Chương 25
Cạp Cạp*
22/04/2023
Mạc Chính Hoan trong lòng cười lạnh. Quả nhiên, cuối cùng ngày này cũng
tới rồi. Nhất Bảo cảm nhận nam nhân đang kìm chế tức giận, bàn tay trong vest đen nhẹ nhàng xoa ngực hắn. Thấy bảo bối trong lòng đang cố dỗ
dành mình, hắn không khỏi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Họa Ca lấy một tập tài liệu để lên bàn rượu trước mặt. Hắn dùng tay đẩy nó về phía nam nhân. Mạc Chính Hoan vẫn như lúc trước, cầm lên ngó một vòng. Hết thảy đều như kiếp trước, vẫn là một phi thuyền ăn chơi xa đọa, nhưng dưới hầm lại là một kho vũ khí cùng các loại chất cấm đắt đỏ. Một quả bom được đặt trong một miếng bánh ngọt béo bở. Nhìn thì thật ngon mắt nhưng cắn quá sâu sẽ nổ chết lúc nào không hay…
“Ừm… không tồi!”
“Hahaha! Tao đã nói mà!! Phi vụ này hoàn toàn có lời! Mày thử nghĩ xem, chỉ cần đầu thư vào đó một khoản lớn, sau này lợi nhuận đều sẽ về hết trong tay mày. Nếu mày có thể mua đứt dự án này… không phải món hời này một mình mày ăn hết sao??”
Mạc Chính Hoan nhẹ nhàng vỗ về thiếu niên trong lòng, không khỏi cười lạnh một cái. Kịch bản vẫn không thay đổi chút nào. Bất quá thứ thay đổi duy nhất lại là hắn. Trong lúc hắn đang suy tư, bỗng trên ngực được một ngón tay nhỏ uốn lượn vài đường.
- “Táo”
Hắn nhìn đến đĩa hoa quả bài trí trước mặt. Mèo nhỏ trong lòng đang đòi ăn. Nhất Bảo tầm nhìn hạn hẹp, vốn đang buồn chán lại thấy trong tầm nhìn có một thứ hấp dẫn cậu. Đó chính là tháp hoa quả được đặt trên bàn. Nhanh chóng đòi hỏi nam nhân, cậu thật muốn mở áo vest thưởng thức tất cả số hoa quả trên đó, bất quá cậu trong lòng có chút không thích tên đang ngồi phía kia. Đành vẽ trong lòng nam nhân vài đường.
Mạc Chính Hoan với lấy một miếng táo được gọt vỏ cắt tỉa sạch sẽ, đút vào trong phần áo khoác được trùm kín. Tiếng lộp rộp nhanh chóng phát ra. Hắn bây giờ còn có thể tưởng tượng mèo nhỏ đang híp mắt hưởng thụ.
“Tao sẽ suy nghĩ thềm về nó, bất quá vẫn phải kiểm tra lại xem có lỗ hổng hay không. Cho tao người cầm đầu dự án này đi… có lẽ sau khi nói chuyện… biết đâu tao lại mua đứt nó thì sao?”
Họa Ca vui sướng đến run người khi nghe hắn nói, chỉ cần hắn đồng ý mua lại dự án này… Ông ta sẽ giúp gã đạp đổ Họa Lâm, hắn sẽ trở thành Họa Tổng!
“Haha!! Được được! vậy tao sẽ nói chuyện với bọn họ, để bọn họ liên lạc với mày. Yên tâm đi, tao là bạn mày mà!! Chắc chắn sẽ thu về không ít lời đâu Chính Hoan!!”
Mạc Chính Hoan nhìn gã vui sướng đến sắp nhảy lên. Dựa lưng vào sofa, bàn tay lớn nhẹ nhàng xoa lưng Nhất Bảo. Hắn đến đây cũng chỉ để ngỏ ý sẽ mua lại dự án đó. Đến giờ điều duy nhất hắn để tâm là thiếu niên đang vẽ loạn trong ngực hắn.
- Coca
- Lê
- Nho
- Ổi
- Cái gói màu đỏ!
Ngón tay nhỏ liên tục qua lại trong lồng ngực khiến hắn cảm thấy cả người nóng lên. Ăn một lần sẽ nghiện đúng là có thật. Giờ hắn thật muốn đè cậu tại chỗ này *** loạn một trận. Bất quá… không được! Hắn muốn cậu nằm trên giường của hắn hưởng thụ sủng ái, không phải nơi dơ bẩn như này…
Họa Ca thấy đã hết việc cần làm chuẩn bị rút lui, bỗng điện thoại rung lên một hồi. Hắn xem xong đoạn tin nhắn không khỏi nhíu mày vài cái. Con ả này đúng là không được tích sự gì, ngu ngốc để Mạc Chính Hoan chán ghét thì thôi, lại còn mặt dày tìm gã cầu cứu.
- Lê Vân [ Ca Ca, Mạc Chính Hoan còn ở đó không! Em muốn gặp hắn, anh yên tâm đi em sẽ để hắn yêu lại em mà, anh cho em gặp hắn một lần đi! Nếu em có thể trở về bên cạnh hắn, chắc chắn sẽ khiến hắn mua lại toàn bộ dự án thuyền hoa mà!!]
Họa Ca không khỏi trầm ngâm một chút. Mấy hôm trước không biết con ả này gây họa gì để Mạc Chính Hoan ném ra ngoài cửa. Nhưng ả nói đúng… nếu ả trở lại bên Mạc Chính Hoan… dự án này mua lại chắc chắn 100℅ rồi…
[Đến đi! Mày chỉ còn một cơ hội này nữa thôi]
Tin nhắn được gửi đi, gã cất điện thoại vào túi quần, nhanh chóng bắt chuyện để giữ chân Mạc Chính Hoan.
Nhất Bảo được sủng mà kiêu, liên tục đòi hỏi hắn hết thứ này đến thứ khác. Mạc Thiếu liên tục phải ngả người về phía trước lấy đồ ăn cho mèo nhỏ tham lam. Nghe tiếng khúc khích phát ra trong áo không khỏi cưng chiều vỗ mông cậu một cái.
Lê Vân nghe được tin tức nhanh chóng thay một kiện đồ gợi cảm, bôi lên mặt mình lớp son phấn dày rồi đứng trước lối vào phòng VIP. Đây chính là cơ hội cuối cùng của ả, nhất định phải để hắn yêu ả thêm lần nữa, mấy ngày qua ả luôn sống trong thiếu thốn cùng cực, mấy con tiểu thư cùng lão phu nhân đài các liên tục tìm ả gây chuyện. Ả sắp bị bức đến điên rồi… chỉ cần trở lại vị trí trước kia, ả sẽ trả thù từng người một.
Quản lí nhìn tin nhắn trong điện thoại mình, lại nhìn đến Lê Vân đang mất kiên nhẫn.
“Được rồi! Họa Thiếu đã nhắn cho tôi, cô vào đi”
“Hừ! cứ chờ xem, sau khi lên chức Thiếu phu nhân tôi sẽ đuổi cổ ông ngay lập tức!!”
Lê Vân vừa đi vừa bực mình chửi bới. Đứng trước cửa phòng VIP 1. Ả lấy hơi vài lần, chỉnh trang đẹp đẽ rồi mở cửa bước vào. Đập vào mắt ả là Mạc Chính Hoan đang bế một mỹ nhân nào đó trong lòng, vì chùm kín mặt nên ả không biết đó là ai. Lại nghĩ đến người được hắn bế đến công ty phát trên báo. Quả nhiên là nó, một nam nhân đĩ thõa lại dám dành Mạc Thiếu với ả.
“Hoan Ca~”
Họa Ca lấy một tập tài liệu để lên bàn rượu trước mặt. Hắn dùng tay đẩy nó về phía nam nhân. Mạc Chính Hoan vẫn như lúc trước, cầm lên ngó một vòng. Hết thảy đều như kiếp trước, vẫn là một phi thuyền ăn chơi xa đọa, nhưng dưới hầm lại là một kho vũ khí cùng các loại chất cấm đắt đỏ. Một quả bom được đặt trong một miếng bánh ngọt béo bở. Nhìn thì thật ngon mắt nhưng cắn quá sâu sẽ nổ chết lúc nào không hay…
“Ừm… không tồi!”
“Hahaha! Tao đã nói mà!! Phi vụ này hoàn toàn có lời! Mày thử nghĩ xem, chỉ cần đầu thư vào đó một khoản lớn, sau này lợi nhuận đều sẽ về hết trong tay mày. Nếu mày có thể mua đứt dự án này… không phải món hời này một mình mày ăn hết sao??”
Mạc Chính Hoan nhẹ nhàng vỗ về thiếu niên trong lòng, không khỏi cười lạnh một cái. Kịch bản vẫn không thay đổi chút nào. Bất quá thứ thay đổi duy nhất lại là hắn. Trong lúc hắn đang suy tư, bỗng trên ngực được một ngón tay nhỏ uốn lượn vài đường.
- “Táo”
Hắn nhìn đến đĩa hoa quả bài trí trước mặt. Mèo nhỏ trong lòng đang đòi ăn. Nhất Bảo tầm nhìn hạn hẹp, vốn đang buồn chán lại thấy trong tầm nhìn có một thứ hấp dẫn cậu. Đó chính là tháp hoa quả được đặt trên bàn. Nhanh chóng đòi hỏi nam nhân, cậu thật muốn mở áo vest thưởng thức tất cả số hoa quả trên đó, bất quá cậu trong lòng có chút không thích tên đang ngồi phía kia. Đành vẽ trong lòng nam nhân vài đường.
Mạc Chính Hoan với lấy một miếng táo được gọt vỏ cắt tỉa sạch sẽ, đút vào trong phần áo khoác được trùm kín. Tiếng lộp rộp nhanh chóng phát ra. Hắn bây giờ còn có thể tưởng tượng mèo nhỏ đang híp mắt hưởng thụ.
“Tao sẽ suy nghĩ thềm về nó, bất quá vẫn phải kiểm tra lại xem có lỗ hổng hay không. Cho tao người cầm đầu dự án này đi… có lẽ sau khi nói chuyện… biết đâu tao lại mua đứt nó thì sao?”
Họa Ca vui sướng đến run người khi nghe hắn nói, chỉ cần hắn đồng ý mua lại dự án này… Ông ta sẽ giúp gã đạp đổ Họa Lâm, hắn sẽ trở thành Họa Tổng!
“Haha!! Được được! vậy tao sẽ nói chuyện với bọn họ, để bọn họ liên lạc với mày. Yên tâm đi, tao là bạn mày mà!! Chắc chắn sẽ thu về không ít lời đâu Chính Hoan!!”
Mạc Chính Hoan nhìn gã vui sướng đến sắp nhảy lên. Dựa lưng vào sofa, bàn tay lớn nhẹ nhàng xoa lưng Nhất Bảo. Hắn đến đây cũng chỉ để ngỏ ý sẽ mua lại dự án đó. Đến giờ điều duy nhất hắn để tâm là thiếu niên đang vẽ loạn trong ngực hắn.
- Coca
- Lê
- Nho
- Ổi
- Cái gói màu đỏ!
Ngón tay nhỏ liên tục qua lại trong lồng ngực khiến hắn cảm thấy cả người nóng lên. Ăn một lần sẽ nghiện đúng là có thật. Giờ hắn thật muốn đè cậu tại chỗ này *** loạn một trận. Bất quá… không được! Hắn muốn cậu nằm trên giường của hắn hưởng thụ sủng ái, không phải nơi dơ bẩn như này…
Họa Ca thấy đã hết việc cần làm chuẩn bị rút lui, bỗng điện thoại rung lên một hồi. Hắn xem xong đoạn tin nhắn không khỏi nhíu mày vài cái. Con ả này đúng là không được tích sự gì, ngu ngốc để Mạc Chính Hoan chán ghét thì thôi, lại còn mặt dày tìm gã cầu cứu.
- Lê Vân [ Ca Ca, Mạc Chính Hoan còn ở đó không! Em muốn gặp hắn, anh yên tâm đi em sẽ để hắn yêu lại em mà, anh cho em gặp hắn một lần đi! Nếu em có thể trở về bên cạnh hắn, chắc chắn sẽ khiến hắn mua lại toàn bộ dự án thuyền hoa mà!!]
Họa Ca không khỏi trầm ngâm một chút. Mấy hôm trước không biết con ả này gây họa gì để Mạc Chính Hoan ném ra ngoài cửa. Nhưng ả nói đúng… nếu ả trở lại bên Mạc Chính Hoan… dự án này mua lại chắc chắn 100℅ rồi…
[Đến đi! Mày chỉ còn một cơ hội này nữa thôi]
Tin nhắn được gửi đi, gã cất điện thoại vào túi quần, nhanh chóng bắt chuyện để giữ chân Mạc Chính Hoan.
Nhất Bảo được sủng mà kiêu, liên tục đòi hỏi hắn hết thứ này đến thứ khác. Mạc Thiếu liên tục phải ngả người về phía trước lấy đồ ăn cho mèo nhỏ tham lam. Nghe tiếng khúc khích phát ra trong áo không khỏi cưng chiều vỗ mông cậu một cái.
Lê Vân nghe được tin tức nhanh chóng thay một kiện đồ gợi cảm, bôi lên mặt mình lớp son phấn dày rồi đứng trước lối vào phòng VIP. Đây chính là cơ hội cuối cùng của ả, nhất định phải để hắn yêu ả thêm lần nữa, mấy ngày qua ả luôn sống trong thiếu thốn cùng cực, mấy con tiểu thư cùng lão phu nhân đài các liên tục tìm ả gây chuyện. Ả sắp bị bức đến điên rồi… chỉ cần trở lại vị trí trước kia, ả sẽ trả thù từng người một.
Quản lí nhìn tin nhắn trong điện thoại mình, lại nhìn đến Lê Vân đang mất kiên nhẫn.
“Được rồi! Họa Thiếu đã nhắn cho tôi, cô vào đi”
“Hừ! cứ chờ xem, sau khi lên chức Thiếu phu nhân tôi sẽ đuổi cổ ông ngay lập tức!!”
Lê Vân vừa đi vừa bực mình chửi bới. Đứng trước cửa phòng VIP 1. Ả lấy hơi vài lần, chỉnh trang đẹp đẽ rồi mở cửa bước vào. Đập vào mắt ả là Mạc Chính Hoan đang bế một mỹ nhân nào đó trong lòng, vì chùm kín mặt nên ả không biết đó là ai. Lại nghĩ đến người được hắn bế đến công ty phát trên báo. Quả nhiên là nó, một nam nhân đĩ thõa lại dám dành Mạc Thiếu với ả.
“Hoan Ca~”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.