Chương 17
Lùn Siêu Tốc
18/07/2016
Giờ học hôm nay sao mà dài dằn dặt. Hắn ghét cái tên mặt dày suốt giờ học cứ nhìn vợ tương lai của hắn. Tưởng giờ ra chơi nó xuống căn tin. Thế nhưng con heo hôm nay chăm đột xuất mà không đúng lúc mới ghê chứ. Chả là hôm nay có tiết Toán. Ông thầy muốn chọn học sinh vào đội tuyển. Con heo nhà hắn cực kì thích Toán nên ở lớp giải. Ngứa mắt nhất, nó chẳng thèm làm bài chung thần đồng ngồi cạnh. Cứ quay xuống làm bài, rồi lại cười cười với tên đáng ghét kia.
- Đình Đình, câu này là sao? Mình ở Pháp mới về chưa thông dịch được tiếng Việt cho lắm!
- À, bài toán là cho tam giác ABC...
Vậy đấy, hắn cũng chẳng vừa. Lao đầu hỏi bài con kế bên. Nói đúng hơn là cả tuần. Nó mệt mỏi lắm. Hết Khải hỏi, giờ đến hắn hỏi. Chẳng lúc nào được yên. Có hôm, nó muốn ném cuốn sổ vào mặt từng người. Nhưng khó quá. Vì mỗi lần hỏi, cả hai đều mua chuộc nó, hết kem rồi lại đến hải sản, nem, gà rán,..... Thế là chưa đầy 1 tháng, nó tăng cân lên trông thấy, chính xác là nó tăng 7kg.
Rồi một hôm, cô giáo bước vào lớp.
- Tuần sau, trường ta tổ chức cắm trại mừng ngày thành lập trường. Cả lớp chuẩn bị nhé!
- Thưa cô! Vậy mấy giờ tập trung - một bạn nam hào hứng giơ tay
- Chuyện này các bạn có thể sinh hoạt với hội trưởng.
Dặn dò đôi lời, chuông cũng vừa reo. 15 phút sinh hoạt lớp cũng hết. Cô bước ra ngoài nhường giờ cho giáo viên khác.
Hắn thầm nghĩ ra chơi sẽ rủ nó xuống căn tin. Nào ngờ, cả lớp. À đúng hơn là cả trường nhốn nháo tìm hắn hết hỏi chuyện bên lề rồi lại hỏi chuyện tào lao ngoài lề khiến hắn đau đầu. Nhân cơ hội náo loạn, Khải đã dẫn nó đi đâu mất tiêu. Hắn sôi máu, ức chế lắm.
Khải đưa nó đến một vườn hoa của trường. Vì vườn hoa được xây trong một căn nhà đa năng nên đầy đủ tiện nghi như máy phun sương, máy sưởi ấm,...cũng nhờ thưởng thức những tiến bộ của khoa học kĩ thuật mà những bông hoa, những hàng cây của nơi này mọc lên rất đều theo hàng, xanh tốt, chả thấy có cái hoa hay cái lá cây nào có sâu cả. Nó mải mê ngắm hoa quên luôn cả người đứng bên cạnh nãy giờ đang đỏ mặt nhìn nó:
- Đình Đình, ước mơ của bạn là gì??
- Mình ước mơ xây được một căn nhà ấm áp, xung quanh có trồng một vườn hoa thơm ngát như ở đây!! - nó cười híp mắt thích thú
- Vậy...Khải có thể cùng bạn xây cái tổ ấm ấy được không??
- Hả?!
- Mình biết Đình đang quen với Phong. Nhưng mình có thể đợi, mình sẽ chờ!
- Ai...ai nói với Khải là mình quen với tên đáng ghét ấy??
- Vậy là không có à??
- Ừ. Mình chỉ là...chỉ là....
- Là gì?? *cố tình gặn hỏi*
- Là ô sin đó!!
- Bạn cần tiền giúp gia đình à??
- Không phải. Chỉ là mình làm trầy xe của hắn
- Đừng lo, mình sẽ giúp bạn trả nợ cho Phong!!
- Không cần đâu!!
- Tại sao?? - Khải hơi nhíu mày nhìn nó
- Vì ai làm người nấy chịu. Mình sẽ trả nợ từ từ. Với lại còn nửa tháng nữa là mình bye bye hắn rồi!
- Ừ!! Mà Đình Đình nè! Mình có thể....
Chỉ số IQ cao, nên Khải không cần nói hết câu. Nó cũng biết cậu ấy định nói gì. Biết là bất lịch sự nhưng nghĩ kĩ từ chối cũng kì, mà không yêu thì sao dám đồng ý. Đành chặn họng con nhà người ta.
- Sao bạn mở được mật khẩu của căn nhà đa năng này vậy??
Khải nhìn nó, cô gái này, chắc đang bối rối lắm. Nên cũng không ép trả lời làm gì, chỉ cười nói:
- Chỉ số IQ của mình không thấp đâu Đình ạ!
- Ừ!!
Hai đứa đi vòng quanh một lúc, quên cả thời gian. Có tiếng người từ xa vọng vào:
- Hai em kia!!!
Chết rồi. Ông thầy Luân giám thị đây mà. Ông này nổi tiếng hống hách. Cả trường ai cũng sợ. Nó từng đối đầu với ổng nên ổng ghét nó lắm. Giờ phải làm sao đây. Ổng mà bắt được chắc chắn không tha cho nó. Mà thật tình nó cũng chẳng muốn liên lụy đến Khải.
- Khải ơi! Mình nhử ổng cho. Bạn chạy ra ngoài trước đi!
Khải vốn bình tĩnh, quái lạ, cậu chẳng chạy gì cả. Cứ đứng như trời trồng. Kiểu này có mà chết. Nó kéo cậu đi mà cậu cứ khựng lại. Mệt bở hơi tai. Sức nó là girl, sao có thể kéo được sức cậu chứ nhỉ.
- Hai em!! Sao dám vào đây!!
- Chào thầy!!
- Hả?! Cậu Khải - ông thầy thay đổi sắc mặt ngay
- Vâng là em!!
- Cậu với con bé này đi đâu vào đây!!
- Em đi lạc, may mà có bạn này!
- Vâng!
- Thầy ơi, vậy tụi em có thể về lớp không ạ?? - nó thấy tình thế có vẻ thắng lợi. Biết rồi nhưng ráng hỏi.
- À...ừ
- Đi thôi - Khải kéo tay nó ra ngoài. Nó bụm miệng cười.
- Công nhận thầy Luân mà cũng có lúc hiền như thỏ non ấy!! Mà Khải cũng oách quá, chẳng thua gì tên Phong!!!
Khải thở dài, nhìn cô gái bên cạnh. Đúng là ngây thơ. Ngoài gia đình Phong thì gia đình của cậu cũng đầu tư cho trường này không ít. Tuy nhiên, việc có thêm gia đình khác đầu tư vào trường đã được giữ bí mật, có mấy thầy cô là biết mà thôi. Còn một điều quan trọng nữa là Khải biết Phong cầm trùm bang Dark Death. Còn trùm bang Vampire, Phong vẫn chưa biết (vì lúc đang truy lùng Khải, nàng Đình Đình đã cứu cậu một mạng).
- Nè, trả lời mình đi!!
- À...đó là chú họ của mình!!
- Vậy là mình làm bạn với cháu của giám thị. Vui quá!!
- Ừ
Thế là hai đứa vừa đi vừa trò chuyện đến lớp lúc nào chẳng hay. Bước vào lớp, cũng là lúc lớp đang học địa. Mà cô này cực khó. Đang giữ cục tức trong lòng, tính trả thù sao nó dám vào trễ tiết 15 phút để nó chịu 2 tội. Nhưng sợ phải dính đến cậu Khải. Biết thân biết phận cô chẳng dám đụng. Bèn hỏi thăm 1 tội thôi.
- Em Đình Đình, đem sách giáo khoa môn của tôi ra!!
- Vâng! - nó chẳng biết xảy ra chuyện gì. Cãi thầy núi đè. Nên vâng lời làm theo
Lục đầy cặp, chẳng biết chuyện gì xảy ra cả. Nó nhớ rõ tối qua có đem mà, chẳng biết đâu nữa.
- Cô ơi! Em để quên ở nhà rồi!!
- Thật không?? Tôi nghĩ là em có đem đấy!!
- Dạ??
- Cần tôi cho xem không??
Mặt cô Oanh nén giận đỏ au, lấy trong cặp cuốn sách giáo khoa địa lý của nó. Giở từng trang sách, từng chữ in đậm nét trên sách:
"Mấy đời bánh đúc có xương
Oanh chưởi lộn mướn thì không ai bằng"
"Chim khôn kêu tiếng rảnh rang
Người khôn nghe Oanh giảng xong ngu liền"
"...."
- Giỏi quá he, làm thơ nữa!! - cô giận đỏ mặt tía tai. Tức ơi là tức.
- Em...em xin lỗi!!
- Ra ngoài đứng cho tôi. Tôi sẽ nói điều này với cô chủ nhiệm để hạ hạnh kiểm em. Riết rồi, không coi giáo viên ra gì.
- Cô ơi! Em để quên sổ ở nhà rồii! Em ra ngoài đứng!!
- Hả?! Khải à em?? Quên sổ cũng chẳng sao đâu! Học tiếp nha cả lớp!
Bà cô này, đang gỉa ngu hay không hiểu thật?? Khải cố tình nói vậy để được ra ngoài đứng với nó mà?? Tuy trong lòng thấy khó chịu lắm, bởi chuyện đầu tư cho trường này đã được giữ bí mật nên cậu cũng chẳng nói thêm gì, để lớp biết thì cũng không ổn. Phải im lặng, không ý kiến nữa.
- Phong, đi đâu đấy??
- Ra ngoài vui hơn!!!
Dứt lời, hắn mở cửa rồi bước ra ngoài để lại cô giáo mặt cứ thộn ra. Chẳng dám hó hé đụng tới hắn.
------------------------
Ở ngoài lớp:
- Nè!! - hắn đưa cho nó chiếc khăn mùi xoa còn vương mùi thơm bạc hà nam tính lạ thường
- Tôi sắp bị hạ hạnh kiểm rồi!! Anh vui lắm chứ gì?? Còn bày đặt ra đây xem tôi khóc nữa chứ??
Hắn lấy tay gạt đi nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp. Nhẹ nhàng ghé sát tai nó thủ thỉ:
- Đừng khóc nữa. Tôi cũng đau lắm!
Nó nghe xong, thấy ấm áp vô cùng. Dù có bị phạt, nhưng xem ra có ai đó đứng chịu phạt chung thì cũng không đến nỗi.
~Ở lớp~
"Ra về tôi có chuyện muốn hỏi em, hẹn em trước cổng trường" tờ giấy viết vội được đưa đến tay Mỹ. Nhỏ đọc xong, trên môi nở một nụ cười gượng đầy đau đớn.
- Đình Đình, câu này là sao? Mình ở Pháp mới về chưa thông dịch được tiếng Việt cho lắm!
- À, bài toán là cho tam giác ABC...
Vậy đấy, hắn cũng chẳng vừa. Lao đầu hỏi bài con kế bên. Nói đúng hơn là cả tuần. Nó mệt mỏi lắm. Hết Khải hỏi, giờ đến hắn hỏi. Chẳng lúc nào được yên. Có hôm, nó muốn ném cuốn sổ vào mặt từng người. Nhưng khó quá. Vì mỗi lần hỏi, cả hai đều mua chuộc nó, hết kem rồi lại đến hải sản, nem, gà rán,..... Thế là chưa đầy 1 tháng, nó tăng cân lên trông thấy, chính xác là nó tăng 7kg.
Rồi một hôm, cô giáo bước vào lớp.
- Tuần sau, trường ta tổ chức cắm trại mừng ngày thành lập trường. Cả lớp chuẩn bị nhé!
- Thưa cô! Vậy mấy giờ tập trung - một bạn nam hào hứng giơ tay
- Chuyện này các bạn có thể sinh hoạt với hội trưởng.
Dặn dò đôi lời, chuông cũng vừa reo. 15 phút sinh hoạt lớp cũng hết. Cô bước ra ngoài nhường giờ cho giáo viên khác.
Hắn thầm nghĩ ra chơi sẽ rủ nó xuống căn tin. Nào ngờ, cả lớp. À đúng hơn là cả trường nhốn nháo tìm hắn hết hỏi chuyện bên lề rồi lại hỏi chuyện tào lao ngoài lề khiến hắn đau đầu. Nhân cơ hội náo loạn, Khải đã dẫn nó đi đâu mất tiêu. Hắn sôi máu, ức chế lắm.
Khải đưa nó đến một vườn hoa của trường. Vì vườn hoa được xây trong một căn nhà đa năng nên đầy đủ tiện nghi như máy phun sương, máy sưởi ấm,...cũng nhờ thưởng thức những tiến bộ của khoa học kĩ thuật mà những bông hoa, những hàng cây của nơi này mọc lên rất đều theo hàng, xanh tốt, chả thấy có cái hoa hay cái lá cây nào có sâu cả. Nó mải mê ngắm hoa quên luôn cả người đứng bên cạnh nãy giờ đang đỏ mặt nhìn nó:
- Đình Đình, ước mơ của bạn là gì??
- Mình ước mơ xây được một căn nhà ấm áp, xung quanh có trồng một vườn hoa thơm ngát như ở đây!! - nó cười híp mắt thích thú
- Vậy...Khải có thể cùng bạn xây cái tổ ấm ấy được không??
- Hả?!
- Mình biết Đình đang quen với Phong. Nhưng mình có thể đợi, mình sẽ chờ!
- Ai...ai nói với Khải là mình quen với tên đáng ghét ấy??
- Vậy là không có à??
- Ừ. Mình chỉ là...chỉ là....
- Là gì?? *cố tình gặn hỏi*
- Là ô sin đó!!
- Bạn cần tiền giúp gia đình à??
- Không phải. Chỉ là mình làm trầy xe của hắn
- Đừng lo, mình sẽ giúp bạn trả nợ cho Phong!!
- Không cần đâu!!
- Tại sao?? - Khải hơi nhíu mày nhìn nó
- Vì ai làm người nấy chịu. Mình sẽ trả nợ từ từ. Với lại còn nửa tháng nữa là mình bye bye hắn rồi!
- Ừ!! Mà Đình Đình nè! Mình có thể....
Chỉ số IQ cao, nên Khải không cần nói hết câu. Nó cũng biết cậu ấy định nói gì. Biết là bất lịch sự nhưng nghĩ kĩ từ chối cũng kì, mà không yêu thì sao dám đồng ý. Đành chặn họng con nhà người ta.
- Sao bạn mở được mật khẩu của căn nhà đa năng này vậy??
Khải nhìn nó, cô gái này, chắc đang bối rối lắm. Nên cũng không ép trả lời làm gì, chỉ cười nói:
- Chỉ số IQ của mình không thấp đâu Đình ạ!
- Ừ!!
Hai đứa đi vòng quanh một lúc, quên cả thời gian. Có tiếng người từ xa vọng vào:
- Hai em kia!!!
Chết rồi. Ông thầy Luân giám thị đây mà. Ông này nổi tiếng hống hách. Cả trường ai cũng sợ. Nó từng đối đầu với ổng nên ổng ghét nó lắm. Giờ phải làm sao đây. Ổng mà bắt được chắc chắn không tha cho nó. Mà thật tình nó cũng chẳng muốn liên lụy đến Khải.
- Khải ơi! Mình nhử ổng cho. Bạn chạy ra ngoài trước đi!
Khải vốn bình tĩnh, quái lạ, cậu chẳng chạy gì cả. Cứ đứng như trời trồng. Kiểu này có mà chết. Nó kéo cậu đi mà cậu cứ khựng lại. Mệt bở hơi tai. Sức nó là girl, sao có thể kéo được sức cậu chứ nhỉ.
- Hai em!! Sao dám vào đây!!
- Chào thầy!!
- Hả?! Cậu Khải - ông thầy thay đổi sắc mặt ngay
- Vâng là em!!
- Cậu với con bé này đi đâu vào đây!!
- Em đi lạc, may mà có bạn này!
- Vâng!
- Thầy ơi, vậy tụi em có thể về lớp không ạ?? - nó thấy tình thế có vẻ thắng lợi. Biết rồi nhưng ráng hỏi.
- À...ừ
- Đi thôi - Khải kéo tay nó ra ngoài. Nó bụm miệng cười.
- Công nhận thầy Luân mà cũng có lúc hiền như thỏ non ấy!! Mà Khải cũng oách quá, chẳng thua gì tên Phong!!!
Khải thở dài, nhìn cô gái bên cạnh. Đúng là ngây thơ. Ngoài gia đình Phong thì gia đình của cậu cũng đầu tư cho trường này không ít. Tuy nhiên, việc có thêm gia đình khác đầu tư vào trường đã được giữ bí mật, có mấy thầy cô là biết mà thôi. Còn một điều quan trọng nữa là Khải biết Phong cầm trùm bang Dark Death. Còn trùm bang Vampire, Phong vẫn chưa biết (vì lúc đang truy lùng Khải, nàng Đình Đình đã cứu cậu một mạng).
- Nè, trả lời mình đi!!
- À...đó là chú họ của mình!!
- Vậy là mình làm bạn với cháu của giám thị. Vui quá!!
- Ừ
Thế là hai đứa vừa đi vừa trò chuyện đến lớp lúc nào chẳng hay. Bước vào lớp, cũng là lúc lớp đang học địa. Mà cô này cực khó. Đang giữ cục tức trong lòng, tính trả thù sao nó dám vào trễ tiết 15 phút để nó chịu 2 tội. Nhưng sợ phải dính đến cậu Khải. Biết thân biết phận cô chẳng dám đụng. Bèn hỏi thăm 1 tội thôi.
- Em Đình Đình, đem sách giáo khoa môn của tôi ra!!
- Vâng! - nó chẳng biết xảy ra chuyện gì. Cãi thầy núi đè. Nên vâng lời làm theo
Lục đầy cặp, chẳng biết chuyện gì xảy ra cả. Nó nhớ rõ tối qua có đem mà, chẳng biết đâu nữa.
- Cô ơi! Em để quên ở nhà rồi!!
- Thật không?? Tôi nghĩ là em có đem đấy!!
- Dạ??
- Cần tôi cho xem không??
Mặt cô Oanh nén giận đỏ au, lấy trong cặp cuốn sách giáo khoa địa lý của nó. Giở từng trang sách, từng chữ in đậm nét trên sách:
"Mấy đời bánh đúc có xương
Oanh chưởi lộn mướn thì không ai bằng"
"Chim khôn kêu tiếng rảnh rang
Người khôn nghe Oanh giảng xong ngu liền"
"...."
- Giỏi quá he, làm thơ nữa!! - cô giận đỏ mặt tía tai. Tức ơi là tức.
- Em...em xin lỗi!!
- Ra ngoài đứng cho tôi. Tôi sẽ nói điều này với cô chủ nhiệm để hạ hạnh kiểm em. Riết rồi, không coi giáo viên ra gì.
- Cô ơi! Em để quên sổ ở nhà rồii! Em ra ngoài đứng!!
- Hả?! Khải à em?? Quên sổ cũng chẳng sao đâu! Học tiếp nha cả lớp!
Bà cô này, đang gỉa ngu hay không hiểu thật?? Khải cố tình nói vậy để được ra ngoài đứng với nó mà?? Tuy trong lòng thấy khó chịu lắm, bởi chuyện đầu tư cho trường này đã được giữ bí mật nên cậu cũng chẳng nói thêm gì, để lớp biết thì cũng không ổn. Phải im lặng, không ý kiến nữa.
- Phong, đi đâu đấy??
- Ra ngoài vui hơn!!!
Dứt lời, hắn mở cửa rồi bước ra ngoài để lại cô giáo mặt cứ thộn ra. Chẳng dám hó hé đụng tới hắn.
------------------------
Ở ngoài lớp:
- Nè!! - hắn đưa cho nó chiếc khăn mùi xoa còn vương mùi thơm bạc hà nam tính lạ thường
- Tôi sắp bị hạ hạnh kiểm rồi!! Anh vui lắm chứ gì?? Còn bày đặt ra đây xem tôi khóc nữa chứ??
Hắn lấy tay gạt đi nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp. Nhẹ nhàng ghé sát tai nó thủ thỉ:
- Đừng khóc nữa. Tôi cũng đau lắm!
Nó nghe xong, thấy ấm áp vô cùng. Dù có bị phạt, nhưng xem ra có ai đó đứng chịu phạt chung thì cũng không đến nỗi.
~Ở lớp~
"Ra về tôi có chuyện muốn hỏi em, hẹn em trước cổng trường" tờ giấy viết vội được đưa đến tay Mỹ. Nhỏ đọc xong, trên môi nở một nụ cười gượng đầy đau đớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.