Chương 19: Leo tường ❤
Monlun_2004
22/07/2018
Hôm nay thế nào mà nó lại ngủ dậy trễ cơ chứ, chạy muốn thục mạng tới trường nhưng nào ngờ. Haiza, phải leo tường thôi.
Nó đi xung quanh trường, may sao cái tường chỗ nhà xe thấp hơn chỗ khác. Nói thấp thôi chứ cũng phải hai mét, nó nhìn mà tặc lưỡi.
Nó quăng cái balo qua trước, chọn một nhánh cây đủ chắc chắn để leo lên.
‘Phập’
Ye, nó đứng dây phủi phủi tay, coi như đã hoàn thành mục đích.
- Em kia, leo tường vào trường, tên lớp.
Toi rồi, nó quay đầu lại với vẻ mặt ăn năn hối lỗi.
- Thầy ơi, tại đồng hồ em hư đó thầy, em lỡ đi trễ đúng một lần à thầy, thầy tha cho em đi thầy.
- Ha Ha.
Nó nghe thấy giọng cười thì ngoảnh mặt lên.
- Cậu, Phong sao cậu lại ở đây.
Hắn cười cười rồi một tay đút vào túi quần tay còn lại thì kéo tay nó đi vào lớp. Dĩ nhiên giáo viên không dám nói gì rồi, con nhà giàu nó vậy đấy.
Bữa trưa nó đi ăn cùng với anh và hắn.
- Hai người lại cãi nhau à.
Anh thở dài và trả lời.
- Cô ấy quá vô lí, tôi hết chịu nổi cô ấy rồi.
- Con gái mà, đáng lẽ mày phải đi dỗ chứ, nhận sai một chút xíu là ổn ngay.
Hắn xoa xoa đầu nó, gắp thức ăn vào bát cho nó.
Mẹ nó gọi điện cho nó bảo về sớm thế nên chỉ có anh và hắn ở lại.
- Phong, anh không biết có nên nói điều này không.
- Cứ nói.
- Thật ra, trước kia Nhã Hân từng mắc bệnh ung thư. Đó có lẽ là lí do cô ấy rời xa em.
Hắn hơi khựng lại, sau đó lấy điện thoại ra, gọi vào số điện thoại mà dường như đã thuộc lòng nhưng đã lâu lắm rồi không liên lạc. Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ ngọt ngào.
- Alo, Nhã Hân nghe.
- 5h, gặp tôi tại cà phê X.
Cô rất bất ngờ khi người gọi đến lại là hắn nhưng chưa kịp hết bất ngờ thì hắn đã cúp máy. Cô ngồi thẫn thờ một lát rồi lấy túi xách đi mua đồ chuẩn bị cho buổi gặp mặt tối nay.
=========
Trung tâm mua sắm,
Sau khi chọn được chiếc đầm trắng ưng ý thì cô tiếp tục chọn quà cho hắn. Có lẽ cô đã dần quên măt sở thích của người con trai ấy rồi. Trước kia vì điều kiện khó khăn nên cô chẳng mua tặng được cho hắn một cái gì ra hồn cả, toàn là hắn tặng cho cô thôi. Nhưng bây giờ thì khác rồi, sau vài năm cố gắng làm việc vất vả nơi đất khách thì cô đã có thể mua cho hắn những món quà phù hợp với đẳng cấp của hắn. Mãi mê ngắm nhìn những đồng hồ nổi tiếng và rất thịnh hành thì có ai đó gọi cô.
- Chị Nhã Hân.
Cô quay sang thì thấy nó, từ khi gặp nó cô đã có cảm giác rất gần gũi và mến nó. Nhiều người nghĩ cô là người khó gần nên bảo chảnh,thật ra cô chỉ ngại tiếp xúc với mọi người, còn nó thì luôn tươi cười bắt chuyện với cô.
- Vi Vi à, em mua được đồ chưa.
- Em mới mua được có hai áo phông à.
Nó cười tươi vui vẻ trò chuyện cùng cô.
- Mà em đói bụng quá, hay hai chị em mình đi ăn đi, em mới tìm thấy một quán ăn này ngon lắm.
Nó vừa nói vừa đưa tay xoa xoa bụng.
- Cũng được, chị đang đói.
Thế là hai cô gái bắt chiếc taxi đến một con đường ẩm thực sinh học sinh. Ở đây có đầy đủ các món ăn mà học sinh hay ăn, vừa ngon với giá cả rẻ nên rất đông khách. Hai chị em nhanh chóng tìm một bàn ngồi xuống.
Cô nhìn xung quanh, kí ức một thời bỗng ùa về.
Lúc đó cô làm gì có nhiều tiền nên ăn ở đây là điều tất yếu. Biết cô thích ăn vặt mà lại tiết tiền nên hắn thường xuyên dắt cô đi ăn ở những quán ăn như vậy, lúc nào cũng là cô chén sạch, còn hắn chỉ nhìn cô ăn. Lâu lâu cô mè nheo bảo hắn chê thức ăn rẻ tiền thì hắn mới ăn vài miếng cho có lệ. Mọi người nghĩ hắn tiếc tiền đúng không, nhà giàu thế cơ mà. Nhưng không phải đâu, một lần hắn dắt cô đi ăn nhà hàng xịn đàng hoàng luôn, thế là sau bữa đó cô cạch mặt hắn luôn. Năn nỉ mãi thì cô mới nói là ăn ở nhà hàng tốn tận hai tháng làm thêm của ba mẹ cô thế là từ đó hắn không dám dắt cô đi ăn sang nữa.
----------
Khi thức ăn được đem ra thì cô mới quay trở lại hiện thực. Một bàn thức ăn thật là ‘thịnh soạn’ à nha, đủ thứ hết luôn. Nào là bánh tráng trộn, gỏi bò khô, ốc bươu sốt, cút lộn sốt, ốc hương luộc, bánh tráng cuốn, hai lon coca.
- À, mà lúc nãy chị chọn đồng hồ cho bạn trai chị à. Nó buộc miệng hỏi.
Cô đỏ mặt, ngượng ngùng trả lời.
- Ừa, đã ba năm rồi không gặp lại, không biết cậu ấy có còn nhớ đến chị không hay quen người khác rồi. Chị đã đi du học mà không nói với cậu ấy.
- Chị xinh thế này mà ai lại nỡ cơ chứ, mà em chắc chắn là chị bỏ đi là có lí do. Chị chỉ cần giải thích là xong.
- Ò.
Cô gật gật đầu đồng ý với ý kiến của nó.Vì là những món thích ăn nên cả hai nhanh chóng chén sạch sành sanh đến mức cả chủ quán cũng kinh ngạc với sức ăn trâu bò của tụi nó.
- Bye chị, chúc chị thành công nhé. Cố lên.
Cô vẫy tay chào nó rồi cũng bắt một chiếc taxi đi về.
Sau khi về nhà thì cô bắt đầu trang điểm, cô muốn hắn nhìn thấy cô trong hình dáng thật hoàn hảo. Thả tóc ngang vai, bỏ mái thưa, đeo thêm đôi khuyên tai. Hôm nay cô chọn một đầm suông trắng với đôi giày đế bệt hồng nhạt.
Nó đi xung quanh trường, may sao cái tường chỗ nhà xe thấp hơn chỗ khác. Nói thấp thôi chứ cũng phải hai mét, nó nhìn mà tặc lưỡi.
Nó quăng cái balo qua trước, chọn một nhánh cây đủ chắc chắn để leo lên.
‘Phập’
Ye, nó đứng dây phủi phủi tay, coi như đã hoàn thành mục đích.
- Em kia, leo tường vào trường, tên lớp.
Toi rồi, nó quay đầu lại với vẻ mặt ăn năn hối lỗi.
- Thầy ơi, tại đồng hồ em hư đó thầy, em lỡ đi trễ đúng một lần à thầy, thầy tha cho em đi thầy.
- Ha Ha.
Nó nghe thấy giọng cười thì ngoảnh mặt lên.
- Cậu, Phong sao cậu lại ở đây.
Hắn cười cười rồi một tay đút vào túi quần tay còn lại thì kéo tay nó đi vào lớp. Dĩ nhiên giáo viên không dám nói gì rồi, con nhà giàu nó vậy đấy.
Bữa trưa nó đi ăn cùng với anh và hắn.
- Hai người lại cãi nhau à.
Anh thở dài và trả lời.
- Cô ấy quá vô lí, tôi hết chịu nổi cô ấy rồi.
- Con gái mà, đáng lẽ mày phải đi dỗ chứ, nhận sai một chút xíu là ổn ngay.
Hắn xoa xoa đầu nó, gắp thức ăn vào bát cho nó.
Mẹ nó gọi điện cho nó bảo về sớm thế nên chỉ có anh và hắn ở lại.
- Phong, anh không biết có nên nói điều này không.
- Cứ nói.
- Thật ra, trước kia Nhã Hân từng mắc bệnh ung thư. Đó có lẽ là lí do cô ấy rời xa em.
Hắn hơi khựng lại, sau đó lấy điện thoại ra, gọi vào số điện thoại mà dường như đã thuộc lòng nhưng đã lâu lắm rồi không liên lạc. Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ ngọt ngào.
- Alo, Nhã Hân nghe.
- 5h, gặp tôi tại cà phê X.
Cô rất bất ngờ khi người gọi đến lại là hắn nhưng chưa kịp hết bất ngờ thì hắn đã cúp máy. Cô ngồi thẫn thờ một lát rồi lấy túi xách đi mua đồ chuẩn bị cho buổi gặp mặt tối nay.
=========
Trung tâm mua sắm,
Sau khi chọn được chiếc đầm trắng ưng ý thì cô tiếp tục chọn quà cho hắn. Có lẽ cô đã dần quên măt sở thích của người con trai ấy rồi. Trước kia vì điều kiện khó khăn nên cô chẳng mua tặng được cho hắn một cái gì ra hồn cả, toàn là hắn tặng cho cô thôi. Nhưng bây giờ thì khác rồi, sau vài năm cố gắng làm việc vất vả nơi đất khách thì cô đã có thể mua cho hắn những món quà phù hợp với đẳng cấp của hắn. Mãi mê ngắm nhìn những đồng hồ nổi tiếng và rất thịnh hành thì có ai đó gọi cô.
- Chị Nhã Hân.
Cô quay sang thì thấy nó, từ khi gặp nó cô đã có cảm giác rất gần gũi và mến nó. Nhiều người nghĩ cô là người khó gần nên bảo chảnh,thật ra cô chỉ ngại tiếp xúc với mọi người, còn nó thì luôn tươi cười bắt chuyện với cô.
- Vi Vi à, em mua được đồ chưa.
- Em mới mua được có hai áo phông à.
Nó cười tươi vui vẻ trò chuyện cùng cô.
- Mà em đói bụng quá, hay hai chị em mình đi ăn đi, em mới tìm thấy một quán ăn này ngon lắm.
Nó vừa nói vừa đưa tay xoa xoa bụng.
- Cũng được, chị đang đói.
Thế là hai cô gái bắt chiếc taxi đến một con đường ẩm thực sinh học sinh. Ở đây có đầy đủ các món ăn mà học sinh hay ăn, vừa ngon với giá cả rẻ nên rất đông khách. Hai chị em nhanh chóng tìm một bàn ngồi xuống.
Cô nhìn xung quanh, kí ức một thời bỗng ùa về.
Lúc đó cô làm gì có nhiều tiền nên ăn ở đây là điều tất yếu. Biết cô thích ăn vặt mà lại tiết tiền nên hắn thường xuyên dắt cô đi ăn ở những quán ăn như vậy, lúc nào cũng là cô chén sạch, còn hắn chỉ nhìn cô ăn. Lâu lâu cô mè nheo bảo hắn chê thức ăn rẻ tiền thì hắn mới ăn vài miếng cho có lệ. Mọi người nghĩ hắn tiếc tiền đúng không, nhà giàu thế cơ mà. Nhưng không phải đâu, một lần hắn dắt cô đi ăn nhà hàng xịn đàng hoàng luôn, thế là sau bữa đó cô cạch mặt hắn luôn. Năn nỉ mãi thì cô mới nói là ăn ở nhà hàng tốn tận hai tháng làm thêm của ba mẹ cô thế là từ đó hắn không dám dắt cô đi ăn sang nữa.
----------
Khi thức ăn được đem ra thì cô mới quay trở lại hiện thực. Một bàn thức ăn thật là ‘thịnh soạn’ à nha, đủ thứ hết luôn. Nào là bánh tráng trộn, gỏi bò khô, ốc bươu sốt, cút lộn sốt, ốc hương luộc, bánh tráng cuốn, hai lon coca.
- À, mà lúc nãy chị chọn đồng hồ cho bạn trai chị à. Nó buộc miệng hỏi.
Cô đỏ mặt, ngượng ngùng trả lời.
- Ừa, đã ba năm rồi không gặp lại, không biết cậu ấy có còn nhớ đến chị không hay quen người khác rồi. Chị đã đi du học mà không nói với cậu ấy.
- Chị xinh thế này mà ai lại nỡ cơ chứ, mà em chắc chắn là chị bỏ đi là có lí do. Chị chỉ cần giải thích là xong.
- Ò.
Cô gật gật đầu đồng ý với ý kiến của nó.Vì là những món thích ăn nên cả hai nhanh chóng chén sạch sành sanh đến mức cả chủ quán cũng kinh ngạc với sức ăn trâu bò của tụi nó.
- Bye chị, chúc chị thành công nhé. Cố lên.
Cô vẫy tay chào nó rồi cũng bắt một chiếc taxi đi về.
Sau khi về nhà thì cô bắt đầu trang điểm, cô muốn hắn nhìn thấy cô trong hình dáng thật hoàn hảo. Thả tóc ngang vai, bỏ mái thưa, đeo thêm đôi khuyên tai. Hôm nay cô chọn một đầm suông trắng với đôi giày đế bệt hồng nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.