Chương 1
Jep
12/11/2015
- Thôi thì mình bất chấp hết yêu nhau đi nha anh! Chúng ta cũng tìm hiểu lâu rồi nhỉ?- Tôi cúi đầu e ngại, ngại là đúng rồi. Con trai à lộn con
gái lần đầu tỏ tình với người mình yêu cơ mà. “Bạch mã hoàng tử” nhìn
tôi mỉm cười rồi gật đầu. Trời ơi, cái gật đầu của anh làm tôi muốn gãy
cổ theo luôn vậy đó. Anh kê sát mặt mình vào mặt tôi và…
Cốp…cốp…
Tiếng gõ thước khô khốc vang lên làm tôi khó chịu. Hình như có ai đó đang khều khều vai tôi thì phải. Tôi nhăn mặt hất cái tay vô duyên đó ra, miệng lẩm bẩm.
- Hôm nay mơ tới đâu rồi em? Anh ấy đồng ý chưa? - Giọng nói lanh lảnh như bát sành vỡ của bà cô đầu mì tôm làm tôi giật mình thức tỉnh. Tôi bật dậy vuốt vuốt lại mái đầu rối lu xu bu của mình rồi lau nước bọt đang chảy ra bên khóe miệng.
Cả lớp cười ồ lên, trời ơi, xấu hổ chết mất. Cô biết chuyện này là do tuần trước tôi cũng ngủ gật, cô lại lay lay vai tôi. Tôi lấy tay đánh cái “Bốp” vào tay cô, miệng vẫn cười mãn nguyện:
- Đang đi chơi với “bạch mã hoàng tử” đừng có quấy rầy!
Tôi phụng phịu:
- Cô… Cho em học tiếp nha cô!
- Học hay là ngủ? Theo quy chế cũ, nhanh! - Cô tuyệt tình. Trời ơi, đây là lần thứ n tôi phải quỳ gối trước cửa lớp trong giờ học của cô. Tôi ôm cặp đi ra cửa, tay che miệng ngáp dài một cái. Tụi bạn cũng đã quá quen với việc tôi phải bỏ tiết giữa chừng như thế này rồi. Kể ra số tôi cũng rõ khổ, híc híc, tôi - Trần Thiên Băng, nhà tiểu thuyết online thích mơ mộng. Mơ mộng cả ngoài đời và lúc ngủ. Ước mơ rất nhỏ nhoi của tôi là có bạn trai. Khụ khụ, đã bao năm phòng không gối chiếc, đi gặp mặt biết bao nhiêu cậu, sau những lúc đó toàn là có thêm bạn trai của bạn mình. Nhìn tôi cũng không quá xấu, chỉ có cái là cặp kính cận dày hơn bình thường. Tính ra cũng không lùn lắm, 1m60, nặng 52kg. Nè nè, không có béo nha, BMI vẫn ở mức người bình thường mà. Tôi ôm cái cặp chì dài đôi chân ra trước cửa lớp, khi nào cô ra thì giơ cặp lên đầu, chân quỳ gối. Biết vậy giả vờ đau bụng xong lượn xuống phòng y tế nướng hết buổi sáng rồi. Tôi chờ đợi thời gian trôi qua, đầu vẫn gật gà gật gù như con gà mờ. Vậy mà sướng nha, khỏi học hành gì sất, trống đánh thì cứ te te xách cặp đi về. Tôi ngồi đó như con cún chờ tiếng trống gọi hồn về với xác.
- A đau... - Tự nhiên một cái chân vấp phải đôi chân đang chìa ra của tôi rồi từ trên trời rơi xuống một cuốn sách và đáp thẳng vào đầu tôi
-Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý. Em có sao không? – Một giọng nói vang lên trước mắt tôi.
Tôi đau khổ xoa xoa cục u đang ngự trên đầu mình. Híc. Đau muốn chết lên được ý. Tôi đang định chửi tên trước mặt một trận thì đến khi ngước lên, tôi khựng lại mọi hành động ngay lập tức. Tôi có nhìn lầm không? Tôi dụi mắt, điên cuồng dụi. Cái khuôn mặt xinh đẹp trước mắt tôi không ai khác chính là “bạch mã hoàng tử” Lưu Thiên Phong mà tôi mơ ước. Anh ấy là người mẫu của các hãng thời trang Hàn Quốc, lần tới Milan anh đã được khen: “Quả là một công tước ma cà rồng đầy ý nhị”. Nhưng một năm về trước anh đột ngột biến mất khỏi giới Showbis. Vậy mà bây giờ anh lại đang đứng trước mặt tôi hay sao?
- Em có đau lắm không? – Anh xoa cục u cho tôi. Tôi vẫn ngơ ngác nhìn anh. Cắn nhẹ lưỡi thử xem có phải tôi đang mơ không.Ẹ! Đau quá! Vậy chắc là không phải mơ rồi. – Em! – Anh vỗ nhẹ vào vai tôi làm tôi giật mình.
- A dạ em không sao ạ! – Tôi giật mình trả lời anh. Tôi cảm thấy mặt mình nóng phừng phừng. Trời ơi sướng quá. Tôi sướng đến phát điên quên đau luôn rồi.
- Vậy tôi đi nhé. Tôi còn đang bận chút. Hẹn một ngày nào đó được gặp lại em. – Anh cười, nháy mắt với tôi rồi đứng dậy đi về hướng khi nãy đang đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Bẩn thật! – Hắn phủi phủi tay. Hắn ghét nhất chạm vào những thứ dơ bẩn. Con nhỏ khi nãy vừa xấu xí lại đeo kính dầy cộp, lại còn chìa chân ra nữa. Tính khoe chân dài à? Chẳng phải vì muốn giữ hình tượng thì hắn đã bơ luôn cô và bỏ đi không thèm ngoái lại hoặc xử lí cô ta một trần đẹp rồi.
- Đến muộn đó. – Một người con trai xuất hiện trước mặt hắn. – Giải quyết nốt chuyện cũ chứ?
- Được!
Hắn xoay người tung ra một cú đấm nhấm thẳng vào mặt người con trai. Người đó đã tránh nhưng không kịp. Người đó liền đạp thẳng vào bụng hắn 1 cái. Hắn có né nhưng áo vẫn bị dính vết giày. Hắn và người đó có lẽ là người quen nhưng không hiểu vì sao lại đánh nhau.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tôi ngồi nhai bim bim rau ráu trên sân thượng. Hôm nay thật nhàm chán. Mấy hôm nay tôi chỉ toàn bị phạt vì trong giờ chỉ có ngủ và mơ mộng về Lưu Thiên Phong. Hầy. Bà cô đầu mì tôm đó cũng thật là... Tôi mơ về thần tượng thì có gì sai không?
Rầm
Cánh cửa sân thượng bị mở cái rầm. Một dáng người cao khoảng 1m88 đi vào. Khuôn mặt đó, dáng người đó, cả làn da trắng đó... tất cả không phải đều là thuộc về thần tượng của tôi - Lưu Thiên Phong đó sao? Số tôi may mắn thế sao? Được gặp anh tận hai lần liền. Anh đi vào, có vẻ đang bực mình và không nhìn thấy tôi thì phải. Anh nộ khí xung thiên thẳng tay cởi bỏ chiếc áo sơ mi đang mặc.
- Dơ bẩn! – Cái miệng đẹp đẽ của anh phát ra vỏn vẹn hai chữ.
Mắt tôi lồi ra như mắt ếch tới nỗi muốn rụng cả xuống rồi. Nếu là người con gái khác thì đã bẽn lẽn, đỏ mặt lẳng lặng quay đi rồi. Còn tôi đây thì chỉ nuốt bọt đánh “Ực” rồi nhìn chăm chăm vào cơ thể anh. Có lẽ anh không mau mặc áo thì tôi cứ đứng nhìn như vật. Tim tôi đang bay nhảy tứ tung vì quá sung sướng. Lưu Thiên Phong đang bán nude trước mặt tôi!
- Cô, đừng có nhìn nữa. Có tin tôi moi mắt cô ra không? – Hắn trừng mắt lên với cô. Hắn đang bực mình còn phải nhìn con nhỏ rắc rối khi nãy nên càng ngứa mắt.
Trạng thái con nhỏ là tôi đang lâng lâng trên trời xanh vời vợi thì bị đạp một đạp phũ phàng xuống trần thế. Tôi há hốc mồm chưa đón nhận được hiện tại thì hắn nói:
- Làm sao thế? Ngạc nhiên lắm à? Tỉnh mộng đi cô nương. Lưu Thiên Phong tôi không có thân thiện như cô nghĩ đâu. Tôi thật sự rất ghét ai đụng vào người mình. Cô là sao chổi à?
- Anh… - Tôi nhăn nhó đến khốn khổ. Đây là Thiên Phong thân thiện sao? Rồi 1 suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi, tôi cười với hắn. – Anh quay lại đây để chuẩn bị đóng phim đúng không? Em hiểu mà. Làm người mẫu cũng nên tham gia thêm vào ngành giải trí cho vui nhỉ? Chắc anh đang tập vai diễn đúng không? Anh hóa thân thành bad boy cũng tuyệt mà.
Cơ mặt hắn tụ lại một chỗ thi nhau co giật. Hắn gật đầu cười cười cho qua. Phải thoát khỏi con nhỏ này trước đã rồi tính tiếp. Hắn lấy chiếc áo khoác trong ba lô ra khoác vào người. Hắn rất ghét những thứ dơ bẩn, giống như vết giày dính trên áo hắn vậy.
Tôi cười rồi chào anh và đi xuống dưới. Đầu óc tôi đang rất hỗn loạn. Tôi suy nghĩ đến lời lúc đó anh nói. Câu nói “Tỉnh mộng đi cô nương, Lưu Thiên Phong tôi không có thân thiện như cô nghĩ đâu” cứ lảng vảng mãi trong đầu tôi. Tôi khẽ lắc đầu thôi không suy nghĩ đến điều đó nữa. Tôi phải tin tưởng thần tượng của mình chứ nhỉ? Tôi mong là đúng như những gì tôi nghĩ, tôi không thể chịu được cú sốc thần tượng của mình lại đáng ghét như vậy được.
Cốp…cốp…
Tiếng gõ thước khô khốc vang lên làm tôi khó chịu. Hình như có ai đó đang khều khều vai tôi thì phải. Tôi nhăn mặt hất cái tay vô duyên đó ra, miệng lẩm bẩm.
- Hôm nay mơ tới đâu rồi em? Anh ấy đồng ý chưa? - Giọng nói lanh lảnh như bát sành vỡ của bà cô đầu mì tôm làm tôi giật mình thức tỉnh. Tôi bật dậy vuốt vuốt lại mái đầu rối lu xu bu của mình rồi lau nước bọt đang chảy ra bên khóe miệng.
Cả lớp cười ồ lên, trời ơi, xấu hổ chết mất. Cô biết chuyện này là do tuần trước tôi cũng ngủ gật, cô lại lay lay vai tôi. Tôi lấy tay đánh cái “Bốp” vào tay cô, miệng vẫn cười mãn nguyện:
- Đang đi chơi với “bạch mã hoàng tử” đừng có quấy rầy!
Tôi phụng phịu:
- Cô… Cho em học tiếp nha cô!
- Học hay là ngủ? Theo quy chế cũ, nhanh! - Cô tuyệt tình. Trời ơi, đây là lần thứ n tôi phải quỳ gối trước cửa lớp trong giờ học của cô. Tôi ôm cặp đi ra cửa, tay che miệng ngáp dài một cái. Tụi bạn cũng đã quá quen với việc tôi phải bỏ tiết giữa chừng như thế này rồi. Kể ra số tôi cũng rõ khổ, híc híc, tôi - Trần Thiên Băng, nhà tiểu thuyết online thích mơ mộng. Mơ mộng cả ngoài đời và lúc ngủ. Ước mơ rất nhỏ nhoi của tôi là có bạn trai. Khụ khụ, đã bao năm phòng không gối chiếc, đi gặp mặt biết bao nhiêu cậu, sau những lúc đó toàn là có thêm bạn trai của bạn mình. Nhìn tôi cũng không quá xấu, chỉ có cái là cặp kính cận dày hơn bình thường. Tính ra cũng không lùn lắm, 1m60, nặng 52kg. Nè nè, không có béo nha, BMI vẫn ở mức người bình thường mà. Tôi ôm cái cặp chì dài đôi chân ra trước cửa lớp, khi nào cô ra thì giơ cặp lên đầu, chân quỳ gối. Biết vậy giả vờ đau bụng xong lượn xuống phòng y tế nướng hết buổi sáng rồi. Tôi chờ đợi thời gian trôi qua, đầu vẫn gật gà gật gù như con gà mờ. Vậy mà sướng nha, khỏi học hành gì sất, trống đánh thì cứ te te xách cặp đi về. Tôi ngồi đó như con cún chờ tiếng trống gọi hồn về với xác.
- A đau... - Tự nhiên một cái chân vấp phải đôi chân đang chìa ra của tôi rồi từ trên trời rơi xuống một cuốn sách và đáp thẳng vào đầu tôi
-Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý. Em có sao không? – Một giọng nói vang lên trước mắt tôi.
Tôi đau khổ xoa xoa cục u đang ngự trên đầu mình. Híc. Đau muốn chết lên được ý. Tôi đang định chửi tên trước mặt một trận thì đến khi ngước lên, tôi khựng lại mọi hành động ngay lập tức. Tôi có nhìn lầm không? Tôi dụi mắt, điên cuồng dụi. Cái khuôn mặt xinh đẹp trước mắt tôi không ai khác chính là “bạch mã hoàng tử” Lưu Thiên Phong mà tôi mơ ước. Anh ấy là người mẫu của các hãng thời trang Hàn Quốc, lần tới Milan anh đã được khen: “Quả là một công tước ma cà rồng đầy ý nhị”. Nhưng một năm về trước anh đột ngột biến mất khỏi giới Showbis. Vậy mà bây giờ anh lại đang đứng trước mặt tôi hay sao?
- Em có đau lắm không? – Anh xoa cục u cho tôi. Tôi vẫn ngơ ngác nhìn anh. Cắn nhẹ lưỡi thử xem có phải tôi đang mơ không.Ẹ! Đau quá! Vậy chắc là không phải mơ rồi. – Em! – Anh vỗ nhẹ vào vai tôi làm tôi giật mình.
- A dạ em không sao ạ! – Tôi giật mình trả lời anh. Tôi cảm thấy mặt mình nóng phừng phừng. Trời ơi sướng quá. Tôi sướng đến phát điên quên đau luôn rồi.
- Vậy tôi đi nhé. Tôi còn đang bận chút. Hẹn một ngày nào đó được gặp lại em. – Anh cười, nháy mắt với tôi rồi đứng dậy đi về hướng khi nãy đang đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Bẩn thật! – Hắn phủi phủi tay. Hắn ghét nhất chạm vào những thứ dơ bẩn. Con nhỏ khi nãy vừa xấu xí lại đeo kính dầy cộp, lại còn chìa chân ra nữa. Tính khoe chân dài à? Chẳng phải vì muốn giữ hình tượng thì hắn đã bơ luôn cô và bỏ đi không thèm ngoái lại hoặc xử lí cô ta một trần đẹp rồi.
- Đến muộn đó. – Một người con trai xuất hiện trước mặt hắn. – Giải quyết nốt chuyện cũ chứ?
- Được!
Hắn xoay người tung ra một cú đấm nhấm thẳng vào mặt người con trai. Người đó đã tránh nhưng không kịp. Người đó liền đạp thẳng vào bụng hắn 1 cái. Hắn có né nhưng áo vẫn bị dính vết giày. Hắn và người đó có lẽ là người quen nhưng không hiểu vì sao lại đánh nhau.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tôi ngồi nhai bim bim rau ráu trên sân thượng. Hôm nay thật nhàm chán. Mấy hôm nay tôi chỉ toàn bị phạt vì trong giờ chỉ có ngủ và mơ mộng về Lưu Thiên Phong. Hầy. Bà cô đầu mì tôm đó cũng thật là... Tôi mơ về thần tượng thì có gì sai không?
Rầm
Cánh cửa sân thượng bị mở cái rầm. Một dáng người cao khoảng 1m88 đi vào. Khuôn mặt đó, dáng người đó, cả làn da trắng đó... tất cả không phải đều là thuộc về thần tượng của tôi - Lưu Thiên Phong đó sao? Số tôi may mắn thế sao? Được gặp anh tận hai lần liền. Anh đi vào, có vẻ đang bực mình và không nhìn thấy tôi thì phải. Anh nộ khí xung thiên thẳng tay cởi bỏ chiếc áo sơ mi đang mặc.
- Dơ bẩn! – Cái miệng đẹp đẽ của anh phát ra vỏn vẹn hai chữ.
Mắt tôi lồi ra như mắt ếch tới nỗi muốn rụng cả xuống rồi. Nếu là người con gái khác thì đã bẽn lẽn, đỏ mặt lẳng lặng quay đi rồi. Còn tôi đây thì chỉ nuốt bọt đánh “Ực” rồi nhìn chăm chăm vào cơ thể anh. Có lẽ anh không mau mặc áo thì tôi cứ đứng nhìn như vật. Tim tôi đang bay nhảy tứ tung vì quá sung sướng. Lưu Thiên Phong đang bán nude trước mặt tôi!
- Cô, đừng có nhìn nữa. Có tin tôi moi mắt cô ra không? – Hắn trừng mắt lên với cô. Hắn đang bực mình còn phải nhìn con nhỏ rắc rối khi nãy nên càng ngứa mắt.
Trạng thái con nhỏ là tôi đang lâng lâng trên trời xanh vời vợi thì bị đạp một đạp phũ phàng xuống trần thế. Tôi há hốc mồm chưa đón nhận được hiện tại thì hắn nói:
- Làm sao thế? Ngạc nhiên lắm à? Tỉnh mộng đi cô nương. Lưu Thiên Phong tôi không có thân thiện như cô nghĩ đâu. Tôi thật sự rất ghét ai đụng vào người mình. Cô là sao chổi à?
- Anh… - Tôi nhăn nhó đến khốn khổ. Đây là Thiên Phong thân thiện sao? Rồi 1 suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi, tôi cười với hắn. – Anh quay lại đây để chuẩn bị đóng phim đúng không? Em hiểu mà. Làm người mẫu cũng nên tham gia thêm vào ngành giải trí cho vui nhỉ? Chắc anh đang tập vai diễn đúng không? Anh hóa thân thành bad boy cũng tuyệt mà.
Cơ mặt hắn tụ lại một chỗ thi nhau co giật. Hắn gật đầu cười cười cho qua. Phải thoát khỏi con nhỏ này trước đã rồi tính tiếp. Hắn lấy chiếc áo khoác trong ba lô ra khoác vào người. Hắn rất ghét những thứ dơ bẩn, giống như vết giày dính trên áo hắn vậy.
Tôi cười rồi chào anh và đi xuống dưới. Đầu óc tôi đang rất hỗn loạn. Tôi suy nghĩ đến lời lúc đó anh nói. Câu nói “Tỉnh mộng đi cô nương, Lưu Thiên Phong tôi không có thân thiện như cô nghĩ đâu” cứ lảng vảng mãi trong đầu tôi. Tôi khẽ lắc đầu thôi không suy nghĩ đến điều đó nữa. Tôi phải tin tưởng thần tượng của mình chứ nhỉ? Tôi mong là đúng như những gì tôi nghĩ, tôi không thể chịu được cú sốc thần tượng của mình lại đáng ghét như vậy được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.