Chương 23
Đại Hủy
02/07/2020
Rõ ràng cách thành thị không phải quá xa, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác hẳn.
Bảo Bảo và An Tịnh ở trong phòng nghỉ ngơi, thuận tiện sửa sang lại một chút bèn chuẩn bị đi ra ngoài chơi.
Trước khi đi An Tịnh lấy ra hai cái khăn lụa mà lúc nãy Tác Tác Tháp đưa cho bọn họ. Khăn lụa này màu tím, phía trên còn thêu lên hoa văn rất đẹp.
Bảo Bảo đối với thứ này cả thấy rất kì quái, nói thật khăn lụa này rất đẹp, ít nhất thì người làm nó rất tinh tế, hơn nữa hoa văn cũng hết sức độc đáo.
An Tịnh đeo khăn vào, gì cũng không nói, trực tiếp buộc khăn lên tay Bảo Bảo.
“An Tịnh, đây là cái gì, sao lại thắt ở trên tay?”
“Đây là một phong tục ở đây, chỉ cần là du khách đều muốn đeo, để mọi người phân biệt với nhau.”
Bảo Bảo gật đầu một cái: “Chẳng trách em thấy rất nhiều người đeo.”
“Tốt lắm, đi thôi.”
Nói xong An Tịnh trực tiếp kéo Bảo Bảo ra ngoài.
Có lẽ ngay cả An Tịnh cũng không phát hiện, giữa bọn họ chung sống thực sự hòa hợp.
Sắc trời đã có hơi tối, có vẻ như đã đến hoàng hôn.
Từ xa có thể thấy ánh lửa mơ hồ. Chắc là bắt đầu đốt lửa trại rồi.
Bảo Bảo nhớ Tác Tác Tháp có nói qua buổi tối sẽ có rất nhiều tiết mục, quan trọng nhất là còn có rất nhiều thức ăn ngon! o(≧v≦)o~~
Nhìn qua có vẻ tụ tập không ít người, Bảo Bảo vội vàng dắt An Tịnh đi qua.
Bảo Bảo đoán không lầm, tiết mục buổi tối đúng là tổ chức ở đây, bây giờ mới chỉ đơn thuần là bày biện đồ, bên cạnh có rất nhiều thức ăn, nhưng chưa hoàn thành, đó là đồ ăn chuẩn bị cho du khách tự mình trải nghiệm ngay tại đó. Có thể có vài người sẽ ăn không quan với đồ ăn ở đây, nên còn chuẩn bị một ít đồ ăn vặt hợp khẩu vị quần chúng, vô cùng cẩn thận.
Sắc trời tối vài phần, đến tối, người chung quanh cũng càng ngày càng hơn nhiều. Bảo Bảo còn gặp Tác Tác Tháp và chồng cô ấy đang giúp đỡ ở đằng kia.
Vốn Bảo Bảo cũng muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng An Tịnh nói với cô rằng cô càng làm thì càng loạn, nên kéo cô không để cô đi quấy rối. Hai người ngồi vào bên cạnh đó im lặng chờ.
Dần dần, mấy người phụ nữ đều kéo nhau bắt đầu nấu cơm. Chung quanh dần dần phiêu tán mùi thơm. Bảo Bảo có phần không kiên nhẫn được. Nếu không phải An Tịnh vẫn một mực đứng bên cạnh níu lấy cô, cô đã sớm nhảy qua rồi. Trưa nay An Tịnh làm cơm, nhưng anh ngại phiền toái, chỉ làm một phần hai người cùng ăn, hoàn toàn không thỏa mãn được khẩu vị Bảo Bảo. >_< Bây giờ Bảo Bảo đói bụng đến kêu rột rột, nhất là ở nơi mùi thơm thức ăn thế này, chỉ có thể nhìn, có thể ngửi nhưng không thể ăn, quả thực quá đáng ghét! (┬_┬)
Nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối, lúc này trời đã tối đen rồi, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy mấy vì sao lấp lánh ở trên trời. Mà hầu như du khách ở đây đều đến hết, nhưng rất may mỗi lần tiến vào đều khống chế số lượng, cũng không xuất hiện hiện tượng chật chội quá mức.
Thời gian vừa đến, bữa tiệc chính thức bắt đầu!
Lúc này thức ăn cũng đã chuẩn bị đầy đủ, người chủ trì vừa để mọi người vừa ăn vừa thưởng thức tiết mụ
Nơi này không có sân khấu, mọi người rất tự giác vây ra khỏi một vòng ở chính giữa, sau đó biểu diễn tại đây.
Đối với Bảo Bảo mà nói, cái này giống như lệnh đặc xá, hai mắt lập tức sáng lên xông ra ngoài, lần này An Tịnh muốn giữ cũng không giữ được Bảo Bảo rồi. Trước đó Bảo Bảo cũng có hỏi thăm qua, nhưng cô chỉ hỏi xem mấy món kia có dễ ăn không… Sau lại được trả lời đồ ăn bên trong không cần phải trả tiền, hơn nữa đồ ăn cũng rất ngon, cô lập tức muốn, cho dù An Tịnh nhốt cô ở trong phòng cô cũng nhất định tìm cách đến đây!
An Tịnh bất đắc dĩ nhìn Bảo Bảo xông tới bên kia thôi, cô nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm nơi đó. Giờ nếu không cho cô ăn no, chắc chắn lát nữa lại gây chuyện. Thở dài, An Tịnh cũng đuổi theo.
An Tịnh đuổi theo, lập tức 囧 (quẫn) rồi...
An Tịnh cách Bảo Bảo bốn bước lập tức “thắng xe” lại, sau đó bước thẳng tới bàn ăn bên kia.
Tại sao? Bởi vì tướng ăn của Bảo Bảo thực sự là… An Tịnh cũng không muốn nói cô, không ngờ miệng nhét đầy thức ăn, còn bóng nhẫy, mà chính cô lại còn đứng ở nơi nào đó ăn như hổ đói. Giống như chưa từng bao giờ ăn no vậy. Nếu như đây là trong nhà, Bảo Bảo ăn điên cuồng đến đâu An Tịnh cũng sẽ không nói gì, nhưng bây giờ... An Tịnh cảm thấy, tốt nhất vẫn nên cách xa cô thì hơn.
Lúc Bảo Bảo đang điên cuồng ăn đồ ăn, bên miệng xuất hiện một tấm khăn giấy sạch sẽ đến giúp cô lau miệng.
Bảo Bảo lập tức ngưng động tác, mặc người kia lau miệng cho mình. Điều đầu tiên mà Bảo Bảo nghĩ đến chính là người đó tuyệt đối không phải là An Tịnh .
“Xem cô ăn kìa, trong miệng nhét đầy.” Nghe là trách móc, trong giọng nói lại tràn đầy cưng chiều.
Bảo Bảo nhìn lên trên. (⊙o⊙) lại là Mặc Đằng Phi! Không ngờ anh ta cũng tới đây!
“Bảo Bảo, sao vậy, thấy tôi nên vui đến nói không ra lời?” Tay Mặc Đằng Phi lại vuốt ve đầu Bảo Bảo.
Mà An Tịnh đứng một bên thấy Mặc Đằng Phi, lập tức chạy tới, ném móng vuốt của Mặc Đằng Phi xuống. “Mặc Đằng Phi! Làm sao anh biết mà xuất hiện tại nơi này!” An Tịnh cắn răng nghiến lợi nói.
“Bởi vì Bảo Bảo ở chỗ này.” Mặc Đằng Phi vẻ mặt “thâm tình” nhìn Bảo Bảo.
An Tịnh nhất thời nổi trận lôi đình. Choáng nha, đây chính là tới quấy rối, vốn anh định nhân chuyến du lịch này nâng quan hệ với Bảo Bảo lên một tầng mới, bây giờ kẻ này lại tới, tuyệt đối không thể hành động theo kế hoạch cũ nữa.
An Tịnh biết thật ra cùng lắm là Mặc Đằng Phi chỉ thích Bảo Bảo, cũng không phải là tình yêu như anh dành cho cô. Bây giờ anh ta cố ý làm như vậy là muốn khiến anh không được sảng khoái! Nhưng dù biết điều này, anh vẫn không thể không chế được mà nổi giận. Vốn anh còn muốn lát nữa mới dọn dẹp Mặc Đằng Phi, nhưng xem ra bây giờ hoàn toàn không thể đợi được nữa. Người này, một ngày nào đó sẽ ra ngoài gây họa! Anh nên dọn dẹp anh ta trước.
Nhưng là bây giờ...
An Tịnh kéo Bảo Bảo vào lồng ngực mình, sau đó một tay ôm lấy hông của cô, một tay ấn đầu cô vào trong ngực mình. “Tôi cảnh cáo anh, bây giờ cô ấy là bạn gái tôi, cho nên không cần phải gọi cô ấy một cách thân thiết như vậy.” Nói xong, lại ấn đầu Bảo Bảo vào ngực mình.
Mặc Đằng Phi đứng nhìn một bên, trong lòng đã sớm hồi hộp chết rồi. Gần đây anh thật sự là quá nhàm chán, lúc này mới nhớ tới chọc ghẹo cậu ta, mỗi lần thấy nét mặt xù lông này của An Tịnh, trong lòng anh liền nở hoa. An Tịnh càng mất hứng, anh lại càng vui mừng! Bởi vì tình huống như thế trước kia quả thực là hiếm thấy! Mỗi lần người này đều là dáng vẻ cao cao tại thượng, đối với bọn họ cũng là như vậy. Không ngờ hướng về phía Bảo Bảo, anh lại có thể trêu chọc cậu ta.
“Cứ như vậy cậu sẽ làm Bảo Bảo không thở được.” Mặc Đằng Phi nói tựa như rất lo lắng cho Bảo Bảo, nhưng vẻ mặt lại rất vui vẻ.
Mà Bảo Bảo ở trong ngực Bảo Bảo một giây cũng không ngừng giùng giằng, thực sự là cô sắp không thở nổi nữa.
Mà nghe Mặc Đằng Phi nói như vậy, An Tịnh mới phản ảnh được, vội vàng buông ra Bảo Bảo ra, nhưng đôi tay vẫn ôm lấy eo Bảo Bảo thật chặt, ép cô không thể quay đầu.
“Phốc ~~” Mặc Đằng Phi không nhịn được cười một tiếng. “Anh nói này, An Tịnh, cậu cần gì phải như vậy.”
“Rất cần!” An Tịnh bày ra vẻ mặt nghiêm túc. Nhưng tuyệt đối không có bất kỳ kẻ nào có thể uy hiếp được anh!
Mặc Đằng Phi lắc đầu một cái. “Bảo Bảo, cô có thích dạo chơi với tôi chút không?”
“Không cần!” An Tịnh tự giác thay Bảo Bảo trả lời.
“Chúng ta đi!” An Tịnh nói xong trực tiếp kéo Bảo Bảo rời đi.
Mặc dù Mặc Đằng Phi không nói câu nào với Bảo Bảo, nhưng khiến An Tịnh phát cáu chẳng phải đã đủ rồi sao?
Bảo Bảo và An Tịnh ở trong phòng nghỉ ngơi, thuận tiện sửa sang lại một chút bèn chuẩn bị đi ra ngoài chơi.
Trước khi đi An Tịnh lấy ra hai cái khăn lụa mà lúc nãy Tác Tác Tháp đưa cho bọn họ. Khăn lụa này màu tím, phía trên còn thêu lên hoa văn rất đẹp.
Bảo Bảo đối với thứ này cả thấy rất kì quái, nói thật khăn lụa này rất đẹp, ít nhất thì người làm nó rất tinh tế, hơn nữa hoa văn cũng hết sức độc đáo.
An Tịnh đeo khăn vào, gì cũng không nói, trực tiếp buộc khăn lên tay Bảo Bảo.
“An Tịnh, đây là cái gì, sao lại thắt ở trên tay?”
“Đây là một phong tục ở đây, chỉ cần là du khách đều muốn đeo, để mọi người phân biệt với nhau.”
Bảo Bảo gật đầu một cái: “Chẳng trách em thấy rất nhiều người đeo.”
“Tốt lắm, đi thôi.”
Nói xong An Tịnh trực tiếp kéo Bảo Bảo ra ngoài.
Có lẽ ngay cả An Tịnh cũng không phát hiện, giữa bọn họ chung sống thực sự hòa hợp.
Sắc trời đã có hơi tối, có vẻ như đã đến hoàng hôn.
Từ xa có thể thấy ánh lửa mơ hồ. Chắc là bắt đầu đốt lửa trại rồi.
Bảo Bảo nhớ Tác Tác Tháp có nói qua buổi tối sẽ có rất nhiều tiết mục, quan trọng nhất là còn có rất nhiều thức ăn ngon! o(≧v≦)o~~
Nhìn qua có vẻ tụ tập không ít người, Bảo Bảo vội vàng dắt An Tịnh đi qua.
Bảo Bảo đoán không lầm, tiết mục buổi tối đúng là tổ chức ở đây, bây giờ mới chỉ đơn thuần là bày biện đồ, bên cạnh có rất nhiều thức ăn, nhưng chưa hoàn thành, đó là đồ ăn chuẩn bị cho du khách tự mình trải nghiệm ngay tại đó. Có thể có vài người sẽ ăn không quan với đồ ăn ở đây, nên còn chuẩn bị một ít đồ ăn vặt hợp khẩu vị quần chúng, vô cùng cẩn thận.
Sắc trời tối vài phần, đến tối, người chung quanh cũng càng ngày càng hơn nhiều. Bảo Bảo còn gặp Tác Tác Tháp và chồng cô ấy đang giúp đỡ ở đằng kia.
Vốn Bảo Bảo cũng muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng An Tịnh nói với cô rằng cô càng làm thì càng loạn, nên kéo cô không để cô đi quấy rối. Hai người ngồi vào bên cạnh đó im lặng chờ.
Dần dần, mấy người phụ nữ đều kéo nhau bắt đầu nấu cơm. Chung quanh dần dần phiêu tán mùi thơm. Bảo Bảo có phần không kiên nhẫn được. Nếu không phải An Tịnh vẫn một mực đứng bên cạnh níu lấy cô, cô đã sớm nhảy qua rồi. Trưa nay An Tịnh làm cơm, nhưng anh ngại phiền toái, chỉ làm một phần hai người cùng ăn, hoàn toàn không thỏa mãn được khẩu vị Bảo Bảo. >_< Bây giờ Bảo Bảo đói bụng đến kêu rột rột, nhất là ở nơi mùi thơm thức ăn thế này, chỉ có thể nhìn, có thể ngửi nhưng không thể ăn, quả thực quá đáng ghét! (┬_┬)
Nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối, lúc này trời đã tối đen rồi, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy mấy vì sao lấp lánh ở trên trời. Mà hầu như du khách ở đây đều đến hết, nhưng rất may mỗi lần tiến vào đều khống chế số lượng, cũng không xuất hiện hiện tượng chật chội quá mức.
Thời gian vừa đến, bữa tiệc chính thức bắt đầu!
Lúc này thức ăn cũng đã chuẩn bị đầy đủ, người chủ trì vừa để mọi người vừa ăn vừa thưởng thức tiết mụ
Nơi này không có sân khấu, mọi người rất tự giác vây ra khỏi một vòng ở chính giữa, sau đó biểu diễn tại đây.
Đối với Bảo Bảo mà nói, cái này giống như lệnh đặc xá, hai mắt lập tức sáng lên xông ra ngoài, lần này An Tịnh muốn giữ cũng không giữ được Bảo Bảo rồi. Trước đó Bảo Bảo cũng có hỏi thăm qua, nhưng cô chỉ hỏi xem mấy món kia có dễ ăn không… Sau lại được trả lời đồ ăn bên trong không cần phải trả tiền, hơn nữa đồ ăn cũng rất ngon, cô lập tức muốn, cho dù An Tịnh nhốt cô ở trong phòng cô cũng nhất định tìm cách đến đây!
An Tịnh bất đắc dĩ nhìn Bảo Bảo xông tới bên kia thôi, cô nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm nơi đó. Giờ nếu không cho cô ăn no, chắc chắn lát nữa lại gây chuyện. Thở dài, An Tịnh cũng đuổi theo.
An Tịnh đuổi theo, lập tức 囧 (quẫn) rồi...
An Tịnh cách Bảo Bảo bốn bước lập tức “thắng xe” lại, sau đó bước thẳng tới bàn ăn bên kia.
Tại sao? Bởi vì tướng ăn của Bảo Bảo thực sự là… An Tịnh cũng không muốn nói cô, không ngờ miệng nhét đầy thức ăn, còn bóng nhẫy, mà chính cô lại còn đứng ở nơi nào đó ăn như hổ đói. Giống như chưa từng bao giờ ăn no vậy. Nếu như đây là trong nhà, Bảo Bảo ăn điên cuồng đến đâu An Tịnh cũng sẽ không nói gì, nhưng bây giờ... An Tịnh cảm thấy, tốt nhất vẫn nên cách xa cô thì hơn.
Lúc Bảo Bảo đang điên cuồng ăn đồ ăn, bên miệng xuất hiện một tấm khăn giấy sạch sẽ đến giúp cô lau miệng.
Bảo Bảo lập tức ngưng động tác, mặc người kia lau miệng cho mình. Điều đầu tiên mà Bảo Bảo nghĩ đến chính là người đó tuyệt đối không phải là An Tịnh .
“Xem cô ăn kìa, trong miệng nhét đầy.” Nghe là trách móc, trong giọng nói lại tràn đầy cưng chiều.
Bảo Bảo nhìn lên trên. (⊙o⊙) lại là Mặc Đằng Phi! Không ngờ anh ta cũng tới đây!
“Bảo Bảo, sao vậy, thấy tôi nên vui đến nói không ra lời?” Tay Mặc Đằng Phi lại vuốt ve đầu Bảo Bảo.
Mà An Tịnh đứng một bên thấy Mặc Đằng Phi, lập tức chạy tới, ném móng vuốt của Mặc Đằng Phi xuống. “Mặc Đằng Phi! Làm sao anh biết mà xuất hiện tại nơi này!” An Tịnh cắn răng nghiến lợi nói.
“Bởi vì Bảo Bảo ở chỗ này.” Mặc Đằng Phi vẻ mặt “thâm tình” nhìn Bảo Bảo.
An Tịnh nhất thời nổi trận lôi đình. Choáng nha, đây chính là tới quấy rối, vốn anh định nhân chuyến du lịch này nâng quan hệ với Bảo Bảo lên một tầng mới, bây giờ kẻ này lại tới, tuyệt đối không thể hành động theo kế hoạch cũ nữa.
An Tịnh biết thật ra cùng lắm là Mặc Đằng Phi chỉ thích Bảo Bảo, cũng không phải là tình yêu như anh dành cho cô. Bây giờ anh ta cố ý làm như vậy là muốn khiến anh không được sảng khoái! Nhưng dù biết điều này, anh vẫn không thể không chế được mà nổi giận. Vốn anh còn muốn lát nữa mới dọn dẹp Mặc Đằng Phi, nhưng xem ra bây giờ hoàn toàn không thể đợi được nữa. Người này, một ngày nào đó sẽ ra ngoài gây họa! Anh nên dọn dẹp anh ta trước.
Nhưng là bây giờ...
An Tịnh kéo Bảo Bảo vào lồng ngực mình, sau đó một tay ôm lấy hông của cô, một tay ấn đầu cô vào trong ngực mình. “Tôi cảnh cáo anh, bây giờ cô ấy là bạn gái tôi, cho nên không cần phải gọi cô ấy một cách thân thiết như vậy.” Nói xong, lại ấn đầu Bảo Bảo vào ngực mình.
Mặc Đằng Phi đứng nhìn một bên, trong lòng đã sớm hồi hộp chết rồi. Gần đây anh thật sự là quá nhàm chán, lúc này mới nhớ tới chọc ghẹo cậu ta, mỗi lần thấy nét mặt xù lông này của An Tịnh, trong lòng anh liền nở hoa. An Tịnh càng mất hứng, anh lại càng vui mừng! Bởi vì tình huống như thế trước kia quả thực là hiếm thấy! Mỗi lần người này đều là dáng vẻ cao cao tại thượng, đối với bọn họ cũng là như vậy. Không ngờ hướng về phía Bảo Bảo, anh lại có thể trêu chọc cậu ta.
“Cứ như vậy cậu sẽ làm Bảo Bảo không thở được.” Mặc Đằng Phi nói tựa như rất lo lắng cho Bảo Bảo, nhưng vẻ mặt lại rất vui vẻ.
Mà Bảo Bảo ở trong ngực Bảo Bảo một giây cũng không ngừng giùng giằng, thực sự là cô sắp không thở nổi nữa.
Mà nghe Mặc Đằng Phi nói như vậy, An Tịnh mới phản ảnh được, vội vàng buông ra Bảo Bảo ra, nhưng đôi tay vẫn ôm lấy eo Bảo Bảo thật chặt, ép cô không thể quay đầu.
“Phốc ~~” Mặc Đằng Phi không nhịn được cười một tiếng. “Anh nói này, An Tịnh, cậu cần gì phải như vậy.”
“Rất cần!” An Tịnh bày ra vẻ mặt nghiêm túc. Nhưng tuyệt đối không có bất kỳ kẻ nào có thể uy hiếp được anh!
Mặc Đằng Phi lắc đầu một cái. “Bảo Bảo, cô có thích dạo chơi với tôi chút không?”
“Không cần!” An Tịnh tự giác thay Bảo Bảo trả lời.
“Chúng ta đi!” An Tịnh nói xong trực tiếp kéo Bảo Bảo rời đi.
Mặc dù Mặc Đằng Phi không nói câu nào với Bảo Bảo, nhưng khiến An Tịnh phát cáu chẳng phải đã đủ rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.