáp: “Tôi không thích uống sữa.”
Trần Minh Sinh nhìn Dương Chiêu với ánh mắt không thể tin được.
“Cô không thích uống sữa vậy cô mua sữa làm gì chứ.”
Dương Chiêu đáp: “Thử nồi.”
Trần Minh Sinh: “…”
Đây là lần đầu tiên cô vác một cái chân người về nhà, trên đường đi cô cũng không kiềm lòng được, tránh né những người qua lại.
“Sao nó nặng thế này…” Dương Chiêu xách một lúc đã thấy cánh tay hơi mỏi. “Cái này làm bằng vật liệu gì đây?” Cô giơ bàn tay còn lại gõ vào cái đùi, âm thanh thật trầm, cô cảm thấy chất liệu của cái chân giả này không tốt lắm.
Về tới nhà, cô dựng cái chân giả ở một góc tường, sau khi đặt xuống cô còn hào hứng đứng bên cạnh đo chiều dài với chân mình. Đo xong, cô cũng không bất ngờ phát hiện cái chân giả này dài hơn chân mình không ít.
So đo một hồi, Dương Chiêu ngồi xuống sô pha, đốt một điếu thuốc.
Xuyên qua làn sương khói mờ ảo, Dương Chiêu nhìn cái chân giả kia, hơi híp mắt lại, không thể nhìn rõ nét mặt cô.
Tối hôm đó, Dương Chiêu ngủ không ngon giấc. Cô mơ thấy một giấc mơ, giấc mơ đó đứt quãng chẳng liền mạch, trong giấc mộng của cô xuất hiện nhiều thứ rất kỳ lạ, lúc cô giật mình tỉnh giấc đã hơn ba giờ sáng.
Dương Chiêu vò vò tóc, cô nhấc người ngồi dậy trong bóng đêm.
Khu Hoa Khải Kim ngày thường không hề ồn ào, ban đêm càng cực kỳ yên tĩnh, Dương Chiêu mơ mơ màng màng ngồi trong căn phòng rộng lớn trống trải, cô giật mình cảm thấy cách cư xử của mình đã có chút khác thường.
Cái tên tài xế kia…
Chẳng hiểu vì sao, Dương Chiêu lại mơ hồ nhớ tới Trần Minh Sinh.
Trong quãng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, thứ để lại cho Dương Chiêu ấn tượng sâu sắc nhất chính là gương mặt say ngủ của Trần Minh Sinh.
Lần đầu tiên là ở nhà cô, anh mua thuốc cho cô xong thì ngồi ngủ trên sô pha.
Lần thứ hai là ở trung tâm phục hồi chức năng, anh ngủ gục trong lúc truyền nước.
Còn có lúc cô lái xe đưa anh về nhà, anh ngủ quên trên xe.
Hình như trong hai ngày nay, Trần Minh Sinh gần như luôn trong trạng thái ngủ say.
“A …” Trong bóng đêm Dương Chiêu thầm nói: “Có lẽ vì quá ít nói …”
Hôm đó, Dương Chiêu cứ ngồi đó cho tới lúc trời sáng. Điều thần kỳ là cô không cảm thấy mỏi mệt một chút nào, ngược lại còn thấy tinh thần rất sảng khoái thoải mái.
Cô đang đợi.
Đợi Trần Minh Sinh.
Dương Chiêu biết Trần Minh Sinh nhất định sẽ đến tìm cô, anh không giống loại người dư tiền để có thể sắm thêm một cái chân giả, mà không mang theo chân giả anh căn bản không thể lái xe.
Cô quả thật đã chờ được.
Chưa đến tám giờ Trần Minh Sinh đã lái xe tới. Anh không có thẻ từ, cũng không biết mật mã cổng vào, đành nhờ bảo vệ liên lạc với Dương Chiêu. Dương Chiêu tự đi xuống lầu gặp anh.
Trước khi xuống cô cất chân giả của anh đi.
“Cô Dương…”
Trần Minh Sinh đã thay quần áo, anh mặc một chiếc áo bảo vệ tay dài màu xanh xám, bên dưới mặc một chiếc quần vải bố, ống quần bên phải kéo lên cao, giắt trên đai lưng.
Với mùa này mà nói, Trần Minh Sinh ăn mặc có vẻ hơi mỏng manh.
Dương Chiêu cảm ơn bảo vệ rồi nói với Trần Minh Sinh: “Anh lên lầu đi.”
Trần Minh Sinh cầm nạng, nhìn Dương Chiêu nói: “Cô Dương, tôi…”
“Gọi tôi là Dương Chiêu.”
“…”
Dương Chiêu ăn mặc rất tùy tiện, chân còn đang mang dép lê, mái tóc đen nhánh xuôi theo chiếc áo khoác ngắn tay mỏng, mang theo nét kín đáo và tinh tế.
Trần Minh Sinh hơi cúi đầu, theo sau Dương Chiêu.
Tới trước cửa phòng, Trần Minh Sinh không có ý định bước vào.
Dương Chiêu quay đầu lại nhìn anh: “Anh vào đi.”
Trần Minh Sinh trả lời: “Tôi không vào đâu, lấy đồ xong tôi sẽ đi ngay.”
Dương Chiêu khoanh hai tay lại, nhìn anh nói: “Không vào thì làm sao mà lấy được.”
Trần Minh Sinh: “…”
Dương Chiêu cũng không thèm để ý đến anh nữa, quay đầu bước vào phòng ngủ. Trần Minh Sinh đứng yên tại chỗ tiến thoái lưỡng nan.
Muốn vào nhà thì phải cởi giày, với anh việc cởi giày không phải là chuyện đơn giản, phải ngồi xuống mới cởi giày được, nhưng anh không muốn cứ vậy mà ngồi xuống đất.
Một lát sau, Dương Chiêu bước ra khỏi phòng ngủ. Cô thay một chiếc váy dài màu xanh sẫm, tà váy rũ xuống đến mắt cá chân. Kiểu dáng rất đơn giản, nhưng cực kỳ tôn dáng người.
Đôi mắt Trần Minh Sinh tối đen lại, anh lẳng lặng nhìn cô.
Dương Chiêu bưng một chén nước lên, uống một hớp rồi thản nhiên nói: “Anh sao vậy?”
Giọng nói Trần Minh Sinh nặng trĩu khó chịu: “Tôi không vào, chân giả của tôi đâu.”
Dương Chiêu buông chén xuống, nói với Trần Minh Sinh: “Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ác ý gì cả. Bây giờ anh còn chưa khỏi bệnh nên không thể lái xe.”
Trần Minh Sinh nhíu mày.
Dương Chiêu lại tiếp lời: “Chờ bệnh của anh khỏi hẳn, tôi sẽ trả lại cái chân giả cho anh.”
Trần Minh Sinh nhìn Dương Chiêu một lúc lâu, anh thấp giọng: “Có phải cô đã xen vào việc của người khác nhiều quá rồi không?”
Dương Chiêu đáp: “Tùy anh muốn nghĩ thế nào cũng được.”
Khuôn mặt Trần Minh Sinh mang theo chút giận dữ.
“Chân giả của tôi đâu?”
Dương Chiêu: “Anh muốn đi tìm cũng phải vào nhà mới tìm được chứ.”
Trần Minh Sinh hỏi: “Rốt cuộc cô muốn gì?”
Dương Chiêu bước tới vài bước đến trước mặt Trần Minh Sinh.
“Bước vào và ngồi xuống.”
Trần Minh Sinh chăm chú nhìn Dương Chiêu, cô không hề trang điểm, khuôn mặt mộc thật thanh tú. Cô không hẳn là xinh đẹp, nhưng trên người cô lại toát ra một loại khí chất rất độc đáo, nó lạnh lùng như đang muốn làm khó dễ người khác.
Trần Minh Sinh chống nạng, không hề nhúc nhích.
Dương Chiêu rũ mắt liếc nhìn qua, thản nhiên nói: “Khỏi cởi giày, anh cứ đi luôn vào đi.”
Trần Minh Sinh: “Trả đồ cho tôi.”
Dương Chiêu nhíu mày nhìn anh.
Từng đường nét trên gương mặt Trần Minh Sinh thật góc cạnh rõ ràng. Anh nhìn Dương Chiêu nói: “Trả đồ cho tôi.”
Dương Chiêu nhìn dáng vẻ Trần Minh Sinh, cô không nhịn được bèn bật cười thành tiếng.
“Sao anh lại ngang bướng vậy chứ.”
Trần Minh Sinh: “Tôi không muốn nổi giận với cô, cô trả đồ cho tôi đi.”
Dương Chiêu khoanh tay, lùi về sau hai bước rồi đứng yên tại đó.
“Tôi không trả, anh muốn nổi giận với tôi kiểu nào đây? Anh đánh phụ nữ sao?”
Trần Minh Sinh không thể nhẫn nại được nữa: “Cô có bệnh không vậy, cô lấy cái chân giả đó để làm gì chứ?”
Dương Chiêu đáp: “Để chờ anh đến.”
Trần Minh Sinh đột ngột ngẩng đầu.
Bất kể Dương Chiêu có nói gì thì vẫn luôn duy trì thái độ và ngữ điệu thản nhiên. Cô bình thản nhìn Trần Minh Sinh, bảo: “Anh vào ngồi đi.”
Có một ý nghĩ hơi khùng điên nhảy ra trong đầu anh: nếu có một ngày hai người thần kinh cùng tranh cãi một vấn đề, chắc chắn người nào bệnh nặng hơn sẽ thắng.
Anh chống nạng bước vào nhà, ngồi xuống chiếc sô pha màu đỏ tươi. Dương Chiêu xoay người bước vào phòng bếp.
Trần Minh Sinh ngồi ngay ngắn trên ghế, anh đưa mắt nhìn khắp căn phòng và không hề thấy cái chân giả ở đâu cả.
Cũng phải thôi, nếu chủ nhân đã cố ý giấu nó đi thì sẽ không thể khinh địch đến mức để anh nhìn thấy nó.
Chờ thêm một lát, Dương Chiêu vẫn chưa bước ra. Trần Minh Sinh do dự không biết có nên gọi cô không. Nhưng muốn gọi cô thì nên gọi thế nào đây? Là cô Dương hay là Dương Chiêu?
Nhưng kiểu nào thì anh vẫn không muốn gọi, lúc này lòng anh chỉ thầm muốn cầm cái chân giả rồi nhanh chóng ra về.
Vào lúc Trần Minh Sinh chờ đến sắp mất hết kiên nhẫn, Dương Chiêu bước nhanh ra khỏi bếp. Cô nhìn chăm chăm Trần Minh Sinh, anh bị cô nhìn mà thấy khó hiểu.”
“Có chuyện gì vậy?”
Dương Chiêu hỏi: “Anh đốt lửa bằng cách nào vậy?”
“Gì chứ?”
Dương Chiêu chỉ tay vào trong phòng bếp miêu tả: “Ngày hôm qua, làm sao anh nấu nước được vậy? Sao lửa lại không cháy?”
Trần Minh Sinh: “…”
Dương Chiêu: “Có phải hôm qua anh làm hỏng nó rồi không?”
Trần Minh Sinh quả thực không còn lời nào để nói với cô gái này, anh vươn tay xách nạng đứng dậy, chỉ hai bước đã lướt qua cô. Dương Chiêu kinh ngạc phát hiện tuy Trần Minh Sinh chỉ còn lại một chân, nhưng bước chân của anh vẫn rất dài.
Trần Minh Sinh vào bếp, Dương Chiêu đi theo sau anh, vừa đi vừa trò chuyện: “Tôi đã bật rất nhiều lần, nhưng lửa không cháy. Ngay cả tiếng động cũng không có.”
Trần Minh Sinh không nói lời nào, bước qua vặn vặn cái nút bật lửa.
“Có phải bị hư rồi không?”
“…”
“Anh chờ chút, để tôi gọi cho bên sửa chữa, bây giờ vẫn còn trong thời gian bảo hành.”
“Cô không mở van gas.”
“Hả?”
Trần Minh Sinh giơ một ngón tay chỉ chỗ bên dưới tủ chén.
“Chưa mở van gas, cô bật lửa kiểu gì chứ.”
“Van gas?” Dương Chiêu cau mày, đôi mắt vừa ngờ vực vừa nghiêm túc hỏi: “Ở đâu chứ?”
Vị trí ngón tay Trần Minh Sinh không hề thay đổi, chỉ thêm hai cái nữa.
Dương Chiêu vòng qua người anh, mở tủ chén ra, cô khom lưng nhìn vào trong.
“Nó là cái nào vậy?”
Trần Minh Sinh: “Nó có màu xanh lam, vặn ngang qua là được.”
Dương Chiêu đáp: “Thấy nó rồi.” Cô hơi khom người kéo làn váy lên một chút để chuẩn bị nhoài người xuống dưới tủ chén. Cô hơi cúi người xuống nhưng tà váy vẫn bị xõa trên nền nhà.
Trần Minh Sinh thở dài, kéo tay Dương Chiêu đứng dậy.
“Hở?”
Trần Minh Sinh: “Để tôi làm cho.”
Dương Chiêu bị anh kéo sang một bên, Trần Minh Sinh thuận tay đưa nạng qua, Dương Chiêu theo phản xạ đón lấy cây nạng. Trần Minh Sinh hạ thấp chân ngồi xổm xuống, thò tay vào trong tủ chén, khoảng chừng nửa giây, anh cũng không thèm nhìn thêm lập tức đứng dậy.
“Được rồi đó.”
Dương Chiêu đưa nạng cho anh, Trần Minh Sinh nhìn cô: “Cô cần đốt lửa để làm gì?”
Dương Chiêu đáp: “Để hâm sữa đó.”
Trần Minh Sinh không nhịn được nói: “ Bình thường cô hay uống sữa nóng sao?”
Dương Chiêu đáp: “Không.” Cô cầm cái nồi sữa trên bệ bếp lên, đưa cho Trần Minh Sinh xem: “Không phải hôm qua anh tìm thấy một cái nồi sao, sáng nay tôi ra ngoài mua sữa, tôi muốn thử một chút …”
Trần Minh Sinh: “…”
Dương Chiêu xoay người quay lại bệ bếp, đổ hết tất cả sữa vào trong nồi, sau đó lại bắt đầu bật lửa lần nữa. Cô vặn đi vặn lại nút bật bếp lửa, nhưng lửa vẫn chưa chịu cháy.
Dương Chiêu lại mở tủ chén ra: “Chẳng lẽ chưa vặn được sao?”
Trần Minh Sinh đứng một bên nhìn, chẳng biết nên nói gì, anh vươn một tay đóng tủ chén lại. Anh nhấn một chút rồi sau đó mới xoay nút bật bếp, ngọn lửa tách một tiếng rồi bùng lên.
“Chà?” Dương Chiêu liếc nhìn Trần Minh Sinh: “Sao lạ vậy nhỉ? Anh vặn một cái là có thể dùng được rồi?”
Trần Minh Sinh: “Phải nhấn nó xuống rồi mới xoay.” Dứt lời, lại nhìn Dương Chiêu đang thử rồi bảo: “Cô vừa làm như vậy là mở khí gas ra, nguy hiểm lắm.”
Dương Chiêu ừ một tiếng, cuối cùng cô cũng tự mình bật lửa lên được.
“Được rồi.” Cô bưng nồi sữa đặt lên bếp lửa.
Trần Minh Sinh thầm nghĩ từ bé tới lớn anh chưa từng gặp loại phụ nữ nào thế này cả. Anh tựa người vào bệ bếp, hỏi Dương Chiêu đang chăm chú làm việc: “Cô chưa từng bước vào bếp phải không?”
Đôi mắt Dương Chiêu nhìn chăm chú nồi sữa đáp: “Tôi chưa bao giờ dùng cái này.” Tiếp đó cô lại bổ sung: “Tôi chỉ dùng lò vi sóng.”
Trần Minh Sinh hỏi: “Vậy cô còn dựng một gian bếp làm gì chứ?”
Dương Chiêu đáp: “Cái này không phải là tôi làm, đây là nhà trọn gói, tôi chỉ thuê lại nó.”
Trần Minh Sinh: “Bình thường cô ăn uống thế nào.”
Dương Chiêu nhìn anh: “Tôi gọi bên ngoài.”
Trần Minh Sinh gật đầu, cũng không thèm nói gì nữa.
Chưa được bao lâu, sữa trong nồi đã sôi lên. Dương Chiêu bắc nồi xuống để sang một bên rồi tắt bếp. Cô bước vào phòng khách lấy một cái ly rồi rót nửa ly sữa đưa cho Trần Minh Sinh.
Trần Minh Sinh lắc đầu: “Cảm ơn, tôi không cần, cô tự uống đi.”
Dương Chiêu đáp: “Tôi không thích uống sữa.”
Trần Minh Sinh nhìn Dương Chiêu với ánh mắt không thể tin được.
“Cô không thích uống sữa vậy cô mua sữa làm gì chứ.”
Dương Chiêu đáp: “Thử nồi.”
Trần Minh Sinh: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.