Chương 22: Là nó ❤
Monlun_2004
29/07/2018
Nó đắc chí cười. Lúc này thì bụng nó lại kêu Ọt Ọt làm nó xấu hổ muốn
độn thổ. Cái bánh mà chị Hân tặng nó cầm rồi đi trực nhật luôn chứ có
kịp ăn đâu. Vào lớp thì không thấy hắn nên bỏ cặp luôn. Ra về thì chạy
vội đến đây chứ có kịp ăn gì đâu. Hắn kéo nó ngồi xuống, đút nó ăn. Nó
thật hãnh diện vì lần đầu nấu cháo mà ngon đến như vậy. Nó một muỗng thì hắn một muỗng cứ thế đã hết sạch tô cháo.
Nó đem bát xuống bếp, khi quay lại thì thấy hắn đang ngồi đăm chiêu suy nghĩ. Nó ngồi bên cạnh hỏi hắn.
- Cậu nghĩ gì thế?.
Hắn không nói gì mà chỉ ôm lấy nó. Chầm chậm kể.
- Nhã Hân là bạn gái cũ của tớ. Trước kia vì hiểu lầm mới chia tay cô ấy, bây giờ mọi hiểu lầm đã được giải quyết. Nhưng bây giờ tớ không biết phải làm thế nào nữa, tớ chẳng muốn làm cậu buồn.
Chất giọng trầm trầm của hắn cứ thế rơi vào tai cô. Nhã Hân à, chẳng lẽ người mà chị ấy nói lại là cậu. Thế mà nó lại bảo hắn mù cơ đấy, nói ra không biết hắn sẽ giận nó bao lâu nữa.
Thực sự là trong lòng nó lúc bấy giờ chẳng vui gì cả, ai mà vui khi thấy người mình thích nghĩ đến người con gái khác cơ chứ. Người mình thích sao, hắn thậm chí còn chưa tỏ tình nó cơ mà, hay là do nó tưởng bở. Nó tỏ vẻ không quan tâm, phồng má.
- Đi mà lo cho bạn gái cậu ấy, lo tớ buồn làm gì.
Hắn biết nó nói lẫy nên quay mặt nó lại, véo má nó.
- Không lo cho cậu thì lo cho ai.
Mới nói như vậy mà nó đã thấy ngọt lắm rồi, tim cứ thế đập rộn ràngg hết cả lên. Nhưng nó vẫn bình tĩnh mà nói
- Cậu không cần phải lo tớ buồn, dù sao thì chị Nhã Hân cũng rất là tội nghiệp. Cậu chỉ cần làm theo con tim của bản thân, chỉ cần cậu tin tưởng tớ là được. Dù người cậu chọn chị ấy thì tớ cũng sẽ cố gắng mà chúc phúc cho cậu.
Nói thì nói vậy thôi chứ nước mắt nó vẫn rơi lã chã. Nó cố gắng nín khóc nhưng mà không được. Hắn nhìn nó khóc mà đau lòng, đưa tay gõ đầu nó, chùi đi những giọt nước mắt trên má.
- Ngốc.
Có lẽ là hắn đã có sự quyết định rồi. Tuy biết rằng năm ấy cô rời xa hắn là có lí do nhưng có lẽ thời gian đã làm phai nhòa đi thứ tình cảm đó. Hiện tại, hắn đã có nó là đủ lắm rồi, hắn không muốn lại làm cho người con gái này thêm đau khổ nữa. Cô đã là quá khứ, người mà hắn cầm tay đi tiếp là nó.
---------------------------------
Cô mơ màng tỉnh dậy, lấy tay che miệng ngáp ngáp. Cô nhìn trần nhà chớp chớp mắt. Một phút sau thì cô mới nhận thức được việc gì đó đang xảy ra.
- Em tỉnh rồi à, mau tới ăn sáng đi.
Anh đi từ ngoài vào trong phòng, bê theo một bát cháo thịt.
Lúc này thì kí ức từ tối hôm qua đã tràn về hết rồi, cô đập đập đầu bảo bản thân mình ngốc quá.
--- Tối hôm qua —
Lúc đó Mi mới giận anh và cảm thấy mệt mỏi với thứ tình cảm đó nên hắn đi bộ để tinh thần được thoải mái. Không biết một cô gái từ đâu cúi gầm mặt đi va vào anh. Không những cô gái ấy không xin lỗi mà còn ăn vạ bảo anh va vào cô. Anh vốn đang bực mình nên kéo đầu cô gái ấy lên định chửi, anh nhìn ra cô nên ngừng lại động tác.
- Nhã Hân.
- Anh Tuấn, hu hu, Phong ghét em rồi, phải làm sao đây, huhu, em phải làm sao đây.
Cô như được nước khóc òa lên làm hắn không biết phải làm như thế nào cả. Đang vận dụng hết tất vả kiến thức dỗ dành con gái ra áp dụng thì cô đã kéo tay hắn đi. Cứ thế một nữ kéo tay nam đi đến quán nhậu, cô kéo anh ngồi xuống bàn, kêu hai chai bia với đồ nhắm. Cô đưa chai bia ra cụng với chai của anh, xem như là nước lọc uống hết một phần ba chai.
- Oa Oa, có phải em đã sai không hả anh, có phải năm đó em không nên bỏ đi hay không, giờ em phải làm sao đây, oa oa.
Anh không biết tại sao lại cảm thấy đau lòng thay cho cô nữa. Anh không biết nên khuyên cô như thế nào, anh không muốn đem những thứ trong sách vở ra nói, nhưng anh cũng chẳng biết nói gì nữa. Anh thở dài cầm chai bia lên.
- Em hãy cứ làm theo những gì mà em cho là đúng.
- Ha Ha, anh thật dễ thương, anh mãi là người anh tốt nhất của em.
‘ Anh’ sao, cơ mà đúng mà, sao anh phải thấy khó chịu đến thế này cơ chứ. Thôi uống cho quên hết sự đời vậy.
Lúc đầu thì cô uống rất hung hổ nhưng mà tửu lượng kém nên hết một chai là cô đã lăn say ra ngủ rồi hại anh phải cõng cô về nhà anh vì chẳng biết nhà cô ở đâu.
Cô rất là hư à nha, cứ như con mèo nhỏ rúc đầu vào cổ anh mà thôi. Lúc đó anh lại nghĩ đến Mi, nhỏ chẳng bao giờ ngoan ngoãn nghe lời anh cả, chắc tại anh cưng nhỏ quá đến hư mất
tiêu rồi.
------- Quay trở lại hiện thực--------
Cô thực ra cũng cảm thấy đói rồi nên vội đi làm VSCN rồi ra ăn cháo.
- Hưm hưm, cháo….an… náu lúc nao cũn ngon ngon.
Cô vừa ăn vừa tấm tắt khen ngon.
Anh cười hiền, nhớ lúc trước khi nào hắn và cô sang nhà anh chơi anh đều nấu cho tụi nó ăn cả. Tụi nó cứ thích món cháo của anh ấy, lâu rồi không có cơ hội nấu cháo cho ai ăn cả nên anh cũng mục nghề rồi.
- Ăn nhanh đi rồi anh cho nhờ xe đến trường cùng.
- Ô kê con tê tê.
Nó đem bát xuống bếp, khi quay lại thì thấy hắn đang ngồi đăm chiêu suy nghĩ. Nó ngồi bên cạnh hỏi hắn.
- Cậu nghĩ gì thế?.
Hắn không nói gì mà chỉ ôm lấy nó. Chầm chậm kể.
- Nhã Hân là bạn gái cũ của tớ. Trước kia vì hiểu lầm mới chia tay cô ấy, bây giờ mọi hiểu lầm đã được giải quyết. Nhưng bây giờ tớ không biết phải làm thế nào nữa, tớ chẳng muốn làm cậu buồn.
Chất giọng trầm trầm của hắn cứ thế rơi vào tai cô. Nhã Hân à, chẳng lẽ người mà chị ấy nói lại là cậu. Thế mà nó lại bảo hắn mù cơ đấy, nói ra không biết hắn sẽ giận nó bao lâu nữa.
Thực sự là trong lòng nó lúc bấy giờ chẳng vui gì cả, ai mà vui khi thấy người mình thích nghĩ đến người con gái khác cơ chứ. Người mình thích sao, hắn thậm chí còn chưa tỏ tình nó cơ mà, hay là do nó tưởng bở. Nó tỏ vẻ không quan tâm, phồng má.
- Đi mà lo cho bạn gái cậu ấy, lo tớ buồn làm gì.
Hắn biết nó nói lẫy nên quay mặt nó lại, véo má nó.
- Không lo cho cậu thì lo cho ai.
Mới nói như vậy mà nó đã thấy ngọt lắm rồi, tim cứ thế đập rộn ràngg hết cả lên. Nhưng nó vẫn bình tĩnh mà nói
- Cậu không cần phải lo tớ buồn, dù sao thì chị Nhã Hân cũng rất là tội nghiệp. Cậu chỉ cần làm theo con tim của bản thân, chỉ cần cậu tin tưởng tớ là được. Dù người cậu chọn chị ấy thì tớ cũng sẽ cố gắng mà chúc phúc cho cậu.
Nói thì nói vậy thôi chứ nước mắt nó vẫn rơi lã chã. Nó cố gắng nín khóc nhưng mà không được. Hắn nhìn nó khóc mà đau lòng, đưa tay gõ đầu nó, chùi đi những giọt nước mắt trên má.
- Ngốc.
Có lẽ là hắn đã có sự quyết định rồi. Tuy biết rằng năm ấy cô rời xa hắn là có lí do nhưng có lẽ thời gian đã làm phai nhòa đi thứ tình cảm đó. Hiện tại, hắn đã có nó là đủ lắm rồi, hắn không muốn lại làm cho người con gái này thêm đau khổ nữa. Cô đã là quá khứ, người mà hắn cầm tay đi tiếp là nó.
---------------------------------
Cô mơ màng tỉnh dậy, lấy tay che miệng ngáp ngáp. Cô nhìn trần nhà chớp chớp mắt. Một phút sau thì cô mới nhận thức được việc gì đó đang xảy ra.
- Em tỉnh rồi à, mau tới ăn sáng đi.
Anh đi từ ngoài vào trong phòng, bê theo một bát cháo thịt.
Lúc này thì kí ức từ tối hôm qua đã tràn về hết rồi, cô đập đập đầu bảo bản thân mình ngốc quá.
--- Tối hôm qua —
Lúc đó Mi mới giận anh và cảm thấy mệt mỏi với thứ tình cảm đó nên hắn đi bộ để tinh thần được thoải mái. Không biết một cô gái từ đâu cúi gầm mặt đi va vào anh. Không những cô gái ấy không xin lỗi mà còn ăn vạ bảo anh va vào cô. Anh vốn đang bực mình nên kéo đầu cô gái ấy lên định chửi, anh nhìn ra cô nên ngừng lại động tác.
- Nhã Hân.
- Anh Tuấn, hu hu, Phong ghét em rồi, phải làm sao đây, huhu, em phải làm sao đây.
Cô như được nước khóc òa lên làm hắn không biết phải làm như thế nào cả. Đang vận dụng hết tất vả kiến thức dỗ dành con gái ra áp dụng thì cô đã kéo tay hắn đi. Cứ thế một nữ kéo tay nam đi đến quán nhậu, cô kéo anh ngồi xuống bàn, kêu hai chai bia với đồ nhắm. Cô đưa chai bia ra cụng với chai của anh, xem như là nước lọc uống hết một phần ba chai.
- Oa Oa, có phải em đã sai không hả anh, có phải năm đó em không nên bỏ đi hay không, giờ em phải làm sao đây, oa oa.
Anh không biết tại sao lại cảm thấy đau lòng thay cho cô nữa. Anh không biết nên khuyên cô như thế nào, anh không muốn đem những thứ trong sách vở ra nói, nhưng anh cũng chẳng biết nói gì nữa. Anh thở dài cầm chai bia lên.
- Em hãy cứ làm theo những gì mà em cho là đúng.
- Ha Ha, anh thật dễ thương, anh mãi là người anh tốt nhất của em.
‘ Anh’ sao, cơ mà đúng mà, sao anh phải thấy khó chịu đến thế này cơ chứ. Thôi uống cho quên hết sự đời vậy.
Lúc đầu thì cô uống rất hung hổ nhưng mà tửu lượng kém nên hết một chai là cô đã lăn say ra ngủ rồi hại anh phải cõng cô về nhà anh vì chẳng biết nhà cô ở đâu.
Cô rất là hư à nha, cứ như con mèo nhỏ rúc đầu vào cổ anh mà thôi. Lúc đó anh lại nghĩ đến Mi, nhỏ chẳng bao giờ ngoan ngoãn nghe lời anh cả, chắc tại anh cưng nhỏ quá đến hư mất
tiêu rồi.
------- Quay trở lại hiện thực--------
Cô thực ra cũng cảm thấy đói rồi nên vội đi làm VSCN rồi ra ăn cháo.
- Hưm hưm, cháo….an… náu lúc nao cũn ngon ngon.
Cô vừa ăn vừa tấm tắt khen ngon.
Anh cười hiền, nhớ lúc trước khi nào hắn và cô sang nhà anh chơi anh đều nấu cho tụi nó ăn cả. Tụi nó cứ thích món cháo của anh ấy, lâu rồi không có cơ hội nấu cháo cho ai ăn cả nên anh cũng mục nghề rồi.
- Ăn nhanh đi rồi anh cho nhờ xe đến trường cùng.
- Ô kê con tê tê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.