Chương 44: Ứng dụng smily
Hạ Tường Lam
07/09/2023
Qua vài giây, Phương Hạ Vũ vội rút tay lại: “Anh…anh làm cái gì vậy hả?”.
“Lúc trước mỗi lần em bị kim đâm vào tay anh vẫn làm như vậy mà”.
Phương Hạ Vũ quay mặt đi chỗ khác: “Lúc trước khác, bây giờ khác”.
Mạc Hạo Ngôn nhíu mày: “Có gì khác đâu chứ, chỉ cần tay em hết chảy máu là được rồi”.
Phương Hạ Vũ cố may cho xong rồi trả lại cái áo cho Mạc Hạo Ngôn: “Xong rồi này”.
Mạc Hạo Ngôn khẽ mỉm cười: “Cảm ơn em nha Hạ Vũ”.
“Có gì đâu mà phải cảm ơn chứ chuyện nhỏ mà, nếu sau này anh mà có bị bệnh thì phải nói cho tôi biết một tiếng nha một mình chịu đựng không tốt đâu, áo mà có bị hư thì cứ mang qua đây tôi sửa cho”.
Mạc Hạo Ngôn vui như mở cờ trong bụng khi được người mình yêu thương quan tâm nhưng lại giả vờ đáp: “Chỉ sợ làm phiền em thôi”.
“Phiền gì chứ dù sao chúng ta cũng là...” Pnương Hạ Vũ khựng lại giữa chừng cô tính nói dù sao sao chúng ta cũng là vợ chồng mà nhưng cô quên mất hai người đã ly hôn mất rồi.
Mạc Hạo Ngôn hỏi tới: “Là gì sao em không nói tiếp vậy hả?”.
“Là đồng nghiệp, bạn bè được chưa?”.
Mạc Hạo Ngôn gật đầu, anh ngẩng đầu lên xem phim rồi nói với Phương Hạ Vũ: “Em biết gì chưa phim này đã ra phần mới nói về thế hệ sau tên là Boruto đó”.
Mắt của Phương Hạ Vũ sáng rỡ lên: “Vậy Naruto và Hinata có thành một đôi không?”.
“Sao em quan tâm đến cặp đôi này quá vậy hả?”.
Phương Hạ Vũ liền nói: “Tại vì Hinata đã thích Naruto rất lâu, rất lâu cô ấy thậm chí không màng đến mạng sống bảo vệ cho Naruto cho nên tôi rất mong là họ có thể đến với nhau, nếu bỏ lỡ nhau thì buồn lắm”.
Mạc Hạo Ngôn liền phì cười: “Đến với nhau rồi chắc gì đã không bỏ lỡ, ngộ nhỡ sau này Naruto thích người khác rồi sao?!”.
“Tôi nghĩ tác giả không có ác vậy đâu”.
Mạc Hạo Ngôn đưa tay vuốt mái tóc dài của Phương Hạ Vũ rồi nói: “Đùa với em một chút tôi, tất nhiên hai người đó là một cặp rồi con trai của họ là Boruto và con gái là Himawari thằng nhóc đó là nhân vật chính trong phần tiếp theo mà”.
“Oh vậy thì tốt rồi”.
Nhìn vẻ ngây thơ thuần khiết không thay đổi theo thời gian của Phương Hạ Vũ, Mạc Hạo Ngôn lại cảm thấy đau lòng, mặc dù không hề cố ý anh cũng không hề gây ra việc gì có lỗi hay phản bội cô nhưng anh vẫn là người làm cho cô đau lòng.
“Phương Hạ Vũ”.
Phương Hạ Vũ quay qua nhìn Mạc Hạo Ngôn: “Hả? Sao tự nhiên lại gọi tên của tôi vậy?”.
Mạc Hạo Ngôn trầm giọng lại: “Em vẫn sống tốt chứ?”.
Phương Hạ Vũ bình thản đáp: “Thì cũng bình thường ngày ăn cơm ba bữa ngủ đủ 8 tiếng tất nhiên là sống tốt rồi”.
“Vậy em có thấy hạnh phúc không?”.
Phương Hạ Vũ thoáng buồn không trả lời câu hỏi của Mạc Hạo Ngôn mà hỏi ngược lại “Thế anh sống có hạnh phúc không?”.
Mạc Hạo Ngôn cúi đầu thấp xuống: “Anh cũng không biết nữa từ lúc em rời đi anh cứ cắm đầu vào công việc để tìm quên mỗi lúc ngồi một mình anh thấy nhớ tới em anh thấy lạc lõng khi không có em bên cạnh, cuộc sống của anh không thiếu thốn vật chất nhưng trong tim anh lại thiếu mất một mảnh ghép mang tên là hạnh phúc”.
Phương Hạ Vũ bấu chặt tay vào cái gối để trên đùi mình: “Nếu trước đây đã không trân trọng thì nên buông bỏ đi hà tất tự làm khổ mình”.
Mạc Hạo Ngôn cười tự giễu: “Uh em nói phải, nếu anh không nghiên cứu ứng dụng di động Smily thì có lẽ mọi thứ đã khác, anh ước gì mình chỉ là một người bình thường sống một cuộc đời bình thường cùng người mà mình yêu trãi qua những ngày bình yên như bao người khác nhưng chính sự thành công của Smily đã cướp đi cái quyền được hạnh phúc của anh”.
Phương Hạ Vũ nghe vậy liền nói: “Anh đừng nghĩ như vậy mà thật ra ứng dụng đó rất có ích nó giúp kết nối mọi người lại với nhau, tôi thấy nhiều cặp đôi đến được với nhau là nhờ thông qua ứng dụng đó mà”.
Mạc Hạo Ngôn rủ mắt: “Giúp người ta kết nối với nhau nhưng lại đánh mất hạnh phúc của cá nhân là một thất bại lớn rồi”.
Phương Hạ Vũ rất muốn nghe lý do Mạc Hạo Ngôn lấy cái tên Smily làm tên ứng dụng mà anh đã nghiên cứu nên hỏi: “Tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao anh lại lấy Smily làm tên cho cái dụng đó vậy?”.
Mạc Hạo Ngôn cười khổ rồi nói: “Smily là chữ viết tắt của Smart là thông minh, Money là tiền tài, Illustrious là nổi bật, Liberty là sự tự do, Yuppie là tham vọng…anh nghĩ một người đàn ông xứng đáng với một người phụ nữ khi họ có đủ các yếu tố trên, cho nên ứng dụng Smily sẽ tra độ thích hợp để yêu đương giữ hai người điều đó sẽ giúp người ta lựa chọn đúng người để yêu, các bi kịch về gia đình tan vỡ sẽ không còn là nổi ám ảnh đối với những đứa trẻ vô tội nữa”.
Phương Hạ Vũ khẽ thở dài rồi nói: “Thì ra ý nghĩa thật sự của Smily trong lòng anh là như thế”.
Mạc Hạo Ngôn chần chừ rồi nói thêm: “Thật ra còn một lý do khác nữa là do hồi đó mỗi lần tặng quà cho anh em đều ký tên trong thiệp là Smily, chính điều đó đã gợi cho anh ý tưởng nghiên cứu ra ứng dụng đó cho nên anh mới lấy Smily làm tên cho nó luôn”.
Phương Hạ Vũ có chút bất ngờ, cô máy móc gật đầu: “Uh thì ra là vậy, sau khi ứng dụng đó ra đời rất được mọi người yêu thích cho nên anh đã được ký hợp đồng làm việc 5 năm với công ty Blue Star nhưng ý nghĩa thật sự của Smily không phải là những gì anh đã nghĩ đâu”.
Mạc Hạo Ngôn ngạc nhiên mở to mắt nhìn Phương Hạ Vũ rồi nói: “Chẳng phải ngày xưa em vì không muốn anh biết em là ai mới dùng cái tên Smily chuyển quà hay sao?”.
Phương Hạ Vũ cắn cắn môi suy nghĩ một chút rồi quyết định không nói ra lý do thật sự: “À đúng vậy thì nó phải là bí mật chứ”.
“Lúc trước mỗi lần em bị kim đâm vào tay anh vẫn làm như vậy mà”.
Phương Hạ Vũ quay mặt đi chỗ khác: “Lúc trước khác, bây giờ khác”.
Mạc Hạo Ngôn nhíu mày: “Có gì khác đâu chứ, chỉ cần tay em hết chảy máu là được rồi”.
Phương Hạ Vũ cố may cho xong rồi trả lại cái áo cho Mạc Hạo Ngôn: “Xong rồi này”.
Mạc Hạo Ngôn khẽ mỉm cười: “Cảm ơn em nha Hạ Vũ”.
“Có gì đâu mà phải cảm ơn chứ chuyện nhỏ mà, nếu sau này anh mà có bị bệnh thì phải nói cho tôi biết một tiếng nha một mình chịu đựng không tốt đâu, áo mà có bị hư thì cứ mang qua đây tôi sửa cho”.
Mạc Hạo Ngôn vui như mở cờ trong bụng khi được người mình yêu thương quan tâm nhưng lại giả vờ đáp: “Chỉ sợ làm phiền em thôi”.
“Phiền gì chứ dù sao chúng ta cũng là...” Pnương Hạ Vũ khựng lại giữa chừng cô tính nói dù sao sao chúng ta cũng là vợ chồng mà nhưng cô quên mất hai người đã ly hôn mất rồi.
Mạc Hạo Ngôn hỏi tới: “Là gì sao em không nói tiếp vậy hả?”.
“Là đồng nghiệp, bạn bè được chưa?”.
Mạc Hạo Ngôn gật đầu, anh ngẩng đầu lên xem phim rồi nói với Phương Hạ Vũ: “Em biết gì chưa phim này đã ra phần mới nói về thế hệ sau tên là Boruto đó”.
Mắt của Phương Hạ Vũ sáng rỡ lên: “Vậy Naruto và Hinata có thành một đôi không?”.
“Sao em quan tâm đến cặp đôi này quá vậy hả?”.
Phương Hạ Vũ liền nói: “Tại vì Hinata đã thích Naruto rất lâu, rất lâu cô ấy thậm chí không màng đến mạng sống bảo vệ cho Naruto cho nên tôi rất mong là họ có thể đến với nhau, nếu bỏ lỡ nhau thì buồn lắm”.
Mạc Hạo Ngôn liền phì cười: “Đến với nhau rồi chắc gì đã không bỏ lỡ, ngộ nhỡ sau này Naruto thích người khác rồi sao?!”.
“Tôi nghĩ tác giả không có ác vậy đâu”.
Mạc Hạo Ngôn đưa tay vuốt mái tóc dài của Phương Hạ Vũ rồi nói: “Đùa với em một chút tôi, tất nhiên hai người đó là một cặp rồi con trai của họ là Boruto và con gái là Himawari thằng nhóc đó là nhân vật chính trong phần tiếp theo mà”.
“Oh vậy thì tốt rồi”.
Nhìn vẻ ngây thơ thuần khiết không thay đổi theo thời gian của Phương Hạ Vũ, Mạc Hạo Ngôn lại cảm thấy đau lòng, mặc dù không hề cố ý anh cũng không hề gây ra việc gì có lỗi hay phản bội cô nhưng anh vẫn là người làm cho cô đau lòng.
“Phương Hạ Vũ”.
Phương Hạ Vũ quay qua nhìn Mạc Hạo Ngôn: “Hả? Sao tự nhiên lại gọi tên của tôi vậy?”.
Mạc Hạo Ngôn trầm giọng lại: “Em vẫn sống tốt chứ?”.
Phương Hạ Vũ bình thản đáp: “Thì cũng bình thường ngày ăn cơm ba bữa ngủ đủ 8 tiếng tất nhiên là sống tốt rồi”.
“Vậy em có thấy hạnh phúc không?”.
Phương Hạ Vũ thoáng buồn không trả lời câu hỏi của Mạc Hạo Ngôn mà hỏi ngược lại “Thế anh sống có hạnh phúc không?”.
Mạc Hạo Ngôn cúi đầu thấp xuống: “Anh cũng không biết nữa từ lúc em rời đi anh cứ cắm đầu vào công việc để tìm quên mỗi lúc ngồi một mình anh thấy nhớ tới em anh thấy lạc lõng khi không có em bên cạnh, cuộc sống của anh không thiếu thốn vật chất nhưng trong tim anh lại thiếu mất một mảnh ghép mang tên là hạnh phúc”.
Phương Hạ Vũ bấu chặt tay vào cái gối để trên đùi mình: “Nếu trước đây đã không trân trọng thì nên buông bỏ đi hà tất tự làm khổ mình”.
Mạc Hạo Ngôn cười tự giễu: “Uh em nói phải, nếu anh không nghiên cứu ứng dụng di động Smily thì có lẽ mọi thứ đã khác, anh ước gì mình chỉ là một người bình thường sống một cuộc đời bình thường cùng người mà mình yêu trãi qua những ngày bình yên như bao người khác nhưng chính sự thành công của Smily đã cướp đi cái quyền được hạnh phúc của anh”.
Phương Hạ Vũ nghe vậy liền nói: “Anh đừng nghĩ như vậy mà thật ra ứng dụng đó rất có ích nó giúp kết nối mọi người lại với nhau, tôi thấy nhiều cặp đôi đến được với nhau là nhờ thông qua ứng dụng đó mà”.
Mạc Hạo Ngôn rủ mắt: “Giúp người ta kết nối với nhau nhưng lại đánh mất hạnh phúc của cá nhân là một thất bại lớn rồi”.
Phương Hạ Vũ rất muốn nghe lý do Mạc Hạo Ngôn lấy cái tên Smily làm tên ứng dụng mà anh đã nghiên cứu nên hỏi: “Tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao anh lại lấy Smily làm tên cho cái dụng đó vậy?”.
Mạc Hạo Ngôn cười khổ rồi nói: “Smily là chữ viết tắt của Smart là thông minh, Money là tiền tài, Illustrious là nổi bật, Liberty là sự tự do, Yuppie là tham vọng…anh nghĩ một người đàn ông xứng đáng với một người phụ nữ khi họ có đủ các yếu tố trên, cho nên ứng dụng Smily sẽ tra độ thích hợp để yêu đương giữ hai người điều đó sẽ giúp người ta lựa chọn đúng người để yêu, các bi kịch về gia đình tan vỡ sẽ không còn là nổi ám ảnh đối với những đứa trẻ vô tội nữa”.
Phương Hạ Vũ khẽ thở dài rồi nói: “Thì ra ý nghĩa thật sự của Smily trong lòng anh là như thế”.
Mạc Hạo Ngôn chần chừ rồi nói thêm: “Thật ra còn một lý do khác nữa là do hồi đó mỗi lần tặng quà cho anh em đều ký tên trong thiệp là Smily, chính điều đó đã gợi cho anh ý tưởng nghiên cứu ra ứng dụng đó cho nên anh mới lấy Smily làm tên cho nó luôn”.
Phương Hạ Vũ có chút bất ngờ, cô máy móc gật đầu: “Uh thì ra là vậy, sau khi ứng dụng đó ra đời rất được mọi người yêu thích cho nên anh đã được ký hợp đồng làm việc 5 năm với công ty Blue Star nhưng ý nghĩa thật sự của Smily không phải là những gì anh đã nghĩ đâu”.
Mạc Hạo Ngôn ngạc nhiên mở to mắt nhìn Phương Hạ Vũ rồi nói: “Chẳng phải ngày xưa em vì không muốn anh biết em là ai mới dùng cái tên Smily chuyển quà hay sao?”.
Phương Hạ Vũ cắn cắn môi suy nghĩ một chút rồi quyết định không nói ra lý do thật sự: “À đúng vậy thì nó phải là bí mật chứ”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.