Chương 39: Ngoại truyện 1
Tân Tiểu Y
11/10/2017
Cái nhà hàng này có tên gọi là Mỹ Nhân Ngư. Món ăn đặc sắc chính là đủ loại cá, gồm cá chiên, cá nấu, cá hầm cách thủy...
Tống Cẩn Thành dẫn Triệu Thanh Hề tìm một chỗ ở trước cửa sổ ngồi xuống, vẫy vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đưa thực đơn.
Khi gọi đến món thứ tư thì Triệu Thanh Hề khẽ nói: "Đủ rồi, hai người chúng ta ăn không hết nhiều thứ như vậy."
Tống Cẩn Thành cười đến mặt mày hớn hở: "Thanh Hề, em không cần tiết kiệm tiền dùm anh."
Triệu Thanh Hề nhìn anh: "Bản thân anh làm chút buôn bán nhỏ thật không dễ dàng, hai người chúng ta nên ăn bữa cơm đơn giản một chút."
"Anh mở tiệm cơm là buôn bán nhỏ không có nghĩa là về sau anh vẫn sẽ làm mua bán nhỏ, mọi việc đều làm từ nhỏ đến lớn, tiểu phúc (giàu nhỏ) không tích luỹ thì làm sao thành đại quý (giàu lớn). Em hãy yên tâm đi, sẽ có một ngày Tống Cẩn Thành anh sẽ trở thành nhân vật lớn có tiếng tăm. . . . . . Đến lúc đó, em chính là bà xã của nhân vật lớn!" Tống Cẩn Thành lớn tiếng cười nói.
Mặt Triệu Thanh Hề đỏ lên, cúi đầu uống nước để che giấu sự lúng túng.
Tống Cẩn Thành cũng không muốn lời nói mới vừa rồi trở thành quả đấm đánh vào gối thêu hoa: "Thanh Hề, anh thích em... em làm vợ anh có được hay không?"
Bên tai vang lên ‘ong ong’ chữ "Vợ" và lời bày tỏ thâm tình. Triệu Thanh Hề dừng lại, chờ nhân viên phục vụ đưa hết món ăn lên mới nói: "Tống Cẩn Thành, em và anh làm bạn bè đi, anh là người đàn ông tốt, nhất định sẽ tìm được một cô gái tốt, hơn nữa em và Vu Văn Bân mới vừa chia tay không lâu. . . . . ."
"Em và Vu Văn Bân chia tay không ảnh hưởng đến việc anh và em nói yêu đương, nếu anh ta dám quấn lấy em nữa, không phải còn có anh sao!" Tống Cẩn Thành nóng nảy, tựa như con vịt đến miệng còn muốn bay.
Cái gì mà đàn ông tốt, cô gái tốt, cô gái tốt đang ở trước mặt, chẳng lẽ anh còn ngây ngốc trống đánh xuôi, kèn thổi ngược hay sao?
Triệu Thanh Hề không lên tiếng, cúi đầu cắn miếng cá thơm phức.
Tống Cẩn Thành liên tiếp gắp mấy miếng thịt cá vào trong chén Triệu Thanh Hề, nhìn cô gái nhỏ tinh tế nhai thức ăn vào miệng, đôi môi đỏ thắm giống như miệng của con chuột đồng nhỏ, Tống Cẩn Thành cảm thấy bụng dưới của mình căng thẳng, sắc đẹp có thể ăn thay cơm được rồi.
"Lão Nhị." Anh Tống Cẩn Thành là Tống Di Thành tới dùng cơm với đồng nghiệp, không ngờ lại thấy em trai mình và một cô gái đang ăn cơm.
Tống Cẩn Thành ngẩng đầu: "Anh."
"Bạn của em sao?"
"Ừ." Tống Cẩn Thành đáp.
"Bạn gái hả?" Tống Di Thành đi thẳng vào vấn đề, đứng ở trước mặt hai người cười hỏi.
Tống Cẩn Thành cũng muốn nói đây là người phụ nữ của anh, nhưng người ta chưa đồng ý đó.
Triệu Thanh Hề thấy đối phương mặc đồng phục cảnh sát, đoán đây chắc là nhân viên cảnh vụ, cười để đũa xuống: "Chào anh."
Tống Di Thành gật đầu một cái: "Xin chào, anh là anh trai của Cẩn Thành." Nói xong, nhìn về phía Tống Cẩn Thành: "Thích thì dẫn về nhà ra mắt cha mẹ, cũng 30 rồi còn cả ngày ở bên ngoài ăn chơi lêu lỏng. . . . ."
Tống Cẩn Thành oán hận trêu ghẹo lại anh trai: "Được rồi! Đừng giống như Bà Quản Gia xen vào chuyện của em! Anh đi ăn cơm của anh đi! Không nhìn thấy mấy đồng nghiệp của anh đều đang đợi à!"
Tống Di Thành vừa đi, Triệu Thanh Hề hỏi: "Anh trai của anh là cảnh sát?"
"Ừ. Bây giờ đã là chi đội trưởng."
"Vậy sao anh không phải cảnh sát?"
Cha mẹ Tống Cẩn Thành vốn muốn dựa vào các mối quan hệ của mình và chức vị đưa con trai nhỏ vào trong cục, nhưng Tống Cẩn Thành không đi: "Mỗi ngày đều phải đi làm, sau đó chờ chút tiền lương để không bị đói bị lạnh, như vậy phải ngày tháng năm nào mới có thể cưới vợ, mua nhà, nuôi con cái. . . . . ."
Tống Cẩn Thành không cam lòng bị thế tục trói buộc, người khác muốn dựa vào thể chế, anh lại chọn một con đường riêng mà đi. Lúc còn trẻ tính tình của Tống Cẩn Thành rất lỗ mãng, không chịu học cho giỏi, sau khi miễn cưỡng học xong bậc cao trung, cha mẹ muốn đưa anh đi làm lính để luyện lại tính tình, Tống Cẩn Thành nhất định không đồng ý, anh nói nếu ép anh đến biên cương làm lính, anh cũng sẽ có biện pháp để về nhà.
Hai ông bà bị chọc tức, hận không thể bóp chết đứa con trai phản nghịch này. Không học vấn, không nghề nghiệp, suốt ngày lêu lổng ở bên ngoài, sau này sẽ ra sao đây. Có một ngày, cha Tống Cẩn Thành giam Tống Cẩn Thành vào phòng, không cho phép anh ra cửa, lúc ấy Tống Cẩn Thành nhanh chóng đàm phán với cha của anh, anh thề nói mình về sau nhất định sẽ có tiền đồ.
Sau đó, Tống Cẩn Thành bắt đầu lăn lộn ngoài xã hội, một hồi lăn lộn này kéo dài đến 30 tuổi. Có lúc suy tính cũ của cha mẹ lại tái phát, muốn an bài anh đến đồn cảnh sát làm việc nhưng anh cương quyết không muốn ăn chén cơm này.
"Công việc ở đơn vị vừa ổn định vừa được bảo đảm, người khác tranh đến đầu rơi máu chảy cũng muốn đi vào, anh lại không yêu thích gì." Triệu Thanh Hề bĩu môi. Cá này thật đúng là ngon.
Tống Cẩn Thành thấy cô ăn ngon lành, vội vàng gắp thêm cho cô một chút cá nữa, cười thổ lộ: "Anh không yêu thích gì sự nghiệp đơn vị, mà anh yêu thích em!"
Cơm nước xong, Tống Cẩn Thành còn dẫn Triệu Thanh Hề đi vào tiệm của mình xem thử.
Tống Cẩn Thành mở tiệm cơm nhỏ không tính là đặc biệt lớn, hai tầng, tầng thứ nhất là đại sảnh rất bình dân, còn lầu hai là từng gian phòng, phong cách cao cấp, hoàn cảnh thanh tĩnh lại có chút ý vị.
Không thể không nói, Tống Cẩn Thành rất có đầu óc kinh doanh.
Mấy nhân viên phục vụ đều là nhân viên kỳ cựu rồi, hôm nay là lần đầu thấy ông chủ dẫn phụ nữ tới đây, không khỏi tò mò tỉ mỉ quan sát Triệu Thanh Hề, ngũ quan xinh xắn, mắt long lanh sáng ngời, thật là xinh đẹp mê người, hèn chi dạo gần đây tâm tình ông chủ thật không tệ.
Tiểu Cường gọi ông chủ, sau đó cười hỏi: "Ông chủ, có phải chúng tôi nên gọi vị mỹ nữ này là bà chủ?"
"Cái thằng này, miệng không tí chừng mực! Thanh Hề là bạn tôi." Tống Cẩn Thành cười, giữa lông mày toát ra vẻ đắc ý.
Mấy nữ nhân viên lập tức ăn theo, ồn ào kêu: "Chào bà chủ tương lai!"
Triệu Thanh Hề hung ác trợn mắt nhìn Tống Cẩn Thành một cái: "Anh còn như vậy em sẽ về đấy."
Tống Cẩn Thành sờ sờ tóc ngắn, phất tay một cái: "Ai làm chuyện nấy đi, trong lúc làm việc mà lười biếng tán gẫu, muốn trừ tiền lương phải hay không?" Nói xong tầm mắt lại nhìn về khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giống như đang lấy lòng: "Thanh Hề, em xem, anh rất nghe lời của em!"
Mấy nữ nhân viên bĩu bĩu môi, rõ ràng ông chủ hung ác rất vui vẻ, bị bà chủ doạ một cái đã sợ, xem ra sau này là thê nô (*) rồi!
(*): Nô lệ của vợ.
Tống Cẩn Thành dẫn Triệu Thanh Hề dạo một vòng, sau đó Triệu Thanh Hề nói muốn về nhà.
Lúc ra cửa, Triệu Thanh Hề nghĩ Tống Cẩn Thành quản lý tiệm cơm rất ngăn nắp, vừa hoà đồng với nhân viên vừa giữ vững uy nghiêm của ông chủ, còn nhân viên thì làm việc kỹ lưỡng, tỉ mỉ phục vụ khách hàng. Không thể không thừa nhận Tống Cẩn Thành có chút tài mọn, là một cổ phiếu có tiềm năng.
Triệu Thanh Hề không có đầu óc kinh doanh, nhưng nếu muốn dựa vào mình để làm giàu cho cả nhà. . . . Có phải nên dựa vào Tống Cẩn Thành hay không?
Ánh sáng chói mắt ở ngoài cửa hiện lên góc bốn mươi lăm độ chiếu vào trên mặt Triệu Thanh Hề, cô càng nghĩ thì lòng lại càng loạn như ma. Đời trước Tống Cẩn Thành không có kết hôn đó, rốt cuộc tại sao không có kết hôn đây? Mà đời này Tống Cẩn Thành theo đuổi mình, có phải ông trời không chỉ muốn sửa chữa vận mệnh của mình, mà cả cuộc đời của Tống Cẩn Thành cũng muốn thay đổi?
"Thanh Hề, sáng sớm ngày mai anh tới đón em đi học." Tống Cẩn Thành đẩy xe đạp, khóe miệng cười cười, muốn chở Triệu Thanh Hề về.
"Không cần, em tự đi được. Em biết lái xe mà." Triệu Thanh Hề cười thản nhiên.
Tống Cẩn Thành thấy cô cười, càng thêm hưng phấn: "Anh lái, anh chở em trở về. Sau đó anh lại tự mình đi về."
Triệu Thanh Hề vừa nghe anh nói, đột nhiên cảm thấy người này rất ngốc, rất thuần phác đàng hoàng. Có lẽ cô nên thử tiếp nhận Tống Cẩn Thành?
Cuối cùng, Tống Cẩn Thành cũng được chở Triệu Thanh Hề về. Lúc này Tống Cẩn Thành lái xe đàng hoàng, không có một chút va va chạm chạm.
Triệu Thanh Hề nhìn chằm chằm thắt lưng thon gọn của Tống Cẩn Thành, không tự chủ hỏi: "Tống Cẩn Thành, anh không có bạn gái sao? Lấy điều kiện của anh, con gái thích anh nhất định là xếp thành một con phố dài rồi còn gì?"
"Trước kia đã từng có, bây giờ là độc thân. Dù người ta có yêu thích anh nhiều hơn nữa cũng không bằng em yêu thích anh!" Tống Cẩn Thành nói lời dịu dàng thâm tình.
Triệu Thanh Hề đỏ mặt, không trả lời, lúc nào trong miệng người này cũng bọc mật!
Tống Cẩn Thành cũng không ép buộc cô, còn nhiều thời gian. Bắt đầu kể cho cô nghe những chuyện thú vị trong năm nay.
Triệu Thanh Hề vừa nghe vừa cười không ngừng, che miệng cười ha ha.
"Thanh Hề, em biết không, ngày hôm qua anh gặp phải một chuyện đặc biệt buồn cười. . . . . ." Tống Cẩn Thành còn chưa nói hết câu, đột nhiên phía sau xe bị va chạm với người khác.
"Anh Thành, người phụ nữ này là ai ? Tại sao cô ta ngồi ở phía sau xe của anh?" Cô gái chất vấn Tống Cẩn Thành là Phan Hiểu Yến. Nhà họ Phan là hàng xóm của nhà họ Tống, cùng làm việc trong cơ quan. Từ nhỏ Phan Hiểu Yến chỉ thích kề cận Tống Cẩn Thành, năm nay cô hai mươi lăm tuổi, làm thư kí trong cơ quan, dáng dấp cũng rất xinh đẹp, nhất là đôi mắt xếch câu người kia. Hầu hết người nhà họ Tống đều biết cô thích Tống Cẩn Thành, nhưng Tống Cẩn Thành không thích cô.
Vốn dĩ cô đến khách sạn tìm Tống Cẩn Thành, ai ngờ nửa đường nhìn thấy Tống Cẩn Thành chở một cô gái, hai người vừa nói vừa cười giống như là đôi tình nhân trẻ. Phan Hiểu Yến tức giận nên lái xe máy xông tới.
"Cô mặc kệ cô ấy là ai? Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi." Hai chân Tống Cẩn Thành chống xuống đất, xoay người hỏi Triệu Thanh Hề: "Thanh Hề, làm em sợ sao?"
"Không có việc gì."
Phan Hiểu Yến thấy mình bị hai người bỏ rơi, tức giận trừng to mắt, giọng nói giận dỗi, nửa oán trách nửa mang theo làm nũng: "Anh Thành, em hỏi một chút có sao đâu? Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng lái xe đạp chở em. . . . . ." Nói xong, Phan Hiểu Yến quan sát Triệu Thanh Hề một lần, trong lòng hừ lạnh nói, bộ dạng xinh đẹp thì rất giỏi à, nhìn dáng vẻ của cô ta cũng biết là một hồ ly tinh chuyên quyến rũ người. "Này, cô tên là gì? Cô dựa vào cái gì mà ngồi xe của anh Thành?"
Triệu Thanh Hề nhàn nhạt liếc mắt nhìn Phan Hiểu Yến, không lên tiếng, cô không muốn so đo với loại phụ nữ theo đuổi đàn ông này.
Tống Cẩn Thành thấy Triệu Thanh Hề nghiêng đầu ngắm nơi khác, trong lòng tức giận, thật vất vả hai người mới thân cận hơn một chút, nửa đường lại nhảy ra tên Trình Giảo Kim (*) phá hư chuyện lớn của anh.
(*): kì đà cản mũi.
"Phan Hiểu Yến, miệng cô sạch sẽ một chút! Tôi chở người phụ nữ nào cô không có quyền hỏi tới. Còn nữa, cô đột nhiên đụng vào xe tôi, có suy nghĩ hậu quả sau này hay không? Nếu như Thanh Hề có chuyện gì, tôi sẽ không để yên cho cô!" Mặt Tống Cẩn Thành đen lại, dù sao cũng là bạn từ nhỏ, Tống Cẩn Thành vốn không muốn quát lớn Phan Hiểu Yến, nhưng hôm nay cô vô lí đối với người phụ nữ mình thích như thế, nếu Triệu Thanh Hề vì vậy mà không để ý tới anh, Tống Cẩn Thành dám cam đoan mình không tha cho Phan Hiểu Yến.
Lại nói, Phan Hiểu Yến dính anh mấy năm qua, Tống Cẩn Thành đã cự tuyệt vô số lần, người ta lại chính là tiểu Cường (*) đánh mãi không chết, kiên cường cố chấp.
(*): Con gián.
Bởi vì lời nói nghiêm túc của người mình yêu, hốc mắt Phan Hiểu Yến ửng hồng, phẫn hận trừng mắt với Triệu Thanh Hề, cay cú nói: "Cô đừng cho là có anh Thành làm chỗ dựa là cô có thể sống tốt với anh ấy, tôi cho cô biết, tôi mới là người phụ nữ thích hợp với anh Thành nhất."
Thật là càng nói càng quá đáng, Tống Cẩn Thành liếc xéo Phan Hiểu Yến: "Hôm nay cô ăn căng bụng muốn tìm mắng sao!" Rồi nhìn về phía Triệu Thanh Hề: "Thanh Hề, lên xe, chúng ta đi."
Tống Cẩn Thành dẫn Triệu Thanh Hề tìm một chỗ ở trước cửa sổ ngồi xuống, vẫy vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đưa thực đơn.
Khi gọi đến món thứ tư thì Triệu Thanh Hề khẽ nói: "Đủ rồi, hai người chúng ta ăn không hết nhiều thứ như vậy."
Tống Cẩn Thành cười đến mặt mày hớn hở: "Thanh Hề, em không cần tiết kiệm tiền dùm anh."
Triệu Thanh Hề nhìn anh: "Bản thân anh làm chút buôn bán nhỏ thật không dễ dàng, hai người chúng ta nên ăn bữa cơm đơn giản một chút."
"Anh mở tiệm cơm là buôn bán nhỏ không có nghĩa là về sau anh vẫn sẽ làm mua bán nhỏ, mọi việc đều làm từ nhỏ đến lớn, tiểu phúc (giàu nhỏ) không tích luỹ thì làm sao thành đại quý (giàu lớn). Em hãy yên tâm đi, sẽ có một ngày Tống Cẩn Thành anh sẽ trở thành nhân vật lớn có tiếng tăm. . . . . . Đến lúc đó, em chính là bà xã của nhân vật lớn!" Tống Cẩn Thành lớn tiếng cười nói.
Mặt Triệu Thanh Hề đỏ lên, cúi đầu uống nước để che giấu sự lúng túng.
Tống Cẩn Thành cũng không muốn lời nói mới vừa rồi trở thành quả đấm đánh vào gối thêu hoa: "Thanh Hề, anh thích em... em làm vợ anh có được hay không?"
Bên tai vang lên ‘ong ong’ chữ "Vợ" và lời bày tỏ thâm tình. Triệu Thanh Hề dừng lại, chờ nhân viên phục vụ đưa hết món ăn lên mới nói: "Tống Cẩn Thành, em và anh làm bạn bè đi, anh là người đàn ông tốt, nhất định sẽ tìm được một cô gái tốt, hơn nữa em và Vu Văn Bân mới vừa chia tay không lâu. . . . . ."
"Em và Vu Văn Bân chia tay không ảnh hưởng đến việc anh và em nói yêu đương, nếu anh ta dám quấn lấy em nữa, không phải còn có anh sao!" Tống Cẩn Thành nóng nảy, tựa như con vịt đến miệng còn muốn bay.
Cái gì mà đàn ông tốt, cô gái tốt, cô gái tốt đang ở trước mặt, chẳng lẽ anh còn ngây ngốc trống đánh xuôi, kèn thổi ngược hay sao?
Triệu Thanh Hề không lên tiếng, cúi đầu cắn miếng cá thơm phức.
Tống Cẩn Thành liên tiếp gắp mấy miếng thịt cá vào trong chén Triệu Thanh Hề, nhìn cô gái nhỏ tinh tế nhai thức ăn vào miệng, đôi môi đỏ thắm giống như miệng của con chuột đồng nhỏ, Tống Cẩn Thành cảm thấy bụng dưới của mình căng thẳng, sắc đẹp có thể ăn thay cơm được rồi.
"Lão Nhị." Anh Tống Cẩn Thành là Tống Di Thành tới dùng cơm với đồng nghiệp, không ngờ lại thấy em trai mình và một cô gái đang ăn cơm.
Tống Cẩn Thành ngẩng đầu: "Anh."
"Bạn của em sao?"
"Ừ." Tống Cẩn Thành đáp.
"Bạn gái hả?" Tống Di Thành đi thẳng vào vấn đề, đứng ở trước mặt hai người cười hỏi.
Tống Cẩn Thành cũng muốn nói đây là người phụ nữ của anh, nhưng người ta chưa đồng ý đó.
Triệu Thanh Hề thấy đối phương mặc đồng phục cảnh sát, đoán đây chắc là nhân viên cảnh vụ, cười để đũa xuống: "Chào anh."
Tống Di Thành gật đầu một cái: "Xin chào, anh là anh trai của Cẩn Thành." Nói xong, nhìn về phía Tống Cẩn Thành: "Thích thì dẫn về nhà ra mắt cha mẹ, cũng 30 rồi còn cả ngày ở bên ngoài ăn chơi lêu lỏng. . . . ."
Tống Cẩn Thành oán hận trêu ghẹo lại anh trai: "Được rồi! Đừng giống như Bà Quản Gia xen vào chuyện của em! Anh đi ăn cơm của anh đi! Không nhìn thấy mấy đồng nghiệp của anh đều đang đợi à!"
Tống Di Thành vừa đi, Triệu Thanh Hề hỏi: "Anh trai của anh là cảnh sát?"
"Ừ. Bây giờ đã là chi đội trưởng."
"Vậy sao anh không phải cảnh sát?"
Cha mẹ Tống Cẩn Thành vốn muốn dựa vào các mối quan hệ của mình và chức vị đưa con trai nhỏ vào trong cục, nhưng Tống Cẩn Thành không đi: "Mỗi ngày đều phải đi làm, sau đó chờ chút tiền lương để không bị đói bị lạnh, như vậy phải ngày tháng năm nào mới có thể cưới vợ, mua nhà, nuôi con cái. . . . . ."
Tống Cẩn Thành không cam lòng bị thế tục trói buộc, người khác muốn dựa vào thể chế, anh lại chọn một con đường riêng mà đi. Lúc còn trẻ tính tình của Tống Cẩn Thành rất lỗ mãng, không chịu học cho giỏi, sau khi miễn cưỡng học xong bậc cao trung, cha mẹ muốn đưa anh đi làm lính để luyện lại tính tình, Tống Cẩn Thành nhất định không đồng ý, anh nói nếu ép anh đến biên cương làm lính, anh cũng sẽ có biện pháp để về nhà.
Hai ông bà bị chọc tức, hận không thể bóp chết đứa con trai phản nghịch này. Không học vấn, không nghề nghiệp, suốt ngày lêu lổng ở bên ngoài, sau này sẽ ra sao đây. Có một ngày, cha Tống Cẩn Thành giam Tống Cẩn Thành vào phòng, không cho phép anh ra cửa, lúc ấy Tống Cẩn Thành nhanh chóng đàm phán với cha của anh, anh thề nói mình về sau nhất định sẽ có tiền đồ.
Sau đó, Tống Cẩn Thành bắt đầu lăn lộn ngoài xã hội, một hồi lăn lộn này kéo dài đến 30 tuổi. Có lúc suy tính cũ của cha mẹ lại tái phát, muốn an bài anh đến đồn cảnh sát làm việc nhưng anh cương quyết không muốn ăn chén cơm này.
"Công việc ở đơn vị vừa ổn định vừa được bảo đảm, người khác tranh đến đầu rơi máu chảy cũng muốn đi vào, anh lại không yêu thích gì." Triệu Thanh Hề bĩu môi. Cá này thật đúng là ngon.
Tống Cẩn Thành thấy cô ăn ngon lành, vội vàng gắp thêm cho cô một chút cá nữa, cười thổ lộ: "Anh không yêu thích gì sự nghiệp đơn vị, mà anh yêu thích em!"
Cơm nước xong, Tống Cẩn Thành còn dẫn Triệu Thanh Hề đi vào tiệm của mình xem thử.
Tống Cẩn Thành mở tiệm cơm nhỏ không tính là đặc biệt lớn, hai tầng, tầng thứ nhất là đại sảnh rất bình dân, còn lầu hai là từng gian phòng, phong cách cao cấp, hoàn cảnh thanh tĩnh lại có chút ý vị.
Không thể không nói, Tống Cẩn Thành rất có đầu óc kinh doanh.
Mấy nhân viên phục vụ đều là nhân viên kỳ cựu rồi, hôm nay là lần đầu thấy ông chủ dẫn phụ nữ tới đây, không khỏi tò mò tỉ mỉ quan sát Triệu Thanh Hề, ngũ quan xinh xắn, mắt long lanh sáng ngời, thật là xinh đẹp mê người, hèn chi dạo gần đây tâm tình ông chủ thật không tệ.
Tiểu Cường gọi ông chủ, sau đó cười hỏi: "Ông chủ, có phải chúng tôi nên gọi vị mỹ nữ này là bà chủ?"
"Cái thằng này, miệng không tí chừng mực! Thanh Hề là bạn tôi." Tống Cẩn Thành cười, giữa lông mày toát ra vẻ đắc ý.
Mấy nữ nhân viên lập tức ăn theo, ồn ào kêu: "Chào bà chủ tương lai!"
Triệu Thanh Hề hung ác trợn mắt nhìn Tống Cẩn Thành một cái: "Anh còn như vậy em sẽ về đấy."
Tống Cẩn Thành sờ sờ tóc ngắn, phất tay một cái: "Ai làm chuyện nấy đi, trong lúc làm việc mà lười biếng tán gẫu, muốn trừ tiền lương phải hay không?" Nói xong tầm mắt lại nhìn về khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giống như đang lấy lòng: "Thanh Hề, em xem, anh rất nghe lời của em!"
Mấy nữ nhân viên bĩu bĩu môi, rõ ràng ông chủ hung ác rất vui vẻ, bị bà chủ doạ một cái đã sợ, xem ra sau này là thê nô (*) rồi!
(*): Nô lệ của vợ.
Tống Cẩn Thành dẫn Triệu Thanh Hề dạo một vòng, sau đó Triệu Thanh Hề nói muốn về nhà.
Lúc ra cửa, Triệu Thanh Hề nghĩ Tống Cẩn Thành quản lý tiệm cơm rất ngăn nắp, vừa hoà đồng với nhân viên vừa giữ vững uy nghiêm của ông chủ, còn nhân viên thì làm việc kỹ lưỡng, tỉ mỉ phục vụ khách hàng. Không thể không thừa nhận Tống Cẩn Thành có chút tài mọn, là một cổ phiếu có tiềm năng.
Triệu Thanh Hề không có đầu óc kinh doanh, nhưng nếu muốn dựa vào mình để làm giàu cho cả nhà. . . . Có phải nên dựa vào Tống Cẩn Thành hay không?
Ánh sáng chói mắt ở ngoài cửa hiện lên góc bốn mươi lăm độ chiếu vào trên mặt Triệu Thanh Hề, cô càng nghĩ thì lòng lại càng loạn như ma. Đời trước Tống Cẩn Thành không có kết hôn đó, rốt cuộc tại sao không có kết hôn đây? Mà đời này Tống Cẩn Thành theo đuổi mình, có phải ông trời không chỉ muốn sửa chữa vận mệnh của mình, mà cả cuộc đời của Tống Cẩn Thành cũng muốn thay đổi?
"Thanh Hề, sáng sớm ngày mai anh tới đón em đi học." Tống Cẩn Thành đẩy xe đạp, khóe miệng cười cười, muốn chở Triệu Thanh Hề về.
"Không cần, em tự đi được. Em biết lái xe mà." Triệu Thanh Hề cười thản nhiên.
Tống Cẩn Thành thấy cô cười, càng thêm hưng phấn: "Anh lái, anh chở em trở về. Sau đó anh lại tự mình đi về."
Triệu Thanh Hề vừa nghe anh nói, đột nhiên cảm thấy người này rất ngốc, rất thuần phác đàng hoàng. Có lẽ cô nên thử tiếp nhận Tống Cẩn Thành?
Cuối cùng, Tống Cẩn Thành cũng được chở Triệu Thanh Hề về. Lúc này Tống Cẩn Thành lái xe đàng hoàng, không có một chút va va chạm chạm.
Triệu Thanh Hề nhìn chằm chằm thắt lưng thon gọn của Tống Cẩn Thành, không tự chủ hỏi: "Tống Cẩn Thành, anh không có bạn gái sao? Lấy điều kiện của anh, con gái thích anh nhất định là xếp thành một con phố dài rồi còn gì?"
"Trước kia đã từng có, bây giờ là độc thân. Dù người ta có yêu thích anh nhiều hơn nữa cũng không bằng em yêu thích anh!" Tống Cẩn Thành nói lời dịu dàng thâm tình.
Triệu Thanh Hề đỏ mặt, không trả lời, lúc nào trong miệng người này cũng bọc mật!
Tống Cẩn Thành cũng không ép buộc cô, còn nhiều thời gian. Bắt đầu kể cho cô nghe những chuyện thú vị trong năm nay.
Triệu Thanh Hề vừa nghe vừa cười không ngừng, che miệng cười ha ha.
"Thanh Hề, em biết không, ngày hôm qua anh gặp phải một chuyện đặc biệt buồn cười. . . . . ." Tống Cẩn Thành còn chưa nói hết câu, đột nhiên phía sau xe bị va chạm với người khác.
"Anh Thành, người phụ nữ này là ai ? Tại sao cô ta ngồi ở phía sau xe của anh?" Cô gái chất vấn Tống Cẩn Thành là Phan Hiểu Yến. Nhà họ Phan là hàng xóm của nhà họ Tống, cùng làm việc trong cơ quan. Từ nhỏ Phan Hiểu Yến chỉ thích kề cận Tống Cẩn Thành, năm nay cô hai mươi lăm tuổi, làm thư kí trong cơ quan, dáng dấp cũng rất xinh đẹp, nhất là đôi mắt xếch câu người kia. Hầu hết người nhà họ Tống đều biết cô thích Tống Cẩn Thành, nhưng Tống Cẩn Thành không thích cô.
Vốn dĩ cô đến khách sạn tìm Tống Cẩn Thành, ai ngờ nửa đường nhìn thấy Tống Cẩn Thành chở một cô gái, hai người vừa nói vừa cười giống như là đôi tình nhân trẻ. Phan Hiểu Yến tức giận nên lái xe máy xông tới.
"Cô mặc kệ cô ấy là ai? Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi." Hai chân Tống Cẩn Thành chống xuống đất, xoay người hỏi Triệu Thanh Hề: "Thanh Hề, làm em sợ sao?"
"Không có việc gì."
Phan Hiểu Yến thấy mình bị hai người bỏ rơi, tức giận trừng to mắt, giọng nói giận dỗi, nửa oán trách nửa mang theo làm nũng: "Anh Thành, em hỏi một chút có sao đâu? Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng lái xe đạp chở em. . . . . ." Nói xong, Phan Hiểu Yến quan sát Triệu Thanh Hề một lần, trong lòng hừ lạnh nói, bộ dạng xinh đẹp thì rất giỏi à, nhìn dáng vẻ của cô ta cũng biết là một hồ ly tinh chuyên quyến rũ người. "Này, cô tên là gì? Cô dựa vào cái gì mà ngồi xe của anh Thành?"
Triệu Thanh Hề nhàn nhạt liếc mắt nhìn Phan Hiểu Yến, không lên tiếng, cô không muốn so đo với loại phụ nữ theo đuổi đàn ông này.
Tống Cẩn Thành thấy Triệu Thanh Hề nghiêng đầu ngắm nơi khác, trong lòng tức giận, thật vất vả hai người mới thân cận hơn một chút, nửa đường lại nhảy ra tên Trình Giảo Kim (*) phá hư chuyện lớn của anh.
(*): kì đà cản mũi.
"Phan Hiểu Yến, miệng cô sạch sẽ một chút! Tôi chở người phụ nữ nào cô không có quyền hỏi tới. Còn nữa, cô đột nhiên đụng vào xe tôi, có suy nghĩ hậu quả sau này hay không? Nếu như Thanh Hề có chuyện gì, tôi sẽ không để yên cho cô!" Mặt Tống Cẩn Thành đen lại, dù sao cũng là bạn từ nhỏ, Tống Cẩn Thành vốn không muốn quát lớn Phan Hiểu Yến, nhưng hôm nay cô vô lí đối với người phụ nữ mình thích như thế, nếu Triệu Thanh Hề vì vậy mà không để ý tới anh, Tống Cẩn Thành dám cam đoan mình không tha cho Phan Hiểu Yến.
Lại nói, Phan Hiểu Yến dính anh mấy năm qua, Tống Cẩn Thành đã cự tuyệt vô số lần, người ta lại chính là tiểu Cường (*) đánh mãi không chết, kiên cường cố chấp.
(*): Con gián.
Bởi vì lời nói nghiêm túc của người mình yêu, hốc mắt Phan Hiểu Yến ửng hồng, phẫn hận trừng mắt với Triệu Thanh Hề, cay cú nói: "Cô đừng cho là có anh Thành làm chỗ dựa là cô có thể sống tốt với anh ấy, tôi cho cô biết, tôi mới là người phụ nữ thích hợp với anh Thành nhất."
Thật là càng nói càng quá đáng, Tống Cẩn Thành liếc xéo Phan Hiểu Yến: "Hôm nay cô ăn căng bụng muốn tìm mắng sao!" Rồi nhìn về phía Triệu Thanh Hề: "Thanh Hề, lên xe, chúng ta đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.