Heo Mập Cận Thị Và Quần Lót Rùa
Chương 34
Born
30/06/2015
Như Nguyệt cảm thấy cả người đang từ từ chìm xuống bên dưới, nước dường như đang trào vào mang tai cô, thế những cô vẫn loáng thoáng nghe được giọng nói của Viễn Hinh với mấy người bạn.
– Nè, không xuống cứu bạn ấy à.
– Chờ chút đi, đợi con nhỏ cận thị này uống nước đủ no rồi thì hãy cứu lên. Cho đáng đời cái tội dám chơi mình – Viễn Hinh đứng trên cao, khoanh tay đầy ngạo ngễ nhìn Như Nguyệt đang chìm trong hồ.
– Này, Viễn Hinh, cậu không thấy lạ hay sao. Bạn ấy không hề vùng quẫy hay kêu cứu gì hết , chẳng lẽ là có khả năng lặn hay sao? Nhưng lâu như vậy …– Đăng Khôi khều tay Viễn Hinh đưa ra nghi vấn của mình.
Sắc mặt Viễn Hinh bỗng tái lại, cậu nhìn Như Nguyệt chìm dưới hồ qua làn nước, đúng là từ lúc té xuống chẳng có lấy một biểu hiện nào. Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi hay sao?
Viễn Hinh hoảng hốt vội vàng lao đến bên hồ bơi…
– Bùm…..
Có ai đó đã nhanh chân nhảy xuống nước trước cậu.
Như Nguyệt mơ mơ màng màng cảm thấy ai đó đang lay mình, sau đó nghe thấy giọng mắng đầy giận dữ :
– Các cậu có thể đứng trơ mắt ra nhìn thế sao. Lỡ xảy ra chuyện thật thì sao hả. Còn không quay mặt đi hết, các cậu là đồ háo sắc à, định nhìn đến khi nào hả.
Trong lúc đầu óc quay cuồng nữa tỉnh nữa mê, cô thấy giọng nói này có chút quen quen nhưng cô không thể nhận ra đó là giọng của ai hết. Điều Như Nguyệt chú ý nhất là câu nói sau của anh ta, như thế là ý gì?
Như Nguyệt còn chưa hiểu rõ thì đã thấy cơ thể mình bị nhấc lên, cô nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của ai đó, được người đó bế đi. Lát sau thấy mình được đặt lên một chiếc đêm êm ái, người được phủ lên một cái chăn.
Giọng của người đã cứu cô lại vang lên:
– Mau cho người giúp việc đến thay quần áo cho cô ấy đi, không thể để cô ấy mặc đồ ướt như vậy, hơn nữa áo cô ấy thấm nước trong suốt như vậy…
Lời anh ta nói tới đây thì dừng lại, đầy vẻ bối rối. Như Nguyệt vừa nghe xong thì bên tai như có tiếng sấm nổ cái đùng. Đột nhiên cô muốn đứng dậy chửi mấy cái tên khốn đó một trận cho hả lòng hả dạ. Hóa ra cô bị người ta nhìn thấy hết rồi. Cô thật sự muốn chết đi cho rồi, sự trong sạch gìn giữ mười mấy năm của cô. Cô rầu rĩ mắng mình vì sao hôm nay lại mặc chiếc áo này cơ chứ.
– Còn không mau đi – Giọng nói quen thuộc vang lên.
– Để em đi gọi – Đăng Khôi liền lên tiếng nói, rồi quay người đi ra ngoài.
Sau khi bình tĩnh lại, như Nguyệt nhận ra giọng nói này là của ông thầy trẻ sao chổi mà cô hay gặp khi chơi khâm Viễn Hinh. Nhưng mà vì sao ông thầy này lại ở đây.
– Anh à…- Viễn Hinh lên tiếng gọi.
– Em đừng giải thích gì hết. Anh tưởng em chỉ nghịch ngợm ham chơi một chút thôi. Lại thấy cô chú quảng em có hơi chặt cho nên em làm gì anh cũng có thể thông cảm cho em. Nhưng đến nước này rồi, anh không thể nào thông cảm cho em được nữa. Sao em có thể thấy chết mà không cứu như thế.
– Không phải em thấy chết mà không cứu đâu – Viễn Hinh rầu rĩ giải thích, Như Nguyệt chỉ mới vừa rớt xuống nước, cô chắc chắc chỉ vừa mới uống vài ngụm nước mà thôi, không thể nào chết nhanh như vậy.
– Giờ em có nói gì cũng vô ích – Thiên Phong thở dài nói – Chờ bạn ấy tỉnh dậy rồi hãy tính. Đừng để chuyện này đến tay cô chú, nếu không thì…
– Anh à, chuyện này chỉ cần anh không nói ra, sẽ không ai dám nói ra đâu – Viễn Hinh vẫn khăng khăng nói.
Thiên Phong liền lườm cậu một cái, Viễn Hinh thở dài.
“ Đồ khốn, không ai nói ra sao. Chị đây không nói, nhưng sẽ không để đồ khốn nhà ngươi yên đâu” – Như Nguyệt nhắm mắt nghĩ thầm trong lòng.
Hai người có mối quan hệ anh em sao? Hóa ra con cờ lợi dụng trả thù Viễn hinh của Đăng Khôi có thật. Được thôi, vậy thì cô phải lợi dụng điều này mới được.
Như nguyệt giả vờ ho vài tiếng báo cho người trong phòng biết mình đã tỉnh.
Thiên Phong và Viễn hinh quay đầu nhìn cô vui mừng:
– Em tỉnh rồi sao – Thiên phong dịu dàng nhìn Như Nguyệt hỏi.
Như Nguyệt liếc mắt nhìn Thiên Phong và Viễn Hinh sau đó lập tức bưng tay lên mặt khóc thật to.
– Nè, không xuống cứu bạn ấy à.
– Chờ chút đi, đợi con nhỏ cận thị này uống nước đủ no rồi thì hãy cứu lên. Cho đáng đời cái tội dám chơi mình – Viễn Hinh đứng trên cao, khoanh tay đầy ngạo ngễ nhìn Như Nguyệt đang chìm trong hồ.
– Này, Viễn Hinh, cậu không thấy lạ hay sao. Bạn ấy không hề vùng quẫy hay kêu cứu gì hết , chẳng lẽ là có khả năng lặn hay sao? Nhưng lâu như vậy …– Đăng Khôi khều tay Viễn Hinh đưa ra nghi vấn của mình.
Sắc mặt Viễn Hinh bỗng tái lại, cậu nhìn Như Nguyệt chìm dưới hồ qua làn nước, đúng là từ lúc té xuống chẳng có lấy một biểu hiện nào. Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi hay sao?
Viễn Hinh hoảng hốt vội vàng lao đến bên hồ bơi…
– Bùm…..
Có ai đó đã nhanh chân nhảy xuống nước trước cậu.
Như Nguyệt mơ mơ màng màng cảm thấy ai đó đang lay mình, sau đó nghe thấy giọng mắng đầy giận dữ :
– Các cậu có thể đứng trơ mắt ra nhìn thế sao. Lỡ xảy ra chuyện thật thì sao hả. Còn không quay mặt đi hết, các cậu là đồ háo sắc à, định nhìn đến khi nào hả.
Trong lúc đầu óc quay cuồng nữa tỉnh nữa mê, cô thấy giọng nói này có chút quen quen nhưng cô không thể nhận ra đó là giọng của ai hết. Điều Như Nguyệt chú ý nhất là câu nói sau của anh ta, như thế là ý gì?
Như Nguyệt còn chưa hiểu rõ thì đã thấy cơ thể mình bị nhấc lên, cô nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của ai đó, được người đó bế đi. Lát sau thấy mình được đặt lên một chiếc đêm êm ái, người được phủ lên một cái chăn.
Giọng của người đã cứu cô lại vang lên:
– Mau cho người giúp việc đến thay quần áo cho cô ấy đi, không thể để cô ấy mặc đồ ướt như vậy, hơn nữa áo cô ấy thấm nước trong suốt như vậy…
Lời anh ta nói tới đây thì dừng lại, đầy vẻ bối rối. Như Nguyệt vừa nghe xong thì bên tai như có tiếng sấm nổ cái đùng. Đột nhiên cô muốn đứng dậy chửi mấy cái tên khốn đó một trận cho hả lòng hả dạ. Hóa ra cô bị người ta nhìn thấy hết rồi. Cô thật sự muốn chết đi cho rồi, sự trong sạch gìn giữ mười mấy năm của cô. Cô rầu rĩ mắng mình vì sao hôm nay lại mặc chiếc áo này cơ chứ.
– Còn không mau đi – Giọng nói quen thuộc vang lên.
– Để em đi gọi – Đăng Khôi liền lên tiếng nói, rồi quay người đi ra ngoài.
Sau khi bình tĩnh lại, như Nguyệt nhận ra giọng nói này là của ông thầy trẻ sao chổi mà cô hay gặp khi chơi khâm Viễn Hinh. Nhưng mà vì sao ông thầy này lại ở đây.
– Anh à…- Viễn Hinh lên tiếng gọi.
– Em đừng giải thích gì hết. Anh tưởng em chỉ nghịch ngợm ham chơi một chút thôi. Lại thấy cô chú quảng em có hơi chặt cho nên em làm gì anh cũng có thể thông cảm cho em. Nhưng đến nước này rồi, anh không thể nào thông cảm cho em được nữa. Sao em có thể thấy chết mà không cứu như thế.
– Không phải em thấy chết mà không cứu đâu – Viễn Hinh rầu rĩ giải thích, Như Nguyệt chỉ mới vừa rớt xuống nước, cô chắc chắc chỉ vừa mới uống vài ngụm nước mà thôi, không thể nào chết nhanh như vậy.
– Giờ em có nói gì cũng vô ích – Thiên Phong thở dài nói – Chờ bạn ấy tỉnh dậy rồi hãy tính. Đừng để chuyện này đến tay cô chú, nếu không thì…
– Anh à, chuyện này chỉ cần anh không nói ra, sẽ không ai dám nói ra đâu – Viễn Hinh vẫn khăng khăng nói.
Thiên Phong liền lườm cậu một cái, Viễn Hinh thở dài.
“ Đồ khốn, không ai nói ra sao. Chị đây không nói, nhưng sẽ không để đồ khốn nhà ngươi yên đâu” – Như Nguyệt nhắm mắt nghĩ thầm trong lòng.
Hai người có mối quan hệ anh em sao? Hóa ra con cờ lợi dụng trả thù Viễn hinh của Đăng Khôi có thật. Được thôi, vậy thì cô phải lợi dụng điều này mới được.
Như nguyệt giả vờ ho vài tiếng báo cho người trong phòng biết mình đã tỉnh.
Thiên Phong và Viễn hinh quay đầu nhìn cô vui mừng:
– Em tỉnh rồi sao – Thiên phong dịu dàng nhìn Như Nguyệt hỏi.
Như Nguyệt liếc mắt nhìn Thiên Phong và Viễn Hinh sau đó lập tức bưng tay lên mặt khóc thật to.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.