Heo Mập Cận Thị Và Quần Lót Rùa
Chương 22
Born
30/06/2015
Viễn Hinh và Đăng Khôi đứng chờ Diệp Hân ở sân sau của dãy B. Còn Như Nguyệt thì lén chạy từ cầu thang lên trên lầu trên, tay nắm chặt mấy trái bong bóng chứa nước mà cô nâng niu vô cùng. Định bụng sẽ chọi từ trên xuống, làm một cơn mưa bóng bóng nước trút xuống người viễn Hinh.
Nhưng điều cô không ngờ là sự xuất hiện của một nhân vật – Đăng Khôi. Tuy cũng không ấn tượng lắm, nhưng cậu ta ngồi cùng với Như Ngọc, nên cô cũng không thể nào không nhận ra cậu ta được.
Không ngờ kế hoạch vạch ra hoàn hảo, lại thất bại ngay phút trót, không thể ném mấy trái bóng nước có chứa màu này trả thù Viễn Hinh được, nếu lỡ Đăng Khôi nhìn thấy cô, cô sẽ chết không toàn thây mất. Nhưng đã làm đến nước này chẳng lẽ bỏ ngang, đang quay đi suy tính, Như Nguyệt thấy biển hiệu WC ở trước mặt, đầu lập tức lóe lên. Không ném bóng vào người Viễn Hinh được thì ít nhất cô cũng có thể khiến hắn ta ướt như chuộc lột giống cô ngày xưa vậy, hơn nữa, còn là con chuột màu hồng.
Nghĩ là làm, cô nhanh chóng phóng vào trong tolet tìm tìm kiếm kiếm, phát hiện ngay cái xô nước bà lau công giùm để lau sàn nha. Cô liền lập tức lôi nó ra, nhanh chóng chế nước trong bong bóng vào cái xô. Cô khoái chí mĩm cười khi nhìn thấy cái màu hồng sóng sáng trong cái xô, rồi nhanh chóng xách xô đi ra.
Cô đương nhiên phải làm nhanh chóng trước khi Diệp Hân đến đây, quả thật Diệp hân có hẹn với Viễn Hinh, nhưng là vì cô nói dối bảo là đi bên đó gần hơn, Diệp Hân tin lời cô nên đồng ý. Như Ngọc đang giúp cô giữ chân Diệp Hân, cô phải nhanh chóng biến cái tên viễn Hinh kia thành chuột lột, để hắn ta không thể đi cùng vời Diệp Hân, cô sẽ thừa dịp đẩy Hoàng Tuấn đi cùng.
Viễn Hinh đang đưa tay nhìn đồng hồ xem giờ, vẫn chưa thấy Diệp Hân đến. Cậu liền lấy điện thoại gọi cho cô.
– Mình đang đến đây – Diệp Hân bắt điện thoại rồi liền đáp.
Viễn Hinh tắt điện thoại, vui vẻ bước xuống bậc tam cấp ngồi chờ Diệp Hân. Đăng Khôi cũng bước đến định ngồi cùng thì bất ngờ một xô nước đổ ập lên đầu của Viễn Hinh.
Cậu giật mình đứng bật dậy, nhưng khi cậu và Đăng Khôi ngẩng đầu thì chỉ thấy một cái xô đang được kéo vào mà thôi.
– Này, mau ló mặt ngay – Viễn Hinh tức giận ngẩng đầu quát to, cậu muốn xem cái tên nào to gan đến mức dám đổ xô nước lên đầu cậu.
Nhưng mặc Viễn Hinh gáo thét, Như Nguyệt đâu có ngu mà ló mặt ra chứ. Cô cũng thương tiếc thân xác mình mà. Cô núp người xuống , bức tường cao che mất cô khỏi tầm mắt của Viễn Hinh, cô nhanh chóng thụt lùi rồi đứng nhỏm dậy đầy đắc chí.
Thế nhưng khi cô đang hớn hở quay người lại thì chết sửng, cô lần đầu tiên cảm nhận được tư thế đứng chết bất duyệt của nhân vật Từ hải trong truyện Kiều. Miệng Như Nguyêt há hốc không kịp khép , cái xô trên tay rớt xuống tạo ra âm thanh trấn động.
– Sao vậy, bộ tôi đáng sợ lắm à. Em làm như thấy ma vậy. Tôi không nghĩ mình xấu đến mức đó.
Giọng Thiên Phong nhẹ nhàng, kèm nụ cười thật tươi trên nét mặt, quả thật khiến người ta càng nhìn càng thấy thích. Như Nguyệt nhanh chóng lấy lại hồn vìa của mình, cô đúng thật là làm chuyện xấu nên sợ ma đến đòi mạng.
– Dạ đâu có, em thấy thầy đẹp trai mà – Như Nguyệt nở nụ cười nịnh nọt đồng thời cũng thật lòng khen Thiên Phong.
Thiên Phong khẽ cười, cậu không nghĩ Như Nguyệt lại nói thẳng với mình như vậy. Đám con gái cứ tỏ ra thẹn thùng này nọ trước mặt cậu, chẳng dám nói thẳng thế này.
Liếc nhìn cái xô dưới đất, Thiên Phong bèn hỏi:
– Em vừa làm gì vậy?
– Em em…- Như Nguyệt trong lòng đánh lô tô, lấp bấp nói – Em tưới cây.
– Tưới cây? Bộ ở dưới có chậu cây sao? Thầy nhớ là…
– Có mà có mà…hình như mới mua thì phải – Như Nguyệt vội vàng trả lời.
– Vậy để thầy xem xem, trường mình vừa mua chậu cây gì – Thiên Phong vẻ ngẩm nghĩ bèn định bước đến bên nhìn xuống dưới.
– Không cần đâu thầy ơi – Như Nguyệt vội vàng cản trước mặt Thiên Phong – Ui da, đau bụng quá.
– Em sao vậy? – Thiên Phong giật mình lo lắng nhìn Như Nguyệt.
– Em thấy đau bụng quá, cho nên không thể xách nước xuống tưới cho cây, đành tưới thẳng từ trên xuống. Em tưới xong rồi, em đau bụng quá, thầy làm ơn giúp em đem cất cái xô này vào tolet nha. Em cám ơn thầy.
Nói xong, Như Nguyệt nhét cái xô vào tay Thiên Phong, sau đó chuồn đi theo hướng khác trước khi Viễn Hinh chạy đến bắt được cô.
Thiên Phong nhìn cái xô trong tay mình, ngơ ngác nhìn theo Như Nguyệt đã quẹo sang ở dãy lớp khác. Đang định đi cất cái xô thì thấy Viễn Hinh người ướt như chuột lột, à quên chuột hồng, mặt đỏ không biết là do nước hồng hay tức giận chạy đến.
Viễn Hinh thấy trên tay của Thiên Phong là cái xô thì trợn tròn mắt kêu lên:
– Anh vừa làm gì?
Thiên Phong nhìn cái xô vẫn còn chút nước hồng, lại nhìn bộ dạng thê thảm của Viễn Hinh thì khẽ mĩm cười đáp:
– Tưới cây đó mà.
Sau đó nhét cái xô vào tay Viễn Hinh, rồi vỗ vai cậu thân tình nói:
– Giúp anh dẹp cái xô.
Sau đó huýt sáo đầy vui tươi bỏ đi.
Viễn Hinh nhìn cái xô trên tay mình, có tức giận cũng không thể biểu hiện được.
Nhưng điều cô không ngờ là sự xuất hiện của một nhân vật – Đăng Khôi. Tuy cũng không ấn tượng lắm, nhưng cậu ta ngồi cùng với Như Ngọc, nên cô cũng không thể nào không nhận ra cậu ta được.
Không ngờ kế hoạch vạch ra hoàn hảo, lại thất bại ngay phút trót, không thể ném mấy trái bóng nước có chứa màu này trả thù Viễn Hinh được, nếu lỡ Đăng Khôi nhìn thấy cô, cô sẽ chết không toàn thây mất. Nhưng đã làm đến nước này chẳng lẽ bỏ ngang, đang quay đi suy tính, Như Nguyệt thấy biển hiệu WC ở trước mặt, đầu lập tức lóe lên. Không ném bóng vào người Viễn Hinh được thì ít nhất cô cũng có thể khiến hắn ta ướt như chuộc lột giống cô ngày xưa vậy, hơn nữa, còn là con chuột màu hồng.
Nghĩ là làm, cô nhanh chóng phóng vào trong tolet tìm tìm kiếm kiếm, phát hiện ngay cái xô nước bà lau công giùm để lau sàn nha. Cô liền lập tức lôi nó ra, nhanh chóng chế nước trong bong bóng vào cái xô. Cô khoái chí mĩm cười khi nhìn thấy cái màu hồng sóng sáng trong cái xô, rồi nhanh chóng xách xô đi ra.
Cô đương nhiên phải làm nhanh chóng trước khi Diệp Hân đến đây, quả thật Diệp hân có hẹn với Viễn Hinh, nhưng là vì cô nói dối bảo là đi bên đó gần hơn, Diệp Hân tin lời cô nên đồng ý. Như Ngọc đang giúp cô giữ chân Diệp Hân, cô phải nhanh chóng biến cái tên viễn Hinh kia thành chuột lột, để hắn ta không thể đi cùng vời Diệp Hân, cô sẽ thừa dịp đẩy Hoàng Tuấn đi cùng.
Viễn Hinh đang đưa tay nhìn đồng hồ xem giờ, vẫn chưa thấy Diệp Hân đến. Cậu liền lấy điện thoại gọi cho cô.
– Mình đang đến đây – Diệp Hân bắt điện thoại rồi liền đáp.
Viễn Hinh tắt điện thoại, vui vẻ bước xuống bậc tam cấp ngồi chờ Diệp Hân. Đăng Khôi cũng bước đến định ngồi cùng thì bất ngờ một xô nước đổ ập lên đầu của Viễn Hinh.
Cậu giật mình đứng bật dậy, nhưng khi cậu và Đăng Khôi ngẩng đầu thì chỉ thấy một cái xô đang được kéo vào mà thôi.
– Này, mau ló mặt ngay – Viễn Hinh tức giận ngẩng đầu quát to, cậu muốn xem cái tên nào to gan đến mức dám đổ xô nước lên đầu cậu.
Nhưng mặc Viễn Hinh gáo thét, Như Nguyệt đâu có ngu mà ló mặt ra chứ. Cô cũng thương tiếc thân xác mình mà. Cô núp người xuống , bức tường cao che mất cô khỏi tầm mắt của Viễn Hinh, cô nhanh chóng thụt lùi rồi đứng nhỏm dậy đầy đắc chí.
Thế nhưng khi cô đang hớn hở quay người lại thì chết sửng, cô lần đầu tiên cảm nhận được tư thế đứng chết bất duyệt của nhân vật Từ hải trong truyện Kiều. Miệng Như Nguyêt há hốc không kịp khép , cái xô trên tay rớt xuống tạo ra âm thanh trấn động.
– Sao vậy, bộ tôi đáng sợ lắm à. Em làm như thấy ma vậy. Tôi không nghĩ mình xấu đến mức đó.
Giọng Thiên Phong nhẹ nhàng, kèm nụ cười thật tươi trên nét mặt, quả thật khiến người ta càng nhìn càng thấy thích. Như Nguyệt nhanh chóng lấy lại hồn vìa của mình, cô đúng thật là làm chuyện xấu nên sợ ma đến đòi mạng.
– Dạ đâu có, em thấy thầy đẹp trai mà – Như Nguyệt nở nụ cười nịnh nọt đồng thời cũng thật lòng khen Thiên Phong.
Thiên Phong khẽ cười, cậu không nghĩ Như Nguyệt lại nói thẳng với mình như vậy. Đám con gái cứ tỏ ra thẹn thùng này nọ trước mặt cậu, chẳng dám nói thẳng thế này.
Liếc nhìn cái xô dưới đất, Thiên Phong bèn hỏi:
– Em vừa làm gì vậy?
– Em em…- Như Nguyệt trong lòng đánh lô tô, lấp bấp nói – Em tưới cây.
– Tưới cây? Bộ ở dưới có chậu cây sao? Thầy nhớ là…
– Có mà có mà…hình như mới mua thì phải – Như Nguyệt vội vàng trả lời.
– Vậy để thầy xem xem, trường mình vừa mua chậu cây gì – Thiên Phong vẻ ngẩm nghĩ bèn định bước đến bên nhìn xuống dưới.
– Không cần đâu thầy ơi – Như Nguyệt vội vàng cản trước mặt Thiên Phong – Ui da, đau bụng quá.
– Em sao vậy? – Thiên Phong giật mình lo lắng nhìn Như Nguyệt.
– Em thấy đau bụng quá, cho nên không thể xách nước xuống tưới cho cây, đành tưới thẳng từ trên xuống. Em tưới xong rồi, em đau bụng quá, thầy làm ơn giúp em đem cất cái xô này vào tolet nha. Em cám ơn thầy.
Nói xong, Như Nguyệt nhét cái xô vào tay Thiên Phong, sau đó chuồn đi theo hướng khác trước khi Viễn Hinh chạy đến bắt được cô.
Thiên Phong nhìn cái xô trong tay mình, ngơ ngác nhìn theo Như Nguyệt đã quẹo sang ở dãy lớp khác. Đang định đi cất cái xô thì thấy Viễn Hinh người ướt như chuột lột, à quên chuột hồng, mặt đỏ không biết là do nước hồng hay tức giận chạy đến.
Viễn Hinh thấy trên tay của Thiên Phong là cái xô thì trợn tròn mắt kêu lên:
– Anh vừa làm gì?
Thiên Phong nhìn cái xô vẫn còn chút nước hồng, lại nhìn bộ dạng thê thảm của Viễn Hinh thì khẽ mĩm cười đáp:
– Tưới cây đó mà.
Sau đó nhét cái xô vào tay Viễn Hinh, rồi vỗ vai cậu thân tình nói:
– Giúp anh dẹp cái xô.
Sau đó huýt sáo đầy vui tươi bỏ đi.
Viễn Hinh nhìn cái xô trên tay mình, có tức giận cũng không thể biểu hiện được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.