Chương 46: Bịa đặt
Hạ Tường Lam
07/09/2023
Tết đến trong nhà chỉ còn lại Mạc Hạo Ngôn và Phương Hạ Vũ cùng nhau chuẩn bị sắm sửa trang trí lại nhà cửa rồi cùng chuẩn bị mâm cúng giao thừa và xem pháo hoa.
Mạc Hạo Ngôn được một màn mãn nhãn vì màn trình diễn pháo hoa nghệ thuật dịp tết ở trên đồi: “Ở chỗ này ngắm pháo hoa đẹp hơn hẳn ở thành phố hoa lệ nha”.
“Đẹp thì có đẹp thật nhưng tôi lại không thích pháo hoa cho lắm, vụt sáng rồi lại tàn lụi mất chẳng để lại dấu vết gì hết”.
Mạc Hạo Ngôn quay sang Phương Hạ Vũ rồi nói: “Nhưng mỹ cảnh này sẽ mãi mãi khắc sâu trong tâm trí của em rồi còn, chỉ cần như vậy thôi là đủ rồi”.
Phương Hạ Vũ gật đầu tỏ vẻ đồng tình: “Anh nói cũng đúng”.
“Vậy chúc mừng năm mới, chúc em một năm thật là vui vẻ, gặp thật nhiều may mắn, gặp được người luôn làm cho em vui vẻ mỉm cười, chúc em gặp được hạnh phúc của cuộc đời mình”.
Phương Hạ Vũ khẽ mỉm cười nhưng trong mắt có thứ gì đó bi thương dâng lên, cô từng nghĩ cả đời này sẽ hạnh phúc bên Mạc Hạo Ngôn kết quả là anh làm cho cô tổn thương đến nỗi không dám tin vào tình yêu nữa.
“Thôi đi chẳng dám mong gặp ai nữa hết chỉ cần trãi qua cuộc đời còn lại trong bình yên vậy là đủ rồi”.
Mạc Hạo Ngôn cảm thấy trái tim mình rất đau khi người con gái mà mình yêu lại chẳng còn tin vào tình yêu nữa tất cả là lỗi của anh đã không cho cô một hạnh phúc viên mãn như anh từng hứa.
Âu Dương Kỳ Tuấn đến thăm chúc tết gia đình của Phương Hạ Vũ như mọi năm, dù chuyện hôn sự của anh và Phương Hạ Vũ không thành nhưng gia đình của Phương Hạ Vũ rất quý mến anh còn coi anh như con trong nhà mà đối đãi.
Ba của Phương Hạ Vũ tỏ vẻ áy náy với Âu Dương Kỳ Tuấn: “Năm nào con cũng đến gia đình bác chả bù với con bé Hạ Vũ nhà bác, đã năm năm rồi nó không hề có ý định hối cãi thà từ bỏ gia đình cũng không chịu nghe theo lời bác”.
Âu Dương Kỳ Tuấn liền lên tiếng khuyên ngăn: “Bác trai à, Hạ Vũ vốn hiền lành ngây thơ dễ tin người nên mới bị cái tên Mạc Hạo Ngôn đó lừa gạt tình cảm thôi”.
Mẹ của Phương Hạ Vũ nghe thấy như vậy liền cau mày: “Kỳ Tuần à, có phải con có tin tức gì của Hạ Vũ không hả?”.
Âu Dương Kỳ Tuấn cúi đầu tỏ vẻ áy náy rồi lên tiếng đáp: “Con xin lỗi vì đã giấu hai bác chuyện này lâu đến như vậy nhưng mà con sợ nói ra thì hai bác lại đau lòng nên con tính chờ ngày tìm được Hạ Vũ rồi mới nói với hai bác ạ”.
Phương Thiên Kỳ tỏ vẻ nóng lòng lên tiếng hỏi: “Kỳ Tuấn à, rốt cuộc là Hạ Vũ hiện tại đang sống như thế nào vậy hả? Em có thông tin thì nói với gia đình anh biết với”.
Âu Dương Kỳ Tuấn khẽ thở dài: “Dạ mấy năm nay con cũng bận công việc chỉ có vài lần về thành phố Nam Xuyên mà thôi nhưng con có nghe mấy người bạn cũ nói năm đó Hạ Vũ kết hôn với Mạc Hạo Ngôn rồi. Bản thân con cảm thấy rất vui mừng khi Hạ Vũ tìm được hạnh phúc mà cô ấy mong muốn nhưng thật không ngờ hai năm trước Mạc Hạo Ngôn lại ngoại tình với bạn thân của Hạ Vũ là Đông Nghi khiến cho Hạ Vũ đau lòng nhiều lần tìm đến cái chết”.
Ba của Phương Hạ Vũ nghe thấy như vậy liền nổi giận đến độ gân xanh nổi đầy trên trán: “Trời ơi, đứa con gái mà tôi yêu thương nhất sao lại đi đến nông nỗi này chứ? Nếu năm đó Hạ Vũ nghe lời gia đình sang đây kết hôn với con theo hôn sự mà hai bên gia đình đã hứa hẹn thì có lẽ bây giờ con bé đang sống vui vẻ hạnh phúc rồi đâu có khổ sở như thế”.
Mẹ của Phương Hạ Vũ nghe thấy chuyện về con gái của mình như thế thì không cầm được nước mắt: “Cái con bé này sống không hạnh phúc thì phải quay về tìm ba mẹ chứ sao lại một mình cam chịu như thế”.
Phương Thiên Kỳ cũng tỏ vẻ tức giận: “Cái thằng khốn đó sao lại có thể đối xử Hạ Vũ như thế chứ, em gái tôi đã vì hắn mà từ bỏ cả gia đình sao hắn lại làm nó tổn thương”.
Âu Dương Kỳ Tuấn lại tỏ vẻ ủ rủ: “Năm đó Hạ Vũ bị tai nạn phải sắp lại xương tay không thể tham gia cuộc thi dương cầm quốc tế bỏ lỡ tương lai cũng vì Mạc Hạo Ngôn đáng lý ra con nên nói với gia đình mọi chuyện không nên giấu đến tận bây giờ. Vì Mạc Hạo Ngôn mà Hạ Vũ đã rất nhiều lần chịu tổn thương tất cũng tại con hết”.
Ba của Phương Hạ Vũ trợn mắt lên tức giận: “Năm đó bác chỉ biết Hạ Vũ bị tai nạn nên không thể tham gia cuộc thi dương cầm bỏ lỡ ước mơ ai ngờ nó lại vì Mạc Hạo Ngôn mà như thế hay sao chứ đúng là hết thuốc chữa rồi mà”.
Âu Dương Kỳ Tuấn liền tiếng khuyên can ba của Phương Hạ Vũ: “Dạ con mong bác trai đừng nóng giận, đều là do Mạc Hạo Ngôn yêu đương nhăn nhít đánh nhau với đám côn đồ còn kéo cả Hạ Vũ vào, Hạ Vũ cũng chỉ là một nạn nhân của cậu ta mà thôi không thể trách Hạ Vũ được ạ”.
Phương Thiên Kỳ tức giận đến độ gân xanh nổi đầy trên trán: “Vậy mà năm đó thằng nhóc Mạc Hạo Ngôn còn dám đưa Hạ Vũ đến bệnh viện rồi mạo nhận là ân nhân cứu mạng trong khi chính nó là kẻ đã gây ra bao đau thương cho Hạ Vũ nhà mình, con bé bỏ lỡ ước mơ trở thành nghệ sĩ dương cầm đều là vì cái thằng khốn đó hết. Anh còn mắt mù đi cảm ơn nó rất nhiều thật không ngờ hung thủ thật sự hại cuộc đời của Hạ Vũ đi vào bế tắc lại chính là nó đúng là khốn khiếp mà”.
Mạc Hạo Ngôn được một màn mãn nhãn vì màn trình diễn pháo hoa nghệ thuật dịp tết ở trên đồi: “Ở chỗ này ngắm pháo hoa đẹp hơn hẳn ở thành phố hoa lệ nha”.
“Đẹp thì có đẹp thật nhưng tôi lại không thích pháo hoa cho lắm, vụt sáng rồi lại tàn lụi mất chẳng để lại dấu vết gì hết”.
Mạc Hạo Ngôn quay sang Phương Hạ Vũ rồi nói: “Nhưng mỹ cảnh này sẽ mãi mãi khắc sâu trong tâm trí của em rồi còn, chỉ cần như vậy thôi là đủ rồi”.
Phương Hạ Vũ gật đầu tỏ vẻ đồng tình: “Anh nói cũng đúng”.
“Vậy chúc mừng năm mới, chúc em một năm thật là vui vẻ, gặp thật nhiều may mắn, gặp được người luôn làm cho em vui vẻ mỉm cười, chúc em gặp được hạnh phúc của cuộc đời mình”.
Phương Hạ Vũ khẽ mỉm cười nhưng trong mắt có thứ gì đó bi thương dâng lên, cô từng nghĩ cả đời này sẽ hạnh phúc bên Mạc Hạo Ngôn kết quả là anh làm cho cô tổn thương đến nỗi không dám tin vào tình yêu nữa.
“Thôi đi chẳng dám mong gặp ai nữa hết chỉ cần trãi qua cuộc đời còn lại trong bình yên vậy là đủ rồi”.
Mạc Hạo Ngôn cảm thấy trái tim mình rất đau khi người con gái mà mình yêu lại chẳng còn tin vào tình yêu nữa tất cả là lỗi của anh đã không cho cô một hạnh phúc viên mãn như anh từng hứa.
Âu Dương Kỳ Tuấn đến thăm chúc tết gia đình của Phương Hạ Vũ như mọi năm, dù chuyện hôn sự của anh và Phương Hạ Vũ không thành nhưng gia đình của Phương Hạ Vũ rất quý mến anh còn coi anh như con trong nhà mà đối đãi.
Ba của Phương Hạ Vũ tỏ vẻ áy náy với Âu Dương Kỳ Tuấn: “Năm nào con cũng đến gia đình bác chả bù với con bé Hạ Vũ nhà bác, đã năm năm rồi nó không hề có ý định hối cãi thà từ bỏ gia đình cũng không chịu nghe theo lời bác”.
Âu Dương Kỳ Tuấn liền lên tiếng khuyên ngăn: “Bác trai à, Hạ Vũ vốn hiền lành ngây thơ dễ tin người nên mới bị cái tên Mạc Hạo Ngôn đó lừa gạt tình cảm thôi”.
Mẹ của Phương Hạ Vũ nghe thấy như vậy liền cau mày: “Kỳ Tuần à, có phải con có tin tức gì của Hạ Vũ không hả?”.
Âu Dương Kỳ Tuấn cúi đầu tỏ vẻ áy náy rồi lên tiếng đáp: “Con xin lỗi vì đã giấu hai bác chuyện này lâu đến như vậy nhưng mà con sợ nói ra thì hai bác lại đau lòng nên con tính chờ ngày tìm được Hạ Vũ rồi mới nói với hai bác ạ”.
Phương Thiên Kỳ tỏ vẻ nóng lòng lên tiếng hỏi: “Kỳ Tuấn à, rốt cuộc là Hạ Vũ hiện tại đang sống như thế nào vậy hả? Em có thông tin thì nói với gia đình anh biết với”.
Âu Dương Kỳ Tuấn khẽ thở dài: “Dạ mấy năm nay con cũng bận công việc chỉ có vài lần về thành phố Nam Xuyên mà thôi nhưng con có nghe mấy người bạn cũ nói năm đó Hạ Vũ kết hôn với Mạc Hạo Ngôn rồi. Bản thân con cảm thấy rất vui mừng khi Hạ Vũ tìm được hạnh phúc mà cô ấy mong muốn nhưng thật không ngờ hai năm trước Mạc Hạo Ngôn lại ngoại tình với bạn thân của Hạ Vũ là Đông Nghi khiến cho Hạ Vũ đau lòng nhiều lần tìm đến cái chết”.
Ba của Phương Hạ Vũ nghe thấy như vậy liền nổi giận đến độ gân xanh nổi đầy trên trán: “Trời ơi, đứa con gái mà tôi yêu thương nhất sao lại đi đến nông nỗi này chứ? Nếu năm đó Hạ Vũ nghe lời gia đình sang đây kết hôn với con theo hôn sự mà hai bên gia đình đã hứa hẹn thì có lẽ bây giờ con bé đang sống vui vẻ hạnh phúc rồi đâu có khổ sở như thế”.
Mẹ của Phương Hạ Vũ nghe thấy chuyện về con gái của mình như thế thì không cầm được nước mắt: “Cái con bé này sống không hạnh phúc thì phải quay về tìm ba mẹ chứ sao lại một mình cam chịu như thế”.
Phương Thiên Kỳ cũng tỏ vẻ tức giận: “Cái thằng khốn đó sao lại có thể đối xử Hạ Vũ như thế chứ, em gái tôi đã vì hắn mà từ bỏ cả gia đình sao hắn lại làm nó tổn thương”.
Âu Dương Kỳ Tuấn lại tỏ vẻ ủ rủ: “Năm đó Hạ Vũ bị tai nạn phải sắp lại xương tay không thể tham gia cuộc thi dương cầm quốc tế bỏ lỡ tương lai cũng vì Mạc Hạo Ngôn đáng lý ra con nên nói với gia đình mọi chuyện không nên giấu đến tận bây giờ. Vì Mạc Hạo Ngôn mà Hạ Vũ đã rất nhiều lần chịu tổn thương tất cũng tại con hết”.
Ba của Phương Hạ Vũ trợn mắt lên tức giận: “Năm đó bác chỉ biết Hạ Vũ bị tai nạn nên không thể tham gia cuộc thi dương cầm bỏ lỡ ước mơ ai ngờ nó lại vì Mạc Hạo Ngôn mà như thế hay sao chứ đúng là hết thuốc chữa rồi mà”.
Âu Dương Kỳ Tuấn liền tiếng khuyên can ba của Phương Hạ Vũ: “Dạ con mong bác trai đừng nóng giận, đều là do Mạc Hạo Ngôn yêu đương nhăn nhít đánh nhau với đám côn đồ còn kéo cả Hạ Vũ vào, Hạ Vũ cũng chỉ là một nạn nhân của cậu ta mà thôi không thể trách Hạ Vũ được ạ”.
Phương Thiên Kỳ tức giận đến độ gân xanh nổi đầy trên trán: “Vậy mà năm đó thằng nhóc Mạc Hạo Ngôn còn dám đưa Hạ Vũ đến bệnh viện rồi mạo nhận là ân nhân cứu mạng trong khi chính nó là kẻ đã gây ra bao đau thương cho Hạ Vũ nhà mình, con bé bỏ lỡ ước mơ trở thành nghệ sĩ dương cầm đều là vì cái thằng khốn đó hết. Anh còn mắt mù đi cảm ơn nó rất nhiều thật không ngờ hung thủ thật sự hại cuộc đời của Hạ Vũ đi vào bế tắc lại chính là nó đúng là khốn khiếp mà”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.